Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-113
Chương 113: Dù thế nào cũng phải có một người ở lại
Translator: Nguyetmai
"Có phải tao có thể hiểu rằng đây là một sự khiêu khích từ một đám phù thủy nhà Hufflepuff đánh lén hèn hạ đối với nhà Slytherin vĩ đại không? Chúng mày thật sự cho rằng sau khi đánh thành viên đội tao xong là có thể nghênh ngang bỏ đi à?"
Ánh mắt của Marcus Flint chậm rãi dời khỏi Drake và Bohr, gã nhìn con nhãi năm nhất nhà Hufflepuff đã cả gan đánh ngất Draco Malfoy trước mặt gã, vẻ mặt dần dần thay đổi từ kinh ngạc bắt đầu chuyển sang tức giận, gã liếm chiếc răng cửa lớn nhô ra một cách đầy uy hiếp.
"Mày phải biết rằng không phải chưa từng có tiền lệ vừa mới khai giảng đã phải vào bệnh thất trường. Tin tao đi, bọn mày đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát được đứa nào."
Là đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin, Marcus có dáng người rất cao, cơ bắp cực kì phát triển, gã có một hàm răng cửa nhô hẳn ra ngoài miệng, đôi mắt màu xám xảo quyệt và một mái tóc đen bù xù, vừa nhìn đã biết là một nhân vật thô lỗ không dễ chung sống.
"Đánh lén hèn hạ?"
Alina bĩu môi nhìn quanh một vòng, rồi cô phản bác lại ngay, không hề khoan nhượng.
"Không, tôi nghĩ anh nên đi khám mắt đi. Rõ ràng là bất kể xét về quân số, tuổi tác hay là thể trạng, kẻ thực sự hèn hạ không phải bên phía chúng tôi, có lẽ anh nên suy nghĩ xem có phải do nguyên nhân khác hay không."
Hiện giờ chỉ còn lại mấy đứa nhóc năm nhất nhà Hufflepuff là còn đứng trong hành lang, Hannah, Justin Finch, Ernie. Còn ba đứa lúc trước cùng tham gia đánh hội đồng là Draco, Goyle, Crabbe thì đã chủ động hoặc bị động nằm dưới đất, cùng sắm vai "thi thể chết trận" với Drake và Bohr đang bất tỉnh nhân sự rồi.
Chỉ có điều ba người trong đó là diễn viên của chúng ta mà thôi, Alina âm thầm bổ sung một câu trong lòng.
"Bùa chú? Không thể nào, học sinh năm nhất không thể dùng bùa chú thông thường mà đánh bại học sinh năm ba được, càng không cần nói đến việc chúng mày còn chưa bắt đầu học bất cứ bài nào về bùa chú cả."
Advertisement / Quảng cáo
Graham Monta Khỉ Đột đứng bên cạnh Marcus chau mày suy tư, trong mắt gã đột nhiên lóe lên vẻ hoảng sợ, một suy đoán đáng sợ hiện ra trong đầu gã.
"Lẽ nào mày đã sử dụng Pháp thuật Hắc ám cấm kỵ sao?" Monta trợn mắt nhìn cô bé tóc bạch kim trước mặt, trên mặt cô ta chẳng mảy may có chút sợ hãi nào cả.
"Gì cơ! Pháp thuật Hắc ám?"
"Tao biết ngay con bé này rất đáng sợ mà."
"Chẳng trách Drake và Bohr đều gục dưới tay nó."
Đi kèm với phỏng đoán của Monta, trong đám người nhà Slytherin vang lên những tiếng xôn xao rõ ràng.
Là những phù thủy huyết thống thuần chủng đã được truyền lại và kế thừa từ lâu đời, bọn họ chẳng hề lạ lẫm gì với những Pháp thuật Hắc ám có sức mạnh khủng khiếp, nói một cách chuẩn xác thì bọn họ chính là những người hiểu và sợ Pháp thuật Hắc ám nhất trong toàn bộ ngôi trường này.
"Lời Nguyền Tra Tấn! Sao mày dám! Đúng vậy, con nhãi này chắc chắn đã sử dụng một loại lời nguyền không thể tha thứ! Mọi người nhìn mặt Drake kìa, tao đã nhìn thấy vẻ mặt tương tự như vậy trong sách giáo khoa!"
Ánh mắt của một nam sinh béo lùn nhà Slytherin liếc qua vẻ mặt vặn vẹo đau đớn của Drake, gã la lên hoảng sợ.
Lời Nguyền Tra Tấn?
Hình như đã gây ra một sự hiểu lầm kỳ diệu, Alina đảo mắt, có điều nói đi cũng phải nói lại, phương thức tra tấn con người của thế giới phù thủy quả thật là lạc hậu mà chỉ có một kiểu duy nhất.
"Ồ? Không, đương nhiên là không, tôi còn chưa muốn bị giam vào ngục Azkaban đâu, thực tế là tôi chỉ vừa hay biết được một số cách cũng có thể tạo ra kết quả giống như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn mà thôi."
Alina nheo mắt lại, rút đũa phép từ trong ngực ra, tiến lên phía trước một bước (động tác của cô khiến tất cả học sinh Slytherin bất giác lùi về phía sau một bước).
Cùng lúc đó, một dấu ấn pháp thuật sáng ngời bắt đầu hiện lên rõ ràng từng chút một trên mu bàn tay trái trơn bóng của Alina, giống như là... dấu ấn đáng sợ, với các hình thù khác nhau mà một vài đứa từng thi thoảng nhìn thấy trên người cha mẹ mình.
Thế cho nên một phần nhỏ học sinh nhà Slytherin lại dè dặt lùi về sau một bước.
Alina vừa nói, ánh mắt vừa nhanh chóng đảo qua đảo lại giữa đám người và hành lang, quan sát tính toán cục diện sắp gặp phải.
Một, hai, ba... ừm, ít nhất cũng có trên tám, chín người, xét về mặt sức khỏe và vóc dáng thì phần lớn đều khỏe mạnh và cao lớn hơn Drake và Bohr một chút, hiển nhiên ít nhất cũng đều là học sinh năm thứ ba trở lên.
Lúc trước trong quá trình đánh nhau, thực ra đám người Alina đã vô tình quay trở về ngã ba đường ban đầu.
Hành lang bằng đá thông tới phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trước mặt so với "Đường Mòn Ngược Gió" còn rộng rãi hơn nhiều, mà trong khoảng cách năm, sáu mét, Alina rất khó có cơ hội thích hợp để sử dụng "Thuật Thế Thân Bằng Áo Chùng" giống như khi đánh nhau với Drake trước đó.
Nhất là những học sinh khóa trên nhà Slytherin trước mặt cô đã trong trạng thái sẵn sàng làm phép, muốn vượt qua khoảng cách năm, sáu mét này ít nhất cũng phải chịu sự tấn công của hơn mười câu bùa chú, cho dù có là Hagrid có một nửa dòng máu người khổng lồ cũng không thể bình an vô sự được, chứ đừng nói Alina chỉ là một cô bé lai Veela còn chưa trưởng thành.
Bất kể là về quân số, thực lực, hình thể, thậm chí là cả địa hình thì cũng chẳng có lấy một yếu tố nào có lợi cho phe Alina. Trong tình huống như thế này chỉ còn lại hai lựa chọn.
"Nghe đây, mình đếm ba, hai, một, sau đó các cậu lập tức nhắm mắt lại, chạy theo hành lang bên phải tới Đại sảnh đường nhé."
Alina hơi lui về sau một bước nhỏ, nhỏ giọng nói với đám Hannah đứng sau lưng cô.
"Chắc không chạy thoát được đâu, chi bằng chúng ta cùng nhau xông lên, liều mạng với bọn họ."
Justin với thái dương bầm tím, nói với vẻ kích động, giọng nói có phần run rẩy, đích thân tham gia vào hành động đánh ngất hai đàn anh khóa trên Slytherin khiến một học sinh ngoan ngoãn nghe lời như cậu ta được nếm thử một cảm giác sung sướng kì lạ chưa từng có.
"Đúng vậy, đúng vậy, tại sao phải chạy? Chúng ta là những con lửng mật không biết sợ hãi cơ mà!"
Ernie Macmillan tóc vàng cũng gật đầu phụ họa, trên mặt tràn đầy sự hăng hái. Sinh ra trong một gia đình phù thủy huyết thống thuần chủng, cậu ta có chút xem thường cái gọi là nhà Slytherin "cao quý". So với lời của Justin Finch thì quan hệ tương khắc giữa lửng mật và rắn đã trở thành một quan niệm mà cậu ta tin tưởng vững chắc.
"..."
Alina liếc nhìn đám phù thủy nhỏ nhà Hufflepuff vô cùng tự tin sau lưng mình mà cảm thấy nhức đầu, trong mắt cô lóe lên vẻ bất lực, khóe miệng co giật.... Phải biết rằng, chính bởi vì không biết sợ hãi cho nên hai mươi năm sau lửng mật đang sống sờ sờ lại tự biến mình thành một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng đấy.
Chỉ mong cụ Dumbledore sẽ không nhỏ nhen mà nổi giận vì một chút thay đổi nhỏ nhặt cô đã tạo ra vì tương lai tốt đẹp của nhà Huflepuff.
Advertisement / Quảng cáo
Cũng may cô bé Hannah đáng yêu của cô còn duy trì được sự bình tĩnh, không bị mù quáng vì thắng lợi nhất thời.
"Alina, cậu nói xem chúng ta nên đánh ai trước?"
Trên khuôn mặt tròn trịa, xinh xắn, đáng yêu của Hannah Abbott còn chưa hết ửng hồng vì vận động mạnh, trong mắt cô bé dường như có ánh sao lấp lánh.
"..."
Thấy vẻ mặt hưng phấn và nóng lòng muốn ra tay của Hannah Abbott Đầu Sắt, Alina cảm thấy đầu càng đau hơn.
"Dũng cảm là đáng quý, nhưng sân khấu này đối với các cậu là còn quá sớm, một đám phù thủy còn chưa biết tới bùa chú thì sẽ chỉ làm gánh nặng cho mình trong cuộc chiến này mà thôi."
Cô thở dài một hơi, nghiêm túc phân tích và tận tình khuyên bảo: "Nếu quả thật muốn giúp thì hãy chạy nhanh lên, tới Đại sảnh đường thông báo với các giáo sư."
"Vậy còn cậu thì sao Alina?..." Hannah Abbott đứng sau lưng cô nhíu mày, kéo góc áo của cô, hỏi với vẻ bất an.
"Dù thế nào cũng phải có người ở lại ngăn cản bọn họ chứ, không phải sao? Nếu không chúng ta làm sao chạy thoát nổi bùa chú được?"
Alina mỉm cười, dùng sức rút ống tay áo trong tay Hannah ra, chậm rãi đi về phía trước, tay trái rút ra đũa phép trong ngực chỉ về phía trước trong ánh mắt cảnh giác của đám học sinh khóa trên nhà Slytherin.
"Có lẽ các người có thể đánh ngã tôi, nhưng tôi đảm bảo trước lúc đó tôi chắc chắn có thể để lại ký ức sâu sắc cho hai kẻ may mắn còn lại đấy."
Đã chứng kiến tình trạng thê thảm của Drake và Bohr, sau khi nghe được lời Alina nói, đám phù thủy nhà Slytherin đều cảnh giác nhìn chằm chằm đũa phép của cô. Dấu ấn pháp thuật chói mắt trên mu bàn tay trái của cô lại càng khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Càng là khóa trên thì càng hiểu rõ uy lực của Pháp thuật Hắc ám ví như lời nguyền không thể tha thứ, không đứa nào bằng lòng chủ động nếm thử một lần cả.
"Đừng nghe con nhóc nói bậy, Lời Nguyền Tra Tấn không phải thứ mà một học sinh năm nhất có thể nắm được, nó đang cố tình kéo dài thời gian đấy."
Marcus liếc đám người đang nhao nhao bàn tán xung quanh, gã nhíu mày, nói bằng giọng thô lỗ, chủ động giơ đũa phép lên: "Chẳng qua chỉ là một đám năm nhất của nhà gia tinh thôi, hãy dạy cho chúng nó một bài học."
Là con đường hai nhà bắt buộc phải đi qua để tới Đại sảnh đường, chỉ cần kéo dài thêm mấy phút, đợi tới khi học sinh hai nhà đến nhiều hơn thì sẽ càng rắc rối hơn.
"Nhưng mà dấu ấn trên tay nó..."
"Mày đã nhìn thấy Drake và Bohr chưa, tao nhớ chúng chỉ vừa rời khỏi phòng sinh hoạt chung chưa tới một phút đồng hồ đâu nhỉ?"
"Nó có những hai cây đũa phép cơ..."
Ngay khi đám người nhà Slytherin còn đang do dự, Alina ở bên kia đã bắt đầu nhẩm đếm.
"Ba..."
"Hai..."
"Một!"
"Ngại quá, ngoại trừ tôi ra, các người không giữ lại ai được nữa rồi! Cảm nhận niềm vui nhân đôi đi!"
Trên mặt Alina nở nụ cười rạng rỡ, cô bé chợt tiến lên trước một bước, hai chiếc đũa phép bằng gỗ óc chó trên tay trái và tay phải đồng thời vung ra phía trước.
"Phát Quang Tối Đa! (Lumos Maximum)"
Không giống với lần chiếu sáng bên ven Hồ Đen lúc trước, lần này Alina gần như dốc một hơi toàn bộ pháp lực và lực chú ý mà mình có lên câu thần chú này.
Hai luồng sáng trắng chói mắt trong chớp mắt đã chiếu sáng cả hành lang đá tối tăm, ánh sáng điên cuồng và chói mắt giống như một thanh kiếm sắc đâm vào mắt tất cả các học sinh nhà Slytherin đang mở to hai mắt nhìn Alina, khiến tất cả mọi người ngay lập tức che mắt lại đau đớn.
"A... Mắt của tao!"
"Oh shit! Đây là bùa Phát Quang Tối Đa!"
Advertisement / Quảng cáo
"Chết tiệt, chúng ta bị chơi xỏ rồi! Bắt lấy bọn chúng!"
"Stupefy (Bùa choáng)!"
"Impedimenta (Lời Nguyền Chậm Chạp)!"
"Relashio (Bùa giải thoát)!"
"Petrificus Totalus (Bùa tê liệt)!"
...
Theo sau những tiếng đọc thần chú dồn dập cùng với tiếng gầm gừ tức giận, hơn chục chùm sáng bùa chú không chuẩn xác bay vèo vèo tứ phía trong hành lang đá.
Cùng lúc đó, Alina linh hoạt khom lưng né tránh bùa chú bay xẹt qua đỉnh đầu, rồi quay lại hét lớn với đám phù thủy năm nhất nhà Hufflepuff đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại sau lưng mình.
"Ngay bây giờ!"
"Chạy! Không được quay đầu!"
Translator: Nguyetmai
"Có phải tao có thể hiểu rằng đây là một sự khiêu khích từ một đám phù thủy nhà Hufflepuff đánh lén hèn hạ đối với nhà Slytherin vĩ đại không? Chúng mày thật sự cho rằng sau khi đánh thành viên đội tao xong là có thể nghênh ngang bỏ đi à?"
Ánh mắt của Marcus Flint chậm rãi dời khỏi Drake và Bohr, gã nhìn con nhãi năm nhất nhà Hufflepuff đã cả gan đánh ngất Draco Malfoy trước mặt gã, vẻ mặt dần dần thay đổi từ kinh ngạc bắt đầu chuyển sang tức giận, gã liếm chiếc răng cửa lớn nhô ra một cách đầy uy hiếp.
"Mày phải biết rằng không phải chưa từng có tiền lệ vừa mới khai giảng đã phải vào bệnh thất trường. Tin tao đi, bọn mày đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát được đứa nào."
Là đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin, Marcus có dáng người rất cao, cơ bắp cực kì phát triển, gã có một hàm răng cửa nhô hẳn ra ngoài miệng, đôi mắt màu xám xảo quyệt và một mái tóc đen bù xù, vừa nhìn đã biết là một nhân vật thô lỗ không dễ chung sống.
"Đánh lén hèn hạ?"
Alina bĩu môi nhìn quanh một vòng, rồi cô phản bác lại ngay, không hề khoan nhượng.
"Không, tôi nghĩ anh nên đi khám mắt đi. Rõ ràng là bất kể xét về quân số, tuổi tác hay là thể trạng, kẻ thực sự hèn hạ không phải bên phía chúng tôi, có lẽ anh nên suy nghĩ xem có phải do nguyên nhân khác hay không."
Hiện giờ chỉ còn lại mấy đứa nhóc năm nhất nhà Hufflepuff là còn đứng trong hành lang, Hannah, Justin Finch, Ernie. Còn ba đứa lúc trước cùng tham gia đánh hội đồng là Draco, Goyle, Crabbe thì đã chủ động hoặc bị động nằm dưới đất, cùng sắm vai "thi thể chết trận" với Drake và Bohr đang bất tỉnh nhân sự rồi.
Chỉ có điều ba người trong đó là diễn viên của chúng ta mà thôi, Alina âm thầm bổ sung một câu trong lòng.
"Bùa chú? Không thể nào, học sinh năm nhất không thể dùng bùa chú thông thường mà đánh bại học sinh năm ba được, càng không cần nói đến việc chúng mày còn chưa bắt đầu học bất cứ bài nào về bùa chú cả."
Advertisement / Quảng cáo
Graham Monta Khỉ Đột đứng bên cạnh Marcus chau mày suy tư, trong mắt gã đột nhiên lóe lên vẻ hoảng sợ, một suy đoán đáng sợ hiện ra trong đầu gã.
"Lẽ nào mày đã sử dụng Pháp thuật Hắc ám cấm kỵ sao?" Monta trợn mắt nhìn cô bé tóc bạch kim trước mặt, trên mặt cô ta chẳng mảy may có chút sợ hãi nào cả.
"Gì cơ! Pháp thuật Hắc ám?"
"Tao biết ngay con bé này rất đáng sợ mà."
"Chẳng trách Drake và Bohr đều gục dưới tay nó."
Đi kèm với phỏng đoán của Monta, trong đám người nhà Slytherin vang lên những tiếng xôn xao rõ ràng.
Là những phù thủy huyết thống thuần chủng đã được truyền lại và kế thừa từ lâu đời, bọn họ chẳng hề lạ lẫm gì với những Pháp thuật Hắc ám có sức mạnh khủng khiếp, nói một cách chuẩn xác thì bọn họ chính là những người hiểu và sợ Pháp thuật Hắc ám nhất trong toàn bộ ngôi trường này.
"Lời Nguyền Tra Tấn! Sao mày dám! Đúng vậy, con nhãi này chắc chắn đã sử dụng một loại lời nguyền không thể tha thứ! Mọi người nhìn mặt Drake kìa, tao đã nhìn thấy vẻ mặt tương tự như vậy trong sách giáo khoa!"
Ánh mắt của một nam sinh béo lùn nhà Slytherin liếc qua vẻ mặt vặn vẹo đau đớn của Drake, gã la lên hoảng sợ.
Lời Nguyền Tra Tấn?
Hình như đã gây ra một sự hiểu lầm kỳ diệu, Alina đảo mắt, có điều nói đi cũng phải nói lại, phương thức tra tấn con người của thế giới phù thủy quả thật là lạc hậu mà chỉ có một kiểu duy nhất.
"Ồ? Không, đương nhiên là không, tôi còn chưa muốn bị giam vào ngục Azkaban đâu, thực tế là tôi chỉ vừa hay biết được một số cách cũng có thể tạo ra kết quả giống như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn mà thôi."
Alina nheo mắt lại, rút đũa phép từ trong ngực ra, tiến lên phía trước một bước (động tác của cô khiến tất cả học sinh Slytherin bất giác lùi về phía sau một bước).
Cùng lúc đó, một dấu ấn pháp thuật sáng ngời bắt đầu hiện lên rõ ràng từng chút một trên mu bàn tay trái trơn bóng của Alina, giống như là... dấu ấn đáng sợ, với các hình thù khác nhau mà một vài đứa từng thi thoảng nhìn thấy trên người cha mẹ mình.
Thế cho nên một phần nhỏ học sinh nhà Slytherin lại dè dặt lùi về sau một bước.
Alina vừa nói, ánh mắt vừa nhanh chóng đảo qua đảo lại giữa đám người và hành lang, quan sát tính toán cục diện sắp gặp phải.
Một, hai, ba... ừm, ít nhất cũng có trên tám, chín người, xét về mặt sức khỏe và vóc dáng thì phần lớn đều khỏe mạnh và cao lớn hơn Drake và Bohr một chút, hiển nhiên ít nhất cũng đều là học sinh năm thứ ba trở lên.
Lúc trước trong quá trình đánh nhau, thực ra đám người Alina đã vô tình quay trở về ngã ba đường ban đầu.
Hành lang bằng đá thông tới phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trước mặt so với "Đường Mòn Ngược Gió" còn rộng rãi hơn nhiều, mà trong khoảng cách năm, sáu mét, Alina rất khó có cơ hội thích hợp để sử dụng "Thuật Thế Thân Bằng Áo Chùng" giống như khi đánh nhau với Drake trước đó.
Nhất là những học sinh khóa trên nhà Slytherin trước mặt cô đã trong trạng thái sẵn sàng làm phép, muốn vượt qua khoảng cách năm, sáu mét này ít nhất cũng phải chịu sự tấn công của hơn mười câu bùa chú, cho dù có là Hagrid có một nửa dòng máu người khổng lồ cũng không thể bình an vô sự được, chứ đừng nói Alina chỉ là một cô bé lai Veela còn chưa trưởng thành.
Bất kể là về quân số, thực lực, hình thể, thậm chí là cả địa hình thì cũng chẳng có lấy một yếu tố nào có lợi cho phe Alina. Trong tình huống như thế này chỉ còn lại hai lựa chọn.
"Nghe đây, mình đếm ba, hai, một, sau đó các cậu lập tức nhắm mắt lại, chạy theo hành lang bên phải tới Đại sảnh đường nhé."
Alina hơi lui về sau một bước nhỏ, nhỏ giọng nói với đám Hannah đứng sau lưng cô.
"Chắc không chạy thoát được đâu, chi bằng chúng ta cùng nhau xông lên, liều mạng với bọn họ."
Justin với thái dương bầm tím, nói với vẻ kích động, giọng nói có phần run rẩy, đích thân tham gia vào hành động đánh ngất hai đàn anh khóa trên Slytherin khiến một học sinh ngoan ngoãn nghe lời như cậu ta được nếm thử một cảm giác sung sướng kì lạ chưa từng có.
"Đúng vậy, đúng vậy, tại sao phải chạy? Chúng ta là những con lửng mật không biết sợ hãi cơ mà!"
Ernie Macmillan tóc vàng cũng gật đầu phụ họa, trên mặt tràn đầy sự hăng hái. Sinh ra trong một gia đình phù thủy huyết thống thuần chủng, cậu ta có chút xem thường cái gọi là nhà Slytherin "cao quý". So với lời của Justin Finch thì quan hệ tương khắc giữa lửng mật và rắn đã trở thành một quan niệm mà cậu ta tin tưởng vững chắc.
"..."
Alina liếc nhìn đám phù thủy nhỏ nhà Hufflepuff vô cùng tự tin sau lưng mình mà cảm thấy nhức đầu, trong mắt cô lóe lên vẻ bất lực, khóe miệng co giật.... Phải biết rằng, chính bởi vì không biết sợ hãi cho nên hai mươi năm sau lửng mật đang sống sờ sờ lại tự biến mình thành một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng đấy.
Chỉ mong cụ Dumbledore sẽ không nhỏ nhen mà nổi giận vì một chút thay đổi nhỏ nhặt cô đã tạo ra vì tương lai tốt đẹp của nhà Huflepuff.
Advertisement / Quảng cáo
Cũng may cô bé Hannah đáng yêu của cô còn duy trì được sự bình tĩnh, không bị mù quáng vì thắng lợi nhất thời.
"Alina, cậu nói xem chúng ta nên đánh ai trước?"
Trên khuôn mặt tròn trịa, xinh xắn, đáng yêu của Hannah Abbott còn chưa hết ửng hồng vì vận động mạnh, trong mắt cô bé dường như có ánh sao lấp lánh.
"..."
Thấy vẻ mặt hưng phấn và nóng lòng muốn ra tay của Hannah Abbott Đầu Sắt, Alina cảm thấy đầu càng đau hơn.
"Dũng cảm là đáng quý, nhưng sân khấu này đối với các cậu là còn quá sớm, một đám phù thủy còn chưa biết tới bùa chú thì sẽ chỉ làm gánh nặng cho mình trong cuộc chiến này mà thôi."
Cô thở dài một hơi, nghiêm túc phân tích và tận tình khuyên bảo: "Nếu quả thật muốn giúp thì hãy chạy nhanh lên, tới Đại sảnh đường thông báo với các giáo sư."
"Vậy còn cậu thì sao Alina?..." Hannah Abbott đứng sau lưng cô nhíu mày, kéo góc áo của cô, hỏi với vẻ bất an.
"Dù thế nào cũng phải có người ở lại ngăn cản bọn họ chứ, không phải sao? Nếu không chúng ta làm sao chạy thoát nổi bùa chú được?"
Alina mỉm cười, dùng sức rút ống tay áo trong tay Hannah ra, chậm rãi đi về phía trước, tay trái rút ra đũa phép trong ngực chỉ về phía trước trong ánh mắt cảnh giác của đám học sinh khóa trên nhà Slytherin.
"Có lẽ các người có thể đánh ngã tôi, nhưng tôi đảm bảo trước lúc đó tôi chắc chắn có thể để lại ký ức sâu sắc cho hai kẻ may mắn còn lại đấy."
Đã chứng kiến tình trạng thê thảm của Drake và Bohr, sau khi nghe được lời Alina nói, đám phù thủy nhà Slytherin đều cảnh giác nhìn chằm chằm đũa phép của cô. Dấu ấn pháp thuật chói mắt trên mu bàn tay trái của cô lại càng khiến chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Càng là khóa trên thì càng hiểu rõ uy lực của Pháp thuật Hắc ám ví như lời nguyền không thể tha thứ, không đứa nào bằng lòng chủ động nếm thử một lần cả.
"Đừng nghe con nhóc nói bậy, Lời Nguyền Tra Tấn không phải thứ mà một học sinh năm nhất có thể nắm được, nó đang cố tình kéo dài thời gian đấy."
Marcus liếc đám người đang nhao nhao bàn tán xung quanh, gã nhíu mày, nói bằng giọng thô lỗ, chủ động giơ đũa phép lên: "Chẳng qua chỉ là một đám năm nhất của nhà gia tinh thôi, hãy dạy cho chúng nó một bài học."
Là con đường hai nhà bắt buộc phải đi qua để tới Đại sảnh đường, chỉ cần kéo dài thêm mấy phút, đợi tới khi học sinh hai nhà đến nhiều hơn thì sẽ càng rắc rối hơn.
"Nhưng mà dấu ấn trên tay nó..."
"Mày đã nhìn thấy Drake và Bohr chưa, tao nhớ chúng chỉ vừa rời khỏi phòng sinh hoạt chung chưa tới một phút đồng hồ đâu nhỉ?"
"Nó có những hai cây đũa phép cơ..."
Ngay khi đám người nhà Slytherin còn đang do dự, Alina ở bên kia đã bắt đầu nhẩm đếm.
"Ba..."
"Hai..."
"Một!"
"Ngại quá, ngoại trừ tôi ra, các người không giữ lại ai được nữa rồi! Cảm nhận niềm vui nhân đôi đi!"
Trên mặt Alina nở nụ cười rạng rỡ, cô bé chợt tiến lên trước một bước, hai chiếc đũa phép bằng gỗ óc chó trên tay trái và tay phải đồng thời vung ra phía trước.
"Phát Quang Tối Đa! (Lumos Maximum)"
Không giống với lần chiếu sáng bên ven Hồ Đen lúc trước, lần này Alina gần như dốc một hơi toàn bộ pháp lực và lực chú ý mà mình có lên câu thần chú này.
Hai luồng sáng trắng chói mắt trong chớp mắt đã chiếu sáng cả hành lang đá tối tăm, ánh sáng điên cuồng và chói mắt giống như một thanh kiếm sắc đâm vào mắt tất cả các học sinh nhà Slytherin đang mở to hai mắt nhìn Alina, khiến tất cả mọi người ngay lập tức che mắt lại đau đớn.
"A... Mắt của tao!"
"Oh shit! Đây là bùa Phát Quang Tối Đa!"
Advertisement / Quảng cáo
"Chết tiệt, chúng ta bị chơi xỏ rồi! Bắt lấy bọn chúng!"
"Stupefy (Bùa choáng)!"
"Impedimenta (Lời Nguyền Chậm Chạp)!"
"Relashio (Bùa giải thoát)!"
"Petrificus Totalus (Bùa tê liệt)!"
...
Theo sau những tiếng đọc thần chú dồn dập cùng với tiếng gầm gừ tức giận, hơn chục chùm sáng bùa chú không chuẩn xác bay vèo vèo tứ phía trong hành lang đá.
Cùng lúc đó, Alina linh hoạt khom lưng né tránh bùa chú bay xẹt qua đỉnh đầu, rồi quay lại hét lớn với đám phù thủy năm nhất nhà Hufflepuff đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại sau lưng mình.
"Ngay bây giờ!"
"Chạy! Không được quay đầu!"
Bình luận facebook