Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-56
Chương 56: Nỗi lo lắng của Alina
Translator: Nguyetmai
Hogwarts, phòng nghỉ bên cạnh phòng khách chính trong lâu đài.
Alina tựa như sao quanh trăng sáng, bị một đám phù thủy nhỏ vây chính giữa, những người ngồi gần nhất chính là Malfoy và đám người Harry đã khá thân quen khi còn ở trên tàu.
"Draco, cậu chính là một Slytherin bẩm sinh, không cần lo lắng, sau này nhớ giữ gìn hình tượng của nhà Slytherin, khiêm tốn, cao quý mà không mất đi phong độ."
"Còn về Hermione à, ừm, hơi khó một chút, có điều xét từ kết quả trắc nghiệm, Ravenclaw hoặc là Gryffindor đều rất phù hợp với cậu. Nhưng mà, cá nhân mình cảm thấy, nhà Gryffindor mà hiệu trưởng Dumbledore đã tốt nghiệp chắc sẽ phù hợp với cậu hơn."
"Ron, cậu đừng tới tham gia náo nhiệt, cả nhà cậu đều là Gryffindor, ở bên bạn bè là được rồi... Ôi, ý mình là, ai bắt nạt bạn của cậu thì cậu cứ đi đầu đánh hắn."
"Goyle, Crabber, nếu không phải ưu tiên huyết thống của các cậu thì thật muốn ném các bồ vào nhà Hufflepuff. Được rồi, được rồi, Slytherin."
"Neville, trước khi trả lời câu hỏi này, trước tiên cậu hãy đấm mạnh Harry một cái, rồi lại đấm Draco một cái... Ừm, rất tốt, làm rất hay! Hiện giờ cậu là một Gryffindor đạt tiêu chuẩn rồi!"
Theo cuộc mô phỏng phân nhà bên Alina, ngày càng có nhiều phù thủy nhỏ bắt đầu xúm lại, ríu ra ríu rít bắt đầu dò hỏi nhà của mình.
"... Chị đại Alina, chị xem thử xem kết quả trắc nghiệm của em là tới nhà nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Một cô bé có sắc mặt hồng hào, cột tóc thành hai bím màu vàng, bắt chước cách xưng hô của đám người Malfoy dành cho Alina, nhút nhát hỏi cô.
"Ồ, trước khi trả lời câu hỏi này, hãy nói cho mình tên của cậu trước. Điềm báo mình đã nhìn thấy bên trong quả cầu thủy tinh nói cho mình biết, nếu như tiết lộ thông tin với sai lầm có thể đem đến cho mình điều chẳng lành."
Alina nhìn khuôn mặt xa lạ ghé sát trước mắt, bắt chước giọng điệu của giáo viên môn Tiên tri trong phim mà trả lời lại.
"Hannah Abbott..." Cô bé trả lời với vẻ mặt căng thẳng.
Alina hứng thú quan sát cô phù thủy nhỏ này rồi nhanh chóng vươn tay ra nhéo bả vai của cô nhóc... Ồ, nhiều thịt, không phải làm bằng sắt.
"Ồ, Hufflepuff!" Vẻ mặt cô bé tóc bạch kim dãn ra, cô bé trả lời với giọng điệu chắc chắn.
"Chị đại, đây là kết quả trắc nghiệm của em, em được phân tới viện nào vậy?"
Cuối cùng, bởi vì không hiểu đề bài và xấu hổ không dám chủ động tiến lên, lúc này Harry mới đi tới, trên gương mặt non nớt tràn đầy sự thấp thỏm, lo lắng.
"Ồ, ngài Harry Potter thân mến..."
Đôi mắt của Alina lóe lên một tia sáng, cô giả bộ phân tích một hồi, sau đó nâng cằm lên trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Thực ra là đang cố gắng nhớ lại lời thoại của mũ phân loại.
"Khó. Rất khó. Dũng cảm có thừa. Tính cách cũng không xấu. Trí tuệ cũng không kém, lại có tài năng. Ôi trời ơi, không tồi... Cậu có khát vọng thể hiện bản thân mãnh liệt, rất thú vị..."
Trong đầu Alina đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu hiện giờ Harry đã không có ấn tượng xấu đối với nhà Slytherin nữa thì có phải có khả năng lừa cậu ta vào nhà Slytherin không đây...
Liếc mắt nhìn Harry bé bỏng đang mong chờ ra mặt, trong đầu Alina lướt qua hình bóng của một lão phù thủy già râu bạc nào đó, cô vô thức giật mình, vẫn không nên tự tìm đường chết thì hơn, cô lắc đầu nói kiên định:
"Harry Potter, Gryffindor!"
...
Từng phù thủy nhỏ hoàn thành việc mô phỏng chia nhà, sau đó mọi người lại bắt đầu tranh chấp vì ưu khuyết điểm của nhà mình.
Tiêu chuẩn phán xét cuối cùng dĩ nhiên lại rơi vào người đã trở thành chị đại quyền uy của lũ trẻ - chị đại Alina rồi.
"Đúng rồi, chị Alina, chị cảm thấy nhà nào là tốt nhất?"
Alina mỉm cười, trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là cách nhà bếp..."
Đúng vào lúc này, sau lưng Alina truyền tới một âm thanh không mấy hòa nhã.
"Ta không cho rằng mấy câu hỏi trắc nghiệm đơn giản lại có thể nhìn ra nhà mà một người sẽ được phân tới đâu."
"Cậu đã từng chia nhà chưa? Không hiểu thì yên lặng! Đừng có chất vấn quyền uy..."
Alina nhướng mày, quay người lại nói với vẻ không vui. Cô rất muốn xem thử, đã đến lúc này rồi, rốt cuộc kẻ nào không có mắt lại dám dỡ sân khấu của cô.
"Ối?! Giáo... Giáo sư McGonagall?!"
Giáo sư McGonagall không biết đã xuất hiện ở cánh cửa ra vào ngay sau lưng cô từ lúc nào, yên lặng xem Alina ngồi chính giữa đám phù thủy nhỏ, mô phỏng việc phân loại nhà.
"Bây giờ, hãy xếp thành một hàng." Giáo sư McGonagall hừ khẽ một tiếng, không đấu khẩu với Alina nữa, ánh mắt đảo một vòng rồi nói với các học sinh năm nhất: "Đi theo ta nào."
Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, xuyên qua tiền sảnh, vượt qua một cánh cửa hai cánh ở phía sau, bước vào nhà ăn sang trọng.
Những học sinh của các lớp và các nhà đều đã ngồi vây quanh bốn chiếc bàn dài, phía trên bàn là hàng ngàn hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung chiếu sáng cả căn phòng.
Trên trần nhà đen kịt như lông thiên nga, những đốm sao tỏa sáng lấp lánh. Rất khó có thể khiến người ta tin rằng bên trên đó thật sự có trần nhà, cũng rất khó khiến người ta tin rằng trần nhà ăn không phải là một nóc nhà lộ thiên.
Advertisement / Quảng cáo
Trên bốn chiếc bàn bày đầy đĩa vàng và những chiếc ly cao cổ sáng loáng lấp lánh, trên cái đài cao nhất trong nhà ăn có kê một chiếc bàn dài, đó là chỗ ngồi của các giáo viên.
Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm nhất tới đó, bảo chúng xếp thành một hàng đứng đối mặt với toàn thể học sinh các lớp lớn, các giáo viên thì ở phía sau lưng chúng. Dưới ánh nến chập chờn, mấy trăm khuôn mặt đang nhìn chúng chăm chú trông giống như những chiếc đèn lồng trắng nhợt.
Tiếp đó, Giáo sư McGonagall nhẹ nhàng đặt một chiếc ghế đẩu bốn chân trước mặt các học sinh năm nhất, trên chiếp ghế có đặt một chiếc mũ phù thủy chóp nhọn. Chiếc mũ có vài mảnh vá, bị mài đến cũ mòn, bên ngoài có vài vết đâm kỳ quái giống như có ai đó ở bên trong đang đẩy mạnh ra ngoài vậy.
Bất tri bất giác, bầu không khí trong căn phòng lớn liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc mũ. Tiếp sau đó, chiếc mũ động đậy, bên mép mũ nứt ra một khe hở rộng giống như một cái miệng vậy. Chiếc mũ bắt đầu hát lên:
"Có thể các ngươi cảm thấy ta không đẹp đẽ, nhưng tuyệt đối đừng nhìn mặt mà bắt hình dong..."
Sau khi chiếc mũ hát xong, cả căn phòng vỗ tay như sấm động, chiếc mũ hướng về bốn chiếc bàn ăn khom mình cúi chào, ngay sau đó nó liền đứng im bất động.
"Xem đi, giống y như những gì mình nói, chỉ là một bài trắc nghiệm tính cách đơn giản thôi mà."
Alina nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với những phù thủy bên cạnh cô, trong giọng nói chứa đựng một sự đắc ý không nói nên lời.
"Bây giờ, tất cả hãy yên lặng!"
Giáo sư McGonagall bước mấy bước lên phía trước, trong tay cầm một cuộn giấy da.
"Bây giờ ta gọi đến tên ai thì người đó sẽ đội chiếc mũ này lên rồi ngồi lên ghế, chờ được phân chia nhà."
Vừa nói, ánh mắt sắc bén của bà lại liếc nhìn Alina đứng ở phía trước một lần nữa, vẻ mặt có chút cổ quái, rồi bà hắng giọng đọc:
"Alina Kaslana!"
Không phải Hannah Abbott làm bằng sắt!
Quả nhiên, Dumbledore đã tuân thủ lời hứa, cố ý điều chỉnh thứ tự danh sách giúp cô!
Điều này chứng tỏ biên độ thay đổi tuyến thế giới này có thể lớn hơn nhiều!
Khóe miệng Alina cong lên, cô liếc mắt nhìn cô bé mặt mày hồng hào, tóc vàng thắt hai bím bên cạnh mình, trong lòng âm thầm nói một tiếng xin lỗi, rồi đi xuyên qua đám người, bước ra từ trong hàng ngũ.
Dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, khi Alina chỉ còn cách chiếc mũ phân loại khoảng chừng hai ba bước thì đột nhiên dừng lại, vì cô nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Nguyên lí của mũ phân loại dường như không hoàn toàn giống Chiết Tâm Trí Thuật.
Là một trong những vật phẩm pháp thuật quan trọng nhất của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, mũ phân loại có thể căn cứ vào tài năng và phẩm chất của học sinh mà chia chúng vào các nhà khác nhau. Mặc dù mũ phân loại luôn tự xưng là bảo bối mà bốn người sáng lập Hogwarts dùng để rót tư tưởng của bản thân vào, nhưng theo Alina thấy, nói theo cách chính xác hơn thì đây thực chất là chương trình trắc nghiệm tính cách phiên bản ma thuật do bốn người sáng lập cùng hợp tác biên soạn.
Rất hiển nhiên, trên chiếc mũ đã được thiết lập một thần chú "Chiết Tâm Trí Thuật" vững chắc, kéo dài vĩnh viễn và cực kỳ mạnh mẽ, dùng để đọc suy nghĩ của các phù thủy nhỏ, sau đó nhập những nội dung đã lấy được vào một chương trình tính toán đã được thiết kế sẵn - cũng chính là những tham số đã được sàng lọc mà bốn "kẻ đầu sỏ" kia đã thiết kế - lần lượt tiến hành phối hợp, căn cứ vào độ ăn khớp để tiến hành phân chia nhà.
Nói cách khác, đối với những người chuyển kiếp thì chiếc mũ này còn đáng sợ hơn cả Dumbledore hay là chân dược nữa, bởi vì xét về mặt lí luận, nó chỉ mô phỏng lại quá trình lí giải, còn trên thực tế thì lại là tiến hành lấy và phối hợp số liệu một cách ép buộc.
Trước giờ Alina không hề khoa trương đến nỗi tự cho rằng bản thân đã mạnh đến mức có thể chống lại được bốn người sáng lập Hogwarts.
Vậy thì vấn đề nghiêm trọng nhất tới rồi, nếu đã là hành vi đọc có chọn lọc của một vật phẩm pháp thuật, thì trên lí luận, nó nhất định có tồn tại những ghi chép lưu trữ có thể dẫn ra, điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với Chiết Tâm Trí Thuật bắt buộc người bị phù phép phải tự hiểu ra.
"Alina, đừng sợ hãi, mau đội mũ lên đi."
Giáo sư McGonagall cúi đầu, nhìn cô bé tóc bạch kim dừng bước chần chừ không chịu tiến lên, nói với giọng dịu dàng.
"Không, em từ chối."
Alina nghiêm túc nhìn chiếc mũ nhăn nhúm, còn lùi về sau một bước, kiên quyết lắc đầu.
Cùng với tiếng ồn ào như bùng nổ của tất cả giáo viên học sinh trong phòng, nụ cười trên gương mặt Giáo sư McGonagall đột nhiên cứng đờ.
Advertisement / Quảng cáo
Câu trả lời và vẻ mặt tương tự của cô bé khiến bà đột nhiên nhớ lại trải nghiệm mời nhập học không vui vẻ khoảng một tháng trước, trong lòng bà trào dâng một dự cảm xấu.
"Rốt cuộc trò muốn làm gì..."
Không đợi Giáo sư McGonagall nghĩ nhiều, ngay sau đó, Alina nâng cao giọng, nói rành mạch từng câu từng chữ, giọng nói của cô nhanh chóng truyền khắp căn phòng.
"Xin lỗi, em chưa bao giờ tin bất cứ thứ gì có thể suy nghĩ độc lập, trừ phi em có thể nhìn rõ nó giấu bộ óc của nó ở nơi nào."
Giọng nói của cô bé không lớn nhưng đã đủ để khiến tất cả học sinh trong phòng khách nghe được rõ ràng. Tất cả học sinh đều vô thức ngừng thở, kính phục và khiếp sợ nhìn chăm chú về phía trung tâm hội trường. Hơn trăm năm qua, chưa từng có ai hành động như vậy cả.
"Tiểu thư Alina Kaslana, đây là truyền thống lâu đời của Hogwarts, ngoài cách làm này ra thì không còn cách chia nhà thứ hai đâu."
Sắc mặc của Giáo sư McGonagall bắt đầu dần trở nên khó coi, môi bà mím chặt, lông mày nhíu lại đến mức gần như muốn dựng thẳng đứng, đến kính mắt cũng lóe lên ánh sáng khiếp người.
"Nói vậy có nghĩa là chỉ cần mũ phân loại phân chia là được rồi, phải không? Vậy thì còn có một cách khác."
Alina nhún vai, rút cây đũa phép bằng gỗ óc chó của cô bé từ túi áo chùng ra, vững vàng chỉ về phía trước, nói rõ ràng và bình tĩnh:
"Nói, Hufflepuff!"
Translator: Nguyetmai
Hogwarts, phòng nghỉ bên cạnh phòng khách chính trong lâu đài.
Alina tựa như sao quanh trăng sáng, bị một đám phù thủy nhỏ vây chính giữa, những người ngồi gần nhất chính là Malfoy và đám người Harry đã khá thân quen khi còn ở trên tàu.
"Draco, cậu chính là một Slytherin bẩm sinh, không cần lo lắng, sau này nhớ giữ gìn hình tượng của nhà Slytherin, khiêm tốn, cao quý mà không mất đi phong độ."
"Còn về Hermione à, ừm, hơi khó một chút, có điều xét từ kết quả trắc nghiệm, Ravenclaw hoặc là Gryffindor đều rất phù hợp với cậu. Nhưng mà, cá nhân mình cảm thấy, nhà Gryffindor mà hiệu trưởng Dumbledore đã tốt nghiệp chắc sẽ phù hợp với cậu hơn."
"Ron, cậu đừng tới tham gia náo nhiệt, cả nhà cậu đều là Gryffindor, ở bên bạn bè là được rồi... Ôi, ý mình là, ai bắt nạt bạn của cậu thì cậu cứ đi đầu đánh hắn."
"Goyle, Crabber, nếu không phải ưu tiên huyết thống của các cậu thì thật muốn ném các bồ vào nhà Hufflepuff. Được rồi, được rồi, Slytherin."
"Neville, trước khi trả lời câu hỏi này, trước tiên cậu hãy đấm mạnh Harry một cái, rồi lại đấm Draco một cái... Ừm, rất tốt, làm rất hay! Hiện giờ cậu là một Gryffindor đạt tiêu chuẩn rồi!"
Theo cuộc mô phỏng phân nhà bên Alina, ngày càng có nhiều phù thủy nhỏ bắt đầu xúm lại, ríu ra ríu rít bắt đầu dò hỏi nhà của mình.
"... Chị đại Alina, chị xem thử xem kết quả trắc nghiệm của em là tới nhà nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Một cô bé có sắc mặt hồng hào, cột tóc thành hai bím màu vàng, bắt chước cách xưng hô của đám người Malfoy dành cho Alina, nhút nhát hỏi cô.
"Ồ, trước khi trả lời câu hỏi này, hãy nói cho mình tên của cậu trước. Điềm báo mình đã nhìn thấy bên trong quả cầu thủy tinh nói cho mình biết, nếu như tiết lộ thông tin với sai lầm có thể đem đến cho mình điều chẳng lành."
Alina nhìn khuôn mặt xa lạ ghé sát trước mắt, bắt chước giọng điệu của giáo viên môn Tiên tri trong phim mà trả lời lại.
"Hannah Abbott..." Cô bé trả lời với vẻ mặt căng thẳng.
Alina hứng thú quan sát cô phù thủy nhỏ này rồi nhanh chóng vươn tay ra nhéo bả vai của cô nhóc... Ồ, nhiều thịt, không phải làm bằng sắt.
"Ồ, Hufflepuff!" Vẻ mặt cô bé tóc bạch kim dãn ra, cô bé trả lời với giọng điệu chắc chắn.
"Chị đại, đây là kết quả trắc nghiệm của em, em được phân tới viện nào vậy?"
Cuối cùng, bởi vì không hiểu đề bài và xấu hổ không dám chủ động tiến lên, lúc này Harry mới đi tới, trên gương mặt non nớt tràn đầy sự thấp thỏm, lo lắng.
"Ồ, ngài Harry Potter thân mến..."
Đôi mắt của Alina lóe lên một tia sáng, cô giả bộ phân tích một hồi, sau đó nâng cằm lên trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Thực ra là đang cố gắng nhớ lại lời thoại của mũ phân loại.
"Khó. Rất khó. Dũng cảm có thừa. Tính cách cũng không xấu. Trí tuệ cũng không kém, lại có tài năng. Ôi trời ơi, không tồi... Cậu có khát vọng thể hiện bản thân mãnh liệt, rất thú vị..."
Trong đầu Alina đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu hiện giờ Harry đã không có ấn tượng xấu đối với nhà Slytherin nữa thì có phải có khả năng lừa cậu ta vào nhà Slytherin không đây...
Liếc mắt nhìn Harry bé bỏng đang mong chờ ra mặt, trong đầu Alina lướt qua hình bóng của một lão phù thủy già râu bạc nào đó, cô vô thức giật mình, vẫn không nên tự tìm đường chết thì hơn, cô lắc đầu nói kiên định:
"Harry Potter, Gryffindor!"
...
Từng phù thủy nhỏ hoàn thành việc mô phỏng chia nhà, sau đó mọi người lại bắt đầu tranh chấp vì ưu khuyết điểm của nhà mình.
Tiêu chuẩn phán xét cuối cùng dĩ nhiên lại rơi vào người đã trở thành chị đại quyền uy của lũ trẻ - chị đại Alina rồi.
"Đúng rồi, chị Alina, chị cảm thấy nhà nào là tốt nhất?"
Alina mỉm cười, trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là cách nhà bếp..."
Đúng vào lúc này, sau lưng Alina truyền tới một âm thanh không mấy hòa nhã.
"Ta không cho rằng mấy câu hỏi trắc nghiệm đơn giản lại có thể nhìn ra nhà mà một người sẽ được phân tới đâu."
"Cậu đã từng chia nhà chưa? Không hiểu thì yên lặng! Đừng có chất vấn quyền uy..."
Alina nhướng mày, quay người lại nói với vẻ không vui. Cô rất muốn xem thử, đã đến lúc này rồi, rốt cuộc kẻ nào không có mắt lại dám dỡ sân khấu của cô.
"Ối?! Giáo... Giáo sư McGonagall?!"
Giáo sư McGonagall không biết đã xuất hiện ở cánh cửa ra vào ngay sau lưng cô từ lúc nào, yên lặng xem Alina ngồi chính giữa đám phù thủy nhỏ, mô phỏng việc phân loại nhà.
"Bây giờ, hãy xếp thành một hàng." Giáo sư McGonagall hừ khẽ một tiếng, không đấu khẩu với Alina nữa, ánh mắt đảo một vòng rồi nói với các học sinh năm nhất: "Đi theo ta nào."
Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, xuyên qua tiền sảnh, vượt qua một cánh cửa hai cánh ở phía sau, bước vào nhà ăn sang trọng.
Những học sinh của các lớp và các nhà đều đã ngồi vây quanh bốn chiếc bàn dài, phía trên bàn là hàng ngàn hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung chiếu sáng cả căn phòng.
Trên trần nhà đen kịt như lông thiên nga, những đốm sao tỏa sáng lấp lánh. Rất khó có thể khiến người ta tin rằng bên trên đó thật sự có trần nhà, cũng rất khó khiến người ta tin rằng trần nhà ăn không phải là một nóc nhà lộ thiên.
Advertisement / Quảng cáo
Trên bốn chiếc bàn bày đầy đĩa vàng và những chiếc ly cao cổ sáng loáng lấp lánh, trên cái đài cao nhất trong nhà ăn có kê một chiếc bàn dài, đó là chỗ ngồi của các giáo viên.
Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm nhất tới đó, bảo chúng xếp thành một hàng đứng đối mặt với toàn thể học sinh các lớp lớn, các giáo viên thì ở phía sau lưng chúng. Dưới ánh nến chập chờn, mấy trăm khuôn mặt đang nhìn chúng chăm chú trông giống như những chiếc đèn lồng trắng nhợt.
Tiếp đó, Giáo sư McGonagall nhẹ nhàng đặt một chiếc ghế đẩu bốn chân trước mặt các học sinh năm nhất, trên chiếp ghế có đặt một chiếc mũ phù thủy chóp nhọn. Chiếc mũ có vài mảnh vá, bị mài đến cũ mòn, bên ngoài có vài vết đâm kỳ quái giống như có ai đó ở bên trong đang đẩy mạnh ra ngoài vậy.
Bất tri bất giác, bầu không khí trong căn phòng lớn liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc mũ. Tiếp sau đó, chiếc mũ động đậy, bên mép mũ nứt ra một khe hở rộng giống như một cái miệng vậy. Chiếc mũ bắt đầu hát lên:
"Có thể các ngươi cảm thấy ta không đẹp đẽ, nhưng tuyệt đối đừng nhìn mặt mà bắt hình dong..."
Sau khi chiếc mũ hát xong, cả căn phòng vỗ tay như sấm động, chiếc mũ hướng về bốn chiếc bàn ăn khom mình cúi chào, ngay sau đó nó liền đứng im bất động.
"Xem đi, giống y như những gì mình nói, chỉ là một bài trắc nghiệm tính cách đơn giản thôi mà."
Alina nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với những phù thủy bên cạnh cô, trong giọng nói chứa đựng một sự đắc ý không nói nên lời.
"Bây giờ, tất cả hãy yên lặng!"
Giáo sư McGonagall bước mấy bước lên phía trước, trong tay cầm một cuộn giấy da.
"Bây giờ ta gọi đến tên ai thì người đó sẽ đội chiếc mũ này lên rồi ngồi lên ghế, chờ được phân chia nhà."
Vừa nói, ánh mắt sắc bén của bà lại liếc nhìn Alina đứng ở phía trước một lần nữa, vẻ mặt có chút cổ quái, rồi bà hắng giọng đọc:
"Alina Kaslana!"
Không phải Hannah Abbott làm bằng sắt!
Quả nhiên, Dumbledore đã tuân thủ lời hứa, cố ý điều chỉnh thứ tự danh sách giúp cô!
Điều này chứng tỏ biên độ thay đổi tuyến thế giới này có thể lớn hơn nhiều!
Khóe miệng Alina cong lên, cô liếc mắt nhìn cô bé mặt mày hồng hào, tóc vàng thắt hai bím bên cạnh mình, trong lòng âm thầm nói một tiếng xin lỗi, rồi đi xuyên qua đám người, bước ra từ trong hàng ngũ.
Dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, khi Alina chỉ còn cách chiếc mũ phân loại khoảng chừng hai ba bước thì đột nhiên dừng lại, vì cô nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Nguyên lí của mũ phân loại dường như không hoàn toàn giống Chiết Tâm Trí Thuật.
Là một trong những vật phẩm pháp thuật quan trọng nhất của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, mũ phân loại có thể căn cứ vào tài năng và phẩm chất của học sinh mà chia chúng vào các nhà khác nhau. Mặc dù mũ phân loại luôn tự xưng là bảo bối mà bốn người sáng lập Hogwarts dùng để rót tư tưởng của bản thân vào, nhưng theo Alina thấy, nói theo cách chính xác hơn thì đây thực chất là chương trình trắc nghiệm tính cách phiên bản ma thuật do bốn người sáng lập cùng hợp tác biên soạn.
Rất hiển nhiên, trên chiếc mũ đã được thiết lập một thần chú "Chiết Tâm Trí Thuật" vững chắc, kéo dài vĩnh viễn và cực kỳ mạnh mẽ, dùng để đọc suy nghĩ của các phù thủy nhỏ, sau đó nhập những nội dung đã lấy được vào một chương trình tính toán đã được thiết kế sẵn - cũng chính là những tham số đã được sàng lọc mà bốn "kẻ đầu sỏ" kia đã thiết kế - lần lượt tiến hành phối hợp, căn cứ vào độ ăn khớp để tiến hành phân chia nhà.
Nói cách khác, đối với những người chuyển kiếp thì chiếc mũ này còn đáng sợ hơn cả Dumbledore hay là chân dược nữa, bởi vì xét về mặt lí luận, nó chỉ mô phỏng lại quá trình lí giải, còn trên thực tế thì lại là tiến hành lấy và phối hợp số liệu một cách ép buộc.
Trước giờ Alina không hề khoa trương đến nỗi tự cho rằng bản thân đã mạnh đến mức có thể chống lại được bốn người sáng lập Hogwarts.
Vậy thì vấn đề nghiêm trọng nhất tới rồi, nếu đã là hành vi đọc có chọn lọc của một vật phẩm pháp thuật, thì trên lí luận, nó nhất định có tồn tại những ghi chép lưu trữ có thể dẫn ra, điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với Chiết Tâm Trí Thuật bắt buộc người bị phù phép phải tự hiểu ra.
"Alina, đừng sợ hãi, mau đội mũ lên đi."
Giáo sư McGonagall cúi đầu, nhìn cô bé tóc bạch kim dừng bước chần chừ không chịu tiến lên, nói với giọng dịu dàng.
"Không, em từ chối."
Alina nghiêm túc nhìn chiếc mũ nhăn nhúm, còn lùi về sau một bước, kiên quyết lắc đầu.
Cùng với tiếng ồn ào như bùng nổ của tất cả giáo viên học sinh trong phòng, nụ cười trên gương mặt Giáo sư McGonagall đột nhiên cứng đờ.
Advertisement / Quảng cáo
Câu trả lời và vẻ mặt tương tự của cô bé khiến bà đột nhiên nhớ lại trải nghiệm mời nhập học không vui vẻ khoảng một tháng trước, trong lòng bà trào dâng một dự cảm xấu.
"Rốt cuộc trò muốn làm gì..."
Không đợi Giáo sư McGonagall nghĩ nhiều, ngay sau đó, Alina nâng cao giọng, nói rành mạch từng câu từng chữ, giọng nói của cô nhanh chóng truyền khắp căn phòng.
"Xin lỗi, em chưa bao giờ tin bất cứ thứ gì có thể suy nghĩ độc lập, trừ phi em có thể nhìn rõ nó giấu bộ óc của nó ở nơi nào."
Giọng nói của cô bé không lớn nhưng đã đủ để khiến tất cả học sinh trong phòng khách nghe được rõ ràng. Tất cả học sinh đều vô thức ngừng thở, kính phục và khiếp sợ nhìn chăm chú về phía trung tâm hội trường. Hơn trăm năm qua, chưa từng có ai hành động như vậy cả.
"Tiểu thư Alina Kaslana, đây là truyền thống lâu đời của Hogwarts, ngoài cách làm này ra thì không còn cách chia nhà thứ hai đâu."
Sắc mặc của Giáo sư McGonagall bắt đầu dần trở nên khó coi, môi bà mím chặt, lông mày nhíu lại đến mức gần như muốn dựng thẳng đứng, đến kính mắt cũng lóe lên ánh sáng khiếp người.
"Nói vậy có nghĩa là chỉ cần mũ phân loại phân chia là được rồi, phải không? Vậy thì còn có một cách khác."
Alina nhún vai, rút cây đũa phép bằng gỗ óc chó của cô bé từ túi áo chùng ra, vững vàng chỉ về phía trước, nói rõ ràng và bình tĩnh:
"Nói, Hufflepuff!"