Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
“Dạ, tiểu nhân cáo lui.” Phúc thúc chân đã mềm nhũn nhanh chóng chạy mất.
Đây, đây có thể đổ máu tại chỗ không? Ông ta kinh hồn bạt vía chạy về phía sảnh chính, báo cáo tình huống này với lão gia.
Hiện giờ trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoàng Phủ Dật hơi hơi nhướng mày, “Trước khi chưa gặp mặt, ta vẫn cho rằng giống như trong đồn đãi, Mạc công tử là nam sủng của Nhiếp Chính vương Tây Nguyệt quốc.”
Mạc Lương Ngôn ung dung thản nhiên, “Ta vốn là nam sủng của chủ tử.”
“A? Vậy làm sao lại thích Đóa Đóa đượ?”
“Hiểu Hiểu?”
Mạc Lương Ngôn hơi híp mắt, như là đang thở dài, kỳ thực chính là muốn che đậy ánh mắt hắn nhìn Hoàng Phủ Dật chăm chú nghiên cứu.
“Ta đối với muội ấy chỉ là loại tình cảm huynh muội.”
“Loại tình cảm huynh muội?” Hoàng Phủ Dật cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
“Điện hạ, ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Cứ nói.”
“Vì sao ngài lại gọi muội ấy là Đóa Đóa?”
“Chỉ là thích mà thôi,” Hoàng Phủ Dật ngay cả chần chờ cũng không có, trực tiếp bịa chuyện, “Ta cảm thấy cái tên ấy rất đáng yêu, rất xứng với nàng, người trong cung cũng đều theo ta gọi như vậy.”
Mạc Lương Ngôn cũng nở nụ cười, “Xem ra điện hạ rất yêu thích Hiểu Hiểu.”
“Đương nhiên thích,” Hoàng Phủ Dật nhìn hắn, có chút giống như khoe khoang mở miệng, “Đóa Đóa nàng cũng sắp làm mẹ rồi.”
Mạc Lương Ngôn vẫn dáng vẻ bình thản bỗng hơi cứng đờ, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn lập tức liền khôi phục lại tươi cười như không.
“Ta đây thật sự phải nói tiếng chúc mừng rồi, sao không nghe Hiểu Hiểu nói qua vậy?”
Hoàng Phủ Dật lộ ra nụ cười sủng nịch, “Chính nàng cũng chưa biết đâu, ba tháng đầu tình hình không ổn định, ta muốn qua một thời gian nữa mới nói, tránh để nàng khẩn trương.”
Ý cười của hắn càng sâu sắc, “Chính nàng vẫn còn là một đứa bé, qua hơn nửa năm nữa, ta sẽ phải cưng chiều hai đứa bé rồi.”
Nụ cười của Mạc Lương Ngôn như dính trên khuôn mặt, tuy rằng hoàn mỹ không thay đổi, nhưng nhìn thế nào cũng không phù hợp.
“Thái tử điện hạ thật sự là hạnh phúc.”
“Hạnh phúc hay không hạnh phúc,” Câu chuyên của Hoàng Phủ Dật đột nhiên biến chuyển, “Không phải ở Thái tử, mà còn phải xem ý của Nhiếp Chính Vương quý quốc.”
Mạc Lương Ngôn nheo mắt lại, “Lời này của Thái tử là có ý gì?”
“Mạc công tử lần này quay về Kì quốc, ở tại Vân gia, là ý của Nhiếp Chính vương sao?” Hoàng Phủ Dật vẫn giả vờ không biết bọn họ là một người.
Đây, đây có thể đổ máu tại chỗ không? Ông ta kinh hồn bạt vía chạy về phía sảnh chính, báo cáo tình huống này với lão gia.
Hiện giờ trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoàng Phủ Dật hơi hơi nhướng mày, “Trước khi chưa gặp mặt, ta vẫn cho rằng giống như trong đồn đãi, Mạc công tử là nam sủng của Nhiếp Chính vương Tây Nguyệt quốc.”
Mạc Lương Ngôn ung dung thản nhiên, “Ta vốn là nam sủng của chủ tử.”
“A? Vậy làm sao lại thích Đóa Đóa đượ?”
“Hiểu Hiểu?”
Mạc Lương Ngôn hơi híp mắt, như là đang thở dài, kỳ thực chính là muốn che đậy ánh mắt hắn nhìn Hoàng Phủ Dật chăm chú nghiên cứu.
“Ta đối với muội ấy chỉ là loại tình cảm huynh muội.”
“Loại tình cảm huynh muội?” Hoàng Phủ Dật cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
“Điện hạ, ta có một chuyện muốn hỏi.”
“Cứ nói.”
“Vì sao ngài lại gọi muội ấy là Đóa Đóa?”
“Chỉ là thích mà thôi,” Hoàng Phủ Dật ngay cả chần chờ cũng không có, trực tiếp bịa chuyện, “Ta cảm thấy cái tên ấy rất đáng yêu, rất xứng với nàng, người trong cung cũng đều theo ta gọi như vậy.”
Mạc Lương Ngôn cũng nở nụ cười, “Xem ra điện hạ rất yêu thích Hiểu Hiểu.”
“Đương nhiên thích,” Hoàng Phủ Dật nhìn hắn, có chút giống như khoe khoang mở miệng, “Đóa Đóa nàng cũng sắp làm mẹ rồi.”
Mạc Lương Ngôn vẫn dáng vẻ bình thản bỗng hơi cứng đờ, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn lập tức liền khôi phục lại tươi cười như không.
“Ta đây thật sự phải nói tiếng chúc mừng rồi, sao không nghe Hiểu Hiểu nói qua vậy?”
Hoàng Phủ Dật lộ ra nụ cười sủng nịch, “Chính nàng cũng chưa biết đâu, ba tháng đầu tình hình không ổn định, ta muốn qua một thời gian nữa mới nói, tránh để nàng khẩn trương.”
Ý cười của hắn càng sâu sắc, “Chính nàng vẫn còn là một đứa bé, qua hơn nửa năm nữa, ta sẽ phải cưng chiều hai đứa bé rồi.”
Nụ cười của Mạc Lương Ngôn như dính trên khuôn mặt, tuy rằng hoàn mỹ không thay đổi, nhưng nhìn thế nào cũng không phù hợp.
“Thái tử điện hạ thật sự là hạnh phúc.”
“Hạnh phúc hay không hạnh phúc,” Câu chuyên của Hoàng Phủ Dật đột nhiên biến chuyển, “Không phải ở Thái tử, mà còn phải xem ý của Nhiếp Chính Vương quý quốc.”
Mạc Lương Ngôn nheo mắt lại, “Lời này của Thái tử là có ý gì?”
“Mạc công tử lần này quay về Kì quốc, ở tại Vân gia, là ý của Nhiếp Chính vương sao?” Hoàng Phủ Dật vẫn giả vờ không biết bọn họ là một người.
Bình luận facebook