Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
Cho rằng hắn ta không tìm được bằng chứng, Mạc Lương Ngôn đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Ta chỉ về thăm quê nhà, không có ý gì khác”.
Hoàng Phủ Dật cười cười, “Mạc công tử đương nhiên có thể không thừa nhận, ta chỉ là muốn nhờ ngươi chuyển lời”.
“Mời nói.”
“Nhiếp Chính Vương nhất định biết rõ, tình hình của Tây Nguyệt quốc không ổn định như vẻ ngoài, mối lo bên trong còn chưa được giải trừ, há gì có sức đối địch với họa ngoại xâm? Lúc này tốt nhất là nên an phận một chút, tránh việc trong ngoài đều là địch.”
Những lời này rõ ràng chính là uy hiếp, Mạc Lương Ngôn cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sát khí, nhưng ngữ khí vẫn mang theo ý cười.
“Chỉ có câu này phải không? Nếu Thái tử điện hạ nhờ ta nhắn giùm, ta nhất định sẽ chuyển lời.”
Lời muốn nói đã nói, Hoàng Phủ Dật cười cười rời đi.
Đến khi quay người đi, vẻ mặt hắn không còn thoải mái như vậy nữa.
Không thích hợp.
Khi hắn ta nghe tin Đóa Đóa mang thai, vẻ mặt tuy có phẫn nộ và thống khổ, nhưng lại luôn có điểm gì kỳ quái.
Hoàng Phủ Dật cau mày, hắn chỉ nhất thời nảy ra ý định đó, nghĩ thử xem phản ứng của hắn ta xem mình có thể nói dối trước mặt hắn không, nhưng hình như thật sự thử ra một cái gì đó rồi.
Mạc Lương Ngôn đứng trong sân môt lúc lâu rồi mới quay về tiểu viện mình đang ở tạm.
Hai tay vỗ nhẹ hai cái, một đám người mặt đồ đen như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mắt hắn.
Khu tiểu viện này không nhỏ, đủ chỗ cho nhóm người này xông vào, không gian dường như lập tức thu hẹp lại, đếm qua một chút có thể thấy gần trăm người.
Hiếm thấy chính là khi bọn họ xuất hiện đến giờ vẫn chưa phát ra tiếng vang gì, cũng không chút cử động, đứng ở đó như tượng chờ chủ tử ra lệnh.
Mạc Lương Ngôn vẫn đứng yên đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nửa ngày sau hắn rốt cục ngẩng đầu lên, “Thanh Diễm, ngươi mang một đội người về nước, kêu Bàng Hiện bắt đầu chuẩn bị theo căn dặn của ta lúc trước”.
“Dạ!” Thanh Diễm lập tức mang theo một phần tư người nhận lệnh rời đi.
Những người này đều là tử sĩ do đích thân Mạc Lương Ngôn huấn luyện ra, nhận lệnh chủ tử chỉ biết chấp hành, cho dù có thắc mắc cũng chỉ để trong lòng, không bao giờ hỏi ra.
Hiện giờ trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, chủ tử kêu Bàng đại tướng quân chuẩn bị cái gì? Chẳng lẽ phải khai chiến?
Mạc Lương Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, Tây Nguyệt Quốc ư?
Hắn cười lạnh trong lòng, Tây Nguyệt Quốc hưng hay vong, có liên quan gì đến hắn đâu?
Hoàng Phủ Dật cười cười, “Mạc công tử đương nhiên có thể không thừa nhận, ta chỉ là muốn nhờ ngươi chuyển lời”.
“Mời nói.”
“Nhiếp Chính Vương nhất định biết rõ, tình hình của Tây Nguyệt quốc không ổn định như vẻ ngoài, mối lo bên trong còn chưa được giải trừ, há gì có sức đối địch với họa ngoại xâm? Lúc này tốt nhất là nên an phận một chút, tránh việc trong ngoài đều là địch.”
Những lời này rõ ràng chính là uy hiếp, Mạc Lương Ngôn cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sát khí, nhưng ngữ khí vẫn mang theo ý cười.
“Chỉ có câu này phải không? Nếu Thái tử điện hạ nhờ ta nhắn giùm, ta nhất định sẽ chuyển lời.”
Lời muốn nói đã nói, Hoàng Phủ Dật cười cười rời đi.
Đến khi quay người đi, vẻ mặt hắn không còn thoải mái như vậy nữa.
Không thích hợp.
Khi hắn ta nghe tin Đóa Đóa mang thai, vẻ mặt tuy có phẫn nộ và thống khổ, nhưng lại luôn có điểm gì kỳ quái.
Hoàng Phủ Dật cau mày, hắn chỉ nhất thời nảy ra ý định đó, nghĩ thử xem phản ứng của hắn ta xem mình có thể nói dối trước mặt hắn không, nhưng hình như thật sự thử ra một cái gì đó rồi.
Mạc Lương Ngôn đứng trong sân môt lúc lâu rồi mới quay về tiểu viện mình đang ở tạm.
Hai tay vỗ nhẹ hai cái, một đám người mặt đồ đen như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mắt hắn.
Khu tiểu viện này không nhỏ, đủ chỗ cho nhóm người này xông vào, không gian dường như lập tức thu hẹp lại, đếm qua một chút có thể thấy gần trăm người.
Hiếm thấy chính là khi bọn họ xuất hiện đến giờ vẫn chưa phát ra tiếng vang gì, cũng không chút cử động, đứng ở đó như tượng chờ chủ tử ra lệnh.
Mạc Lương Ngôn vẫn đứng yên đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nửa ngày sau hắn rốt cục ngẩng đầu lên, “Thanh Diễm, ngươi mang một đội người về nước, kêu Bàng Hiện bắt đầu chuẩn bị theo căn dặn của ta lúc trước”.
“Dạ!” Thanh Diễm lập tức mang theo một phần tư người nhận lệnh rời đi.
Những người này đều là tử sĩ do đích thân Mạc Lương Ngôn huấn luyện ra, nhận lệnh chủ tử chỉ biết chấp hành, cho dù có thắc mắc cũng chỉ để trong lòng, không bao giờ hỏi ra.
Hiện giờ trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, chủ tử kêu Bàng đại tướng quân chuẩn bị cái gì? Chẳng lẽ phải khai chiến?
Mạc Lương Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, Tây Nguyệt Quốc ư?
Hắn cười lạnh trong lòng, Tây Nguyệt Quốc hưng hay vong, có liên quan gì đến hắn đâu?
Bình luận facebook