Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-159
Chương 159: Choang một cái, đoàng cái nữa
Editor: Nguyetmai
"Ăn trưa xong rồi, đương nhiên là xuống phòng ngủ dưới lầu để ngủ trưa."
Alina nhìn Grindelwald với vẻ mặt kỳ lạ, nhún vai đáp với giọng rất bình thường.
Cái ghế trong căn phòng trên tòa tháp của Nurmengard này không thoải mái gì cả, ánh sáng cũng không đủ, còn có cả một Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất không biết đang âm mưu cái gì. Dù sao thì bát đũa đã sạch sẽ cả rồi, đương nhiên cô cũng chẳng muốn ở lại đây diễn kịch với ông lão neo đơn này.
"Cháu lừa ta…"
Thấy đôi mắt của Alina khôi phục lại nét trong veo và tỉnh táo, Grindelwald cũng hiểu ra ngay, nụ cười hiền hòa kiểu Dumbledore không thể duy trì nổi nữa, sắc mặt lão nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Nhìn lướt qua những chiếc đĩa sạch sẽ trong tay cô bé và vẻ mặt dửng dưng như không ấy, lồng ngực Grindelwald như bị chặn lại.
Rất hiển nhiên, những lời nói vừa rồi của Alina và biểu cảm ngây thơ, kiêu ngạo của cô chỉ là bởi cô không muốn rửa bát, vì thế mới nghĩ đến việc lừa lão rửa bát một lần – quan trọng là lão lại sập bẫy thật.
"Sao lại nói thế được? Ngay từ đầu chúng ta đã nói trước là hợp tác rồi mà."
Advertisement / Quảng cáo
Alina vui vẻ vén tóc lên mang tai, nhìn sang ông lão với khuôn mặt khó coi đó, cô bé cười ngọt ngào.
"Yên tâm đi, cháu không phải loại người nói không giữ lời, nếu ông Gellert Grindelwald vĩ đại đã chủ động rửa bát cho cháu thì đương nhiên là cháu sẽ nói cho ông ấy biết kỹ xảo thi triển pháp thuật mà cháu đã tổng kết ra."
"Cháu muốn nói cái gì?"
Nghe ra được sự đắc ý trong câu nói của Alina, sắc mặt của công nhân dọn vệ sinh Gellert Grindelwald càng khó coi hơn nữa.
"Đừng vội tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu."
Vừa nói, Alina vừa làm hành động đưa tay ép từ trên xuống để Grindelwald nguôi giận, cô bĩu môi chủ động nói thẳng ra:
"Nếu cháu đoán không nhầm thì ông lòng vòng nãy giờ thực ra là vì muốn biết cái này đúng không?"
"Đúng thế."
Sắc mặt Grindelwald hơi dịu đi một chút, nếu có thể đạt được mục đích thì lão cũng chẳng muốn diễn kịch với cô nhóc này nữa.
"Thế nhưng…"
Alina nhíu mày, cô khựng lại mấy giây một cách ác liệt:
"Trước đó, cháu muốn hỏi ông một câu hỏi nhỏ…"
"Hứ? Câu hỏi gì?"
Grindelwald nhíu mày, lão đề cao cảnh giác, không biết con quỷ nhỏ này lại có ý đồ gì nữa.
Đôi mắt của Alina lướt qua ván giường trụi lủi và củ khoai tây đặt trên giường, nể tình củ khoai tây đen sì và chiếc chăn mỏng đó, cô quyết định cho lão một cơ hội nữa.
"Nếu để ông lựa chọn, ông muốn được ăn những món ngon cháu làm hằng ngày hay là muốn biết cách cháu thi triển pháp thuật không đũa phép?"
"Đương nhiên là muốn biết vì sao cháu có thể nắm giữ kỹ xảo thi triển pháp thuật không đũa phép nhanh như thế rồi."
Grindelwald trả lời không chút do dự.
Đối với phù thủy nhỏ được Albus Dumbledore đưa tới lâu đài Nurmengard này, tuy rằng Grindelwald thấy hơi phiền phức và chán ghét, nhưng dù là tính cách, thiên phú hay tầm nhìn thì đều hợp tính lão – bình tĩnh, xảo quyệt, phá vỡ những quy tắc thông thường, có dã tâm, còn có tiềm lực vô hạn, rõ ràng là rất giống với chính lão năm xưa.
Điều duy nhất mà lão không thể hiểu được là sao cô bé này lại quan tâm đến vấn đề ăn uống như thế?
Nhìn cô bé với ánh mắt trong veo, bình tĩnh này, Grindelwald xua tay, nhếch môi cười như đang kéo gần khoảng cách, bổ sung thêm một câu:
"Mà những thứ cháu làm cũng không được tính là món ngon."
Ha, hay đấy… Đây chính là quyết định của vận mệnh.
"Vậy được rồi, cháu sẽ cho ông biết."
Advertisement / Quảng cáo
Alina mỉm cười gật đầu, thế này thì đến cả Dumbledore cũng không thể chỉ trích cô ngược đãi người già được.
"Thi triển pháp thuật không đũa phép thực ra rất đơn giản, là…"
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Gellert Grindelwald, khóe miệng cô bé nhếch lên, hai tay vẽ lên không trung, biểu cảm cực kì nghiêm túc:
"Đầu tiên là choang một cái, sau đó đoàng cái nữa, thế là pháp thuật bắn ra."
"Choang một cái, đoàng cái nữa?"
Đuôi mắt Grindelwald giật giật.
"Đúng thế, choang một cái, đoàng cái nữa."
Alina gật đầu nghiêm túc rồi làm hành động ví dụ.
Không được cười, phải dành sự tôn trọng ở ngoài mặt cho Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, tiền bối của thế giới pháp thuật này.
"Choang một cái, đoàng cái nữa?"
Grindelwald cố nén cơn giận, lão nhìn cô bé trước mặt, giọng nói không mấy tốt đẹp gì:
"Đây là kỹ thuật thi triển pháp thuật không đũa phép mà cháu học ở Hogwarts hả?"
"Đúng thế, choang một cái, đoàng cái nữa đấy, sau đó Phát quang sẽ tự động được thi triển thành công – Hogwarts không dạy cái này, tự cháu lĩnh ngộ ra đấy, sao vậy, có gì không hài lòng sao?"
Alina cố gắng giữ để mình không cười phá lên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô lại quơ quơ cái nắm đấm nhỏ của mình, sau đó cúi người xuống một cách nhã nhặn, bưng đĩa trên bàn rời khỏi phòng, để lại một bóng lưng duyên dáng cho Grindelwald.
"Ừm, vậy thì tạm biệt ông nhé."
"Đợi đã, cháu đứng lại cho ta! Cháu không muốn học pháp thuật sao…"
Nhận ra rằng mình đã bị người ta dắt mũi, Grindelwald tức giận đến mức đôi môi phát run lên.
"Xin lỗi, cháu không muốn."
Alina dừng bước, để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu xanh lam nhìn liếc qua Grindelwald ở sau lưng, nói với giọng của một ông cụ non:
"Với cả, đừng quá ỷ lại vào kinh nghiệm của người khác, ông Gellert. Có một số chuyện chỉ có thể chính ông lĩnh ngộ thôi."
Dứt lời, không đợi tiếng gào thét tức giận của lão vọng ra, Alina đã nhanh chân chạy xuống dưới lầu như một tia chớp – giả vờ ta đây xong là chạy ngay, đây quả là một chuyện kích thích nhất trong đời.
Rầm!
Một củ khoai tây nửa chín nửa sống bay ra khỏi phòng, nện trúng vào vị trí mà Alina đã dừng lại vừa rồi.
"Cút! Trước bữa tối, đừng để ta nhìn thấy cháu nữa!"
Advertisement / Quảng cáo
…
Sau khi rời khỏi phòng của Grindelwald, Alina không căn phòng xa hoa của mình để ngủ trưa như những gì cô nói.
Ngược lại, khi đã thu thập bát đĩa cho vào tủ bếp trong phòng, Alina tiện tay lấy một chiếc áo khoác mặc lên người, mang theo đũa phép giấu trong va li rời khỏi căn phòng ấm áp, dễ chịu đó.
Lộp bộp, lộp bộp.
Dọc theo cầu thang phủ đầy bụi bặm, Alina giơ đũa phép lên, dè dặt thám hiểm tòa lâu đài đã bị bỏ hoang không một bóng người này.
Cảnh tuyết có đẹp đến đâu thì xem nhiều cũng thấy chán, bánh kẹo ăn nhiều rồi cũng ngấy, địa y mang từ Hogwarts tới cũng ăn hết rồi, Alina không muốn ăn khoai tây, cải bắp và thịt mặn suốt một tuần.
Thay vì về phòng ngủ ngồi ngây ra đó, đọc sách học tập hoặc là hi vọng xem có con gà béo mặt tròn nào đáp xuống cái lâu đài này hay không thì chẳng thà cô tranh thủ thời gian đi dạo một vòng trong tòa lâu đài của Chúa tể trong truyền thuyết này, xem có thể tìm thấy một số thứ đáng yêu có thể ăn được hay không – tìm đồ ăn, bắt đồ ăn, xử lí đồ ăn, đây là những chuyện trực tiếp nhất và nguyên thủy nhất của tất cả mọi sinh vật, cũng là ý nghĩa của sự tồn tại và niềm vui thú tối cao.
Nếu trong lâu đài Hogwarts mọc lên địa y ngon lành thì không có lí nào cái lâu đài Nurmengard đã bỏ hoang gần nửa thế kỉ này lại không có đặc sản gì cả. Quãng thời gian dài đằng đẵng này đã đủ để thiên nhiên hào phóng một lần nữa thai nghén ra những động thực vật đẹp đẽ đo.
Cũng như câu danh ngôn mà người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới pháp thuật hai mươi năm sau đã nói: Đừng bao giờ dập tắt hi vọng. Con người sống trong một thế giới phi thường, thiên nhiên đẹp và nguy hiểm, nhưng lúc nào cũng giàu có.
Những bảo bối ngoan ngoãn trong lâu đài, chúng mày ở đâu? Ra đây cho chị ôm một cái nào!
Editor: Nguyetmai
"Ăn trưa xong rồi, đương nhiên là xuống phòng ngủ dưới lầu để ngủ trưa."
Alina nhìn Grindelwald với vẻ mặt kỳ lạ, nhún vai đáp với giọng rất bình thường.
Cái ghế trong căn phòng trên tòa tháp của Nurmengard này không thoải mái gì cả, ánh sáng cũng không đủ, còn có cả một Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất không biết đang âm mưu cái gì. Dù sao thì bát đũa đã sạch sẽ cả rồi, đương nhiên cô cũng chẳng muốn ở lại đây diễn kịch với ông lão neo đơn này.
"Cháu lừa ta…"
Thấy đôi mắt của Alina khôi phục lại nét trong veo và tỉnh táo, Grindelwald cũng hiểu ra ngay, nụ cười hiền hòa kiểu Dumbledore không thể duy trì nổi nữa, sắc mặt lão nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Nhìn lướt qua những chiếc đĩa sạch sẽ trong tay cô bé và vẻ mặt dửng dưng như không ấy, lồng ngực Grindelwald như bị chặn lại.
Rất hiển nhiên, những lời nói vừa rồi của Alina và biểu cảm ngây thơ, kiêu ngạo của cô chỉ là bởi cô không muốn rửa bát, vì thế mới nghĩ đến việc lừa lão rửa bát một lần – quan trọng là lão lại sập bẫy thật.
"Sao lại nói thế được? Ngay từ đầu chúng ta đã nói trước là hợp tác rồi mà."
Advertisement / Quảng cáo
Alina vui vẻ vén tóc lên mang tai, nhìn sang ông lão với khuôn mặt khó coi đó, cô bé cười ngọt ngào.
"Yên tâm đi, cháu không phải loại người nói không giữ lời, nếu ông Gellert Grindelwald vĩ đại đã chủ động rửa bát cho cháu thì đương nhiên là cháu sẽ nói cho ông ấy biết kỹ xảo thi triển pháp thuật mà cháu đã tổng kết ra."
"Cháu muốn nói cái gì?"
Nghe ra được sự đắc ý trong câu nói của Alina, sắc mặt của công nhân dọn vệ sinh Gellert Grindelwald càng khó coi hơn nữa.
"Đừng vội tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu."
Vừa nói, Alina vừa làm hành động đưa tay ép từ trên xuống để Grindelwald nguôi giận, cô bĩu môi chủ động nói thẳng ra:
"Nếu cháu đoán không nhầm thì ông lòng vòng nãy giờ thực ra là vì muốn biết cái này đúng không?"
"Đúng thế."
Sắc mặt Grindelwald hơi dịu đi một chút, nếu có thể đạt được mục đích thì lão cũng chẳng muốn diễn kịch với cô nhóc này nữa.
"Thế nhưng…"
Alina nhíu mày, cô khựng lại mấy giây một cách ác liệt:
"Trước đó, cháu muốn hỏi ông một câu hỏi nhỏ…"
"Hứ? Câu hỏi gì?"
Grindelwald nhíu mày, lão đề cao cảnh giác, không biết con quỷ nhỏ này lại có ý đồ gì nữa.
Đôi mắt của Alina lướt qua ván giường trụi lủi và củ khoai tây đặt trên giường, nể tình củ khoai tây đen sì và chiếc chăn mỏng đó, cô quyết định cho lão một cơ hội nữa.
"Nếu để ông lựa chọn, ông muốn được ăn những món ngon cháu làm hằng ngày hay là muốn biết cách cháu thi triển pháp thuật không đũa phép?"
"Đương nhiên là muốn biết vì sao cháu có thể nắm giữ kỹ xảo thi triển pháp thuật không đũa phép nhanh như thế rồi."
Grindelwald trả lời không chút do dự.
Đối với phù thủy nhỏ được Albus Dumbledore đưa tới lâu đài Nurmengard này, tuy rằng Grindelwald thấy hơi phiền phức và chán ghét, nhưng dù là tính cách, thiên phú hay tầm nhìn thì đều hợp tính lão – bình tĩnh, xảo quyệt, phá vỡ những quy tắc thông thường, có dã tâm, còn có tiềm lực vô hạn, rõ ràng là rất giống với chính lão năm xưa.
Điều duy nhất mà lão không thể hiểu được là sao cô bé này lại quan tâm đến vấn đề ăn uống như thế?
Nhìn cô bé với ánh mắt trong veo, bình tĩnh này, Grindelwald xua tay, nhếch môi cười như đang kéo gần khoảng cách, bổ sung thêm một câu:
"Mà những thứ cháu làm cũng không được tính là món ngon."
Ha, hay đấy… Đây chính là quyết định của vận mệnh.
"Vậy được rồi, cháu sẽ cho ông biết."
Advertisement / Quảng cáo
Alina mỉm cười gật đầu, thế này thì đến cả Dumbledore cũng không thể chỉ trích cô ngược đãi người già được.
"Thi triển pháp thuật không đũa phép thực ra rất đơn giản, là…"
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Gellert Grindelwald, khóe miệng cô bé nhếch lên, hai tay vẽ lên không trung, biểu cảm cực kì nghiêm túc:
"Đầu tiên là choang một cái, sau đó đoàng cái nữa, thế là pháp thuật bắn ra."
"Choang một cái, đoàng cái nữa?"
Đuôi mắt Grindelwald giật giật.
"Đúng thế, choang một cái, đoàng cái nữa."
Alina gật đầu nghiêm túc rồi làm hành động ví dụ.
Không được cười, phải dành sự tôn trọng ở ngoài mặt cho Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, tiền bối của thế giới pháp thuật này.
"Choang một cái, đoàng cái nữa?"
Grindelwald cố nén cơn giận, lão nhìn cô bé trước mặt, giọng nói không mấy tốt đẹp gì:
"Đây là kỹ thuật thi triển pháp thuật không đũa phép mà cháu học ở Hogwarts hả?"
"Đúng thế, choang một cái, đoàng cái nữa đấy, sau đó Phát quang sẽ tự động được thi triển thành công – Hogwarts không dạy cái này, tự cháu lĩnh ngộ ra đấy, sao vậy, có gì không hài lòng sao?"
Alina cố gắng giữ để mình không cười phá lên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô lại quơ quơ cái nắm đấm nhỏ của mình, sau đó cúi người xuống một cách nhã nhặn, bưng đĩa trên bàn rời khỏi phòng, để lại một bóng lưng duyên dáng cho Grindelwald.
"Ừm, vậy thì tạm biệt ông nhé."
"Đợi đã, cháu đứng lại cho ta! Cháu không muốn học pháp thuật sao…"
Nhận ra rằng mình đã bị người ta dắt mũi, Grindelwald tức giận đến mức đôi môi phát run lên.
"Xin lỗi, cháu không muốn."
Alina dừng bước, để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu xanh lam nhìn liếc qua Grindelwald ở sau lưng, nói với giọng của một ông cụ non:
"Với cả, đừng quá ỷ lại vào kinh nghiệm của người khác, ông Gellert. Có một số chuyện chỉ có thể chính ông lĩnh ngộ thôi."
Dứt lời, không đợi tiếng gào thét tức giận của lão vọng ra, Alina đã nhanh chân chạy xuống dưới lầu như một tia chớp – giả vờ ta đây xong là chạy ngay, đây quả là một chuyện kích thích nhất trong đời.
Rầm!
Một củ khoai tây nửa chín nửa sống bay ra khỏi phòng, nện trúng vào vị trí mà Alina đã dừng lại vừa rồi.
"Cút! Trước bữa tối, đừng để ta nhìn thấy cháu nữa!"
Advertisement / Quảng cáo
…
Sau khi rời khỏi phòng của Grindelwald, Alina không căn phòng xa hoa của mình để ngủ trưa như những gì cô nói.
Ngược lại, khi đã thu thập bát đĩa cho vào tủ bếp trong phòng, Alina tiện tay lấy một chiếc áo khoác mặc lên người, mang theo đũa phép giấu trong va li rời khỏi căn phòng ấm áp, dễ chịu đó.
Lộp bộp, lộp bộp.
Dọc theo cầu thang phủ đầy bụi bặm, Alina giơ đũa phép lên, dè dặt thám hiểm tòa lâu đài đã bị bỏ hoang không một bóng người này.
Cảnh tuyết có đẹp đến đâu thì xem nhiều cũng thấy chán, bánh kẹo ăn nhiều rồi cũng ngấy, địa y mang từ Hogwarts tới cũng ăn hết rồi, Alina không muốn ăn khoai tây, cải bắp và thịt mặn suốt một tuần.
Thay vì về phòng ngủ ngồi ngây ra đó, đọc sách học tập hoặc là hi vọng xem có con gà béo mặt tròn nào đáp xuống cái lâu đài này hay không thì chẳng thà cô tranh thủ thời gian đi dạo một vòng trong tòa lâu đài của Chúa tể trong truyền thuyết này, xem có thể tìm thấy một số thứ đáng yêu có thể ăn được hay không – tìm đồ ăn, bắt đồ ăn, xử lí đồ ăn, đây là những chuyện trực tiếp nhất và nguyên thủy nhất của tất cả mọi sinh vật, cũng là ý nghĩa của sự tồn tại và niềm vui thú tối cao.
Nếu trong lâu đài Hogwarts mọc lên địa y ngon lành thì không có lí nào cái lâu đài Nurmengard đã bỏ hoang gần nửa thế kỉ này lại không có đặc sản gì cả. Quãng thời gian dài đằng đẵng này đã đủ để thiên nhiên hào phóng một lần nữa thai nghén ra những động thực vật đẹp đẽ đo.
Cũng như câu danh ngôn mà người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới pháp thuật hai mươi năm sau đã nói: Đừng bao giờ dập tắt hi vọng. Con người sống trong một thế giới phi thường, thiên nhiên đẹp và nguy hiểm, nhưng lúc nào cũng giàu có.
Những bảo bối ngoan ngoãn trong lâu đài, chúng mày ở đâu? Ra đây cho chị ôm một cái nào!
Bình luận facebook