Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-129
Chương 129: Bà Norris
Translator: Nguyetmai
Bữa sáng ngày hôm nay kéo dài hơn so với trước kia.
Có lẽ vì ảnh hưởng từ nạn cú mèo xảy ra bất ngờ cùng với thời gian dạy học sau đó đã được sắp xếp linh hoạt hơn, cho nên dựa theo lời của Cedric thì ít nhất các giáo sư đã thêm hẳn hơn mười lăm phút cho bữa sáng.
Nhưng rất đáng tiếc là cho dù tăng thêm mười lăm phút đồng hồ, thì đối với phần lớn các học sinh mà nói cũng chỉ là kéo dài thời gian của cơn ác mộng mà thôi. Các phù thủy nhỏ thậm chí không thể sử dụng bùa chú để xua đuổi đám cú mèo đang nhào xuống bàn để giành thức ăn được. Bởi vì dù sao trong đó chí ít cũng có một nửa là cú mèo do gia đình của các bạn học sinh khác trong nhà mình nuôi.
Thế cho nên, đợi tới khi Giáo sư McGonagall đứng dậy tuyên bố bữa sáng kết thúc, trên khuôn mặt của đại đa số học sinh bao gồm cả Hermione và Hannah đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm, sau đó chúng không hề do dự mà nhanh chóng rời khỏi Đại sảnh đường đáng sợ này.
Tiếng đọc Bùa tẩy rửa và Bùa rót nước vang lên liên tiếp, còn những học sinh khóa dưới chưa nắm được những bùa chú này chỉ có thể giương mắt kéo bất kì học sinh khóa trên nào đi ngang qua để nhờ giúp đỡ mà thôi. Mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp phải tình huống kéo trúng phải người làm phép thất bại.
Trên thực tế, không ít nữ sinh thích sạch sẽ đã sớm không thể chịu đựng được phân chim và lông chim bay tán loạn đầy trời, cho nên không đợi bữa sáng kết thúc, bọn họ đã bỏ dở giữa chừng mà rời khỏi Đại sảnh đường, trở về phòng sinh hoạt chung của mình tắm rửa và thay quần áo rồi.
Đương nhiên, có "kẻ săn gà béo" Alina ở đây, Hermione và Hannah trái lại hoàn toàn không có phiền não về phương diện này. Sau khi cẩn thận né tránh phân và nước tiểu của đám cú mèo trên mặt đất, ba cô bé chia tay nhau ở cửa Đại sảnh đường.
Advertisement / Quảng cáo
"Alina, cậu thật sự không tham gia huấn luyện cùng bọn mình sao?"
Cô bé Hannah có khuôn mặt ửng hồng giương mắt nhìn Alina, hỏi lại lần nữa một cách không cam lòng.
"Không được. Cụ Dumbledore còn đang đợi để kiểm tra sức khỏe giúp mình trong văn phòng hiệu trưởng nữa. Cậu cũng không hi vọng trên người mình sẽ để lại di chứng của bùa chú nào đó chứ?"
Alina nhéo mạnh lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Hannah, cô mỉm cười lắc đầu.
Ngay khi rời khỏi Đại sảnh đường, cụ Dumbledore còn cố tình sử dụng pháp thuật truyền âm nhắc nhở cô lần nữa, bảo Alina kiên nhẫn chờ ở trước cửa Đại sảnh đường, sẽ có người dẫn cô tới văn phòng hiệu trường. Lão củ cải già độc ác đã nắm chắc sự thực cô là một kẻ mù đường rồi.
Bốp!
"Hoàn hồn đi, Hermione."
Alina quay đầu lại, liếc nhìn Hermione ở bên cạnh vẫn còn mất hồn mất vía, búng tay một cái vang giòn thu hút sự chú ý của cô bé, nụ cười trên mặt đã biến mất, cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Trong khoảng thời gian mình không có mặt, tất cả học sinh năm nhất đành trông cậy vào cậu nhé. Thực tế thì hôm qua cậu đã làm rất khá rồi. Mình để lại Thức Ăn Dự Trữ cho cậu, nếu có tình huống gì cậu không thể xử lý được thì lập tức viết thư cho mình."
"Yên tâm đi, Alina. Cứ yên tâm giao cho mình đi, huống chi còn có bọn Harry và Draco giúp đỡ mình nữa mà."
Nghe lời Alina nói, khuôn mặt vốn hơi ửng hồng của Hermione lại càng thêm hồng, hai tay đan vào nhau ôm lấy Thức Ăn Dự Trữ ở trước ngực cẩn thận giống như đang ôm sách vậy, cô bé gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Dáng vẻ nghiêm túc, đáng yêu đó của Hermione phối hợp với vẻ mặt của cô bé hiện giờ quả thật là có lực sát thương có thể sánh ngang với Veela, Alina không kiềm chế được giơ tay lên, đang chuẩn bị tiện tay lau chút dầu mỡ, bỗng nhiên...
"Tiểu thư Alina Kaslana, nên xuất phát rồi. Giáo sư Dumbledore đã chờ cô ở trong văn phòng hiệu trưởng rồi."
Một giọng đàn ông khàn khàn khó nghe truyền từ bên cạnh cánh cửa Đại sảnh đường tới, một người đàn ông gầy gò ốm yếu, lưng hơi còng, khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đang chăm chú quan sát Alina. Lão nhếch miệng, để lộ ra hàm răng vàng cao thấp không đều nhau, nói với vẻ không mấy thân thiện.
"Tôi nghĩ cô nhất định là không muốn nếm thử các biện pháp trừng phạt của trường Hogwarts dành cho những học sinh tới trễ đâu nhỉ?"
Argus Filch, giám thị Hogwarts, hay nói cách khác chính là ủy viên kỷ luật và tác phong trong ngôi trường pháp thuật này.
Được rồi, vốn dĩ không phải mỗi ủy viên kỷ luật và tác phong của trường pháp thuật đều là thần tượng học đường xinh đẹp hoặc đẹp trai.
Filch là một Squib, xuất thân từ gia đình phù thủy nhưng lại không biết pháp thuật. Tình huống này cũng góp phần tạo nên tính cách vô cùng tệ hại cùng với thái độ hận thù với các phù thủy nhỏ của lão ở một mức độ nhất định.
Trên thực tế, trước khi Umbridge tới Hogwarts, giám thị Filch được tất cả các học sinh công nhận là người bị ghét nhất. Cả ngày lão chỉ đi qua đi lại trong lâu đài, suy nghĩ xem làm thế nào tóm được các học sinh vi phạm nội quy để phạt chúng một trận.
Trong toàn bộ ngôi trường này, người duy nhất tỏ ra thân thiện với lão, ngoại trừ các giáo sư ra có lẽ chỉ còn mỗi con mèo tên là Bà Norris do chính lão nuôi dưỡng, một con mèo gầy đét, lông màu xám tro, bị các học sinh gọi là chó săn của Filch.
"Wow, hôm qua không chú ý tới, đây là một con mèo Maine Coon phải không! Thật xinh đẹp!"
Advertisement / Quảng cáo
Alina đi theo Filch men theo những chiếc cầu thang di động lên tầng trên, hai mắt cô bỗng nhiên phát sáng, cô ngồi xổm xuống ôm lấy chú mèo con không biết từ đâu xông tới và đang chạy đến bên cạnh Filch.
"Hừ, nhóc con, ta không biết cô đang nói cái gì, mau buông Bà Norris của ta ra!"
Khi lão đang thao thao bất tuyệt về việc lão sẽ trừng phạt những học sinh vi phạm nội quy như thế nào thì thấy cảnh đó, đôi mắt lão lồi ra một cách đáng sợ. Lão quay đầu lại, trừng mắt nhìn Alina đang ngồi xổm dưới đất và tức giận nói.
"Thật hiếm thấy, mặc dù nó gầy yếu tới mức khác thường, nhưng nó chính xác là một con mèo Maine Coon. Cái vằn hổ hình chữ M trên trán có tính biểu trưng này cùng với vành mắt và đôi môi màu đen. Thật là xinh đẹp!"
Alina không để ý tới sự tức giận của Filch, cô nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của Bà Norris đã cứng đờ trong lòng mình, quan sát kĩ rồi gật đầu, lại lên tiếng tán thưởng.
Kiếp trước cô có nuôi một con mèo cưng thuộc giống này, chỉ có điều là một trong những giống mèo cưng thuần chủng lớn nhất, hiếm có con mèo Maine nào lại có bộ dạng gầy yếu như vậy, cho nên mới không thể nhận ra được ngay tức khắc.
"Đúng, đúng vậy. Bà Norris đương nhiên là chú mèo xinh đẹp nhất trên đời này, chuyện này không cần cô nói cho ta biết."
Filch gật đầu tự hào, lão ngồi xổm xuống muốn cướp lại con mèo từ trong lòng Alina.
"Khoan đã..."
Ánh mắt của Alina tập trung lại, cô nhảy về sau một cách linh hoạt, dễ dàng tránh được đôi tay của Filch, sau đó cô chau mày liếc nhìn khóe miệng của Bà Norris: "Ông đừng nói với tôi là sáng nay ông cho nó uống sữa bò đấy nhé? Cho một con mèo uống sữa bò?"
"Đúng vậy, trong mắt ta, Bà Norris không khác gì với tất cả mọi người, ta ăn cái gì thì nó ăn cái đó."
Filch giống như bị chọc trúng chỗ đau, lão la lớn, nheo mắt lại không vui và buông lời uy hiếp: "Nhóc con, ta khuyên cô tốt nhất hãy mau buông Bà Norris ra, nếu không ta không đảm bảo..."
"Argus Filch! Đồ khốn nạn này! Ngu ngốc!"
Alina liếc mắt nhìn con mèo Maine gầy trơ xương trong tay, âm lượng cũng vô thức tăng lên. Cô dùng giọng nói còn cao hơn Filch hai, ba quãng mà gào lên một cách tức giận.
Giọng của cô bé khá lớn, thậm chí còn truyền tới tai các học sinh ở dưới tầng còn chưa rời khỏi Đại sảnh đường.
Tất cả mọi người đều nhao nhao thò đầu ra ngước nhìn lên trên, chỉ thấy hai tay của Alina Kaslana đang nâng Bà Norris mà Filch coi như sinh mạng lên, đang không cam lòng yếu thế giằng co với lão giám thị Filch vừa đáng sợ vừa đáng ghét.
"Cô, cô giỏi lắm..."
Bị khí thế đột ngột của Alina dọa cho giật nảy mình, Filch tức đến mức khóe miệng cũng co giật kịch liệt. Lão thẹn quá hóa giận vươn ngón tay run rẩy chỉ cô bé tóc bạch kim trước mặt.
Bao nhiêu lâu nay, phần lớn học sinh chỉ dám than phiền hoặc oán trách vài câu ở sau lưng lão, đây là lần đầu tiên Argus Filch gặp một phù thủy to gan lớn mật dám mắng nhiếc trước mặt lão như vậy.
"Cô cái gì mà cô? Chỉ cái gì mà chỉ? Sao, ông vẫn còn mặt mũi mà nổi giận sao?"
Trước ánh mắt đờ đẫn của tất cả các phù thủy nhỏ, Alina Kaslana giơ tay, bốp một tiếng đánh bay ngón tay đang chỉ vào mình của Filch, không chịu yếu thế mà ngược lại còn tiến lên một bước dồn ép, rõ ràng chỉ cao có một mét hai nhưng lại ép cho lão già phải lui về phía sau theo bản năng.
Advertisement / Quảng cáo
"Ông có biết trong cơ thể mèo thiếu hụt enzym tiêu hóa Lactose, hơn nữa phân tử protein trong sữa bò lớn khiến chúng không thể hấp thụ được, sau khi uống sữa tươi rất dễ dàng mắc chứng không hấp thụ Lactose, xuất hiện tình trạng nôn mửa hoặc tiêu chảy."
Alina liếc nhìn Filch đang tràn đầy hoang mang, cô bỗng nhiên ý thức được rằng những kiến thức này là quá cao thâm đối với một người của thế giới pháp thuật, cô phất tay áo một cách cáu kỉnh rồi nói tiếp.
"Nói cách khác, nếu như không phải Bà Norris của ông có thể chất tốt thì thiếu chút nữa đã bị tên khốn nạn nhà ông hại chết rồi. Đây là giống mèo Maine, mèo Maine bình thường cho dù là màu lông hay hình thể chắc chắn không phải bộ dạng như hiện tại. Ông hãy mở to mắt ra mà nhìn, ông đã hại bé con này thành bộ dạng gì rồi!"
Phải biết rằng, chú mèo đầu tiên trong nhà Alina cũng vì bị cô đút sữa bò nên cuối cùng thiếu chút nữa đã chết vì tiêu chảy, bởi vậy khi nhìn thấy tình huống này một lần nữa, cô vô cùng kích động.
"Nhưng mà rõ ràng ta dựa theo trên sách..." Khí thế của Filch hơi dao động, đôi môi run rẩy sợ hãi trước những lý lẽ hùng hồn, có lý có chứng cứ của Alina.
"Không có nhưng nhị gì hết, ông nghe đây! Bà Norris của ông vẫn còn là một con mèo bình thường chứ không phải bất cứ loài động vật thần kỳ nào, vậy thì cho dù là ngài Newt Scamander đứng trước mặt nói nên cho nó uống sữa tươi thì tôi cũng dám dùng nước bọt dìm chết ông ta đấy!"
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám học sinh, Filch bị một con nhóc năm nhất chặn ở đầu cầu thang, phun nước bọt đầy mặt mà không hề phản kháng.
Translator: Nguyetmai
Bữa sáng ngày hôm nay kéo dài hơn so với trước kia.
Có lẽ vì ảnh hưởng từ nạn cú mèo xảy ra bất ngờ cùng với thời gian dạy học sau đó đã được sắp xếp linh hoạt hơn, cho nên dựa theo lời của Cedric thì ít nhất các giáo sư đã thêm hẳn hơn mười lăm phút cho bữa sáng.
Nhưng rất đáng tiếc là cho dù tăng thêm mười lăm phút đồng hồ, thì đối với phần lớn các học sinh mà nói cũng chỉ là kéo dài thời gian của cơn ác mộng mà thôi. Các phù thủy nhỏ thậm chí không thể sử dụng bùa chú để xua đuổi đám cú mèo đang nhào xuống bàn để giành thức ăn được. Bởi vì dù sao trong đó chí ít cũng có một nửa là cú mèo do gia đình của các bạn học sinh khác trong nhà mình nuôi.
Thế cho nên, đợi tới khi Giáo sư McGonagall đứng dậy tuyên bố bữa sáng kết thúc, trên khuôn mặt của đại đa số học sinh bao gồm cả Hermione và Hannah đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm, sau đó chúng không hề do dự mà nhanh chóng rời khỏi Đại sảnh đường đáng sợ này.
Tiếng đọc Bùa tẩy rửa và Bùa rót nước vang lên liên tiếp, còn những học sinh khóa dưới chưa nắm được những bùa chú này chỉ có thể giương mắt kéo bất kì học sinh khóa trên nào đi ngang qua để nhờ giúp đỡ mà thôi. Mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp phải tình huống kéo trúng phải người làm phép thất bại.
Trên thực tế, không ít nữ sinh thích sạch sẽ đã sớm không thể chịu đựng được phân chim và lông chim bay tán loạn đầy trời, cho nên không đợi bữa sáng kết thúc, bọn họ đã bỏ dở giữa chừng mà rời khỏi Đại sảnh đường, trở về phòng sinh hoạt chung của mình tắm rửa và thay quần áo rồi.
Đương nhiên, có "kẻ săn gà béo" Alina ở đây, Hermione và Hannah trái lại hoàn toàn không có phiền não về phương diện này. Sau khi cẩn thận né tránh phân và nước tiểu của đám cú mèo trên mặt đất, ba cô bé chia tay nhau ở cửa Đại sảnh đường.
Advertisement / Quảng cáo
"Alina, cậu thật sự không tham gia huấn luyện cùng bọn mình sao?"
Cô bé Hannah có khuôn mặt ửng hồng giương mắt nhìn Alina, hỏi lại lần nữa một cách không cam lòng.
"Không được. Cụ Dumbledore còn đang đợi để kiểm tra sức khỏe giúp mình trong văn phòng hiệu trưởng nữa. Cậu cũng không hi vọng trên người mình sẽ để lại di chứng của bùa chú nào đó chứ?"
Alina nhéo mạnh lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Hannah, cô mỉm cười lắc đầu.
Ngay khi rời khỏi Đại sảnh đường, cụ Dumbledore còn cố tình sử dụng pháp thuật truyền âm nhắc nhở cô lần nữa, bảo Alina kiên nhẫn chờ ở trước cửa Đại sảnh đường, sẽ có người dẫn cô tới văn phòng hiệu trường. Lão củ cải già độc ác đã nắm chắc sự thực cô là một kẻ mù đường rồi.
Bốp!
"Hoàn hồn đi, Hermione."
Alina quay đầu lại, liếc nhìn Hermione ở bên cạnh vẫn còn mất hồn mất vía, búng tay một cái vang giòn thu hút sự chú ý của cô bé, nụ cười trên mặt đã biến mất, cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Trong khoảng thời gian mình không có mặt, tất cả học sinh năm nhất đành trông cậy vào cậu nhé. Thực tế thì hôm qua cậu đã làm rất khá rồi. Mình để lại Thức Ăn Dự Trữ cho cậu, nếu có tình huống gì cậu không thể xử lý được thì lập tức viết thư cho mình."
"Yên tâm đi, Alina. Cứ yên tâm giao cho mình đi, huống chi còn có bọn Harry và Draco giúp đỡ mình nữa mà."
Nghe lời Alina nói, khuôn mặt vốn hơi ửng hồng của Hermione lại càng thêm hồng, hai tay đan vào nhau ôm lấy Thức Ăn Dự Trữ ở trước ngực cẩn thận giống như đang ôm sách vậy, cô bé gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Dáng vẻ nghiêm túc, đáng yêu đó của Hermione phối hợp với vẻ mặt của cô bé hiện giờ quả thật là có lực sát thương có thể sánh ngang với Veela, Alina không kiềm chế được giơ tay lên, đang chuẩn bị tiện tay lau chút dầu mỡ, bỗng nhiên...
"Tiểu thư Alina Kaslana, nên xuất phát rồi. Giáo sư Dumbledore đã chờ cô ở trong văn phòng hiệu trưởng rồi."
Một giọng đàn ông khàn khàn khó nghe truyền từ bên cạnh cánh cửa Đại sảnh đường tới, một người đàn ông gầy gò ốm yếu, lưng hơi còng, khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đang chăm chú quan sát Alina. Lão nhếch miệng, để lộ ra hàm răng vàng cao thấp không đều nhau, nói với vẻ không mấy thân thiện.
"Tôi nghĩ cô nhất định là không muốn nếm thử các biện pháp trừng phạt của trường Hogwarts dành cho những học sinh tới trễ đâu nhỉ?"
Argus Filch, giám thị Hogwarts, hay nói cách khác chính là ủy viên kỷ luật và tác phong trong ngôi trường pháp thuật này.
Được rồi, vốn dĩ không phải mỗi ủy viên kỷ luật và tác phong của trường pháp thuật đều là thần tượng học đường xinh đẹp hoặc đẹp trai.
Filch là một Squib, xuất thân từ gia đình phù thủy nhưng lại không biết pháp thuật. Tình huống này cũng góp phần tạo nên tính cách vô cùng tệ hại cùng với thái độ hận thù với các phù thủy nhỏ của lão ở một mức độ nhất định.
Trên thực tế, trước khi Umbridge tới Hogwarts, giám thị Filch được tất cả các học sinh công nhận là người bị ghét nhất. Cả ngày lão chỉ đi qua đi lại trong lâu đài, suy nghĩ xem làm thế nào tóm được các học sinh vi phạm nội quy để phạt chúng một trận.
Trong toàn bộ ngôi trường này, người duy nhất tỏ ra thân thiện với lão, ngoại trừ các giáo sư ra có lẽ chỉ còn mỗi con mèo tên là Bà Norris do chính lão nuôi dưỡng, một con mèo gầy đét, lông màu xám tro, bị các học sinh gọi là chó săn của Filch.
"Wow, hôm qua không chú ý tới, đây là một con mèo Maine Coon phải không! Thật xinh đẹp!"
Advertisement / Quảng cáo
Alina đi theo Filch men theo những chiếc cầu thang di động lên tầng trên, hai mắt cô bỗng nhiên phát sáng, cô ngồi xổm xuống ôm lấy chú mèo con không biết từ đâu xông tới và đang chạy đến bên cạnh Filch.
"Hừ, nhóc con, ta không biết cô đang nói cái gì, mau buông Bà Norris của ta ra!"
Khi lão đang thao thao bất tuyệt về việc lão sẽ trừng phạt những học sinh vi phạm nội quy như thế nào thì thấy cảnh đó, đôi mắt lão lồi ra một cách đáng sợ. Lão quay đầu lại, trừng mắt nhìn Alina đang ngồi xổm dưới đất và tức giận nói.
"Thật hiếm thấy, mặc dù nó gầy yếu tới mức khác thường, nhưng nó chính xác là một con mèo Maine Coon. Cái vằn hổ hình chữ M trên trán có tính biểu trưng này cùng với vành mắt và đôi môi màu đen. Thật là xinh đẹp!"
Alina không để ý tới sự tức giận của Filch, cô nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của Bà Norris đã cứng đờ trong lòng mình, quan sát kĩ rồi gật đầu, lại lên tiếng tán thưởng.
Kiếp trước cô có nuôi một con mèo cưng thuộc giống này, chỉ có điều là một trong những giống mèo cưng thuần chủng lớn nhất, hiếm có con mèo Maine nào lại có bộ dạng gầy yếu như vậy, cho nên mới không thể nhận ra được ngay tức khắc.
"Đúng, đúng vậy. Bà Norris đương nhiên là chú mèo xinh đẹp nhất trên đời này, chuyện này không cần cô nói cho ta biết."
Filch gật đầu tự hào, lão ngồi xổm xuống muốn cướp lại con mèo từ trong lòng Alina.
"Khoan đã..."
Ánh mắt của Alina tập trung lại, cô nhảy về sau một cách linh hoạt, dễ dàng tránh được đôi tay của Filch, sau đó cô chau mày liếc nhìn khóe miệng của Bà Norris: "Ông đừng nói với tôi là sáng nay ông cho nó uống sữa bò đấy nhé? Cho một con mèo uống sữa bò?"
"Đúng vậy, trong mắt ta, Bà Norris không khác gì với tất cả mọi người, ta ăn cái gì thì nó ăn cái đó."
Filch giống như bị chọc trúng chỗ đau, lão la lớn, nheo mắt lại không vui và buông lời uy hiếp: "Nhóc con, ta khuyên cô tốt nhất hãy mau buông Bà Norris ra, nếu không ta không đảm bảo..."
"Argus Filch! Đồ khốn nạn này! Ngu ngốc!"
Alina liếc mắt nhìn con mèo Maine gầy trơ xương trong tay, âm lượng cũng vô thức tăng lên. Cô dùng giọng nói còn cao hơn Filch hai, ba quãng mà gào lên một cách tức giận.
Giọng của cô bé khá lớn, thậm chí còn truyền tới tai các học sinh ở dưới tầng còn chưa rời khỏi Đại sảnh đường.
Tất cả mọi người đều nhao nhao thò đầu ra ngước nhìn lên trên, chỉ thấy hai tay của Alina Kaslana đang nâng Bà Norris mà Filch coi như sinh mạng lên, đang không cam lòng yếu thế giằng co với lão giám thị Filch vừa đáng sợ vừa đáng ghét.
"Cô, cô giỏi lắm..."
Bị khí thế đột ngột của Alina dọa cho giật nảy mình, Filch tức đến mức khóe miệng cũng co giật kịch liệt. Lão thẹn quá hóa giận vươn ngón tay run rẩy chỉ cô bé tóc bạch kim trước mặt.
Bao nhiêu lâu nay, phần lớn học sinh chỉ dám than phiền hoặc oán trách vài câu ở sau lưng lão, đây là lần đầu tiên Argus Filch gặp một phù thủy to gan lớn mật dám mắng nhiếc trước mặt lão như vậy.
"Cô cái gì mà cô? Chỉ cái gì mà chỉ? Sao, ông vẫn còn mặt mũi mà nổi giận sao?"
Trước ánh mắt đờ đẫn của tất cả các phù thủy nhỏ, Alina Kaslana giơ tay, bốp một tiếng đánh bay ngón tay đang chỉ vào mình của Filch, không chịu yếu thế mà ngược lại còn tiến lên một bước dồn ép, rõ ràng chỉ cao có một mét hai nhưng lại ép cho lão già phải lui về phía sau theo bản năng.
Advertisement / Quảng cáo
"Ông có biết trong cơ thể mèo thiếu hụt enzym tiêu hóa Lactose, hơn nữa phân tử protein trong sữa bò lớn khiến chúng không thể hấp thụ được, sau khi uống sữa tươi rất dễ dàng mắc chứng không hấp thụ Lactose, xuất hiện tình trạng nôn mửa hoặc tiêu chảy."
Alina liếc nhìn Filch đang tràn đầy hoang mang, cô bỗng nhiên ý thức được rằng những kiến thức này là quá cao thâm đối với một người của thế giới pháp thuật, cô phất tay áo một cách cáu kỉnh rồi nói tiếp.
"Nói cách khác, nếu như không phải Bà Norris của ông có thể chất tốt thì thiếu chút nữa đã bị tên khốn nạn nhà ông hại chết rồi. Đây là giống mèo Maine, mèo Maine bình thường cho dù là màu lông hay hình thể chắc chắn không phải bộ dạng như hiện tại. Ông hãy mở to mắt ra mà nhìn, ông đã hại bé con này thành bộ dạng gì rồi!"
Phải biết rằng, chú mèo đầu tiên trong nhà Alina cũng vì bị cô đút sữa bò nên cuối cùng thiếu chút nữa đã chết vì tiêu chảy, bởi vậy khi nhìn thấy tình huống này một lần nữa, cô vô cùng kích động.
"Nhưng mà rõ ràng ta dựa theo trên sách..." Khí thế của Filch hơi dao động, đôi môi run rẩy sợ hãi trước những lý lẽ hùng hồn, có lý có chứng cứ của Alina.
"Không có nhưng nhị gì hết, ông nghe đây! Bà Norris của ông vẫn còn là một con mèo bình thường chứ không phải bất cứ loài động vật thần kỳ nào, vậy thì cho dù là ngài Newt Scamander đứng trước mặt nói nên cho nó uống sữa tươi thì tôi cũng dám dùng nước bọt dìm chết ông ta đấy!"
Trước ánh mắt khiếp sợ của đám học sinh, Filch bị một con nhóc năm nhất chặn ở đầu cầu thang, phun nước bọt đầy mặt mà không hề phản kháng.
Bình luận facebook