Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Chương 70: Vấn đề này rất đơn giản
Translator: Nguyetmai
"Mời vào, Filius. Vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện cần bàn bạc với mọi người."
Cụ Dumbledore cất cao giọng trả lời, cánh cửa gỗ sồi bị pháp thuật đóng kín phát ra một tiếng vang nhỏ, kẽo kẹt một tiếng, rồi từ từ mở ra.
Một phù thủy nhỏ thó, thậm chí trông còn có vẻ đáng yêu lúc này đang đợi ở cửa. Không cần cụ Dumbledore giới thiệu, Alina cũng nhận ra thân phận của vị khách này ngay lập tức. Filius Flitwick, Giáo sư môn Bùa Chú của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, chủ nhiệm nhà Ravenclaw.
"Chiếc vòng cửa nhà Ravenclaw có chút vấn đề, ồ, thật xin lỗi... Có phải tôi đã tới không đúng lúc rồi không?"
Giáo sư Flitwick bước nhanh vào văn phòng Hiệu trưởng, nói bằng giọng gấp gáp.
Advertisement / Quảng cáo
Vừa nói được một nửa, ông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang nhàn nhã uống hồng trà cùng với các loại bánh ngọt phong phú trên bàn của cụ Dumbledore. Ông chợt dừng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Không sao, tôi chỉ thưởng cho tiểu thư Alina thêm chút bánh ngọt mà thôi. Bởi vì câu thần chú 'Phát quang tối đa' tuyệt đẹp đó, chắc anh cũng đã nghe Minerva nói rồi."
Cụ Dumbledore lắc đầu không để bụng, mỉm cười trả lời, đồng thời lén nháy mắt trái với Alina.
Alina lập tức hiểu ý buông cốc trà xuống, đứng dậy khỏi ghế rồi cúi người một cách tao nhã: "Cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của Giáo sư Dumbledore. Vậy cháu trở về kí túc ngủ trước đây."
"À, đúng vậy."
Flitwick thấp bé gật đầu kích động, nhìn cô bé Alina trước mặt, tỏ ý khen ngợi: "Phẩm chất cao thượng và tốt bụng, điểm này càng khiến người ta yêu thích hơn cả bản thân câu thần chú. Ta vô cùng mong mỏi được gặp trò trên lớp, tiểu thư Alina."
Nói tới đây, biểu cảm trên mặt Flitwick có chút thẹn thùng. Bắt đầu dạy học tại Hogwarts từ năm 1970, ông chưa bao giờ thấy khóa học sinh nhà Ravenclaw nào như năm nay. Ngày đầu tiên khai giảng, bởi vì không trả lời được câu hỏi của chiếc vòng cửa cho nên không thể bước vào phòng sinh hoạt chung.
"Em cũng vậy, thưa Giáo sư Flitwick tôn kính. Thực tế em đã góp nhặt rất nhiều câu hỏi về thần chú cần thầy chỉ giáo, ví dụ như Bùa thu nhỏ và Bùa phóng to..."
Mặc dù Flitwick chỉ cao hơn một mét nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng tới lòng tôn kính của Alina dành cho vị chủ nhiệm nhà Ravenclaw này. Không chỉ bởi vì thần chú là kĩ năng nòng cốt nhất của mỗi phù thủy mà quan trọng hơn là bản thân môn Bùa chú đã là một trong những môn học mà giới phù thủy ít có tổng kết quy luật theo hệ thống. Nó đã tìm tòi ra từng chiếc "hộp đen pháp thuật" kiên cố giữa những cái vẩy đũa phép và ý chí ngôn ngữ không có trình tự để xây dựng nên giới pháp thuật phồn vinh như hiện nay.
"Ồ, thực ra hai câu thần chú này rất đơn giản, chỗ khó của chúng nằm ở động tác tay..." Đề cập tới lĩnh vực sở trường, nhất là khi người đặt câu hỏi còn là một học sinh giỏi cực kỳ xinh đẹp, tốt bụng và thông minh, Giáo sư Flitwick lại càng vui vẻ hơn, giơ ngón tay lên, đang định giảng giải một hồi.
"Khụ khụ, về vấn đề Bùa chú, tôi kiến nghị có thể để sau này hẵng từ từ hỏi lại. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là trò hãy mau chóng trở về kí túc, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thấy văn phòng Hiệu trưởng sắp sửa biến thành lớp học Bùa chú tạm thời, cụ Dumbledore trừng mắt nhìn Alina, không nhịn được ho khẽ một tiếng, cắt ngang lời nói của Giáo sư Flitwick rồi dẫn đề tài cuộc nói chuyện quay trở về khi Giáo sư Flitwick bước vào cửa: "Vậy Flitwick, có vẻ chiếc vòng cửa bằng đồng thau của mọi người lại đưa ra một vài câu hỏi tương đối khó rồi phải không?"
"Tôi đã xem qua rồi, cũng không được coi là quá khó."
Nói tới chuyện này một lần nữa, Giáo sư Flitwick xụ mặt xuống, khoát tay áo với vẻ xấu hổ: "Biến dạng của câu hỏi toán học đơn giản, chỉ là có chút kì lạ thôi. Nhưng mà không giải đáp được câu hỏi thì không thể bước vào phòng sinh hoạt chung, đây là niềm kiêu hãnh và quy củ của nhà Ravenclaw."
"Câu hỏi toán học kì lạ ư? Vậy không phải là sẽ rất dễ vào hay sao?" Cụ Dumbledore hiếu kì.
Advertisement / Quảng cáo
Thân là Hiệu trưởng, dĩ nhiên cụ Dumbledore biết cách vào cửa đặc biệt của phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw, chỉ cần trả lời chính xác câu hỏi mà chiếc vòng cửa đồng thau hình chim ưng đưa ra là có thể thành công bước vào.
Xét về mặt lí thuyết, trong một khoảng thời gian chiếc vòng cửa đồng thau chỉ đưa ra một câu hỏi, vì vậy chỉ cần có học sinh giải đáp được thì sau đó mọi người đều có thể bước vào phòng sinh hoạt chung.
"Không sai, nhưng hôm nay chiếc vòng cửa có chút kì lạ. Nó quả thực vẫn lặp đi lặp lại chỉ có một câu hỏi, nhưng có một vài chi tiết nhỏ luôn biến hóa không ngừng."
Giáo sư Flitwick gãi đầu với vẻ buồn phiền, thở dài thườn thượt, nói: "Ví dụ như nhốt thỏ và quạ vào cùng một chiếc lồng, cho tổng cộng ba mươi tám cái đầu, chín mươi sáu cái chân, sau đó hỏi có bao nhiêu con quạ và bao nhiêu con thỏ. Nhưng mà mỗi lần sau khi một học sinh đi vào thì số lượng này lại thay đổi..."
"Quả thực rất đơn giản, mười con thỏ, hai mươi tám con quạ."
Alina đủng đỉnh đi tới cửa, nghe đến đây thì trong mắt liền lóe lên một tia giảo hoạt. Cô bé quay người lại với vẻ hưng phấn vì ngay lập tức đã tìm ra được đáp án.
"Ấy, trước kia trò đã từng thấy câu hỏi này rồi sao? Sao có thể tính nhanh như vậy được?"
Flitwick trợn to mắt kinh ngạc, buột miệng hỏi. Mặc dù đối với ông đây quả thực không phải là câu hỏi gì khó, nhưng cũng chắc chắn không đơn giản đến mức chưa đầy một giây đã có thể giải ra được mới phải.
"Ăn mất. À không, ý em là chỉ cần toàn bộ bọn chúng nhấc hai chân trước lên thì còn lại chẳng phải chính là số chân sau của thỏ sao?"
Alina khoanh tay lại nói với vẻ thản nhiên rồi chớp mắt một cách đáng yêu: "Lẽ nào em nói không đúng sao?"
"Không, trò nói rất có lí."
Flitwick hơi sững sờ, suy nghĩ lại thật kĩ, ánh mắt ông nhìn cô bé tóc bạch kim càng thêm thân thiết: "Giỏi phá vỡ lối tư duy thông thường, đây chính là phẩm chất mà chúng ta luôn đề xướng, chứ không chỉ là những kiến thức đơn thuần. Ôi, ta thật hi vọng biết bao nơi mà trò gia nhập thực ra là nhà Ravenclaw." Nói tới đây. Flitwick cau mày lại.
Nghĩ như vậy thì cách làm của chiếc vòng cửa thực ra cũng chẳng có vấn đề gì, nó vẫn chấp hành sứ mạng mà bà Rowena Ravenclaw đã giao phó cho nó một cách vững vàng.
"Giáo sư Dumbledore, xin lỗi, có thể nhà chúng tôi cần phải xin một vài chiếc túi ngủ."
Giáo sư Flitwick ngẩng đầu lên, nói với ánh mắt kiên định. Thứ cần phải thay đổi không phải là chiếc vòng cửa mà là cách tư duy của những học sinh kia. Nếu như một học sinh mới năm nhất của nhà Hufflepuff cũng có thể trả lời câu hỏi này ngay tắp lự, thì học sinh nhà Ravenclaw càng không có lí do gì để đổ lỗi cho đề bài cả.
Advertisement / Quảng cáo
"..."
Cụ Dumbledore nhìn cô bé phù thủy biến mất phía sau cánh cửa gỗ sồi, khóe miệng co giật, cụ gật đầu trầm mặc.
Trực giác nói cho cụ biết chuyện này có đến tám chín phần là liên quan đến nhóc con này, có điều nếu như chủ nhiệm nhà là ông Flitwick đã ra quyết định, mà cụ cũng chỉ là suy đoán thôi, vậy thì lẽ đương nhiên cụ cũng không tiện phản bác.
"Nếu như anh đã kiên quyết thì được thôi." Cụ Dumbledore nhún vai, không định đi sâu tìm hiểu thêm về chuyện này nữa, ngay sau đó cụ nhìn Giáo sư Flitwick với vẻ mặt nghiêm túc, nói bằng giọng trịnh trọng:
"Ngoài ra, còn một chuyện quan trọng hơn, mặc dù đã không còn sớm nữa nhưng có thể cần phải triệu tập các Giáo sư một chút. Liên quan tới 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts', chúng ta có thể cần phải đưa ra một vài đề án điều chỉnh trường học. Trong thời gian đó, tôi đã thiết kế một khóa học trước khi vào học cho các phù thủy nhỏ của chúng ta. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, việc này mang lại rất nhiều lợi ích. Ví dụ như là có ích trong việc phá vỡ khoảng cách giữa các nhà, nâng cao sức mạnh ý chí và khả năng làm phép chuẩn xác của bọn trẻ, giúp thể chất và tinh thần của chúng khỏe mạnh hơn..."
Translator: Nguyetmai
"Mời vào, Filius. Vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện cần bàn bạc với mọi người."
Cụ Dumbledore cất cao giọng trả lời, cánh cửa gỗ sồi bị pháp thuật đóng kín phát ra một tiếng vang nhỏ, kẽo kẹt một tiếng, rồi từ từ mở ra.
Một phù thủy nhỏ thó, thậm chí trông còn có vẻ đáng yêu lúc này đang đợi ở cửa. Không cần cụ Dumbledore giới thiệu, Alina cũng nhận ra thân phận của vị khách này ngay lập tức. Filius Flitwick, Giáo sư môn Bùa Chú của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, chủ nhiệm nhà Ravenclaw.
"Chiếc vòng cửa nhà Ravenclaw có chút vấn đề, ồ, thật xin lỗi... Có phải tôi đã tới không đúng lúc rồi không?"
Giáo sư Flitwick bước nhanh vào văn phòng Hiệu trưởng, nói bằng giọng gấp gáp.
Advertisement / Quảng cáo
Vừa nói được một nửa, ông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang nhàn nhã uống hồng trà cùng với các loại bánh ngọt phong phú trên bàn của cụ Dumbledore. Ông chợt dừng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Không sao, tôi chỉ thưởng cho tiểu thư Alina thêm chút bánh ngọt mà thôi. Bởi vì câu thần chú 'Phát quang tối đa' tuyệt đẹp đó, chắc anh cũng đã nghe Minerva nói rồi."
Cụ Dumbledore lắc đầu không để bụng, mỉm cười trả lời, đồng thời lén nháy mắt trái với Alina.
Alina lập tức hiểu ý buông cốc trà xuống, đứng dậy khỏi ghế rồi cúi người một cách tao nhã: "Cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của Giáo sư Dumbledore. Vậy cháu trở về kí túc ngủ trước đây."
"À, đúng vậy."
Flitwick thấp bé gật đầu kích động, nhìn cô bé Alina trước mặt, tỏ ý khen ngợi: "Phẩm chất cao thượng và tốt bụng, điểm này càng khiến người ta yêu thích hơn cả bản thân câu thần chú. Ta vô cùng mong mỏi được gặp trò trên lớp, tiểu thư Alina."
Nói tới đây, biểu cảm trên mặt Flitwick có chút thẹn thùng. Bắt đầu dạy học tại Hogwarts từ năm 1970, ông chưa bao giờ thấy khóa học sinh nhà Ravenclaw nào như năm nay. Ngày đầu tiên khai giảng, bởi vì không trả lời được câu hỏi của chiếc vòng cửa cho nên không thể bước vào phòng sinh hoạt chung.
"Em cũng vậy, thưa Giáo sư Flitwick tôn kính. Thực tế em đã góp nhặt rất nhiều câu hỏi về thần chú cần thầy chỉ giáo, ví dụ như Bùa thu nhỏ và Bùa phóng to..."
Mặc dù Flitwick chỉ cao hơn một mét nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng tới lòng tôn kính của Alina dành cho vị chủ nhiệm nhà Ravenclaw này. Không chỉ bởi vì thần chú là kĩ năng nòng cốt nhất của mỗi phù thủy mà quan trọng hơn là bản thân môn Bùa chú đã là một trong những môn học mà giới phù thủy ít có tổng kết quy luật theo hệ thống. Nó đã tìm tòi ra từng chiếc "hộp đen pháp thuật" kiên cố giữa những cái vẩy đũa phép và ý chí ngôn ngữ không có trình tự để xây dựng nên giới pháp thuật phồn vinh như hiện nay.
"Ồ, thực ra hai câu thần chú này rất đơn giản, chỗ khó của chúng nằm ở động tác tay..." Đề cập tới lĩnh vực sở trường, nhất là khi người đặt câu hỏi còn là một học sinh giỏi cực kỳ xinh đẹp, tốt bụng và thông minh, Giáo sư Flitwick lại càng vui vẻ hơn, giơ ngón tay lên, đang định giảng giải một hồi.
"Khụ khụ, về vấn đề Bùa chú, tôi kiến nghị có thể để sau này hẵng từ từ hỏi lại. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là trò hãy mau chóng trở về kí túc, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Thấy văn phòng Hiệu trưởng sắp sửa biến thành lớp học Bùa chú tạm thời, cụ Dumbledore trừng mắt nhìn Alina, không nhịn được ho khẽ một tiếng, cắt ngang lời nói của Giáo sư Flitwick rồi dẫn đề tài cuộc nói chuyện quay trở về khi Giáo sư Flitwick bước vào cửa: "Vậy Flitwick, có vẻ chiếc vòng cửa bằng đồng thau của mọi người lại đưa ra một vài câu hỏi tương đối khó rồi phải không?"
"Tôi đã xem qua rồi, cũng không được coi là quá khó."
Nói tới chuyện này một lần nữa, Giáo sư Flitwick xụ mặt xuống, khoát tay áo với vẻ xấu hổ: "Biến dạng của câu hỏi toán học đơn giản, chỉ là có chút kì lạ thôi. Nhưng mà không giải đáp được câu hỏi thì không thể bước vào phòng sinh hoạt chung, đây là niềm kiêu hãnh và quy củ của nhà Ravenclaw."
"Câu hỏi toán học kì lạ ư? Vậy không phải là sẽ rất dễ vào hay sao?" Cụ Dumbledore hiếu kì.
Advertisement / Quảng cáo
Thân là Hiệu trưởng, dĩ nhiên cụ Dumbledore biết cách vào cửa đặc biệt của phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw, chỉ cần trả lời chính xác câu hỏi mà chiếc vòng cửa đồng thau hình chim ưng đưa ra là có thể thành công bước vào.
Xét về mặt lí thuyết, trong một khoảng thời gian chiếc vòng cửa đồng thau chỉ đưa ra một câu hỏi, vì vậy chỉ cần có học sinh giải đáp được thì sau đó mọi người đều có thể bước vào phòng sinh hoạt chung.
"Không sai, nhưng hôm nay chiếc vòng cửa có chút kì lạ. Nó quả thực vẫn lặp đi lặp lại chỉ có một câu hỏi, nhưng có một vài chi tiết nhỏ luôn biến hóa không ngừng."
Giáo sư Flitwick gãi đầu với vẻ buồn phiền, thở dài thườn thượt, nói: "Ví dụ như nhốt thỏ và quạ vào cùng một chiếc lồng, cho tổng cộng ba mươi tám cái đầu, chín mươi sáu cái chân, sau đó hỏi có bao nhiêu con quạ và bao nhiêu con thỏ. Nhưng mà mỗi lần sau khi một học sinh đi vào thì số lượng này lại thay đổi..."
"Quả thực rất đơn giản, mười con thỏ, hai mươi tám con quạ."
Alina đủng đỉnh đi tới cửa, nghe đến đây thì trong mắt liền lóe lên một tia giảo hoạt. Cô bé quay người lại với vẻ hưng phấn vì ngay lập tức đã tìm ra được đáp án.
"Ấy, trước kia trò đã từng thấy câu hỏi này rồi sao? Sao có thể tính nhanh như vậy được?"
Flitwick trợn to mắt kinh ngạc, buột miệng hỏi. Mặc dù đối với ông đây quả thực không phải là câu hỏi gì khó, nhưng cũng chắc chắn không đơn giản đến mức chưa đầy một giây đã có thể giải ra được mới phải.
"Ăn mất. À không, ý em là chỉ cần toàn bộ bọn chúng nhấc hai chân trước lên thì còn lại chẳng phải chính là số chân sau của thỏ sao?"
Alina khoanh tay lại nói với vẻ thản nhiên rồi chớp mắt một cách đáng yêu: "Lẽ nào em nói không đúng sao?"
"Không, trò nói rất có lí."
Flitwick hơi sững sờ, suy nghĩ lại thật kĩ, ánh mắt ông nhìn cô bé tóc bạch kim càng thêm thân thiết: "Giỏi phá vỡ lối tư duy thông thường, đây chính là phẩm chất mà chúng ta luôn đề xướng, chứ không chỉ là những kiến thức đơn thuần. Ôi, ta thật hi vọng biết bao nơi mà trò gia nhập thực ra là nhà Ravenclaw." Nói tới đây. Flitwick cau mày lại.
Nghĩ như vậy thì cách làm của chiếc vòng cửa thực ra cũng chẳng có vấn đề gì, nó vẫn chấp hành sứ mạng mà bà Rowena Ravenclaw đã giao phó cho nó một cách vững vàng.
"Giáo sư Dumbledore, xin lỗi, có thể nhà chúng tôi cần phải xin một vài chiếc túi ngủ."
Giáo sư Flitwick ngẩng đầu lên, nói với ánh mắt kiên định. Thứ cần phải thay đổi không phải là chiếc vòng cửa mà là cách tư duy của những học sinh kia. Nếu như một học sinh mới năm nhất của nhà Hufflepuff cũng có thể trả lời câu hỏi này ngay tắp lự, thì học sinh nhà Ravenclaw càng không có lí do gì để đổ lỗi cho đề bài cả.
Advertisement / Quảng cáo
"..."
Cụ Dumbledore nhìn cô bé phù thủy biến mất phía sau cánh cửa gỗ sồi, khóe miệng co giật, cụ gật đầu trầm mặc.
Trực giác nói cho cụ biết chuyện này có đến tám chín phần là liên quan đến nhóc con này, có điều nếu như chủ nhiệm nhà là ông Flitwick đã ra quyết định, mà cụ cũng chỉ là suy đoán thôi, vậy thì lẽ đương nhiên cụ cũng không tiện phản bác.
"Nếu như anh đã kiên quyết thì được thôi." Cụ Dumbledore nhún vai, không định đi sâu tìm hiểu thêm về chuyện này nữa, ngay sau đó cụ nhìn Giáo sư Flitwick với vẻ mặt nghiêm túc, nói bằng giọng trịnh trọng:
"Ngoài ra, còn một chuyện quan trọng hơn, mặc dù đã không còn sớm nữa nhưng có thể cần phải triệu tập các Giáo sư một chút. Liên quan tới 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts', chúng ta có thể cần phải đưa ra một vài đề án điều chỉnh trường học. Trong thời gian đó, tôi đã thiết kế một khóa học trước khi vào học cho các phù thủy nhỏ của chúng ta. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, việc này mang lại rất nhiều lợi ích. Ví dụ như là có ích trong việc phá vỡ khoảng cách giữa các nhà, nâng cao sức mạnh ý chí và khả năng làm phép chuẩn xác của bọn trẻ, giúp thể chất và tinh thần của chúng khỏe mạnh hơn..."