Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-45
Chương 45: Mểu được những khái niệm cơ bản. Mìn
Translator: Nguyetmai
Sau khi thuận miệng đưa ra một vài ý kiến nho nhỏ cho Harry, Alina hài lòng híp mắt lại, mở lại cuốn "Thần chú tiêu chuẩn, sơ cấp" một lần nữa rồi tập trung tinh thần đọc sách.
Còn về việc những "ý kiến nho nhỏ này" tương lai có gây ra khốn khổ gì cho Giáo sư Snape hay không thì Alina căn bản không quan tâm.
Nếu như cô nhớ không lầm thì trước đây khi con mèo lớn tuổi nào đó đánh thuốc mê bắt cóc cô tới Hogwarts đã sử dụng thuốc ngủ do Giáo sư Snape điều chế, bây giờ chẳng qua chỉ là cô đáp lễ lại một cách vô cùng hợp lí mà thôi.
"Môn Độc dược sao? Liên quan tới tin tức của mẹ mình..."
Thấy Alina không có ý nói chuyện nữa, Harry cúi đầu xem cuốn "Thuốc và thành phần độc dược" trong tay, cúi đầu lặp lại một câu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Toa tàu lại một lần nữa chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng trang sách thỉnh thoảng được lật giở.
Mãi cho tới khi...
"Xin lỗi, mình có thể vào trong không? Những chỗ khác đều đã chật kín người rồi."
Cánh cửa kéo gian phòng trên toa tàu bị mở ra, một cậu bé tóc đỏ đứng ở cửa phòng, vô thức đè thấp giọng, hỏi với vẻ căng thẳng.
Gian phòng trước mặt này dường như không giống như cảnh tượng trong những gian phòng khác, bầu không khí học tập yên tĩnh này thậm chí còn khiến cậu ta tưởng rằng mình đã bất cẩn đi vào gian phòng của huynh trưởng rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Alina ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé tóc đỏ mà nửa người núp sau cánh cửa kéo, nhướng lông mày. Vừa nãy cô đã thấy cậu ta ở bên cạnh bà Weasley, mặc dù cô không thích Ron Weasley lắm, nhưng ai bảo người ta có một bà mẹ tốt cơ chứ?
Cô lễ độ gật đầu và mỉm cười: "Đương nhiên, mời vào."
"Cảm ơn."
Cậu bé tóc đỏ bước vào, liếc nhìn hai người trong gian phòng, sau khi do dự nửa giây, cậu vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh Harry.
Trầm mặc một hồi, thấy hai người còn lại dường như không có ý muốn nói chuyện, cậu bé tóc đỏ gãi mũi, lấy dũng khí vỗ Harry ở bên cạnh, chủ động mở miệng nói:
"Ê... Xin chào, mình tên là Ron, Ron Weasley."
"Chào, mình là Harry, Harry Potter."
Mặc dù còn đang lo lắng về môn Độc dược, nhưng sau khi nghe được lời chào hỏi của Ron, Harry vẫn chủ động gập sách lại, quay đầu nhìn Ron, lịch sự tự giới thiệu về mình.
Ôi, xong rồi, không thể nào yên tĩnh đọc sách nữa rồi.
Alina ngồi ở vị trí đối diện, sau khi nghe được cuộc đối thoại của hai người thì bất lực trợn trắng mắt, với tính cách nói to và nhiều của Ron thì trong hơn nửa tiếng tiếp theo đây, đoán chừng cô không thể nào tiếp tục yên tâm mà xem trước bài được rồi.
Quả đúng như dự đoán, Ron trừng to hai mắt, hỏi với vẻ mặt đầy khiếp sợ:
"Harry? Là cái cậu Harry Potter kia sao?! Vậy thì bạn thật sự có cái..."
Ron chỉ vào trán của Harry, căng thẳng nuốt nước bọt, hạ thấp giọng, nói với giọng điệu thần bí: "Ý mình nói đến vết thẹo kia đó."
"Ồ, đúng vậy."
Harry mỉm cười không để bụng, thoải mái vén một lọn tóc trên trán lên, để lộ ra một vết thẹo hình tia chớp.
"Oa a, ngầu thiệt đó!"
Đôi mắt Ron lại trừng lớn thêm vài phần, đang chuẩn bị tiếp tục hỏi gì đó.
Rào rào.
Đúng lúc này, cánh cửa gian phòng lại bị mở ra.
"Hi, Ron. Có vẻ em đã tìm được bạn mới rồi hả?"
Hai cậu bé trông giống nhau như đúc đứng ở cửa, thò đầu vào bên trong.
Ron gật đầu, ánh mắt nôn nóng chỉ vào Harry bên cạnh, nói với vẻ hưng phấn: "George, Fred, các anh chắc chắn không đoán ra được em đã gặp được ai đâu."
"Ấy, đây không phải là cậu bé tóc đen đứng bên cạnh chúng ta ở trên sân ga sao?"
Hai anh em sinh đôi quan sát Harry từ trên xuống dưới một lượt, một trong số đó đột nhiên nói.
"Ôi trời ơi, Ron."
Một người trong số hai anh em sinh đôi khoa trương mà vỗ trán, cắt ngang lời Ron, nói với vẻ vô cùng đau đớn: "Em đừng nói với anh, bọn anh khó khăn lắm mới đưa em tới toa tàu này mà kết quả em lại đi hỏi thăm tên của một thằng con trai trước tiên sao?"
"Cũng có thể là Ron bé nhỏ của chúng ta xấu hổ nên ngoại trừ Ginny ra, nó gần như chưa từng nói chuyện với cô gái nào."
Người còn lại trong hai anh em sinh đôi nói tiếp, đồng thời nháy mắt với Ron.
"Im miệng đi, Fred, George!"
Ron liếc nhìn cô bé tóc bạch kim ở bên cạnh đang nhìn ba người họ một cách đầy hứng thú, tai cậu hơi đỏ lên, nâng cao âm lượng lên mà nói: "Các anh thì biết cái gì chứ? Cậu ấy là Harry Potter đó. Chính là Harry Potter đã đánh bại Kẻ mà ai cũng biết là ai đó."
"Harry Potter?!"
Advertisement / Quảng cáo
Vẻ hài hước trên mặt hai anh em liền đông cứng lại, đồng thanh lặp lại một lần, rồi quay đầu lại nhìn về phía cậu bé Harry đang ngồi bên cạnh Ron.
Lúc này lọn tóc vén lên trên trán Harry còn chưa thả xuống, vết thẹo hình tia chớp đập thẳng vào mắt hai người.
"Ôi ôi, trời ơi, cậu ta thật sự..."
"Không sai, đúng là cậu ấy, em trai bé bỏng của chúng ta đã quen một nhân vật lớn rồi."
Lần này biến thành ba anh em cùng ngẩn người nhìn chằm chằm vào Harry, quan sát từ trên xuống dưới, giống như là đang ngắm nhìn loài động vật nào đó cực kỳ quý hiếm vậy, khiến Harry không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Gương mặt đỏ lên, Harry bé nhỏ nhanh chóng buông lọn tróc trên trán xuống, che vết thẹo lại, lại mở cuốn "Thuốc và nguyên liệu độc dược" ra, giả vờ như mình đang đọc sách.
"Hi, Harry, em có còn nhớ chút nào về chuyện xảy ra khi đó..."
"Anh cảm thấy cậu ấy có thể nhớ được dáng vẻ của Kẻ ai cũng biết là ai đó..."
Hai anh em đột nhiên trở nên vô cùng hưng phấn, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, gần như mở miệng hỏi cùng một lúc.
Bộp!
Không đợi hai người nói hết, hai tay Alina dùng sức đóng quyển "Thần chú tiêu chuẩn, sơ cấp" trong tay lại, vang lên một tiếng bộp cực lớn, khiến bốn cậu bé trong gian phòng sợ đến mức nhảy dựng lên, vô thức ngừng cuộc đối thoại lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
"Được rồi, chấm dứt tại đây đi."
Cô bé tóc bạch kim trầm mặt xuống, dùng ánh mắt quét qua bốn cậu bé trong phòng, chân mày nhíu lại.
"Fred, George! Các anh muốn khiến Harry nhớ lại chuyện không vui trong ngày đầu tới trường sao?!"
"Còn Ron, giáo trình học bạn đã xem qua chưa? Bạn nhớ được mấy câu thần chú? Không nhìn thấy Harry cũng đang đọc sách đó sao?"
"Còn cả bạn nữa, Harry Potter, đừng cứ gặp người là vén tóc lên khoe vết thẹo, bạn có biết là làm thế trông rất ngốc không? Đáp án của ba câu hỏi kia bạn đã nhớ chưa, bạn còn biết muốn được tin tức của mẹ bạn nữa không?!"
Alina đứng dậy, nhìn bốn cậu bé trong phòng với vẻ mặt không vui, lần lượt điểm danh, mắng như pháo liên thanh.
Sự uy nghiêm của chị đại được bồi trong suốt những năm tháng trong cô nhi viện khiến mấy cậu bé không hẹn mà cùng rụt cổ lại, lập tức đều câm như hến.
"Xin lỗi, Harry, bọn anh không cố ý."
"Được rồi, đừng tức giận nữa mà. Con gái đều rất đáng sợ, giống y như mẹ mình vậy."
Fred và George mặt dày nhất trong hội, hoàn hồn lại trước tiên, trước là xoa đầu nói xin lỗi Harry với vẻ vô cùng áy náy, sau đó xấu hổ, làm mặt quỷ với Alina.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn Ron đang hoang mang chẳng biết gì mà nói.
"Nghe đây, bây giờ bọn anh phải tới toa tàu giữa chơi. Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở đó. Em cứ ở đây trước, nghe lời chị Alina mà ngoan ngoãn chuẩn bị trước bài đi nhé."
"Ok."
Ron gật đầu một cách cứng ngắc, thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện nghi ngờ tại sao mình đột nhiên lại bị xác định là em trai.
"Vậy thì, bye."
Hai anh em sinh đôi nhanh chóng vẫy tay, chuồn ra ngoài cửa.
"Khoan đã! Hai chai nước này cho các anh, coi như là quà cảm ơn lúc trước, mặc dù không đáng giá bao nhiêu nhưng là tấm lòng của em."
Alina đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới trước chiếc va li da đen lớn của mình, lấy hai chai coca từ bên trong ra, đuổi tới cửa rồi nhét vào trong tay của George và Fred.
"Đây là cái gì?! Mực viết hả?"
"Ồ, chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, không đến mức dùng độc dược giết chúng ta đó chứ?"
Advertisement / Quảng cáo
Hai anh em khoa trương hô lên, nhìn thứ nước đen sì trong chai rồi hỏi.
Hả? Hóa ra họ không biết coca sao? Nếu đã như vậy thì...
Khóe miệng Alina cong lên, cô mỉm cười nói: "Đây là coca, một loại đồ uống thần kì do Muggle sản xuất ra, rất được ưa chuộng. Không tin thì các anh hỏi Harry đi, chắc chắn cậu ấy đã từng uống rồi. Các anh có muốn thử xem sao không?"
Hai anh em nhà Weasley bán tín bán nghi nhìn Harry ngồi bên trong, sau khi có được cái gật đầu khẳng định của đứa trẻ ngoan ngoãn thành thực Harry Potter, mới yên tâm vươn tay ra nhận lấy coca.
"Đồ uống thần kì của Muggle sao? Anh đoán Lee Jordan chắc chắn cũng chưa từng nhìn thấy."
"Oa ô, màu sắc này... ngầu thiệt! Cảm ơn nha!"
Hai anh em sinh đôi vui vẻ gật đầu, cất chai coca trong tay rồi quay người chuẩn bị đi khỏi.
"À, đúng rồi."
Alina đứng ở cửa, kéo cánh cửa ra một nửa, che mất khuôn mặt của Harry ở trong gian phòng, ngọt ngào bổ sung một câu: "Suýt chút nữa thì quên nói với các anh, trước khi uống phải dùng sức lắc thật mạnh, thì sẽ càng thú vị hơn."
Sau đó trong tiếng cảm ơn của George và Fred, Alina thản nhiên đóng cửa lại, trừng mắt uy hiếp Harry vì nghe thấy lời của cô mà trừng lớn mắt, rồi ngồi xổm xuống lấy ra một chai coca lắc thật mạnh, mỉm cười vứt cho Ron bé bỏng đang hâm hộ, hiếu kì ra mặt.
"Đương nhiên, Ron... nào, chai này là của bạn."
Translator: Nguyetmai
Sau khi thuận miệng đưa ra một vài ý kiến nho nhỏ cho Harry, Alina hài lòng híp mắt lại, mở lại cuốn "Thần chú tiêu chuẩn, sơ cấp" một lần nữa rồi tập trung tinh thần đọc sách.
Còn về việc những "ý kiến nho nhỏ này" tương lai có gây ra khốn khổ gì cho Giáo sư Snape hay không thì Alina căn bản không quan tâm.
Nếu như cô nhớ không lầm thì trước đây khi con mèo lớn tuổi nào đó đánh thuốc mê bắt cóc cô tới Hogwarts đã sử dụng thuốc ngủ do Giáo sư Snape điều chế, bây giờ chẳng qua chỉ là cô đáp lễ lại một cách vô cùng hợp lí mà thôi.
"Môn Độc dược sao? Liên quan tới tin tức của mẹ mình..."
Thấy Alina không có ý nói chuyện nữa, Harry cúi đầu xem cuốn "Thuốc và thành phần độc dược" trong tay, cúi đầu lặp lại một câu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Toa tàu lại một lần nữa chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng trang sách thỉnh thoảng được lật giở.
Mãi cho tới khi...
"Xin lỗi, mình có thể vào trong không? Những chỗ khác đều đã chật kín người rồi."
Cánh cửa kéo gian phòng trên toa tàu bị mở ra, một cậu bé tóc đỏ đứng ở cửa phòng, vô thức đè thấp giọng, hỏi với vẻ căng thẳng.
Gian phòng trước mặt này dường như không giống như cảnh tượng trong những gian phòng khác, bầu không khí học tập yên tĩnh này thậm chí còn khiến cậu ta tưởng rằng mình đã bất cẩn đi vào gian phòng của huynh trưởng rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Alina ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé tóc đỏ mà nửa người núp sau cánh cửa kéo, nhướng lông mày. Vừa nãy cô đã thấy cậu ta ở bên cạnh bà Weasley, mặc dù cô không thích Ron Weasley lắm, nhưng ai bảo người ta có một bà mẹ tốt cơ chứ?
Cô lễ độ gật đầu và mỉm cười: "Đương nhiên, mời vào."
"Cảm ơn."
Cậu bé tóc đỏ bước vào, liếc nhìn hai người trong gian phòng, sau khi do dự nửa giây, cậu vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh Harry.
Trầm mặc một hồi, thấy hai người còn lại dường như không có ý muốn nói chuyện, cậu bé tóc đỏ gãi mũi, lấy dũng khí vỗ Harry ở bên cạnh, chủ động mở miệng nói:
"Ê... Xin chào, mình tên là Ron, Ron Weasley."
"Chào, mình là Harry, Harry Potter."
Mặc dù còn đang lo lắng về môn Độc dược, nhưng sau khi nghe được lời chào hỏi của Ron, Harry vẫn chủ động gập sách lại, quay đầu nhìn Ron, lịch sự tự giới thiệu về mình.
Ôi, xong rồi, không thể nào yên tĩnh đọc sách nữa rồi.
Alina ngồi ở vị trí đối diện, sau khi nghe được cuộc đối thoại của hai người thì bất lực trợn trắng mắt, với tính cách nói to và nhiều của Ron thì trong hơn nửa tiếng tiếp theo đây, đoán chừng cô không thể nào tiếp tục yên tâm mà xem trước bài được rồi.
Quả đúng như dự đoán, Ron trừng to hai mắt, hỏi với vẻ mặt đầy khiếp sợ:
"Harry? Là cái cậu Harry Potter kia sao?! Vậy thì bạn thật sự có cái..."
Ron chỉ vào trán của Harry, căng thẳng nuốt nước bọt, hạ thấp giọng, nói với giọng điệu thần bí: "Ý mình nói đến vết thẹo kia đó."
"Ồ, đúng vậy."
Harry mỉm cười không để bụng, thoải mái vén một lọn tóc trên trán lên, để lộ ra một vết thẹo hình tia chớp.
"Oa a, ngầu thiệt đó!"
Đôi mắt Ron lại trừng lớn thêm vài phần, đang chuẩn bị tiếp tục hỏi gì đó.
Rào rào.
Đúng lúc này, cánh cửa gian phòng lại bị mở ra.
"Hi, Ron. Có vẻ em đã tìm được bạn mới rồi hả?"
Hai cậu bé trông giống nhau như đúc đứng ở cửa, thò đầu vào bên trong.
Ron gật đầu, ánh mắt nôn nóng chỉ vào Harry bên cạnh, nói với vẻ hưng phấn: "George, Fred, các anh chắc chắn không đoán ra được em đã gặp được ai đâu."
"Ấy, đây không phải là cậu bé tóc đen đứng bên cạnh chúng ta ở trên sân ga sao?"
Hai anh em sinh đôi quan sát Harry từ trên xuống dưới một lượt, một trong số đó đột nhiên nói.
"Ôi trời ơi, Ron."
Một người trong số hai anh em sinh đôi khoa trương mà vỗ trán, cắt ngang lời Ron, nói với vẻ vô cùng đau đớn: "Em đừng nói với anh, bọn anh khó khăn lắm mới đưa em tới toa tàu này mà kết quả em lại đi hỏi thăm tên của một thằng con trai trước tiên sao?"
"Cũng có thể là Ron bé nhỏ của chúng ta xấu hổ nên ngoại trừ Ginny ra, nó gần như chưa từng nói chuyện với cô gái nào."
Người còn lại trong hai anh em sinh đôi nói tiếp, đồng thời nháy mắt với Ron.
"Im miệng đi, Fred, George!"
Ron liếc nhìn cô bé tóc bạch kim ở bên cạnh đang nhìn ba người họ một cách đầy hứng thú, tai cậu hơi đỏ lên, nâng cao âm lượng lên mà nói: "Các anh thì biết cái gì chứ? Cậu ấy là Harry Potter đó. Chính là Harry Potter đã đánh bại Kẻ mà ai cũng biết là ai đó."
"Harry Potter?!"
Advertisement / Quảng cáo
Vẻ hài hước trên mặt hai anh em liền đông cứng lại, đồng thanh lặp lại một lần, rồi quay đầu lại nhìn về phía cậu bé Harry đang ngồi bên cạnh Ron.
Lúc này lọn tóc vén lên trên trán Harry còn chưa thả xuống, vết thẹo hình tia chớp đập thẳng vào mắt hai người.
"Ôi ôi, trời ơi, cậu ta thật sự..."
"Không sai, đúng là cậu ấy, em trai bé bỏng của chúng ta đã quen một nhân vật lớn rồi."
Lần này biến thành ba anh em cùng ngẩn người nhìn chằm chằm vào Harry, quan sát từ trên xuống dưới, giống như là đang ngắm nhìn loài động vật nào đó cực kỳ quý hiếm vậy, khiến Harry không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Gương mặt đỏ lên, Harry bé nhỏ nhanh chóng buông lọn tróc trên trán xuống, che vết thẹo lại, lại mở cuốn "Thuốc và nguyên liệu độc dược" ra, giả vờ như mình đang đọc sách.
"Hi, Harry, em có còn nhớ chút nào về chuyện xảy ra khi đó..."
"Anh cảm thấy cậu ấy có thể nhớ được dáng vẻ của Kẻ ai cũng biết là ai đó..."
Hai anh em đột nhiên trở nên vô cùng hưng phấn, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, gần như mở miệng hỏi cùng một lúc.
Bộp!
Không đợi hai người nói hết, hai tay Alina dùng sức đóng quyển "Thần chú tiêu chuẩn, sơ cấp" trong tay lại, vang lên một tiếng bộp cực lớn, khiến bốn cậu bé trong gian phòng sợ đến mức nhảy dựng lên, vô thức ngừng cuộc đối thoại lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
"Được rồi, chấm dứt tại đây đi."
Cô bé tóc bạch kim trầm mặt xuống, dùng ánh mắt quét qua bốn cậu bé trong phòng, chân mày nhíu lại.
"Fred, George! Các anh muốn khiến Harry nhớ lại chuyện không vui trong ngày đầu tới trường sao?!"
"Còn Ron, giáo trình học bạn đã xem qua chưa? Bạn nhớ được mấy câu thần chú? Không nhìn thấy Harry cũng đang đọc sách đó sao?"
"Còn cả bạn nữa, Harry Potter, đừng cứ gặp người là vén tóc lên khoe vết thẹo, bạn có biết là làm thế trông rất ngốc không? Đáp án của ba câu hỏi kia bạn đã nhớ chưa, bạn còn biết muốn được tin tức của mẹ bạn nữa không?!"
Alina đứng dậy, nhìn bốn cậu bé trong phòng với vẻ mặt không vui, lần lượt điểm danh, mắng như pháo liên thanh.
Sự uy nghiêm của chị đại được bồi trong suốt những năm tháng trong cô nhi viện khiến mấy cậu bé không hẹn mà cùng rụt cổ lại, lập tức đều câm như hến.
"Xin lỗi, Harry, bọn anh không cố ý."
"Được rồi, đừng tức giận nữa mà. Con gái đều rất đáng sợ, giống y như mẹ mình vậy."
Fred và George mặt dày nhất trong hội, hoàn hồn lại trước tiên, trước là xoa đầu nói xin lỗi Harry với vẻ vô cùng áy náy, sau đó xấu hổ, làm mặt quỷ với Alina.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn Ron đang hoang mang chẳng biết gì mà nói.
"Nghe đây, bây giờ bọn anh phải tới toa tàu giữa chơi. Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở đó. Em cứ ở đây trước, nghe lời chị Alina mà ngoan ngoãn chuẩn bị trước bài đi nhé."
"Ok."
Ron gật đầu một cách cứng ngắc, thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện nghi ngờ tại sao mình đột nhiên lại bị xác định là em trai.
"Vậy thì, bye."
Hai anh em sinh đôi nhanh chóng vẫy tay, chuồn ra ngoài cửa.
"Khoan đã! Hai chai nước này cho các anh, coi như là quà cảm ơn lúc trước, mặc dù không đáng giá bao nhiêu nhưng là tấm lòng của em."
Alina đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới trước chiếc va li da đen lớn của mình, lấy hai chai coca từ bên trong ra, đuổi tới cửa rồi nhét vào trong tay của George và Fred.
"Đây là cái gì?! Mực viết hả?"
"Ồ, chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, không đến mức dùng độc dược giết chúng ta đó chứ?"
Advertisement / Quảng cáo
Hai anh em khoa trương hô lên, nhìn thứ nước đen sì trong chai rồi hỏi.
Hả? Hóa ra họ không biết coca sao? Nếu đã như vậy thì...
Khóe miệng Alina cong lên, cô mỉm cười nói: "Đây là coca, một loại đồ uống thần kì do Muggle sản xuất ra, rất được ưa chuộng. Không tin thì các anh hỏi Harry đi, chắc chắn cậu ấy đã từng uống rồi. Các anh có muốn thử xem sao không?"
Hai anh em nhà Weasley bán tín bán nghi nhìn Harry ngồi bên trong, sau khi có được cái gật đầu khẳng định của đứa trẻ ngoan ngoãn thành thực Harry Potter, mới yên tâm vươn tay ra nhận lấy coca.
"Đồ uống thần kì của Muggle sao? Anh đoán Lee Jordan chắc chắn cũng chưa từng nhìn thấy."
"Oa ô, màu sắc này... ngầu thiệt! Cảm ơn nha!"
Hai anh em sinh đôi vui vẻ gật đầu, cất chai coca trong tay rồi quay người chuẩn bị đi khỏi.
"À, đúng rồi."
Alina đứng ở cửa, kéo cánh cửa ra một nửa, che mất khuôn mặt của Harry ở trong gian phòng, ngọt ngào bổ sung một câu: "Suýt chút nữa thì quên nói với các anh, trước khi uống phải dùng sức lắc thật mạnh, thì sẽ càng thú vị hơn."
Sau đó trong tiếng cảm ơn của George và Fred, Alina thản nhiên đóng cửa lại, trừng mắt uy hiếp Harry vì nghe thấy lời của cô mà trừng lớn mắt, rồi ngồi xổm xuống lấy ra một chai coca lắc thật mạnh, mỉm cười vứt cho Ron bé bỏng đang hâm hộ, hiếu kì ra mặt.
"Đương nhiên, Ron... nào, chai này là của bạn."
Bình luận facebook