Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Hành trình cưới vợ của một con hổ
Lời tác giả: Oneshot viết tặng theo yêu cầu của Boo2410
Mấy bữa nay tui phân vân, không biết nên viết tiếp Thái Tử không. Thiệt lòng là tui chỉ định viết oneshot thôi....nhưng mà...tui xót xa quá.
Tui thiệt là một quả tác giả thiếu nghị lực mà....
__________________________
1.
Hắn lớn lên trong trong một thị trấn nhỏ bình yên.
Mẫu phụ sau khi sinh được hắn thì sức khỏe giảm sút, thường hay bệnh vặt. Cả thị trấn lại chỉ có duy nhất một dược sư.
Phụ thân hắn trực tiếp dựng nhà gần đó để tiện đi lại.
2.
Từ lúc còn nhỏ xíu, hắn đã cảm thấy dược sư cạnh nhà là một giống cái đẹp.
Chỉ thua mỗi mẫu phụ hắn thôi.
Bạn đời của dược sư là một thú nhân hình cáo. Tuy không cường tráng nhưng được cái mau lẹ, dễ đi vào mấy nơi hang hóc. Hình thú của phụ thân hắn là hình hổ, dễ dàng hạ ngục những kẻ thù lớn.
Phụ thân hắn và hồ ly thúc thúc phối hợp đi săn rất ăn ý. Mà dược sư cạnh nhà cũng hay qua lại để kiểm tra tình hình sức khỏe của mẫu phụ hắn.
Hai nhà bọn họ rất thân thiết.
Một ngày nọ, dược sư có thai.
3.
Nhà của hồ ly thúc thúc sinh được một giống cái nhỏ xíu.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy em bé đã quay sang nhìn hồ ly thúc thúc và dược sư, hỏi.
"Sau này có thể gả cho cháu không ạ?"
Phụ thân và mẫu phụ hắn xấu hổ quá, vác hắn về nhà, nhốt luôn trong phòng.
4.
Ai cũng nói tiểu giống cái mới sinh bên nhà dược sư hình như bị bệnh.
Bệnh nặng lắm.
Sốt rất cao.
Giống cái trong thôn từ nhỏ đã rất khó sống.
Sợ rằng sẽ không qua khỏi.
Hắn cùng phụ thân và mẫu phụ qua nhìn tiểu giống cái một cái.
Hắn nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi. Trong lòng hụt hẫng.
"Chịu khó lớn lên để sau này gả cho anh được không?"
Hắn thầm thì.
5.
Tiểu giống cái bên nhà sống rồi.
Nhưng hình như bị di chứng.
Tất cả trẻ con trong thị trấn chỉ cần một năm là biết nói rồi.
Tiểu giống cái lại cứ im lìm mà thôi.
6.
Hôm nay hắn cuối cùng cũng biến hình được rồi.
Phụ thân dẫn hắn qua khoe với hồ ly thúc thúc.
Người lớn ai cũng khen hình thú hắn trông thật đẹp.
Hắn chạy lại chỗ giống cái trong củi, biến thân cho y coi. Chốc chốc biến thành hổ lại chốc chốc biến lại thành người.
Y không biết nói nhưng hôm nay lại chịu cười rồi!
7.
Tiểu giống cái ở trong nhà đọc sách.
Hắn chạy lại cửa sổ, tay chân múa máy ra hiệu cho tiểu giống cái cùng hắn đi chơi.
Tiểu giống cái làm ký hiệu, nói rằng mẫu phụ bắt y ở nhà đọc sách.
Hắn nói lần này không rủ theo những đứa trẻ khác, chỉ có mình y với hắn thôi.
Hắn vừa nói vậy y liền chịu đi.
Tiểu giống cái bị điếc.
Trẻ con trong thị trấn chỉ có mình hắn chịu học ngôn ngữ ký hiệu.
Nên y chỉ thích chơi với mỗi hắn.
8.
Hắn dẫn y vào rừng.
Hái một bông hoa dại, ngửi một cái, bắt chước chiêu trò chọc ghẹo giống cái của người lớn, nói rằng bông hoa có mùi giống như y vậy
Thơm vô cùng.
Y nói loài hoa đó có độc.
Ngửi vào sẽ chết.
Cùng lúc này thì trên người hắn nổi đầy mẫn đỏ.
9.
Hắn ngồi dưới đất khóc.
Hắn la rằng hắn không muốn chết.
Tiểu giống cái tùy tiện hái mấy cái lá trên cây bảo hắn nhai nhai kĩ rồi nuốt vào, sẽ không sao.
Hắn làm theo. Quả nhiên một hồi sau mẫn đỏ trên người liền nhạt dần rồi lặn bớt.
Hắn ôm chầm lấy tiểu giống cái. Khóc thét lên:
"Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi!!! Sau này gả cho ta được không!!!"
Tiểu giống cái ngây ngô về xin phép mẫu phụ hắn. Người lớn bọn họ không biết nói cái gì, lại đem hắn nhốt vào phòng.
10.
Hôm nay hắn cùng phụ thân và hồ ly thúc thúc vào rừng đi săn. Bắt được một con thỏ mập rất dễ thương.
Hắn dùng miệng cắp lấy con thỏ, lon ton nhảy trên bốn chân đi tìm tiểu dược sư tặng cho y.
Ai ngờ tiểu dược sư bình thường luôn đóng của ở trong phòng, hôm nay lại ra ngoài.
Hắn lại lon ton chạy khắp thị trấn đi tìm y.
Ai ngờ vừa đến bờ rừng liền thấy y đang cùng một đám tiểu giống cái tụ tập.
Cuối cùng y cũng chịu đi kết bạn rồi, hắn thấy vậy liền không làm phiền y nữa.
Ai ngờ mấy tiểu giống cái kia tự nhiên xô y một cái, rổ thảo dược trên tay y đổ xuống tứ tung.
Bọn họ mắng y là đồ câm điếc!
Hắn lập tức thả con thỏ trên mõm ra, chạy lại, nhe răng gầm một tiếng lớn!!
Đám giống cái kia liền bỏ chạy.
Hắn quay lại hỏi y có sao không.
Hai mắt y lưng tròng. Y đọc được khẩu hình của người khác, xem ra lúc nãy hiểu được bọn người kia vừa mắng mình.
"Chỉ....diết...thoi...."
Y lầm bầm.
"Hong..có....kem"
Hắn liền biến thành hình người, học theo dáng vẻ người lớn xoa xoa đầu y. Dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
"Ừ, ta biết ngươi không có câm mà."
Sau đó y liền ôm hắn khóc nức nở.
11.
Đám giống cái kia chạy về méc người lớn.
Phụ thân đè hắn ra đánh thô bạo. Ông mắng hắn: "Giống cái yếu ớt như vậy, ngươi lại dám làm cho bọn họ hoảng sợ??"
Hắn cũng mười ba tuổi rồi, đang trong tuổi cãi lại người lớn. Bởi vậy hắn liền rống giọng cãi: "Vợ mình không lo, ai rảnh lo cho vợ thiên hạ!!"
Mẫu phụ của hắn nằm trên giường, cười nắc nẻ, bảo hắn dễ thương quá.
Cũng không biết mẫu phụ thấy hắn dễ thương chỗ nào. Tiểu dược sư hôm đó phấn đấu tự mình ra ngoài hái thuốc được một lần, không ngờ lại gặp cảnh kia. Hắn không bảo vệ y thì ai bảo vệ? Có gì đâu mà dễ thương!
Hứ!
12.
Tiểu dược sư bây giờ đã lớn. Mẫu phụ y bắt y phải tiếp người bệnh trong thị trấn.
Y có thể đọc được khẩu hình rất tốt.
Nhưng về phần nói chuyện.
"Con...xợ...nắm..."
"Con - sợ - lắm." Mẫu phụ y chỉnh lại.
"Con...xợ nhắm"
Y không nghe được, muốn chỉnh cũng không biết chỉnh cách nào.
Cuối cùng vẫn là mẫu phụ y tiếp bệnh nhân, y chỉ xem bệnh rồi bốc thuốc trong im lặng.
13.
Kể từ khi y lớn lên, mấy giống cái ngày xưa hay tìm y bắt nạt cũng đã hiểu chuyện hơn. Đối xử y tuy không thân thiết nhưng cũng không làm gì quá đáng nữa.
Thế nhưng y vẫn không thích tiếp xúc với mọi người, chỉ chịu chơi với hắn.
Mẫu phụ và phụ thân y rất lo lắng.
Hắn thấy vậy liền dõng dạc nói: "Có sao đâu! Thì y kiểu gì cũng gả cho cháu mà!!"
Ngày xưa hắn là con nít, nói ra mấy lời này làm phụ mẫu xấu hổ rồi bị nhốt vào phòng là đáng.
Thế nhưng hôm nay hắn lớn rồi.
Nên cũng không bị nhốt vào phòng nữa.
Chỉ bị chôn xuống đất thôi.
14.
Một ngày nọ dược sư nhà bên kia cùng thú nhân của y đi vắng, cũng không biết hai người bọn họ đi đâu, làm gì nhau.
Nhưng mấu chốt là bọn họ gửi gắm tiểu dược sư qua nhà hắn ở mấy bữa.
Hắn háo hức chuẩn bị chỗ ngủ cho y.
Trên giường hắn.
Phụ thân lại lôi hắn ra ngoài, chôn xuống đất.
15.
Trong làng có thú nhân bị thương.
Rất nặng.
Đại dược sư không biết đang cùng thú nhân của y ở phương trời nào.
Chỉ còn mỗi tiểu dược sư ở lại.
Tất cả mọi người đều tập trung trước nhà hắn, mọi ánh mắt đều dồn về tiểu dược sư.
Y sợ đến mức tiểu ra quần.
15.
Mẫu phụ hắn dẫn tiểu dược sư vào trong thay quần cho y.
Ông nói rằng y có thể cứu thú nhân bị thương kia hay không.
Y lập tức lắc đầu.
Nhưng nếu y không cứu, thú nhân kia sẽ chết.
Y nói y không dám ở một mình với bệnh nhân, phải có mẫu phụ y ở bên cạnh, y mới an tâm chữa trị.
Bằng không sẽ run đến mức tiểu ra sàn nữa.
Hắn nghe vậy, liền nhân cơ hội nhảy vào.
"Vậy ta ở bên cạnh ngươi được không?"
16.
Hắn biết ngôn ngữ ký hiệu, với lại ở cạnh nhà dược sư lâu ngày, mấy cái thảo dược này nọ nghe cũng hiểu tí tí.
Phối hợp với tiểu dược sư rất ăn ý.
Hắn nói chuyện với bệnh nhân, thuật lại tình trạng của người kia cho tiểu dược sư, tiểu dược sư sẽ trị bệnh.
Đây là lần đầu tiên y chữa trị mà không có sự cố vấn chuyên môn của mẫu phụ. Chỉ dựa vào một tên thông dịch là hắn.
Vậy mà lại thành công cứu được người ta.
Lâu lắm rồi hắn mới thấy y cười rộ lên như vậy!
17.
Từ hôm đó hắn ngoại trừ đi săn thú, thì sẽ chạy qua bên kia giúp tiểu dược sư trị bệnh.
Mà có hắn làm trung gian, y từ im thin thít dần dần có thể cùng đám người cùng lứa nói mấy câu.
Hắn nghĩ như vậy là đủ chín muồi rồi.
Liền ở trước mặt bốn người lớn, dõng dạc nói lớn: "Bây giờ có thể gả y cho con rồi chứ?"
Phụ thân cũng mẫu phụ không chôn hắn nữa.
Mà thật sự nghiêm túc xem xét...
....đem hắn đi hỏa thiêu.
18.
Cuối cùng hắn cũng ngộ ra vấn đề không phải là hắn chọn thời cơ chưa chín muồi.
Vấn đề là hắn không nên ở trên bàn ăn dõng dạc thẳng thừng nói lớn đòi cưới người ta như vậy, nhất là trước mặt người lớn.
Cái gì cũng phải điềm đạm, nhẹ nhàng từ tốn rồi mới xin lấy con nhà người ta. Chứ không nên xồm xồm như thế.
Thú nhân thì thú nhân, cũng phải giữ giá chứ!
19.
Hắn nghe người lớn dạy bảo xong liền thở dài một hơi não nề.
Dạ thưa đã hiểu.
Mẫu phụ nói giống cái cùng thú nhân kết đôi, phải qua năm sáu giai đoạn là ít nhất. Giai đoạn đầu tiên là hẹn hò.
Thế là một ngày nọ hắn dẫn y vào trong rừng, giống như hồi nhỏ, vui vẻ dạo chơi một chuyến.
Đến cuối ngày, y được hắn dùng hình thú cõng mang về tận giường.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ càng thường xuyên vào rừng hẹn hò.
Hai tháng sau y có thai.
Bọn họ trực tiếp cưới.
Bốn người lớn không dám nói gì luôn.
Hứ!
Lời tác giả: Oneshot viết tặng theo yêu cầu của Boo2410
Mấy bữa nay tui phân vân, không biết nên viết tiếp Thái Tử không. Thiệt lòng là tui chỉ định viết oneshot thôi....nhưng mà...tui xót xa quá.
Tui thiệt là một quả tác giả thiếu nghị lực mà....
__________________________
1.
Hắn lớn lên trong trong một thị trấn nhỏ bình yên.
Mẫu phụ sau khi sinh được hắn thì sức khỏe giảm sút, thường hay bệnh vặt. Cả thị trấn lại chỉ có duy nhất một dược sư.
Phụ thân hắn trực tiếp dựng nhà gần đó để tiện đi lại.
2.
Từ lúc còn nhỏ xíu, hắn đã cảm thấy dược sư cạnh nhà là một giống cái đẹp.
Chỉ thua mỗi mẫu phụ hắn thôi.
Bạn đời của dược sư là một thú nhân hình cáo. Tuy không cường tráng nhưng được cái mau lẹ, dễ đi vào mấy nơi hang hóc. Hình thú của phụ thân hắn là hình hổ, dễ dàng hạ ngục những kẻ thù lớn.
Phụ thân hắn và hồ ly thúc thúc phối hợp đi săn rất ăn ý. Mà dược sư cạnh nhà cũng hay qua lại để kiểm tra tình hình sức khỏe của mẫu phụ hắn.
Hai nhà bọn họ rất thân thiết.
Một ngày nọ, dược sư có thai.
3.
Nhà của hồ ly thúc thúc sinh được một giống cái nhỏ xíu.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy em bé đã quay sang nhìn hồ ly thúc thúc và dược sư, hỏi.
"Sau này có thể gả cho cháu không ạ?"
Phụ thân và mẫu phụ hắn xấu hổ quá, vác hắn về nhà, nhốt luôn trong phòng.
4.
Ai cũng nói tiểu giống cái mới sinh bên nhà dược sư hình như bị bệnh.
Bệnh nặng lắm.
Sốt rất cao.
Giống cái trong thôn từ nhỏ đã rất khó sống.
Sợ rằng sẽ không qua khỏi.
Hắn cùng phụ thân và mẫu phụ qua nhìn tiểu giống cái một cái.
Hắn nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi. Trong lòng hụt hẫng.
"Chịu khó lớn lên để sau này gả cho anh được không?"
Hắn thầm thì.
5.
Tiểu giống cái bên nhà sống rồi.
Nhưng hình như bị di chứng.
Tất cả trẻ con trong thị trấn chỉ cần một năm là biết nói rồi.
Tiểu giống cái lại cứ im lìm mà thôi.
6.
Hôm nay hắn cuối cùng cũng biến hình được rồi.
Phụ thân dẫn hắn qua khoe với hồ ly thúc thúc.
Người lớn ai cũng khen hình thú hắn trông thật đẹp.
Hắn chạy lại chỗ giống cái trong củi, biến thân cho y coi. Chốc chốc biến thành hổ lại chốc chốc biến lại thành người.
Y không biết nói nhưng hôm nay lại chịu cười rồi!
7.
Tiểu giống cái ở trong nhà đọc sách.
Hắn chạy lại cửa sổ, tay chân múa máy ra hiệu cho tiểu giống cái cùng hắn đi chơi.
Tiểu giống cái làm ký hiệu, nói rằng mẫu phụ bắt y ở nhà đọc sách.
Hắn nói lần này không rủ theo những đứa trẻ khác, chỉ có mình y với hắn thôi.
Hắn vừa nói vậy y liền chịu đi.
Tiểu giống cái bị điếc.
Trẻ con trong thị trấn chỉ có mình hắn chịu học ngôn ngữ ký hiệu.
Nên y chỉ thích chơi với mỗi hắn.
8.
Hắn dẫn y vào rừng.
Hái một bông hoa dại, ngửi một cái, bắt chước chiêu trò chọc ghẹo giống cái của người lớn, nói rằng bông hoa có mùi giống như y vậy
Thơm vô cùng.
Y nói loài hoa đó có độc.
Ngửi vào sẽ chết.
Cùng lúc này thì trên người hắn nổi đầy mẫn đỏ.
9.
Hắn ngồi dưới đất khóc.
Hắn la rằng hắn không muốn chết.
Tiểu giống cái tùy tiện hái mấy cái lá trên cây bảo hắn nhai nhai kĩ rồi nuốt vào, sẽ không sao.
Hắn làm theo. Quả nhiên một hồi sau mẫn đỏ trên người liền nhạt dần rồi lặn bớt.
Hắn ôm chầm lấy tiểu giống cái. Khóc thét lên:
"Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi!!! Sau này gả cho ta được không!!!"
Tiểu giống cái ngây ngô về xin phép mẫu phụ hắn. Người lớn bọn họ không biết nói cái gì, lại đem hắn nhốt vào phòng.
10.
Hôm nay hắn cùng phụ thân và hồ ly thúc thúc vào rừng đi săn. Bắt được một con thỏ mập rất dễ thương.
Hắn dùng miệng cắp lấy con thỏ, lon ton nhảy trên bốn chân đi tìm tiểu dược sư tặng cho y.
Ai ngờ tiểu dược sư bình thường luôn đóng của ở trong phòng, hôm nay lại ra ngoài.
Hắn lại lon ton chạy khắp thị trấn đi tìm y.
Ai ngờ vừa đến bờ rừng liền thấy y đang cùng một đám tiểu giống cái tụ tập.
Cuối cùng y cũng chịu đi kết bạn rồi, hắn thấy vậy liền không làm phiền y nữa.
Ai ngờ mấy tiểu giống cái kia tự nhiên xô y một cái, rổ thảo dược trên tay y đổ xuống tứ tung.
Bọn họ mắng y là đồ câm điếc!
Hắn lập tức thả con thỏ trên mõm ra, chạy lại, nhe răng gầm một tiếng lớn!!
Đám giống cái kia liền bỏ chạy.
Hắn quay lại hỏi y có sao không.
Hai mắt y lưng tròng. Y đọc được khẩu hình của người khác, xem ra lúc nãy hiểu được bọn người kia vừa mắng mình.
"Chỉ....diết...thoi...."
Y lầm bầm.
"Hong..có....kem"
Hắn liền biến thành hình người, học theo dáng vẻ người lớn xoa xoa đầu y. Dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
"Ừ, ta biết ngươi không có câm mà."
Sau đó y liền ôm hắn khóc nức nở.
11.
Đám giống cái kia chạy về méc người lớn.
Phụ thân đè hắn ra đánh thô bạo. Ông mắng hắn: "Giống cái yếu ớt như vậy, ngươi lại dám làm cho bọn họ hoảng sợ??"
Hắn cũng mười ba tuổi rồi, đang trong tuổi cãi lại người lớn. Bởi vậy hắn liền rống giọng cãi: "Vợ mình không lo, ai rảnh lo cho vợ thiên hạ!!"
Mẫu phụ của hắn nằm trên giường, cười nắc nẻ, bảo hắn dễ thương quá.
Cũng không biết mẫu phụ thấy hắn dễ thương chỗ nào. Tiểu dược sư hôm đó phấn đấu tự mình ra ngoài hái thuốc được một lần, không ngờ lại gặp cảnh kia. Hắn không bảo vệ y thì ai bảo vệ? Có gì đâu mà dễ thương!
Hứ!
12.
Tiểu dược sư bây giờ đã lớn. Mẫu phụ y bắt y phải tiếp người bệnh trong thị trấn.
Y có thể đọc được khẩu hình rất tốt.
Nhưng về phần nói chuyện.
"Con...xợ...nắm..."
"Con - sợ - lắm." Mẫu phụ y chỉnh lại.
"Con...xợ nhắm"
Y không nghe được, muốn chỉnh cũng không biết chỉnh cách nào.
Cuối cùng vẫn là mẫu phụ y tiếp bệnh nhân, y chỉ xem bệnh rồi bốc thuốc trong im lặng.
13.
Kể từ khi y lớn lên, mấy giống cái ngày xưa hay tìm y bắt nạt cũng đã hiểu chuyện hơn. Đối xử y tuy không thân thiết nhưng cũng không làm gì quá đáng nữa.
Thế nhưng y vẫn không thích tiếp xúc với mọi người, chỉ chịu chơi với hắn.
Mẫu phụ và phụ thân y rất lo lắng.
Hắn thấy vậy liền dõng dạc nói: "Có sao đâu! Thì y kiểu gì cũng gả cho cháu mà!!"
Ngày xưa hắn là con nít, nói ra mấy lời này làm phụ mẫu xấu hổ rồi bị nhốt vào phòng là đáng.
Thế nhưng hôm nay hắn lớn rồi.
Nên cũng không bị nhốt vào phòng nữa.
Chỉ bị chôn xuống đất thôi.
14.
Một ngày nọ dược sư nhà bên kia cùng thú nhân của y đi vắng, cũng không biết hai người bọn họ đi đâu, làm gì nhau.
Nhưng mấu chốt là bọn họ gửi gắm tiểu dược sư qua nhà hắn ở mấy bữa.
Hắn háo hức chuẩn bị chỗ ngủ cho y.
Trên giường hắn.
Phụ thân lại lôi hắn ra ngoài, chôn xuống đất.
15.
Trong làng có thú nhân bị thương.
Rất nặng.
Đại dược sư không biết đang cùng thú nhân của y ở phương trời nào.
Chỉ còn mỗi tiểu dược sư ở lại.
Tất cả mọi người đều tập trung trước nhà hắn, mọi ánh mắt đều dồn về tiểu dược sư.
Y sợ đến mức tiểu ra quần.
15.
Mẫu phụ hắn dẫn tiểu dược sư vào trong thay quần cho y.
Ông nói rằng y có thể cứu thú nhân bị thương kia hay không.
Y lập tức lắc đầu.
Nhưng nếu y không cứu, thú nhân kia sẽ chết.
Y nói y không dám ở một mình với bệnh nhân, phải có mẫu phụ y ở bên cạnh, y mới an tâm chữa trị.
Bằng không sẽ run đến mức tiểu ra sàn nữa.
Hắn nghe vậy, liền nhân cơ hội nhảy vào.
"Vậy ta ở bên cạnh ngươi được không?"
16.
Hắn biết ngôn ngữ ký hiệu, với lại ở cạnh nhà dược sư lâu ngày, mấy cái thảo dược này nọ nghe cũng hiểu tí tí.
Phối hợp với tiểu dược sư rất ăn ý.
Hắn nói chuyện với bệnh nhân, thuật lại tình trạng của người kia cho tiểu dược sư, tiểu dược sư sẽ trị bệnh.
Đây là lần đầu tiên y chữa trị mà không có sự cố vấn chuyên môn của mẫu phụ. Chỉ dựa vào một tên thông dịch là hắn.
Vậy mà lại thành công cứu được người ta.
Lâu lắm rồi hắn mới thấy y cười rộ lên như vậy!
17.
Từ hôm đó hắn ngoại trừ đi săn thú, thì sẽ chạy qua bên kia giúp tiểu dược sư trị bệnh.
Mà có hắn làm trung gian, y từ im thin thít dần dần có thể cùng đám người cùng lứa nói mấy câu.
Hắn nghĩ như vậy là đủ chín muồi rồi.
Liền ở trước mặt bốn người lớn, dõng dạc nói lớn: "Bây giờ có thể gả y cho con rồi chứ?"
Phụ thân cũng mẫu phụ không chôn hắn nữa.
Mà thật sự nghiêm túc xem xét...
....đem hắn đi hỏa thiêu.
18.
Cuối cùng hắn cũng ngộ ra vấn đề không phải là hắn chọn thời cơ chưa chín muồi.
Vấn đề là hắn không nên ở trên bàn ăn dõng dạc thẳng thừng nói lớn đòi cưới người ta như vậy, nhất là trước mặt người lớn.
Cái gì cũng phải điềm đạm, nhẹ nhàng từ tốn rồi mới xin lấy con nhà người ta. Chứ không nên xồm xồm như thế.
Thú nhân thì thú nhân, cũng phải giữ giá chứ!
19.
Hắn nghe người lớn dạy bảo xong liền thở dài một hơi não nề.
Dạ thưa đã hiểu.
Mẫu phụ nói giống cái cùng thú nhân kết đôi, phải qua năm sáu giai đoạn là ít nhất. Giai đoạn đầu tiên là hẹn hò.
Thế là một ngày nọ hắn dẫn y vào trong rừng, giống như hồi nhỏ, vui vẻ dạo chơi một chuyến.
Đến cuối ngày, y được hắn dùng hình thú cõng mang về tận giường.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ càng thường xuyên vào rừng hẹn hò.
Hai tháng sau y có thai.
Bọn họ trực tiếp cưới.
Bốn người lớn không dám nói gì luôn.
Hứ!
Bình luận facebook