Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-90
Chương 90: Không liên quan tới Alina
Translator: Nguyetmai
Những phù thủy nhỏ dũng cảm ơn người, phá vỡ lối tư duy thông thường?
Có lẽ đổi lại là một phù thủy nhỏ nào khác, sau khi được nghe lời khen ngợi lúc trước của cụ Dumbledore sẽ cảm thấy tự hào, nhưng chuyện này hiển nhiên là không thích hợp sử dụng với Alina.
"Cháu biết không, Benítez từng nói với ta rằng những lời phía trước chữ 'nhưng mà' đều là thừa thãi."
Sau khi đã hiểu được cụ Dumbledore còn có sắp xếp khác, Alina ngẩng đầu lên, liếc nhìn lão phù thủy già có chòm râu bạc đang cố ý dừng lại quan sát vẻ mặt của cô, sau đó cô thở dài bất đắc dĩ: "Giáo sư Dumbledore, từ bao giờ ông cũng bắt đầu nhiễm thói xấu thừa nước đục thả câu rồi?"
Đánh thì không đánh lại được, nói lí thì cô lại đuối lí, cũng không có chiến hữu nói giúp cô, chiêu tỏ ra dễ thương hòng qua cửa đã hoàn toàn không có tác dụng trước mặt cụ Dumbledore, ngoại trừ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của cụ ra thì tạm thời cô cũng chẳng còn lối thoát nào khác nữa rồi.
"Được rồi... nhưng mà…"
Cụ Dumbledore mím môi, khóe miệng cong lên, lặp lại câu nói vừa nãy một cách rõ ràng rồi tiếp tục nói bằng một giọng điệu cấm nói leo:
Advertisement / Quảng cáo
"Là một học sinh của Hogwarts phải đi học đúng giờ, hoàn thành bài tập về nhà mà các Giáo sư đã giao cho, tham gia thi cử, ta nghĩ đây chắc hẳn là chuyện đương nhiên, đúng không?"
"Vâng, điều này thì ông cứ yên tâm đi, cháu cực kỳ yêu thích việc học tập, học tập khiến cháu vui vẻ." Alina gật đầu khó hiểu.
So sánh với "kỳ thi đại học - phó bản độ khó cấp địa ngục" mà cô đã trải qua ở kiếp trước thì bất kể là cường độ học tập ở thế giới pháp thuật hay là thế giới phi pháp thuật quả thật đều không đáng nhắc tới, càng không cần phải nói tới giữa Alina và cụ Dumbledore còn có một giao ước bốn năm.
"Vui vẻ? Vậy thì tốt... Đúng rồi, ta quên mất, chắc hẳn các cháu vẫn chưa nhận được thời khóa biểu của học kỳ này nhỉ?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, rút đũa phép ra chấm một cái thật khéo léo lên tấm giấy da dê trống không trên mặt bàn.
Chỉ trong chớp mắt, những nét mực mỏng manh như mạng nhện lan ra từ nơi cây đũa phép của cụ Dumbledore chạm vào, nối liền với nhau, đan chéo nhau, nhanh chóng tạo thành một bản thời khóa biểu chi tiết, phía trên cùng viết "Bố trí chương trình học năm nhất nhà Hufflepuff".
Thời gian lên lớp được thực hiện trong học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts không khác biệt nhiều so với thời gian lên lớp trong trường công lập của thế giới phi pháp thuật nước Anh.
Thời gian lên lớp từ thứ hai đến thứ sáu, chương trình học buổi sáng bắt đầu từ chín giờ tới mười một rưỡi thì kết thúc. Buổi sáng thông thường sẽ có hai tiết học, mỗi tiết học kéo dài một tiếng đồng hồ, giữa hai tiết học sẽ có nửa tiếng nghỉ ngơi.
Chương trình học buổi chiều thì bắt đầu từ hai giờ, bình thường sẽ kết thúc trước ba rưỡi, nhưng là một trường nội trú, và bởi vì sự đặc biệt của một số chương trình học, cho nên các học sinh của mỗi nhà đều sẽ phải học hai buổi tối hàng tuần.
Nếu như còn có chỗ nào khác biệt, thì đó chính là ở góc dưới bên phải của mỗi chương trình học còn được đánh dấu thêm bằng một chữ cái in hoa dùng để biểu thị những học sinh nhà khác sẽ học cùng với bọn họ. Trong trường Hogwarts, phần lớn các chương trình học đều là hai nhà cùng học chung.
Alina cầm tấm giấy da lên đọc thật cẩn thận, sau đó cô nhướng mày, nói một cách tổng thể thì cô vẫn khá là hài lòng.
Nếu như phải dùng một thành ngữ để hình dung bố trí chương trình học dành cho học sinh năm nhất nhà Hufflepuff thì không thể nghi ngờ rằng "khổ tận cam lai" chính là thành ngữ thích hợp nhất.
Mặc dù từ thứ hai đến thứ sáu đều có lớp học, nhưng ngày thứ sáu của học sinh năm nhất nhà Hufflepuff quả thật khiến người khác phải ghen tị đến mức phát điên, tiết học duy nhất của bọn họ trong ngày hôm đó chính là môn Bay học chung với nhà Ravenclaw vào buổi chiều.
"Trông có vẻ cũng không tệ lắm, tương đương với mỗi tuần sẽ có ba ngày nghỉ."
Vừa dứt lời, chữ "H" đại diện cho nhà Hufflepuff trên tiêu đề thời khóa biểu trong tay Alina run rẩy, oằn thân thể xuống rồi từ từ biến thành chữ "G". Ngay sau đó, những ký tự còn lại trên tấm giấy da cũng dần dần bắt đầu thay đổi, những nét mực nhanh chóng đan cài và tổ hợp lại với nhau một lần nữa.
Alina hoang mang ngẩng đầu lên, giơ tấm da dê đã biến thành một xấp dày trong tay lên: "Giáo sư Dumbledore, thời khóa biểu này hình như có vấn đề..."
"Không có vấn đề gì cả, nó chính là thời khóa biểu của cháu." Cụ Dumbledore mỉm cười ôn hòa.
"Khoan đã, chắc không phải ông muốn nói là... Nhưng mà vốn dĩ bình thường cháu đã có tiết học rồi mà!"
Một suy đoán đáng sợ bất thình lình nhảy ra, Alina vô thức trợn hai mắt lên thật to, vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt đã biến mất sạch sành sanh, cô mơ hồ ý thức được cụ Dumbledore đang muốn làm gì rồi.
"Yên tâm đi, vấn đề này ta đã suy nghĩ giúp cháu rồi. Nếu như thời gian lên lớp có bị trùng nhau thì đương nhiên vẫn phải ưu tiên theo thời khóa biểu của nhà Hufflepuff rồi."
Cụ Dumbledore chớp mắt linh hoạt, mỉm cười hiền từ, nhưng trong mắt Alina nụ cười này lại giống như ma quỷ vậy.
"Thật tốt biết bao, như vậy cháu có thể vui vẻ gấp đôi rồi."
Hai... lịch học và bài tập nhân đôi?
Advertisement / Quảng cáo
Nụ cười trên gương mặt của Alina dần biến mất, cô ngây ngốc móc Thức Ăn Dự Trữ từ trong lồng ngực ra, con cú nhỏ đang ngủ say như chết, sau đó đặt tay trước ngực, bắt đầu cởi cúc áo chùng, giọng nói khô khốc:
"Cháu không làm học sinh nhà Gryffindor nữa, Giáo sư Dumbledore, cháu vốn là một học sinh nhà Hufflepuff an phận giữ mình mà."
"Dựa theo nội quy của trường, ta cho rằng trường hợp nghiêm trọng như cả đêm không quay trở về ký túc, có thể phải học thêm một tiếng phụ đạo hàng ngày sau khi tan học." Cụ Dumbledore bình tĩnh nói.
"... Vậy trang phục thì sao?" Động tác của cô bé tóc bạch kim cứng đờ, khóe miệng co giật.
"Đương nhiên là không có."
"Ông là ma quỷ sao?"
"Không, ta chỉ là một ông lão bình thường thôi." Cụ Dumbledore mỉm cười, trả lời một cách khoái trá.
"..."
Hai người một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt bé một lúc, chính vào lúc cụ Dumbledore tưởng rằng Alina sắp sửa nổi đóa thì...
"Nếu ông còn như vậy thì sau này cháu sẽ không cứu ông nữa."
Không biết cô bé nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên uể oải ngồi xuống như bong bóng xì hơi, cài lại cúc áo choàng rồi ôm lấy con cú nhỏ đang giả vờ ngủ, phồng má, rất lâu sau mới nặn ra một câu buồn bực.
"Ồ, chỉ cần cháu bớt giận ta mấy lần thì ta cảm thấy đã có thể coi như cứu mạng ta rồi."
Cụ Dumbledore lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật.
"Cháu nói nghiêm túc đấy." Alina tức giận nói.
"Phải, phải, phải... Ta hiểu rồi, nhưng trước tiên cháu vẫn phải chăm chỉ học phép thuật mới được, dù sao ta cũng không biết trước được ta sẽ gặp phải rắc rối gì cần cháu tới cứu đâu."
Cụ Dumbledore dở khóc dở cười, vươn tay xoa tóc của cô bé, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con mà nghiêm túc trả lời.
Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nhẫn nhịn lâu như vậy cuối cùng vẫn phải nói ra một câu giận dỗi trẻ con.
"Ông chẳng hiểu gì cả..."
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu bất mãn, đôi mắt màu xanh nước biển nheo lại, cố gắng khiến ánh mắt mình trở nên bình tĩnh giống như trong tiểu thuyết, mặc dù điều này chỉ càng khiến cô trông giống như một con mèo nhỏ được xoa đầu mà thôi.
Sau đó, Alina còn chưa nói xong, cửa văn phòng của cụ Dumbledore đã bị ai đó đẩy mạnh ra, vang lên một tiếng rầm cực lớn.
Hagrid xông vào trong, bên dưới mái tóc đen sì và bù xù, trong đôi mắt ông tràn đầy vẻ lo lắng và bất an, sau lưng ông còn có mấy phù thủy nhỏ đi theo.
"Đều là chủ ý của tôi, thưa Giáo sư Dumbledore!" Hagrid vội vàng nói: "Tôi mới là giáo viên hướng dẫn của học sinh mới năm nhất, đứa trẻ này chỉ là một trợ giảng mà thôi, nếu nhất định phải truy cứu trách nhiệm thì người đầu tiên phải chịu bị trừng phạt nên là tôi, thưa cụ..."
"Thưa Giáo sư, Alina chỉ không muốn để mọi người bị đói bụng, cậu ấy luôn rất cố gắng duy trì trật tự, nếu như phải trừng phạt thì trừng phạt luôn cả bọn em đi ạ."
Advertisement / Quảng cáo
"Đúng vậy, đúng vậy, thầy Hiệu trưởng Dumbledore, em đã ăn hết gần một con gà tây, còn chị Alina vẫn chưa ăn bao nhiêu đâu."
"Giáo sư Dumbledore, chắc chắn thầy có quen biết cha của em, đợi lát nữa em sẽ viết thư về nhà, bảo ông ấy đề nghị Hội đồng quản trị gửi cho trường một chút tiền để mua đồ ăn, thầy đừng trừng phạt chị đại Alina nữa nhé."
"Sao các cậu lại tới đây..."
Nghe thấy tiếng xôn xao sau lưng mình, Alina xoay người lại, vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm động, đang định nói gì đó.
"Không liên quan... Không liên quan tới Alina."
Không đợi cô mở miệng, một cô bé với gương mặt ửng đỏ đột nhiên nhảy ra từ sau lưng Hagrid, hổn hà hổn hển chạy tới trước mặt cụ Dumbledore, lấy dũng khí hét lớn.
"Hermione nhà Gryffindor có thể làm chứng, Alina là một kẻ mù đường, cậu ấy không hề biết đường! Là em, là em đưa tất cả mọi người tới cửa nhà bếp!"
Cụ Dumbledore: (liếc xéo)
Elena Kaslana: (giật mình, thôi xong, bị nắm thóp rồi!)
Translator: Nguyetmai
Những phù thủy nhỏ dũng cảm ơn người, phá vỡ lối tư duy thông thường?
Có lẽ đổi lại là một phù thủy nhỏ nào khác, sau khi được nghe lời khen ngợi lúc trước của cụ Dumbledore sẽ cảm thấy tự hào, nhưng chuyện này hiển nhiên là không thích hợp sử dụng với Alina.
"Cháu biết không, Benítez từng nói với ta rằng những lời phía trước chữ 'nhưng mà' đều là thừa thãi."
Sau khi đã hiểu được cụ Dumbledore còn có sắp xếp khác, Alina ngẩng đầu lên, liếc nhìn lão phù thủy già có chòm râu bạc đang cố ý dừng lại quan sát vẻ mặt của cô, sau đó cô thở dài bất đắc dĩ: "Giáo sư Dumbledore, từ bao giờ ông cũng bắt đầu nhiễm thói xấu thừa nước đục thả câu rồi?"
Đánh thì không đánh lại được, nói lí thì cô lại đuối lí, cũng không có chiến hữu nói giúp cô, chiêu tỏ ra dễ thương hòng qua cửa đã hoàn toàn không có tác dụng trước mặt cụ Dumbledore, ngoại trừ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của cụ ra thì tạm thời cô cũng chẳng còn lối thoát nào khác nữa rồi.
"Được rồi... nhưng mà…"
Cụ Dumbledore mím môi, khóe miệng cong lên, lặp lại câu nói vừa nãy một cách rõ ràng rồi tiếp tục nói bằng một giọng điệu cấm nói leo:
Advertisement / Quảng cáo
"Là một học sinh của Hogwarts phải đi học đúng giờ, hoàn thành bài tập về nhà mà các Giáo sư đã giao cho, tham gia thi cử, ta nghĩ đây chắc hẳn là chuyện đương nhiên, đúng không?"
"Vâng, điều này thì ông cứ yên tâm đi, cháu cực kỳ yêu thích việc học tập, học tập khiến cháu vui vẻ." Alina gật đầu khó hiểu.
So sánh với "kỳ thi đại học - phó bản độ khó cấp địa ngục" mà cô đã trải qua ở kiếp trước thì bất kể là cường độ học tập ở thế giới pháp thuật hay là thế giới phi pháp thuật quả thật đều không đáng nhắc tới, càng không cần phải nói tới giữa Alina và cụ Dumbledore còn có một giao ước bốn năm.
"Vui vẻ? Vậy thì tốt... Đúng rồi, ta quên mất, chắc hẳn các cháu vẫn chưa nhận được thời khóa biểu của học kỳ này nhỉ?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, rút đũa phép ra chấm một cái thật khéo léo lên tấm giấy da dê trống không trên mặt bàn.
Chỉ trong chớp mắt, những nét mực mỏng manh như mạng nhện lan ra từ nơi cây đũa phép của cụ Dumbledore chạm vào, nối liền với nhau, đan chéo nhau, nhanh chóng tạo thành một bản thời khóa biểu chi tiết, phía trên cùng viết "Bố trí chương trình học năm nhất nhà Hufflepuff".
Thời gian lên lớp được thực hiện trong học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts không khác biệt nhiều so với thời gian lên lớp trong trường công lập của thế giới phi pháp thuật nước Anh.
Thời gian lên lớp từ thứ hai đến thứ sáu, chương trình học buổi sáng bắt đầu từ chín giờ tới mười một rưỡi thì kết thúc. Buổi sáng thông thường sẽ có hai tiết học, mỗi tiết học kéo dài một tiếng đồng hồ, giữa hai tiết học sẽ có nửa tiếng nghỉ ngơi.
Chương trình học buổi chiều thì bắt đầu từ hai giờ, bình thường sẽ kết thúc trước ba rưỡi, nhưng là một trường nội trú, và bởi vì sự đặc biệt của một số chương trình học, cho nên các học sinh của mỗi nhà đều sẽ phải học hai buổi tối hàng tuần.
Nếu như còn có chỗ nào khác biệt, thì đó chính là ở góc dưới bên phải của mỗi chương trình học còn được đánh dấu thêm bằng một chữ cái in hoa dùng để biểu thị những học sinh nhà khác sẽ học cùng với bọn họ. Trong trường Hogwarts, phần lớn các chương trình học đều là hai nhà cùng học chung.
Alina cầm tấm giấy da lên đọc thật cẩn thận, sau đó cô nhướng mày, nói một cách tổng thể thì cô vẫn khá là hài lòng.
Nếu như phải dùng một thành ngữ để hình dung bố trí chương trình học dành cho học sinh năm nhất nhà Hufflepuff thì không thể nghi ngờ rằng "khổ tận cam lai" chính là thành ngữ thích hợp nhất.
Mặc dù từ thứ hai đến thứ sáu đều có lớp học, nhưng ngày thứ sáu của học sinh năm nhất nhà Hufflepuff quả thật khiến người khác phải ghen tị đến mức phát điên, tiết học duy nhất của bọn họ trong ngày hôm đó chính là môn Bay học chung với nhà Ravenclaw vào buổi chiều.
"Trông có vẻ cũng không tệ lắm, tương đương với mỗi tuần sẽ có ba ngày nghỉ."
Vừa dứt lời, chữ "H" đại diện cho nhà Hufflepuff trên tiêu đề thời khóa biểu trong tay Alina run rẩy, oằn thân thể xuống rồi từ từ biến thành chữ "G". Ngay sau đó, những ký tự còn lại trên tấm giấy da cũng dần dần bắt đầu thay đổi, những nét mực nhanh chóng đan cài và tổ hợp lại với nhau một lần nữa.
Alina hoang mang ngẩng đầu lên, giơ tấm da dê đã biến thành một xấp dày trong tay lên: "Giáo sư Dumbledore, thời khóa biểu này hình như có vấn đề..."
"Không có vấn đề gì cả, nó chính là thời khóa biểu của cháu." Cụ Dumbledore mỉm cười ôn hòa.
"Khoan đã, chắc không phải ông muốn nói là... Nhưng mà vốn dĩ bình thường cháu đã có tiết học rồi mà!"
Một suy đoán đáng sợ bất thình lình nhảy ra, Alina vô thức trợn hai mắt lên thật to, vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt đã biến mất sạch sành sanh, cô mơ hồ ý thức được cụ Dumbledore đang muốn làm gì rồi.
"Yên tâm đi, vấn đề này ta đã suy nghĩ giúp cháu rồi. Nếu như thời gian lên lớp có bị trùng nhau thì đương nhiên vẫn phải ưu tiên theo thời khóa biểu của nhà Hufflepuff rồi."
Cụ Dumbledore chớp mắt linh hoạt, mỉm cười hiền từ, nhưng trong mắt Alina nụ cười này lại giống như ma quỷ vậy.
"Thật tốt biết bao, như vậy cháu có thể vui vẻ gấp đôi rồi."
Hai... lịch học và bài tập nhân đôi?
Advertisement / Quảng cáo
Nụ cười trên gương mặt của Alina dần biến mất, cô ngây ngốc móc Thức Ăn Dự Trữ từ trong lồng ngực ra, con cú nhỏ đang ngủ say như chết, sau đó đặt tay trước ngực, bắt đầu cởi cúc áo chùng, giọng nói khô khốc:
"Cháu không làm học sinh nhà Gryffindor nữa, Giáo sư Dumbledore, cháu vốn là một học sinh nhà Hufflepuff an phận giữ mình mà."
"Dựa theo nội quy của trường, ta cho rằng trường hợp nghiêm trọng như cả đêm không quay trở về ký túc, có thể phải học thêm một tiếng phụ đạo hàng ngày sau khi tan học." Cụ Dumbledore bình tĩnh nói.
"... Vậy trang phục thì sao?" Động tác của cô bé tóc bạch kim cứng đờ, khóe miệng co giật.
"Đương nhiên là không có."
"Ông là ma quỷ sao?"
"Không, ta chỉ là một ông lão bình thường thôi." Cụ Dumbledore mỉm cười, trả lời một cách khoái trá.
"..."
Hai người một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt bé một lúc, chính vào lúc cụ Dumbledore tưởng rằng Alina sắp sửa nổi đóa thì...
"Nếu ông còn như vậy thì sau này cháu sẽ không cứu ông nữa."
Không biết cô bé nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên uể oải ngồi xuống như bong bóng xì hơi, cài lại cúc áo choàng rồi ôm lấy con cú nhỏ đang giả vờ ngủ, phồng má, rất lâu sau mới nặn ra một câu buồn bực.
"Ồ, chỉ cần cháu bớt giận ta mấy lần thì ta cảm thấy đã có thể coi như cứu mạng ta rồi."
Cụ Dumbledore lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật.
"Cháu nói nghiêm túc đấy." Alina tức giận nói.
"Phải, phải, phải... Ta hiểu rồi, nhưng trước tiên cháu vẫn phải chăm chỉ học phép thuật mới được, dù sao ta cũng không biết trước được ta sẽ gặp phải rắc rối gì cần cháu tới cứu đâu."
Cụ Dumbledore dở khóc dở cười, vươn tay xoa tóc của cô bé, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con mà nghiêm túc trả lời.
Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nhẫn nhịn lâu như vậy cuối cùng vẫn phải nói ra một câu giận dỗi trẻ con.
"Ông chẳng hiểu gì cả..."
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu bất mãn, đôi mắt màu xanh nước biển nheo lại, cố gắng khiến ánh mắt mình trở nên bình tĩnh giống như trong tiểu thuyết, mặc dù điều này chỉ càng khiến cô trông giống như một con mèo nhỏ được xoa đầu mà thôi.
Sau đó, Alina còn chưa nói xong, cửa văn phòng của cụ Dumbledore đã bị ai đó đẩy mạnh ra, vang lên một tiếng rầm cực lớn.
Hagrid xông vào trong, bên dưới mái tóc đen sì và bù xù, trong đôi mắt ông tràn đầy vẻ lo lắng và bất an, sau lưng ông còn có mấy phù thủy nhỏ đi theo.
"Đều là chủ ý của tôi, thưa Giáo sư Dumbledore!" Hagrid vội vàng nói: "Tôi mới là giáo viên hướng dẫn của học sinh mới năm nhất, đứa trẻ này chỉ là một trợ giảng mà thôi, nếu nhất định phải truy cứu trách nhiệm thì người đầu tiên phải chịu bị trừng phạt nên là tôi, thưa cụ..."
"Thưa Giáo sư, Alina chỉ không muốn để mọi người bị đói bụng, cậu ấy luôn rất cố gắng duy trì trật tự, nếu như phải trừng phạt thì trừng phạt luôn cả bọn em đi ạ."
Advertisement / Quảng cáo
"Đúng vậy, đúng vậy, thầy Hiệu trưởng Dumbledore, em đã ăn hết gần một con gà tây, còn chị Alina vẫn chưa ăn bao nhiêu đâu."
"Giáo sư Dumbledore, chắc chắn thầy có quen biết cha của em, đợi lát nữa em sẽ viết thư về nhà, bảo ông ấy đề nghị Hội đồng quản trị gửi cho trường một chút tiền để mua đồ ăn, thầy đừng trừng phạt chị đại Alina nữa nhé."
"Sao các cậu lại tới đây..."
Nghe thấy tiếng xôn xao sau lưng mình, Alina xoay người lại, vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm động, đang định nói gì đó.
"Không liên quan... Không liên quan tới Alina."
Không đợi cô mở miệng, một cô bé với gương mặt ửng đỏ đột nhiên nhảy ra từ sau lưng Hagrid, hổn hà hổn hển chạy tới trước mặt cụ Dumbledore, lấy dũng khí hét lớn.
"Hermione nhà Gryffindor có thể làm chứng, Alina là một kẻ mù đường, cậu ấy không hề biết đường! Là em, là em đưa tất cả mọi người tới cửa nhà bếp!"
Cụ Dumbledore: (liếc xéo)
Elena Kaslana: (giật mình, thôi xong, bị nắm thóp rồi!)
Bình luận facebook