Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Trong lòng lệ chạy mấy vòng, Nhan Đóa Đóa tiếp tục ứng phó nam nhân trước mắt, "Thân thể ta thực sự rất yếu đuối, ngươi không cần hâm mộ ta, cũng không cần. . . . . ."
"Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư càng nên theo ta về cung.” Hoàng Phủ Dật đột nhiên nói.
". . . . . ." Nửa câu sau chưa kịp nói của Nhan Đóa Đóa cứ như vậy bị mắc tại cổ họng.
Thân thể cường tráng phải cùng hắn về cung, thân thể yếu đuối cũng phải cùng hắn trở về?!
Ô ô, thật là không chừa cho người ta một con đường sống a . . . . . .
"Vì sao?" Nhan Đóa Đóa run run rẩy rẩy hỏi.
“Ta từ nhỏ thân thể đã suy nhược, nhưng ở trong cung hàng năm được uống thuốc bổ không ngừng.” Hoàng Phủ Dật bày ra khuôn mặt thương cảm.
Việc đó liên quan gì tới nàng?
Hơn nữa nàng vì sao lại không cảm thấy nam nhân này suy nhược ở chỗ nào cả. . . . . .
Chỉ e máu mũi chảy ra lần nữa lại sẽ liên luỵ đến tiểu thanh danh của nàng, Nhan Đoá Đoá vội vàng chuyển ý nghĩ, bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm túc ——
Định lý Pitago là như thế nào nhỉ? Nghĩ không ra . . . . . .
Hoàng Phủ Dật tiếp tục nói, "Nếu thân thể suy nhược giống ta, không bằng Nhan tiểu thư theo ta tiến cung, cùng nhau uống thuốc bổ đi."
". . . . . . Cái, cảm ơn ý tốt của ngươi, tấm lòng này ta xin nhận, nhưng là....." Nhan Đóa Đóa vội vàng mở miệng từ chối.
“Kỳ thật ta không phải có ý tốt,” Hoàng Phủ Dật đột nhiên không có hảo ý nở nụ cười, “Kỳ thật là thuốc bổ rất khó uống, ta muốn tìm người uống giúp ta.”
"......" Trừ bỏ rơi lệ, nàng đã không biết chính mình còn có thể làm cái gì....
"Kỳ thật ngươi có thể đổ......"
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Ta không muốn lãng phí."
"......" Nhan Đóa Đóa vỗ về linh hồn bị kích thích muốn bay mất của mình, "Việc này, kỳ thật ta cảm thấy ngươi không nói thật thì tốt hơn......"
Hoàng Phủ Dật cười trong sáng lay động, "Ta không thích nói dối."
Ngoài cửa, thủ hạ Võ Nhị có việc gấp cần bẩm báo vừa vặn nghe thấy câu này của chủ tử, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống dưới lầu.
Đúng vậy, chủ tử của hắn rất là thành thật . . . . . .
Ổn định lại tinh thần, Võ Nhị thấp giọng lên tiếng, "Chủ tử, Võ Nhị có việc bẩm báo."
Thanh âm của Võ Nhị kì quái như vậy, không phải là do câu nói kia của Hoàng Phủ Dật doạ nạt, mà hắn là bị thân phận thực sự của “Nhan Đoá Đoá” doạ nạt.
Võ Nhị chính là một trong số thủ hạ hắn phái đi thăm dò thân phận của Đoá Đoá, Hoàng Phủ Dật cũng nghe ra trong giọng nói của hắn có điều khác thường.
Ánh mắt chợt loé, hắn liếc mắt nhìn Đoá Đoá một cái, cười cười đứng lên, "Ta đi ra ngoài một chút."
"Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư càng nên theo ta về cung.” Hoàng Phủ Dật đột nhiên nói.
". . . . . ." Nửa câu sau chưa kịp nói của Nhan Đóa Đóa cứ như vậy bị mắc tại cổ họng.
Thân thể cường tráng phải cùng hắn về cung, thân thể yếu đuối cũng phải cùng hắn trở về?!
Ô ô, thật là không chừa cho người ta một con đường sống a . . . . . .
"Vì sao?" Nhan Đóa Đóa run run rẩy rẩy hỏi.
“Ta từ nhỏ thân thể đã suy nhược, nhưng ở trong cung hàng năm được uống thuốc bổ không ngừng.” Hoàng Phủ Dật bày ra khuôn mặt thương cảm.
Việc đó liên quan gì tới nàng?
Hơn nữa nàng vì sao lại không cảm thấy nam nhân này suy nhược ở chỗ nào cả. . . . . .
Chỉ e máu mũi chảy ra lần nữa lại sẽ liên luỵ đến tiểu thanh danh của nàng, Nhan Đoá Đoá vội vàng chuyển ý nghĩ, bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm túc ——
Định lý Pitago là như thế nào nhỉ? Nghĩ không ra . . . . . .
Hoàng Phủ Dật tiếp tục nói, "Nếu thân thể suy nhược giống ta, không bằng Nhan tiểu thư theo ta tiến cung, cùng nhau uống thuốc bổ đi."
". . . . . . Cái, cảm ơn ý tốt của ngươi, tấm lòng này ta xin nhận, nhưng là....." Nhan Đóa Đóa vội vàng mở miệng từ chối.
“Kỳ thật ta không phải có ý tốt,” Hoàng Phủ Dật đột nhiên không có hảo ý nở nụ cười, “Kỳ thật là thuốc bổ rất khó uống, ta muốn tìm người uống giúp ta.”
"......" Trừ bỏ rơi lệ, nàng đã không biết chính mình còn có thể làm cái gì....
"Kỳ thật ngươi có thể đổ......"
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Ta không muốn lãng phí."
"......" Nhan Đóa Đóa vỗ về linh hồn bị kích thích muốn bay mất của mình, "Việc này, kỳ thật ta cảm thấy ngươi không nói thật thì tốt hơn......"
Hoàng Phủ Dật cười trong sáng lay động, "Ta không thích nói dối."
Ngoài cửa, thủ hạ Võ Nhị có việc gấp cần bẩm báo vừa vặn nghe thấy câu này của chủ tử, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống dưới lầu.
Đúng vậy, chủ tử của hắn rất là thành thật . . . . . .
Ổn định lại tinh thần, Võ Nhị thấp giọng lên tiếng, "Chủ tử, Võ Nhị có việc bẩm báo."
Thanh âm của Võ Nhị kì quái như vậy, không phải là do câu nói kia của Hoàng Phủ Dật doạ nạt, mà hắn là bị thân phận thực sự của “Nhan Đoá Đoá” doạ nạt.
Võ Nhị chính là một trong số thủ hạ hắn phái đi thăm dò thân phận của Đoá Đoá, Hoàng Phủ Dật cũng nghe ra trong giọng nói của hắn có điều khác thường.
Ánh mắt chợt loé, hắn liếc mắt nhìn Đoá Đoá một cái, cười cười đứng lên, "Ta đi ra ngoài một chút."
Bình luận facebook