Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-95
Chương 95: Buổi sáng hỗn loạn
Translator: Nguyetmai
Trong một ngôi làng nhỏ vô danh thuộc làng Ottery St. Catchpole, hạt Devon.
Nằm ở phía Nam cách ngôi làng khá gần, ẩn núp trong rừng cây và dãy núi nhỏ, phần lớn Muggle thậm chí chưa từng phát hiện ra ở đó có một căn nhà phù thủy: "Gia tộc huyết thống thuần chủng có nhân số thịnh vượng nhất giới pháp thuật" - nhà Weasley sống ngay ở trong đó.
Đây là một căn nhà rất lớn được xây bằng đá, ít nhất cũng phải có đến bốn tầng, xây xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là dùng pháp thuật dựng lên vậy. Trên nóc nhà màu đỏ có bốn năm ống khói dựng đứng, bên cạnh cửa dựng một tấm biển xiêu vẹo, bên trên viết "Trang trại Hang Sóc".
Xung quanh cửa chính của căn nhà bày đầy những chiếc giày bó và nồi nấu kim loại đã han gỉ, trong sân có mấy con gà béo màu hạt dẻ, còn có yêu tinh đang xây tổ.
Tia nắng ban mai đầu tiên mới ló xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng vào trong căn phòng khách chật hẹp. Hôm qua vừa mới tiễn đám trẻ lên tàu tới trường Hogwarts, hôm nay Molly Weasley đã thức dậy từ lâu, đang tất bật ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho chồng và cô con gái nhỏ của mình.
Advertisement / Quảng cáo
"Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi trứng ốp rồi."
Trên cầu thang gỗ truyền tới những tiếng kẽo kẹt, một cô bé có mái tóc đỏ rực như lửa đang ôm một chú thỏ nhồi bông đã bị giặt tới mức bạc thếch đi từ trên tầng ba xuống, cô bé dụi mắt mơ mơ màng màng.
"Ôi, Ginny. Bình thường lúc đám Fred ở nhà mẹ chưa từng thấy con chủ động rời giường ngoan ngoãn như vậy bao giờ."
Bà Weasley ngẩng đầu lên liếc nhìn cô con gái út Ginny Weasley của mình rồi mỉm cười dịu dàng. Xem ra hôm qua sau khi tiễn các anh trai đến trường Hogwarts học, Ginny bé nhỏ dường như đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
"Mau xuống đây đi, bữa sáng hôm nay là trứng ốp với salad bắp cải bánh mì nướng mà con thích nhất đấy."
Bà Weasley vẫy tay, khi đám trẻ dần lớn lên, bà ngày càng trân trọng mỗi một cơ hội chuẩn bị bữa sáng cho gia đình hơn.
Dù sao thêm một năm nữa thôi, sau khi Ginny cũng vào học ở Hogwarts rồi, thì phần lớn thời gian trong trang trại Hang Sóc chỉ còn lại một mình bà thôi.
Ginny đi xuống rồi ngồi vào bàn ăn, đặt ngài thỏ xuống chiếc ghế mà bình thường các anh trai hay ngồi, sau đó cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cha đi đâu rồi ạ?"
"Ra ngoài lấy 'Nhật báo Tiên tri' hôm nay rồi, lát nữa sẽ quay trở lại thôi con yêu."
Bà Weasley vừa thuận miệng trả lời, vừa chỉ huy đũa phép, lật trứng gà trong chiếc chảo rán đáy bằng một cách linh hoạt.
"Mẹ ơi, tối qua con đã mơ thấy ác mộng đấy, trong mơ con thấy Hogwarts biến mất tiêu luôn."
Một lát sau, cô bé nắm lấy tai của chú thỏ bông, vẻ mặt chán nản, nhỏ giọng nói một cách bất an.
"Ôi, con yêu, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà. Con yên tâm đi, chỉ cần cụ Dumbledore còn ở đó thì học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts chính là nơi an toàn nhất trên thế gian này, làm sao có thể biến mất được chứ?"
Bà Weasley lắc đầu buồn cười, là một thành viên của Hội Phượng Hoàng, bà hiểu quá rõ sức mạnh của lão phù thủy già kia.
Đợi tới khi Ginny tới Hogwarts rồi, con bé sẽ phát hiện ra rằng trên cả thế giới pháp thuật này có thể sẽ chẳng thể nào tìm được một môi trường học tập yên bình, an toàn, không cần phải lo nghĩ như trường Hogwarts nữa.
Nhưng nhắc tới thì tại sao Arthur còn chưa quay trở lại vậy?
Theo lẽ thường, khoảng cách từ nhà bếp tới cửa chính ngắn như vậy thì đáng lẽ lúc này Arthur Weasley đã phải quay về ngồi bên bàn ăn, vừa đọc báo vừa đợi ăn sáng từ lâu rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Bà Weasley liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, hai tay lau lên tạp dề, đang định ra cửa xem xét tình hình.
Rầm!
Đột nhiên, cánh cửa bằng gỗ của căn nhà bị đẩy ra một cách thô bạo, Arthur Weasley lảo đảo xông vào trong và hét lớn.
"Molly, xảy ra chuyện lớn rồi! Hogwarts xảy ra chuyện rồi!"
"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?"
Bà Weasley nhíu mày nhìn chồng mình với vẻ không vui, quả nhiên tính cách của hai anh em Fred và George là do di truyền mà.
"Không phải do anh nói, em mau đọc báo ngày hôm nay đi!"
Arthur Weasley nói gấp gáp, đập tờ 'Nhật báo Tiên tri' trong tay mà ông đã xem đi xem lại mấy lần lên bàn ăn một cách nặng nề.
Ở chính giữa trang nhất tờ báo, một hàng yêu tinh ngân hàng Gringotts đang ngồi ngay ngắn, lão yêu tinh ngồi chính giữa giơ tấm giấy da khế ước ra trước mặt tất cả mọi người với vẻ mặt đắc ý.
Phía trên bức ảnh là một hàng tiêu đề đen đậm to tướng "Trường Hogwarts sắp bị ngân hàng Gringotts tiếp quản?"
"Thật là, hết sức hoang đường! Đám biên tập của 'Nhật báo Tiên tri' đều bị dùng Bùa lú rồi sao? Lũ yêu tinh ngân hàng Gringotts điên rồi hả!" Molly Weasley nhanh chóng đọc lướt qua nội dung trang đầu, chân mày gần như sắp nhíu lại thành một đường, nói với vẻ không thể tin tưởng nổi.
Mặc dù xưa nay bà không có thiện cảm với đám yêu tinh nịnh hót mũi mọc trên đỉnh đầu của ngân hàng Gringotts, nhưng trong ấn tượng của bà, đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts ít nhất chưa bao giờ gây ra vấn đề nghiêm trọng như vậy trong một số chuyện quan trọng.
"Không được, em phải lập tức viết thư cho cụ Dumbledore hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Arthur, anh ăn sáng với Ginny trước đi."
Bà Weasley giậm chân, bực dọc vung đũa phép, chuyển bữa sáng đã nấu xong lên bàn ăn, nôn nóng đi lên lều cú ở trên tầng.
Dù sao thì hiện giờ cả bốn đứa trẻ Percy, cặp sinh đôi Fred và George, Ron đều đang học ở Hogwarts, càng không cần nói tới việc sang năm Ginny cũng sẽ đến tuổi tới trường, bà Weasley không thể không lo lắng được.
Cô bé tóc đỏ ngồi thẳng người dậy, hiếu kì ngó tờ báo trong tay mẹ mình: "Trường Hogwarts xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"
"Ừm, không có chuyện gì đâu... Con yêu, con chỉ cần ngoan ngoãn ăn hết salad trong bát là được rồi, những chuyện này cứ để người lớn chúng ta bận tâm là được."
Advertisement / Quảng cáo
Arthur Weasley lấy lại bình tĩnh, xoa đầu cô con gái nhỏ, rồi ôn tồn nói:
"Con không còn là trẻ con nữa, con không cần ai ăn sáng cùng cả." Ginny Weasley bất mãn dùng dĩa gõ lên mặt bàn, cô bé chun mũi lại, hừ một tiếng.
"Được rồi, được rồi, Ginny của cha đã lớn rồi." Ông Weasley lơ đãng gật đầu, thuận miệng trả lời, đồng thời cố gắng kìm nén nỗi buồn bực trong lòng.
Là một nhân viên trong Bộ Pháp thuật, ông hiểu rất rõ năng lực khống chế của Bộ đối với "Nhật báo Tiên tri". Nếu đã công bố tin tức này ra bên ngoài thì chuyện này chắc chắn có tới tám chín mươi phần trăm đã được thông báo tới Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge rồi.
Nhưng mà, một chuyện lớn như vậy tại sao trước đó hoàn toàn không truyền ra bất kì tin tức gì?
Ông Weasley cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, miêu tả trên báo quá ư là cẩu thả và phiến diện, chỉ đơn thuần là trình bày nội dung tiến hành buổi họp báo của đám yêu tinh ngân hàng Gringotts, còn tình hình cụ thể thì không giải thích quá rõ.
"Vậy anh tới bộ hỏi thăm chút trước đã. Molly, em đừng quá lo lắng, xảy ra chuyện lớn như vậy trong bộ nhất định sẽ có biện pháp ứng phó, nói không chừng hiện giờ đã tìm ra được cách giải quyết rồi. Hơn nữa em đừng quên còn có Giáo sư Dumbledore mà, cụ ấy nhất định có thể khống chế được thế cục."
Nghĩ tới đây, Arthur Weasley cảm thấy an tâm hơn một chút, vội vội vàng vàng nhét bữa sáng vào trong miệng, sau đó lấy áo khoác từ trên giá xuống khoác lên người, đi tới trước lò sưởi và hắng giọng. Ông đang chuẩn bị sử dụng bột floo để tới Bộ Pháp thuật thì đột nhiên, đầu của một người đàn ông xuất hiện trong ngọn lửa...
Translator: Nguyetmai
Trong một ngôi làng nhỏ vô danh thuộc làng Ottery St. Catchpole, hạt Devon.
Nằm ở phía Nam cách ngôi làng khá gần, ẩn núp trong rừng cây và dãy núi nhỏ, phần lớn Muggle thậm chí chưa từng phát hiện ra ở đó có một căn nhà phù thủy: "Gia tộc huyết thống thuần chủng có nhân số thịnh vượng nhất giới pháp thuật" - nhà Weasley sống ngay ở trong đó.
Đây là một căn nhà rất lớn được xây bằng đá, ít nhất cũng phải có đến bốn tầng, xây xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là dùng pháp thuật dựng lên vậy. Trên nóc nhà màu đỏ có bốn năm ống khói dựng đứng, bên cạnh cửa dựng một tấm biển xiêu vẹo, bên trên viết "Trang trại Hang Sóc".
Xung quanh cửa chính của căn nhà bày đầy những chiếc giày bó và nồi nấu kim loại đã han gỉ, trong sân có mấy con gà béo màu hạt dẻ, còn có yêu tinh đang xây tổ.
Tia nắng ban mai đầu tiên mới ló xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng vào trong căn phòng khách chật hẹp. Hôm qua vừa mới tiễn đám trẻ lên tàu tới trường Hogwarts, hôm nay Molly Weasley đã thức dậy từ lâu, đang tất bật ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho chồng và cô con gái nhỏ của mình.
Advertisement / Quảng cáo
"Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi trứng ốp rồi."
Trên cầu thang gỗ truyền tới những tiếng kẽo kẹt, một cô bé có mái tóc đỏ rực như lửa đang ôm một chú thỏ nhồi bông đã bị giặt tới mức bạc thếch đi từ trên tầng ba xuống, cô bé dụi mắt mơ mơ màng màng.
"Ôi, Ginny. Bình thường lúc đám Fred ở nhà mẹ chưa từng thấy con chủ động rời giường ngoan ngoãn như vậy bao giờ."
Bà Weasley ngẩng đầu lên liếc nhìn cô con gái út Ginny Weasley của mình rồi mỉm cười dịu dàng. Xem ra hôm qua sau khi tiễn các anh trai đến trường Hogwarts học, Ginny bé nhỏ dường như đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
"Mau xuống đây đi, bữa sáng hôm nay là trứng ốp với salad bắp cải bánh mì nướng mà con thích nhất đấy."
Bà Weasley vẫy tay, khi đám trẻ dần lớn lên, bà ngày càng trân trọng mỗi một cơ hội chuẩn bị bữa sáng cho gia đình hơn.
Dù sao thêm một năm nữa thôi, sau khi Ginny cũng vào học ở Hogwarts rồi, thì phần lớn thời gian trong trang trại Hang Sóc chỉ còn lại một mình bà thôi.
Ginny đi xuống rồi ngồi vào bàn ăn, đặt ngài thỏ xuống chiếc ghế mà bình thường các anh trai hay ngồi, sau đó cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cha đi đâu rồi ạ?"
"Ra ngoài lấy 'Nhật báo Tiên tri' hôm nay rồi, lát nữa sẽ quay trở lại thôi con yêu."
Bà Weasley vừa thuận miệng trả lời, vừa chỉ huy đũa phép, lật trứng gà trong chiếc chảo rán đáy bằng một cách linh hoạt.
"Mẹ ơi, tối qua con đã mơ thấy ác mộng đấy, trong mơ con thấy Hogwarts biến mất tiêu luôn."
Một lát sau, cô bé nắm lấy tai của chú thỏ bông, vẻ mặt chán nản, nhỏ giọng nói một cách bất an.
"Ôi, con yêu, chỉ là một cơn ác mộng thôi mà. Con yên tâm đi, chỉ cần cụ Dumbledore còn ở đó thì học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts chính là nơi an toàn nhất trên thế gian này, làm sao có thể biến mất được chứ?"
Bà Weasley lắc đầu buồn cười, là một thành viên của Hội Phượng Hoàng, bà hiểu quá rõ sức mạnh của lão phù thủy già kia.
Đợi tới khi Ginny tới Hogwarts rồi, con bé sẽ phát hiện ra rằng trên cả thế giới pháp thuật này có thể sẽ chẳng thể nào tìm được một môi trường học tập yên bình, an toàn, không cần phải lo nghĩ như trường Hogwarts nữa.
Nhưng nhắc tới thì tại sao Arthur còn chưa quay trở lại vậy?
Theo lẽ thường, khoảng cách từ nhà bếp tới cửa chính ngắn như vậy thì đáng lẽ lúc này Arthur Weasley đã phải quay về ngồi bên bàn ăn, vừa đọc báo vừa đợi ăn sáng từ lâu rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Bà Weasley liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, hai tay lau lên tạp dề, đang định ra cửa xem xét tình hình.
Rầm!
Đột nhiên, cánh cửa bằng gỗ của căn nhà bị đẩy ra một cách thô bạo, Arthur Weasley lảo đảo xông vào trong và hét lớn.
"Molly, xảy ra chuyện lớn rồi! Hogwarts xảy ra chuyện rồi!"
"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?"
Bà Weasley nhíu mày nhìn chồng mình với vẻ không vui, quả nhiên tính cách của hai anh em Fred và George là do di truyền mà.
"Không phải do anh nói, em mau đọc báo ngày hôm nay đi!"
Arthur Weasley nói gấp gáp, đập tờ 'Nhật báo Tiên tri' trong tay mà ông đã xem đi xem lại mấy lần lên bàn ăn một cách nặng nề.
Ở chính giữa trang nhất tờ báo, một hàng yêu tinh ngân hàng Gringotts đang ngồi ngay ngắn, lão yêu tinh ngồi chính giữa giơ tấm giấy da khế ước ra trước mặt tất cả mọi người với vẻ mặt đắc ý.
Phía trên bức ảnh là một hàng tiêu đề đen đậm to tướng "Trường Hogwarts sắp bị ngân hàng Gringotts tiếp quản?"
"Thật là, hết sức hoang đường! Đám biên tập của 'Nhật báo Tiên tri' đều bị dùng Bùa lú rồi sao? Lũ yêu tinh ngân hàng Gringotts điên rồi hả!" Molly Weasley nhanh chóng đọc lướt qua nội dung trang đầu, chân mày gần như sắp nhíu lại thành một đường, nói với vẻ không thể tin tưởng nổi.
Mặc dù xưa nay bà không có thiện cảm với đám yêu tinh nịnh hót mũi mọc trên đỉnh đầu của ngân hàng Gringotts, nhưng trong ấn tượng của bà, đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts ít nhất chưa bao giờ gây ra vấn đề nghiêm trọng như vậy trong một số chuyện quan trọng.
"Không được, em phải lập tức viết thư cho cụ Dumbledore hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Arthur, anh ăn sáng với Ginny trước đi."
Bà Weasley giậm chân, bực dọc vung đũa phép, chuyển bữa sáng đã nấu xong lên bàn ăn, nôn nóng đi lên lều cú ở trên tầng.
Dù sao thì hiện giờ cả bốn đứa trẻ Percy, cặp sinh đôi Fred và George, Ron đều đang học ở Hogwarts, càng không cần nói tới việc sang năm Ginny cũng sẽ đến tuổi tới trường, bà Weasley không thể không lo lắng được.
Cô bé tóc đỏ ngồi thẳng người dậy, hiếu kì ngó tờ báo trong tay mẹ mình: "Trường Hogwarts xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"
"Ừm, không có chuyện gì đâu... Con yêu, con chỉ cần ngoan ngoãn ăn hết salad trong bát là được rồi, những chuyện này cứ để người lớn chúng ta bận tâm là được."
Advertisement / Quảng cáo
Arthur Weasley lấy lại bình tĩnh, xoa đầu cô con gái nhỏ, rồi ôn tồn nói:
"Con không còn là trẻ con nữa, con không cần ai ăn sáng cùng cả." Ginny Weasley bất mãn dùng dĩa gõ lên mặt bàn, cô bé chun mũi lại, hừ một tiếng.
"Được rồi, được rồi, Ginny của cha đã lớn rồi." Ông Weasley lơ đãng gật đầu, thuận miệng trả lời, đồng thời cố gắng kìm nén nỗi buồn bực trong lòng.
Là một nhân viên trong Bộ Pháp thuật, ông hiểu rất rõ năng lực khống chế của Bộ đối với "Nhật báo Tiên tri". Nếu đã công bố tin tức này ra bên ngoài thì chuyện này chắc chắn có tới tám chín mươi phần trăm đã được thông báo tới Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge rồi.
Nhưng mà, một chuyện lớn như vậy tại sao trước đó hoàn toàn không truyền ra bất kì tin tức gì?
Ông Weasley cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, miêu tả trên báo quá ư là cẩu thả và phiến diện, chỉ đơn thuần là trình bày nội dung tiến hành buổi họp báo của đám yêu tinh ngân hàng Gringotts, còn tình hình cụ thể thì không giải thích quá rõ.
"Vậy anh tới bộ hỏi thăm chút trước đã. Molly, em đừng quá lo lắng, xảy ra chuyện lớn như vậy trong bộ nhất định sẽ có biện pháp ứng phó, nói không chừng hiện giờ đã tìm ra được cách giải quyết rồi. Hơn nữa em đừng quên còn có Giáo sư Dumbledore mà, cụ ấy nhất định có thể khống chế được thế cục."
Nghĩ tới đây, Arthur Weasley cảm thấy an tâm hơn một chút, vội vội vàng vàng nhét bữa sáng vào trong miệng, sau đó lấy áo khoác từ trên giá xuống khoác lên người, đi tới trước lò sưởi và hắng giọng. Ông đang chuẩn bị sử dụng bột floo để tới Bộ Pháp thuật thì đột nhiên, đầu của một người đàn ông xuất hiện trong ngọn lửa...
Bình luận facebook