Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-135
Chương 135: Lâu đài Nurmengard
Translator: Nguyetmai
Không ngờ lại là vì nguyên nhân này sao?
Cụ Dumbledore bất đắc dĩ day ấn đường, sau này nếu có thời gian, cụ vẫn phải cố gắng nghĩ hết mọi cách để xóa bỏ hiểu lầm giữa Fawkes và Alina thôi, cứ như thế này mãi cũng không phải là cách.
Huống hồ theo như cụ biết, trong rất nhiều truyền thuyết cổ xưa của giới pháp thuật, không thiếu phù thủy suy đoán giữa phượng hoàng và Veela có thể biến thân thành gà tây có tồn tại một mối quan hệ huyết thống nào đó.
Cụ ngẩng đầu liếc nhìn cô bé lai Veela có khuôn mặt xinh xắn, suy nghĩ có lẽ sau này mình nên để một người một chim có nhiều cơ hội ở với nhau hơn. Với tình hình chung sống hòa thuận giữa cô bé với con cú mèo thú cưng của cô, Alina cũng không phải là đứa trẻ ghét và sợ hãi các loài động vật huyền bí.
"Ủa? Giáo sư Dumbledore, trên mặt cháu có dính gì bẩn sao?"
Alina nghiêng đầu nghi ngờ, nằm bò trên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ nhìn cụ, mái tóc dài màu bạch kim mềm mại rủ xuống trên vai cô, bộ dạng đáng yêu đột ngột này của cô khiến cụ Dumbledore lần đầu tiên nhận thấy rằng hóa ra những phù thủy xứ Bungari định nghĩa Veela là con vật cát tường của quốc gia cũng không phải hoàn toàn vô cớ.
"Khụ khụ. Không có gì, chỉ là thư đến rồi thôi."
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ ngẩn ngơ không tới hai giây, cụ nhanh chóng hoàn hồn, mở bức thư trong tay ra đọc lướt qua một lượt, khóe miệng cụ nhếch lên, vừa mỉm cười vừa nói: "Là một tin tốt, vị giáo sư tạm thời mà ta tìm cho cháu đã đồng ý rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."
"Ồ." Alina cụt hứng bĩu môi, sau khi dừng lại trong giây lát, đột nhiên cô ngẩng phắt đầu lên: "Xuất phát? Đi đâu cơ? Cháu vẫn cho rằng nên dạy cháu pháp thuật ở trong lâu đài Hogwarts."
"Lâu đài Nurmengard, Austria, trước kia cháu đã từng tới. Đương nhiên, lần này có lẽ cháu phải ở đó ít nhất bốn năm ngày. Ta nghĩ như vậy cháu nên mang theo hai bộ quần áo để thay phiên nhau mặc, đồ dùng tùy thân, nồi nấu kim loại và cân... Đương nhiên còn có một vài cuốn sách giáo khoa cơ bản cháu chắc chắn cũng phải mang theo."
Cụ Dumbledore mỉm cười ung dung, ngón trỏ gõ nhịp trên bức thư trong tay, bắt đầu nhỏ giọng kiểm kê các loại vật phẩm, nghe ý của cụ thì dường như Alina ít nhất cũng sẽ ở nơi đó trong một khoảng thời gian.
Lâu đài Nurmengard, Austria?
"Khoan đã..."
Một cái tên xuất hiện trong đầu Alina trong nháy mắt, cô hít vào một hơi không khí lạnh, nói chậm như đang suy nghĩ gì đó, trong giọng nói mang đậm vẻ không thể tin được: "Ông nói nghiêm túc đấy chứ? Vậy bên phía nhà cháu và nhà trường sẽ phải giải thích như thế nào, còn có bao nhiêu giáo sư và nhân viên trường nữa..."
"Năng lực chống cự với bùa chú của học sinh năm nhất vốn đã yếu, trường Hogwarts cũng không phải chưa từng có tiền lệ học sinh mới vào học đã bị thương đến mức phải nhập viện. Đương nhiên, các bạn bè của cháu cũng sẽ được các giáo sư giải thích cặn kẽ."
Cụ Dumbledore nhún vai, nói với vẻ mặt thờ ơ. Là hiệu trường của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, muốn khiến một học sinh biến mất một cách hợp lý trong một khoảng thời gian đối với cụ thật quá là đơn giản.
"Mấu chốt bây giờ là thái độ của cháu."
Dừng lại một lát, đôi mắt màu xanh thẫm của cụ xuyên qua cặp kính hình bán nguyệt nhìn về phía Alina, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô bé, cụ nhẹ giọng nói: "Nếu cháu không bằng lòng, vậy thì đương nhiên cháu cũng có thể từ chối."
"Sao có thể từ chối được chứ?"
Alina cúi đầu nhìn mu bàn tay trơn bóng của mình, siết chặt nấm đấm rồi quơ quơ, nhanh nhẹn chạy từ trên bậc thang xuống đến cửa phòng: "Cháu đi thu dọn hành lí ngay đây."
Nói xong, Alina liền mở cánh cửa gỗ ra, hào hứng chạy ra ngoài.
"Đứa trẻ này... Haiz, không biết việc mình làm rốt cuộc có đúng không. Mày nói xem, Fawkes?"
Cụ mỉm cười lắc đầu, quay đầu lại nhìn ánh lửa lại xuất hiện bên cạnh mình, hỏi nghiêm túc giống như khi đối diện với một người bạn.
Fawkes kêu lên những tiếng êm dịu, đậu trên bả vai của cụ, dán cái đầu xinh đẹp của nó lên mặt cụ. Nó tỏa ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời khiến người ta yên tâm.
"Cảm ơn mày, Fawkes." Cụ Dumbledore vuốt ve con vật xinh đẹp đã đồng hành với cụ gần năm mươi năm, đang định nói gì đó thì đột nhiên cụ cảm thấy cơ thể mềm mại của con chim lớn đột nhiên cứng đờ.
Ken két.
Cánh cửa văn phòng hiệu trưởng vừa đóng lại chưa được bao lâu lại mở ra lần nữa.
"Giáo sư Dumbledore, có thể phiền ông đưa cháu trở về phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff được không?"
Advertisement / Quảng cáo
Cái đầu của Alina thò vào từ ngoài cửa, trên mặt còn treo nụ cười xấu hổ mà lễ phép, ánh mắt cô lướt qua con chim lớn màu đỏ thẫm xinh đẹp trên bả vai ông cụ rồi vẫy tay một cách thân thiện: "Xin chào, Fawkes, rất vui được gặp lại mày."
Nghe thấy tiếng của Alina, Fawkes quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô bé tóc bạch kim đột nhiên xuất hiện trong văn phòng.
Không đợi cụ Dumbledore lên tiếng, con phượng hoàng kêu lên một tiếng chói tai rồi dứt khoát khóa thành một ngọn lửa màu vàng đỏ, lại biến mất trong văn phòng một lần nữa.
"Xem ra, có lẽ chúng ta phải đổi cách khác tới lâu đài Nurmengard rồi." Cụ Dumbledore thở dài bất lực, đợi sau khi tiễn Alina đi, cụ cần phải nói chuyện nghiêm túc với Fawkes mới được.
...
Lâu đài Nurmengard, Austria.
Được vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp núi tuyết, một tòa lâu đài lạnh lẽo đen nhánh, xa rời nhân thế đứng sừng sững trên vách núi, ở gần vách đá có xây một tòa tháp cực kỳ cao.
Một bức tường cao ngất vây xung quanh lâu đài, ngăn chặn đa số khả năng có người muốn nhảy vào trong.
"Giống như Hogwarts, xung quanh lâu đài Nurmengard có đặt pháp thuật chống Bùa dịch chuyển cây, vì vậy bắt đầu từ đây chúng ta phải tự đi vào rồi."
Cụ Dumbledore kéo Alina bước đi trên con đường gập ghềnh, còn hành lí thì đã được cụ tạm thời dùng pháp thuật cất đi rồi.
Bởi vì phượng hoàng Fawkes bãi công cho nên cụ chỉ có thể dẫn Alina dùng Bùa dịch chuyển cây đến được lưng chừng núi. Có điều vẫn còn may, khoảng cách từ đây tới lâu đài cũng không quá xa.
"Giáo sư Dumbledore, tại sao đến một người canh giữ trên đường cháu cũng không nhìn thấy vậy?"
Lần trước hai người nhờ vào năng lực thần kì của phượng hoàng mà hạ xuống tòa tháp cao luôn. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Alina quan sát hoàn chỉnh toàn bộ lâu đài Nurmengard.
Nhìn từ con đường gồ ghề mọc đầy cỏ dại và những vết tích bị nước mưa xói mòn, xem ra nơi này giống như đã bị bỏ hoang từ lâu.
"Nurmengard không giống như Azkaban, pháp thuật bảo vệ ở nơi này không cần phải có người canh giữ vẫn có thể tự động vận hành. Huống chi, trừ phi bản thân Gellert đồng ý, bằng không thì không ai có thể đưa ông ta đi khỏi nơi này."
Cụ Dumbledore thở hổn hển đi tuốt ở đằng trước, đũa phép thi thoảng lại vẩy nhẹ trong không khí một cách linh hoạt, hiển nhiên nơi này không hề dễ dàng đột nhập như vẻ bề ngoài của nó.
Alina chớp mắt, không nhịn được lại to gan hỏi với vẻ tò mò: "Giáo sư Dumbledore, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông thật sự đã đánh bại Grindelwald sao? Tại sao nghe ông nói giống như là thực ra ông ấy tự nguyện bị giam cầm ở nơi này vậy?"
"Chỉ là một trận quyết đấu bình thường giữa các phù thủy mà thôi, sau này cháu sẽ biết. Ta đã nói rồi, đợi tới khi cháu tốt nghiệp, ta sẽ nói cho cháu biết."
Cụ liếc cô bé hiếu kì sau lưng mình, trên cả đoạn đường cô cứ hỏi liên tục, bởi vậy cụ mới hời hợt chặn hết tất cả những câu hỏi trong miệng Alina lại.
"A, chính là chỗ này."
Cụ Dumbledore đột nhiên dừng bước ở chỗ cách tòa lâu đài khoảng hơn chục mét, Alina đi theo phía sau cụ không kịp dừng bước, không cẩn thận đâm sầm đầu vào lưng cụ.
Advertisement / Quảng cáo
"Ủa? Nhưng mà, không phải vẫn còn xa như vậy sao? Lẽ nào lâu đài sẽ tự mọc chân mà chạy tới đây sao?" Alina nhìn về phía xa, không thể nào hiểu được, cô xoa cái trán đau, tò mò hỏi.
"Cháu nói không sai. Từ đây thẳng tới cổng lâu đài đều là các trạm gác do Bộ Pháp thuật châu Âu đặt ra, một khi có người đặt chân vào thì ngay lập tức sẽ làm khởi động cảnh báo bên trong. Còn về cách khác để vào..."
Trong mắt cụ lóe lên vẻ phức tạp, cụ giơ đũa phép vẽ một hình phức tạp trong không trung, tòa lâu đài lúc trước nhìn thoáng qua dường như còn cách xa tới hơn chục mét nhanh chóng trở nên lớn hơn, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người.
Ngay phía trên cửa vào của lâu đài Nurmengard có khắc một hàng danh ngôn của Grindelwald: "Vì lợi ích vĩ đại hơn."
Chính câu nói này đã khiến tất cả mọi người trong giới pháp thuật chia thành hai phe, đánh nhau hỗn loạn trong mấy năm trời. Nhưng mà tới bây giờ, trên đời này gần như không còn ai biết, câu châm ngôn được vô số kẻ ủng hộ Grindelwald tôn sùng làm lí tưởng sống thực ra còn có một đoạn toàn văn hoàn chỉnh.
Một đoạn trong bức thư do cụ Albus Dumbledore - hiệu trường học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, thần bảo hộ cho giới pháp thuật mà mọi người đều tin cậy đã viết cho Grindelwald khi còn trẻ, là người đầu tiên đề ra quan điểm tràn đầy tính xúi giục.
Đây cũng chính là lí do vì sao mỗi lần cụ Dumbledore tới lâu đài Nurmengard đều vô tình hay cố ý tránh đi bằng cửa lớn.
"Xin lỗi..." Trong mắt cụ Dumbledore lộ ra vẻ buồn rầu và áy náy, cụ nhẹ nhàng vuốt ve bức tường đá và nói khẽ.
Translator: Nguyetmai
Không ngờ lại là vì nguyên nhân này sao?
Cụ Dumbledore bất đắc dĩ day ấn đường, sau này nếu có thời gian, cụ vẫn phải cố gắng nghĩ hết mọi cách để xóa bỏ hiểu lầm giữa Fawkes và Alina thôi, cứ như thế này mãi cũng không phải là cách.
Huống hồ theo như cụ biết, trong rất nhiều truyền thuyết cổ xưa của giới pháp thuật, không thiếu phù thủy suy đoán giữa phượng hoàng và Veela có thể biến thân thành gà tây có tồn tại một mối quan hệ huyết thống nào đó.
Cụ ngẩng đầu liếc nhìn cô bé lai Veela có khuôn mặt xinh xắn, suy nghĩ có lẽ sau này mình nên để một người một chim có nhiều cơ hội ở với nhau hơn. Với tình hình chung sống hòa thuận giữa cô bé với con cú mèo thú cưng của cô, Alina cũng không phải là đứa trẻ ghét và sợ hãi các loài động vật huyền bí.
"Ủa? Giáo sư Dumbledore, trên mặt cháu có dính gì bẩn sao?"
Alina nghiêng đầu nghi ngờ, nằm bò trên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ nhìn cụ, mái tóc dài màu bạch kim mềm mại rủ xuống trên vai cô, bộ dạng đáng yêu đột ngột này của cô khiến cụ Dumbledore lần đầu tiên nhận thấy rằng hóa ra những phù thủy xứ Bungari định nghĩa Veela là con vật cát tường của quốc gia cũng không phải hoàn toàn vô cớ.
"Khụ khụ. Không có gì, chỉ là thư đến rồi thôi."
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ ngẩn ngơ không tới hai giây, cụ nhanh chóng hoàn hồn, mở bức thư trong tay ra đọc lướt qua một lượt, khóe miệng cụ nhếch lên, vừa mỉm cười vừa nói: "Là một tin tốt, vị giáo sư tạm thời mà ta tìm cho cháu đã đồng ý rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."
"Ồ." Alina cụt hứng bĩu môi, sau khi dừng lại trong giây lát, đột nhiên cô ngẩng phắt đầu lên: "Xuất phát? Đi đâu cơ? Cháu vẫn cho rằng nên dạy cháu pháp thuật ở trong lâu đài Hogwarts."
"Lâu đài Nurmengard, Austria, trước kia cháu đã từng tới. Đương nhiên, lần này có lẽ cháu phải ở đó ít nhất bốn năm ngày. Ta nghĩ như vậy cháu nên mang theo hai bộ quần áo để thay phiên nhau mặc, đồ dùng tùy thân, nồi nấu kim loại và cân... Đương nhiên còn có một vài cuốn sách giáo khoa cơ bản cháu chắc chắn cũng phải mang theo."
Cụ Dumbledore mỉm cười ung dung, ngón trỏ gõ nhịp trên bức thư trong tay, bắt đầu nhỏ giọng kiểm kê các loại vật phẩm, nghe ý của cụ thì dường như Alina ít nhất cũng sẽ ở nơi đó trong một khoảng thời gian.
Lâu đài Nurmengard, Austria?
"Khoan đã..."
Một cái tên xuất hiện trong đầu Alina trong nháy mắt, cô hít vào một hơi không khí lạnh, nói chậm như đang suy nghĩ gì đó, trong giọng nói mang đậm vẻ không thể tin được: "Ông nói nghiêm túc đấy chứ? Vậy bên phía nhà cháu và nhà trường sẽ phải giải thích như thế nào, còn có bao nhiêu giáo sư và nhân viên trường nữa..."
"Năng lực chống cự với bùa chú của học sinh năm nhất vốn đã yếu, trường Hogwarts cũng không phải chưa từng có tiền lệ học sinh mới vào học đã bị thương đến mức phải nhập viện. Đương nhiên, các bạn bè của cháu cũng sẽ được các giáo sư giải thích cặn kẽ."
Cụ Dumbledore nhún vai, nói với vẻ mặt thờ ơ. Là hiệu trường của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, muốn khiến một học sinh biến mất một cách hợp lý trong một khoảng thời gian đối với cụ thật quá là đơn giản.
"Mấu chốt bây giờ là thái độ của cháu."
Dừng lại một lát, đôi mắt màu xanh thẫm của cụ xuyên qua cặp kính hình bán nguyệt nhìn về phía Alina, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô bé, cụ nhẹ giọng nói: "Nếu cháu không bằng lòng, vậy thì đương nhiên cháu cũng có thể từ chối."
"Sao có thể từ chối được chứ?"
Alina cúi đầu nhìn mu bàn tay trơn bóng của mình, siết chặt nấm đấm rồi quơ quơ, nhanh nhẹn chạy từ trên bậc thang xuống đến cửa phòng: "Cháu đi thu dọn hành lí ngay đây."
Nói xong, Alina liền mở cánh cửa gỗ ra, hào hứng chạy ra ngoài.
"Đứa trẻ này... Haiz, không biết việc mình làm rốt cuộc có đúng không. Mày nói xem, Fawkes?"
Cụ mỉm cười lắc đầu, quay đầu lại nhìn ánh lửa lại xuất hiện bên cạnh mình, hỏi nghiêm túc giống như khi đối diện với một người bạn.
Fawkes kêu lên những tiếng êm dịu, đậu trên bả vai của cụ, dán cái đầu xinh đẹp của nó lên mặt cụ. Nó tỏa ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời khiến người ta yên tâm.
"Cảm ơn mày, Fawkes." Cụ Dumbledore vuốt ve con vật xinh đẹp đã đồng hành với cụ gần năm mươi năm, đang định nói gì đó thì đột nhiên cụ cảm thấy cơ thể mềm mại của con chim lớn đột nhiên cứng đờ.
Ken két.
Cánh cửa văn phòng hiệu trưởng vừa đóng lại chưa được bao lâu lại mở ra lần nữa.
"Giáo sư Dumbledore, có thể phiền ông đưa cháu trở về phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff được không?"
Advertisement / Quảng cáo
Cái đầu của Alina thò vào từ ngoài cửa, trên mặt còn treo nụ cười xấu hổ mà lễ phép, ánh mắt cô lướt qua con chim lớn màu đỏ thẫm xinh đẹp trên bả vai ông cụ rồi vẫy tay một cách thân thiện: "Xin chào, Fawkes, rất vui được gặp lại mày."
Nghe thấy tiếng của Alina, Fawkes quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô bé tóc bạch kim đột nhiên xuất hiện trong văn phòng.
Không đợi cụ Dumbledore lên tiếng, con phượng hoàng kêu lên một tiếng chói tai rồi dứt khoát khóa thành một ngọn lửa màu vàng đỏ, lại biến mất trong văn phòng một lần nữa.
"Xem ra, có lẽ chúng ta phải đổi cách khác tới lâu đài Nurmengard rồi." Cụ Dumbledore thở dài bất lực, đợi sau khi tiễn Alina đi, cụ cần phải nói chuyện nghiêm túc với Fawkes mới được.
...
Lâu đài Nurmengard, Austria.
Được vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp núi tuyết, một tòa lâu đài lạnh lẽo đen nhánh, xa rời nhân thế đứng sừng sững trên vách núi, ở gần vách đá có xây một tòa tháp cực kỳ cao.
Một bức tường cao ngất vây xung quanh lâu đài, ngăn chặn đa số khả năng có người muốn nhảy vào trong.
"Giống như Hogwarts, xung quanh lâu đài Nurmengard có đặt pháp thuật chống Bùa dịch chuyển cây, vì vậy bắt đầu từ đây chúng ta phải tự đi vào rồi."
Cụ Dumbledore kéo Alina bước đi trên con đường gập ghềnh, còn hành lí thì đã được cụ tạm thời dùng pháp thuật cất đi rồi.
Bởi vì phượng hoàng Fawkes bãi công cho nên cụ chỉ có thể dẫn Alina dùng Bùa dịch chuyển cây đến được lưng chừng núi. Có điều vẫn còn may, khoảng cách từ đây tới lâu đài cũng không quá xa.
"Giáo sư Dumbledore, tại sao đến một người canh giữ trên đường cháu cũng không nhìn thấy vậy?"
Lần trước hai người nhờ vào năng lực thần kì của phượng hoàng mà hạ xuống tòa tháp cao luôn. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Alina quan sát hoàn chỉnh toàn bộ lâu đài Nurmengard.
Nhìn từ con đường gồ ghề mọc đầy cỏ dại và những vết tích bị nước mưa xói mòn, xem ra nơi này giống như đã bị bỏ hoang từ lâu.
"Nurmengard không giống như Azkaban, pháp thuật bảo vệ ở nơi này không cần phải có người canh giữ vẫn có thể tự động vận hành. Huống chi, trừ phi bản thân Gellert đồng ý, bằng không thì không ai có thể đưa ông ta đi khỏi nơi này."
Cụ Dumbledore thở hổn hển đi tuốt ở đằng trước, đũa phép thi thoảng lại vẩy nhẹ trong không khí một cách linh hoạt, hiển nhiên nơi này không hề dễ dàng đột nhập như vẻ bề ngoài của nó.
Alina chớp mắt, không nhịn được lại to gan hỏi với vẻ tò mò: "Giáo sư Dumbledore, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông thật sự đã đánh bại Grindelwald sao? Tại sao nghe ông nói giống như là thực ra ông ấy tự nguyện bị giam cầm ở nơi này vậy?"
"Chỉ là một trận quyết đấu bình thường giữa các phù thủy mà thôi, sau này cháu sẽ biết. Ta đã nói rồi, đợi tới khi cháu tốt nghiệp, ta sẽ nói cho cháu biết."
Cụ liếc cô bé hiếu kì sau lưng mình, trên cả đoạn đường cô cứ hỏi liên tục, bởi vậy cụ mới hời hợt chặn hết tất cả những câu hỏi trong miệng Alina lại.
"A, chính là chỗ này."
Cụ Dumbledore đột nhiên dừng bước ở chỗ cách tòa lâu đài khoảng hơn chục mét, Alina đi theo phía sau cụ không kịp dừng bước, không cẩn thận đâm sầm đầu vào lưng cụ.
Advertisement / Quảng cáo
"Ủa? Nhưng mà, không phải vẫn còn xa như vậy sao? Lẽ nào lâu đài sẽ tự mọc chân mà chạy tới đây sao?" Alina nhìn về phía xa, không thể nào hiểu được, cô xoa cái trán đau, tò mò hỏi.
"Cháu nói không sai. Từ đây thẳng tới cổng lâu đài đều là các trạm gác do Bộ Pháp thuật châu Âu đặt ra, một khi có người đặt chân vào thì ngay lập tức sẽ làm khởi động cảnh báo bên trong. Còn về cách khác để vào..."
Trong mắt cụ lóe lên vẻ phức tạp, cụ giơ đũa phép vẽ một hình phức tạp trong không trung, tòa lâu đài lúc trước nhìn thoáng qua dường như còn cách xa tới hơn chục mét nhanh chóng trở nên lớn hơn, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người.
Ngay phía trên cửa vào của lâu đài Nurmengard có khắc một hàng danh ngôn của Grindelwald: "Vì lợi ích vĩ đại hơn."
Chính câu nói này đã khiến tất cả mọi người trong giới pháp thuật chia thành hai phe, đánh nhau hỗn loạn trong mấy năm trời. Nhưng mà tới bây giờ, trên đời này gần như không còn ai biết, câu châm ngôn được vô số kẻ ủng hộ Grindelwald tôn sùng làm lí tưởng sống thực ra còn có một đoạn toàn văn hoàn chỉnh.
Một đoạn trong bức thư do cụ Albus Dumbledore - hiệu trường học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, thần bảo hộ cho giới pháp thuật mà mọi người đều tin cậy đã viết cho Grindelwald khi còn trẻ, là người đầu tiên đề ra quan điểm tràn đầy tính xúi giục.
Đây cũng chính là lí do vì sao mỗi lần cụ Dumbledore tới lâu đài Nurmengard đều vô tình hay cố ý tránh đi bằng cửa lớn.
"Xin lỗi..." Trong mắt cụ Dumbledore lộ ra vẻ buồn rầu và áy náy, cụ nhẹ nhàng vuốt ve bức tường đá và nói khẽ.
Bình luận facebook