Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
". . . . . . Ừm."
Đoá Đoá không chú ý đến cái liếc mắt có thâm ý đặc biệt kia của hắn, trong đầu đều là cái tên Võ Nhị kia.
Quả nhiên có Võ Đại sẽ có Võ Nhị a, Võ Nhị đồng học, ngươi còn nhớ rõ năm đó huynh đả hổ trên đồi Cảnh Dương không (Võ Nhị: Võ Tòng, 1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử). . . . . .
Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật trở về , sắc mặt ưu sầu.
"Ngươi sao vậy?" Kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, Nhan Đóa Đóa lên tiếng hỏi.
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Vừa mới nhận được tin tức, vị hôn thê của ta đào hôn , Vân gia từ trên xuống dưới cũng đều chẳng biết đi đâu."
". . . . . ." Mồ hôi lạnh tuôn rơi, Nhan Đóa Đóa hối hận nghĩ tới việc trèo tường.
Nàng vì sao lại tốt đến kì lạ như vậy. . . . . . Ô ô, nàng thực muốn lập tức đem cái tò mò “thật tốt” của bản thân bắt lại, bức nó thắt cổ!
"Khụ, cái đó. . . . . . Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Một câu nói nhưng Đoá Đoá ấp a ấp úng, vài lần thiếu chút nữa tự cắn phải lưỡi mình.
Phản ứng của nàng đều được Hoàng Phủ Dật thu hết vào trong mắt, trong lòng âm thầm cười, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ u sầu, “Nếu ta có thể làm chủ thì tốt rồi . . . . . . Chắc ngươi cũng biết, ngôi thái tử này của ta chỉ là hư danh, lời nói không có trọng lượng, việc này phải để xem chủ ý của phụ hoàng.”
Hắn lắc lắc đầu, "Ta nghĩ Vân gia lần này. . . . . . Có thể là khó tránh được một kiếp ."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa dường như đã nghe thấy thanh âm đầu của nàng cùng với tiểu cổ nói lời vĩnh biệt
"Cái này," nàng không khỏi vuốt vuốt cái cổ rồi nói, “Chẳng lẽ đều phải chém sao? Cũng không phân biệt ai là thủ phạm ai là tòng phạm và...vv...... Có người là bị bức !"
Ô ô. . . . . . Nàng oan a!
Hoàng Phủ Dật có tình bày ra vẻ mặt nghi hoặc, "Tình hình của Vân gia, Nhan tiểu thư làm sao biết?"
"Ta đoán!"
Thấy Hoàng Phủ Dật vẫn không quá tin tưởng, Nhan Đoá Đoá chỉ có thể nghiêm túc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Kỳ thật đêm qua ta xem tinh tượng*, đã sớm nhìn thấy sự việc này.”
(*tinh tượng: từ vị trí, độ sáng của sao chiếu mệnh mà suy đoá số mệnh.)
“Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư có phải cũng thấy được người nhà Vân gia hiện đang ở đâu hay không?”
Ách. . . . . ."Khụ, cái này. . . . . . Thiên cơ không thể tiết lộ a!" Nhan Đóa Đóa vẻ mặt uyên thâm.
"Như vậy sao?" Hoàng Phủ Dật thở dài, "Xem ra Vân gia chỉ có thể chờ toàn gia tịch thu tài sản chém đầu cả nhà."
"......" Nhan Đóa Đóa thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu.
"Kia, cái kia, không có phương pháp nào xoay chuyển tình hình sao?"
"Có thì thật ra có, nhưng là......" Hoàng Phủ Dật khuôn mặt tỏ vẻ "khó xử", "Việc này có chút khó khăn với Nhan tiểu thư."
Đoá Đoá không chú ý đến cái liếc mắt có thâm ý đặc biệt kia của hắn, trong đầu đều là cái tên Võ Nhị kia.
Quả nhiên có Võ Đại sẽ có Võ Nhị a, Võ Nhị đồng học, ngươi còn nhớ rõ năm đó huynh đả hổ trên đồi Cảnh Dương không (Võ Nhị: Võ Tòng, 1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử). . . . . .
Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật trở về , sắc mặt ưu sầu.
"Ngươi sao vậy?" Kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, Nhan Đóa Đóa lên tiếng hỏi.
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Vừa mới nhận được tin tức, vị hôn thê của ta đào hôn , Vân gia từ trên xuống dưới cũng đều chẳng biết đi đâu."
". . . . . ." Mồ hôi lạnh tuôn rơi, Nhan Đóa Đóa hối hận nghĩ tới việc trèo tường.
Nàng vì sao lại tốt đến kì lạ như vậy. . . . . . Ô ô, nàng thực muốn lập tức đem cái tò mò “thật tốt” của bản thân bắt lại, bức nó thắt cổ!
"Khụ, cái đó. . . . . . Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Một câu nói nhưng Đoá Đoá ấp a ấp úng, vài lần thiếu chút nữa tự cắn phải lưỡi mình.
Phản ứng của nàng đều được Hoàng Phủ Dật thu hết vào trong mắt, trong lòng âm thầm cười, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ u sầu, “Nếu ta có thể làm chủ thì tốt rồi . . . . . . Chắc ngươi cũng biết, ngôi thái tử này của ta chỉ là hư danh, lời nói không có trọng lượng, việc này phải để xem chủ ý của phụ hoàng.”
Hắn lắc lắc đầu, "Ta nghĩ Vân gia lần này. . . . . . Có thể là khó tránh được một kiếp ."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa dường như đã nghe thấy thanh âm đầu của nàng cùng với tiểu cổ nói lời vĩnh biệt
"Cái này," nàng không khỏi vuốt vuốt cái cổ rồi nói, “Chẳng lẽ đều phải chém sao? Cũng không phân biệt ai là thủ phạm ai là tòng phạm và...vv...... Có người là bị bức !"
Ô ô. . . . . . Nàng oan a!
Hoàng Phủ Dật có tình bày ra vẻ mặt nghi hoặc, "Tình hình của Vân gia, Nhan tiểu thư làm sao biết?"
"Ta đoán!"
Thấy Hoàng Phủ Dật vẫn không quá tin tưởng, Nhan Đoá Đoá chỉ có thể nghiêm túc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Kỳ thật đêm qua ta xem tinh tượng*, đã sớm nhìn thấy sự việc này.”
(*tinh tượng: từ vị trí, độ sáng của sao chiếu mệnh mà suy đoá số mệnh.)
“Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư có phải cũng thấy được người nhà Vân gia hiện đang ở đâu hay không?”
Ách. . . . . ."Khụ, cái này. . . . . . Thiên cơ không thể tiết lộ a!" Nhan Đóa Đóa vẻ mặt uyên thâm.
"Như vậy sao?" Hoàng Phủ Dật thở dài, "Xem ra Vân gia chỉ có thể chờ toàn gia tịch thu tài sản chém đầu cả nhà."
"......" Nhan Đóa Đóa thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu.
"Kia, cái kia, không có phương pháp nào xoay chuyển tình hình sao?"
"Có thì thật ra có, nhưng là......" Hoàng Phủ Dật khuôn mặt tỏ vẻ "khó xử", "Việc này có chút khó khăn với Nhan tiểu thư."
Bình luận facebook