Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45: Nhân ngư
**1**.
Lucas nhìn tên cầm đầu, hai mắt tròn xoe ngơ ngác: "Đây là buồng lái sao?"
"Ừ..ừ..."
"Ngài có thể vận hành nó không, tôi không rành mấy cái này lắm."
Khẩu súng lục vẫn kề chặt bên đầu gã.
Tên cầm đầu vô cùng nhiệt tình, chạy lại bộ điều khiển: "À...à... cái này là để thu neo, cái này là để khởi động động cơ, còn cái này là để..."
Cùng lúc này, bên dưới sau buồng lái, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bất thình lính, một tiếng dập lớn vang lên bên tai.
Trước khí ngất đi Lucas chỉ kịp nghĩ.
"Hóa ra bọn họ có tới bốn người."
**2**.
Lucas bị đau đớn làm cho tỉnh dậy.
Đầu óc cậu choáng váng, tiếng ong ong cứ văng vẳng bên tai.
Hai chân...không cử động được.
Có một kẻ nào đó đá cậu.
"Này thì dám bắn bể đầu gối hai đứa em tao. Ta cho mày kiếp này khỏi phải đi bộ nữa!"
Nói rồi hắn lại dẫm lên chân cậu.
Lucas đau đớn kêu lên một tiếng.
Cảm giác vụn vỡ thật rõ ràng.
Xương chân cậu hình như...gãy rồi.
Không biết có gãy vụn hay không nữa?
Không biết có nối lại được không?
Nhưng mà nhìn thái độ của bọn họ, không chừng là dám lắm.
Mà ở giữa đại dương thế này...không biết có bác sĩ không nhỉ?
Mà có bác sĩ...thì có đồ nghề không?
Cậu muốn morphine.
Đau quá...
Muốn uống nước dừa.
Muốn ăn cá nướng.
Bất thình lình thân thuyền chao đảo một cái.
**3**.
Tên đàn em còn lại không bị thương lật đật chạy đến báo: "Đại ca! Đại ca! Ở sau đuôi thuyền....Có cái gì đó bò lên!"
"Mày bị ngu à? Ở giữa biển khơi này làm gì có cái gì bò được!"
"Nhưng mà thứ đó...đại ca...nhìn rất giống nhân ngư."
Sắc mặt tên cầm đầu đổi sắc: "Thế nhưng...thế nhưng...nhân ngư sao lại bò lên thuyền. Bọn chúng không phải sẽ dùng giọng hát để thôi miên chúng ta trước rồi mới bắt con mồi sang nơi khác để gây giống sao? Tại sao lại nhảy lên thuyền thế này!"
Lucas đầu óc có hơi mê man, vừa nghe thấy hai chữ "gây giống" liền ha ha cười lớn.
Tên cầm đầu liền chỉ súng về phía cậu.
"Mày...mày cười cái gì."
Lucas thở ra một hơi, thẩn thờ nói: "Mấy người đứng có ảo tưởng sức mạnh."
Cậu vừa dứt lời lập tức có cái gì đó lao tới.
**4**.
Hai tên đàn em bị thương ở đầu ngồi đang nằm nghỉ ở khoang trên, bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn.
Bọn họ lập tức với tay lấy bộ đàm liên lạc với hai người ở dưới kia.
Thế nhưng gọi thế nào cũng không có ai trả lời.
Một hồi sau, tự nhiên có tín hiệu.
"Cứu...cứu...nhân ngư..."
Loáng thoáng phía sau vang lên một giọng nói cọc cằn: "Tụi bây đánh cậu ấy thành cái dạng này. Lũ tụi bây không phải con người! Chúng bây chết mịa hết cho ông!"
**5**.
Lucas mơ hồ thấy được thiên sứ ở trước mắt.
À...khuôn mặt thật là đẹp.
Thiên sứ mà cũng biết khóc hay sao.
Cùng lúc này có âm thanh của rất nhiều người.
"Đầu cậu ấy bị thương nặng quá, cậu ấy sắp mất ý thức rồi, phải mang cậu ấy lên đất liền."
"Tôi biết lái tàu, để tôi lái cho."
"Ở giữa đại dương này, muốn đến đất liền cũng phải hai ngày, không kịp đâu!"
"Chị hai ơi, nhân ngư, đó là nhân ngư phải không?"
"Suỵt, đừng chỉ trỏ!"
Sao lại nhiều người vậy nhỉ?
À nhờ rồi, đây là thuyền buôn nô lệ, nên có rất nhiều người!
Cơ mà thiên sứ ban nãy nhìn quen thật,
Hình như đã thấy ở đâu rồi.
À...giọng ca thật hay.
Nghe thật dễ chịu.
Hết đau rồi đây này.
"Giọng hát của nhân ngư có tác dụng an thần đó. Hiển nhiên...không phải nhân ngư nào cũng làm được...chỉ mình ta làm được thôi!"
Giọng nói quen thuộc trong ký ức bất chợt vang lên bên tai.
Nhớ rồi....
Là Aquarias.
Tự nhiên có người kéo lê cổ áo cậu.
Trong tích tắc, bên tai tự nhiên nghe được một tiếng "ùm" thật lớn.
Bọt nước ở khắp nơi.
Vết thương sau đầu.
Nước muối.
**7**.
Thật lạnh.
Nhưng cũng thật ấm.
Nước biển thì lạnh.
Nhưng cơ thể thì ấm.
Môi cũng thật ấm.
Không khí cũng ấm, lại có mùi tảo biển.
Quần áo...đâu mất rồi.
"Aquarias?"
Muốn mở miệng nhưng môi giống như bị giữ chặt.
Có gì đó rất tự nhiên trượt qua trượt lại ở giữa hai chân
Trong đầu Lucas mơ hồ nhớ đến có một lần cậu đi đến thủy cung.
Có hai con cá heo chơi đùa với nhau.
Không hiểu tại sao lúc đó ở bên dưới đuôi con cá heo tự nhiên lòi ra cái gì đó dài dài.
Cái đó là cái gì nhỉ?
Một cảm giác đau đớn bất chợt ập đến.
Đau...
Đau quá...
Nhưng cũng thật nóng...
...thật đầy.
**1**.
Lucas nhìn tên cầm đầu, hai mắt tròn xoe ngơ ngác: "Đây là buồng lái sao?"
"Ừ..ừ..."
"Ngài có thể vận hành nó không, tôi không rành mấy cái này lắm."
Khẩu súng lục vẫn kề chặt bên đầu gã.
Tên cầm đầu vô cùng nhiệt tình, chạy lại bộ điều khiển: "À...à... cái này là để thu neo, cái này là để khởi động động cơ, còn cái này là để..."
Cùng lúc này, bên dưới sau buồng lái, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bất thình lính, một tiếng dập lớn vang lên bên tai.
Trước khí ngất đi Lucas chỉ kịp nghĩ.
"Hóa ra bọn họ có tới bốn người."
**2**.
Lucas bị đau đớn làm cho tỉnh dậy.
Đầu óc cậu choáng váng, tiếng ong ong cứ văng vẳng bên tai.
Hai chân...không cử động được.
Có một kẻ nào đó đá cậu.
"Này thì dám bắn bể đầu gối hai đứa em tao. Ta cho mày kiếp này khỏi phải đi bộ nữa!"
Nói rồi hắn lại dẫm lên chân cậu.
Lucas đau đớn kêu lên một tiếng.
Cảm giác vụn vỡ thật rõ ràng.
Xương chân cậu hình như...gãy rồi.
Không biết có gãy vụn hay không nữa?
Không biết có nối lại được không?
Nhưng mà nhìn thái độ của bọn họ, không chừng là dám lắm.
Mà ở giữa đại dương thế này...không biết có bác sĩ không nhỉ?
Mà có bác sĩ...thì có đồ nghề không?
Cậu muốn morphine.
Đau quá...
Muốn uống nước dừa.
Muốn ăn cá nướng.
Bất thình lình thân thuyền chao đảo một cái.
**3**.
Tên đàn em còn lại không bị thương lật đật chạy đến báo: "Đại ca! Đại ca! Ở sau đuôi thuyền....Có cái gì đó bò lên!"
"Mày bị ngu à? Ở giữa biển khơi này làm gì có cái gì bò được!"
"Nhưng mà thứ đó...đại ca...nhìn rất giống nhân ngư."
Sắc mặt tên cầm đầu đổi sắc: "Thế nhưng...thế nhưng...nhân ngư sao lại bò lên thuyền. Bọn chúng không phải sẽ dùng giọng hát để thôi miên chúng ta trước rồi mới bắt con mồi sang nơi khác để gây giống sao? Tại sao lại nhảy lên thuyền thế này!"
Lucas đầu óc có hơi mê man, vừa nghe thấy hai chữ "gây giống" liền ha ha cười lớn.
Tên cầm đầu liền chỉ súng về phía cậu.
"Mày...mày cười cái gì."
Lucas thở ra một hơi, thẩn thờ nói: "Mấy người đứng có ảo tưởng sức mạnh."
Cậu vừa dứt lời lập tức có cái gì đó lao tới.
**4**.
Hai tên đàn em bị thương ở đầu ngồi đang nằm nghỉ ở khoang trên, bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn.
Bọn họ lập tức với tay lấy bộ đàm liên lạc với hai người ở dưới kia.
Thế nhưng gọi thế nào cũng không có ai trả lời.
Một hồi sau, tự nhiên có tín hiệu.
"Cứu...cứu...nhân ngư..."
Loáng thoáng phía sau vang lên một giọng nói cọc cằn: "Tụi bây đánh cậu ấy thành cái dạng này. Lũ tụi bây không phải con người! Chúng bây chết mịa hết cho ông!"
**5**.
Lucas mơ hồ thấy được thiên sứ ở trước mắt.
À...khuôn mặt thật là đẹp.
Thiên sứ mà cũng biết khóc hay sao.
Cùng lúc này có âm thanh của rất nhiều người.
"Đầu cậu ấy bị thương nặng quá, cậu ấy sắp mất ý thức rồi, phải mang cậu ấy lên đất liền."
"Tôi biết lái tàu, để tôi lái cho."
"Ở giữa đại dương này, muốn đến đất liền cũng phải hai ngày, không kịp đâu!"
"Chị hai ơi, nhân ngư, đó là nhân ngư phải không?"
"Suỵt, đừng chỉ trỏ!"
Sao lại nhiều người vậy nhỉ?
À nhờ rồi, đây là thuyền buôn nô lệ, nên có rất nhiều người!
Cơ mà thiên sứ ban nãy nhìn quen thật,
Hình như đã thấy ở đâu rồi.
À...giọng ca thật hay.
Nghe thật dễ chịu.
Hết đau rồi đây này.
"Giọng hát của nhân ngư có tác dụng an thần đó. Hiển nhiên...không phải nhân ngư nào cũng làm được...chỉ mình ta làm được thôi!"
Giọng nói quen thuộc trong ký ức bất chợt vang lên bên tai.
Nhớ rồi....
Là Aquarias.
Tự nhiên có người kéo lê cổ áo cậu.
Trong tích tắc, bên tai tự nhiên nghe được một tiếng "ùm" thật lớn.
Bọt nước ở khắp nơi.
Vết thương sau đầu.
Nước muối.
**7**.
Thật lạnh.
Nhưng cũng thật ấm.
Nước biển thì lạnh.
Nhưng cơ thể thì ấm.
Môi cũng thật ấm.
Không khí cũng ấm, lại có mùi tảo biển.
Quần áo...đâu mất rồi.
"Aquarias?"
Muốn mở miệng nhưng môi giống như bị giữ chặt.
Có gì đó rất tự nhiên trượt qua trượt lại ở giữa hai chân
Trong đầu Lucas mơ hồ nhớ đến có một lần cậu đi đến thủy cung.
Có hai con cá heo chơi đùa với nhau.
Không hiểu tại sao lúc đó ở bên dưới đuôi con cá heo tự nhiên lòi ra cái gì đó dài dài.
Cái đó là cái gì nhỉ?
Một cảm giác đau đớn bất chợt ập đến.
Đau...
Đau quá...
Nhưng cũng thật nóng...
...thật đầy.
Bình luận facebook