Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158: Nam kỹ
**1**.
Thời gian ở lãnh cung làm cô hồn đã khiến nguyên thần ta bị tổn thương. Ta buộc lòng phải nhập vào miếng bạch ngọc của Ngọc Linh để tịnh dưỡng.
Sau khi nguyên thần hồi phục, phàm thân mới của ta cũng vừa lúc hoàn thành. Ta liền hân hoan vui vẻ tiếp tục chuyến du ngoạn lang thang khắp trần thế, đi tìm niềm vui chốn nhân tình của mình!!!
Ai ngờ đâu, vừa mở mắt ra.
Đã bị người ta bắt đi tiếp khách.
**2**.
Phàm thân này của ta tính ra mới xấp xỉ mười bốn tuổi, được Ngọc Linh tốt bụng cất giữ ở nơi linh cốc xa xôi hiểm trở, không có người thường sinh sống.
Chỉ có sơn tặc là nhiều.
Lũ sơn tặc thấy cái phàm thân này còn trẻ đẹp, không thắc mắc suy nghĩ gì nhiều đã nhân lúc thân xác này còn đang ngủ mà đem đi bán! Đến lúc ta nhập vào, mở mắt tỉnh lại, thì đã bị bán vào chốn thanh lâu, trở thành người chốn phong trần!
Ta không cam tâm!!
Lấy thân phận cao quý của ta, làm sao lại chuyển kiếp thành đẳng cấp này!!
May sao, ta không phải người phàm, với khả năng của mình, nếu ta muốn rời đi thì phủi mông rồi đi thôi, chứ đố ai cản ta nổi!
Ta quyết định lập tức rời đi! Phải lập tức rời khỏi cái nơi thanh lâu dơ bẩn này!!!
**3**.
Ta ở lại thanh lâu tính ra đã được tròn một năm.
Vốn dĩ ta dự tính sẽ rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng mà...
Thật ra thì...
Ừm...
Nói một cách công bằng...
Cuộc sống trong đây...khá là vui...
Nếu không nói là rất vui.
Sáng thì được ngủ đến tối, tối thì đàn ca hát xướng uống rượu vui chơi đến tận sáng. Làm ta nhớ đến cuộc sống của mình hồi còn là người trần.
Chỉ là hồi đó ta đóng vai khách nhân, bây giờ thì đóng vai danh kỹ, khác biệt vậy thôi.
Chỉ đáng tiếc một việc. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt để ta trầm lưu nhục dục, nhưng cái lũ khách nhân tìm tới đây toàn là một bọn xấu xí thô kệch, không hợp khẩu vị của ta. Bởi vậy nên mỗi lần bị bắt đi tiếp khách, cửa phòng vừa đóng, ta liền búng tay một cái cho bọn họ bất tỉnh, chìm vào giấc mộng đẹp.
Cơ mà hình như ta làm hơi quá tay.
Cái lũ khách nhân kia không biết trong mơ thấy được cảnh tượng thư thái cỡ nào mà truyền tai nhau, dẫn bè dẫn phái lũ lượt tìm đến gọi đích danh bắt ta hầu hạ.
Ta liền dựa vào việc búng ngón tay mà trở thành đệ nhất kim bài.
**4**.
Ta vô tình được một tên thư sinh nghèo thầm thương trộm nhớ.
Chuyện là hôm đó trời mưa xối xả, ta lụm được một con ma đói nằm bên lề đường. Thấy hắn không có gì ăn, ta sinh lòng thương cảm, mang hắn về chăm sóc, cho hắn đồ ăn chốn nghỉ.
Kể từ hôm đó, ngày nào cái tên nghèo rách mồng tơi kia cũng đến tìm ta.
Cái loại quần áo rách rưới như hắn bước vào kỹ quán chỉ có nước bị đuổi ra ngoài. Bởi vậy nên hắn không thể trực tiếp tìm ta, chỉ đứng bên ngoài từ cửa sổ trông vào, thấy mà thương.
Người qua đường ai cũng trách hắn, có xin ăn thì cũng không nên xin ở kỹ quán. Thế nhưng với kinh nghiệm dày dặn của mình, ta vừa nhìn vào ánh mắt đó đã biết hắn đâu có tới đây để xin ăn!
Hắn đến đây là để xin chút tình cảm vụn vắt của ta đó mà.
Ta từ khung cửa sổ trao cho hắn một ánh mắt, hắn liền đỏ mặt bỏ chạy.
Ồ, hóa ra là kiểu người e thẹn nha!
Cái này được!
Ta thích!
**5**.
Tên thư sinh nghèo đó không biết lấy tiền ở đâu để mua một đêm của ta. Lấy tình cảnh của hắn, muốn ở cạnh ta một đêm chắc phải lấy xương máu ra mà tích góp. Ta thấy tội nên cũng không định dùng pháp lực để qua mắt hắn như những người khác.
Ta sẽ để hắn vui vẻ một cách đàng hoàng.
Hắn vừa bước vào, ta liền lập tức cởi y phục.
Tất cả là vì ta có tấm lòng yêu thương người nghèo bao la bát ngát.
Chuyện gương mặt của hắn đẹp trai đến mát lòng mát dạ...không liên quan gì ở đây.
Thật sự...
Không liên quan.
**6**.
Hắn không làm gì ta cả.
Chỉ ngồi tâm sự với ta cả đêm.
Con mẹ nó.
**7**.
Tên thư sinh kia tên là An Mộc. Người cũng như tên, tính tình chính trực hiền lành như cây gỗ trong rừng vậy.
Hắn đúng thật là loại thư sinh khờ khạo chỉ biết đọc sách, bao nhiêu ngày tháng dây dưa rồi, ta chủ động đi tìm hắn, ra hiệu cho hắn tới làm ta. Ta ra hiệu nhiều tới mức chính ta cũng thấy nhục. Vậy mà hắn đối với ta vẫn một lòng tương kính như tân.
Ta tức đến không thở được!
**8**.
Cơ mà An Mộc thật sự rất chăm chỉ học tập. Ta hỏi hắn tại sao lại chăm chỉ như vậy, hắn nói hắn muốn đỗ đạt làm quan để sau này có thể chuộc thân cho ta.
Ôi chu choa trời ơi, hắn muốn chuộc thân cho ta!!
Cưng chưa kìa!!!
Con trai à, thật ra ta chán cái thanh lâu này từ lâu rồi. Lý do duy nhất ta còn nán lại đây đến tận giờ là để đợi con tới làm ta thôi đó!
Bây giờ con muốn đợi đến tận khi đỗ đạt mới chịu làm ta...
Ta nghe mà vừa thương vừa xót.
Thương cho con, xót cho ta.
**9**.
Cái mặt thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi của An Mộc lúc đòi chuộc thân cho ta nhìn đáng yêu không chịu được. Ta động lòng, muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.
Kể từ đó, hắn ăn gì, đọc sách gì, đều một tay ta lo.
Năm năm lặng lẽ trôi qua, khi ta tròn hai mươi mốt tuổi, hay nói chính xác hơn là khi thân xác này tròn hai mươi mốt tuổi, triều đình mở khoa cử, An Mộc liền lên kinh ứng thí.
Vốn dĩ ta tin vào năng lực của An Mộc, biết rằng hắn sẽ đỗ đạt cao, đạt thành tâm nguyện bấy lâu.
Ta dự định trong thời gian hắn lên kinh thì sẽ lặng lẽ âm thầm rời khỏi. Dù sao lấy thân phận của ta, chỉ có thể cùng người khác vui buồn thoáng qua, không thể quá mức gắn bó với ai. Thời gian qua ta với hắn ở bên nhau, đủ thứ kỷ niệm tốt đẹp. Mặc dù ta chưa làm hắn, hắn cũng chưa làm ta, nhưng như vậy là đủ rồi.
Ta muốn rời đi, để giữ gìn mọi thứ mãi mãi đẹp đẽ như vậy.
Thế nhưng trước khi đi, An Mộc lại khăng khăng bảo ta phải đợi hắn áo gấm trở về, đợi hắn thân vinh sẽ cho ta cuộc sống hạnh phúc.
Bản thân ta đâu xa lạ gì vàng bạc gấm hoa, giàu sang phú quý. Chút vinh hiển của hắn, ta vốn dĩ không tham.
Nhưng không hiểu sao, ta vẫn đi ngược lại với lý trí.
Lựa chọn chờ đợi.
**10**.
Không phụ kỳ vọng của ta, An Mộc đỗ tận trạng nguyên.
Người người ồ ra đường lớn đón tân trạng trở về, đông đúc đến mức ta chen không lọt. Hắn cứ như vậy mà cưỡi ngựa đi lướt qua ta.
Đau lòng muốn chết.
Nhưng không sao! Tối hôm đó có người đến chuộc thân cho ta, rước ta về phủ trạng nguyên, nên ta cũng không đau lòng nữa.
Ta mang theo một tâm trạng háo hức đi đoàn tụ với An Mộc.
Sau bao ngày xa cách, cuối cùng cũng được gặp lại nhau.
Ta vội vàng đi vào phủ.
Nhưng người đầu tiên gặp được không phải An Mộc.
Mà là phu nhân của hắn.
**1**.
Thời gian ở lãnh cung làm cô hồn đã khiến nguyên thần ta bị tổn thương. Ta buộc lòng phải nhập vào miếng bạch ngọc của Ngọc Linh để tịnh dưỡng.
Sau khi nguyên thần hồi phục, phàm thân mới của ta cũng vừa lúc hoàn thành. Ta liền hân hoan vui vẻ tiếp tục chuyến du ngoạn lang thang khắp trần thế, đi tìm niềm vui chốn nhân tình của mình!!!
Ai ngờ đâu, vừa mở mắt ra.
Đã bị người ta bắt đi tiếp khách.
**2**.
Phàm thân này của ta tính ra mới xấp xỉ mười bốn tuổi, được Ngọc Linh tốt bụng cất giữ ở nơi linh cốc xa xôi hiểm trở, không có người thường sinh sống.
Chỉ có sơn tặc là nhiều.
Lũ sơn tặc thấy cái phàm thân này còn trẻ đẹp, không thắc mắc suy nghĩ gì nhiều đã nhân lúc thân xác này còn đang ngủ mà đem đi bán! Đến lúc ta nhập vào, mở mắt tỉnh lại, thì đã bị bán vào chốn thanh lâu, trở thành người chốn phong trần!
Ta không cam tâm!!
Lấy thân phận cao quý của ta, làm sao lại chuyển kiếp thành đẳng cấp này!!
May sao, ta không phải người phàm, với khả năng của mình, nếu ta muốn rời đi thì phủi mông rồi đi thôi, chứ đố ai cản ta nổi!
Ta quyết định lập tức rời đi! Phải lập tức rời khỏi cái nơi thanh lâu dơ bẩn này!!!
**3**.
Ta ở lại thanh lâu tính ra đã được tròn một năm.
Vốn dĩ ta dự tính sẽ rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng mà...
Thật ra thì...
Ừm...
Nói một cách công bằng...
Cuộc sống trong đây...khá là vui...
Nếu không nói là rất vui.
Sáng thì được ngủ đến tối, tối thì đàn ca hát xướng uống rượu vui chơi đến tận sáng. Làm ta nhớ đến cuộc sống của mình hồi còn là người trần.
Chỉ là hồi đó ta đóng vai khách nhân, bây giờ thì đóng vai danh kỹ, khác biệt vậy thôi.
Chỉ đáng tiếc một việc. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt để ta trầm lưu nhục dục, nhưng cái lũ khách nhân tìm tới đây toàn là một bọn xấu xí thô kệch, không hợp khẩu vị của ta. Bởi vậy nên mỗi lần bị bắt đi tiếp khách, cửa phòng vừa đóng, ta liền búng tay một cái cho bọn họ bất tỉnh, chìm vào giấc mộng đẹp.
Cơ mà hình như ta làm hơi quá tay.
Cái lũ khách nhân kia không biết trong mơ thấy được cảnh tượng thư thái cỡ nào mà truyền tai nhau, dẫn bè dẫn phái lũ lượt tìm đến gọi đích danh bắt ta hầu hạ.
Ta liền dựa vào việc búng ngón tay mà trở thành đệ nhất kim bài.
**4**.
Ta vô tình được một tên thư sinh nghèo thầm thương trộm nhớ.
Chuyện là hôm đó trời mưa xối xả, ta lụm được một con ma đói nằm bên lề đường. Thấy hắn không có gì ăn, ta sinh lòng thương cảm, mang hắn về chăm sóc, cho hắn đồ ăn chốn nghỉ.
Kể từ hôm đó, ngày nào cái tên nghèo rách mồng tơi kia cũng đến tìm ta.
Cái loại quần áo rách rưới như hắn bước vào kỹ quán chỉ có nước bị đuổi ra ngoài. Bởi vậy nên hắn không thể trực tiếp tìm ta, chỉ đứng bên ngoài từ cửa sổ trông vào, thấy mà thương.
Người qua đường ai cũng trách hắn, có xin ăn thì cũng không nên xin ở kỹ quán. Thế nhưng với kinh nghiệm dày dặn của mình, ta vừa nhìn vào ánh mắt đó đã biết hắn đâu có tới đây để xin ăn!
Hắn đến đây là để xin chút tình cảm vụn vắt của ta đó mà.
Ta từ khung cửa sổ trao cho hắn một ánh mắt, hắn liền đỏ mặt bỏ chạy.
Ồ, hóa ra là kiểu người e thẹn nha!
Cái này được!
Ta thích!
**5**.
Tên thư sinh nghèo đó không biết lấy tiền ở đâu để mua một đêm của ta. Lấy tình cảnh của hắn, muốn ở cạnh ta một đêm chắc phải lấy xương máu ra mà tích góp. Ta thấy tội nên cũng không định dùng pháp lực để qua mắt hắn như những người khác.
Ta sẽ để hắn vui vẻ một cách đàng hoàng.
Hắn vừa bước vào, ta liền lập tức cởi y phục.
Tất cả là vì ta có tấm lòng yêu thương người nghèo bao la bát ngát.
Chuyện gương mặt của hắn đẹp trai đến mát lòng mát dạ...không liên quan gì ở đây.
Thật sự...
Không liên quan.
**6**.
Hắn không làm gì ta cả.
Chỉ ngồi tâm sự với ta cả đêm.
Con mẹ nó.
**7**.
Tên thư sinh kia tên là An Mộc. Người cũng như tên, tính tình chính trực hiền lành như cây gỗ trong rừng vậy.
Hắn đúng thật là loại thư sinh khờ khạo chỉ biết đọc sách, bao nhiêu ngày tháng dây dưa rồi, ta chủ động đi tìm hắn, ra hiệu cho hắn tới làm ta. Ta ra hiệu nhiều tới mức chính ta cũng thấy nhục. Vậy mà hắn đối với ta vẫn một lòng tương kính như tân.
Ta tức đến không thở được!
**8**.
Cơ mà An Mộc thật sự rất chăm chỉ học tập. Ta hỏi hắn tại sao lại chăm chỉ như vậy, hắn nói hắn muốn đỗ đạt làm quan để sau này có thể chuộc thân cho ta.
Ôi chu choa trời ơi, hắn muốn chuộc thân cho ta!!
Cưng chưa kìa!!!
Con trai à, thật ra ta chán cái thanh lâu này từ lâu rồi. Lý do duy nhất ta còn nán lại đây đến tận giờ là để đợi con tới làm ta thôi đó!
Bây giờ con muốn đợi đến tận khi đỗ đạt mới chịu làm ta...
Ta nghe mà vừa thương vừa xót.
Thương cho con, xót cho ta.
**9**.
Cái mặt thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi của An Mộc lúc đòi chuộc thân cho ta nhìn đáng yêu không chịu được. Ta động lòng, muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.
Kể từ đó, hắn ăn gì, đọc sách gì, đều một tay ta lo.
Năm năm lặng lẽ trôi qua, khi ta tròn hai mươi mốt tuổi, hay nói chính xác hơn là khi thân xác này tròn hai mươi mốt tuổi, triều đình mở khoa cử, An Mộc liền lên kinh ứng thí.
Vốn dĩ ta tin vào năng lực của An Mộc, biết rằng hắn sẽ đỗ đạt cao, đạt thành tâm nguyện bấy lâu.
Ta dự định trong thời gian hắn lên kinh thì sẽ lặng lẽ âm thầm rời khỏi. Dù sao lấy thân phận của ta, chỉ có thể cùng người khác vui buồn thoáng qua, không thể quá mức gắn bó với ai. Thời gian qua ta với hắn ở bên nhau, đủ thứ kỷ niệm tốt đẹp. Mặc dù ta chưa làm hắn, hắn cũng chưa làm ta, nhưng như vậy là đủ rồi.
Ta muốn rời đi, để giữ gìn mọi thứ mãi mãi đẹp đẽ như vậy.
Thế nhưng trước khi đi, An Mộc lại khăng khăng bảo ta phải đợi hắn áo gấm trở về, đợi hắn thân vinh sẽ cho ta cuộc sống hạnh phúc.
Bản thân ta đâu xa lạ gì vàng bạc gấm hoa, giàu sang phú quý. Chút vinh hiển của hắn, ta vốn dĩ không tham.
Nhưng không hiểu sao, ta vẫn đi ngược lại với lý trí.
Lựa chọn chờ đợi.
**10**.
Không phụ kỳ vọng của ta, An Mộc đỗ tận trạng nguyên.
Người người ồ ra đường lớn đón tân trạng trở về, đông đúc đến mức ta chen không lọt. Hắn cứ như vậy mà cưỡi ngựa đi lướt qua ta.
Đau lòng muốn chết.
Nhưng không sao! Tối hôm đó có người đến chuộc thân cho ta, rước ta về phủ trạng nguyên, nên ta cũng không đau lòng nữa.
Ta mang theo một tâm trạng háo hức đi đoàn tụ với An Mộc.
Sau bao ngày xa cách, cuối cùng cũng được gặp lại nhau.
Ta vội vàng đi vào phủ.
Nhưng người đầu tiên gặp được không phải An Mộc.
Mà là phu nhân của hắn.
Bình luận facebook