Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35: Màn kịch hay vừa mới bắt đầu...
Translator: Nguyetmai
Sau khi mua xong đũa phép, hai người không tiếp tục đi dạo ở Hẻm Xéo nữa, lấy đồng phục đã may xong ở tiệm áo chùng Madam Malkin, sau đó dưới sự nài nỉ của Alina, hai người lại tới cửa hàng Eeylops Owl Emporium mua chút thức ăn cho chú cú mèo mới mua của cô.
Mặc dù cụ Dumbledore kiến nghị nên đặt tên cho nó là Vicat từ phát âm Whēkau - cú mặt cười.
Nhưng Alina đã nghĩ xong rồi, vừa về tới cô nhi viện liền đổi tên nó thành Thức Ăn Để Dành. Như vậy thì chí ít mỗi lần cô cho Thức Ăn Để Dành ăn, sẽ cảm thấy cô đang cho thú cưng ăn chứ không phải đang nuôi một tiểu tổ tông.
Không biết có phải là cụ Dumbledore cố ý hay không, mãi cho tới khi cụ đưa Alina tới ngân hàng Gringotts, sử dụng đường khóa cảng cũ để trở về bên hồ Lomond, Alina không hề nhìn thấy hai người Harry và Hagrid. Điều này khiến Alina vẫn luôn mong chờ vô tình gặp được cậu nhóc đáng yêu Harry không khỏi cảm thấy thất vọng.
"Cháu nghĩ, chúng ta chia tay tại đây thôi."
Sau khi kết thúc chuyến đi tới Hẻm Xéo kéo dài hơn nửa ngày, Alina đột nhiên trở nên vô cùng trầm mặc và ngoan ngoãn. Điều này khiến cụ Dumbledore cảm thấy có chút không quen, có điều nghĩ lại thì có thể là do cô bé đã thấm mệt rồi.
Cụ Dumbledore vỗ vai Alina, sau đó đưa cho cô một bức thư.
Advertisement / Quảng cáo
"Chắc hôm nay cháu đã mệt lử rồi phải không? Hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt. Đây là vé tàu tới Hogwarts của cháu, ngày 1 tháng 9, nhà ga King's Cross, trên vé đều có đầy đủ thông tin rồi. Không còn câu hỏi nào khác chứ?"
Alina nhận lấy tấm vé tàu, đặt vào trong chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cô chìa bàn tay nhỏ trắng nõn ra trước mặt Dumbledore.
"Còn một chuyện, thưa Giáo sư Dumbledore, có phải ông đã quên đưa sách giáo khoa cho cháu rồi không?" Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tò mò muốn biết: "Dù sao thì hiện giờ cháu hoàn toàn không biết gì về những môn học mình sắp phải đối mặt, nếu như cháu có thể tham khảo trước một chút, chắc sẽ giúp đỡ nhiều đối với việc học tập của cháu sau này."
Cụ Dumbledore cúi đầu, liếc nhìn cô bé tóc bạch kim rồi lắc đầu, cụ nở một nụ cười hiền từ:
"Hiện giờ còn cách ngày khai giảng một tháng, khoảng thời gian này cháu cứ thoải mái chơi đùa đi, không cần lo lắng quá nhiều về chuyện học tập."
"Nhưng mà..." Alina thử tiếp tục kiên trì xem sao, cô bày ra dáng vẻ học sinh ba tốt ham học hỏi.
"Yên tâm đi, ở Hogwarts, tất cả mọi người đều bắt đầu học từ cơ bản, cho dù không tìm hiểu trước cũng không sao cả. Huống chi ta tin tưởng vào tài năng thiên bẩm của cháu, chắc chắn có thể đứng đầu danh sách. Đợi sau khi khai giảng xong, ta sẽ đưa sách giáo khoa tới kí túc của cháu, như vậy thì hành lý mà cháu cần mang cũng sẽ ít đi một chút, không phải sao?"
Dumbledore không hề bị dao động mà từ chối.
Phải biết rằng nếu không phải cụ suy nghĩ quá mức nhạy cảm, lúc trước khi ở trong tiệm đũa phép Ollivander, thậm chí cụ Dumbledore còn định bảo Ollivander sau khi chế tạo xong đũa phép cho Alina thì hãy gửi thẳng tới Hogwarts trước để cụ bảo quản thay.
Bởi vì trên thực tế "Luật hợp pháp hóa ràng buộc pháp lí đối với phù thủy vị thành niên" tồn tại một kẽ hở không phải là kẽ hở. Nó không tiến hành hạn chế bằng văn bản đối với phù thủy chưa bắt đầu học pháp thuật.
Nói chính xác hơn là, mỗi một học sinh năm nhất của Hogwarts, trong khoảng thời gian bắt đầu từ giây phút mua được đũa phép ở Hẻm Xéo, cho tới khi vào Hogwarts bắt đầu học tập, đều nằm trong khoảng thời gian hoàn toàn không bị quản lí giám sát. Dù sao thì thông thường, mọi người đều mặc nhận năng lực thi triển pháp thuật của những phù thủy nhỏ trong khoảng thời gian này bằng không.
Có điều đối với trình độ thông minh, năng lực hành động, cùng với năng lực gây họa của cô bé tóc bạch kim này, cụ Dumbledore đã có sự hiểu biết ở mức độ nhất định. Cụ không muốn đợi tới khi "Bộ tai nạn và thảm họa pháp thuật" hành động rồi, mới bị ép buộc đi giải quyết cục diện rối rắm cho Alina.
"Ồ, vậy thì không đọc sách thần chú, độc dược, mấy quyển sách giới thiệu phổ cập cơ bản chắc có thể cho cháu đọc để tiêu khiển được chứ?"
Thấy thái độ kiên quyết của lão phù thủy già, Alina chớp mắt với vẻ đáng yêu, chủ động nhường một bước, nói.
"Sách giới thiệu phổ cập cơ bản ư? Cháu nói xem nào..." Cụ Dumbledore gõ mười ngón tay vào nhau như đang có điều suy nghĩ, trên mặt cụ có dấu hiệu buông lỏng, hỏi một cách hiếu kì.
Alina giơ tay phải lên thật nhanh, vui sướng búng tay một cái, nói với vẻ mặt tràn đầy tinh thần ham học: "Đầu tiên là 'Lịch sử pháp thuật', cháu tin rằng trong lịch sử dài dằng dặc của giới pháp thuật nhất định là có rất nhiều câu chuyện thú vị."
"Điều này không thành vấn đề, mặc dù ta đoán chừng cháu có thể sẽ thất vọng."
Cụ Dumbledore nhún vai với vẻ mặt ung dung, thi triển bùa mở rộng không thể bị phát hiện lấy từ trong bọc ra một quyển sách to, dày, nặng đưa cho cô nhóc. Thay vì để Alina ngủ gật trong lớp Lịch sử pháp thuật của Giáo sư Binns, chi bằng nhân lúc cô bé cảm thấy hứng thú, cho cô bé học trước được bao nhiêu thì học.
"Vâng, còn có quyển 'Một nghìn loại thảo dược và nấm thần kì' do bà Phyllida Spore viết. Lúc trước khi ở trong văn phòng Hiệu trưởng, bà ấy có kiến nghị cháu tìm hiểu kiến thức về phương diện này. Về chuyện này, ông có thể tìm bà ấy kiểm chứng."
Thấy vẻ mặt của Dumbledore từ từ dãn ra, khóe miệng của Alina hơi cong lên, cô tiếp tục nói theo tuần tự.
"'Một ngàn loại thảo dược và nấm thần kì', ưm, Hiệu trưởng Phyllida Spore nói sao?" Cụ Dumbledore hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, có vẻ như khả năng Alina có thể tiếp xúc với thực vật pháp thuật trong một tháng tới đây không lớn, hơn nữa nếu như là kiến nghị của Hiệu trưởng tiền nhiệm thì cụ cũng không tiện ngăn cản.
"Được rồi, nhưng cháu phải cam đoan với ta, đừng có tự ý ăn hoặc mua bất cứ loại thực vật pháp thuật nào."
"Cháu xin thề!"
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi Alina thề với vẻ vô cùng trịnh trọng, rất nhanh, trên tay cô lại có thêm một quyển sách. Cô bé tóc bạch kim vui vẻ híp mắt lại, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, nói một cách vô cùng cẩn thận.
"Ừm, cái đó, Giáo sư Dumbledore, còn có một quyển cuối cùng..."
"Biết rồi, biết rồi. 'Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng' của anh Newt Scamander, đúng không?"
Không đợi Alina lên tiếng, cụ Dumbledore đã cướp lời nói trước, lấy ra một quyển sách lớn có bìa ngoài màu xanh lá, đặt lên tay của Alina: "Có điều, nếu cháu đã muốn cầm ba cuốn sách này về, thì cháu phải hứa với ta một chuyện. Trước khi khai giảng, không được phép sử dụng pháp thuật."
"Không thành vấn đề, ông cứ yên tâm đi."
Alina đồng ý ngay lập tức, thực ra cụ Dumbledore hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều rồi. Pháp thuật không phải đơn giản chỉ là niệm vài câu thần chú không thôi, mà còn cần phải phối hợp với giọng điệu cùng với động tác tay riêng biệt, nếu trong trường đã có giáo viên cầm tay hướng dẫn thì cô cần gì phải tự giày vò bản thân chứ?
Phải biết rằng, thời gian một tháng tiếp sau đây, còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi cô đi làm nữa.
Cụ Dumbledore không hiểu tại sao đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, cụ dừng lại cẩn thận quan sát cô bé tóc bạch kim, căn cứ vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của cụ, câu trả lời của cô bé rõ ràng không giống như là trả lời qua loa cho xong chuyện.
Vậy thì, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, lẽ nào là bên phía Voldemort và Harry Potter có tình huống gì mới phát sinh sao?
Cụ Dumbledore nhíu mày lại, đè nén sự bất an trong lòng, dự định mau chóng quay về trường kiểm tra xem sao. Cụ xoa đầu Alina rồi chào tạm biệt một cách nhã nhặn.
"Vậy thì tạm thời cứ như vậy đi, nếu còn vấn đề gì nữa thì cháu hãy viết thư bảo chú cú mèo của cháu gửi tới cho ta, nó tự biết Hogwarts ở đâu. Có điều, ta kiến nghị cháu mấy ngày nay tốt nhất hãy để nó nghỉ ngơi một chút."
Cụ Dumbledore chỉ vào con cú mèo "Thức Ăn Để Dành" đang co ro trong góc lồng, ủ rũ uể oải, dường như nó bị "say khóa cảng".
"Vâng, cháu biết rồi, xem ra nó vẫn cần ăn nhiều thêm và to lớn hơn nữa mới được."
Alina liếc nhìn con gà ốm o gầy còm nhà mình, bĩu môi chán ghét, rồi gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, trong không khí vang ra một tiếng đùng, cụ Dumbledore trực tiếp dùng Bùa dịch chuyển cây rời khỏi ven hồ Lomond.
...
"Giáo sư Dumbledore?"
"Giáo sư Dumbledore, ông còn đó không?"
Alina đứng bên hồ, hướng về phía không gian xung quanh không một bóng người rồi hét mấy tiếng. Sau khi xác định cụ Dumbledore đã thật sự đi khỏi, cô mới ngồi xổm xuống, lắc cái lồng cú mèo, sau đó nói với con vật bên trong lồng với vẻ tiếc rẻ: "Thức Ăn Để Dành, xem cơ thể mày yếu như vậy, đoán chừng cũng không sống được bao lâu, hay là để tao ăn thịt mày luôn đi nhé!"
Cục!
Hai mắt đang híp lại của con cú mèo vốn dĩ trông có vẻ ủ rũ, nghe vậy lập tức trợn trừng lên, bắt đầu vỗ cánh một cách tràn đầy sinh lực.
"Hừ, tao biết ngay là mày đang giả chết mà."
Cô nhóc tức giận chun mũi lại, cô chưa từng thấy con vật nào khi bị bệnh mà tai còn có thể chuyển động qua lại linh hoạt như thế này.
Advertisement / Quảng cáo
Sự thực chứng minh, là con cú mặt cười có thể là cuối cùng trên thế giới, trí thông minh của "Thức Ăn Để Dành" chí ít cũng không tồi.
"Đứng dậy đi, tao cần mày giúp tao gửi một tin tức cho cha Benítez, chính là người đàn ông sống trong căn nhà nhỏ đá xanh đằng sau giáo đường ở trấn nhỏ. Sau đó đưa ông ấy tới đây, mấy ngày này ông ấy sẽ cho mày ăn."
Alina vươn tay ôm con thú cưng của cô từ trong lồng ra, xoẹt một tiếng xé một trang giấy khá nhiều chỗ trống trên sách giáo khoa Lịch sử pháp thuật rồi lấy cây bút mực hôm nay vừa mới mua viết lên đó.
"Cha à, đồ bên hồ đều là quần áo và hành lý của con, phiền cha giúp con chuyển chúng vào trong phòng. Con cú mèo này là thú cưng của con, nó tên là 'Thức Ăn Để Dành', đừng ăn nó, tạm thời hãy giúp con cho nó ăn nhé!"
"Con tới London một chuyến nữa, sẽ về nhanh thôi."
Ngừng lại một lát, Alina lại bổ sung một câu.
"Nếu ba ngày sau con còn chưa trở về, hãy bảo 'Thức Ăn Để Dành' gửi thư cho Giáo sư Dumbledore, nói với ông ấy, con bị các yêu tinh ở ngân hàng Gringotts bắt rồi. Alina Kaslana trung thực, đáng yêu, ngoan ngoãn của người."
Sau khi viết tin xong, Alina cầm cuốn "Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng" và "Một ngàn loại thảo dược và nấm thần kì" lên, đứng dậy đi về hướng ga tàu hỏa đi tới London, xoa lồng ngực phập phồng của mình với vẻ vô cùng trịnh trọng.
Cuộc hành trình tới Hẻm Xéo trong truyện cổ tích đã kết thúc rồi.
Còn kịch hay, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu…
Translator: Nguyetmai
Sau khi mua xong đũa phép, hai người không tiếp tục đi dạo ở Hẻm Xéo nữa, lấy đồng phục đã may xong ở tiệm áo chùng Madam Malkin, sau đó dưới sự nài nỉ của Alina, hai người lại tới cửa hàng Eeylops Owl Emporium mua chút thức ăn cho chú cú mèo mới mua của cô.
Mặc dù cụ Dumbledore kiến nghị nên đặt tên cho nó là Vicat từ phát âm Whēkau - cú mặt cười.
Nhưng Alina đã nghĩ xong rồi, vừa về tới cô nhi viện liền đổi tên nó thành Thức Ăn Để Dành. Như vậy thì chí ít mỗi lần cô cho Thức Ăn Để Dành ăn, sẽ cảm thấy cô đang cho thú cưng ăn chứ không phải đang nuôi một tiểu tổ tông.
Không biết có phải là cụ Dumbledore cố ý hay không, mãi cho tới khi cụ đưa Alina tới ngân hàng Gringotts, sử dụng đường khóa cảng cũ để trở về bên hồ Lomond, Alina không hề nhìn thấy hai người Harry và Hagrid. Điều này khiến Alina vẫn luôn mong chờ vô tình gặp được cậu nhóc đáng yêu Harry không khỏi cảm thấy thất vọng.
"Cháu nghĩ, chúng ta chia tay tại đây thôi."
Sau khi kết thúc chuyến đi tới Hẻm Xéo kéo dài hơn nửa ngày, Alina đột nhiên trở nên vô cùng trầm mặc và ngoan ngoãn. Điều này khiến cụ Dumbledore cảm thấy có chút không quen, có điều nghĩ lại thì có thể là do cô bé đã thấm mệt rồi.
Cụ Dumbledore vỗ vai Alina, sau đó đưa cho cô một bức thư.
Advertisement / Quảng cáo
"Chắc hôm nay cháu đã mệt lử rồi phải không? Hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt. Đây là vé tàu tới Hogwarts của cháu, ngày 1 tháng 9, nhà ga King's Cross, trên vé đều có đầy đủ thông tin rồi. Không còn câu hỏi nào khác chứ?"
Alina nhận lấy tấm vé tàu, đặt vào trong chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cô chìa bàn tay nhỏ trắng nõn ra trước mặt Dumbledore.
"Còn một chuyện, thưa Giáo sư Dumbledore, có phải ông đã quên đưa sách giáo khoa cho cháu rồi không?" Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tò mò muốn biết: "Dù sao thì hiện giờ cháu hoàn toàn không biết gì về những môn học mình sắp phải đối mặt, nếu như cháu có thể tham khảo trước một chút, chắc sẽ giúp đỡ nhiều đối với việc học tập của cháu sau này."
Cụ Dumbledore cúi đầu, liếc nhìn cô bé tóc bạch kim rồi lắc đầu, cụ nở một nụ cười hiền từ:
"Hiện giờ còn cách ngày khai giảng một tháng, khoảng thời gian này cháu cứ thoải mái chơi đùa đi, không cần lo lắng quá nhiều về chuyện học tập."
"Nhưng mà..." Alina thử tiếp tục kiên trì xem sao, cô bày ra dáng vẻ học sinh ba tốt ham học hỏi.
"Yên tâm đi, ở Hogwarts, tất cả mọi người đều bắt đầu học từ cơ bản, cho dù không tìm hiểu trước cũng không sao cả. Huống chi ta tin tưởng vào tài năng thiên bẩm của cháu, chắc chắn có thể đứng đầu danh sách. Đợi sau khi khai giảng xong, ta sẽ đưa sách giáo khoa tới kí túc của cháu, như vậy thì hành lý mà cháu cần mang cũng sẽ ít đi một chút, không phải sao?"
Dumbledore không hề bị dao động mà từ chối.
Phải biết rằng nếu không phải cụ suy nghĩ quá mức nhạy cảm, lúc trước khi ở trong tiệm đũa phép Ollivander, thậm chí cụ Dumbledore còn định bảo Ollivander sau khi chế tạo xong đũa phép cho Alina thì hãy gửi thẳng tới Hogwarts trước để cụ bảo quản thay.
Bởi vì trên thực tế "Luật hợp pháp hóa ràng buộc pháp lí đối với phù thủy vị thành niên" tồn tại một kẽ hở không phải là kẽ hở. Nó không tiến hành hạn chế bằng văn bản đối với phù thủy chưa bắt đầu học pháp thuật.
Nói chính xác hơn là, mỗi một học sinh năm nhất của Hogwarts, trong khoảng thời gian bắt đầu từ giây phút mua được đũa phép ở Hẻm Xéo, cho tới khi vào Hogwarts bắt đầu học tập, đều nằm trong khoảng thời gian hoàn toàn không bị quản lí giám sát. Dù sao thì thông thường, mọi người đều mặc nhận năng lực thi triển pháp thuật của những phù thủy nhỏ trong khoảng thời gian này bằng không.
Có điều đối với trình độ thông minh, năng lực hành động, cùng với năng lực gây họa của cô bé tóc bạch kim này, cụ Dumbledore đã có sự hiểu biết ở mức độ nhất định. Cụ không muốn đợi tới khi "Bộ tai nạn và thảm họa pháp thuật" hành động rồi, mới bị ép buộc đi giải quyết cục diện rối rắm cho Alina.
"Ồ, vậy thì không đọc sách thần chú, độc dược, mấy quyển sách giới thiệu phổ cập cơ bản chắc có thể cho cháu đọc để tiêu khiển được chứ?"
Thấy thái độ kiên quyết của lão phù thủy già, Alina chớp mắt với vẻ đáng yêu, chủ động nhường một bước, nói.
"Sách giới thiệu phổ cập cơ bản ư? Cháu nói xem nào..." Cụ Dumbledore gõ mười ngón tay vào nhau như đang có điều suy nghĩ, trên mặt cụ có dấu hiệu buông lỏng, hỏi một cách hiếu kì.
Alina giơ tay phải lên thật nhanh, vui sướng búng tay một cái, nói với vẻ mặt tràn đầy tinh thần ham học: "Đầu tiên là 'Lịch sử pháp thuật', cháu tin rằng trong lịch sử dài dằng dặc của giới pháp thuật nhất định là có rất nhiều câu chuyện thú vị."
"Điều này không thành vấn đề, mặc dù ta đoán chừng cháu có thể sẽ thất vọng."
Cụ Dumbledore nhún vai với vẻ mặt ung dung, thi triển bùa mở rộng không thể bị phát hiện lấy từ trong bọc ra một quyển sách to, dày, nặng đưa cho cô nhóc. Thay vì để Alina ngủ gật trong lớp Lịch sử pháp thuật của Giáo sư Binns, chi bằng nhân lúc cô bé cảm thấy hứng thú, cho cô bé học trước được bao nhiêu thì học.
"Vâng, còn có quyển 'Một nghìn loại thảo dược và nấm thần kì' do bà Phyllida Spore viết. Lúc trước khi ở trong văn phòng Hiệu trưởng, bà ấy có kiến nghị cháu tìm hiểu kiến thức về phương diện này. Về chuyện này, ông có thể tìm bà ấy kiểm chứng."
Thấy vẻ mặt của Dumbledore từ từ dãn ra, khóe miệng của Alina hơi cong lên, cô tiếp tục nói theo tuần tự.
"'Một ngàn loại thảo dược và nấm thần kì', ưm, Hiệu trưởng Phyllida Spore nói sao?" Cụ Dumbledore hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, có vẻ như khả năng Alina có thể tiếp xúc với thực vật pháp thuật trong một tháng tới đây không lớn, hơn nữa nếu như là kiến nghị của Hiệu trưởng tiền nhiệm thì cụ cũng không tiện ngăn cản.
"Được rồi, nhưng cháu phải cam đoan với ta, đừng có tự ý ăn hoặc mua bất cứ loại thực vật pháp thuật nào."
"Cháu xin thề!"
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi Alina thề với vẻ vô cùng trịnh trọng, rất nhanh, trên tay cô lại có thêm một quyển sách. Cô bé tóc bạch kim vui vẻ híp mắt lại, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, nói một cách vô cùng cẩn thận.
"Ừm, cái đó, Giáo sư Dumbledore, còn có một quyển cuối cùng..."
"Biết rồi, biết rồi. 'Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng' của anh Newt Scamander, đúng không?"
Không đợi Alina lên tiếng, cụ Dumbledore đã cướp lời nói trước, lấy ra một quyển sách lớn có bìa ngoài màu xanh lá, đặt lên tay của Alina: "Có điều, nếu cháu đã muốn cầm ba cuốn sách này về, thì cháu phải hứa với ta một chuyện. Trước khi khai giảng, không được phép sử dụng pháp thuật."
"Không thành vấn đề, ông cứ yên tâm đi."
Alina đồng ý ngay lập tức, thực ra cụ Dumbledore hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều rồi. Pháp thuật không phải đơn giản chỉ là niệm vài câu thần chú không thôi, mà còn cần phải phối hợp với giọng điệu cùng với động tác tay riêng biệt, nếu trong trường đã có giáo viên cầm tay hướng dẫn thì cô cần gì phải tự giày vò bản thân chứ?
Phải biết rằng, thời gian một tháng tiếp sau đây, còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi cô đi làm nữa.
Cụ Dumbledore không hiểu tại sao đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, cụ dừng lại cẩn thận quan sát cô bé tóc bạch kim, căn cứ vào kinh nghiệm bao nhiêu năm của cụ, câu trả lời của cô bé rõ ràng không giống như là trả lời qua loa cho xong chuyện.
Vậy thì, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, lẽ nào là bên phía Voldemort và Harry Potter có tình huống gì mới phát sinh sao?
Cụ Dumbledore nhíu mày lại, đè nén sự bất an trong lòng, dự định mau chóng quay về trường kiểm tra xem sao. Cụ xoa đầu Alina rồi chào tạm biệt một cách nhã nhặn.
"Vậy thì tạm thời cứ như vậy đi, nếu còn vấn đề gì nữa thì cháu hãy viết thư bảo chú cú mèo của cháu gửi tới cho ta, nó tự biết Hogwarts ở đâu. Có điều, ta kiến nghị cháu mấy ngày nay tốt nhất hãy để nó nghỉ ngơi một chút."
Cụ Dumbledore chỉ vào con cú mèo "Thức Ăn Để Dành" đang co ro trong góc lồng, ủ rũ uể oải, dường như nó bị "say khóa cảng".
"Vâng, cháu biết rồi, xem ra nó vẫn cần ăn nhiều thêm và to lớn hơn nữa mới được."
Alina liếc nhìn con gà ốm o gầy còm nhà mình, bĩu môi chán ghét, rồi gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, trong không khí vang ra một tiếng đùng, cụ Dumbledore trực tiếp dùng Bùa dịch chuyển cây rời khỏi ven hồ Lomond.
...
"Giáo sư Dumbledore?"
"Giáo sư Dumbledore, ông còn đó không?"
Alina đứng bên hồ, hướng về phía không gian xung quanh không một bóng người rồi hét mấy tiếng. Sau khi xác định cụ Dumbledore đã thật sự đi khỏi, cô mới ngồi xổm xuống, lắc cái lồng cú mèo, sau đó nói với con vật bên trong lồng với vẻ tiếc rẻ: "Thức Ăn Để Dành, xem cơ thể mày yếu như vậy, đoán chừng cũng không sống được bao lâu, hay là để tao ăn thịt mày luôn đi nhé!"
Cục!
Hai mắt đang híp lại của con cú mèo vốn dĩ trông có vẻ ủ rũ, nghe vậy lập tức trợn trừng lên, bắt đầu vỗ cánh một cách tràn đầy sinh lực.
"Hừ, tao biết ngay là mày đang giả chết mà."
Cô nhóc tức giận chun mũi lại, cô chưa từng thấy con vật nào khi bị bệnh mà tai còn có thể chuyển động qua lại linh hoạt như thế này.
Advertisement / Quảng cáo
Sự thực chứng minh, là con cú mặt cười có thể là cuối cùng trên thế giới, trí thông minh của "Thức Ăn Để Dành" chí ít cũng không tồi.
"Đứng dậy đi, tao cần mày giúp tao gửi một tin tức cho cha Benítez, chính là người đàn ông sống trong căn nhà nhỏ đá xanh đằng sau giáo đường ở trấn nhỏ. Sau đó đưa ông ấy tới đây, mấy ngày này ông ấy sẽ cho mày ăn."
Alina vươn tay ôm con thú cưng của cô từ trong lồng ra, xoẹt một tiếng xé một trang giấy khá nhiều chỗ trống trên sách giáo khoa Lịch sử pháp thuật rồi lấy cây bút mực hôm nay vừa mới mua viết lên đó.
"Cha à, đồ bên hồ đều là quần áo và hành lý của con, phiền cha giúp con chuyển chúng vào trong phòng. Con cú mèo này là thú cưng của con, nó tên là 'Thức Ăn Để Dành', đừng ăn nó, tạm thời hãy giúp con cho nó ăn nhé!"
"Con tới London một chuyến nữa, sẽ về nhanh thôi."
Ngừng lại một lát, Alina lại bổ sung một câu.
"Nếu ba ngày sau con còn chưa trở về, hãy bảo 'Thức Ăn Để Dành' gửi thư cho Giáo sư Dumbledore, nói với ông ấy, con bị các yêu tinh ở ngân hàng Gringotts bắt rồi. Alina Kaslana trung thực, đáng yêu, ngoan ngoãn của người."
Sau khi viết tin xong, Alina cầm cuốn "Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng" và "Một ngàn loại thảo dược và nấm thần kì" lên, đứng dậy đi về hướng ga tàu hỏa đi tới London, xoa lồng ngực phập phồng của mình với vẻ vô cùng trịnh trọng.
Cuộc hành trình tới Hẻm Xéo trong truyện cổ tích đã kết thúc rồi.
Còn kịch hay, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu…
Bình luận facebook