• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Quậy Tung Hogwarts (3 Viewers)

  • chap-218

Chương 218: Chiến trường thảm khốc? Mình chỉ là một cô bé đáng yêu thôi mà!




Editor: Nguyetmai

Cách tốt nhất để xúc tiến tình hữu nghị của mọi người vĩnh viễn là có một đối tượng chung để nói xấu, đây là chân lí có thể áp dụng ở cả thế giới phi pháp thuật hay ở Hogwarts.

Sau buổi sáng sớm hợp sức lên án kẻ địch chung của Severus Gryffindor – Snape, mối quan hệ vốn hơi xa cách của các nữ sinh nhà Gryffindor lập tức thân thiếu hơn nhiều, cả ký túc xá ngập tràn cảm giác thư thái như được giải tỏa áp lực.

Trên thực tế, theo Alina, đối với không ít các chị Gryffindor khóa trên, nói xấu Giáo sư Snape vào lúc sáng sớm sau khi ngủ dậy có hiệu quả như giải tỏa cơn vệ sinh đã nhịn suốt một đêm, hơn nữa với dáng vẻ này, hình như các chị khóa trên đang suy xét xem có nên tiến hành "đại hội nói xấu Snape" định kì không.

Dù sao thì cho dù Giáo sư Snape có biết thì cũng chẳng thể xông vào ký túc xá nữ của Gryffindor để trừ điểm được.

Trong làn sóng lên án này, cuối cùng Hermione cũng thắt xong chiếc nơ đã bị nhàu thành một cục của mình, sau đó dùng lí trí còn sót lại trong tiềm thức để kéo Alina ra khỏi đám đông trong phòng ngủ Gryffindor.

Theo thời gian trôi qua, Alina – người đã tham gia vào chủ đề thảo luận này đã bắt đầu vô thức tẩy não các phù thủy nhỏ của Gryffindor bằng những lí luận nguy hiểm, ví dụ như:

"Dù sao cũng bị trừ điểm, vậy thì ngay từ đầu phải chủ động tấn công, nắm giữ vận mệnh trong tay mình."

"Các chị muốn làm kẻ hèn nhát cả đời, hay muốn làm anh hùng trong chớp mắt, kể cả khi chỉ có một môn."

"Nếu sự thất bại trong lớp Độc dược là chuyện không thể né tránh được, vì sao không kéo Slytherin bên cạnh cùng xuống địa ngục?"

"Sức lực của con người là có hạn, không thể trách cả một tập thể được, là Gryffindor, nhất định mọi người phải đoàn kết lại…"

Không có gì để nghi ngờ, có kinh nghiệm diễn thuyết trong phòng ngủ Hufflepuff, cộng với cuộc sống với Grindelwald trong một tuần qua, năng lực của Alina ở phương diện đầu độc tâm hồn người khác tăng lên một cấp bậc lớn.

Càng không cần phải nói đến chuyện, so với những phù thủy nhỏ có bản tính hiền hòa của nhà Hufflepuff, các học sinh của nhà Gryffindor vốn mang dòng máu mạo hiểm và phản nghịch càng không có sức chống cự gì với những ngôn từ kích động thế này.

Đợi đến khi Hermione nhận ra có gì đó bất thường, dùng sức kéo và quăng Alina ra khỏi phòng ngủ Gryffindor thì ánh mắt của không ít sư tử con đã bắt đầu lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Nếu để Grindelwald nhìn thấy cảnh này, chắc chắn lão sẽ vô cùng vui mừng, bởi vì nó chứng minh rằng Alina đã bắt đầu học tập một phần quan điểm của lão – dùng sự uy hiếp và lợi ích để kiểm soát người khác là hành vi ngu xuẩn nhất. Với người thông minh thực sự, chỉ cần gieo một hạt giống nhỏ vào lòng mọi người, sau đó lẳng lặng chờ đợi đến thời cơ thích hợp để nó mọc rễ nảy mầm là được.

"Alina, cậu nói vậy thì liệu có quá đáng lắm không. Dù sao đó cũng là giáo sư của trường."

Khuôn mặt Hermione chứa đầy nét lo lắng, là một học sinh ngoan, phương án "phá hoại lớp học" có logic mạch lạc mà Alina nói quả thực là một sự khiêu chiến với thế giới quan yếu ớt của cô.

"Hermione, cậu biết cái gì là hạnh phúc không?"

Alina nhún vai, khóe miệng mang theo nụ cười gian xảo, ôm lấy cô bé tóc xù đang vô cùng buồn lo, không đợi cô bé nghĩ ra đáp án, Alina đã phối hợp nói tiếp:

"Cái gọi là hạnh phúc, phải so sánh thì mới thể hiện ra được. Ví dụ, mình có một quả táo, nhưng cậu lại không có. Hoặc ví dụ như, bắt đầu từ năm nay, học sinh của tất cả các khối lớp đều làm phản, chỉ có các học sinh mới năm nhất chúng ta làm bé ngoan nghe lời."

"Cậu!"

Hermione hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn phù thủy nhỏ tóc bạch kim bên cạnh bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể đó là một con ác quỷ lộ ra sừng và đuôi.

"Suỵt…"

Sau khi hài lòng thấy được sự khiếp sợ trong mắt Hermione, Alina nhẹ nhàng đưa ngón trỏ đặt lên đôi môi mềm mại của Hermione, nở một nụ cười hồn nhiên:

"Đừng đưa ra bất cứ lời đánh giá gì, cậu suy nghĩ kĩ đi, chúng ta không chủ động tham gia vào bất cứ một chuyện phá hoại trường học hay phá hoại kỉ luật lớp học nào cả. Chúng ta là những người muốn làm học sinh ngoan ngoãn cơ mà."

Sau một tuần sống chung với Grindelwald, tri thức lớn nhất mà Alina học được không liên quan đến độc dược và sinh vật huyền bí, cũng không phải bí mật của ma văn cổ xưa bí ẩn, mà là một số kỹ xảo nhỏ của Chúa tể Hắc ám đã từng khuấy động thế cục của cả thế giới pháp thuật. Có lẽ đây cũng là thứ mà cụ Dumbledore muốn cô học, phải rút kinh nghiệm từ thất bại của Grindelwald thế nào.

Trong đó, điều quan trọng nhất là, Chúa tể Hắc ám thực sự thành công, phải đứng trên quan điểm cao cả của đạo đức để giữ gìn hòa bình thế giới, như một người anh hùng.

"Ờ… ờ..."

Mặc dù cứ cảm thấy lí luận của Alina rất có vấn đề, nhưng với sự trải đời chưa tới mười một năm của Hermione đáng thương, cô căn bản không thể tìm ra và sắp xếp được luận điểm có sức phản bác Alina.

Nói đúng ra, sau những lời hùng biện ấy, Hermione vẫn có thể đẩy Alina ra khỏi phòng ngủ chung theo trực giác của bản thân đã là một phẩm chất đáng quý lắm rồi – phải biết rằng, chuyện mà cô đang trải qua có thể được định nghĩa đơn giản là tái tạo lại thế giới quan.

"Không nói những chuyện này nữa, mình đói rồi, chúng ta mau xuống Đại sảnh đường ở dưới lầu để ăn cơm đi, sáng nay mình có hai tiết Độc dược liền đấy."

Nhìn ánh mắt mê man của tiểu thư biết tuốt, Alina đắc ý nhướng lông mày lên, thiên phú mê hoặc người khác cộng với tài ăn nói của Chúa tể Hắc ám quả thực là một sự tồn tại như máy gian lận, chỉ mong pháp thuật chữa trị cao siêu của thế giới pháp thuật có thể giúp Giáo sư Dumbledore có một trái tim kiên cường để ứng đối với những niềm vui bất ngờ như thủy triều sau này đi.

Dựa theo kế hoạch, ít nhất mỗi tháng sẽ có một cái.

"Ừm… Ừ, vậy chúng ta đi ăn cơm trước?"

Thấy Alina thay đổi chủ đề, Hermione thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lựa chọn tạm thời trốn tránh vấn đề mà Alina nói, dù sao thì tiết Độc dược đầu tiên của cô phải đợi đến sáng thứ sáu mới tới.

Trải qua một tuần làm quen với hoàn cảnh, chỉ cần không phải những kẻ ngốc và dân mù đường hết thuốc chữa thì hầu hết các học sinh mới đều đã quen với con đường từ phòng ngủ đến Đại Sảnh Đường rồi.

Trên đường đi, vì muốn thoát khỏi vụ việc phá hủy thế giới quan cứ quanh quẩn trong đầu trước đó, Hermione coi mình như một người khóa trên, chỉ dẫn các học sinh mới, thuần thục dẫn Alina chào hỏi bức tranh hoặc tượng dọc dường, bắt chước các học sinh khóa trên, giới thiệu quy luật di động của cầu thang và cửa ẩn.

"Lát nữa nhớ phải nhảy qua một bậc thang đấy nhé, lúc trước cậu đã rơi xuống một lần rồi."

"Cái này còn cần cậu nói sao? Người của gia tộc Kaslana sẽ không ngã hai lần ở cùng một nơi…"

Vừa nói, Alina vừa hất bàn tay nhỏ của Hermione ra, tự tin nhảy một bước nhỏ về phía trước một cách nhanh nhẹn.

Tạch.

Cùng với tiếng cầu thang sụp xuống, phù thủy nhỏ mang theo hơi thở khôn khéo, nguy hiểm biến mất trước mặt Hermione, chỉ còn lại một cục bông trắng đáng thương bị kẹt trong cái hố trong cầu thang gỗ của Hogwarts.

"Đồ ngốc, cậu nhảy lên trước một bậc rồi."

Hermione Granger nhìn sang, bất đắc dĩ vỗ trán, vươn tay kéo Aline ra khỏi hố.

Quả nhiên, dù qua bao nhiêu lâu, dù Alina đưa ra những lí luận khiến người ta sợ hãi thế nào thì mù đường vẫn chỉ là mù đường – mà dân mù đường, vĩnh viễn không thể trở thành nhân vật phản diện được.

"Dù gì cậu cũng phải nhớ vị trí này chứ, cậu còn phải ở trong lâu đài suốt bảy năm cơ mà, nếu sau này cậu thường xuyên ngủ trong ký túc xá nữ Gryffindor thì đây là nơi mà cậu bắt buộc phải đi qua."

Giọng nói của tiểu thư biết tuốt hơi bất đắc dĩ.

"Hề hề, có cậu ở đây mà, sau này cậu sẽ là bản đồ đạo tặc của mình…"

Alina cười gượng, phủi những mảnh gỗ vụn trên người mình đi.

"Bản đồ đạo tặc? Đó là cái gì?"

"Khụ khụ khụ, không có gì, tác phẩm trò đùa pháp thuật của các học sinh khóa trên còn quậy phá hơn cả anh em Weasley ấy mà. Chúng ta mau xuống dưới đi, mình sắp chết đói rồi."

Alina bất cẩn nói lỡ miệng, cô lén thè lưỡi một cái, vươn tay lắc lắc Hermione đang tỏ vẻ ghét bỏ, đánh lạc hướng đề tài.

Kể ra thì, đến bây giờ, Alina mới đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, cho dù sau này cô nghĩ cách lấy được Bản đồ đạo tặc thì vẫn có thể không thoát được tình cảnh khốn đốn là lạc đường vì trên Bản đồ đạo tặc không chú thích phải nhảy qua cầu thang ở tầng nào. Kiếp trước, có bản đồ Baidu vạn năng mà cô cũng thường xuyên lạc đường.

Có lẽ cô cần nghiên cứu ra một pháp thuật tìm đường khoa học và hoàn thiện hơn, chứ không phải trông chờ vào di vật của tổ động vật bốn người vài chục năm trước đến cứu chữa thuộc tính mù đường của mình.



Có sự dẫn dắt của Hermione, con đường tới Đại sảnh đường của hai người rất thuận lợi.

Bởi vì dậy khá sớm nên dù hơi tốn chút thời gian trong phòng ngủ và trên đường đi, Alina và Hermione vẫn là những phù thủy nhỏ tới Đại sảnh đường sớm nhất.

Thế nhưng, đến khi bọn họ tới Đại Sảnh Đường, trên bàn ăn của bốn nhà đã bày đủ mọi loại bữa sáng – ví dụ như khoai tây nướng, trứng ốp, thịt xông khói, sữa bò nóng, kẹo bạc hà… Hoàn toàn "keo kiệt" mà lại "thịnh soạn" như trước.

Không còn gì để nghi ngờ hết, tiêu chuẩn ăn xuống bị cắt giảm cũng không thay đổi gì sau sự kết thúc của "huấn luyện quân sự Hogwarts", nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tình huống này sẽ kéo dài đến lễ Giáng Sinh năm nay.

Thế nhưng, trước khi Alina bước đến trước bàn ăn để lấy thức ăn, có một vấn đề khá khó giải quyết cần phải đối mặt.

"Alina, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Mình đã đợi cậu suốt một buổi tối."

Cạnh cửa chính của Đại sảnh đường Hogwarts, Hannah Abbott với mái tóc ngắn đến vai màu vàng đang nhìn chằm chằm vào Hermione và Alina đang đi xuống cầu thang, đôi mắt mỹ lệ sáng ngời mang theo quầng thâm nhạt, giọng nói như chứa đựng nỗi oán hờn.

Trong ngực Hannah, Thức Ăn Dự Trữ rõ ràng đã mập lên, hiển nhiên nó đã cảm nhận được rằng người khống chế vận mệnh trở về, vẫy cánh liên tục, tỏ vẻ đáng yêu mà chào hỏi chủ nhân nhỏ của mình.

Trên thực tế, kể từ hôm qua khi Alina trở về Hogwarts, Thức Ăn Dự Trữ đã bắt đầu trở nên xao động và hưng phấn.

"Chào buổi sáng, Hannah. Lâu rồi không gặp."

Mặt Alina cứng đờ lại, cảm nhận được sức lực của Hermione ở bên cổ tay phải tăng lên, trong lòng cô đột nhiên thấy hoang mang.

Vì sao lại có cảm giác tồi tệ như chiến trường thảm khốc sắp diễn ra thế này? Cô chỉ là một cô bé đáng yêu thôi mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom