Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 47: Sandwich và socola Ferrero Rocher
Translator: Nguyetmai
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười hai rưỡi, trên hành lang truyền tới một tràng những tiếng ken két ken két vang dội.
Một người phụ nữ với nụ cười dễ mến, có hai má lúm đồng tiền đẩy cửa ra, chỉ vào chiếc xe đẩy nhỏ trong tay, nhìn ba đứa trẻ đang vùi đầu đọc sách mà hỏi: "Các cháu yêu, có muốn mua chút đồ ăn vặt trên xe đẩy không?"
Ron vốn đang không tập trung liền ngẩng đầu lên đầu tiên, liếc nhìn chiếc xe đẩy bày la liệt đủ loại đồ ăn vặt một cái, mỉm cười ngượng ngùng: "Không ạ, cảm ơn."
Vừa nói, Ron vừa móc một gói giấy dày cộm từ trong ngực ra, mấy miếng sandwich bị ép xẹp nhét chung với nhau, khiến người ta nhìn đã không muốn ăn, vừa cố gắng cử động gò má, lộ ra một nụ cười bối rối, nhỏ giọng lầm bầm:
"Cháu tự mang sandwich theo rồi."
Nói xong, Ron nhanh chóng đặt sandwich trong tay xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Alina chú ý tới tai của Ron lại đỏ lựng lên, dễ dàng nhận thấy cậu không hài lòng với phần sandwich này lắm.
"Xin lỗi, cháu cũng không cần."
Alina lắc đầu từ chối, không phải đã nói là cô có ý định muốn ăn chực uống chực rồi đó sao.
Advertisement / Quảng cáo
Trên thực tế, từ sau chuyến đi tới Hogwarts hôm đó, kho vàng nhỏ của Alina đã bị tịch thu không còn một đồng rồi.
Bất luận là Bảng Anh hay là đồng Galleon đều bị đám người lớn đáng ghét phân chia "bảo quản thay" hết rồi, để tránh cô lại lén lút chạy tới nơi nào đó để gây chuyện.
Dựa theo cách nói thống nhất của Dumbledore và Benítez, nếu như Alina muốn mua gì đó, thì cứ nói thẳng với họ là được, còn về việc chủ động sử dụng đến tiền thì ít nhất trước khi khai giảng, cô đừng hòng mơ tưởng tới nữa.
Vì vậy, ngoại trừ một va li lớn chứa đầy đồ ăn vặt ra thì lúc này Alina thật sự không một xu dính túi, muốn mua cũng không mua được.
"Hi, Ron. Nếu bạn không ngại thì mình dùng cái này đổi với bạn nhé!"
Quay đầu lại, nhìn thấy Ron trầm mặc không nói, cô bé tóc bạch kim suy nghĩ một chút rồi đi tới trước va li hành lý, lấy ra một hộp với những quả cầu socola được bọc trong giấy bạc màu vàng kim đưa cho Ron.
"Lúc lên tàu mình đã từng nghe đám Fred nói, bác Weasley phải chăm sóc bảy đứa con, mình nghĩ tài nấu nướng của bà ấy chắc khá tốt."
"Nhưng mà..."
Ron do dự liếc nhìn Alina một cái, vô thức muốn giấu những chiếc sandwich đã bị ép xẹp thành một đống trong tay đi.
"Yên tâm đi, đây chỉ là socola bình thường thôi. Sản phẩm chủ đạo do công ty Ferrero Ý sản xuất, nếu không phải là sợ béo ra thì mình không bao giờ đưa cho bạn đâu."
Nhướng lông mày, Alina dứt khoát vươn tay ra, cướp lấy sandwich trong tay Ron, sau đó quẳng hộp socola trong tay vào trong lòng cậu bé.
Là một hình ảnh thu nhỏ chính diện của giới pháp thuật, đặc biệt là sau khi đọc hết tuyển tập Harry Potter từ phần một đến phần bảy, bạn rất khó nảy sinh ác cảm đối với người nhà Weasley.
Gần như mỗi người khi đọc sách đều sẽ tưởng tượng, nếu như có thể, có thể khiến cuộc sống của gia đình này không khó khăn như vậy nữa được không?
Dù sao thì, ngoại trừ việc không thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình ra thì cặp cha mẹ mẫu mực như vợ chồng nhà Weasley gần như không có điểm đen nào rõ ràng.
"Mình sẽ không thích ăn cái này đâu, quá khô. Bên trong sandwich kẹp thịt bò muối, thực ra nó chẳng ngon chút nào."
Đột nhiên bị cướp mất sandwich không kịp trở tay, Ron lắc đầu, nói với vẻ bi ai.
"Mẹ mình không có thời gian."
Dường như cảm thấy không ổn lắm, cậu vội vã bổ sung: "Bạn thấy đấy, ý của mình là mẹ mình phải chăm sóc đồng thời sáu đứa mình... Ý mình là, cái này không thể thể hiện cho tài nấu nướng của mẹ mình được."
Mặt của Ron đỏ lên, cậu đứng dậy, định cướp bịch giấy nhăn nhúm trong tay Alina về.
"Yên tâm đi Ron. Mình không phải là tiểu thư được cưng chiều từ bé gì cả. Trong từ điển của mình từ 'kén ăn' không hề tồn tại."
Alina nhún vai, mở túi nilon ra, lấy chiếc sandwich đã nguội lạnh rồi cắn một miếng.
"Phải biết rằng, khi cô nhi viện mới thành lập, vì để bớt khẩu phần thức ăn cho những đứa trẻ khác, mình và cha xứ Benítez hầu như ngày nào cũng chỉ có thể ăn những miếng bánh mì đen cứng như đá vậy."
Trong mắt cô ánh lên sự hoài niệm, Benítez tới từ Tây Ban Nha, vốn dĩ không nhận được đãi ngộ của giáo hội nước Anh, lại cộng thêm cái gánh nặng là cô lúc mới xuyên tới đây không biết một tí tiếng Anh nào. Trong khoảng thời gian đó, để có thể duy trì được cô nhi viện tiếp tục hoạt động, có thể nói hai người một lớn một nhỏ đã nghĩ hết tất cả mọi cách.
Phải biết rằng, những điều dơ bẩn và đáng ghê tởm dưới màn sương mù London còn tàn khốc và khiến người ta buồn nôn hơn nhiều so với những Hoa kiều không rõ chân tướng đã nghĩ. Duy trì một cô nhi viện ở thập niên 90, giống như là đi trong địa ngục vậy.
Advertisement / Quảng cáo
So ra, bất luận là những bắt nạt và sự xa lánh trẻ con mà Harry đã phải chịu đựng, hay là gia cảnh khốn cùng mà Ron phải đối mặt, thực sự là không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, đây cũng là điểm mà Benítez từ trước tới nay vẫn luôn yên tâm, chỉ cần cô nhi viện và ông vẫn còn đó, thì chắc chắn Alina sẽ không thể lệch ra khỏi chính đạo. Điểm này cho dù là Dumbledore đã lập lời thề Bất Khả Bội với cô bé cũng không dám chắc chắn bằng Benítez.
"Đợi đã, Alina, bạn là cô nhi hả?!"
Nghe thấy Alina nói vậy, Ron và Harry trợn tròn mắt kinh ngạc. Theo hai đứa thấy, cô bé tóc bạch kim có cử chỉ tao nhã, học thức uyên bác, bất luận thế nào cũng không liên quan gì tới hai chữ "cô nhi".
"Thực ra nếu nói một cách nghiêm khắc thì chắc mình cũng không được coi là cô nhi, thôi không nói chuyện này nữa."
Alina lắc đầu, không muốn nói quá nhiều về vấn đề này. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với Ron, chỉ vào miếng sandwich trong tay, giơ ngón cái lên, dùng vẻ mặt chân thành mà khen ngợi.
"Nói thật thì mùi vị rất ngon. Miếng thịt bò trước khi kẹp vào trong chắc đun qua với canh cà chua nhỉ? Vị muối vừa phải, hơn nữa còn có vị tương cà chín."
"Sau đó miếng phô mai ở giữa cũng đã được rán chín, dính chặt lên miếng bánh mì, mẹ bạn làm rất có tâm đấy! Tuyệt đối không phải chỉ tùy tiện làm đối phó để có đồ ăn cho bạn đâu."
Nếu như nhận định trình độ nấu nướng của vùng vương quốc Anh là năm mươi điểm thì tài nấu nướng của bà Weasley cũng phải khoảng bảy mươi, mặc dù sandwich trông có vẻ đơn giản, hơn nữa vẻ ngoài cũng không được đẹp đẽ.
Nhưng là một kẻ tham ăn, bất luận là miếng pho mai chín hơi kĩ hay là miếng thịt bò muối đã nấu qua bằng canh cà chua thì Alina đều có thể cảm nhận rất rõ tấm lòng của bà Weasley bên trong đó.
"Ồ? Không rõ nữa, là vậy sao..."
Ron hoang mang gật đầu, vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều, mặc dù nghe không hiểu những gì Alina nói, nhưng có một điều cậu rất rõ, đó là hình như sandwich mẹ làm không dở tệ như trong tưởng tượng của cậu.
"Nếu như bạn thích thì tặng bạn ăn đấy. Mình đã muốn thử socola của Muggle từ lâu rồi."
Quan sát thật kĩ vẻ mặt của Alina, hàng lông mày của Ron liền dãn ra, cậu khoát tay một cách hào phóng, cúi đầu bắt đầu bóc những viên socola Ferrero Rocher được bọc trong giấy bạc màu vàng kim.
Thấy biểu cảm trên mặt Ron đã trở nên sáng sủa hơn, Alina vẫn nở nụ cười, bình thản nuốt miếng sandwich vừa chua vừa mặn vừa lạnh trong miệng xuống. Tâm ý không đồng nghĩa với tài nấu nướng, huống hồ sandwich vốn là một danh từ có nghĩa là bớt việc, thực ra điều này không gì có thể lấp liếm được.
Thế nhưng những điều này không cần thiết phải nói cho Ron biết. Theo Alina thấy tính cách khiến nhiều người chỉ trích của Ron sau này thực ra không thể hoàn toàn quy kết hết lên đầu của đứa trẻ non nớt, nhạy cảm này được.
Là một thành viên của nhóm ba người, đa số thời gian ý nghĩa tồn tại của Ron là dùng để làm nổi bật lên lòng dũng cảm của Harry, hoặc là trí tuệ của Hermione, điểm này vốn chính là sự an bài tàn nhẫn cực kỳ trái nhân tính.
Không ai lại chấp nhận sống trong bóng tối, đứng sau ánh hào quang của người khác cả, cho dù người đó là người anh em tốt của bạn. Cho nên năm tư, trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, cậu mới có những cảm xúc bùng nổ như vậy
Còn ở nhà, là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, khác với Ginny được muôn vàn yêu chiều, Ron là đứa có địa vị thấp nhất trong cả gia đình.
Giống như lời cậu nói, các anh trai dường như đều đã chiếm hết tất cả những kiểu mẫu tích cực, nếu như cậu có thể làm được thì cũng chẳng có gì giỏi giang cả, bởi vì bọn họ đã làm được trước cậu rồi.
Nếu không có tình huống đột phá thì cậu vĩnh viễn không được dùng đồ mới, mặc lại áo choàng cũ của Bill, dùng lại đũa phép cũ của Charles, còn có con chuột mà Percy bỏ không cần nữa, vũ hội mặc bộ lễ phục cũ xấu xí của ông chú...
Có thể đối với bà Weasley, đây đã là sự bố trí tối ưu mà bà có thể đưa ra đứng trên góc độ gia đình, trong hoàn cảnh sống khó khăn của họ rồi, nhưng tất cả những thứ này đối với một đứa trẻ mà nói thì không nghi ngờ gì là một việc cực kỳ không công bằng.
Sự giúp đỡ hào phóng của Harry dĩ nhiên là một biểu hiện của phẩm chất lương thiện, nhưng theo Alina thấy, ngoại trừ thu hoạch được những tán thưởng liên tiếp và một người hầu ra thì thực chất không thể đem tới cho Ron sự khích lệ và thay đổi trên phương hướng tích cực, thậm chí còn khiến sự nghi ngờ bản thân bị vứt bỏ trong lòng cậu ta ngày càng nghiêm trọng.
Bởi vì, ngay từ đầu, điều Ron cần không phải là thương hại, cũng không phải là trở thành một nhân vật minh tinh vĩ đại gì. Điều Ron cần thực ra rất đơn giản, nhưng lại rất phức tạp. Đó là sự thừa nhận và coi trọng của xã hội và người thân đối với sự tồn tại "cá nhân" của cậu.
Advertisement / Quảng cáo
Đạo lí như vậy không sai, nhưng mà...
Alina liếc mắt nhìn viên socola Ferrero Rocher trong tay Ron với vẻ mặt rầu rĩ.
Bên ngoài quả cầu socola nhỏ bé phủ đầy socola sữa và hạt dẻ vụn, bên trong có bánh xốp, socola mềm và một hạt dẻ nguyên vẹn, khoảng cách gần như thế này, Alina có thể nghe thấy rõ ràng tiếng lớp bánh kem xốp bị răng cắn vỡ vang lên giòn giã.
QAQ... (trong lòng âm thầm tủi thân mà chọc ngón tay)
Cô bé tóc bạch kim nuốt nước miếng, vẫn duy trì nụ cười, lại ăn một tiếng sandwich. Muốn ăn quá đi, rõ ràng là đồ ăn vặt cha Benítez cố ý mua cho mình mà!
Tên nhà giàu bên kia, nhìn cái gì mà nhìn? Mau bày tỏ chút đi nào!
Liếc mắt nhìn Harry Potter ngồi tại chỗ, hiếu kì quan sát những thứ đồ trên xe đẩy, trong lòng Alina điên cuồng gào thét.
Chí ít hãy gọi giúp cô một cốc nước ép bí đỏ đi, không đến nỗi để cô bé tự đi lấy một chai coca trong va li ra mà tự hậm hực với bản thân mình chứ?!
Translator: Nguyetmai
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười hai rưỡi, trên hành lang truyền tới một tràng những tiếng ken két ken két vang dội.
Một người phụ nữ với nụ cười dễ mến, có hai má lúm đồng tiền đẩy cửa ra, chỉ vào chiếc xe đẩy nhỏ trong tay, nhìn ba đứa trẻ đang vùi đầu đọc sách mà hỏi: "Các cháu yêu, có muốn mua chút đồ ăn vặt trên xe đẩy không?"
Ron vốn đang không tập trung liền ngẩng đầu lên đầu tiên, liếc nhìn chiếc xe đẩy bày la liệt đủ loại đồ ăn vặt một cái, mỉm cười ngượng ngùng: "Không ạ, cảm ơn."
Vừa nói, Ron vừa móc một gói giấy dày cộm từ trong ngực ra, mấy miếng sandwich bị ép xẹp nhét chung với nhau, khiến người ta nhìn đã không muốn ăn, vừa cố gắng cử động gò má, lộ ra một nụ cười bối rối, nhỏ giọng lầm bầm:
"Cháu tự mang sandwich theo rồi."
Nói xong, Ron nhanh chóng đặt sandwich trong tay xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Alina chú ý tới tai của Ron lại đỏ lựng lên, dễ dàng nhận thấy cậu không hài lòng với phần sandwich này lắm.
"Xin lỗi, cháu cũng không cần."
Alina lắc đầu từ chối, không phải đã nói là cô có ý định muốn ăn chực uống chực rồi đó sao.
Advertisement / Quảng cáo
Trên thực tế, từ sau chuyến đi tới Hogwarts hôm đó, kho vàng nhỏ của Alina đã bị tịch thu không còn một đồng rồi.
Bất luận là Bảng Anh hay là đồng Galleon đều bị đám người lớn đáng ghét phân chia "bảo quản thay" hết rồi, để tránh cô lại lén lút chạy tới nơi nào đó để gây chuyện.
Dựa theo cách nói thống nhất của Dumbledore và Benítez, nếu như Alina muốn mua gì đó, thì cứ nói thẳng với họ là được, còn về việc chủ động sử dụng đến tiền thì ít nhất trước khi khai giảng, cô đừng hòng mơ tưởng tới nữa.
Vì vậy, ngoại trừ một va li lớn chứa đầy đồ ăn vặt ra thì lúc này Alina thật sự không một xu dính túi, muốn mua cũng không mua được.
"Hi, Ron. Nếu bạn không ngại thì mình dùng cái này đổi với bạn nhé!"
Quay đầu lại, nhìn thấy Ron trầm mặc không nói, cô bé tóc bạch kim suy nghĩ một chút rồi đi tới trước va li hành lý, lấy ra một hộp với những quả cầu socola được bọc trong giấy bạc màu vàng kim đưa cho Ron.
"Lúc lên tàu mình đã từng nghe đám Fred nói, bác Weasley phải chăm sóc bảy đứa con, mình nghĩ tài nấu nướng của bà ấy chắc khá tốt."
"Nhưng mà..."
Ron do dự liếc nhìn Alina một cái, vô thức muốn giấu những chiếc sandwich đã bị ép xẹp thành một đống trong tay đi.
"Yên tâm đi, đây chỉ là socola bình thường thôi. Sản phẩm chủ đạo do công ty Ferrero Ý sản xuất, nếu không phải là sợ béo ra thì mình không bao giờ đưa cho bạn đâu."
Nhướng lông mày, Alina dứt khoát vươn tay ra, cướp lấy sandwich trong tay Ron, sau đó quẳng hộp socola trong tay vào trong lòng cậu bé.
Là một hình ảnh thu nhỏ chính diện của giới pháp thuật, đặc biệt là sau khi đọc hết tuyển tập Harry Potter từ phần một đến phần bảy, bạn rất khó nảy sinh ác cảm đối với người nhà Weasley.
Gần như mỗi người khi đọc sách đều sẽ tưởng tượng, nếu như có thể, có thể khiến cuộc sống của gia đình này không khó khăn như vậy nữa được không?
Dù sao thì, ngoại trừ việc không thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình ra thì cặp cha mẹ mẫu mực như vợ chồng nhà Weasley gần như không có điểm đen nào rõ ràng.
"Mình sẽ không thích ăn cái này đâu, quá khô. Bên trong sandwich kẹp thịt bò muối, thực ra nó chẳng ngon chút nào."
Đột nhiên bị cướp mất sandwich không kịp trở tay, Ron lắc đầu, nói với vẻ bi ai.
"Mẹ mình không có thời gian."
Dường như cảm thấy không ổn lắm, cậu vội vã bổ sung: "Bạn thấy đấy, ý của mình là mẹ mình phải chăm sóc đồng thời sáu đứa mình... Ý mình là, cái này không thể thể hiện cho tài nấu nướng của mẹ mình được."
Mặt của Ron đỏ lên, cậu đứng dậy, định cướp bịch giấy nhăn nhúm trong tay Alina về.
"Yên tâm đi Ron. Mình không phải là tiểu thư được cưng chiều từ bé gì cả. Trong từ điển của mình từ 'kén ăn' không hề tồn tại."
Alina nhún vai, mở túi nilon ra, lấy chiếc sandwich đã nguội lạnh rồi cắn một miếng.
"Phải biết rằng, khi cô nhi viện mới thành lập, vì để bớt khẩu phần thức ăn cho những đứa trẻ khác, mình và cha xứ Benítez hầu như ngày nào cũng chỉ có thể ăn những miếng bánh mì đen cứng như đá vậy."
Trong mắt cô ánh lên sự hoài niệm, Benítez tới từ Tây Ban Nha, vốn dĩ không nhận được đãi ngộ của giáo hội nước Anh, lại cộng thêm cái gánh nặng là cô lúc mới xuyên tới đây không biết một tí tiếng Anh nào. Trong khoảng thời gian đó, để có thể duy trì được cô nhi viện tiếp tục hoạt động, có thể nói hai người một lớn một nhỏ đã nghĩ hết tất cả mọi cách.
Phải biết rằng, những điều dơ bẩn và đáng ghê tởm dưới màn sương mù London còn tàn khốc và khiến người ta buồn nôn hơn nhiều so với những Hoa kiều không rõ chân tướng đã nghĩ. Duy trì một cô nhi viện ở thập niên 90, giống như là đi trong địa ngục vậy.
Advertisement / Quảng cáo
So ra, bất luận là những bắt nạt và sự xa lánh trẻ con mà Harry đã phải chịu đựng, hay là gia cảnh khốn cùng mà Ron phải đối mặt, thực sự là không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, đây cũng là điểm mà Benítez từ trước tới nay vẫn luôn yên tâm, chỉ cần cô nhi viện và ông vẫn còn đó, thì chắc chắn Alina sẽ không thể lệch ra khỏi chính đạo. Điểm này cho dù là Dumbledore đã lập lời thề Bất Khả Bội với cô bé cũng không dám chắc chắn bằng Benítez.
"Đợi đã, Alina, bạn là cô nhi hả?!"
Nghe thấy Alina nói vậy, Ron và Harry trợn tròn mắt kinh ngạc. Theo hai đứa thấy, cô bé tóc bạch kim có cử chỉ tao nhã, học thức uyên bác, bất luận thế nào cũng không liên quan gì tới hai chữ "cô nhi".
"Thực ra nếu nói một cách nghiêm khắc thì chắc mình cũng không được coi là cô nhi, thôi không nói chuyện này nữa."
Alina lắc đầu, không muốn nói quá nhiều về vấn đề này. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với Ron, chỉ vào miếng sandwich trong tay, giơ ngón cái lên, dùng vẻ mặt chân thành mà khen ngợi.
"Nói thật thì mùi vị rất ngon. Miếng thịt bò trước khi kẹp vào trong chắc đun qua với canh cà chua nhỉ? Vị muối vừa phải, hơn nữa còn có vị tương cà chín."
"Sau đó miếng phô mai ở giữa cũng đã được rán chín, dính chặt lên miếng bánh mì, mẹ bạn làm rất có tâm đấy! Tuyệt đối không phải chỉ tùy tiện làm đối phó để có đồ ăn cho bạn đâu."
Nếu như nhận định trình độ nấu nướng của vùng vương quốc Anh là năm mươi điểm thì tài nấu nướng của bà Weasley cũng phải khoảng bảy mươi, mặc dù sandwich trông có vẻ đơn giản, hơn nữa vẻ ngoài cũng không được đẹp đẽ.
Nhưng là một kẻ tham ăn, bất luận là miếng pho mai chín hơi kĩ hay là miếng thịt bò muối đã nấu qua bằng canh cà chua thì Alina đều có thể cảm nhận rất rõ tấm lòng của bà Weasley bên trong đó.
"Ồ? Không rõ nữa, là vậy sao..."
Ron hoang mang gật đầu, vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều, mặc dù nghe không hiểu những gì Alina nói, nhưng có một điều cậu rất rõ, đó là hình như sandwich mẹ làm không dở tệ như trong tưởng tượng của cậu.
"Nếu như bạn thích thì tặng bạn ăn đấy. Mình đã muốn thử socola của Muggle từ lâu rồi."
Quan sát thật kĩ vẻ mặt của Alina, hàng lông mày của Ron liền dãn ra, cậu khoát tay một cách hào phóng, cúi đầu bắt đầu bóc những viên socola Ferrero Rocher được bọc trong giấy bạc màu vàng kim.
Thấy biểu cảm trên mặt Ron đã trở nên sáng sủa hơn, Alina vẫn nở nụ cười, bình thản nuốt miếng sandwich vừa chua vừa mặn vừa lạnh trong miệng xuống. Tâm ý không đồng nghĩa với tài nấu nướng, huống hồ sandwich vốn là một danh từ có nghĩa là bớt việc, thực ra điều này không gì có thể lấp liếm được.
Thế nhưng những điều này không cần thiết phải nói cho Ron biết. Theo Alina thấy tính cách khiến nhiều người chỉ trích của Ron sau này thực ra không thể hoàn toàn quy kết hết lên đầu của đứa trẻ non nớt, nhạy cảm này được.
Là một thành viên của nhóm ba người, đa số thời gian ý nghĩa tồn tại của Ron là dùng để làm nổi bật lên lòng dũng cảm của Harry, hoặc là trí tuệ của Hermione, điểm này vốn chính là sự an bài tàn nhẫn cực kỳ trái nhân tính.
Không ai lại chấp nhận sống trong bóng tối, đứng sau ánh hào quang của người khác cả, cho dù người đó là người anh em tốt của bạn. Cho nên năm tư, trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, cậu mới có những cảm xúc bùng nổ như vậy
Còn ở nhà, là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, khác với Ginny được muôn vàn yêu chiều, Ron là đứa có địa vị thấp nhất trong cả gia đình.
Giống như lời cậu nói, các anh trai dường như đều đã chiếm hết tất cả những kiểu mẫu tích cực, nếu như cậu có thể làm được thì cũng chẳng có gì giỏi giang cả, bởi vì bọn họ đã làm được trước cậu rồi.
Nếu không có tình huống đột phá thì cậu vĩnh viễn không được dùng đồ mới, mặc lại áo choàng cũ của Bill, dùng lại đũa phép cũ của Charles, còn có con chuột mà Percy bỏ không cần nữa, vũ hội mặc bộ lễ phục cũ xấu xí của ông chú...
Có thể đối với bà Weasley, đây đã là sự bố trí tối ưu mà bà có thể đưa ra đứng trên góc độ gia đình, trong hoàn cảnh sống khó khăn của họ rồi, nhưng tất cả những thứ này đối với một đứa trẻ mà nói thì không nghi ngờ gì là một việc cực kỳ không công bằng.
Sự giúp đỡ hào phóng của Harry dĩ nhiên là một biểu hiện của phẩm chất lương thiện, nhưng theo Alina thấy, ngoại trừ thu hoạch được những tán thưởng liên tiếp và một người hầu ra thì thực chất không thể đem tới cho Ron sự khích lệ và thay đổi trên phương hướng tích cực, thậm chí còn khiến sự nghi ngờ bản thân bị vứt bỏ trong lòng cậu ta ngày càng nghiêm trọng.
Bởi vì, ngay từ đầu, điều Ron cần không phải là thương hại, cũng không phải là trở thành một nhân vật minh tinh vĩ đại gì. Điều Ron cần thực ra rất đơn giản, nhưng lại rất phức tạp. Đó là sự thừa nhận và coi trọng của xã hội và người thân đối với sự tồn tại "cá nhân" của cậu.
Advertisement / Quảng cáo
Đạo lí như vậy không sai, nhưng mà...
Alina liếc mắt nhìn viên socola Ferrero Rocher trong tay Ron với vẻ mặt rầu rĩ.
Bên ngoài quả cầu socola nhỏ bé phủ đầy socola sữa và hạt dẻ vụn, bên trong có bánh xốp, socola mềm và một hạt dẻ nguyên vẹn, khoảng cách gần như thế này, Alina có thể nghe thấy rõ ràng tiếng lớp bánh kem xốp bị răng cắn vỡ vang lên giòn giã.
QAQ... (trong lòng âm thầm tủi thân mà chọc ngón tay)
Cô bé tóc bạch kim nuốt nước miếng, vẫn duy trì nụ cười, lại ăn một tiếng sandwich. Muốn ăn quá đi, rõ ràng là đồ ăn vặt cha Benítez cố ý mua cho mình mà!
Tên nhà giàu bên kia, nhìn cái gì mà nhìn? Mau bày tỏ chút đi nào!
Liếc mắt nhìn Harry Potter ngồi tại chỗ, hiếu kì quan sát những thứ đồ trên xe đẩy, trong lòng Alina điên cuồng gào thét.
Chí ít hãy gọi giúp cô một cốc nước ép bí đỏ đi, không đến nỗi để cô bé tự đi lấy một chai coca trong va li ra mà tự hậm hực với bản thân mình chứ?!