Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-185
Chương 185: Quà tặng và một tia hi vọng
Editor: Nguyetmai
"Nghe có vẻ không tệ lắm, ít nhất cũng không nhếch nhác."
Grindelwald cẩn thận nghe xong lời miêu tả của Alina. Sau khi trầm mặc một lát, lão chậm rãi gật đầu.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, không có bất kì sinh vật nào có thể chống lại được. Dù là Nicolas Flamel nắm giữ hòn đá pháp thuật, có được tuổi thọ gần như "vĩnh hằng" cũng không thể ngăn cản việc cơ thể của mình từ từ già yếu.
Trên thực tế, Grindelwald không hề sợ chết. Trong khoảng thời gian dài ở một mình, lão đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng liên quan đến cái chết của mình. Mà cảnh tượng ung dung không hề lo sợ lúc này, chắc chắn là một trong những phương thức tạm biệt lý tưởng nhất.
"Cháu xin lỗi..."
Alina cắn chặt đôi môi, vẫn tiếp tục cúi đầu... Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy tiếng bước chân của thần chết rõ ràng như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
"Không có gì phải xin lỗi cả. Đúng như lời cháu nói, cái này, ừm... Bệnh tiểu đường cũng không phải là một căn bệnh xảy ra trong thời gian ngắn. Đây là một quá trình lâu dài, thậm chí có thể còn dài đến mức đã xảy ra từ rất lâu trước khi cháu sinh ra."
Grindelwald không để ý lắm mà khoát tay một cái. Là một phù thủy có tư duy khá văn minh trong giới pháp thuật, tiếp nhận và hiểu rõ một phần thành quả trong lý luận y học của Muggle từ miệng Alina không phải là chuyện gì khó khăn với lão.
"Ngẩng đầu lên nhìn ta nào, ta còn chưa yếu đến mức bị nhìn một cái cũng chết đâu."
Liếc mắt nhìn Alina với tâm trạng đang hạ xuống rất thấp, Grindelwald khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lên cái vai đang run rẩy của cô bé: "Cháu nghe đây, trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều đang có người chết đi, cái chết chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Là một phù thủy, học cách đối diện với cái chết từ sớm cũng không phải là một chuyện xấu."
"Thật ra đây chỉ là một tuồng kịch do ông và cụ Dumbledore cùng nhau bày ra thôi đúng không, mục đích là muốn mài giũa cháu một lần? Thật ra ông sẽ không có chuyện gì đúng không? Thật ra cụ Dumbledore vẫn đang lén quan sát chúng ta từ một góc tối nào đó?"
Alina ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sưng đỏ, không cam lòng mà hỏi, giọng nói của cô mang theo hy vọng.
"... Rất đáng tiếc."
Grindelwald nhìn cô bé mang đôi mắt sưng vù như con thỏ, tỏa ra hy vọng không thực tế trước mặt mình. Sau khi trầm mặc một lát, lão bình tĩnh lắc đầu.
"Được rồi. Thật ra ta cũng có thể nói cho cháu biết, sáng mai lúc tỉnh dậy, cháu sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, thế giới vẫn tốt đẹp như cũ, ta rất khỏe mạnh, cháu sẽ về Hogwarts tiếp tục học tập, tất cả những thứ bình thường hằng ngày đều sẽ trở về. Có điều... cả cháu và ta đều biết chuyện đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì đúng không?"
"Thật ra..." Đôi mắt của Alina trở nên ảm đạm.
"Ma lực của ta còn có thể chèo chống khoảng mười một tiếng nữa, gần như đủ để trải qua cả ngày hôm nay."
Grindelwald duỗi bàn tay lớn của mình ra, xoa lên mái tóc của cô bé. Lão cắt ngang lời nói còn chưa kịp tổ chức lại của Alina, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu xanh lam của cô bé: "Có điều... tối hôm nay cứ để ta về tòa tháp ngủ một mình nhé... Ta nghĩ rồi, ngủ trong căn phòng trước kia vẫn thoải mái hơn nhiều. Ngày mai lúc cháu rời đi thì yên tĩnh một chút đấy, đừng quay lại làm phiền ta."
"Ông đang nói linh tinh cái gì thế, không phải căn phòng trên đó đã..."
Nghe thấy câu nói của Grindelwald, Alina đột nhiên nhíu mày, đang chuẩn bị vạch trần cái cớ đầy kẽ hở của ông lão thì lại đột nhiên nhìn thấy vẻ cầu xin trong đôi mắt có ý cười của lão phù thủy mà cô chưa từng nhìn thấy, lời nói sắp bật ra khỏi miệng lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
"Được, cháu hiểu rồi."
Vẻ mặt của Alina thay đổi mấy lần, môi giật giật một lúc rồi hóa thành tiếng than khẽ trong lòng. Cuối cùng cô không nói gì được nữa, chỉ gật đầu đồng ý, lồng ngực như bị đè xuống vậy, ngột ngạt vô cùng.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa."
Sau khi nhận được lời cam đoan của Alina, nét mặt của Grindelwald thả lỏng ra, lão xua tay một cái rồi chợt đổi chủ đề nói: "Nếu ta nhớ không lầm, khoảng mười ngày sau chính là sinh nhật của cháu?"
"Ừm, ngày 25 tháng 9." Alina khẽ gật đầu, hơi nghi hoặc nhìn ông lão.
Advertisement / Quảng cáo
"Ta có một món quà muốn tặng cho cháu. Vốn dĩ ta định đợi đến lúc Albus đến đón cháu thì mới đưa. Có điều với tình hình lúc này thì ta không thể không đưa sớm hơn một chút."
Grindelwald khẽ mỉm cười, tay phải lấy ra một sợi dây chuyền tinh xảo từ trong túi áo chùng. Trên dây chuyền là hoa văn được tạo thành từ một hình tam giác, một hình tròn và một đường kẻ dọc. Xem ra sợi dây chuyền này đã được tạo thành từ một loại kim loại không biết tên. Nó hơi tỏa sáng dưới sự chiếu rọi của ánh lửa chập chờn trong lò sưởi.
"Đây là một món đồ chơi nhỏ ta thuận tay làm để giết thời gian lúc trẻ. Xem như là một đạo cụ pháp thuật, trên đó được thiết lập một cái Bùa khiên loại nhỏ, có thể tự động đỡ một đến hai loại thần chú đơn giản... Nếu là mấy đứa bé trong trường học của cháu, có lẽ cần năm đến mười câu thần chú mới có thể phá vỡ. Đồng thời..."
Grindelwald dừng lại một chút, ngón cái vuốt nhẹ lên hoa văn trên đó, vẻ mặt của lão hơi phức tạp: "Nó cũng đã từng là ký hiệu của ta, cũng chính là ký hiệu của Chúa tể Hắc ám trong miệng đám người thuộc giới pháp thuật. Bởi vậy tốt nhất là cháu đừng lộ nó ra trước mặt người khác."
"Vâng, cháu biết rồi."
Alina khẽ gật đầu, hai tay nhận lấy sợi dây chuyền từ trong tay ông lão, sau đó trịnh trọng đeo lên cổ.
Dây chuyền kề sát trên da thịt không mang lại cảm giác mát mẻ của kim loại lạnh lẽo như trong tưởng tượng của cô, trái lại còn là cảm giác thô ráp như đang đeo gỗ đá vậy. Một luồng ma lực như có như không xoay quanh điểm chính giữa của dây chuyền, dường như lúc nào cũng đang chờ cơ hội được kích hoạt.
"Có điều cháu cũng không cần lo quá, ta đoán là không có nhiều người biết đến ký hiệu này."
Grindelwald liếc mắt nhìn Alina, nhếch môi mỉm cười: "Dù sao thời đại thuộc về ta đã trôi qua rất lâu, dù là phù thủy trẻ nhất thời đó, bây giờ ít nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi. Hơn nữa so với cái ký hiệu này, ta đoán có vẻ cái ký hiệu con rắn và xương chẳng đẹp đẽ gì của Voldemort càng đáng sợ hơn. Có lẽ lúc đó ta cũng nên thêm xương hay động vật gì đó vào..."
Grindelwald vừa nói vừa khá ghét bỏ mà lắc đầu. Phù thủy bây giờ thật sự kém thời của lão quá nhiều.
Không để ý đến câu chuyện cười không hề buồn cười của lão, Alina khẽ sờ vào dây chuyền, nhíu mày hỏi:
"Thật sự không còn cách nào khác ư, ông suy nghĩ thêm đi. Ví dụ như liên hệ cụ Dumbledore, hoặc thậm chí là Bộ Pháp thuật châu Âu cũng được mà?"
Tuy rằng trước đó đã đồng ý không thảo luận thêm về vấn đề này với lão phù thủy, thế nhưng chung quy Alina vẫn chưa có ý định từ bỏ.
"Không được đâu. Vì muốn đề phòng phù thủy bên ngoài tiến vào, lâu đài Nurmengard ngăn cách tất cả các con đường giao lưu tin tức với bên ngoài."
Gellert Grindelwald khẽ lắc đầu, nhìn vách đá xung quanh lâu đài một vòng, sau đó vẫy tay.
"Ban đầu khi mới thành lập, cả tòa lâu đài đã được thi triển Bùa không thể định vị, Bùa dịch chuyển hoặc Bùa cấm dịch chuyển, có cả Bùa đuổi Muggle... Và một loạt thần chú cao cấp khác, hoàn toàn tách nó ra khỏi nhận thức của đại đa số người."
"Thậm chí từ khi có thánh đồ cố gắng xông vào lâu đài rồi bị phát hiện, tọa độ thực sự của tòa lâu đài này bị Dumbledore dùng Bùa trung tín giấu vào trong lòng. Trừ phi Albus chủ động dẫn người khác đến đây, chính miệng nói ra địa chỉ, nếu không mãi đến khi Albus tử vong, cả giới pháp thuật sẽ không có bất cứ người nào có thể tìm ra tòa lâu đài được xây dựng trong dãy núi Alpes này."
"Vậy có nghĩa là... sẽ không có ai đến đây."
Dứt lời, Gellert Grindelwald đứng dậy, chủ động kết thúc đề tài này. Lão cười đưa tay ra với Alina:
Advertisement / Quảng cáo
"Mà kể ra, nhiều ngày như vậy rồi nhưng ta vẫn chưa dẫn cháu tham quan tòa lâu đài này một cách cẩn thận. Nhân lúc thời gian còn sớm, cháu theo ta đi dạo chung quanh lâu đài đi... Đúng lúc ta cũng có thể kể cho cháu nghe một số câu chuyện bí ẩn mà các giáo sư trong trường pháp thuật Hogwarts sẽ không nói cho cháu biết."
Nếu chỉ còn lại một ngày cuối cùng, đương nhiên Grindelwald không muốn tiếp tục ngồi đờ ra trong phòng.
Ngoại trừ mấy ngày trước đến lầu bốn bắt mối giúp Alina, lão cũng quên mất lần mình tản bộ trong lâu đài Nurmengard gần đây nhất là lúc nào.
"Sao vậy? Cháu còn ngây ra đó làm gì?"
Một lát sau, Grindelwald vẫn chưa nhận được bất kì sự đáp lại nào nên nghi hoặc ngẩng đầu lên, tiếp đó thì bất đắc dĩ nhún vai một cái: "Chẳng lẽ cháu còn cách nào tốt hơn à?"
Lông mày của Alina nhíu chặt, miệng cắn nhẹ ngón trỏ, ánh mắt ảm đạm từ từ sáng lên, vô thức lẩm bẩm nhỏ:
" Áo... Alpes... Áo... Alpes."
Editor: Nguyetmai
"Nghe có vẻ không tệ lắm, ít nhất cũng không nhếch nhác."
Grindelwald cẩn thận nghe xong lời miêu tả của Alina. Sau khi trầm mặc một lát, lão chậm rãi gật đầu.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, không có bất kì sinh vật nào có thể chống lại được. Dù là Nicolas Flamel nắm giữ hòn đá pháp thuật, có được tuổi thọ gần như "vĩnh hằng" cũng không thể ngăn cản việc cơ thể của mình từ từ già yếu.
Trên thực tế, Grindelwald không hề sợ chết. Trong khoảng thời gian dài ở một mình, lão đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng liên quan đến cái chết của mình. Mà cảnh tượng ung dung không hề lo sợ lúc này, chắc chắn là một trong những phương thức tạm biệt lý tưởng nhất.
"Cháu xin lỗi..."
Alina cắn chặt đôi môi, vẫn tiếp tục cúi đầu... Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy tiếng bước chân của thần chết rõ ràng như vậy.
Advertisement / Quảng cáo
"Không có gì phải xin lỗi cả. Đúng như lời cháu nói, cái này, ừm... Bệnh tiểu đường cũng không phải là một căn bệnh xảy ra trong thời gian ngắn. Đây là một quá trình lâu dài, thậm chí có thể còn dài đến mức đã xảy ra từ rất lâu trước khi cháu sinh ra."
Grindelwald không để ý lắm mà khoát tay một cái. Là một phù thủy có tư duy khá văn minh trong giới pháp thuật, tiếp nhận và hiểu rõ một phần thành quả trong lý luận y học của Muggle từ miệng Alina không phải là chuyện gì khó khăn với lão.
"Ngẩng đầu lên nhìn ta nào, ta còn chưa yếu đến mức bị nhìn một cái cũng chết đâu."
Liếc mắt nhìn Alina với tâm trạng đang hạ xuống rất thấp, Grindelwald khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lên cái vai đang run rẩy của cô bé: "Cháu nghe đây, trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều đang có người chết đi, cái chết chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Là một phù thủy, học cách đối diện với cái chết từ sớm cũng không phải là một chuyện xấu."
"Thật ra đây chỉ là một tuồng kịch do ông và cụ Dumbledore cùng nhau bày ra thôi đúng không, mục đích là muốn mài giũa cháu một lần? Thật ra ông sẽ không có chuyện gì đúng không? Thật ra cụ Dumbledore vẫn đang lén quan sát chúng ta từ một góc tối nào đó?"
Alina ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sưng đỏ, không cam lòng mà hỏi, giọng nói của cô mang theo hy vọng.
"... Rất đáng tiếc."
Grindelwald nhìn cô bé mang đôi mắt sưng vù như con thỏ, tỏa ra hy vọng không thực tế trước mặt mình. Sau khi trầm mặc một lát, lão bình tĩnh lắc đầu.
"Được rồi. Thật ra ta cũng có thể nói cho cháu biết, sáng mai lúc tỉnh dậy, cháu sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ, thế giới vẫn tốt đẹp như cũ, ta rất khỏe mạnh, cháu sẽ về Hogwarts tiếp tục học tập, tất cả những thứ bình thường hằng ngày đều sẽ trở về. Có điều... cả cháu và ta đều biết chuyện đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì đúng không?"
"Thật ra..." Đôi mắt của Alina trở nên ảm đạm.
"Ma lực của ta còn có thể chèo chống khoảng mười một tiếng nữa, gần như đủ để trải qua cả ngày hôm nay."
Grindelwald duỗi bàn tay lớn của mình ra, xoa lên mái tóc của cô bé. Lão cắt ngang lời nói còn chưa kịp tổ chức lại của Alina, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu xanh lam của cô bé: "Có điều... tối hôm nay cứ để ta về tòa tháp ngủ một mình nhé... Ta nghĩ rồi, ngủ trong căn phòng trước kia vẫn thoải mái hơn nhiều. Ngày mai lúc cháu rời đi thì yên tĩnh một chút đấy, đừng quay lại làm phiền ta."
"Ông đang nói linh tinh cái gì thế, không phải căn phòng trên đó đã..."
Nghe thấy câu nói của Grindelwald, Alina đột nhiên nhíu mày, đang chuẩn bị vạch trần cái cớ đầy kẽ hở của ông lão thì lại đột nhiên nhìn thấy vẻ cầu xin trong đôi mắt có ý cười của lão phù thủy mà cô chưa từng nhìn thấy, lời nói sắp bật ra khỏi miệng lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
"Được, cháu hiểu rồi."
Vẻ mặt của Alina thay đổi mấy lần, môi giật giật một lúc rồi hóa thành tiếng than khẽ trong lòng. Cuối cùng cô không nói gì được nữa, chỉ gật đầu đồng ý, lồng ngực như bị đè xuống vậy, ngột ngạt vô cùng.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa."
Sau khi nhận được lời cam đoan của Alina, nét mặt của Grindelwald thả lỏng ra, lão xua tay một cái rồi chợt đổi chủ đề nói: "Nếu ta nhớ không lầm, khoảng mười ngày sau chính là sinh nhật của cháu?"
"Ừm, ngày 25 tháng 9." Alina khẽ gật đầu, hơi nghi hoặc nhìn ông lão.
Advertisement / Quảng cáo
"Ta có một món quà muốn tặng cho cháu. Vốn dĩ ta định đợi đến lúc Albus đến đón cháu thì mới đưa. Có điều với tình hình lúc này thì ta không thể không đưa sớm hơn một chút."
Grindelwald khẽ mỉm cười, tay phải lấy ra một sợi dây chuyền tinh xảo từ trong túi áo chùng. Trên dây chuyền là hoa văn được tạo thành từ một hình tam giác, một hình tròn và một đường kẻ dọc. Xem ra sợi dây chuyền này đã được tạo thành từ một loại kim loại không biết tên. Nó hơi tỏa sáng dưới sự chiếu rọi của ánh lửa chập chờn trong lò sưởi.
"Đây là một món đồ chơi nhỏ ta thuận tay làm để giết thời gian lúc trẻ. Xem như là một đạo cụ pháp thuật, trên đó được thiết lập một cái Bùa khiên loại nhỏ, có thể tự động đỡ một đến hai loại thần chú đơn giản... Nếu là mấy đứa bé trong trường học của cháu, có lẽ cần năm đến mười câu thần chú mới có thể phá vỡ. Đồng thời..."
Grindelwald dừng lại một chút, ngón cái vuốt nhẹ lên hoa văn trên đó, vẻ mặt của lão hơi phức tạp: "Nó cũng đã từng là ký hiệu của ta, cũng chính là ký hiệu của Chúa tể Hắc ám trong miệng đám người thuộc giới pháp thuật. Bởi vậy tốt nhất là cháu đừng lộ nó ra trước mặt người khác."
"Vâng, cháu biết rồi."
Alina khẽ gật đầu, hai tay nhận lấy sợi dây chuyền từ trong tay ông lão, sau đó trịnh trọng đeo lên cổ.
Dây chuyền kề sát trên da thịt không mang lại cảm giác mát mẻ của kim loại lạnh lẽo như trong tưởng tượng của cô, trái lại còn là cảm giác thô ráp như đang đeo gỗ đá vậy. Một luồng ma lực như có như không xoay quanh điểm chính giữa của dây chuyền, dường như lúc nào cũng đang chờ cơ hội được kích hoạt.
"Có điều cháu cũng không cần lo quá, ta đoán là không có nhiều người biết đến ký hiệu này."
Grindelwald liếc mắt nhìn Alina, nhếch môi mỉm cười: "Dù sao thời đại thuộc về ta đã trôi qua rất lâu, dù là phù thủy trẻ nhất thời đó, bây giờ ít nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi. Hơn nữa so với cái ký hiệu này, ta đoán có vẻ cái ký hiệu con rắn và xương chẳng đẹp đẽ gì của Voldemort càng đáng sợ hơn. Có lẽ lúc đó ta cũng nên thêm xương hay động vật gì đó vào..."
Grindelwald vừa nói vừa khá ghét bỏ mà lắc đầu. Phù thủy bây giờ thật sự kém thời của lão quá nhiều.
Không để ý đến câu chuyện cười không hề buồn cười của lão, Alina khẽ sờ vào dây chuyền, nhíu mày hỏi:
"Thật sự không còn cách nào khác ư, ông suy nghĩ thêm đi. Ví dụ như liên hệ cụ Dumbledore, hoặc thậm chí là Bộ Pháp thuật châu Âu cũng được mà?"
Tuy rằng trước đó đã đồng ý không thảo luận thêm về vấn đề này với lão phù thủy, thế nhưng chung quy Alina vẫn chưa có ý định từ bỏ.
"Không được đâu. Vì muốn đề phòng phù thủy bên ngoài tiến vào, lâu đài Nurmengard ngăn cách tất cả các con đường giao lưu tin tức với bên ngoài."
Gellert Grindelwald khẽ lắc đầu, nhìn vách đá xung quanh lâu đài một vòng, sau đó vẫy tay.
"Ban đầu khi mới thành lập, cả tòa lâu đài đã được thi triển Bùa không thể định vị, Bùa dịch chuyển hoặc Bùa cấm dịch chuyển, có cả Bùa đuổi Muggle... Và một loạt thần chú cao cấp khác, hoàn toàn tách nó ra khỏi nhận thức của đại đa số người."
"Thậm chí từ khi có thánh đồ cố gắng xông vào lâu đài rồi bị phát hiện, tọa độ thực sự của tòa lâu đài này bị Dumbledore dùng Bùa trung tín giấu vào trong lòng. Trừ phi Albus chủ động dẫn người khác đến đây, chính miệng nói ra địa chỉ, nếu không mãi đến khi Albus tử vong, cả giới pháp thuật sẽ không có bất cứ người nào có thể tìm ra tòa lâu đài được xây dựng trong dãy núi Alpes này."
"Vậy có nghĩa là... sẽ không có ai đến đây."
Dứt lời, Gellert Grindelwald đứng dậy, chủ động kết thúc đề tài này. Lão cười đưa tay ra với Alina:
Advertisement / Quảng cáo
"Mà kể ra, nhiều ngày như vậy rồi nhưng ta vẫn chưa dẫn cháu tham quan tòa lâu đài này một cách cẩn thận. Nhân lúc thời gian còn sớm, cháu theo ta đi dạo chung quanh lâu đài đi... Đúng lúc ta cũng có thể kể cho cháu nghe một số câu chuyện bí ẩn mà các giáo sư trong trường pháp thuật Hogwarts sẽ không nói cho cháu biết."
Nếu chỉ còn lại một ngày cuối cùng, đương nhiên Grindelwald không muốn tiếp tục ngồi đờ ra trong phòng.
Ngoại trừ mấy ngày trước đến lầu bốn bắt mối giúp Alina, lão cũng quên mất lần mình tản bộ trong lâu đài Nurmengard gần đây nhất là lúc nào.
"Sao vậy? Cháu còn ngây ra đó làm gì?"
Một lát sau, Grindelwald vẫn chưa nhận được bất kì sự đáp lại nào nên nghi hoặc ngẩng đầu lên, tiếp đó thì bất đắc dĩ nhún vai một cái: "Chẳng lẽ cháu còn cách nào tốt hơn à?"
Lông mày của Alina nhíu chặt, miệng cắn nhẹ ngón trỏ, ánh mắt ảm đạm từ từ sáng lên, vô thức lẩm bẩm nhỏ:
" Áo... Alpes... Áo... Alpes."
Bình luận facebook