Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-40
Chương 40: Trẻ hư là không có kết cục tốt đâu
Translator: Nguyetmai
"Hóa ra là vậy. Ta đã hiểu suy nghĩ của cháu rồi."
Ánh mắt lướt qua tấm giấy da dê viết đầy chữ số và biểu đồ rải rác trên giường, Dumbledore mệt mỏi day trán, phát ra một tiếng cảm thán từ trong thâm tâm.
"Đây chính là thuật bói toán mà Muggle nghiên cứu ra sao?"
Sau khi hiểu hết kế hoạch của Alina, trên mặt lão phù thủy già đột nhiên hiện ra thêm phần ngưỡng mộ, không chỉ là đối với Alina, mà phần nhiều là đối với những người của thế giới khác cũng đang tìm kiếm lĩnh vực thần thánh giống như phù thủy.
Ngay vừa rồi, Alina tỉnh lại, lần đầu tiên giải thích hoàn chỉnh về tình hình suy diễn không thể kháng cự liên quan đến sự sụp đổ của đồng Rúp và thể chất thiếu sót sẵn có của Liên Xô, và phương thức hành động để Hogwarts lợi dụng chuyện này một cách hợp lí, hợp pháp lấy được nguồn tài sản kếch xù.
Rõ ràng chỉ ở trong kí túc học sinh nhà Slytherin ở tầng hầm của lâu đài Hogwarts, mà tư duy của cô bé dường như đã vượt ra khỏi mái nhà, đem những thông tin có vẻ không chút liên quan, nhào nặn chắt lọc, tổ hợp lại với nhau như ngựa thần lướt gió tung mây.
Thông qua việc chồng lượng lớn chữ số không có chút ý nghĩa lên nhau, tiến hành tính toán theo công thức, từ ba đảo vương quốc Anh tới đại lục châu Mỹ bờ bên kia đại dương, từ sự yên lặng sau vụ nổ lớn năm 1945 tới cơn sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn dâng trào năm 1991, xoay vòng ăn khớp như chiếc bánh răng tinh vi, suy diễn ra cuộc cải cách khổng lồ sắp sửa diễn ra một cách chắc chắn, giống như một lời tiên đoán vậy. Không, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lời tiên đoán, giống như là thần linh đang di chuyển con cờ, khiến người ta có cảm giác bất lực.
Bắt đầu từ giây phút vận chuyển vàng Galleon vào trong lâu đài Hogwarts, bọn họ không cần làm thêm gì nữa. Khác với tất cả kế hoạch và phương án trước kia, đây là một chuyện từ khi bắt đầu đã thấy ngay kết quả, chỉ cần yên lặng chờ đợi, thời gian sẽ tự diễn biến, kết thúc rồi thanh toán.
"Thuật bói toán? Không, chúng cháu gọi nó là khoa học. Hoặc là cách suy diễn khoa học."
Advertisement / Quảng cáo
Alina khẽ lắc đầu, giải thích với giọng hơi khàn, đôi mắt của cô bé sáng ngời, rực rỡ.
Thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật, sự khác biệt nhất về bản chất không phải nằm ở sự cách biệt cao thấp của hệ thống kinh tế hay là sức mạnh khoa học kĩ thuật, mà là khác biệt về tư duy xã hội của hai bên. Có lẽ pháp thuật và phi pháp thuật tồn tại trở ngại do con người tạo nên, nhưng mà khoa học và pháp thuật ngay từ khi bắt đầu đã không phải là hai tồn tại đối lập ngang bằng nhau rồi.
Người bình thường ngay từ đầu đã có tầm nhìn hạn hẹp hơn so với phù thủy, nhưng điều này không phải là lí do gây trở ngại cho họ nhận thức thế giới.
Khoa học chính là phương pháp mà con người của thế giới phi pháp thuật dùng để nhận thức thế giới, tất cả những pháp thuật trông có vẻ không thể tin nổi chẳng qua chỉ là trình độ khoa học kĩ thuật đương thời không cách nào giải thích được mà thôi.
Theo Alina thấy, chỉ cần có thể quan sát và đoán định là có thể nghiên cứu. Chỉ cần có thể nghiên cứu là có thể ảnh hưởng. Chỉ cần có thể ảnh hưởng là có thể chi phối và khống chế. Bất luận là thế giới nào, đây đều là quy luật cơ bản thông dụng.
"Nhưng mà cháu có từng nghĩ, bất luận là khoa học hay là thuật bói toán, luôn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nếu thất bại thì sao? Hogwarts có thể vì hành vi liều lĩnh này của cháu mà không còn tồn tại nữa. Đối mặt với tình huống xấu nhất, cháu nghĩ như thế nào?"
Dumbledore vươn tay ra, vô cùng cẩn thận thu những tờ giấy nháp tán loạn trên giường cô bé lại, hỏi câu cuối cùng.
Đây cũng chính là điểm mà ông nghi ngờ nhất: Dựa theo ràng buộc lời thề, một khi Alina làm ra hành động như vậy, tương đương với việc đặt Hogwarts vào trong nguy hiểm, trước khi kết quả cuối cùng tới, bất luận thế nào cũng sẽ kích động cảnh báo trước của lời thề vững chắc không thể phá vỡ ở mức độ nhất định.
"Tình huống xấu nhất? Vậy thì cứ trực tiếp giao lâu đài cho đám yêu tinh, sau đó nghĩ cách kiếm thêm một khoản... Đám yêu tinh ngay từ đầu căn bản không thể nào phá hủy hay là làm tổn hại đến Hogwarts."
Alina duỗi người, trả lời một cách dửng dưng.
Cô vỗ chiếc giường mềm mại dưới thân, vén chăn lên bước xuống giường, đi tới trước tấm gương trước cửa sổ, vừa chỉnh lại đầu tóc, vừa nhẹ giọng nói với giọng điệu ung dung:
"Giáo sư Dumbledore, cháu hỏi ông, Hogwarts rốt cuộc khi nào mới coi như là biến mất, là khi quyền sở hữu lâu đài không còn thuộc về chúng ta nữa sao? Không đúng. Là tri thức mà chúng ta truyền thụ xảy ra biến đổi? Cũng không đúng. Là Bộ pháp thuật hoặc là tổ chức nào khác cưỡng chế bổ nhiệm Hiệu trưởng hoặc giáo viên của trường? Đương nhiên không phải! Mà là khi Hogwarts không còn bồi dưỡng và giáo dục phù thủy trẻ nữa."
Alina quay người lại, ngón chân trắng nõn tinh nghịch kéo tấm thảm lông cừu dày dặn, ấm áp, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn về phía phong cảnh hồ nước thần kì bên ngoài phòng ngủ, nở nụ cười dịu dàng, nói:
"Cho dù Hogwarts bị chiến tranh phá hủy, cả lâu đài đều bị san thành bình địa, Rừng Cấm không còn tồn tại, hồ lớn khô cạn thành hố sâu. Chỉ cần có đủ tiền bạc và nhân lực để Hogwarts có thể tiếp tục truyền thụ tri thức. Cho dù giới pháp thuật biến mất, chỉ cần văn minh nhân loại vẫn còn tồn tại, Hogwarts vĩnh viễn sẽ không biến mất."
"Hơn nữa, nếu như chúng ta thật sự không trả nổi tiền, đám yêu tinh mới là bên phải sốt ruột nhất. Vì phòng ngừa khoản nợ này biến thành nợ xấu, bọn chúng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giúp đỡ Hogwarts tiếp tục tồn tại lâu dài. Thế chấp Hogwarts để vay tiền trước giờ chỉ là một thủ đoạn, chứ không phải là mục đích."
Alina chớp mắt một cách xinh đẹp, nói với vẻ mặt đắc ý.
"Thế nào, Giáo sư Dumbledore, có phải cảm thấy cháu rất lợi hại không? Có một từ ngữ Muggle ông có thể tìm hiểu một chút, gọi là nằm thắng*, thích hợp dùng để hình dung tình huống trước mắt nhất."
(*) Nằm thắng: thắng lợi một cách dễ dàng, hoặc nói người có thực lực cực tốt, hiệu suất làm việc cao.
Cô bé tóc bạch kim vui mừng giơ ngón tay lên lắc lắc, cười nhe ra một đôi răng nanh đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dường như viết đầy biểu cảm "Mau khen cháu đi! Mau khen cháu đi!".
"Quả thực là một suy nghĩ thiên tài khiến người ta kinh ngạc. Đối với chuyện này, ta không còn nghi vấn gì nữa, sau này chúng ta sẽ hết sức phối hợp với suy nghĩ của cháu."
Dumbledore khẽ vỗ tay, gật đầu khen ngợi, mỉm cười khẽ nói: "Kế tiếp ta cho rằng còn một vài vấn đề nho nhỏ khác cần thảo luận..."
Lão phù thủy già nhìn Alina đang vui sướng đến mức đuôi sắp vểnh lên tận trời, giọng nói càng thêm ôn hòa.
"... Về chuyện chưa được sự cho phép mà đã lấy khế ước đất đai của Hogwarts đi khỏi văn phòng Hiệu trưởng, và giả mạo được Hiệu trưởng ủy quyền, tự ý kí kết hợp đồng quan trọng."
"Ấy?!"
Gương mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ của Alina hơi đông cứng lại, trên đỉnh đầu, một sợi tóc màu bạch kim chưa được chải chuốt đột nhiên bắn lên, bầu không khí sao như không đúng lắm vậy?
"Đúng rồi, đúng rồi, bây giờ là lúc nào rồi, cháu còn chưa gửi thư báo bình an cho cha Benítez nữa, ông ấy nhất định lo chết mất."
Cô bé tóc bạch kim mang vẻ mặt lo lắng, vỗ hai tay vào nhau, nhảy xuống giường vừa lớn tiếng tự nói với mình, vừa nhanh chóng chạy ra cửa phòng ngủ nhà Slytherin.
Advertisement / Quảng cáo
Nhìn thấy Alina trở nên hoảng loạn, trong đáy mắt của cụ Dumbledore thoáng hiện lên nét cười, cụ thong thả rút đũa phép từ tay áo ra, chỉ về phía trước vẩy nhẹ đũa phép.
"PETRIFICUS TOTALUS"
Alina cảm thấy toàn thân cứng đờ, không đợi cô bé ngã xuống đất, cả người liền bay lên không trung, cuối cùng ngã xuống chiếc giường lớn ấm áp của kí túc.
"Giáo sư Dumbledore, ông lại thi triển pháp thuật với một đứa trẻ còn chưa đi học! Cháu nhất định sẽ tố cáo ông với Bộ pháp thuật! Một phù thủy mạnh như ông, lại dùng pháp thuật giày vò một đứa trẻ, lương tâm của ông ở đâu?!"
Cảm thấy nguy hiểm tới gần, cả người bị hóa đá, cô bé tóc bạch kim lớn tiếng khiển trách, vừa lải nhải một tràng giống như tiếng mèo kêu, cô có một dự cảm không lành.
"Xin lỗi, xin thông cảm cho hành vi ăn gian của lão già đi đứng bất tiện này. Tiếp theo đây, ta sẽ không thi triển pháp thuật nữa."
Alina liếc thấy ông cụ râu dài màu bạch kim Dumbledore thản nhiên cất đũa phép, chậm chạp đi tới bên người cô, mỉm cười nói một cách chậm rãi:
"Căn cứ theo lời nói của anh Benítez, có một cách giáo dục tương đối nguyên thủy của Muggle, thông thường có thể khá hữu hiệu để giúp đứa trẻ hư như Alina nhận thức được lỗi lầm của mình."
Vừa nói, Dumbledore xắn ống tay áo trên tay trái và phải, ngồi bên giường, bế Alina lên đặt ngang trên đầu gối.
"Khoan... khoan đã..."
Thấy Dumbledore xắn ống tay áo lên, giơ cao cánh tay, cô bé tóc bạch kim ngay lập tức ý thức được vận mệnh sắp tới của mình, liền lắc đầu, cố gắng giãy giụa.
"Cứu mạng, giết người rồi, Giáo sư Dumbledore biến thành phù thủy Hắc ám rồi..."
Bốp!
"A!"
Cốc, cốc, cốc...
Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng ngủ kí túc truyền tới một loạt tiếng gõ cửa có nhịp điệu, giọng nói của gia tinh Burley từ bên ngoài bay vào:
"Giáo sư Dumbledore, tôi đã đưa ngài Benítez tới cửa rồi."
Không đợi nó nói hết, cửa kí túc liền bị Benítez đẩy mạnh.
"Alina, con vẫn ổn chứ?" Người đàn ông xông vào trong với vẻ mặt lo lắng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngẩn người, chần chừ hỏi: "Ối, Giáo sư Dumbledore, ngài đây là?"
"Cha ơi cứu con, cứu con!"
Cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh, cô bé tóc bạch kim kích động đến mức sắp khóc. Bàn tay gầy trơ xương của lão phù thủy già đánh lên mông cực kì đau!
"Tôi vừa mới biết được sáng nay Alina đã đem trường Hogwart đi thế chấp."
Dumbledore ngẩng đầu lên, giải thích bằng giọng bình tĩnh, giống như đã xảy ra chuyện gì rất bình thường vậy.
"Còn chưa khai giảng đã đem trường đi thế chấp ư?!"
Benítez cảm thấy nhức đầu, cuối cùng ông cũng biết chuyện lớn mà Alina đã nói là gì rồi.
"Tôi biết rồi, bây giờ hãy giao Alina cho tôi đi!"
Trầm ngâm mấy giây, Benítez gật đầu, không đợi nụ cười trên mặt cô bé giương lên, trầm giọng bổ sung một câu:
Advertisement / Quảng cáo
"Sức tôi lớn, tôi đánh con bé mới nhớ kĩ hơn."
Hử?! Ấy ấy ấy?!
Đôi mắt của Alina lập tức trợn lên tròn xoe, kịch bản vốn không nên viết như vậy, cô là công thần cơ mà! Cô là chiếc áo bông thân thiết đáng yêu nhất mà!
"Gượm đã, con hoàn toàn là muốn tốt cho trường mà, con không hề tham ô một đồng tiền nào..."
Bốp!
"Tha cho con đi, con biết sai rồi, con đảm bảo không có lần sau..."
Bốp!
"Giáo sư Dumbledore, rõ ràng ông đã thề sẽ bảo vệ cháu..."
Bốp!
"Ối! Hu hu hu, híc híc híc... Các người ức hiếp con!"
Bốp! Bốp! Bốp...
Translator: Nguyetmai
"Hóa ra là vậy. Ta đã hiểu suy nghĩ của cháu rồi."
Ánh mắt lướt qua tấm giấy da dê viết đầy chữ số và biểu đồ rải rác trên giường, Dumbledore mệt mỏi day trán, phát ra một tiếng cảm thán từ trong thâm tâm.
"Đây chính là thuật bói toán mà Muggle nghiên cứu ra sao?"
Sau khi hiểu hết kế hoạch của Alina, trên mặt lão phù thủy già đột nhiên hiện ra thêm phần ngưỡng mộ, không chỉ là đối với Alina, mà phần nhiều là đối với những người của thế giới khác cũng đang tìm kiếm lĩnh vực thần thánh giống như phù thủy.
Ngay vừa rồi, Alina tỉnh lại, lần đầu tiên giải thích hoàn chỉnh về tình hình suy diễn không thể kháng cự liên quan đến sự sụp đổ của đồng Rúp và thể chất thiếu sót sẵn có của Liên Xô, và phương thức hành động để Hogwarts lợi dụng chuyện này một cách hợp lí, hợp pháp lấy được nguồn tài sản kếch xù.
Rõ ràng chỉ ở trong kí túc học sinh nhà Slytherin ở tầng hầm của lâu đài Hogwarts, mà tư duy của cô bé dường như đã vượt ra khỏi mái nhà, đem những thông tin có vẻ không chút liên quan, nhào nặn chắt lọc, tổ hợp lại với nhau như ngựa thần lướt gió tung mây.
Thông qua việc chồng lượng lớn chữ số không có chút ý nghĩa lên nhau, tiến hành tính toán theo công thức, từ ba đảo vương quốc Anh tới đại lục châu Mỹ bờ bên kia đại dương, từ sự yên lặng sau vụ nổ lớn năm 1945 tới cơn sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn dâng trào năm 1991, xoay vòng ăn khớp như chiếc bánh răng tinh vi, suy diễn ra cuộc cải cách khổng lồ sắp sửa diễn ra một cách chắc chắn, giống như một lời tiên đoán vậy. Không, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lời tiên đoán, giống như là thần linh đang di chuyển con cờ, khiến người ta có cảm giác bất lực.
Bắt đầu từ giây phút vận chuyển vàng Galleon vào trong lâu đài Hogwarts, bọn họ không cần làm thêm gì nữa. Khác với tất cả kế hoạch và phương án trước kia, đây là một chuyện từ khi bắt đầu đã thấy ngay kết quả, chỉ cần yên lặng chờ đợi, thời gian sẽ tự diễn biến, kết thúc rồi thanh toán.
"Thuật bói toán? Không, chúng cháu gọi nó là khoa học. Hoặc là cách suy diễn khoa học."
Advertisement / Quảng cáo
Alina khẽ lắc đầu, giải thích với giọng hơi khàn, đôi mắt của cô bé sáng ngời, rực rỡ.
Thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật, sự khác biệt nhất về bản chất không phải nằm ở sự cách biệt cao thấp của hệ thống kinh tế hay là sức mạnh khoa học kĩ thuật, mà là khác biệt về tư duy xã hội của hai bên. Có lẽ pháp thuật và phi pháp thuật tồn tại trở ngại do con người tạo nên, nhưng mà khoa học và pháp thuật ngay từ khi bắt đầu đã không phải là hai tồn tại đối lập ngang bằng nhau rồi.
Người bình thường ngay từ đầu đã có tầm nhìn hạn hẹp hơn so với phù thủy, nhưng điều này không phải là lí do gây trở ngại cho họ nhận thức thế giới.
Khoa học chính là phương pháp mà con người của thế giới phi pháp thuật dùng để nhận thức thế giới, tất cả những pháp thuật trông có vẻ không thể tin nổi chẳng qua chỉ là trình độ khoa học kĩ thuật đương thời không cách nào giải thích được mà thôi.
Theo Alina thấy, chỉ cần có thể quan sát và đoán định là có thể nghiên cứu. Chỉ cần có thể nghiên cứu là có thể ảnh hưởng. Chỉ cần có thể ảnh hưởng là có thể chi phối và khống chế. Bất luận là thế giới nào, đây đều là quy luật cơ bản thông dụng.
"Nhưng mà cháu có từng nghĩ, bất luận là khoa học hay là thuật bói toán, luôn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nếu thất bại thì sao? Hogwarts có thể vì hành vi liều lĩnh này của cháu mà không còn tồn tại nữa. Đối mặt với tình huống xấu nhất, cháu nghĩ như thế nào?"
Dumbledore vươn tay ra, vô cùng cẩn thận thu những tờ giấy nháp tán loạn trên giường cô bé lại, hỏi câu cuối cùng.
Đây cũng chính là điểm mà ông nghi ngờ nhất: Dựa theo ràng buộc lời thề, một khi Alina làm ra hành động như vậy, tương đương với việc đặt Hogwarts vào trong nguy hiểm, trước khi kết quả cuối cùng tới, bất luận thế nào cũng sẽ kích động cảnh báo trước của lời thề vững chắc không thể phá vỡ ở mức độ nhất định.
"Tình huống xấu nhất? Vậy thì cứ trực tiếp giao lâu đài cho đám yêu tinh, sau đó nghĩ cách kiếm thêm một khoản... Đám yêu tinh ngay từ đầu căn bản không thể nào phá hủy hay là làm tổn hại đến Hogwarts."
Alina duỗi người, trả lời một cách dửng dưng.
Cô vỗ chiếc giường mềm mại dưới thân, vén chăn lên bước xuống giường, đi tới trước tấm gương trước cửa sổ, vừa chỉnh lại đầu tóc, vừa nhẹ giọng nói với giọng điệu ung dung:
"Giáo sư Dumbledore, cháu hỏi ông, Hogwarts rốt cuộc khi nào mới coi như là biến mất, là khi quyền sở hữu lâu đài không còn thuộc về chúng ta nữa sao? Không đúng. Là tri thức mà chúng ta truyền thụ xảy ra biến đổi? Cũng không đúng. Là Bộ pháp thuật hoặc là tổ chức nào khác cưỡng chế bổ nhiệm Hiệu trưởng hoặc giáo viên của trường? Đương nhiên không phải! Mà là khi Hogwarts không còn bồi dưỡng và giáo dục phù thủy trẻ nữa."
Alina quay người lại, ngón chân trắng nõn tinh nghịch kéo tấm thảm lông cừu dày dặn, ấm áp, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn về phía phong cảnh hồ nước thần kì bên ngoài phòng ngủ, nở nụ cười dịu dàng, nói:
"Cho dù Hogwarts bị chiến tranh phá hủy, cả lâu đài đều bị san thành bình địa, Rừng Cấm không còn tồn tại, hồ lớn khô cạn thành hố sâu. Chỉ cần có đủ tiền bạc và nhân lực để Hogwarts có thể tiếp tục truyền thụ tri thức. Cho dù giới pháp thuật biến mất, chỉ cần văn minh nhân loại vẫn còn tồn tại, Hogwarts vĩnh viễn sẽ không biến mất."
"Hơn nữa, nếu như chúng ta thật sự không trả nổi tiền, đám yêu tinh mới là bên phải sốt ruột nhất. Vì phòng ngừa khoản nợ này biến thành nợ xấu, bọn chúng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giúp đỡ Hogwarts tiếp tục tồn tại lâu dài. Thế chấp Hogwarts để vay tiền trước giờ chỉ là một thủ đoạn, chứ không phải là mục đích."
Alina chớp mắt một cách xinh đẹp, nói với vẻ mặt đắc ý.
"Thế nào, Giáo sư Dumbledore, có phải cảm thấy cháu rất lợi hại không? Có một từ ngữ Muggle ông có thể tìm hiểu một chút, gọi là nằm thắng*, thích hợp dùng để hình dung tình huống trước mắt nhất."
(*) Nằm thắng: thắng lợi một cách dễ dàng, hoặc nói người có thực lực cực tốt, hiệu suất làm việc cao.
Cô bé tóc bạch kim vui mừng giơ ngón tay lên lắc lắc, cười nhe ra một đôi răng nanh đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp dường như viết đầy biểu cảm "Mau khen cháu đi! Mau khen cháu đi!".
"Quả thực là một suy nghĩ thiên tài khiến người ta kinh ngạc. Đối với chuyện này, ta không còn nghi vấn gì nữa, sau này chúng ta sẽ hết sức phối hợp với suy nghĩ của cháu."
Dumbledore khẽ vỗ tay, gật đầu khen ngợi, mỉm cười khẽ nói: "Kế tiếp ta cho rằng còn một vài vấn đề nho nhỏ khác cần thảo luận..."
Lão phù thủy già nhìn Alina đang vui sướng đến mức đuôi sắp vểnh lên tận trời, giọng nói càng thêm ôn hòa.
"... Về chuyện chưa được sự cho phép mà đã lấy khế ước đất đai của Hogwarts đi khỏi văn phòng Hiệu trưởng, và giả mạo được Hiệu trưởng ủy quyền, tự ý kí kết hợp đồng quan trọng."
"Ấy?!"
Gương mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ của Alina hơi đông cứng lại, trên đỉnh đầu, một sợi tóc màu bạch kim chưa được chải chuốt đột nhiên bắn lên, bầu không khí sao như không đúng lắm vậy?
"Đúng rồi, đúng rồi, bây giờ là lúc nào rồi, cháu còn chưa gửi thư báo bình an cho cha Benítez nữa, ông ấy nhất định lo chết mất."
Cô bé tóc bạch kim mang vẻ mặt lo lắng, vỗ hai tay vào nhau, nhảy xuống giường vừa lớn tiếng tự nói với mình, vừa nhanh chóng chạy ra cửa phòng ngủ nhà Slytherin.
Advertisement / Quảng cáo
Nhìn thấy Alina trở nên hoảng loạn, trong đáy mắt của cụ Dumbledore thoáng hiện lên nét cười, cụ thong thả rút đũa phép từ tay áo ra, chỉ về phía trước vẩy nhẹ đũa phép.
"PETRIFICUS TOTALUS"
Alina cảm thấy toàn thân cứng đờ, không đợi cô bé ngã xuống đất, cả người liền bay lên không trung, cuối cùng ngã xuống chiếc giường lớn ấm áp của kí túc.
"Giáo sư Dumbledore, ông lại thi triển pháp thuật với một đứa trẻ còn chưa đi học! Cháu nhất định sẽ tố cáo ông với Bộ pháp thuật! Một phù thủy mạnh như ông, lại dùng pháp thuật giày vò một đứa trẻ, lương tâm của ông ở đâu?!"
Cảm thấy nguy hiểm tới gần, cả người bị hóa đá, cô bé tóc bạch kim lớn tiếng khiển trách, vừa lải nhải một tràng giống như tiếng mèo kêu, cô có một dự cảm không lành.
"Xin lỗi, xin thông cảm cho hành vi ăn gian của lão già đi đứng bất tiện này. Tiếp theo đây, ta sẽ không thi triển pháp thuật nữa."
Alina liếc thấy ông cụ râu dài màu bạch kim Dumbledore thản nhiên cất đũa phép, chậm chạp đi tới bên người cô, mỉm cười nói một cách chậm rãi:
"Căn cứ theo lời nói của anh Benítez, có một cách giáo dục tương đối nguyên thủy của Muggle, thông thường có thể khá hữu hiệu để giúp đứa trẻ hư như Alina nhận thức được lỗi lầm của mình."
Vừa nói, Dumbledore xắn ống tay áo trên tay trái và phải, ngồi bên giường, bế Alina lên đặt ngang trên đầu gối.
"Khoan... khoan đã..."
Thấy Dumbledore xắn ống tay áo lên, giơ cao cánh tay, cô bé tóc bạch kim ngay lập tức ý thức được vận mệnh sắp tới của mình, liền lắc đầu, cố gắng giãy giụa.
"Cứu mạng, giết người rồi, Giáo sư Dumbledore biến thành phù thủy Hắc ám rồi..."
Bốp!
"A!"
Cốc, cốc, cốc...
Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng ngủ kí túc truyền tới một loạt tiếng gõ cửa có nhịp điệu, giọng nói của gia tinh Burley từ bên ngoài bay vào:
"Giáo sư Dumbledore, tôi đã đưa ngài Benítez tới cửa rồi."
Không đợi nó nói hết, cửa kí túc liền bị Benítez đẩy mạnh.
"Alina, con vẫn ổn chứ?" Người đàn ông xông vào trong với vẻ mặt lo lắng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngẩn người, chần chừ hỏi: "Ối, Giáo sư Dumbledore, ngài đây là?"
"Cha ơi cứu con, cứu con!"
Cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh, cô bé tóc bạch kim kích động đến mức sắp khóc. Bàn tay gầy trơ xương của lão phù thủy già đánh lên mông cực kì đau!
"Tôi vừa mới biết được sáng nay Alina đã đem trường Hogwart đi thế chấp."
Dumbledore ngẩng đầu lên, giải thích bằng giọng bình tĩnh, giống như đã xảy ra chuyện gì rất bình thường vậy.
"Còn chưa khai giảng đã đem trường đi thế chấp ư?!"
Benítez cảm thấy nhức đầu, cuối cùng ông cũng biết chuyện lớn mà Alina đã nói là gì rồi.
"Tôi biết rồi, bây giờ hãy giao Alina cho tôi đi!"
Trầm ngâm mấy giây, Benítez gật đầu, không đợi nụ cười trên mặt cô bé giương lên, trầm giọng bổ sung một câu:
Advertisement / Quảng cáo
"Sức tôi lớn, tôi đánh con bé mới nhớ kĩ hơn."
Hử?! Ấy ấy ấy?!
Đôi mắt của Alina lập tức trợn lên tròn xoe, kịch bản vốn không nên viết như vậy, cô là công thần cơ mà! Cô là chiếc áo bông thân thiết đáng yêu nhất mà!
"Gượm đã, con hoàn toàn là muốn tốt cho trường mà, con không hề tham ô một đồng tiền nào..."
Bốp!
"Tha cho con đi, con biết sai rồi, con đảm bảo không có lần sau..."
Bốp!
"Giáo sư Dumbledore, rõ ràng ông đã thề sẽ bảo vệ cháu..."
Bốp!
"Ối! Hu hu hu, híc híc híc... Các người ức hiếp con!"
Bốp! Bốp! Bốp...
Bình luận facebook