Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-261
Chương 261: Hiện tại, nó là của cháu
Editor: Nguyetmai
"Đừng bắt nạt nó, nó chỉ là một kẻ trông cửa thôi."
Alina giật ống tay áo Grindelwald, nhìn con chó cụp đuôi núp vào góc tường rên rỉ, cô không nhịn được liếc trắng mắt với Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đang thẹn quá hóa giận, nói không chút khách khí.
"Với cả, nếu không phải ông cứ đòi đi "lối tắt" kia thì bây giờ chúng ta cũng không bị kẹt ở đây. Có lẽ đây chính là hành lang cấm vào trên lầu bốn của lâu đài."
Sau khi cảm nhận được rằng Gellert Grindelwald không đáng tin, cô thề: Tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi qua bất cứ một cái gì gọi là "đường tắt". Cho dù có lớp bảo vệ hai tầng của Dumbledore và Grindelwald, nhưng nếu không vì bất đắc dĩ, tuyệt đối cô sẽ từ chối không chút do dự.
Chỉ cần là chúa tể thì đại đa số là mù đường. Đây có lẽ chính là lời nguyền và vận mệnh của kẻ mạnh chăng?
Vừa chế giễu cái sự không đáng tin của Grindelwald, ánh mắt Alina vừa nhìn sang móc kéo cánh cửa có thể hoạt động vốn nằm dưới móng vuốt của Fluffy.
Dựa theo kết cấu không gian vật lí thông thường, nếu nơi này là lầu bốn của lâu đài, vậy thì đáng ra nó phải thông xuống lầu ba của lâu đài mới đúng.
Nhưng trải qua quá trình dạo chơi lâu đài Hogwarts vừa rồi, hiện thực vô tình đã dạy cho Alina một bài học – tuyệt đối đừng áp dụng logic kiến trúc thông thường vào Hogwarts.
Trong lâu đài pháp thuật đã bị không biết bao nhiêu người gia công, không gian đằng sau mỗi lối đi đều ẩn chứa những khả năng vô hạn.
Bởi vậy cô không định đi qua cánh cửa có thể hoạt động, trải nghiệm "trò chơi vượt ải pháp thuật" mà cụ Dumbledore và các vị giáo sư sắp đặt.
Không nói đến chuyện với thời gian hiện tại, không biết những thiết bị trong cửa ải đã hoàn thành chưa, quan trọng nhất là…
Thời gian ăn trưa bắt đầu rồi!
Chỉ ăn một quả Trứng Hỏa Xà và hai con ốc sên nướng pho mát, bây giờ Alina đã rất đói, đói bụng mà chơi trò vượt ải đúng là không có bất cứ niềm vui thú nào cả.
"Thay vì đi bắt nạt con chó ngu xuẩn kia, chi bằng tới xem cánh cửa này đi."
Ngón tay Alina chỉ vào cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt ở đằng sau lưng, biểu cảm hơi bất đắc dĩ.
"Không mở được cửa… cháu thử rồi. Dù là mở bằng pháp thuật hay vật lí thì đều không có bất cứ tác dụng gì. Nếu không giải quyết được vấn đề này, có thể chúng ta phải quay ngược lại… hoặc là cầu cứu?"
Không mở được?
Nhìn theo ngón tay Alina, Grindelwald bước tới trước cánh cửa cũ nát đóng chặt ấy, quan sát rồi đột nhiên cười thoải mái.
"Ha, là cách làm của Albus, giống hệt với pháp thuật phòng hộ mà ông ấy đặt ở văn phòng."
Grindelwald chĩa đũa phép vào cửa gỗ, cùng với những đốm lửa pháp thuật, một lớp phòng hộ pháp thuật chảy xuôi bùa chú bí ẩn hiện lên trong không khí. Hiển nhiên, đây là nguyên nhân đã triệt tiêu hết sức mạnh và pháp thuật của Alina lúc trước.
"Rất bình thường thôi, đừng nói là cô nhóc như cháu, cho dù là những giáo sư trong trường muốn phá giải cũng phải tốn sức một hồi. Alina, nhất định cháu phải hiểu rõ một điều, tri thức quan trọng hơn sức lực…"
Alina nhíu mày, vờ như không nghe thấy câu nói của Grindelwald, nói ngọt ngào:
"Nhưng đối với ông, chắc chắn có thể phá giải được mà không tốn nhiều sức nhỉ?"
"Đương nhiên, nhưng không cần thiết."
Grindelwald lắc đầu, lấy một chiếc lông chim màu vàng đỏ ra khỏi ngực, phất nhẹ lên khóa cửa.
Cả cánh cửa gỗ như sống lại, đột nhiên rung lên một cái, lớp phòng hộ pháp thuật bí ẩn bao phủ trên cánh cửa tạm thời biến mất.
"Thói quen của gia tộc Dumbledore, luôn coi phượng hoàng là một trong những lá bài của mình."
Grindelwald nhếch môi cười, vươn tay đẩy nhẹ cửa gỗ trước mặt ra.
Két két~
Không còn bất cứ một trở ngại nào, cánh cửa đã làm Alina mắc kẹt trong hành lang cứ thế đung đưa bị đẩy ra ngoài.
Thì ra là thế…
Đôi mắt Alina hiện lên nét sực tỉnh.
Nếu đã nói rõ trên bữa tiệc khai giảng, là một nhà giáo dục xuất sắc thì nhất định Dumbledore sẽ làm ra một số cách phòng hộ ngoài định mức, mà không phải gửi gắm hi vọng vào sự giám sát của Filch và sự tự giác của các học sinh. Phải biết rằng trong Hogwarts, những học sinh ngập tràn tinh thần mạo hiểm và sự nghịch ngợm tìm đường chết không chỉ có tổ ba người Harry Potter.
Bởi vậy theo lí mà nói, đừng nói là học sinh năm nhất, cho dù là các phù thủy nhỏ năm bảy sắp tốt nghiệp cũng không thể phá vỡ cấm chế pháp thuật mà Dumbledore đặt trên đây để vào trong, đây cũng là một bí ẩn chưa có lời giải đáp đã làm phần lớn các fan hâm hộ đau đầu.
Cho tới lúc này, rốt cuộc Alina cũng hiểu vì sao trong kịch bản nguyên tác, Harry Potter có thể dễ dàng xông vào cánh cửa được phòng hộ nghiêm ngặt này, thậm chí có thể đi vào văn phòng của Dumbledore như đi dạo vườn hoa.
Thì ra Giáo sư Dumbledore đã đặt một "cửa sau" lên lớp pháp thuật phòng hộ trên cánh cửa gỗ này, chỉ cần gặp lông của phượng hoàng Fawkes thì sẽ tạm thời giải trừ phòng hộ pháp thuật, biến thành một cánh cửa gỗ thông thường.
Như vậy thì hoàn toàn hợp lí. Dù sao trong cốt truyện nguyên tác, lúc tổ ba người cứu thế giới xông vào khu vực cấm trên lầu bốn của lâu đài lần đầu tiên, trong sự hoảng hốt, Hermione đã giật lấy đũa phép của Harry, chủ động thi triển Bùa mở khóa.
Mà lõi đũa phép của Harry Potter vừa hay được chế tác từ lông của phượng hoàng Fawkes.
Nhưng nếu như vậy, sau này mà muốn lén lút vào văn phòng hiệu trưởng, xem ra phải mượn dùng đũa phép của Harry…
Trong lúc Alina điều chỉnh lại "kế hoạch mang lại niềm vui bất ngờ cho Dumbledore", một chiếc lông phượng hoàng ấm áp xuất hiện bên tai cô, đồng thời còn vọng lại tiếng nói của Grindelwald.
"Cho cháu đấy, sau này tới văn phòng Albus không cần sợ lão ấy giam cháu lại nữa."
Grindelwald vuốt tóc cô bé với vẻ cưng chiều, nói một cách hiền hòa.
"Hớ?"
Nhìn "chìa khóa" trong tay một cách khó tin, Alina vui mừng gật đầu, đang chuẩn bị cất đi thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Grindelwald, hỏi bằng giọng nghi hoặc:
"Nhưng… ông cho cháu cái này, thế ông thì sao?"
"Đừng lo, tối nay ta lại đi tìm Fawkes xin một cọng khác là được…"
Grindelwald chẳng mấy để ý, trả lời bằng giọng thoải mái.
Dù sao xét theo một ý nghĩa nào đó, con phượng hoàng đó cũng là lão tặng cho Albus, tính kĩ ra thì lần đầu tiên phượng hoàng Fawkes giương cánh là ở trong lâu đài Nurmengard.
"Ừm, vâng. Nếu ông cần thì cứ tìm cháu bất cứ lúc nào, cháu sẽ trả lại ông."
Alina gật đầu, cô không từ chối nữa.
Grindelwald cúi đầu nhìn Alina cẩn thận cất lông phượng hoàng ấm áp vào ngực, không nhịn được bật cười và lắc đầu, "cháu gái nhỏ trên danh nghĩa" của lão đúng là càng ngày càng làm người ta yêu thích.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Nếu có Thức Ăn Dự Trữ ở đây thì tốt quá."
Alina phiền muộn nhìn hành lang lầu bốn trống rỗng, mặc dù so với kiến trúc dưới lòng đất rắc rối, phức tạo, kiến trúc lầu trên của lâu đài hữu nghị với dân mù đường hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là so ra mà thôi.
Đối với người chưa bao giờ nhớ đường như Alina, việc thay đổi cầu thang gỗ từng giờ từng phút của Hogwarts khiến cô có cầm Bản đồ đạo tặc thì cũng không có quá nhiều sự trợ giúp. Cô cần một động vật đưa thư để dẫn đường chứ không phải một chỉ dẫn bản đồ phức tạp, lạnh lẽo.
"Thức Ăn Dự Trữ? À, cháu đang nói đến món quà khai giảng mà Albus tặng cháu hả… Một con cú mèo nhỏ thông minh đúng không? Kẻ đã làm đồng lõa với cháu vào buổi sáng."
Grindelwald nhướng lông mày, nhìn Alina bằng vẻ mặt kỳ lạ:
"Không ngờ nó còn có thể tìm đường giúp cháu."
"Ừm, đương nhiên rồi. Thức Ăn Dự Trữ nhà cháu lợi hại lắm đấy, đừng nói là tìm đường, cho dù là bắt cá, đi săn, xách túi, nó đều biết hết."
Alina gật đầu, nói với vẻ đắc ý, vì huấn luyện và bồi dưỡng tình cảm với Thức Ăn Dự Trữ, mấy tháng trước ngày nào cô cũng ôm nó đi ngủ.
"Nó không phải cú mèo bình thường. Thức Ăn Dự Trữ là một con cú cười, có thể nói là con cuối cùng trên thế giới, vô cùng quý giá."
Trông Thức Ăn Dự Trữ nhỏ thế thôi, nhưng nếu đưa nó vào lồng cú mèo, nói là một đánh mười thì hơi quá chứ một đánh năm thì không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là, ngoại trừ tật xấu là ham ngủ vào ban ngày, Thức Ăn Dự Trữ thông minh hơn nhiều so với hầu hết cú mèo, ít nhất thì con "tiếng trung giản thể" bắt được mấy ngày trước vẫn bị nó nhốt trong ký túc xá của Hufflepuff, vừa không chạy mất, vừa không tuyệt thực thành công.
Nhìn khuôn mặt tự hào của Alina, Grindelwald bĩu môi, Dumbledore cũng biết dỗ trẻ con đấy chứ.
So ra thì có vẻ như lão không có món quà gì đáng giá cả.
"Nửa tháng nữa là sinh nhật của cháu à? Đến giờ ta vẫn chưa tặng cháu món quà nào ra hồn."
"Quà sinh nhật? Không cần."
Alina sờ lên dây chuyền "Bảo bối Tử thần" đã được bổ sung năng lượng xong xuôi, cô híp mắt lại như một con mèo đáng yêu, lọn tóc trên đầu đung đua:
"Chẳng phải ông đã tặng cháu một sợi dây chuyền rồi sao, cháu rất thích."
"Khác chứ, bây giờ nó chính là bùa bảo vệ "gia truyền" của cháu. Vì thế ta còn nợ cháu một món quà nữa."
Grindelwald cười nhún vai, lão nâng cằm lên ngẫm nghĩ.
Lão không muốn Dumbledore dùng mấy thứ vớ vẩn bắt cóc "cháu gái" mình. Tuy rằng ý định trong tương lai của hai người giống nhau, nhưng về hình thức và phương hướng thực hiện cụ thể thì vẫn phải tranh giành.
Ông lão sờ lên chòm râu hơi nhô ra của mình, nói như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
"Nói thế thì, ta cũng tặng cháu một con thú cưng vậy."
"Hử?"
"Con chó to con kia nhé, cháu thấy thế nào? Tuy rằng bề ngoài không đẹp lắm, nhưng từ mức độ quý hiếm đến tác dụng trong lúc đi săn thì đều không thua kém gì con cú mèo nhỏ mà Albus tặng cháu."
"A a a?!"
Khuôn mặt Alina hơi ngây ra, nhìn Fluffy cũng đang rất hoang mang núp trong góc tường:
"Không nói đến chuyện hẳn là nó có chủ nhân, cho dù ông tặng cháu thì cháu cũng không thể sai khiến nó được…"
Với thân thể nhỏ bé của cô, thuần phục Thức Ăn Dự Trữ thì rất dễ, nhưng nuôi Fluffy, không cẩn thận là thành đồ ăn cho nó mất.
"Loại sinh vật huyền bí có tính công kích, có thể làm tổn thương con người, hiển nhiên chủ nhân vốn dĩ của nó không hoàn thành việc thuần phục theo quy định của thế giới pháp thuật. Vì thế, căn cứ theo pháp luật, trước mắt, nó sẽ thuộc về bất cứ ai có thể bắt và thuần phục nó, thậm chí đang trong trạng thái hoang dã có thể đánh giết được."
Grindelwald lắc đầu, sửa lại với vẻ mặt bình tĩnh. Là người mở đường cải cách thế giới pháp thuật, có thể nói lão thuộc nằm lòng với các loại quy định pháp luật không thua kém gì một phù thủy nào của Wizengamot.
"Thế nhưng, quả thật là loại động vật có tính cách hung dữ này cần một số biện pháp an toàn ngoài định mức."
Nhìn sang Alina ở bên cạnh, Grindelwald gật đầu tán thành, ngón tay trên bàn tay trống khống kia gõ nhẹ vào đũa phép, lão đột nhiên đổi chủ đề, hỏi như đang kiểm tra:
"Alina, cháu có nhớ lúc kể về sinh vật huyền bí cho cháu ở Nurmengard, ta đã nhắc đến những sinh vật mà các Muggle gọi là chó ba đầu địa ngục ở thời kì xa xưa không?"
"Có. Thế nhưng chẳng phải ông nói đó chỉ là phán đoán sau khi Muggle tình cờ nhìn thấy chó ba đầu sao? Hầu hết chó ba đầu chỉ là một loại động vật không biết pháp thuật mà thôi."
"Không sai, nhưng ta nói là… hầu hết, đúng không? Phải biết rằng chó ba đầu là một trong những trợ thủ chiến đấu và đi săn mà phù thủy loài người đã thuần phục sớm nhất."
"ᚳ〈kenaz〉" (kí tự thứ sáu trong chữ Runes cổ, lửa)
Grindelwald mỉm cười, đũa phép trong tay chỉ về đằng trước như một nhạc trưởng chỉ huy tiết tấu, vẽ ra những đường vòng cung trong không khí một cách nhã nhặn, những ngọn lửa màu xanh lam lập tức xuất hiện ngập hành lang.
Ngọn lửa màu lam tản ra nét rực rỡ lóa mắt, và hơi thở của sự tử vong đáng sợ ẩn giấu đằng sau.
"Phù thủy xa xưa nắm giữ chân lí của lửa, có thể kết hợp ma pháp Runes, kích hoạt và trói buộc huyết mạch pháp thuật ẩn giấu trong thân thể của chó ba đầu, chỉ khi đó mới thực sự là…"
Cùng với giọng nói của Grindelwald, những ngọn lửa màu xanh lam ập vào cơ thể của Fluffy trong tiếng rên sợ hãi của nó, cơ thể như một ngọn núi nhỏ co quắp lại, dần trở nên yên tĩnh cùng với sự biến mất của những ngọn lửa.
Ngay sau đó, một ngọn lửa màu lam lớn chói mắt đột nhiên bùng ra ngoài, vờn quanh ba cái đầu chó dữ tợn của Fluffy như bờm sư tử, trong hơi thở như có những ngọn lửa nóng rực phun ra.
Ẳng~ Gâu~
Chó ba đầu chậm rãi đứng lên, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Ngọn lửa màu lam quanh quẩn dưới bốn chân nó, một tia lửa vờn quanh móng vuốt sắc bén, sáu con mắt đột nhiên trợn to, tận sâu trong con ngươi lóe ra ánh lửa màu lam như thể vừa hiện lên thế gian từ biên giới của địa ngục…
"… Chó ba đầu địa ngục."
Grindelwald tiếp tục "trình diễn" pháp thuật của lão, mỉm cười nhìn Alina và nói.
"Đây là?"
Alina nhìn con thú khổng lồ dữ tợn mà ngập tràn mỹ cảm hoa lệ trước mắt bằng ánh mắt khó tin.
Alina còn chưa dứt lời, đũa phép trong tay Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất lại chỉ nhẹ vào lòng bàn tay phải của cô, ngọn lửa màu lam nhỏ phát sáng và nhanh chóng hòa vào lòng bàn tay cô.
Alina có thể cảm nhận được một mối liên kết kỳ diệu xuất hiện giữa cô và Fluffy, chỉ một suy nghĩ là cô có thể thay đổi trạng thái và nhiệt độ đang vờn quanh nó.
Nhân lúc Alina trải nghiệm cảm giác pháp thuật mới lạ, Grindelwald thở phào một hơi, lén dùng ma lực sấy khô mồ hôi thấm ra từ thái dương.
Ngay sau đó, Grindelwald thản nhiên rút đũa phép lại, gật đầu như cảnh chào biểu diễn, khẽ xoa đầu Alina.
"Bây giờ, nó là của cháu."
Editor: Nguyetmai
"Đừng bắt nạt nó, nó chỉ là một kẻ trông cửa thôi."
Alina giật ống tay áo Grindelwald, nhìn con chó cụp đuôi núp vào góc tường rên rỉ, cô không nhịn được liếc trắng mắt với Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đang thẹn quá hóa giận, nói không chút khách khí.
"Với cả, nếu không phải ông cứ đòi đi "lối tắt" kia thì bây giờ chúng ta cũng không bị kẹt ở đây. Có lẽ đây chính là hành lang cấm vào trên lầu bốn của lâu đài."
Sau khi cảm nhận được rằng Gellert Grindelwald không đáng tin, cô thề: Tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi qua bất cứ một cái gì gọi là "đường tắt". Cho dù có lớp bảo vệ hai tầng của Dumbledore và Grindelwald, nhưng nếu không vì bất đắc dĩ, tuyệt đối cô sẽ từ chối không chút do dự.
Chỉ cần là chúa tể thì đại đa số là mù đường. Đây có lẽ chính là lời nguyền và vận mệnh của kẻ mạnh chăng?
Vừa chế giễu cái sự không đáng tin của Grindelwald, ánh mắt Alina vừa nhìn sang móc kéo cánh cửa có thể hoạt động vốn nằm dưới móng vuốt của Fluffy.
Dựa theo kết cấu không gian vật lí thông thường, nếu nơi này là lầu bốn của lâu đài, vậy thì đáng ra nó phải thông xuống lầu ba của lâu đài mới đúng.
Nhưng trải qua quá trình dạo chơi lâu đài Hogwarts vừa rồi, hiện thực vô tình đã dạy cho Alina một bài học – tuyệt đối đừng áp dụng logic kiến trúc thông thường vào Hogwarts.
Trong lâu đài pháp thuật đã bị không biết bao nhiêu người gia công, không gian đằng sau mỗi lối đi đều ẩn chứa những khả năng vô hạn.
Bởi vậy cô không định đi qua cánh cửa có thể hoạt động, trải nghiệm "trò chơi vượt ải pháp thuật" mà cụ Dumbledore và các vị giáo sư sắp đặt.
Không nói đến chuyện với thời gian hiện tại, không biết những thiết bị trong cửa ải đã hoàn thành chưa, quan trọng nhất là…
Thời gian ăn trưa bắt đầu rồi!
Chỉ ăn một quả Trứng Hỏa Xà và hai con ốc sên nướng pho mát, bây giờ Alina đã rất đói, đói bụng mà chơi trò vượt ải đúng là không có bất cứ niềm vui thú nào cả.
"Thay vì đi bắt nạt con chó ngu xuẩn kia, chi bằng tới xem cánh cửa này đi."
Ngón tay Alina chỉ vào cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt ở đằng sau lưng, biểu cảm hơi bất đắc dĩ.
"Không mở được cửa… cháu thử rồi. Dù là mở bằng pháp thuật hay vật lí thì đều không có bất cứ tác dụng gì. Nếu không giải quyết được vấn đề này, có thể chúng ta phải quay ngược lại… hoặc là cầu cứu?"
Không mở được?
Nhìn theo ngón tay Alina, Grindelwald bước tới trước cánh cửa cũ nát đóng chặt ấy, quan sát rồi đột nhiên cười thoải mái.
"Ha, là cách làm của Albus, giống hệt với pháp thuật phòng hộ mà ông ấy đặt ở văn phòng."
Grindelwald chĩa đũa phép vào cửa gỗ, cùng với những đốm lửa pháp thuật, một lớp phòng hộ pháp thuật chảy xuôi bùa chú bí ẩn hiện lên trong không khí. Hiển nhiên, đây là nguyên nhân đã triệt tiêu hết sức mạnh và pháp thuật của Alina lúc trước.
"Rất bình thường thôi, đừng nói là cô nhóc như cháu, cho dù là những giáo sư trong trường muốn phá giải cũng phải tốn sức một hồi. Alina, nhất định cháu phải hiểu rõ một điều, tri thức quan trọng hơn sức lực…"
Alina nhíu mày, vờ như không nghe thấy câu nói của Grindelwald, nói ngọt ngào:
"Nhưng đối với ông, chắc chắn có thể phá giải được mà không tốn nhiều sức nhỉ?"
"Đương nhiên, nhưng không cần thiết."
Grindelwald lắc đầu, lấy một chiếc lông chim màu vàng đỏ ra khỏi ngực, phất nhẹ lên khóa cửa.
Cả cánh cửa gỗ như sống lại, đột nhiên rung lên một cái, lớp phòng hộ pháp thuật bí ẩn bao phủ trên cánh cửa tạm thời biến mất.
"Thói quen của gia tộc Dumbledore, luôn coi phượng hoàng là một trong những lá bài của mình."
Grindelwald nhếch môi cười, vươn tay đẩy nhẹ cửa gỗ trước mặt ra.
Két két~
Không còn bất cứ một trở ngại nào, cánh cửa đã làm Alina mắc kẹt trong hành lang cứ thế đung đưa bị đẩy ra ngoài.
Thì ra là thế…
Đôi mắt Alina hiện lên nét sực tỉnh.
Nếu đã nói rõ trên bữa tiệc khai giảng, là một nhà giáo dục xuất sắc thì nhất định Dumbledore sẽ làm ra một số cách phòng hộ ngoài định mức, mà không phải gửi gắm hi vọng vào sự giám sát của Filch và sự tự giác của các học sinh. Phải biết rằng trong Hogwarts, những học sinh ngập tràn tinh thần mạo hiểm và sự nghịch ngợm tìm đường chết không chỉ có tổ ba người Harry Potter.
Bởi vậy theo lí mà nói, đừng nói là học sinh năm nhất, cho dù là các phù thủy nhỏ năm bảy sắp tốt nghiệp cũng không thể phá vỡ cấm chế pháp thuật mà Dumbledore đặt trên đây để vào trong, đây cũng là một bí ẩn chưa có lời giải đáp đã làm phần lớn các fan hâm hộ đau đầu.
Cho tới lúc này, rốt cuộc Alina cũng hiểu vì sao trong kịch bản nguyên tác, Harry Potter có thể dễ dàng xông vào cánh cửa được phòng hộ nghiêm ngặt này, thậm chí có thể đi vào văn phòng của Dumbledore như đi dạo vườn hoa.
Thì ra Giáo sư Dumbledore đã đặt một "cửa sau" lên lớp pháp thuật phòng hộ trên cánh cửa gỗ này, chỉ cần gặp lông của phượng hoàng Fawkes thì sẽ tạm thời giải trừ phòng hộ pháp thuật, biến thành một cánh cửa gỗ thông thường.
Như vậy thì hoàn toàn hợp lí. Dù sao trong cốt truyện nguyên tác, lúc tổ ba người cứu thế giới xông vào khu vực cấm trên lầu bốn của lâu đài lần đầu tiên, trong sự hoảng hốt, Hermione đã giật lấy đũa phép của Harry, chủ động thi triển Bùa mở khóa.
Mà lõi đũa phép của Harry Potter vừa hay được chế tác từ lông của phượng hoàng Fawkes.
Nhưng nếu như vậy, sau này mà muốn lén lút vào văn phòng hiệu trưởng, xem ra phải mượn dùng đũa phép của Harry…
Trong lúc Alina điều chỉnh lại "kế hoạch mang lại niềm vui bất ngờ cho Dumbledore", một chiếc lông phượng hoàng ấm áp xuất hiện bên tai cô, đồng thời còn vọng lại tiếng nói của Grindelwald.
"Cho cháu đấy, sau này tới văn phòng Albus không cần sợ lão ấy giam cháu lại nữa."
Grindelwald vuốt tóc cô bé với vẻ cưng chiều, nói một cách hiền hòa.
"Hớ?"
Nhìn "chìa khóa" trong tay một cách khó tin, Alina vui mừng gật đầu, đang chuẩn bị cất đi thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Grindelwald, hỏi bằng giọng nghi hoặc:
"Nhưng… ông cho cháu cái này, thế ông thì sao?"
"Đừng lo, tối nay ta lại đi tìm Fawkes xin một cọng khác là được…"
Grindelwald chẳng mấy để ý, trả lời bằng giọng thoải mái.
Dù sao xét theo một ý nghĩa nào đó, con phượng hoàng đó cũng là lão tặng cho Albus, tính kĩ ra thì lần đầu tiên phượng hoàng Fawkes giương cánh là ở trong lâu đài Nurmengard.
"Ừm, vâng. Nếu ông cần thì cứ tìm cháu bất cứ lúc nào, cháu sẽ trả lại ông."
Alina gật đầu, cô không từ chối nữa.
Grindelwald cúi đầu nhìn Alina cẩn thận cất lông phượng hoàng ấm áp vào ngực, không nhịn được bật cười và lắc đầu, "cháu gái nhỏ trên danh nghĩa" của lão đúng là càng ngày càng làm người ta yêu thích.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Nếu có Thức Ăn Dự Trữ ở đây thì tốt quá."
Alina phiền muộn nhìn hành lang lầu bốn trống rỗng, mặc dù so với kiến trúc dưới lòng đất rắc rối, phức tạo, kiến trúc lầu trên của lâu đài hữu nghị với dân mù đường hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là so ra mà thôi.
Đối với người chưa bao giờ nhớ đường như Alina, việc thay đổi cầu thang gỗ từng giờ từng phút của Hogwarts khiến cô có cầm Bản đồ đạo tặc thì cũng không có quá nhiều sự trợ giúp. Cô cần một động vật đưa thư để dẫn đường chứ không phải một chỉ dẫn bản đồ phức tạp, lạnh lẽo.
"Thức Ăn Dự Trữ? À, cháu đang nói đến món quà khai giảng mà Albus tặng cháu hả… Một con cú mèo nhỏ thông minh đúng không? Kẻ đã làm đồng lõa với cháu vào buổi sáng."
Grindelwald nhướng lông mày, nhìn Alina bằng vẻ mặt kỳ lạ:
"Không ngờ nó còn có thể tìm đường giúp cháu."
"Ừm, đương nhiên rồi. Thức Ăn Dự Trữ nhà cháu lợi hại lắm đấy, đừng nói là tìm đường, cho dù là bắt cá, đi săn, xách túi, nó đều biết hết."
Alina gật đầu, nói với vẻ đắc ý, vì huấn luyện và bồi dưỡng tình cảm với Thức Ăn Dự Trữ, mấy tháng trước ngày nào cô cũng ôm nó đi ngủ.
"Nó không phải cú mèo bình thường. Thức Ăn Dự Trữ là một con cú cười, có thể nói là con cuối cùng trên thế giới, vô cùng quý giá."
Trông Thức Ăn Dự Trữ nhỏ thế thôi, nhưng nếu đưa nó vào lồng cú mèo, nói là một đánh mười thì hơi quá chứ một đánh năm thì không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là, ngoại trừ tật xấu là ham ngủ vào ban ngày, Thức Ăn Dự Trữ thông minh hơn nhiều so với hầu hết cú mèo, ít nhất thì con "tiếng trung giản thể" bắt được mấy ngày trước vẫn bị nó nhốt trong ký túc xá của Hufflepuff, vừa không chạy mất, vừa không tuyệt thực thành công.
Nhìn khuôn mặt tự hào của Alina, Grindelwald bĩu môi, Dumbledore cũng biết dỗ trẻ con đấy chứ.
So ra thì có vẻ như lão không có món quà gì đáng giá cả.
"Nửa tháng nữa là sinh nhật của cháu à? Đến giờ ta vẫn chưa tặng cháu món quà nào ra hồn."
"Quà sinh nhật? Không cần."
Alina sờ lên dây chuyền "Bảo bối Tử thần" đã được bổ sung năng lượng xong xuôi, cô híp mắt lại như một con mèo đáng yêu, lọn tóc trên đầu đung đua:
"Chẳng phải ông đã tặng cháu một sợi dây chuyền rồi sao, cháu rất thích."
"Khác chứ, bây giờ nó chính là bùa bảo vệ "gia truyền" của cháu. Vì thế ta còn nợ cháu một món quà nữa."
Grindelwald cười nhún vai, lão nâng cằm lên ngẫm nghĩ.
Lão không muốn Dumbledore dùng mấy thứ vớ vẩn bắt cóc "cháu gái" mình. Tuy rằng ý định trong tương lai của hai người giống nhau, nhưng về hình thức và phương hướng thực hiện cụ thể thì vẫn phải tranh giành.
Ông lão sờ lên chòm râu hơi nhô ra của mình, nói như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
"Nói thế thì, ta cũng tặng cháu một con thú cưng vậy."
"Hử?"
"Con chó to con kia nhé, cháu thấy thế nào? Tuy rằng bề ngoài không đẹp lắm, nhưng từ mức độ quý hiếm đến tác dụng trong lúc đi săn thì đều không thua kém gì con cú mèo nhỏ mà Albus tặng cháu."
"A a a?!"
Khuôn mặt Alina hơi ngây ra, nhìn Fluffy cũng đang rất hoang mang núp trong góc tường:
"Không nói đến chuyện hẳn là nó có chủ nhân, cho dù ông tặng cháu thì cháu cũng không thể sai khiến nó được…"
Với thân thể nhỏ bé của cô, thuần phục Thức Ăn Dự Trữ thì rất dễ, nhưng nuôi Fluffy, không cẩn thận là thành đồ ăn cho nó mất.
"Loại sinh vật huyền bí có tính công kích, có thể làm tổn thương con người, hiển nhiên chủ nhân vốn dĩ của nó không hoàn thành việc thuần phục theo quy định của thế giới pháp thuật. Vì thế, căn cứ theo pháp luật, trước mắt, nó sẽ thuộc về bất cứ ai có thể bắt và thuần phục nó, thậm chí đang trong trạng thái hoang dã có thể đánh giết được."
Grindelwald lắc đầu, sửa lại với vẻ mặt bình tĩnh. Là người mở đường cải cách thế giới pháp thuật, có thể nói lão thuộc nằm lòng với các loại quy định pháp luật không thua kém gì một phù thủy nào của Wizengamot.
"Thế nhưng, quả thật là loại động vật có tính cách hung dữ này cần một số biện pháp an toàn ngoài định mức."
Nhìn sang Alina ở bên cạnh, Grindelwald gật đầu tán thành, ngón tay trên bàn tay trống khống kia gõ nhẹ vào đũa phép, lão đột nhiên đổi chủ đề, hỏi như đang kiểm tra:
"Alina, cháu có nhớ lúc kể về sinh vật huyền bí cho cháu ở Nurmengard, ta đã nhắc đến những sinh vật mà các Muggle gọi là chó ba đầu địa ngục ở thời kì xa xưa không?"
"Có. Thế nhưng chẳng phải ông nói đó chỉ là phán đoán sau khi Muggle tình cờ nhìn thấy chó ba đầu sao? Hầu hết chó ba đầu chỉ là một loại động vật không biết pháp thuật mà thôi."
"Không sai, nhưng ta nói là… hầu hết, đúng không? Phải biết rằng chó ba đầu là một trong những trợ thủ chiến đấu và đi săn mà phù thủy loài người đã thuần phục sớm nhất."
"ᚳ〈kenaz〉" (kí tự thứ sáu trong chữ Runes cổ, lửa)
Grindelwald mỉm cười, đũa phép trong tay chỉ về đằng trước như một nhạc trưởng chỉ huy tiết tấu, vẽ ra những đường vòng cung trong không khí một cách nhã nhặn, những ngọn lửa màu xanh lam lập tức xuất hiện ngập hành lang.
Ngọn lửa màu lam tản ra nét rực rỡ lóa mắt, và hơi thở của sự tử vong đáng sợ ẩn giấu đằng sau.
"Phù thủy xa xưa nắm giữ chân lí của lửa, có thể kết hợp ma pháp Runes, kích hoạt và trói buộc huyết mạch pháp thuật ẩn giấu trong thân thể của chó ba đầu, chỉ khi đó mới thực sự là…"
Cùng với giọng nói của Grindelwald, những ngọn lửa màu xanh lam ập vào cơ thể của Fluffy trong tiếng rên sợ hãi của nó, cơ thể như một ngọn núi nhỏ co quắp lại, dần trở nên yên tĩnh cùng với sự biến mất của những ngọn lửa.
Ngay sau đó, một ngọn lửa màu lam lớn chói mắt đột nhiên bùng ra ngoài, vờn quanh ba cái đầu chó dữ tợn của Fluffy như bờm sư tử, trong hơi thở như có những ngọn lửa nóng rực phun ra.
Ẳng~ Gâu~
Chó ba đầu chậm rãi đứng lên, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Ngọn lửa màu lam quanh quẩn dưới bốn chân nó, một tia lửa vờn quanh móng vuốt sắc bén, sáu con mắt đột nhiên trợn to, tận sâu trong con ngươi lóe ra ánh lửa màu lam như thể vừa hiện lên thế gian từ biên giới của địa ngục…
"… Chó ba đầu địa ngục."
Grindelwald tiếp tục "trình diễn" pháp thuật của lão, mỉm cười nhìn Alina và nói.
"Đây là?"
Alina nhìn con thú khổng lồ dữ tợn mà ngập tràn mỹ cảm hoa lệ trước mắt bằng ánh mắt khó tin.
Alina còn chưa dứt lời, đũa phép trong tay Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất lại chỉ nhẹ vào lòng bàn tay phải của cô, ngọn lửa màu lam nhỏ phát sáng và nhanh chóng hòa vào lòng bàn tay cô.
Alina có thể cảm nhận được một mối liên kết kỳ diệu xuất hiện giữa cô và Fluffy, chỉ một suy nghĩ là cô có thể thay đổi trạng thái và nhiệt độ đang vờn quanh nó.
Nhân lúc Alina trải nghiệm cảm giác pháp thuật mới lạ, Grindelwald thở phào một hơi, lén dùng ma lực sấy khô mồ hôi thấm ra từ thái dương.
Ngay sau đó, Grindelwald thản nhiên rút đũa phép lại, gật đầu như cảnh chào biểu diễn, khẽ xoa đầu Alina.
"Bây giờ, nó là của cháu."