Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-68
Chương 68: Ông đang làm khó Chaien cháu đấy phải không!
Translator: Nguyetmai
Alina nhìn quanh, đã sắp một tháng kể từ lần trước cô tới đây. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thứ trong phòng dường như đều tự động khôi phục lại rồi.
Những thứ đồ bạc tinh xảo, tuyệt đẹp vốn bị đụng đổ lúc trước đã quay trở về trên chiếc bàn có những cái chân hẹp dài, lẳng lặng xoay tròn và phun ra những làn khói.
Khung tranh của Phineas Nigellus đã được treo lại lên tường, những bức chân dung các vị Hiệu trưởng trước đây của Hogwarts đều đang ngủ gật trong khung tranh, đầu thì dựa lên chiếc ghế bành hoặc là mép bức chân dung một cách lười biếng.
"Đánh đòn cháu cũng đã chịu rồi, lỗi nên nhận cháu cũng đã nhận rồi, về kế hoạch đối phó với ngân hàng Gringotts sau này cháu cũng đã mô phỏng trên bản thảo rồi. Nếu là về việc chia nhà thì cháu cho rằng để mọi người chủ động nói ra suy nghĩ của mình cũng không phải là chuyện gì sai trái, cho nên..."
Không đợi cụ Dumbledore lên tiếng lần nữa, Alina nói một tràng dài như pháo liên châu nổ lốp bốp, sau đó nghiêng người nắm lấy tay nắm cửa hình cầu một lần nữa, gắng sức vặn mạnh.
Cánh cửa vẫn không mở ra.
Alina quay đầu nhìn cụ Dumbledore.
"Thả cháu ra!" Cô bé nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Không được." Cụ Dumbledore nói một câu đơn giản.
Hai người đối mắt trong mấy giây.
"Thả cháu ra!" Alina lại nói.
"Không được." Cụ Dumbledore lặp lại lời ban nãy.
Rầm! Rầm rầm!
Alina đá mạnh lên cánh cửa gỗ, bất đắc dĩ quay người lại, dùng hai tay che tai lại một cách giận dỗi rồi ngẩng đầu lên nhìn ông lão: "Được rồi, vậy ông nói đi!"
Đôi khi thật sự rất khó đánh giá và định nghĩa đứa trẻ này một cách chính xác, cụ Dumbledore lắc đầu hết cách với cô.
"Có lẽ, ta nghĩ, trước khi bắt đầu tất cả chủ đề, ta cần phải xin lỗi cháu."
Ông lão suy nghĩ một lát rồi nói một cách bình tĩnh, khoan thai: "Kể từ sau khi cháu rời khỏi Hogwarts lần trước, ta vẫn luôn không nói chuyện nghiêm túc với cháu. Ta phải thừa nhận với cháu lỗi lầm mà lão già này đã phạm phải, cố ý ngăn cách cháu với pháp thuật không phải là một suy nghĩ đúng đắn."
Hửm?
Cô bé tóc bạch kim chớp mắt một cách tò mò, hai tay hơi buông lỏng để lộ ra vài kẽ hở. Cô không nghe nhầm chứ, cụ Dumbledore lại chủ động xin lỗi cô ư?!
"Một luồng sáng 'Phát quang tối đa' mới đẹp làm sao! Ta không chỉ nói tới bản thân pháp thuật mà là những phẩm chất đáng quý đã hiện lên trong đó. Ta đoán, trong vô số những khóa học sinh mới của Hogwarts, có lẽ không thể tìm được ánh sáng nào rạng ngời hơn tối hôm nay nữa."
Cụ Dumbledore nở nụ cười ấm áp, trong giọng nói lộ ra ý khen ngợi vô cùng rõ ràng.
Cho dù chỉ là nghe Giáo sư McGonagall thuật lại lời của Hagrid, cụ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Alina giơ đũa phép chiếu sáng con đường tối đen cho đám học sinh mới một cách rõ nét.
Chỉ dựa vào điểm này, cụ Dumbledore có thể chắc chắn rằng cô bé khác hẳn với tất cả những người trước đây. Có lẽ cụ cũng nên thử đối đãi với cô bé khác đi một chút.
"Mời ngồi, nhân tiện nói một câu, bánh nhân mứt quả để lạnh thì mùi vị sẽ không được ngon đâu."
Thấy sự cảnh giác trong đôi mắt của cô bé đã dần dần biến mất, cụ Dumbledore mỉm cười vung đũa phép, mấy chiếc đĩa vàng xuất hiện trên bàn làm việc, trên đĩa chứa đầy các loại bánh ngọt đã xuất hiện trong bữa tiệc khi nãy.
"Ồ, đúng rồi, để ta nghĩ xem... Có lẽ còn cần một bình hồng trà mật ong nóng hổi nữa?"
Ừng ực...
Cô bé tóc bạch kim khẽ nuốt nước miếng, trong bữa tiệc vừa rồi cô chỉ mải trêu chọc Hannah chứ vẫn chưa ăn no, cho nên mới lén lút giấu chút đồ ăn trong người.
"Ông thật sự sẽ không lôi chuyện cũ ra để truy cứu chuyện lúc trước chứ?" Alina hỏi nhỏ.
"Không đâu."
"Vậy còn chuyện cháu uy hiếp mũ phân loại?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, lắc đầu: "Vậy thì lại càng không, trên thực tế, ta vẫn luôn cảm thấy việc chia nhà của chúng ta có phải đã quá qua loa tùy ý rồi hay không?"
"Ông bảo đảm chứ?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ta bảo đảm với cháu!" Ông lão gật đầu.
Ừm hứm, có vẻ không có nguy hiểm gì rồi.
Alina suy nghĩ cẩn thận một lát, không do dự gì nữa, bước tới ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn làm việc của cụ Dumbledore một cách đĩnh đạc.
"Được rồi, vậy thì Giáo sư Dumbledore, rốt cuộc ông muốn nói gì? Ông cố ý bảo cháu tới không phải chỉ là để khen ngợi cháu một câu có phải không?"
Cô bé lấy chiếc bánh mứt quả đã lạnh buốt từ trong áo chùng ra đặt sang bên cạnh, rồi dùng thìa múc bánh pudding xoài núng nính hút một miếng, hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Như cháu thấy đấy, bởi vì một vài hành vi của tiểu thư Alina mà trường Hogwarts trong năm học tới đây khó tránh gặp phải một số vấn đề."
Ông lão khoanh hai tay lại đặt trên bàn, nhìn cô bé trước mặt với vẻ đầy hứng thú, nói bằng giọng điệu bình tĩnh và vững vàng.
"Giáo sư Dumbledore, chuyện này ông đừng có đổ hết lên đầu cháu, ông cũng có phần. Hơn nữa, cháu không nhớ mình đã từng đề nghị kế hoạch thắt chặt chi tiêu của trường gì gì đó."
Alina nhún vai, nhàn nhã uống một hớp hồng trà mật ong, trả lời với vẻ dửng dưng. Dù sao thì việc có thể làm cô đều đã làm rồi, những chuyện còn lại đều là vấn đề mà cụ Dumbledore nên đau đầu mới đúng.
"Quả thực là vậy, cháu nói không sai, trên thực tế trước đó không có phương án như vậy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tối nay ta phải nói chuyện với cháu. Ta đoán có lẽ cháu có thể cho ta một vài gợi ý."
Phụt!
Khụ khụ khụ khụ...
Nghe thấy lời nói của cụ Dumbledore, cô bé tóc bạch kim đang nhàn nhã thưởng thức hồng trà mật ong ngay lập tức bị sặc, ho khan một trận dữ dội.
"Khoan, khoan đã... Ông đang nói gì vậy?"
Alina vỗ mạnh lên ngực, khó khăn lắm mới bình ổn lại được hơi thở, trừng mắt nhìn lão phù thủy già râu bạc trước mặt với vẻ không thể tin được.
"Tức là tất cả những lời ông nói với Bộ Pháp Thuật tối nay đều là lừa gạt sao?!"
"Còn cách nào đâu, trên thực tế ta cũng không thể nào đoán trước được đám yêu tinh sẽ có phản ứng như vậy." Cụ Dumbledore nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vì tương lai của giới pháp thuật và của Hogwarts, có đôi khi chúng ta cần phải đưa ra một vài thỏa hiệp tất yếu. Huống chi, ta đã suy nghĩ rồi, làm như vậy sẽ càng an toàn cho cháu hơn."
"Vậy thì cái gọi là 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts' mà ông nói khi kết thúc bữa tiệc..."
"Không sai, cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra thôi, tạm thời vẫn chỉ có một số điều được thực thi." Cụ Dumbledore cười gật đầu.
Liên quan đến việc thắt chặt chi tiêu trong toàn bộ ngôi trường, từ trước tới giờ không phải là một chuyện dễ dàng. Mà trong một ngôi trường pháp thuật, chuyện này lại càng phức tạp hơn.
Không nói đến những chương trình học cần chi tiêu nhiều cho vật liệu pháp thuật như lớp Thảo dược, Độc dược, lớp Bảo vệ sinh vật huyền bí... cho dù là những chương trình học như môn Biến hình, Bùa chú, thậm chí cả môn Lịch sử pháp thuật cũng phải thường xuyên sử dụng số tiền trợ cấp lớn để mua dụng cụ dạy học hoặc là tiêu tốn lượng lớn giấy da.
Vì vậy, cụ Dumbledore mới cần thời gian một tuần để thảo luận, nghiên cứu với Giáo sư các bộ môn, xem nên chỉnh sửa lại kế hoạch dạy học như thế nào, và làm thế nào để tiết kiệm hết khả năng số tiền dùng để duy trì hoạt động thường ngày của trường Hogwarts.
"Khoan đã, tất cả những chuyện này liên quan quái gì tới cháu? Cháu chỉ là một học sinh năm nhất bình thường thôi. Lẽ nào đây không phải là công việc của Hiệu trưởng sao?"
Alina đặt bánh ngọt xuống, cười khan mấy tiếng gượng gạo.
"Như cháu đã nói, dù sao chuyện này chúng ta đều có tham dự. Huống hồ chi một trong những nguyên nhân phải đưa ra 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts' chính là để di dời sự chú ý về chuyện này khỏi cháu và nhà trường."
Advertisement / Quảng cáo
Cụ Dumbledore nhìn Alina một cách dịu dàng, nói rõ ràng: "Vì vậy, ta cho rằng cháu có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ giải quyết những vấn đề phát sinh sau này."
"Nhưng mà..."
Alina bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, giống như có một nỗi oan ức che khuất bầu trời đang bay về phía cô vậy, sớm biết thế này đã không tham ăn rồi.
"Nhiệm vụ quan trọng nhất của nhà trường chính là bồi dưỡng học sinh, huống chi ta chỉ muốn nghe ý kiến của cháu mà thôi." Cụ Dumbledore cắt ngang lời cô, khẽ nói: "Chắc cháu cũng có thể nghĩ tới, ngay khi điều lệ này xuất hiện, khó tránh được sẽ khiến các học sinh chống đối hoặc là hoang mang. Thực tế chứng minh, trên phương diện an ủi và động viên cảm xúc của những người trẻ tuổi, cháu có không ít phương pháp đặc biệt và hữu hiệu. Điều quan trọng nhất là khoảng thời gian trống trước khi điều lệ điều chỉnh hình thành nên vượt qua như thế nào."
"Không, ông đang cố tình làm khó Chaien cháu đấy phải không!"
Alina trợn trắng mắt một cách mệt mỏi, cô biết ngay lão củ cải già độc ác này sẽ không có ý gì tốt đâu mà.
"Ngược lại, ta cảm thấy cháu hoàn toàn có năng lực để làm được việc này."
Cụ Dumbledore trả lời bằng giọng trêu chọc, ngừng lại một lát, ông lão lại hỏi một câu với vẻ tò mò:
"Nhân tiện cho ta hỏi một chút, Chaien là ai?"
Translator: Nguyetmai
Alina nhìn quanh, đã sắp một tháng kể từ lần trước cô tới đây. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thứ trong phòng dường như đều tự động khôi phục lại rồi.
Những thứ đồ bạc tinh xảo, tuyệt đẹp vốn bị đụng đổ lúc trước đã quay trở về trên chiếc bàn có những cái chân hẹp dài, lẳng lặng xoay tròn và phun ra những làn khói.
Khung tranh của Phineas Nigellus đã được treo lại lên tường, những bức chân dung các vị Hiệu trưởng trước đây của Hogwarts đều đang ngủ gật trong khung tranh, đầu thì dựa lên chiếc ghế bành hoặc là mép bức chân dung một cách lười biếng.
"Đánh đòn cháu cũng đã chịu rồi, lỗi nên nhận cháu cũng đã nhận rồi, về kế hoạch đối phó với ngân hàng Gringotts sau này cháu cũng đã mô phỏng trên bản thảo rồi. Nếu là về việc chia nhà thì cháu cho rằng để mọi người chủ động nói ra suy nghĩ của mình cũng không phải là chuyện gì sai trái, cho nên..."
Không đợi cụ Dumbledore lên tiếng lần nữa, Alina nói một tràng dài như pháo liên châu nổ lốp bốp, sau đó nghiêng người nắm lấy tay nắm cửa hình cầu một lần nữa, gắng sức vặn mạnh.
Cánh cửa vẫn không mở ra.
Alina quay đầu nhìn cụ Dumbledore.
"Thả cháu ra!" Cô bé nói.
Advertisement / Quảng cáo
"Không được." Cụ Dumbledore nói một câu đơn giản.
Hai người đối mắt trong mấy giây.
"Thả cháu ra!" Alina lại nói.
"Không được." Cụ Dumbledore lặp lại lời ban nãy.
Rầm! Rầm rầm!
Alina đá mạnh lên cánh cửa gỗ, bất đắc dĩ quay người lại, dùng hai tay che tai lại một cách giận dỗi rồi ngẩng đầu lên nhìn ông lão: "Được rồi, vậy ông nói đi!"
Đôi khi thật sự rất khó đánh giá và định nghĩa đứa trẻ này một cách chính xác, cụ Dumbledore lắc đầu hết cách với cô.
"Có lẽ, ta nghĩ, trước khi bắt đầu tất cả chủ đề, ta cần phải xin lỗi cháu."
Ông lão suy nghĩ một lát rồi nói một cách bình tĩnh, khoan thai: "Kể từ sau khi cháu rời khỏi Hogwarts lần trước, ta vẫn luôn không nói chuyện nghiêm túc với cháu. Ta phải thừa nhận với cháu lỗi lầm mà lão già này đã phạm phải, cố ý ngăn cách cháu với pháp thuật không phải là một suy nghĩ đúng đắn."
Hửm?
Cô bé tóc bạch kim chớp mắt một cách tò mò, hai tay hơi buông lỏng để lộ ra vài kẽ hở. Cô không nghe nhầm chứ, cụ Dumbledore lại chủ động xin lỗi cô ư?!
"Một luồng sáng 'Phát quang tối đa' mới đẹp làm sao! Ta không chỉ nói tới bản thân pháp thuật mà là những phẩm chất đáng quý đã hiện lên trong đó. Ta đoán, trong vô số những khóa học sinh mới của Hogwarts, có lẽ không thể tìm được ánh sáng nào rạng ngời hơn tối hôm nay nữa."
Cụ Dumbledore nở nụ cười ấm áp, trong giọng nói lộ ra ý khen ngợi vô cùng rõ ràng.
Cho dù chỉ là nghe Giáo sư McGonagall thuật lại lời của Hagrid, cụ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Alina giơ đũa phép chiếu sáng con đường tối đen cho đám học sinh mới một cách rõ nét.
Chỉ dựa vào điểm này, cụ Dumbledore có thể chắc chắn rằng cô bé khác hẳn với tất cả những người trước đây. Có lẽ cụ cũng nên thử đối đãi với cô bé khác đi một chút.
"Mời ngồi, nhân tiện nói một câu, bánh nhân mứt quả để lạnh thì mùi vị sẽ không được ngon đâu."
Thấy sự cảnh giác trong đôi mắt của cô bé đã dần dần biến mất, cụ Dumbledore mỉm cười vung đũa phép, mấy chiếc đĩa vàng xuất hiện trên bàn làm việc, trên đĩa chứa đầy các loại bánh ngọt đã xuất hiện trong bữa tiệc khi nãy.
"Ồ, đúng rồi, để ta nghĩ xem... Có lẽ còn cần một bình hồng trà mật ong nóng hổi nữa?"
Ừng ực...
Cô bé tóc bạch kim khẽ nuốt nước miếng, trong bữa tiệc vừa rồi cô chỉ mải trêu chọc Hannah chứ vẫn chưa ăn no, cho nên mới lén lút giấu chút đồ ăn trong người.
"Ông thật sự sẽ không lôi chuyện cũ ra để truy cứu chuyện lúc trước chứ?" Alina hỏi nhỏ.
"Không đâu."
"Vậy còn chuyện cháu uy hiếp mũ phân loại?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, lắc đầu: "Vậy thì lại càng không, trên thực tế, ta vẫn luôn cảm thấy việc chia nhà của chúng ta có phải đã quá qua loa tùy ý rồi hay không?"
"Ông bảo đảm chứ?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ta bảo đảm với cháu!" Ông lão gật đầu.
Ừm hứm, có vẻ không có nguy hiểm gì rồi.
Alina suy nghĩ cẩn thận một lát, không do dự gì nữa, bước tới ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn làm việc của cụ Dumbledore một cách đĩnh đạc.
"Được rồi, vậy thì Giáo sư Dumbledore, rốt cuộc ông muốn nói gì? Ông cố ý bảo cháu tới không phải chỉ là để khen ngợi cháu một câu có phải không?"
Cô bé lấy chiếc bánh mứt quả đã lạnh buốt từ trong áo chùng ra đặt sang bên cạnh, rồi dùng thìa múc bánh pudding xoài núng nính hút một miếng, hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Như cháu thấy đấy, bởi vì một vài hành vi của tiểu thư Alina mà trường Hogwarts trong năm học tới đây khó tránh gặp phải một số vấn đề."
Ông lão khoanh hai tay lại đặt trên bàn, nhìn cô bé trước mặt với vẻ đầy hứng thú, nói bằng giọng điệu bình tĩnh và vững vàng.
"Giáo sư Dumbledore, chuyện này ông đừng có đổ hết lên đầu cháu, ông cũng có phần. Hơn nữa, cháu không nhớ mình đã từng đề nghị kế hoạch thắt chặt chi tiêu của trường gì gì đó."
Alina nhún vai, nhàn nhã uống một hớp hồng trà mật ong, trả lời với vẻ dửng dưng. Dù sao thì việc có thể làm cô đều đã làm rồi, những chuyện còn lại đều là vấn đề mà cụ Dumbledore nên đau đầu mới đúng.
"Quả thực là vậy, cháu nói không sai, trên thực tế trước đó không có phương án như vậy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tối nay ta phải nói chuyện với cháu. Ta đoán có lẽ cháu có thể cho ta một vài gợi ý."
Phụt!
Khụ khụ khụ khụ...
Nghe thấy lời nói của cụ Dumbledore, cô bé tóc bạch kim đang nhàn nhã thưởng thức hồng trà mật ong ngay lập tức bị sặc, ho khan một trận dữ dội.
"Khoan, khoan đã... Ông đang nói gì vậy?"
Alina vỗ mạnh lên ngực, khó khăn lắm mới bình ổn lại được hơi thở, trừng mắt nhìn lão phù thủy già râu bạc trước mặt với vẻ không thể tin được.
"Tức là tất cả những lời ông nói với Bộ Pháp Thuật tối nay đều là lừa gạt sao?!"
"Còn cách nào đâu, trên thực tế ta cũng không thể nào đoán trước được đám yêu tinh sẽ có phản ứng như vậy." Cụ Dumbledore nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vì tương lai của giới pháp thuật và của Hogwarts, có đôi khi chúng ta cần phải đưa ra một vài thỏa hiệp tất yếu. Huống chi, ta đã suy nghĩ rồi, làm như vậy sẽ càng an toàn cho cháu hơn."
"Vậy thì cái gọi là 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts' mà ông nói khi kết thúc bữa tiệc..."
"Không sai, cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra thôi, tạm thời vẫn chỉ có một số điều được thực thi." Cụ Dumbledore cười gật đầu.
Liên quan đến việc thắt chặt chi tiêu trong toàn bộ ngôi trường, từ trước tới giờ không phải là một chuyện dễ dàng. Mà trong một ngôi trường pháp thuật, chuyện này lại càng phức tạp hơn.
Không nói đến những chương trình học cần chi tiêu nhiều cho vật liệu pháp thuật như lớp Thảo dược, Độc dược, lớp Bảo vệ sinh vật huyền bí... cho dù là những chương trình học như môn Biến hình, Bùa chú, thậm chí cả môn Lịch sử pháp thuật cũng phải thường xuyên sử dụng số tiền trợ cấp lớn để mua dụng cụ dạy học hoặc là tiêu tốn lượng lớn giấy da.
Vì vậy, cụ Dumbledore mới cần thời gian một tuần để thảo luận, nghiên cứu với Giáo sư các bộ môn, xem nên chỉnh sửa lại kế hoạch dạy học như thế nào, và làm thế nào để tiết kiệm hết khả năng số tiền dùng để duy trì hoạt động thường ngày của trường Hogwarts.
"Khoan đã, tất cả những chuyện này liên quan quái gì tới cháu? Cháu chỉ là một học sinh năm nhất bình thường thôi. Lẽ nào đây không phải là công việc của Hiệu trưởng sao?"
Alina đặt bánh ngọt xuống, cười khan mấy tiếng gượng gạo.
"Như cháu đã nói, dù sao chuyện này chúng ta đều có tham dự. Huống hồ chi một trong những nguyên nhân phải đưa ra 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts' chính là để di dời sự chú ý về chuyện này khỏi cháu và nhà trường."
Advertisement / Quảng cáo
Cụ Dumbledore nhìn Alina một cách dịu dàng, nói rõ ràng: "Vì vậy, ta cho rằng cháu có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ giải quyết những vấn đề phát sinh sau này."
"Nhưng mà..."
Alina bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, giống như có một nỗi oan ức che khuất bầu trời đang bay về phía cô vậy, sớm biết thế này đã không tham ăn rồi.
"Nhiệm vụ quan trọng nhất của nhà trường chính là bồi dưỡng học sinh, huống chi ta chỉ muốn nghe ý kiến của cháu mà thôi." Cụ Dumbledore cắt ngang lời cô, khẽ nói: "Chắc cháu cũng có thể nghĩ tới, ngay khi điều lệ này xuất hiện, khó tránh được sẽ khiến các học sinh chống đối hoặc là hoang mang. Thực tế chứng minh, trên phương diện an ủi và động viên cảm xúc của những người trẻ tuổi, cháu có không ít phương pháp đặc biệt và hữu hiệu. Điều quan trọng nhất là khoảng thời gian trống trước khi điều lệ điều chỉnh hình thành nên vượt qua như thế nào."
"Không, ông đang cố tình làm khó Chaien cháu đấy phải không!"
Alina trợn trắng mắt một cách mệt mỏi, cô biết ngay lão củ cải già độc ác này sẽ không có ý gì tốt đâu mà.
"Ngược lại, ta cảm thấy cháu hoàn toàn có năng lực để làm được việc này."
Cụ Dumbledore trả lời bằng giọng trêu chọc, ngừng lại một lát, ông lão lại hỏi một câu với vẻ tò mò:
"Nhân tiện cho ta hỏi một chút, Chaien là ai?"
Bình luận facebook