Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-262
Chương 262: Nó đến từ địa ngục
Editor: Nguyetmai
"Hớ! Đợi đã, nó là của cháu rồi á?"
Nhìn ngọn lửa màu lam trong lòng bàn tay, Alina cảm nhận được mối liên kết nhẹ với chó ba đầu, cô lặp lại mà không thể tin được. Đây là thực lực của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất sao – quà tặng mà còn dựa vào việc đánh cướp.
Hơn nữa ra tay một cái là chó ba đầu, đúng là giới thượng lưu hào phóng, xa xỉ.
Chó là động vật mà loại người thuần phục và nuôi dưỡng sớm nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.
Trong thế giới phi pháp thuật, các nhà nghiên cứu lịch sử căn cứ xương đầu hóa thạch tiền sử đào được trong hang động Bỉ, đoán rằng có thể cách đây 31700 năm loài chó đã xuất hiện.
Kể cả khi dựa vào đánh giá thận trọng nhất, khi loài chó chính thức gia nhập vào mối quan hệ xã hội với loài người cũng có lịch sử từ 14000 năm trở lên, mà trong thế giới pháp thuật, ghi chép này sẽ được đẩy về trước ít nhất một nửa thời gian nữa.
Đây là loại khế ước xa xưa và lâu dài hơn bất cứ một loại sinh vật nào trên thế giới.
Từ rất lâu trước kia, loài chó đã là người bạn chiến đấu quan trọng của loài người, làm trợ thủ khi đi săn, làm bạn hàng ngày… và nguồn thức ăn vào lúc cần thiết. Đó cũng giống như thái độ của người phương Đông với trâu vậy, mọi người thường sẽ thân thiết và rộng lượng hơn với những người bạn có thể giúp mình lấp đầy bao tử.
"Sao vậy, không vui à?"
Grindelwald nhếch lông mày, nhìn cục bông trắng bên cạnh, hơi cất cao giọng.
Theo suy nghĩ của lão, loại động vật lông lá to con này hẳn là thứ mà các cô bé thích nhất mới đúng.
Chẳng lẽ… là bởi vì quá xấu?
Vừa nghĩ Grindelwald vừa liếc nhìn con chó núp trong góc khuất, đuôi đũa phép xoay tròn trên đốt ngón tay. Có lẽ Alina sẽ thích những con vật nhỏ đáng yêu như Bông Xốp, hoặc là Niffler hơn?
"Chỉ hơi… ngạc nhiên mà thôi."
Alina lắc đầu nhẹ, hưng phấn quan sát con chó ba đầu trước mặt, trong mắt chỉ toàn là niềm vui.
Là sinh vật huyền bí xuất hiện đầu tiên trong bộ truyện Harry Potter, tuy rằng đất diễn của Fluffy ba đầu trong truyện không nhiều, cũng không nói nhiều về thông tin cụ thể sau năm nhất, nhưng nếu chỉ xét về mức độ tiếng tăm thì tuyệt đối không thua gì con phượng hoàng Fawkes của Dumbledore.
Theo Alina, nhốt chó ba đầu trong hành lang chật hẹp làm việc trông coi cửa ải quả thực là phung phí của trời, như nhốt hỏa long vốn nên bay lượn trên bầu trời vào kho tàng dưới lòng đất vậy. Rừng rậm và khu vực hoang dã mới là nơi sống và đi săn thích hợp của chó ba đầu.
Nhìn thấy nét vui mừng trong mắt cô bé, Grindelwald ngầm thở phào một hơi, lão vỗ vai "cháu gái".
"Đi sờ thử xem. Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
Mặc dù có trói buộc pháp thuật, về mặt lí thuyết sẽ không có điều gì ngoài ý muốn, nhưng trong khi nói chuyện, Grindelwald vẫn chỉ đầu đũa phép vào chó ba đầu, chuẩn bị phản ứng bất cứ lúc nào.
Alina gật đầu, cẩn thận bước về phía con chó lớn đang co rụt trong góc tường và liếm láp móng trái.
"Ư~ Gâu~"
Cảm nhận được phù thủy nhỏ này đang tới gần, Fluffy vốn đã áp sát vào bức tường không khỏi run lên, sáu đôi mắt hiện lên nét hoảng hốt, thân thể khổng lồ như một ngọn núi như muốn vùi mình vào trong tường.
Không nói đến uy hiếp tử vong tản ra từ những ngọn lửa khắp người, chỉ sức lực quái đản của cô nhóc này cũng đủ để Fluffy cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Bởi vì dù là Hagrid thì cũng không thể đánh gãy móng trái của nó ngay được.
Alina bước đến bên cạnh chó ba đầu Fluffy, vươn tay vuốt bộ lông dài mềm mại trên người nó, híp mắt lại một cách vui vẻ.
Kể ra thì sờ vào cái gối ôm mềm mại khổng lồ này cũng thích phết!
"Gâu, gâu, gâu."
Fluffy nằm trên mặt đất không nhúc nhích gì cả, mặc cho phù thủy nhỏ giày vò, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Nương theo cảm ứng pháp thuật nhè nhẹ đó, Fluffy cảm nhận được một số cảm xúc và chỉ lệnh đơn giản của Alina, ví dụ như "nghe lời = thú cưng" hoặc "phản kháng = biến thành đồ ăn".
Tuyệt đối đừng đánh giá thấp trí thông mình của bất cứ một sinh vật pháp thuật nào, càng đừng đánh giá cao tính không chịu khuất phục của một con chó được loài người nuôi từ nhỏ. Nếu không vì lo sẽ bị đánh một trận nữa, thậm chí Fluffy còn định lè lưỡi liếm Alina một lượt để lấy lòng.
Nhìn con chó lớn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, khóe miệng Alina cong lên một cách hài lòng, nói lười biếng.
"Tay, ý ta là… móng vuốt."
"Gâu? Gâu! Gâu~"
Fluffy đáng thương run lên một cái, bỗng nhớ rằng mới cách đây không lâu, nó đã dùng móng phải công kích "chủ nhân nhỏ" trước mặt.
"Ẳng, ẳng, ẳng."
Sau khi chần chừ hai giây, chú chó lớn cúi đầu ủ rũ, tủi thân rên rỉ một tiếng, sáu con mắt đồng loạt nhắm chặt lại, run rẩy vươn móng phải còn nguyên vẹn tới trước mặt Alina.
"Mày vươn móng vuốt này cho tao làm gì? Tao có phải ma quỷ lạnh lùng vô tình gì đâu."
Alina buồn cười nhìn chú chó có biểu cảm như con người trước mặt, cúi người ngồi xổm trước móng trái đã vặn vẹo không bình thường, quan sát cẩn thận một lúc.
Thể chất của chó ba đầu đúng là mạnh thật, nếu đổi thành loài người bình thường thì một số bộ phận đã biến thành một nắm bùn rồi, đâu chỉ đơn giản là gãy xương như thế.
"Ur."
Alina đọc khẽ, đặt hai tay lên vùng bị lõm xuống trên móng vuốt của Fluffy.
Một đốm sáng màu trắng nhạt lóe lên trên tay cô bé, chui vào cơ thể của chó ba đầu, chữa trị vết thương trên người nó. Móng vuốt vặn vẹo nhanh chóng bình thường trở lại, tiếng kêu rên nặng nề của Fluffy cũng dần biến thành tiếng u ưm thoải mái.
"Từ nay về sau, mày chính là thú cưng của tao, giống với Thức Ăn Dự Trữ."
Alina ngồi dậy, cô hài lòng sửa sang lại tóc, bàn tay trắng nõn lần lượt vỗ vào ba cái đầu chó như thể đang đóng dấu, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
Như vậy thì cô có thể xông pha trong Rừng Cấm Hogwarts được rồi. Cô đã thèm thuồng cua vỏ mềm sống trên cạn rất lâu.
"Đi thôi, ông nội, chúng ta xuống lầu đi. Bây giờ là thời gian ăn cơm, không nhanh lên thì không kịp mất."
Alina bám vào lông dài trên người Fluffy, nhanh nhẹn bò lên lưng nó, ngồi lên vị trí đằng sau cái vòng trên chiếc đầu giữa, vẫy tay với Grindelwald với vẻ hớn hở, ra hiệu cho ông lão cùng lên trên.
"Xuống lầu? Được thôi."
Grindelwald nhức đầu nhìn hành lang quanh co ngoài cửa, lão bất đắc dĩ nhún vai.
"Thế nhưng, ta không dám chắc có thể tìm ra đường một cách chính xác."
Mặc dù tạm thời hai người đã ra khỏi tầng hầm dưới lòng đất phức tạp nhất của lâu đài Hogwarts, nhưng theo Grindelwald không cho rằng đường đi trên lầu bốn của lâu đài đơn giản hơn so với đường đi dưới lòng đất.
Có lẽ, điều may mắn nhất chính là ít nhất thì nhân vật trong tranh ở các tầng của lâu đài biết nói chuyện, mà không giống với khu vực dưới lòng đất, đi mười mấy phút cũng không có thứ gì để đánh dấu đường.
"Đừng lo, bây giờ chúng ta có người chỉ đường rồi."
Alina nở nụ cười ngập tràn sự tự tin, cô cúi người ôm cổ Fluffy, cái cằm thoải mái đặt lên đầu chó lông xù.
Cái gọi là chó ba đầu chỉ là một cách gọi qua loa mà thôi, như thể khi chúng ta miêu tả chó thông thường, mặc dù đều gọi chung là "chó", nhưng Husky, Corgi, Teddy… lại khác nhau hoàn toàn.
Trên thực tế, bởi vì huyết mạch hỗn tạp nên hầu hết chó ba đầu đều có mức độ hoàn mỹ khác nhau.
Là chó ba đầu có ma lực mạnh mẽ, bọn chúng luôn có thể căn cứ vào hoàn cảnh sinh sống của bản thân để tiến hành điều chỉnh thể trạng của mình trong quá trình trưởng thành, nhưng các phù thủy vẫn có thể dựa vào đặc điểm thân thể nó để đoán ra "họ hàng" của nó trong thế giới các loài chó.
Ví dụ như, xét theo bề ngoài, Fluffy rõ ràng gần với chó săn Carslaw khổng lồ. Đó là loài chó công kích cỡ lớn có nguồn gốc từ thời La Mã cổ, có bản năng bảo vệ bẩm sinh, hơn nữa có thể săn sư tử, lợn rừng, thậm chí có thể hợp tác với quân đội, tham gia vào những cuộc chiến tranh trên chiến trường.
Bản tính của chó Carslaw rất dũng mãnh, có lòng dũng cảm phi thường, đồng thời rất bền bỉ. Bởi vì có sức chịu đựng xuất sắc, thế nên một khi đánh nhau, thường thì nó sẽ chiến đấu đến cùng, nhưng đồng thời nó cũng cực kì ngoan ngoãn, có trí thông minh đứng đầu trong các loài chó.
Xét theo trạng thái của Fluffy, hiển nhiên nó có khá nhiều tính cách và đặc điểm của chó Carslaw.
Tuy rằng là chó hộ vệ cao cấp nhất trên thế giới, nó có thể nằm im ở một nơi nào đó trong hầu hết mọi lúc, không có tiếng vang gì cả, cũng không sủa bừa, thậm chí khi chủ nhân cần, nó sẽ kêu lên rất nhẹ nhàng.Nhưng thứ mà nó thực sự am hiểu là truy tìm con mồi và đảm nhiệm công kích phụ trợ. Mà điểm này trùng hợp là sự trợ giúp cần thiết nhất vào lúc này của hai vị chúa tể lạc đường.
Đương nhiên, dù sao Fluffy không phải con người, cũng không phải chó dẫn đường được huấn luyện chuyện nghiệp, nếu chỉ nói địa điểm cho nó thì tạm thời nó không thể quy hoạch đường đi chính xác được.
Bởi vậy, nếu Alina và Grindelwald muốn thuận lợi tới Đại sảnh đường của trường học thì phải cho Fluffy một gợi ý nho nhỏ mới được.
Alina sờ lên lỗ tai hình tam giác phủ lông ngắn của Fluffy rồi hạ lệnh:
"Hagrid. Rubeus Hagrid… Bây giờ, đưa bọn ta đi gặp bác ấy."
…
Lầu một của lâu đài Hogwarts, Đại sảnh đường.
Theo thời gian trôi qua, ngoại trừ những tin đồn mà cô phù thủy nhỏ nhiệt tình nào đó rải ra, những câu chuyện bí mật liên quan đến Giáo sư Snape chậm rãi khuếch tán ra ngoài.
Nhiệt độ thảo luận của các học sinh về sự thay đổi của môn Độc dược và Ốc sên nướng pho mát dần nguội đi, tất cả mọi người đều mong chờ vào môn Độc dược sắp tới.
Một lát sau, Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore chậm rãi bước vào Đại sảnh đường, tuyên bố chính thức ăn cơm.
Cũng như cam kết của Grindelwald trong bữa sáng, sau khi có một nguồn trợ cấp tài chính không rõ lai lịch, Hogwarts nhanh chóng khôi phục lại tiêu chuẩn ăn uống vốn có.
Lúc các học sinh nhìn thấy vô số món ngon xuất hiện trong chiếc mâm màu vàng giống với bữa tiệc khai giảng năm nay, bọn họ lập tức quên hết những tin về Alina và môn Độc dược.
Trong Đại sảnh đường, ngoại trừ Hermione và Hannah, gần như không ai chú ý tới có một học sinh năm nhất của Hufflepuff một lần nữa vắng mặt trong bữa ăn.
"Alina vẫn chưa xuất hiện, chắc là cậu ấy lại lạc đường rồi chăng? Hannah, vì sao cậu lại để một mình cậu ấy ở lại lớp học?"
Hermione chạy tới bàn Hufflepuff từ lúc nào chẳng hay, giọng nói mang theo sự trách móc.
"Bởi vì có các giáo sư ở đó mà, vì thế lúc ấy mình nghĩ…"
Hannah cắn môi, vốn cô tưởng rằng Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore sẽ đưa Alina tới Đại sảnh đường, ai biết hai vị giáo sư xuất hiện rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Alina đâu.
Đến giờ phút này, Hannah Abbott mới hoàn toàn bối rối.
Cứ nghĩ tới chuyện cục bông trắng nào đó hiện tại đang đi lang thang khắp nơi trong lâu đài là cô lại thấy bất an và lo lắng. Có trời mới biết Alina đang bất lực, đáng thương đến nhường nào.
"Không được, mình lo lắm. Hay là mình đi tìm thử xem."
Lo lắng chọc chọc vào đĩa khoai tây thái lát, Hannah ngẫm nghĩ rồi đặt nĩa xuống, đột nhiên đứng lên và nhìn sang Hermione ở bên cạnh.
"Đợi đã, mình đi cùng với cậu."
Hermione gật đầu, cất sổ ghi chép còn chưa khô mực trong tay đi (trong đó ghi lại những điều cần chú ý về Ốc sên nướng pho mát mà Hannah vừa nhắc lại), cũng đứng dậy và túm lấy cánh tay Hannah.
"Hai người đi tìm dù sao cũng hơn một người…"
Rầm!
Đúng lúc này, Đại sảnh đường của Hogwarts rung lên, tiếng vang chói tai vọng tới như thể một quả bom đột nhiên phát nổ.
Đoàng!
Ngay sau đó, lại là một tiếng va chạm và sự rung động kịch liệt hơn.
Lần này, tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía cửa Đại sảnh đường bằng ánh mắt bất an.
Sau lần cú mèo tấn công trường học một thời gian trước, cửa chính của Đại sảnh đường Hogwarts đã được tiến hành cường hóa một lần nữa.
Nhưng dù là như thế thì một vết lõm vẫn xuất hiện trên cánh cửa, như thể bên ngoài có một đám đông đang nổi giận.
Tất cả các phù thủy trưởng thành đang ngồi trên vị trí giáo sư đều đứng lên, bọn họ rút đũa phép ra, nhìn về phía cửa như sẵn sàng đón địch.
"Giáo sư Dumbledore?"
Giáo sư Mcgonagall nhíu mày, bất an nhìn sang lão phù thủy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Đoàng!
Sau một tiếng vang khổng lồ, rốt cuộc cửa Đại sảnh đường cũng bị phá tan.
Ác mộng hiện lên trước mặt tất cả mọi người.
Một con thú khổng lồ đáng sợ, cả cơ thể bùng cháy ngọn lửa màu lam xuất hiện ở cửa Đại sảnh đường, ba cái đầu dữ tợn lắc lư trái phải như thể người trông coi địa ngục bò lên.
Chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của cự thú, trái tim của tất cả mọi người run lên, hô hấp khựng lại mấy giây.
Một giây, hai giây…
Cả Đại sảnh đường như bị thi triển pháp thuật ngưng đọng thời gian, lặng ngắt như tờ.
Những phù thủy nhỏ ngơ ngác nhìn quái thú, khuôn mặt mê man như vừa tỉnh mộng.
Vù ---
Vù ---
Vù ---
Sáu con mắt của chó ba đầu địa ngục xoay chuyển, phun ra một ngọn lửa lượn lờ phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ dị này.
"A a a a a!"
"A a a!"
"A a a a a a!"
Ngay sau đó, cả Đại sảnh đường trở nên hỗn loạn, tiếng la hét và tiếng dụng cụ ăn uống rơi xuống đất hòa vào nhau.
Editor: Nguyetmai
"Hớ! Đợi đã, nó là của cháu rồi á?"
Nhìn ngọn lửa màu lam trong lòng bàn tay, Alina cảm nhận được mối liên kết nhẹ với chó ba đầu, cô lặp lại mà không thể tin được. Đây là thực lực của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất sao – quà tặng mà còn dựa vào việc đánh cướp.
Hơn nữa ra tay một cái là chó ba đầu, đúng là giới thượng lưu hào phóng, xa xỉ.
Chó là động vật mà loại người thuần phục và nuôi dưỡng sớm nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.
Trong thế giới phi pháp thuật, các nhà nghiên cứu lịch sử căn cứ xương đầu hóa thạch tiền sử đào được trong hang động Bỉ, đoán rằng có thể cách đây 31700 năm loài chó đã xuất hiện.
Kể cả khi dựa vào đánh giá thận trọng nhất, khi loài chó chính thức gia nhập vào mối quan hệ xã hội với loài người cũng có lịch sử từ 14000 năm trở lên, mà trong thế giới pháp thuật, ghi chép này sẽ được đẩy về trước ít nhất một nửa thời gian nữa.
Đây là loại khế ước xa xưa và lâu dài hơn bất cứ một loại sinh vật nào trên thế giới.
Từ rất lâu trước kia, loài chó đã là người bạn chiến đấu quan trọng của loài người, làm trợ thủ khi đi săn, làm bạn hàng ngày… và nguồn thức ăn vào lúc cần thiết. Đó cũng giống như thái độ của người phương Đông với trâu vậy, mọi người thường sẽ thân thiết và rộng lượng hơn với những người bạn có thể giúp mình lấp đầy bao tử.
"Sao vậy, không vui à?"
Grindelwald nhếch lông mày, nhìn cục bông trắng bên cạnh, hơi cất cao giọng.
Theo suy nghĩ của lão, loại động vật lông lá to con này hẳn là thứ mà các cô bé thích nhất mới đúng.
Chẳng lẽ… là bởi vì quá xấu?
Vừa nghĩ Grindelwald vừa liếc nhìn con chó núp trong góc khuất, đuôi đũa phép xoay tròn trên đốt ngón tay. Có lẽ Alina sẽ thích những con vật nhỏ đáng yêu như Bông Xốp, hoặc là Niffler hơn?
"Chỉ hơi… ngạc nhiên mà thôi."
Alina lắc đầu nhẹ, hưng phấn quan sát con chó ba đầu trước mặt, trong mắt chỉ toàn là niềm vui.
Là sinh vật huyền bí xuất hiện đầu tiên trong bộ truyện Harry Potter, tuy rằng đất diễn của Fluffy ba đầu trong truyện không nhiều, cũng không nói nhiều về thông tin cụ thể sau năm nhất, nhưng nếu chỉ xét về mức độ tiếng tăm thì tuyệt đối không thua gì con phượng hoàng Fawkes của Dumbledore.
Theo Alina, nhốt chó ba đầu trong hành lang chật hẹp làm việc trông coi cửa ải quả thực là phung phí của trời, như nhốt hỏa long vốn nên bay lượn trên bầu trời vào kho tàng dưới lòng đất vậy. Rừng rậm và khu vực hoang dã mới là nơi sống và đi săn thích hợp của chó ba đầu.
Nhìn thấy nét vui mừng trong mắt cô bé, Grindelwald ngầm thở phào một hơi, lão vỗ vai "cháu gái".
"Đi sờ thử xem. Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
Mặc dù có trói buộc pháp thuật, về mặt lí thuyết sẽ không có điều gì ngoài ý muốn, nhưng trong khi nói chuyện, Grindelwald vẫn chỉ đầu đũa phép vào chó ba đầu, chuẩn bị phản ứng bất cứ lúc nào.
Alina gật đầu, cẩn thận bước về phía con chó lớn đang co rụt trong góc tường và liếm láp móng trái.
"Ư~ Gâu~"
Cảm nhận được phù thủy nhỏ này đang tới gần, Fluffy vốn đã áp sát vào bức tường không khỏi run lên, sáu đôi mắt hiện lên nét hoảng hốt, thân thể khổng lồ như một ngọn núi như muốn vùi mình vào trong tường.
Không nói đến uy hiếp tử vong tản ra từ những ngọn lửa khắp người, chỉ sức lực quái đản của cô nhóc này cũng đủ để Fluffy cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Bởi vì dù là Hagrid thì cũng không thể đánh gãy móng trái của nó ngay được.
Alina bước đến bên cạnh chó ba đầu Fluffy, vươn tay vuốt bộ lông dài mềm mại trên người nó, híp mắt lại một cách vui vẻ.
Kể ra thì sờ vào cái gối ôm mềm mại khổng lồ này cũng thích phết!
"Gâu, gâu, gâu."
Fluffy nằm trên mặt đất không nhúc nhích gì cả, mặc cho phù thủy nhỏ giày vò, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Nương theo cảm ứng pháp thuật nhè nhẹ đó, Fluffy cảm nhận được một số cảm xúc và chỉ lệnh đơn giản của Alina, ví dụ như "nghe lời = thú cưng" hoặc "phản kháng = biến thành đồ ăn".
Tuyệt đối đừng đánh giá thấp trí thông mình của bất cứ một sinh vật pháp thuật nào, càng đừng đánh giá cao tính không chịu khuất phục của một con chó được loài người nuôi từ nhỏ. Nếu không vì lo sẽ bị đánh một trận nữa, thậm chí Fluffy còn định lè lưỡi liếm Alina một lượt để lấy lòng.
Nhìn con chó lớn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, khóe miệng Alina cong lên một cách hài lòng, nói lười biếng.
"Tay, ý ta là… móng vuốt."
"Gâu? Gâu! Gâu~"
Fluffy đáng thương run lên một cái, bỗng nhớ rằng mới cách đây không lâu, nó đã dùng móng phải công kích "chủ nhân nhỏ" trước mặt.
"Ẳng, ẳng, ẳng."
Sau khi chần chừ hai giây, chú chó lớn cúi đầu ủ rũ, tủi thân rên rỉ một tiếng, sáu con mắt đồng loạt nhắm chặt lại, run rẩy vươn móng phải còn nguyên vẹn tới trước mặt Alina.
"Mày vươn móng vuốt này cho tao làm gì? Tao có phải ma quỷ lạnh lùng vô tình gì đâu."
Alina buồn cười nhìn chú chó có biểu cảm như con người trước mặt, cúi người ngồi xổm trước móng trái đã vặn vẹo không bình thường, quan sát cẩn thận một lúc.
Thể chất của chó ba đầu đúng là mạnh thật, nếu đổi thành loài người bình thường thì một số bộ phận đã biến thành một nắm bùn rồi, đâu chỉ đơn giản là gãy xương như thế.
"Ur."
Alina đọc khẽ, đặt hai tay lên vùng bị lõm xuống trên móng vuốt của Fluffy.
Một đốm sáng màu trắng nhạt lóe lên trên tay cô bé, chui vào cơ thể của chó ba đầu, chữa trị vết thương trên người nó. Móng vuốt vặn vẹo nhanh chóng bình thường trở lại, tiếng kêu rên nặng nề của Fluffy cũng dần biến thành tiếng u ưm thoải mái.
"Từ nay về sau, mày chính là thú cưng của tao, giống với Thức Ăn Dự Trữ."
Alina ngồi dậy, cô hài lòng sửa sang lại tóc, bàn tay trắng nõn lần lượt vỗ vào ba cái đầu chó như thể đang đóng dấu, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
Như vậy thì cô có thể xông pha trong Rừng Cấm Hogwarts được rồi. Cô đã thèm thuồng cua vỏ mềm sống trên cạn rất lâu.
"Đi thôi, ông nội, chúng ta xuống lầu đi. Bây giờ là thời gian ăn cơm, không nhanh lên thì không kịp mất."
Alina bám vào lông dài trên người Fluffy, nhanh nhẹn bò lên lưng nó, ngồi lên vị trí đằng sau cái vòng trên chiếc đầu giữa, vẫy tay với Grindelwald với vẻ hớn hở, ra hiệu cho ông lão cùng lên trên.
"Xuống lầu? Được thôi."
Grindelwald nhức đầu nhìn hành lang quanh co ngoài cửa, lão bất đắc dĩ nhún vai.
"Thế nhưng, ta không dám chắc có thể tìm ra đường một cách chính xác."
Mặc dù tạm thời hai người đã ra khỏi tầng hầm dưới lòng đất phức tạp nhất của lâu đài Hogwarts, nhưng theo Grindelwald không cho rằng đường đi trên lầu bốn của lâu đài đơn giản hơn so với đường đi dưới lòng đất.
Có lẽ, điều may mắn nhất chính là ít nhất thì nhân vật trong tranh ở các tầng của lâu đài biết nói chuyện, mà không giống với khu vực dưới lòng đất, đi mười mấy phút cũng không có thứ gì để đánh dấu đường.
"Đừng lo, bây giờ chúng ta có người chỉ đường rồi."
Alina nở nụ cười ngập tràn sự tự tin, cô cúi người ôm cổ Fluffy, cái cằm thoải mái đặt lên đầu chó lông xù.
Cái gọi là chó ba đầu chỉ là một cách gọi qua loa mà thôi, như thể khi chúng ta miêu tả chó thông thường, mặc dù đều gọi chung là "chó", nhưng Husky, Corgi, Teddy… lại khác nhau hoàn toàn.
Trên thực tế, bởi vì huyết mạch hỗn tạp nên hầu hết chó ba đầu đều có mức độ hoàn mỹ khác nhau.
Là chó ba đầu có ma lực mạnh mẽ, bọn chúng luôn có thể căn cứ vào hoàn cảnh sinh sống của bản thân để tiến hành điều chỉnh thể trạng của mình trong quá trình trưởng thành, nhưng các phù thủy vẫn có thể dựa vào đặc điểm thân thể nó để đoán ra "họ hàng" của nó trong thế giới các loài chó.
Ví dụ như, xét theo bề ngoài, Fluffy rõ ràng gần với chó săn Carslaw khổng lồ. Đó là loài chó công kích cỡ lớn có nguồn gốc từ thời La Mã cổ, có bản năng bảo vệ bẩm sinh, hơn nữa có thể săn sư tử, lợn rừng, thậm chí có thể hợp tác với quân đội, tham gia vào những cuộc chiến tranh trên chiến trường.
Bản tính của chó Carslaw rất dũng mãnh, có lòng dũng cảm phi thường, đồng thời rất bền bỉ. Bởi vì có sức chịu đựng xuất sắc, thế nên một khi đánh nhau, thường thì nó sẽ chiến đấu đến cùng, nhưng đồng thời nó cũng cực kì ngoan ngoãn, có trí thông minh đứng đầu trong các loài chó.
Xét theo trạng thái của Fluffy, hiển nhiên nó có khá nhiều tính cách và đặc điểm của chó Carslaw.
Tuy rằng là chó hộ vệ cao cấp nhất trên thế giới, nó có thể nằm im ở một nơi nào đó trong hầu hết mọi lúc, không có tiếng vang gì cả, cũng không sủa bừa, thậm chí khi chủ nhân cần, nó sẽ kêu lên rất nhẹ nhàng.Nhưng thứ mà nó thực sự am hiểu là truy tìm con mồi và đảm nhiệm công kích phụ trợ. Mà điểm này trùng hợp là sự trợ giúp cần thiết nhất vào lúc này của hai vị chúa tể lạc đường.
Đương nhiên, dù sao Fluffy không phải con người, cũng không phải chó dẫn đường được huấn luyện chuyện nghiệp, nếu chỉ nói địa điểm cho nó thì tạm thời nó không thể quy hoạch đường đi chính xác được.
Bởi vậy, nếu Alina và Grindelwald muốn thuận lợi tới Đại sảnh đường của trường học thì phải cho Fluffy một gợi ý nho nhỏ mới được.
Alina sờ lên lỗ tai hình tam giác phủ lông ngắn của Fluffy rồi hạ lệnh:
"Hagrid. Rubeus Hagrid… Bây giờ, đưa bọn ta đi gặp bác ấy."
…
Lầu một của lâu đài Hogwarts, Đại sảnh đường.
Theo thời gian trôi qua, ngoại trừ những tin đồn mà cô phù thủy nhỏ nhiệt tình nào đó rải ra, những câu chuyện bí mật liên quan đến Giáo sư Snape chậm rãi khuếch tán ra ngoài.
Nhiệt độ thảo luận của các học sinh về sự thay đổi của môn Độc dược và Ốc sên nướng pho mát dần nguội đi, tất cả mọi người đều mong chờ vào môn Độc dược sắp tới.
Một lát sau, Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore chậm rãi bước vào Đại sảnh đường, tuyên bố chính thức ăn cơm.
Cũng như cam kết của Grindelwald trong bữa sáng, sau khi có một nguồn trợ cấp tài chính không rõ lai lịch, Hogwarts nhanh chóng khôi phục lại tiêu chuẩn ăn uống vốn có.
Lúc các học sinh nhìn thấy vô số món ngon xuất hiện trong chiếc mâm màu vàng giống với bữa tiệc khai giảng năm nay, bọn họ lập tức quên hết những tin về Alina và môn Độc dược.
Trong Đại sảnh đường, ngoại trừ Hermione và Hannah, gần như không ai chú ý tới có một học sinh năm nhất của Hufflepuff một lần nữa vắng mặt trong bữa ăn.
"Alina vẫn chưa xuất hiện, chắc là cậu ấy lại lạc đường rồi chăng? Hannah, vì sao cậu lại để một mình cậu ấy ở lại lớp học?"
Hermione chạy tới bàn Hufflepuff từ lúc nào chẳng hay, giọng nói mang theo sự trách móc.
"Bởi vì có các giáo sư ở đó mà, vì thế lúc ấy mình nghĩ…"
Hannah cắn môi, vốn cô tưởng rằng Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore sẽ đưa Alina tới Đại sảnh đường, ai biết hai vị giáo sư xuất hiện rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Alina đâu.
Đến giờ phút này, Hannah Abbott mới hoàn toàn bối rối.
Cứ nghĩ tới chuyện cục bông trắng nào đó hiện tại đang đi lang thang khắp nơi trong lâu đài là cô lại thấy bất an và lo lắng. Có trời mới biết Alina đang bất lực, đáng thương đến nhường nào.
"Không được, mình lo lắm. Hay là mình đi tìm thử xem."
Lo lắng chọc chọc vào đĩa khoai tây thái lát, Hannah ngẫm nghĩ rồi đặt nĩa xuống, đột nhiên đứng lên và nhìn sang Hermione ở bên cạnh.
"Đợi đã, mình đi cùng với cậu."
Hermione gật đầu, cất sổ ghi chép còn chưa khô mực trong tay đi (trong đó ghi lại những điều cần chú ý về Ốc sên nướng pho mát mà Hannah vừa nhắc lại), cũng đứng dậy và túm lấy cánh tay Hannah.
"Hai người đi tìm dù sao cũng hơn một người…"
Rầm!
Đúng lúc này, Đại sảnh đường của Hogwarts rung lên, tiếng vang chói tai vọng tới như thể một quả bom đột nhiên phát nổ.
Đoàng!
Ngay sau đó, lại là một tiếng va chạm và sự rung động kịch liệt hơn.
Lần này, tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía cửa Đại sảnh đường bằng ánh mắt bất an.
Sau lần cú mèo tấn công trường học một thời gian trước, cửa chính của Đại sảnh đường Hogwarts đã được tiến hành cường hóa một lần nữa.
Nhưng dù là như thế thì một vết lõm vẫn xuất hiện trên cánh cửa, như thể bên ngoài có một đám đông đang nổi giận.
Tất cả các phù thủy trưởng thành đang ngồi trên vị trí giáo sư đều đứng lên, bọn họ rút đũa phép ra, nhìn về phía cửa như sẵn sàng đón địch.
"Giáo sư Dumbledore?"
Giáo sư Mcgonagall nhíu mày, bất an nhìn sang lão phù thủy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Đoàng!
Sau một tiếng vang khổng lồ, rốt cuộc cửa Đại sảnh đường cũng bị phá tan.
Ác mộng hiện lên trước mặt tất cả mọi người.
Một con thú khổng lồ đáng sợ, cả cơ thể bùng cháy ngọn lửa màu lam xuất hiện ở cửa Đại sảnh đường, ba cái đầu dữ tợn lắc lư trái phải như thể người trông coi địa ngục bò lên.
Chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của cự thú, trái tim của tất cả mọi người run lên, hô hấp khựng lại mấy giây.
Một giây, hai giây…
Cả Đại sảnh đường như bị thi triển pháp thuật ngưng đọng thời gian, lặng ngắt như tờ.
Những phù thủy nhỏ ngơ ngác nhìn quái thú, khuôn mặt mê man như vừa tỉnh mộng.
Vù ---
Vù ---
Vù ---
Sáu con mắt của chó ba đầu địa ngục xoay chuyển, phun ra một ngọn lửa lượn lờ phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ dị này.
"A a a a a!"
"A a a!"
"A a a a a a!"
Ngay sau đó, cả Đại sảnh đường trở nên hỗn loạn, tiếng la hét và tiếng dụng cụ ăn uống rơi xuống đất hòa vào nhau.
Bình luận facebook