Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-96
Chương 96: Ngài Bộ trưởng đã đợi anh rất lâu
Translator: Nguyetmai
"Ôi! Amos, anh làm tôi giật cả mình."
Arthur Weasley hoảng sợ, sau đó chăm chú nhìn kĩ gương mặt quen thuộc kia. Khi thấy đây là một phù thủy mặt đỏ với chòm râu ngắn màu nâu, ông lập tức cười mắng một tiếng, đưa tay đỡ người đàn ông trong ngọn lửa đi ra.
Tên đầy đủ của phù thủy mặt đỏ là Amos Diggory, cũng làm việc ở Bộ Pháp thuật giống như Arthur Weasley, chỉ có điều khác phòng ban mà thôi mà. Nhà Diggory cũng sống ở gần làng Ottery St. Catchpole, hơn nữa con trai của Amos Diggory là Cedric cũng học ở Hogwarts, do đó quan hệ riêng tư giữa Arthur và Amos cũng tương đối tốt.
"Chắc hẳn anh cũng đã đọc được tin tức kia rồi phải không, Arthur?"
Không nói những lời khách sáo nữa, Amos Diggory khua tay bực dọc, ông ta cau mày nói bằng giọng nặng nề. Ông Weasley thấy trong tay phải ông ta đang nắm chặt lấy một tờ "Nhật báo Tiên tri".
Advertisement / Quảng cáo
Không nghi ngờ gì nữa, hiển nhiên chuyện mà mọi người lo lắng là giống nhau. Cũng có con theo học tại trường Hogwarts, Arthur có thể hiểu rất rõ cảm nhận hiện giờ của Amos Diggory.
"Đúng vậy." Ông Weasley gật đầu nghiêm túc: "Tin tức quá đột ngột, thành thật mà nói đến bây giờ tôi vẫn chưa có một chút manh mối nào, trước đó trong bộ cũng không có bất cứ tin đồn nào hết. Anh thì sao?"
"Tôi thì đã nghe phong phanh được một số tin tức, chập tối hôm qua, Sở Thần Sáng đã tiến hành một cuộc triệu tập khẩn cấp. Có một người bạn nói cho tôi biết, có thể là âm mưu do tàn đảng của Người-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai bày ra."
Amos Diggory nhìn trái ngó phải, sau đó vô thức hạ thấp giọng, dưới ánh lửa chập chờn, vẻ mặt của ông ta có chút đáng sợ.
"Trời đất!" Arthur Weasley kêu khẽ một tiếng, đôi mắt lập tức trợn lên tròn xoe: "Nói vậy, đây là sự thật sao? Lâu đài Hogwarts đã bị bán cho đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts rồi sao?"
"Bây giờ thì chưa, dựa theo nguồn tin hành lang trên tờ 'Tuần san Phù thủy", nói chính xác chỉ là giấy chứng nhận quyền sở hữu lâu đài Hogwarts đã bị thế chấp cho đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts thôi."
Amos Diggory lắc đầu, nhìn ông Weasley với vẻ mặt mong đợi: "Trước đó trong bộ vẫn luôn có lời đồn nói anh và Giáo sư Dumbledore có quan hệ rất thân thiết, tôi còn nghĩ là có lẽ anh sẽ biết nhiều chuyện hơn."
"Thực tế thì những thứ tôi biết còn không nhiều bằng anh. Đúng rồi, anh đã hỏi anh Lovegood ở bên cạnh chưa? Tôi nhớ hình như anh ta là biên tập của 'Kẻ Lý Sự', chỗ anh ta có lẽ sẽ có thêm một số tư liệu quan trọng nào đó." Ông Weasley suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh đang nói đến Xenophilius Lovegood sao? Không, kể từ sau khi vợ anh ta qua đời, anh ta đã trở nên kì lạ, cả ngày toàn nói mấy chuyện hoang đường. Thực tế là sáng sớm hôm nay anh ta đã ném cho tôi một tờ 'Kẻ Lý Sự' qua đường lò sưởi".
Ông Diggory nhướng mày, cười nhạo một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái: "Bọn họ lại cho rằng toàn bộ chuyện này đều là âm mưu do Giáo sư Dumbledore một tay sắp đặt, quả là hoang đường! Thậm chí bọn họ còn nói rằng cụ Dumbledore vì muốn lật đổ Bộ Pháp thuật, cho nên đã âm thầm cấu kết với đám yêu tinh, muốn bán lâu đài Hogwarts đi, sau đó dùng nó để khơi mào chiến tranh giữa giới phi pháp thuật và giới pháp thuật."
"Vớ vẩn, toàn là những lời nhảm nhí!"
Arthur Weasley xua tay thật mạnh, không nhịn được mà cao giọng nói với vẻ tức giận.
"Nếu như cụ Dumbledore muốn làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, chỉ cần nói một câu đơn giản là có thể làm được rồi. Hơn nữa, với tư cách là Hiệu trưởng đảm nhiệm chức vụ trong thời gian lâu nhất của trường Hogwarts, cụ ấy căn bản không thể nào đem thế chấp ngôi trường của mình được."
"Ai bảo không phải chứ?" Ông Diggory xoa chòm râu ngắn trên cằm mình, gật đầu tán thành: "Theo tôi thấy, nếu như chuyện này không phải là quá vô lý thì đây có lẽ là câu chuyện hoàn chỉnh đặc sắc nhất mà 'Kẻ Lý Sự' năm nay đã biên tập ra."
"Tôi chẳng cảm thấy thú vị chút nào cả." Arthur buồn bực trả lời.
Với tư cách là người ủng hộ trung thành của cụ Dumbledore, cho dù biết đây chỉ là một cách để thu hút sự chú ý của tờ "Kẻ Lý Sự" nhưng ngài Weasley không kiềm chế nổi cơn tức giận, may mà lúc trước ngài vẫn luôn có chút thiện cảm với ngài Lovegood có suy nghĩ nhanh nhẹn.
Phải biết rằng, là một thành viên của Hội Phượng Hoàng, Arthur Weasley hiểu rõ những cống hiến của cụ Dumbledore cho giới pháp thuật hơn bất cứ người nào. Albus Dumbledore là một phù thủy vĩ đại đã dốc hết tinh thần và sức lực cả đời cho công cuộc giáo dục của trường Hogwarts, và bảo vệ hòa bình của giới pháp thuật nên không thể dính dáng đến bất cứ thuyết âm mưu nào cả.
Advertisement / Quảng cáo
"Nói như vậy thì quả thật có một số chuyện kì lạ, hôm qua ngài Bộ trưởng còn hỏi thăm tôi một số vấn đề liên quan đến tiền tệ của Muggle..."
Dừng một chút, Arthur nhíu mày, dường như ông đã nhớ ra chuyện gì đó, ông xoa cằm mình với vẻ đăm chiêu.
Vừa nói được một nửa, người đàn ông này liền cảnh giác dừng câu chuyện lại, ông liếc nhìn Ginny bất tri bất giác đã sắp đi tới cạnh lò sưởi rồi chỉnh lại cà vạt, sau đó nháy mắt ra hiệu với Amos Diggory.
"Nơi này không thích hợp để bàn việc công. Tóm lại, chúng ta hãy đến bộ trước thôi. Tình hình cụ thể đến lúc đó hỏi Sở Thần Sáng hoặc ngài Bộ trưởng chắc là sẽ biết ngay thôi."
Vừa nói, Arthur Weasley vừa bưng một cái chậu hoa từ trên kệ lò sưởi trong nhà bếp lên rồi đưa đến trước mặt phù thủy mặt đỏ: "Amos, anh trước đi."
"Được, gặp ở đại sảnh tầng một." Amos Diggory liếc nhìn cô gái nhỏ tỏ vẻ rất ấm ức, gật đầu dịu dàng, kẹp tờ báo trong tay vào dưới nách, sau đó bốc một dúm bột floo sáng lấp lánh trong chậu lên, đi đến trước lò sưởi, rồi ném bột floo vào trong lò.
Phụt một tiếng, lửa trong lò biến thành màu xanh biếc, ông Diggory đi thẳng vào trong ngọn lửa, hô lên một tiếng: "Bộ Pháp Thuật!" Trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Được rồi, Ginny, ăn sáng xong rồi thì bây giờ hoặc là con quay trở về phòng, hoặc là đi tìm mẹ con đi."
Ông Weasley hôn lên trán cô con gái nhỏ, sau đó ông xoay người, cũng nắm lấy một dúm bột floo trong chậu: "Nếu như con nghe lời, có lẽ lúc tan làm cha sẽ mang quyển tuần san Quidditch mới nhất cho con. Bộ Pháp thuật!"
Ngọn lửa bùng lên gào thét, ông Weasley cũng biến mất trong ngọn lửa.
...
Bộ Pháp thuật, sảnh chính giữa.
Mỗi mặt tường đều được phủ kín bằng loại gạch men màu đen hoa lệ trang trọng, trong đại sảnh người qua người lại nhốn nháo.
"Trời đất ơi, sao hôm nay lại nhiều người như vậy. Xin lỗi..."
Arthur Weasley chật vật chen chúc di chuyển trong đám người, chỉ một quãng đường ngắn ngủi mà ông đã bị người ta giẫm năm sáu phát vào chân, đương nhiên ông cũng không tránh được việc giẫm vào các phù thủy khác. Cũng may với tư cách là một nhân viên của Bộ Pháp thuật, ông đợi một lát là có thể đi thẳng vào trong bộ thông qua lối đi ưu tiên.
Trong tay đa số phù thủy đều cầm một tờ báo in khuôn mặt của đám yêu tinh, trong đó nhiều nhất đương nhiên là "Nhật báo Tiên tri", nhưng trên mặt trang bìa của những tờ báo khác như "Tuần san Phù thủy", "Tọa đàm phủ thủy đương đại" cũng là tấm hình giống như vậy.
Rất dễ nhận thấy, tin nóng đột nhiên xuất hiện này của ngân hàng Gringotts giống như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ của toàn bộ giới phù thủy.
Advertisement / Quảng cáo
"Ồ, Arthur, cảm tạ trời đất, cuối cùng anh cũng tới rồi."
Không đợi ông Weasley đứng vững, một giọng nói vừa nhỏ vừa the thé giống như giọng của một cô bé vang lên bên cạnh ông.
Một phù thủy vừa béo vừa lùn đứng bên cạnh thang máy, trên mái tóc ngắn xoăn màu nâm xám có đeo một cái nơ bướm bằng lông thiên nga màu nâu kết hợp với dây cột tóc màu hồng nhạt, trên khuôn mặt to bè với làn da chảy xệ nở nụ cười ngọt ngào vô cùng giả tạo.
Trên thực tế, trong Bộ Pháp thuật có rất ít người không biết đến bà ta, tâm phúc bên cạnh Cornelius Fudge, Phó Bộ trưởng cấp cao Bộ Pháp thuật Dolores Umbridge. Nhất là ông Weasley, dù sao thì xét từ ngọn nguồn lịch sử, lúc ban đầu Umbridge vốn được điều tới "Văn phòng dùng sai pháp thuật".
"Phó Bộ trưởng Umbridge?" Arthur Weasley ngẩng đầu lên nghi ngờ, theo lý mà nói nội dung công việc của ông rất hiếm khi phải trực tiếp tiếp xúc với người đàn bà này, trên thực tế hai người đã không nói chuyện với nhau rất nhiều năm rồi.
"Nội dung chi tiết, tôi sẽ giải thích với anh trên đường."
Bà ta vươn ngón tay vừa thô vừa ngắn của mình ra nắm lấy cánh tay của ông Weasley mà chẳng mảy may do dự, sau đó kéo ông vào trong thang máy.
"Trước tiên cứ đi theo tôi, Bộ trưởng Cornelius và Giám đốc các phòng liên quan đến Muggle đã đợi ông trong phòng họp rất lâu rồi."
Translator: Nguyetmai
"Ôi! Amos, anh làm tôi giật cả mình."
Arthur Weasley hoảng sợ, sau đó chăm chú nhìn kĩ gương mặt quen thuộc kia. Khi thấy đây là một phù thủy mặt đỏ với chòm râu ngắn màu nâu, ông lập tức cười mắng một tiếng, đưa tay đỡ người đàn ông trong ngọn lửa đi ra.
Tên đầy đủ của phù thủy mặt đỏ là Amos Diggory, cũng làm việc ở Bộ Pháp thuật giống như Arthur Weasley, chỉ có điều khác phòng ban mà thôi mà. Nhà Diggory cũng sống ở gần làng Ottery St. Catchpole, hơn nữa con trai của Amos Diggory là Cedric cũng học ở Hogwarts, do đó quan hệ riêng tư giữa Arthur và Amos cũng tương đối tốt.
"Chắc hẳn anh cũng đã đọc được tin tức kia rồi phải không, Arthur?"
Không nói những lời khách sáo nữa, Amos Diggory khua tay bực dọc, ông ta cau mày nói bằng giọng nặng nề. Ông Weasley thấy trong tay phải ông ta đang nắm chặt lấy một tờ "Nhật báo Tiên tri".
Advertisement / Quảng cáo
Không nghi ngờ gì nữa, hiển nhiên chuyện mà mọi người lo lắng là giống nhau. Cũng có con theo học tại trường Hogwarts, Arthur có thể hiểu rất rõ cảm nhận hiện giờ của Amos Diggory.
"Đúng vậy." Ông Weasley gật đầu nghiêm túc: "Tin tức quá đột ngột, thành thật mà nói đến bây giờ tôi vẫn chưa có một chút manh mối nào, trước đó trong bộ cũng không có bất cứ tin đồn nào hết. Anh thì sao?"
"Tôi thì đã nghe phong phanh được một số tin tức, chập tối hôm qua, Sở Thần Sáng đã tiến hành một cuộc triệu tập khẩn cấp. Có một người bạn nói cho tôi biết, có thể là âm mưu do tàn đảng của Người-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai bày ra."
Amos Diggory nhìn trái ngó phải, sau đó vô thức hạ thấp giọng, dưới ánh lửa chập chờn, vẻ mặt của ông ta có chút đáng sợ.
"Trời đất!" Arthur Weasley kêu khẽ một tiếng, đôi mắt lập tức trợn lên tròn xoe: "Nói vậy, đây là sự thật sao? Lâu đài Hogwarts đã bị bán cho đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts rồi sao?"
"Bây giờ thì chưa, dựa theo nguồn tin hành lang trên tờ 'Tuần san Phù thủy", nói chính xác chỉ là giấy chứng nhận quyền sở hữu lâu đài Hogwarts đã bị thế chấp cho đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts thôi."
Amos Diggory lắc đầu, nhìn ông Weasley với vẻ mặt mong đợi: "Trước đó trong bộ vẫn luôn có lời đồn nói anh và Giáo sư Dumbledore có quan hệ rất thân thiết, tôi còn nghĩ là có lẽ anh sẽ biết nhiều chuyện hơn."
"Thực tế thì những thứ tôi biết còn không nhiều bằng anh. Đúng rồi, anh đã hỏi anh Lovegood ở bên cạnh chưa? Tôi nhớ hình như anh ta là biên tập của 'Kẻ Lý Sự', chỗ anh ta có lẽ sẽ có thêm một số tư liệu quan trọng nào đó." Ông Weasley suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh đang nói đến Xenophilius Lovegood sao? Không, kể từ sau khi vợ anh ta qua đời, anh ta đã trở nên kì lạ, cả ngày toàn nói mấy chuyện hoang đường. Thực tế là sáng sớm hôm nay anh ta đã ném cho tôi một tờ 'Kẻ Lý Sự' qua đường lò sưởi".
Ông Diggory nhướng mày, cười nhạo một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái: "Bọn họ lại cho rằng toàn bộ chuyện này đều là âm mưu do Giáo sư Dumbledore một tay sắp đặt, quả là hoang đường! Thậm chí bọn họ còn nói rằng cụ Dumbledore vì muốn lật đổ Bộ Pháp thuật, cho nên đã âm thầm cấu kết với đám yêu tinh, muốn bán lâu đài Hogwarts đi, sau đó dùng nó để khơi mào chiến tranh giữa giới phi pháp thuật và giới pháp thuật."
"Vớ vẩn, toàn là những lời nhảm nhí!"
Arthur Weasley xua tay thật mạnh, không nhịn được mà cao giọng nói với vẻ tức giận.
"Nếu như cụ Dumbledore muốn làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, chỉ cần nói một câu đơn giản là có thể làm được rồi. Hơn nữa, với tư cách là Hiệu trưởng đảm nhiệm chức vụ trong thời gian lâu nhất của trường Hogwarts, cụ ấy căn bản không thể nào đem thế chấp ngôi trường của mình được."
"Ai bảo không phải chứ?" Ông Diggory xoa chòm râu ngắn trên cằm mình, gật đầu tán thành: "Theo tôi thấy, nếu như chuyện này không phải là quá vô lý thì đây có lẽ là câu chuyện hoàn chỉnh đặc sắc nhất mà 'Kẻ Lý Sự' năm nay đã biên tập ra."
"Tôi chẳng cảm thấy thú vị chút nào cả." Arthur buồn bực trả lời.
Với tư cách là người ủng hộ trung thành của cụ Dumbledore, cho dù biết đây chỉ là một cách để thu hút sự chú ý của tờ "Kẻ Lý Sự" nhưng ngài Weasley không kiềm chế nổi cơn tức giận, may mà lúc trước ngài vẫn luôn có chút thiện cảm với ngài Lovegood có suy nghĩ nhanh nhẹn.
Phải biết rằng, là một thành viên của Hội Phượng Hoàng, Arthur Weasley hiểu rõ những cống hiến của cụ Dumbledore cho giới pháp thuật hơn bất cứ người nào. Albus Dumbledore là một phù thủy vĩ đại đã dốc hết tinh thần và sức lực cả đời cho công cuộc giáo dục của trường Hogwarts, và bảo vệ hòa bình của giới pháp thuật nên không thể dính dáng đến bất cứ thuyết âm mưu nào cả.
Advertisement / Quảng cáo
"Nói như vậy thì quả thật có một số chuyện kì lạ, hôm qua ngài Bộ trưởng còn hỏi thăm tôi một số vấn đề liên quan đến tiền tệ của Muggle..."
Dừng một chút, Arthur nhíu mày, dường như ông đã nhớ ra chuyện gì đó, ông xoa cằm mình với vẻ đăm chiêu.
Vừa nói được một nửa, người đàn ông này liền cảnh giác dừng câu chuyện lại, ông liếc nhìn Ginny bất tri bất giác đã sắp đi tới cạnh lò sưởi rồi chỉnh lại cà vạt, sau đó nháy mắt ra hiệu với Amos Diggory.
"Nơi này không thích hợp để bàn việc công. Tóm lại, chúng ta hãy đến bộ trước thôi. Tình hình cụ thể đến lúc đó hỏi Sở Thần Sáng hoặc ngài Bộ trưởng chắc là sẽ biết ngay thôi."
Vừa nói, Arthur Weasley vừa bưng một cái chậu hoa từ trên kệ lò sưởi trong nhà bếp lên rồi đưa đến trước mặt phù thủy mặt đỏ: "Amos, anh trước đi."
"Được, gặp ở đại sảnh tầng một." Amos Diggory liếc nhìn cô gái nhỏ tỏ vẻ rất ấm ức, gật đầu dịu dàng, kẹp tờ báo trong tay vào dưới nách, sau đó bốc một dúm bột floo sáng lấp lánh trong chậu lên, đi đến trước lò sưởi, rồi ném bột floo vào trong lò.
Phụt một tiếng, lửa trong lò biến thành màu xanh biếc, ông Diggory đi thẳng vào trong ngọn lửa, hô lên một tiếng: "Bộ Pháp Thuật!" Trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Được rồi, Ginny, ăn sáng xong rồi thì bây giờ hoặc là con quay trở về phòng, hoặc là đi tìm mẹ con đi."
Ông Weasley hôn lên trán cô con gái nhỏ, sau đó ông xoay người, cũng nắm lấy một dúm bột floo trong chậu: "Nếu như con nghe lời, có lẽ lúc tan làm cha sẽ mang quyển tuần san Quidditch mới nhất cho con. Bộ Pháp thuật!"
Ngọn lửa bùng lên gào thét, ông Weasley cũng biến mất trong ngọn lửa.
...
Bộ Pháp thuật, sảnh chính giữa.
Mỗi mặt tường đều được phủ kín bằng loại gạch men màu đen hoa lệ trang trọng, trong đại sảnh người qua người lại nhốn nháo.
"Trời đất ơi, sao hôm nay lại nhiều người như vậy. Xin lỗi..."
Arthur Weasley chật vật chen chúc di chuyển trong đám người, chỉ một quãng đường ngắn ngủi mà ông đã bị người ta giẫm năm sáu phát vào chân, đương nhiên ông cũng không tránh được việc giẫm vào các phù thủy khác. Cũng may với tư cách là một nhân viên của Bộ Pháp thuật, ông đợi một lát là có thể đi thẳng vào trong bộ thông qua lối đi ưu tiên.
Trong tay đa số phù thủy đều cầm một tờ báo in khuôn mặt của đám yêu tinh, trong đó nhiều nhất đương nhiên là "Nhật báo Tiên tri", nhưng trên mặt trang bìa của những tờ báo khác như "Tuần san Phù thủy", "Tọa đàm phủ thủy đương đại" cũng là tấm hình giống như vậy.
Rất dễ nhận thấy, tin nóng đột nhiên xuất hiện này của ngân hàng Gringotts giống như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ của toàn bộ giới phù thủy.
Advertisement / Quảng cáo
"Ồ, Arthur, cảm tạ trời đất, cuối cùng anh cũng tới rồi."
Không đợi ông Weasley đứng vững, một giọng nói vừa nhỏ vừa the thé giống như giọng của một cô bé vang lên bên cạnh ông.
Một phù thủy vừa béo vừa lùn đứng bên cạnh thang máy, trên mái tóc ngắn xoăn màu nâm xám có đeo một cái nơ bướm bằng lông thiên nga màu nâu kết hợp với dây cột tóc màu hồng nhạt, trên khuôn mặt to bè với làn da chảy xệ nở nụ cười ngọt ngào vô cùng giả tạo.
Trên thực tế, trong Bộ Pháp thuật có rất ít người không biết đến bà ta, tâm phúc bên cạnh Cornelius Fudge, Phó Bộ trưởng cấp cao Bộ Pháp thuật Dolores Umbridge. Nhất là ông Weasley, dù sao thì xét từ ngọn nguồn lịch sử, lúc ban đầu Umbridge vốn được điều tới "Văn phòng dùng sai pháp thuật".
"Phó Bộ trưởng Umbridge?" Arthur Weasley ngẩng đầu lên nghi ngờ, theo lý mà nói nội dung công việc của ông rất hiếm khi phải trực tiếp tiếp xúc với người đàn bà này, trên thực tế hai người đã không nói chuyện với nhau rất nhiều năm rồi.
"Nội dung chi tiết, tôi sẽ giải thích với anh trên đường."
Bà ta vươn ngón tay vừa thô vừa ngắn của mình ra nắm lấy cánh tay của ông Weasley mà chẳng mảy may do dự, sau đó kéo ông vào trong thang máy.
"Trước tiên cứ đi theo tôi, Bộ trưởng Cornelius và Giám đốc các phòng liên quan đến Muggle đã đợi ông trong phòng họp rất lâu rồi."