Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-215
Chương 215: Trở về và khối được hạng nhất
Editor: Nguyetmai
"Được rồi, chúng ta tới rồi."
Kèm theo một ánh lửa sáng ngời, Dumbledore, Grindelwald và Alina xuất hiện trong phòng làm việc của hiệu trưởng, đương nhiên, có cả hai chiếc va li nặng nề của cô bé nữa.
"Cám ơn mày, Fawkes."
Dumbledore khẽ gật đầu với Phượng hoàng vừa bay lên kệ nghỉ ngơi, nở một nụ cười ấm áp.
Đối với Phượng hoàng có ma lực thần kỳ, đưa ba người trở lại Hogwarts từ một khoảng cách như vậy không phải một chuyện dễ dàng, may mà Phượng hoàng Fawkes lúc này đang ở thời kì có ma lực mạnh nhất.
"Yên tĩnh hơn sự tưởng tượng của tôi."
Grindelwald đứng bên cửa sổ, nhìn mặt hồ đen yên tĩnh trong màn đêm, giọng nói hơi phức tạp.
Bốn mươi sáu năm, nói chính xác ra, nếu tính từ lúc quen biết Albus Dumbledore trong mùa hè năm 1899, đây là lần đầu tiên lão tới lâu đài pháp thuật thần kỳ mà Dumbledore vẫn thường nhắc tới.
"Đương nhiên, hiện tại là thời gian tắt điện. Các học sinh đều đã trở về ký túc xá của mình chuẩn bị đi ngủ rồi."
Dumbledore ghé đầu nhìn đồng hồ quả lắc trên mặt bàn bằng đồng, mỉm cười trả lời.
"Phòng ngủ trên lầu khá rộng rãi, bình thường tôi ngủ trưa ở đó, tạm thời đêm nay ông có thể ngủ trên giường của tôi. Trên thực tế, chúng ta còn cần thảo luận một số chi tiết liên quan đến pháp thuật."
Một người khách tới thăm Hogwarts và một nhân viên dạy học, bản chất của hai chuyện này vẫn có sự khác biệt.
Nó không chỉ đơn giản là hình thức hoặc giải thích công việc với giáo viên và học sinh, điều quan trọng hơn là tất cả các giáo sư sẽ không thể tránh khỏi việc hình thành một mối liên hệ kỳ diệu với tòa lâu đài này thông qua ước định – liên quan đến pháp thuật hiệp ước và pháp thuật danh tính cao siêu.
Đương nhiên, trước sự hợp sức phá giải của hai phù thủy kiệt xuất nhất thời nay, nó cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhất là khi một trong hai người còn sống hơn nửa đời người trong tòa lâu đài này, có thể nói là hiệu trưởng thâm niên nhất từ trước tới giờ của Hogwarts.
Điều thực sự gây khó khăn cho Grindelwald và Dumbledore là một số vấn đề chi tiết và những linh hồn ở khắp nơi, thời gian là một người giám thị đáng sợ nhất, nếu không suy xét mọi khâu kĩ càng thì rất có thể tất cả những chuẩn bị đều thất bại vì những chi tiết nhỏ bé.
"Xin lỗi, ông bạn. Có thể ông phải về phòng một mình trước."
Dumbledore quay đầu lại, nhìn Alina trong phòng làm việc, khẽ nhún vai nói xin lỗi.
Vừa nói, cụ vừa rút đũa phép ra gõ nhẹ vào va li, chiếc va li lớn màu đen đang đặt trên nền nhà bay lên lơ lửng, như thể biến thành hai quả khinh khí cầu, lắc lư trên không trung.
"Khẩu lệnh là Bông xốp."
"Nhưng mà…"
Liếc nhìn Dumbledore, khuôn mặt của Alina mang vẻ không tình nguyện, cô giơ ngón tay lên chọc nhẹ vào va li. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô cúi đầu ủ rũ, nói thẳng ra:
"Giáo sư Dumbledore, cháu không biết đường từ phòng hiệu trưởng đến phòng nghỉ chung của Hufflepuff."
Alina thừa biết nhược điểm của mình, cô không muốn mang theo hai cái va li lạc vào mê cung của tòa lâu đài to lớn này như một cô hồn đơn độc, sau đó chờ đợi một linh hồn tốt bụng nào đó ra ngoài đi dạo và đưa cô về ký túc xá.
Đêm khuya ở Scotland vẫn rất lạnh, lúc này không phải cơ hội tốt để cô thể hiện.
"Ta biết, vì thế ta đang nói đến khẩu lệnh của phòng ngủ công cộng Gryffindor."
Dumbledore chớp mắt một cách láu lỉnh, chỉ vào huy hiệu sư tử màu đỏ vàng trước ngực Alina, cụ mỉm cười giải thích:
"Ta đã nói về tình huống đặc biệt của cháu cho Giáo sư McGonagall, vì thế bây giờ cháu cũng có một chiếc giường trong ký túc xã nữ sinh Gryffindor. Đương nhiên, về phương diện chương trình học, chủ yếu cháu vẫn phải chấp hành theo thời khóa biểu của cháu."
Gryffindor?
Hề hề… Kể ra thì, đúng là khá lâu rồi chưa gặp Hải Ly bé nhỏ đáng yêu.
o(*////▽///)q
"Giáo sư Dumbledore, ông đúng là một người tốt biết quan tâm đến học sinh, cháu không quấy rầy thế giới riêng của ông và ông Grindelwald nữa, bái bai."
Nét bất mãn trên mặt Alina biến mất hết. Trong ánh mắt không hiểu gì cả của Dumbledore, cô vui vẻ đẩy hai chiếc va li tung tăng ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Có Tiểu Hải Ly đáng yêu để trêu ghẹo rồi, đương nhiên Alina cũng chẳng muốn ở lại phòng hiệu trưởng xem màn kịch của Dumbledore và Grindelwald nữa. Còn về chiếc giường mà Dumbledore chuẩn bị vượt mức – ngại thật đấy, bệnh vặt duy nhất của cô là quen giường.
…
Hùng hồn xuyên qua bức tranh Bà Béo, Alina đẩy chiếc va li lơ lửng vào ký túc xá nữ sinh Gryffindor, nương theo ánh sáng mờ ảo của Bùa phát quang, cô đặt va li xuống dưới gầm giường được ghi chú "Alina Kaslana".
Sau đó, Alina dập tắt ánh sáng trên đũa phép, rón rén mò tới giường của cô nhóc năm nhất nào đó.
Sau một tuần huấn luyện, học sinh của bất cứ một khối nào đều vô cùng mệt mỏi, dù đã trải qua hai ngày nghỉ cuối tuần thì cũng chỉ giảm đi được phần nào sự nhức mỏi trên cơ thể mà thôi.
Vì thế, tuy rằng mới cách thời gian tắt điện khoảng một tiếng, nhưng hầu hết các cô bé đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, cả ký túc xá nữ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhỏ của các cô gái.
Hermione Granger chịu trách nhiệm chỉ dẫn một phần huấn luyện của học sinh mới năm nhất cũng không ngoại lệ. Sau một tuần, khuôn mặt mập mạp của cô bé rõ ràng đã gầy đi, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo nét uy nghiêm khá giống với Alina.
"Alina, bao giờ cậu về…"
Hermione nhíu chặt lông mày, cô ôm gối đầu, nói mớ một tiếng nhỏ.
Những ngày qua, không chỉ một mình cô, gần như ngày nào mọi người cũng hỏi Hagrid về vấn đề này. Thế nhưng, lần nào bọn họ cũng nhận được một câu trả lời – bởi vì bị thương, Alina sẽ được chữa trị ở ngoài trường học, không bao lâu nữa sẽ trở về.
Chính bởi vì nguyên nhân này, mấy ngày qua, gần như Hermione không có sắc mặt tốt đẹp gì với Malfoy, Goyle và Crabbe, dù sao thì trong mắt cô, một trong những tên đầu sỏ làm Alina bị thương chính là ba người họ.
Trong lúc mơ màng, Hermione cảm thấy gáy mình hơi ngứa, như thể có người đang lén hà hơi với cô.
Còn đang mê man, một thân thể mềm mại, ấm áp dựa sát vào sau lưng cô, khiến cô không thể dang cánh tay ra một cách thoải mái, như thể cục bông trắng đột nhiên chui vào trong chăn cô mấy hôm trước vậy.
Là mơ sao?
Hermione lẩm bẩm một tiếng, cô vươn tay hất mấy sợi tóc bạch kim trên mặt ra, đang chuẩn bị thay đổi một tư thế khác, cơ thể đột nhiên cứng đờ lại, dụi mắt một cách khó tin, chậm rãi quay đầu về đằng sau. Một cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang chăm chú lấy tóc phe phẩy lên mặt cô, trên khuôn mặt tản ra ánh sáng nhè nhẹ là vẻ hớn hở và nụ cười trêu cợt quen thuộc.
"Cậu! Ưm…"
Con mắt của Hermione Granger mở to ra, âm thanh trong miệng còn chưa kịp vọng ra thì miệng đã bị Alina dùng tay bịt lại một cách thuần thục, ép tiếng hô giật mình của cô vào cổ họng.
"Suỵt, mọi người đang ngủ đấy, đừng đánh thức bọn họ."
Alina chớp mắt, nói một cách đáng thương:
"Tóm lại, cậu thấy rồi đấy, mình về rồi, nhưng không tìm được đường về phòng ngủ Hufflepuff. Chắc cậu không định đuổi mình ra khỏi phòng một mình trong ngày đầu tiên mình trở về đấy chứ?"
Vừa nói, Alina vừa được voi đòi tiên, rúc vào trong chăn Hermione, cô thoải mái híp mắt lại – đây mới là lâu đài Hogwarts tốt đẹp chứ, Nurmengard lạnh lẽo làm sao mà sánh bằng được!
"Mấy ngày qua cậu đi đâu vậy? Mọi người rất lo cho cậu."
Hai tay của Hermione nâng gương mặt Alina lên nhìn một lượt, hạ giọng nói với vẻ lo lắng:
"Đúng rồi, vết thương của cậu khỏi rồi chứ? Không sao chứ hả?"
Vết thương?
Mọi người ở Hogwarts xa xôi, sao lại biết cô vừa bị thương?
Alina sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, để bắt cóc cô, lão củ cải độc ác đã lấy cái cớ này để giải thích cho mọi người.
"Vẫn chưa được coi là khỏi hẳn, nhưng mình đã dụ cả bác sĩ tới trường học rồi, hẳn là ngày mai Giáo sư Dumbledore sẽ nói tình hình cụ thể cho mọi người biết."
Nhìn khuôn mặt quan tâm của Tiểu Hải Ly, Alina thấy hơi không tự nhiên, cô nói sang chuyện khác:
"Đừng nói những chuyện này nữa, à, kết quả huấn luyện thế nào?"
"Xin lỗi, chúng ta xếp cuối cùng…"
Nói đến đây, sắc mặt Hermione hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có nét sợ hãi khi nhớ lại:
"Bởi vì sang ngày hôm sau, mọi người ăn phải nấm độc nên trúng độc tập thể, cứu chữa một ngày mới tỉnh lại, có cả các anh chị năm bảy đi chung với bọn mình nữa."
"Nấm độc?"
Sắc mặt Alina trở nên kỳ lạ, chẳng trách một trong những chức vụ mà Dumbledore sắp xếp cho Grindelwald là bác sĩ trong bệnh thất của Hogwarts, thì là là có nguyên nhân này.
"Được rồi, thế hạng nhất là khối nào? Năm thứ ba do Giáo sư Snape dẫn dắt hay là năm thứ sáu do Giáo sư Mcgonagall dẫn dắt."
Nếu cả đội ngũ của năm bảy đều gục ngã, vậy thì Alina nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người chiến thắng là một trong hai khối lớp này. Bởi vì ngoại trừ hai vị giáo sư có mong muốn chiến thắng mãnh liệt này ra, những khối lớp khác đều hơi yếu hơn một chút.
"Đều không phải."
Hermione lắc đầu, đôi mắt cô hiện lên nét không thể tin nổi:
"Vào thời điểm cuối cùng, các anh chị năm thứ tư do Giáo sư Quirrell dẫn dắt đã vượt lên trước, giành được hạng nhất toàn trường. Dựa theo những gì bọn họ nói, không biết vì sao, mỗi khi Giáo sư Quirrell xoay người đi không nhìn bọn họ, bọn họ sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.
Editor: Nguyetmai
"Được rồi, chúng ta tới rồi."
Kèm theo một ánh lửa sáng ngời, Dumbledore, Grindelwald và Alina xuất hiện trong phòng làm việc của hiệu trưởng, đương nhiên, có cả hai chiếc va li nặng nề của cô bé nữa.
"Cám ơn mày, Fawkes."
Dumbledore khẽ gật đầu với Phượng hoàng vừa bay lên kệ nghỉ ngơi, nở một nụ cười ấm áp.
Đối với Phượng hoàng có ma lực thần kỳ, đưa ba người trở lại Hogwarts từ một khoảng cách như vậy không phải một chuyện dễ dàng, may mà Phượng hoàng Fawkes lúc này đang ở thời kì có ma lực mạnh nhất.
"Yên tĩnh hơn sự tưởng tượng của tôi."
Grindelwald đứng bên cửa sổ, nhìn mặt hồ đen yên tĩnh trong màn đêm, giọng nói hơi phức tạp.
Bốn mươi sáu năm, nói chính xác ra, nếu tính từ lúc quen biết Albus Dumbledore trong mùa hè năm 1899, đây là lần đầu tiên lão tới lâu đài pháp thuật thần kỳ mà Dumbledore vẫn thường nhắc tới.
"Đương nhiên, hiện tại là thời gian tắt điện. Các học sinh đều đã trở về ký túc xá của mình chuẩn bị đi ngủ rồi."
Dumbledore ghé đầu nhìn đồng hồ quả lắc trên mặt bàn bằng đồng, mỉm cười trả lời.
"Phòng ngủ trên lầu khá rộng rãi, bình thường tôi ngủ trưa ở đó, tạm thời đêm nay ông có thể ngủ trên giường của tôi. Trên thực tế, chúng ta còn cần thảo luận một số chi tiết liên quan đến pháp thuật."
Một người khách tới thăm Hogwarts và một nhân viên dạy học, bản chất của hai chuyện này vẫn có sự khác biệt.
Nó không chỉ đơn giản là hình thức hoặc giải thích công việc với giáo viên và học sinh, điều quan trọng hơn là tất cả các giáo sư sẽ không thể tránh khỏi việc hình thành một mối liên hệ kỳ diệu với tòa lâu đài này thông qua ước định – liên quan đến pháp thuật hiệp ước và pháp thuật danh tính cao siêu.
Đương nhiên, trước sự hợp sức phá giải của hai phù thủy kiệt xuất nhất thời nay, nó cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhất là khi một trong hai người còn sống hơn nửa đời người trong tòa lâu đài này, có thể nói là hiệu trưởng thâm niên nhất từ trước tới giờ của Hogwarts.
Điều thực sự gây khó khăn cho Grindelwald và Dumbledore là một số vấn đề chi tiết và những linh hồn ở khắp nơi, thời gian là một người giám thị đáng sợ nhất, nếu không suy xét mọi khâu kĩ càng thì rất có thể tất cả những chuẩn bị đều thất bại vì những chi tiết nhỏ bé.
"Xin lỗi, ông bạn. Có thể ông phải về phòng một mình trước."
Dumbledore quay đầu lại, nhìn Alina trong phòng làm việc, khẽ nhún vai nói xin lỗi.
Vừa nói, cụ vừa rút đũa phép ra gõ nhẹ vào va li, chiếc va li lớn màu đen đang đặt trên nền nhà bay lên lơ lửng, như thể biến thành hai quả khinh khí cầu, lắc lư trên không trung.
"Khẩu lệnh là Bông xốp."
"Nhưng mà…"
Liếc nhìn Dumbledore, khuôn mặt của Alina mang vẻ không tình nguyện, cô giơ ngón tay lên chọc nhẹ vào va li. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô cúi đầu ủ rũ, nói thẳng ra:
"Giáo sư Dumbledore, cháu không biết đường từ phòng hiệu trưởng đến phòng nghỉ chung của Hufflepuff."
Alina thừa biết nhược điểm của mình, cô không muốn mang theo hai cái va li lạc vào mê cung của tòa lâu đài to lớn này như một cô hồn đơn độc, sau đó chờ đợi một linh hồn tốt bụng nào đó ra ngoài đi dạo và đưa cô về ký túc xá.
Đêm khuya ở Scotland vẫn rất lạnh, lúc này không phải cơ hội tốt để cô thể hiện.
"Ta biết, vì thế ta đang nói đến khẩu lệnh của phòng ngủ công cộng Gryffindor."
Dumbledore chớp mắt một cách láu lỉnh, chỉ vào huy hiệu sư tử màu đỏ vàng trước ngực Alina, cụ mỉm cười giải thích:
"Ta đã nói về tình huống đặc biệt của cháu cho Giáo sư McGonagall, vì thế bây giờ cháu cũng có một chiếc giường trong ký túc xã nữ sinh Gryffindor. Đương nhiên, về phương diện chương trình học, chủ yếu cháu vẫn phải chấp hành theo thời khóa biểu của cháu."
Gryffindor?
Hề hề… Kể ra thì, đúng là khá lâu rồi chưa gặp Hải Ly bé nhỏ đáng yêu.
o(*////▽///)q
"Giáo sư Dumbledore, ông đúng là một người tốt biết quan tâm đến học sinh, cháu không quấy rầy thế giới riêng của ông và ông Grindelwald nữa, bái bai."
Nét bất mãn trên mặt Alina biến mất hết. Trong ánh mắt không hiểu gì cả của Dumbledore, cô vui vẻ đẩy hai chiếc va li tung tăng ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Có Tiểu Hải Ly đáng yêu để trêu ghẹo rồi, đương nhiên Alina cũng chẳng muốn ở lại phòng hiệu trưởng xem màn kịch của Dumbledore và Grindelwald nữa. Còn về chiếc giường mà Dumbledore chuẩn bị vượt mức – ngại thật đấy, bệnh vặt duy nhất của cô là quen giường.
…
Hùng hồn xuyên qua bức tranh Bà Béo, Alina đẩy chiếc va li lơ lửng vào ký túc xá nữ sinh Gryffindor, nương theo ánh sáng mờ ảo của Bùa phát quang, cô đặt va li xuống dưới gầm giường được ghi chú "Alina Kaslana".
Sau đó, Alina dập tắt ánh sáng trên đũa phép, rón rén mò tới giường của cô nhóc năm nhất nào đó.
Sau một tuần huấn luyện, học sinh của bất cứ một khối nào đều vô cùng mệt mỏi, dù đã trải qua hai ngày nghỉ cuối tuần thì cũng chỉ giảm đi được phần nào sự nhức mỏi trên cơ thể mà thôi.
Vì thế, tuy rằng mới cách thời gian tắt điện khoảng một tiếng, nhưng hầu hết các cô bé đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, cả ký túc xá nữ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhỏ của các cô gái.
Hermione Granger chịu trách nhiệm chỉ dẫn một phần huấn luyện của học sinh mới năm nhất cũng không ngoại lệ. Sau một tuần, khuôn mặt mập mạp của cô bé rõ ràng đã gầy đi, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo nét uy nghiêm khá giống với Alina.
"Alina, bao giờ cậu về…"
Hermione nhíu chặt lông mày, cô ôm gối đầu, nói mớ một tiếng nhỏ.
Những ngày qua, không chỉ một mình cô, gần như ngày nào mọi người cũng hỏi Hagrid về vấn đề này. Thế nhưng, lần nào bọn họ cũng nhận được một câu trả lời – bởi vì bị thương, Alina sẽ được chữa trị ở ngoài trường học, không bao lâu nữa sẽ trở về.
Chính bởi vì nguyên nhân này, mấy ngày qua, gần như Hermione không có sắc mặt tốt đẹp gì với Malfoy, Goyle và Crabbe, dù sao thì trong mắt cô, một trong những tên đầu sỏ làm Alina bị thương chính là ba người họ.
Trong lúc mơ màng, Hermione cảm thấy gáy mình hơi ngứa, như thể có người đang lén hà hơi với cô.
Còn đang mê man, một thân thể mềm mại, ấm áp dựa sát vào sau lưng cô, khiến cô không thể dang cánh tay ra một cách thoải mái, như thể cục bông trắng đột nhiên chui vào trong chăn cô mấy hôm trước vậy.
Là mơ sao?
Hermione lẩm bẩm một tiếng, cô vươn tay hất mấy sợi tóc bạch kim trên mặt ra, đang chuẩn bị thay đổi một tư thế khác, cơ thể đột nhiên cứng đờ lại, dụi mắt một cách khó tin, chậm rãi quay đầu về đằng sau. Một cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang chăm chú lấy tóc phe phẩy lên mặt cô, trên khuôn mặt tản ra ánh sáng nhè nhẹ là vẻ hớn hở và nụ cười trêu cợt quen thuộc.
"Cậu! Ưm…"
Con mắt của Hermione Granger mở to ra, âm thanh trong miệng còn chưa kịp vọng ra thì miệng đã bị Alina dùng tay bịt lại một cách thuần thục, ép tiếng hô giật mình của cô vào cổ họng.
"Suỵt, mọi người đang ngủ đấy, đừng đánh thức bọn họ."
Alina chớp mắt, nói một cách đáng thương:
"Tóm lại, cậu thấy rồi đấy, mình về rồi, nhưng không tìm được đường về phòng ngủ Hufflepuff. Chắc cậu không định đuổi mình ra khỏi phòng một mình trong ngày đầu tiên mình trở về đấy chứ?"
Vừa nói, Alina vừa được voi đòi tiên, rúc vào trong chăn Hermione, cô thoải mái híp mắt lại – đây mới là lâu đài Hogwarts tốt đẹp chứ, Nurmengard lạnh lẽo làm sao mà sánh bằng được!
"Mấy ngày qua cậu đi đâu vậy? Mọi người rất lo cho cậu."
Hai tay của Hermione nâng gương mặt Alina lên nhìn một lượt, hạ giọng nói với vẻ lo lắng:
"Đúng rồi, vết thương của cậu khỏi rồi chứ? Không sao chứ hả?"
Vết thương?
Mọi người ở Hogwarts xa xôi, sao lại biết cô vừa bị thương?
Alina sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, để bắt cóc cô, lão củ cải độc ác đã lấy cái cớ này để giải thích cho mọi người.
"Vẫn chưa được coi là khỏi hẳn, nhưng mình đã dụ cả bác sĩ tới trường học rồi, hẳn là ngày mai Giáo sư Dumbledore sẽ nói tình hình cụ thể cho mọi người biết."
Nhìn khuôn mặt quan tâm của Tiểu Hải Ly, Alina thấy hơi không tự nhiên, cô nói sang chuyện khác:
"Đừng nói những chuyện này nữa, à, kết quả huấn luyện thế nào?"
"Xin lỗi, chúng ta xếp cuối cùng…"
Nói đến đây, sắc mặt Hermione hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có nét sợ hãi khi nhớ lại:
"Bởi vì sang ngày hôm sau, mọi người ăn phải nấm độc nên trúng độc tập thể, cứu chữa một ngày mới tỉnh lại, có cả các anh chị năm bảy đi chung với bọn mình nữa."
"Nấm độc?"
Sắc mặt Alina trở nên kỳ lạ, chẳng trách một trong những chức vụ mà Dumbledore sắp xếp cho Grindelwald là bác sĩ trong bệnh thất của Hogwarts, thì là là có nguyên nhân này.
"Được rồi, thế hạng nhất là khối nào? Năm thứ ba do Giáo sư Snape dẫn dắt hay là năm thứ sáu do Giáo sư Mcgonagall dẫn dắt."
Nếu cả đội ngũ của năm bảy đều gục ngã, vậy thì Alina nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người chiến thắng là một trong hai khối lớp này. Bởi vì ngoại trừ hai vị giáo sư có mong muốn chiến thắng mãnh liệt này ra, những khối lớp khác đều hơi yếu hơn một chút.
"Đều không phải."
Hermione lắc đầu, đôi mắt cô hiện lên nét không thể tin nổi:
"Vào thời điểm cuối cùng, các anh chị năm thứ tư do Giáo sư Quirrell dẫn dắt đã vượt lên trước, giành được hạng nhất toàn trường. Dựa theo những gì bọn họ nói, không biết vì sao, mỗi khi Giáo sư Quirrell xoay người đi không nhìn bọn họ, bọn họ sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.
Bình luận facebook