Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-22
Chương 22: Chuyện nhỏ nhặt trước giờ xuất phát
Translator: Nguyetmai
"Hả? Con đã cất giấu thứ gì trong áo phải không?"
Benítez đột nhiên chú ý tới phía trước ngực cô bé tóc bạch kim căng phồng lên, rõ ràng đã nhét thứ gì đó vào bên trong.
"Ấy? Phải rồi, cuộn giấy da giấu sau khung tranh đó..."
Theo ánh mắt của Benítez, Alina nhìn xuống ngực mình, ngay lập tức liền nhớ ra, cuộn giấy da cũ kĩ viết đầy chữ nhỏ li ti mà cô đã nhặt được buổi chiều khi ở trong văn phòng của cụ Dumbledore. Bởi vì một loạt chuyện xảy ra sau đó nên Alina cũng quên mất, nếu như không phải Benítez nhắc tới thì cô suýt chút nữa quên chưa mở ra xem bên trong là cái gì rồi.
"Con cũng không rõ, có điều con nghĩ chắc hẳn không có gì ngoài thần chú, phương pháp bào chế độc dược, hoặc là một vài ghi chép lịch sử đâu."
Alina lắc đầu, vừa nói vừa lấy cuộn giấy da đã ngả vàng trong áo ra, hiếu kì mở ra rồi đọc lướt qua.
Đầu tiên, đập vào mắt cô chính là kí hiệu hình chữ S uốn lượn giống như con rắn to lớn, trông có vẻ hơi giống kí hiệu của nhà Slytherin, nhưng lại cổ xưa và thần bí hơn. Phía bên dưới kí hiệu này có đóng nhiều con dấu kì quái đã hơi bạc màu chen chúc nhau.
Nhìn xuống chút nữa thì là một dãy văn tự dài lít nhít, câu mở đầu chính là:
"Giấy chứng nhận đăng kí đất đai cho mảnh đất này: Gia tộc Slytherin vĩ đại, vĩnh viễn được hưởng quyền tài sản đối với số đất đai dưới đây, người đăng kí, Salazar Slytherin..."
Advertisement / Quảng cáo
"Chứng nhận đăng kí đất đai?!"
Bàn tay nhỏ bé của Alina run rẩy, cô nuốt một ngụm nước miếng.
Giống như phần lớn các quốc gia trên thế giới, nước Anh cũng thực hiện chế độ đăng kí quyền tài sản, đất đai ở Anh có thể tiến hành đăng kí dưới các hình thức như quyền sở hữu tuyệt đối, quyền sở hữu hữu hạn, quyền chiếm hữu hoặc quyền sở hữu cho thuê.
Cái gọi là đăng kí đất đai, trên thực tế là đăng kí về đất đai và các công trình kiến trúc, đăng kí nhà cửa hoặc là bất động sản. Đối với đất đai chịu tải công trình kiến trúc, vốn là theo nguyên tắc nhà cửa phụ thuộc vào đất, nhà đi theo đất, trong chứng nhận quyền sở hữu đất đai và bản vẽ địa chính đất đai gia tộc kèm theo, dùng văn tự và hình vẽ cùng ghi lại rõ ràng.
Nói cách khác, một bản "Chứng nhận đăng kí đất đai" có hiệu lực tương đương với "Chứng nhận quyền sở hữu đất đai" + "Giấy tờ nhà" của tất cả những công trình kiến trúc trên đó.
Còn về vị trí cụ thể của phần đất đai này, cùng với công trình kiến trúc trên đó...
Alina thậm chí không cần đọc kĩ nội dung cụ thể của những văn tự này, kiến trúc pháo đài quen thuộc được vẽ bên dưới tấm giấy da đã đủ để nói rõ tất cả rồi - Hogwarts.
Trong nháy mắt, cuộn giấy da vốn nhẹ bỗng dường như trở nên thật nóng bỏng và nặng nề.
"Alina? Đây là gì vậy?"
Giọng nói của Benítez như vọng tới từ một nơi rất xa, đánh thức cô bé tóc bạch kim khỏi trạng thái đầu óc trống rỗng.
Alina chợt giật mình, hoảng loạn gấp cuộn giấy da đã ngả vàng trong tay lại, nhét trở về trong ngực mình, thậm chí cô còn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy cả ra ngoài rồi.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Cô nhất thời bất cẩn, đã lấy giấy tờ chứng nhận nhà đất của Hogwarts đi rồi!
"Không có gì... Chỉ là một câu thần chú pháp thuật cực kỳ lợi hại thôi."
Alina hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, thấp giọng, trả lời bằng giọng hơi run rẩy.
"..."
Benítez trầm mặc nhìn Alina, mặc dù vì góc độ nên ông không nhìn rõ nội dung, nhưng ghi chép bằng hình vẽ và văn tự phức tạp như vậy, thay vì nói là thần chú, rõ ràng trông giống như một loại công văn hoặc là khế ước hơn.
"Có nguy hiểm không?" Benítez ngồi xổm xuống, con ngươi màu nâu đối diện với ánh mắt của Alina.
"Không thể nói là nguy hiểm, có điều quả thực là khá hóc búa."
Alina suy nghĩ cẩn thận, rồi lắc đầu, nhỏ giọng khẩn cầu: "Tóm lại, chuyện này cha cứ coi như chưa nhìn thấy là được."
"Được rồi."
Người đàn ông nghiêm túc xác nhận nét mặt của cô bé tóc bạch kim, sau vài giây ngập ngừng, lông mày của ông mới dãn ra, ông gật đầu.
Benítez đứng dậy đi tới cửa, lấy ra một xấp tiền giấy từ trong túi áo khoác treo trên móc áo, đặt vào trong tay Alina rồi nói:
"Phải rồi, ta nghe Giáo sư McGonagall nói, Bảng Anh có thể đổi sang tiền của phù thủy, cho nên hôm nay ta đã cố ý rút một nghìn Bảng Anh trong ngân hàng."
"Không cần đâu, Giáo sư Dumbledore đã nói rồi, Hogwarts đều có một khoản tiền trợ cấp cho mỗi cô nhi, khoản tiền này cha hãy giữ lại cho đám Bran đi..."
Alina gãi mặt, giơ tay lên định nhét số tiền này trở lại lòng bàn tay to dày rộng của Benítez không chút do dự.
"Về khoản tiền trợ cấp, ta đã từ chối giúp con rồi." Benítez bình tĩnh nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Hả? Người có ngốc không vậy..."
Vẻ mặt của cô bé tóc bạch kim ngẩn ra, ngay sau đó cô liền cuống cuồng gào lên, cô còn đang định ngày mai sẽ cướp bóc một khoản lớn từ lão phù thủy giàu có giấu mình Dumbledore.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Benítez hiện lên vẻ dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài màu bạch kim mềm mại của cô.
"Ta hoàn toàn có thể gánh vác được chi phí đi học của con, ta không hi vọng vì một chút tiền trợ cấp mà khiến con bị bạn bè ở ngôi trường mới chê cười."
"Nhưng mà..."
"Con không phải là cô nhi, Alina à!"
Benítez bất chợt lớn tiếng, cắt ngang lời phàn nàn của cô bé, ông nói bằng chất giọng trầm trầm của mình.
Alina ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu xanh nước biển phản chiếu hình bóng của Benítez. Người đàn ông trông có vẻ bối rối, lại hơi mong chờ, nhưng phần nhiều là ánh mắt yêu thương của một người cha, cũng giống như ánh mắt của người với tấm lưng còng ở kiếp trước, người mà Alina vẫn luôn cố gắng không nhớ đến.
"..."
"Con đã nói rồi, đừng cứ xoa đầu con mãi thế."
Sau mấy giây trầm mặc, cô bé tóc bạch kim lắc đầu bất mãn, quay người đi không để cho người đàn ông nhìn thấy nét mặt của mình.
"... Đợi lát nữa thu dọn xong, ta gội đầu giúp con nhé, đầu tóc bết dầu, chẳng trách lại khó chịu như vậy."
"Lão cha ngốc nghếch."
...
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Alina đã bò dậy khỏi giường.
Sau khi chải đầu rửa mặt, cô dụi mắt đi về phía nhà bếp như mọi khi. Để bảo đảm những đứa trẻ còn lại có thể ăn sáng đúng giờ, cô nhất định phải dậy sớm hơn để chuẩn bị mới được.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của cô là, khi cô đi tới thì trong nhà bếp đã có người đang bận rộn bên trong rồi.
"Chào buổi sáng, Alina."
Nghe thấy tiếng bước chân, Benítez liền xoay người lại, mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Ôi! Chào buổi sáng, cha..."
Cô bé tóc bạch kim dụi mắt, ngáp một cái rồi đáp lại một cách vô thức, vừa nói, đôi mắt mơ màng của cô chậm chạp dừng lại trên gương mặt của Benítez, từ từ tập trung lại.
"Khoan đã! Sao người lại ở đây! Khó khăn lắm mới gần như khỏe lại, người ngoan ngoãn quay về lên giường nằm lại cho con!"
Gương mặt nhỏ của Alina nghiêm lại, cô chống nạnh, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, nói một cách tức giận.
"Yên tâm đi, ta đã hoàn toàn bình phục rồi. Cũng may có sự giúp đỡ của vị Giáo sư McGonagall kia, nói chính xác thì từ trước tới nay ta chưa bao giờ cảm thấy khỏe mạnh như thế này."
Benítez cười ha hả, vừa nói vừa gập hai cánh tay lại, khoe hai đầu cơ bắp cường tráng của mình, trên cánh tay to khỏe lực lưỡng, cơ bắp nhô lên cao thành đường cong tràn đầy sức lực, đủ để khiến cho số đông đám nữ sinh mê trai phải rít gào.
"Cho dù cơ thể người đã khỏe lại thì vẫn phải tuân thủ giao hẹn, nhà bếp là địa bàn của con, mau ra ngoài cho con!"
Alina không hề dao động mà trợn mắt, hai tay chống lên lưng của Benítez, dùng sức đẩy ông ra ngoài cửa.
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù trình độ nấu nướng của Benítez không phải là kiểu nấu nướng lạc hậu thường thấy của vương quốc Anh, nhưng cũng chỉ hơi cao hơn mức đạt chuẩn một chút mà thôi.
Càng không cần nói tới, từ sau khi cô bắt đầu tiếp quản việc nấu ăn của cô nhi viện, Benítez gần như không xuống bếp nữa.
"Hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi, tối qua vừa mới gội đầu xong, lát nữa ốp trứng lại bị lấm bẩn mất."
Benítez giơ tay lên, vốn định xoa chiếc đầu nhỏ trước ngực theo thói quen, nhưng ông suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đặt tay lên bả vai mảnh khảnh của cô bé, dễ dàng đẩy Alina sang hướng khác mà chẳng tốn chút sức nào, đẩy cô bé ra khỏi nhà bếp.
"Hơn nữa sau này con đi học rồi thì làm thế nào, cũng phải để ta luyện tay trước, tìm lại cảm giác chứ? Quay về phòng thay quần áo mới, sau đó đợi Giáo sư của Hogwarts tới dẫn con đi sắm đồ đi. Ở đây có ta rồi, yên tâm."
"Không được, đồ người nấu quả thực quá khó nuốt..."
Bốp!
Chính vào lúc hai người vẫn còn đang giằng co thì không khí ngoài cửa truyền tới một tiếng vang giòn giã.
"Xin lỗi, xem ra ta tới hơi sớm một chút."
Giọng nói ôn hòa của cụ Dumbledore truyền từ ngoài cửa vào: "Nếu như không ngại, hay là để bọn trẻ dùng thử bữa sáng mà nhà bếp trường Hogwarts đã chuẩn bị nhé!"
Translator: Nguyetmai
"Hả? Con đã cất giấu thứ gì trong áo phải không?"
Benítez đột nhiên chú ý tới phía trước ngực cô bé tóc bạch kim căng phồng lên, rõ ràng đã nhét thứ gì đó vào bên trong.
"Ấy? Phải rồi, cuộn giấy da giấu sau khung tranh đó..."
Theo ánh mắt của Benítez, Alina nhìn xuống ngực mình, ngay lập tức liền nhớ ra, cuộn giấy da cũ kĩ viết đầy chữ nhỏ li ti mà cô đã nhặt được buổi chiều khi ở trong văn phòng của cụ Dumbledore. Bởi vì một loạt chuyện xảy ra sau đó nên Alina cũng quên mất, nếu như không phải Benítez nhắc tới thì cô suýt chút nữa quên chưa mở ra xem bên trong là cái gì rồi.
"Con cũng không rõ, có điều con nghĩ chắc hẳn không có gì ngoài thần chú, phương pháp bào chế độc dược, hoặc là một vài ghi chép lịch sử đâu."
Alina lắc đầu, vừa nói vừa lấy cuộn giấy da đã ngả vàng trong áo ra, hiếu kì mở ra rồi đọc lướt qua.
Đầu tiên, đập vào mắt cô chính là kí hiệu hình chữ S uốn lượn giống như con rắn to lớn, trông có vẻ hơi giống kí hiệu của nhà Slytherin, nhưng lại cổ xưa và thần bí hơn. Phía bên dưới kí hiệu này có đóng nhiều con dấu kì quái đã hơi bạc màu chen chúc nhau.
Nhìn xuống chút nữa thì là một dãy văn tự dài lít nhít, câu mở đầu chính là:
"Giấy chứng nhận đăng kí đất đai cho mảnh đất này: Gia tộc Slytherin vĩ đại, vĩnh viễn được hưởng quyền tài sản đối với số đất đai dưới đây, người đăng kí, Salazar Slytherin..."
Advertisement / Quảng cáo
"Chứng nhận đăng kí đất đai?!"
Bàn tay nhỏ bé của Alina run rẩy, cô nuốt một ngụm nước miếng.
Giống như phần lớn các quốc gia trên thế giới, nước Anh cũng thực hiện chế độ đăng kí quyền tài sản, đất đai ở Anh có thể tiến hành đăng kí dưới các hình thức như quyền sở hữu tuyệt đối, quyền sở hữu hữu hạn, quyền chiếm hữu hoặc quyền sở hữu cho thuê.
Cái gọi là đăng kí đất đai, trên thực tế là đăng kí về đất đai và các công trình kiến trúc, đăng kí nhà cửa hoặc là bất động sản. Đối với đất đai chịu tải công trình kiến trúc, vốn là theo nguyên tắc nhà cửa phụ thuộc vào đất, nhà đi theo đất, trong chứng nhận quyền sở hữu đất đai và bản vẽ địa chính đất đai gia tộc kèm theo, dùng văn tự và hình vẽ cùng ghi lại rõ ràng.
Nói cách khác, một bản "Chứng nhận đăng kí đất đai" có hiệu lực tương đương với "Chứng nhận quyền sở hữu đất đai" + "Giấy tờ nhà" của tất cả những công trình kiến trúc trên đó.
Còn về vị trí cụ thể của phần đất đai này, cùng với công trình kiến trúc trên đó...
Alina thậm chí không cần đọc kĩ nội dung cụ thể của những văn tự này, kiến trúc pháo đài quen thuộc được vẽ bên dưới tấm giấy da đã đủ để nói rõ tất cả rồi - Hogwarts.
Trong nháy mắt, cuộn giấy da vốn nhẹ bỗng dường như trở nên thật nóng bỏng và nặng nề.
"Alina? Đây là gì vậy?"
Giọng nói của Benítez như vọng tới từ một nơi rất xa, đánh thức cô bé tóc bạch kim khỏi trạng thái đầu óc trống rỗng.
Alina chợt giật mình, hoảng loạn gấp cuộn giấy da đã ngả vàng trong tay lại, nhét trở về trong ngực mình, thậm chí cô còn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy cả ra ngoài rồi.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Cô nhất thời bất cẩn, đã lấy giấy tờ chứng nhận nhà đất của Hogwarts đi rồi!
"Không có gì... Chỉ là một câu thần chú pháp thuật cực kỳ lợi hại thôi."
Alina hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, thấp giọng, trả lời bằng giọng hơi run rẩy.
"..."
Benítez trầm mặc nhìn Alina, mặc dù vì góc độ nên ông không nhìn rõ nội dung, nhưng ghi chép bằng hình vẽ và văn tự phức tạp như vậy, thay vì nói là thần chú, rõ ràng trông giống như một loại công văn hoặc là khế ước hơn.
"Có nguy hiểm không?" Benítez ngồi xổm xuống, con ngươi màu nâu đối diện với ánh mắt của Alina.
"Không thể nói là nguy hiểm, có điều quả thực là khá hóc búa."
Alina suy nghĩ cẩn thận, rồi lắc đầu, nhỏ giọng khẩn cầu: "Tóm lại, chuyện này cha cứ coi như chưa nhìn thấy là được."
"Được rồi."
Người đàn ông nghiêm túc xác nhận nét mặt của cô bé tóc bạch kim, sau vài giây ngập ngừng, lông mày của ông mới dãn ra, ông gật đầu.
Benítez đứng dậy đi tới cửa, lấy ra một xấp tiền giấy từ trong túi áo khoác treo trên móc áo, đặt vào trong tay Alina rồi nói:
"Phải rồi, ta nghe Giáo sư McGonagall nói, Bảng Anh có thể đổi sang tiền của phù thủy, cho nên hôm nay ta đã cố ý rút một nghìn Bảng Anh trong ngân hàng."
"Không cần đâu, Giáo sư Dumbledore đã nói rồi, Hogwarts đều có một khoản tiền trợ cấp cho mỗi cô nhi, khoản tiền này cha hãy giữ lại cho đám Bran đi..."
Alina gãi mặt, giơ tay lên định nhét số tiền này trở lại lòng bàn tay to dày rộng của Benítez không chút do dự.
"Về khoản tiền trợ cấp, ta đã từ chối giúp con rồi." Benítez bình tĩnh nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Hả? Người có ngốc không vậy..."
Vẻ mặt của cô bé tóc bạch kim ngẩn ra, ngay sau đó cô liền cuống cuồng gào lên, cô còn đang định ngày mai sẽ cướp bóc một khoản lớn từ lão phù thủy giàu có giấu mình Dumbledore.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Benítez hiện lên vẻ dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài màu bạch kim mềm mại của cô.
"Ta hoàn toàn có thể gánh vác được chi phí đi học của con, ta không hi vọng vì một chút tiền trợ cấp mà khiến con bị bạn bè ở ngôi trường mới chê cười."
"Nhưng mà..."
"Con không phải là cô nhi, Alina à!"
Benítez bất chợt lớn tiếng, cắt ngang lời phàn nàn của cô bé, ông nói bằng chất giọng trầm trầm của mình.
Alina ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu xanh nước biển phản chiếu hình bóng của Benítez. Người đàn ông trông có vẻ bối rối, lại hơi mong chờ, nhưng phần nhiều là ánh mắt yêu thương của một người cha, cũng giống như ánh mắt của người với tấm lưng còng ở kiếp trước, người mà Alina vẫn luôn cố gắng không nhớ đến.
"..."
"Con đã nói rồi, đừng cứ xoa đầu con mãi thế."
Sau mấy giây trầm mặc, cô bé tóc bạch kim lắc đầu bất mãn, quay người đi không để cho người đàn ông nhìn thấy nét mặt của mình.
"... Đợi lát nữa thu dọn xong, ta gội đầu giúp con nhé, đầu tóc bết dầu, chẳng trách lại khó chịu như vậy."
"Lão cha ngốc nghếch."
...
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Alina đã bò dậy khỏi giường.
Sau khi chải đầu rửa mặt, cô dụi mắt đi về phía nhà bếp như mọi khi. Để bảo đảm những đứa trẻ còn lại có thể ăn sáng đúng giờ, cô nhất định phải dậy sớm hơn để chuẩn bị mới được.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của cô là, khi cô đi tới thì trong nhà bếp đã có người đang bận rộn bên trong rồi.
"Chào buổi sáng, Alina."
Nghe thấy tiếng bước chân, Benítez liền xoay người lại, mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Ôi! Chào buổi sáng, cha..."
Cô bé tóc bạch kim dụi mắt, ngáp một cái rồi đáp lại một cách vô thức, vừa nói, đôi mắt mơ màng của cô chậm chạp dừng lại trên gương mặt của Benítez, từ từ tập trung lại.
"Khoan đã! Sao người lại ở đây! Khó khăn lắm mới gần như khỏe lại, người ngoan ngoãn quay về lên giường nằm lại cho con!"
Gương mặt nhỏ của Alina nghiêm lại, cô chống nạnh, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, nói một cách tức giận.
"Yên tâm đi, ta đã hoàn toàn bình phục rồi. Cũng may có sự giúp đỡ của vị Giáo sư McGonagall kia, nói chính xác thì từ trước tới nay ta chưa bao giờ cảm thấy khỏe mạnh như thế này."
Benítez cười ha hả, vừa nói vừa gập hai cánh tay lại, khoe hai đầu cơ bắp cường tráng của mình, trên cánh tay to khỏe lực lưỡng, cơ bắp nhô lên cao thành đường cong tràn đầy sức lực, đủ để khiến cho số đông đám nữ sinh mê trai phải rít gào.
"Cho dù cơ thể người đã khỏe lại thì vẫn phải tuân thủ giao hẹn, nhà bếp là địa bàn của con, mau ra ngoài cho con!"
Alina không hề dao động mà trợn mắt, hai tay chống lên lưng của Benítez, dùng sức đẩy ông ra ngoài cửa.
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù trình độ nấu nướng của Benítez không phải là kiểu nấu nướng lạc hậu thường thấy của vương quốc Anh, nhưng cũng chỉ hơi cao hơn mức đạt chuẩn một chút mà thôi.
Càng không cần nói tới, từ sau khi cô bắt đầu tiếp quản việc nấu ăn của cô nhi viện, Benítez gần như không xuống bếp nữa.
"Hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi, tối qua vừa mới gội đầu xong, lát nữa ốp trứng lại bị lấm bẩn mất."
Benítez giơ tay lên, vốn định xoa chiếc đầu nhỏ trước ngực theo thói quen, nhưng ông suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đặt tay lên bả vai mảnh khảnh của cô bé, dễ dàng đẩy Alina sang hướng khác mà chẳng tốn chút sức nào, đẩy cô bé ra khỏi nhà bếp.
"Hơn nữa sau này con đi học rồi thì làm thế nào, cũng phải để ta luyện tay trước, tìm lại cảm giác chứ? Quay về phòng thay quần áo mới, sau đó đợi Giáo sư của Hogwarts tới dẫn con đi sắm đồ đi. Ở đây có ta rồi, yên tâm."
"Không được, đồ người nấu quả thực quá khó nuốt..."
Bốp!
Chính vào lúc hai người vẫn còn đang giằng co thì không khí ngoài cửa truyền tới một tiếng vang giòn giã.
"Xin lỗi, xem ra ta tới hơi sớm một chút."
Giọng nói ôn hòa của cụ Dumbledore truyền từ ngoài cửa vào: "Nếu như không ngại, hay là để bọn trẻ dùng thử bữa sáng mà nhà bếp trường Hogwarts đã chuẩn bị nhé!"
Bình luận facebook