Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Sư tôn
**Lời tác giả**: oneshot tặng bạn **Lọt hố đam rồi????????????**
___________________________
**1**.
Ta là đại đệ tử của đệ nhất đan sư - Thẩm Vong Tình.
Cũng là đệ tử duy nhất.
Tư chất ta trác tuyệt.
Dung mạo cũng tuấn tú.
Người người ở tu chân giới đều ngước lên nhìn ta bằng con mắt ngưỡng mộ.
Còn ta thì đứng trên đỉnh nhân sinh hả hê cười khinh bỉ bọn thua cuộc đó.
**2**.
Hôm nay có một vị trúc cơ đến cầu xin sư tôn nhận hắn làm đệ tử.
Hẳn mang sẵn vạn linh thạch, vô cùng thành tâm dâng cho sư tôn.
Thật ra bỏ qua linh thạch, chỉ xét việc nơi này là chỗ xa xôi hẻo lánh, hắn cất công đến tận đây cũng có thể thấy lòng thành.
Sư tôn vậy mà nói đuổi liền đuổi.
Thiệt là tội nghiệp cái tên kia quá.
Nhưng đâu phải muốn làm đệ tử của sư tôn ta là dễ đâu.
Phải có duyên mới được đó.
**3**.
Năm đó ta vừa về nhà, đã thấy phụ mẫu nằm chết trên đất
Ta một thân lang thang giữa rừng cây.
Tuyết trắng rơi lạnh cả sóng lưng.
Trước khi ta hoàn toàn mất đi nhận thức, đã nhìn thấy một cánh tay thon dài bế ta lên.
**4**.
Sư tôn của ta bên cạnh việc là đệ nhất đan sư còn được mệnh danh là Lãnh Sương kiếm.
Bởi vì kiếm pháp của người vô song. Phong thái của người lại uy nghi bất phàm khiến kẻ khác không rét mà run.
Là một nhân vật cao cao tại thượng.
Thân là đệ tử duy nhất của người, sư tôn bận chế đan, mọi công việc lông gà vỏ tỏi bưng trà rót nước đều do ta đảm nhiệm.
Cơm là ta nấu.
Củi là ta đốn.
Nước tắm là ta đun.
Quần áo là ta vừa giặt vừa phơi.
Phòng ốc trong cốc là do ta quét dọn.
Đan dược sư tôn mới chế ra cũng là ta thử.
Thành phẩm mới của sư tôn thất bại...
...nằm trên giường một đống...cũng là ta.
Nói chung, ta ngoài chuyện đứng trên đỉnh nhân sinh thì còn là một tên đệ tử rất tiện dụng.
**5**.
Sư tôn muốn ăn điểm tâm.
Ta đứng một bên hầu hạ.
Người nói thức ăn quá mặn, nhàn nhạt bảo ta lần sau nêm lạc lại.
Nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.
Ta lẳng lặng lại bàn dọn dẹp, cả đêm không ngủ được.
**5**.
Sư tôn muốn uống trà.
Ta rót.
Người khen trà ta pha hôm nay thơm hơn mọi khi.
Ta liền túm tím cười vui cả ngày.
**6**.
Hôm nay chưởng môn đại nhân lại đến tìm sư tôn.
Chưởng môn đại nhân là sư huynh của sư tôn, là sư bá của ta.
Hai sư huynh đệ bọn họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau tu luyện, cũng nhiều lần vào sinh ra tử, tình cảm rất tốt.
Thế nhưng sư tôn mỗi lần nhìn thấy chưởng môn, sắc mặt liền không vui.
Cũng không buồn.
Càng không có biểu cảm gì cả.
Ai cũng đồn là Lãnh Sương Kiếm - Thẩm Vong Tình là một kẻ lãnh hàn vô cảm. Không hiểu hỉ nộ ái ố của người phàm.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Sư tôn của ta chỉ là bẩm sinh cơ mặt không quá linh hoạt mà thôi.
Nội tâm bên trong của người thật ra vô cùng phong phú, có gió có mây, có hoa có bướm. Đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đó là một trái tim nhạy cảm với bất kì rung động biến đổi nào của cuộc đời này.
Ta đoán thế.
**7**.
Chưởng môn hỏi sư tôn định ở lại cái nơi hẻo lánh này đến bao giờ?
Người cùng ta đã ở nơi này năm trăm năm rồi.
Chuyện ngày xưa cũng đã trôi vào quên lãng.
Ngài bảo sư tôn phải nhanh chóng trở lại, môn phái vẫn cần có người.
**8**.
Năm đó ta sau khi được sư tôn cứu sống thì không còn nơi nào để đi.
Sư tôn trước giờ không nhận đệ tử. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của ta liền phá lệ một lần.
Sư tôn mặc dù ít cười nói, nhưng người đối xử với ta rất tốt.
Người dạy ta tu đạo, dạy ta kiếm thuật, cũng dạy ta luyện đan.
Đã vậy còn dạy ta nấu cơm, đốn củi, nấu nước, giặt quần áo, dọn dẹp.
Người từng nói rằng, người mong, dù sau này ta có rời khỏi người, vẫn có thể chăm sóc cho chính mình.
Ta lúc nhỏ từng nói ta sẽ không rời khỏi sư tôn.
Người chỉ xoa đầu ta.
Sau đó ta đến tuổi thiếu niên nông nỗi, vậy mà thật sự rời bỏ người.
Rất may, bây giờ ta đã tỉnh ngộ, sẽ không làm càn nữa.
**9**.
Sư tôn hỏi ta có muốn trở về không.
Ta đắn đo một hồi thì nói tùy ý sư tôn.
Thế là vài ngày sau hai sư đồ bọn ta liền trở về Thiên Sơn Môn.
**10**.
Năm đó, ta bên cạnh là đệ tử duy nhất của đan sư Thẩm Vong Tình thì còn là nam đệ tử được nhiều người ái mộ nhất tông môn.
Thế nhưng lúc đó ta còn nhỏ, chưa biết tình ái yêu đương, chỉ biết hiếu kính sư tôn.
Cho đến năm mười bốn tuổi ta lần đầu tiên mộng tinh. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, thật sự chỉ muốn đánh chết bản thân mình.
Chỉ một lần thôi thì tính là tai nạn. Nhưng đến lần thứ hai, ba chục thì ta mới phát hiện ra bản thân si tâm vọng tưởng đến vậy.
Kể từ đó, ta liền cố lánh mặt sư tôn.
**11**.
Đường xa khó nhọc, vừa đến Thiên Sơn Môn ta liền nấu nước tắm cho sư tôn.
Ta đứng bên ngoài, tim đập thình thịch chờ đợi.
Sau khi người tắm xong, ta sẽ lấy danh nghĩa đi đổ nước mà vào phòng tắm.
Nhìn nước tắm của người vẫn còn ở đó...ta liền lấy hai tay vốc nước...
Bôi lên mặt.
**12**.
Năm ta mười bốn, mươi lăm tuổi, vì vài giấc mộng loạn tính mà phải tránh mặt sư tôn.
Sư tôn ngoài mặt không để tâm.
Trong lòng lại gọi ta lại, rặn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ta liều chết cũng không nói.
Người hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không?
**13**.
Ta dọn nước tắm của sư tôn xong liền chạy đi chuẩn bị điểm tâm.
Không ngờ lại gặp vài khuôn mặt cũ.
Các sư huynh đệ tỷ muội năm xưa từng ngưỡng mộ ta đến chừng nào, lúc này trong ánh mắt lại thoáng qua tia đề phòng.
"Cái tên quái vật đó..."
"Cái thứ súc sinh không còn nhân tính..."
Ta không quan tâm bọn họ, hất tóc bỏ đi.
Đêm hôm đó, ta đang nằm trong phòng ngủ thì tự nhiên trong phòng xuất hiện ma khí!
Ta liền trợn to mắt! Chạy đi tìm sư tôn!
**14**.
Năm đó ta vì tránh mặt sư tôn mà bị người triệu lại, hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không.
Đúng là có dấu hiệu bất thường, nhưng ta chết cũng không nói.
Người thấy vậy liền cho ta đi.
**15**.
Năm ta mười sáu tuổi, ma giới trước giờ yên ắng tự nhiên lại đột ngột xuất hiện động tĩnh.
Bọn chúng hết lần này đến lần khác đến tu chân giới quấy phá.
Mà không phải chỉ đơn thuần là đến tu chân giới quấy phá, mà là cố tình nhắm vào Thiên Sơn Môn của bọn ta mà phá!
Các trưởng lão nói sở dĩ ma giới càn quấy như vậy là bởi vì huyết mạch của Ma Thần sắp trở lại. Ma tộc cảm nhận được chuyện này mới tới đây, háo hức tìm kiếm chủ nhân của mình.
Tất cả những người khác đều hoang mang. Bọn họ nói mấy năm trước không phải Ma Thần đã bị thê tử của hắn giết chết sao?
Các trưởng lão cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng dựa vào hành vi của ma tộc, huyết mạch Ma Thần nhất định đang ẩn nấp đâu đó trong Thiên Sơn Môn.
**16**.
Lần đó ta đang luyện kiếm cùng các sư huynh trong các nhánh khác.
Vốn dĩ ta đang yếu thế lại đột ngột trở nên mạnh kinh khủng. Ta nhìn lại thì thấy một làn khói đen rất nhạt bay xung quanh mình.
Ta đem chuyện này nói với sư tôn.
Sư tôn liền nhàn nhạt bảo ta rời khỏi sư môn.
**17**.
Ban đầu ta không hiểu sao sư tôn lại đuổi ta đi, ta cảm thấy rất tổn thương.
Ta nằng nặc không đi, còn bám theo hỏi tại sao sư tôn lại không cần ta nữa.
Ta hoàn toàn không hiểu tại sao!!
Cho đến khi...
Trong Tiên Minh Đại Hội, ta đứng trước mặt mọi người thức tỉnh huyết mạch Ma Thần.
**18**.
Tất cả mọi người đều săn lùng ta.
Ta bỏ chạy.
Ta hiểu ra rồi.
Ta hiểu ra tại sao năm đó cha mẹ ta lại chết.
Mẫu thân ta là đệ tử tiên môn.
Phụ thân ta là Ma Thần.
Trong đại chiến tiên ma, phụ thân ta trọng thương, ma khí hao tổn, bất tỉnh giữa rừng. Mẫu thân ta tình cờ đi ngang qua, cứu giúp ông. Hai người bọn họ từ đó mai danh ẩn tích. Kết hôn với nhau.
Cho đến một ngày nọ, mẫu thân ta phát hiện ra thân phận thật của phụ thân ta, liền dùng một kiếm giết chết ông. Bà sau đó cũng tự sát.
Chỉ để lại một tên nghiệt chủng là ta.
Hỏi làm sao cả tu chân giới bây giờ đều muốn truy sát ta.
Hỏi làm sao sư tôn lại...không cần ta nữa.
**19**.
Ta ban đầu chỉ là muốn bỏ chạy.
Nhưng tiên môn các phái lần lượt cử người đến tấn công ta. Ta không còn cách nào khác đành phải tự vệ.
Ngày qua ngày, số đạo hữu chết dưới tay ta càng nhiều.
Ta nhìn hai bàn tay mình dính đầy máu. Đầu óc đau đến không chịu được.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra như vậy? Ta không hề...không hề muốn hại người!
Ta chỉ muốn ở trong Tiên Minh Đại Hội nhận được vị trí đầu bảng để khiến sư tôn tự hào mà không đuổi ta đi nữa thôi mà.
Tại sao lại thành ra như thế này...
Ta thành ra như thế này...sư tôn....sẽ cần ta nữa sao?
Không! Người nhất định sẽ không cần một tên ma tộc nghiệt chủng như ta!!
Sẽ không cần....không cần nữa....
**20**.
Bộ dạng Ma Thần của ta, ta không muốn để sư tôn thấy. Ta sợ người nhìn thấy thì sẽ càng không cần ta.
Ta cứ như vậy mà lang bạt lẩn trốn nhiều năm.
Ma khí tỏa ra càng ngày càng dữ dội, đến không kiểm soát được. Ta đi đến đâu, những sinh vật yếu đuối nhỏ nhoi đều bị ma khí của ta giết chết.
Cho đến một ngày, ta nhìn thấy vô số ma tộc quỳ xung quanh gọi ta là chủ nhân.
Ta biết mình đã đến lãnh địa ma giới rồi. Sẽ không ai đến tận đây tìm ta. Sư tôn cũng không cần phải nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của ta.
Ta cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khóc to một trận.
**21**.
"Chủ nhân, xin hãy ra lệnh cho chúng tôi."
"Mong muốn của người là lẻ sống của tôi, thưa chủ nhân."
"Người mong muốn gì thưa chủ nhân?"
"Người có muốn bắt cóc con người đến đây để ăn thịt không?"
"Hay là người muốn đại sát tu chân giới?"
"Hay là những món linh bảo trong truyền thuyết?"
"Các ngươi nói sai hết! Ma tộc chúng ta tính dâm rất cao. Chủ nhân lại nhịn nhiều năm như vậy, thứ người muốn hiện tại là vài vị mỹ nhân da thịt nõn nà!!"
"Chủ nhân?"
"Chủ nhân?"
Ta tức giận quát to: "Cút!!"
Ta không muốn gì cả!!
Ta chỉ muốn gặp sư tôn mà thôi!
Nhưng sư tôn không cần ta nữa!!
Ta là Ma Thần... người sẽ không bao giờ... cần ta nữa!!
"Vũ nhi..."
**22**.
Một giọng nói đều đều quen thuộc vang lên.
"Ngươi trốn đi đâu vậy? Vi sư tìm ngươi cực khổ quá..."
Ta lập tức chạy ra sau tảng đá, ôm mặt nói: "Đừng...đừng...người đừng qua đây!! Bộ dạng hiện giờ của ta...người đừng qua đây!"
Sư tôn vẫn tiến lại: "Hôm đó ngươi thức tỉnh huyết mạch Ma Thần, tại sao chưa nói một lời mà đã bỏ chạy. Vi sư còn chưa kịp nói rõ với ngươi..."
"Ta có huyết mạch của Ma Thần bị người người căm ghét...là quái vật giết người không gớm tay. Ta biết chuyện đó rồi....sư tôn làm ơn...người không cần nói thêm nữa."
"Ta biết ngươi là Ma Thần ngay từ đầu rồi."
Ta sững sờ.
"Mẫu thân ngươi là bằng hữu tốt của ta. Ngày nàng quyên thân, đã gửi cho ta một bức thư kể hết sự tình, nhờ vi sư chăm sóc cho ngươi...vi sư từ đầu đã biết ngươi là Ma Thần. Nếu sớm giải thích cho ngươi biết thân phận thật của mình...sự tình sẽ không thành ra như hôm nay."
"Sư tôn...người không ghét ta sao?"
"Vi sư hiển nhiên sẽ không ghét ngươi."
Im lặng một hồi. Sư tôn lại dùng giọng đều đều nói tiếp.
"Vi sư rất thương ngươi."
Ta lập tức phóng tới.
**23**.
Trong lòng vui mừng tột độ, cơ thể không hiểu sao không nghe theo lý trí, tự tiện nhảy lại ôm sư tôn.
Ôm thì ôm, nhưng mà...
Cái miệng này của ta tại sao lại hôn sư tôn vậy?!!!
Đã vậy cái bộ vị gì đó của ta, tại sao ngươi lại ngẩng lên vậy?!!!
Đã vậy cái tay của ta tại sao lại xé áo của sư tôn vậy!
Không được rồi, chẳng lẽ giống như bọn tiểu ma nói, tính dâm của ta bị kiềm hãm lâu ngày cuối cùng cũng bộc phát rồi sao?
Không được! Phải! Kiềm! Chế!!
Ta lập tức ngồi dậy, muốn bỏ chạy.
Cùng lúc này, sư tôn chạm lên ma ấn đang lan ra từ giữa trán lan khắp mặt ta.
"Đã lan ra nhiều đến như vậy rồi sao?"
Biểu cảm người nhàn nhạt, giọng nói đều đều, nhưng ta biết rõ người đang lo lắng cho ta.
"Ngươi tới đi." Sư tôn nhàn nhạt nói.
Ta sững sờ.
"Có thể giúp không chế ma khí..." Người lại nhàn nhạt nói.
**24**.
Kể từ đó đã được năm trăm năm rồi.
Cơ mà cơ thể sư tôn kim tôn ngọc quý. Người lại là người tu đạo, không thể lạm dụng sắc dục.
Bởi vậy chỉ khi nào ma khí của ta lại mất kiểm soát, người mới giúp ta.
Ta vừa nhìn thấy ma khí của mình không ổn định, liền hớn ha hớn hở đi tìm sư tôn nhờ giúp đỡ.
La là lá là la!!!
**25**.
Bốn ngày sau, ta lại đi ngang qua đám sư huynh đệ tỷ muôi.
Bọn họ vẫn nhìn ta bằng cặp mắt kinh sợ, xì xầm bán tán.
"Nghe nói cái tên quái vật đó vào lần đầu tiên đã làm tiểu sư thúc liên tục bốn ngày đêm không ngưng nghỉ."
"Ta lại nghe nói hắn qua mấy trăm năm rồi mà vẫn không học được cách áp chế ma khí. Lần nào cũng phải nhờ đến tiểu sư thúc. Đã vậy mỗi lần đều kéo dài bốn, năm ngày liên tục!!"
"Hừ. Cái tên đó đúng là thứ súc sinh không còn nhân tính mà!!!"
**Lời tác giả**: oneshot tặng bạn **Lọt hố đam rồi????????????**
___________________________
**1**.
Ta là đại đệ tử của đệ nhất đan sư - Thẩm Vong Tình.
Cũng là đệ tử duy nhất.
Tư chất ta trác tuyệt.
Dung mạo cũng tuấn tú.
Người người ở tu chân giới đều ngước lên nhìn ta bằng con mắt ngưỡng mộ.
Còn ta thì đứng trên đỉnh nhân sinh hả hê cười khinh bỉ bọn thua cuộc đó.
**2**.
Hôm nay có một vị trúc cơ đến cầu xin sư tôn nhận hắn làm đệ tử.
Hẳn mang sẵn vạn linh thạch, vô cùng thành tâm dâng cho sư tôn.
Thật ra bỏ qua linh thạch, chỉ xét việc nơi này là chỗ xa xôi hẻo lánh, hắn cất công đến tận đây cũng có thể thấy lòng thành.
Sư tôn vậy mà nói đuổi liền đuổi.
Thiệt là tội nghiệp cái tên kia quá.
Nhưng đâu phải muốn làm đệ tử của sư tôn ta là dễ đâu.
Phải có duyên mới được đó.
**3**.
Năm đó ta vừa về nhà, đã thấy phụ mẫu nằm chết trên đất
Ta một thân lang thang giữa rừng cây.
Tuyết trắng rơi lạnh cả sóng lưng.
Trước khi ta hoàn toàn mất đi nhận thức, đã nhìn thấy một cánh tay thon dài bế ta lên.
**4**.
Sư tôn của ta bên cạnh việc là đệ nhất đan sư còn được mệnh danh là Lãnh Sương kiếm.
Bởi vì kiếm pháp của người vô song. Phong thái của người lại uy nghi bất phàm khiến kẻ khác không rét mà run.
Là một nhân vật cao cao tại thượng.
Thân là đệ tử duy nhất của người, sư tôn bận chế đan, mọi công việc lông gà vỏ tỏi bưng trà rót nước đều do ta đảm nhiệm.
Cơm là ta nấu.
Củi là ta đốn.
Nước tắm là ta đun.
Quần áo là ta vừa giặt vừa phơi.
Phòng ốc trong cốc là do ta quét dọn.
Đan dược sư tôn mới chế ra cũng là ta thử.
Thành phẩm mới của sư tôn thất bại...
...nằm trên giường một đống...cũng là ta.
Nói chung, ta ngoài chuyện đứng trên đỉnh nhân sinh thì còn là một tên đệ tử rất tiện dụng.
**5**.
Sư tôn muốn ăn điểm tâm.
Ta đứng một bên hầu hạ.
Người nói thức ăn quá mặn, nhàn nhạt bảo ta lần sau nêm lạc lại.
Nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.
Ta lẳng lặng lại bàn dọn dẹp, cả đêm không ngủ được.
**5**.
Sư tôn muốn uống trà.
Ta rót.
Người khen trà ta pha hôm nay thơm hơn mọi khi.
Ta liền túm tím cười vui cả ngày.
**6**.
Hôm nay chưởng môn đại nhân lại đến tìm sư tôn.
Chưởng môn đại nhân là sư huynh của sư tôn, là sư bá của ta.
Hai sư huynh đệ bọn họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau tu luyện, cũng nhiều lần vào sinh ra tử, tình cảm rất tốt.
Thế nhưng sư tôn mỗi lần nhìn thấy chưởng môn, sắc mặt liền không vui.
Cũng không buồn.
Càng không có biểu cảm gì cả.
Ai cũng đồn là Lãnh Sương Kiếm - Thẩm Vong Tình là một kẻ lãnh hàn vô cảm. Không hiểu hỉ nộ ái ố của người phàm.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Sư tôn của ta chỉ là bẩm sinh cơ mặt không quá linh hoạt mà thôi.
Nội tâm bên trong của người thật ra vô cùng phong phú, có gió có mây, có hoa có bướm. Đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đó là một trái tim nhạy cảm với bất kì rung động biến đổi nào của cuộc đời này.
Ta đoán thế.
**7**.
Chưởng môn hỏi sư tôn định ở lại cái nơi hẻo lánh này đến bao giờ?
Người cùng ta đã ở nơi này năm trăm năm rồi.
Chuyện ngày xưa cũng đã trôi vào quên lãng.
Ngài bảo sư tôn phải nhanh chóng trở lại, môn phái vẫn cần có người.
**8**.
Năm đó ta sau khi được sư tôn cứu sống thì không còn nơi nào để đi.
Sư tôn trước giờ không nhận đệ tử. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của ta liền phá lệ một lần.
Sư tôn mặc dù ít cười nói, nhưng người đối xử với ta rất tốt.
Người dạy ta tu đạo, dạy ta kiếm thuật, cũng dạy ta luyện đan.
Đã vậy còn dạy ta nấu cơm, đốn củi, nấu nước, giặt quần áo, dọn dẹp.
Người từng nói rằng, người mong, dù sau này ta có rời khỏi người, vẫn có thể chăm sóc cho chính mình.
Ta lúc nhỏ từng nói ta sẽ không rời khỏi sư tôn.
Người chỉ xoa đầu ta.
Sau đó ta đến tuổi thiếu niên nông nỗi, vậy mà thật sự rời bỏ người.
Rất may, bây giờ ta đã tỉnh ngộ, sẽ không làm càn nữa.
**9**.
Sư tôn hỏi ta có muốn trở về không.
Ta đắn đo một hồi thì nói tùy ý sư tôn.
Thế là vài ngày sau hai sư đồ bọn ta liền trở về Thiên Sơn Môn.
**10**.
Năm đó, ta bên cạnh là đệ tử duy nhất của đan sư Thẩm Vong Tình thì còn là nam đệ tử được nhiều người ái mộ nhất tông môn.
Thế nhưng lúc đó ta còn nhỏ, chưa biết tình ái yêu đương, chỉ biết hiếu kính sư tôn.
Cho đến năm mười bốn tuổi ta lần đầu tiên mộng tinh. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, thật sự chỉ muốn đánh chết bản thân mình.
Chỉ một lần thôi thì tính là tai nạn. Nhưng đến lần thứ hai, ba chục thì ta mới phát hiện ra bản thân si tâm vọng tưởng đến vậy.
Kể từ đó, ta liền cố lánh mặt sư tôn.
**11**.
Đường xa khó nhọc, vừa đến Thiên Sơn Môn ta liền nấu nước tắm cho sư tôn.
Ta đứng bên ngoài, tim đập thình thịch chờ đợi.
Sau khi người tắm xong, ta sẽ lấy danh nghĩa đi đổ nước mà vào phòng tắm.
Nhìn nước tắm của người vẫn còn ở đó...ta liền lấy hai tay vốc nước...
Bôi lên mặt.
**12**.
Năm ta mười bốn, mươi lăm tuổi, vì vài giấc mộng loạn tính mà phải tránh mặt sư tôn.
Sư tôn ngoài mặt không để tâm.
Trong lòng lại gọi ta lại, rặn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ta liều chết cũng không nói.
Người hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không?
**13**.
Ta dọn nước tắm của sư tôn xong liền chạy đi chuẩn bị điểm tâm.
Không ngờ lại gặp vài khuôn mặt cũ.
Các sư huynh đệ tỷ muội năm xưa từng ngưỡng mộ ta đến chừng nào, lúc này trong ánh mắt lại thoáng qua tia đề phòng.
"Cái tên quái vật đó..."
"Cái thứ súc sinh không còn nhân tính..."
Ta không quan tâm bọn họ, hất tóc bỏ đi.
Đêm hôm đó, ta đang nằm trong phòng ngủ thì tự nhiên trong phòng xuất hiện ma khí!
Ta liền trợn to mắt! Chạy đi tìm sư tôn!
**14**.
Năm đó ta vì tránh mặt sư tôn mà bị người triệu lại, hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không.
Đúng là có dấu hiệu bất thường, nhưng ta chết cũng không nói.
Người thấy vậy liền cho ta đi.
**15**.
Năm ta mười sáu tuổi, ma giới trước giờ yên ắng tự nhiên lại đột ngột xuất hiện động tĩnh.
Bọn chúng hết lần này đến lần khác đến tu chân giới quấy phá.
Mà không phải chỉ đơn thuần là đến tu chân giới quấy phá, mà là cố tình nhắm vào Thiên Sơn Môn của bọn ta mà phá!
Các trưởng lão nói sở dĩ ma giới càn quấy như vậy là bởi vì huyết mạch của Ma Thần sắp trở lại. Ma tộc cảm nhận được chuyện này mới tới đây, háo hức tìm kiếm chủ nhân của mình.
Tất cả những người khác đều hoang mang. Bọn họ nói mấy năm trước không phải Ma Thần đã bị thê tử của hắn giết chết sao?
Các trưởng lão cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng dựa vào hành vi của ma tộc, huyết mạch Ma Thần nhất định đang ẩn nấp đâu đó trong Thiên Sơn Môn.
**16**.
Lần đó ta đang luyện kiếm cùng các sư huynh trong các nhánh khác.
Vốn dĩ ta đang yếu thế lại đột ngột trở nên mạnh kinh khủng. Ta nhìn lại thì thấy một làn khói đen rất nhạt bay xung quanh mình.
Ta đem chuyện này nói với sư tôn.
Sư tôn liền nhàn nhạt bảo ta rời khỏi sư môn.
**17**.
Ban đầu ta không hiểu sao sư tôn lại đuổi ta đi, ta cảm thấy rất tổn thương.
Ta nằng nặc không đi, còn bám theo hỏi tại sao sư tôn lại không cần ta nữa.
Ta hoàn toàn không hiểu tại sao!!
Cho đến khi...
Trong Tiên Minh Đại Hội, ta đứng trước mặt mọi người thức tỉnh huyết mạch Ma Thần.
**18**.
Tất cả mọi người đều săn lùng ta.
Ta bỏ chạy.
Ta hiểu ra rồi.
Ta hiểu ra tại sao năm đó cha mẹ ta lại chết.
Mẫu thân ta là đệ tử tiên môn.
Phụ thân ta là Ma Thần.
Trong đại chiến tiên ma, phụ thân ta trọng thương, ma khí hao tổn, bất tỉnh giữa rừng. Mẫu thân ta tình cờ đi ngang qua, cứu giúp ông. Hai người bọn họ từ đó mai danh ẩn tích. Kết hôn với nhau.
Cho đến một ngày nọ, mẫu thân ta phát hiện ra thân phận thật của phụ thân ta, liền dùng một kiếm giết chết ông. Bà sau đó cũng tự sát.
Chỉ để lại một tên nghiệt chủng là ta.
Hỏi làm sao cả tu chân giới bây giờ đều muốn truy sát ta.
Hỏi làm sao sư tôn lại...không cần ta nữa.
**19**.
Ta ban đầu chỉ là muốn bỏ chạy.
Nhưng tiên môn các phái lần lượt cử người đến tấn công ta. Ta không còn cách nào khác đành phải tự vệ.
Ngày qua ngày, số đạo hữu chết dưới tay ta càng nhiều.
Ta nhìn hai bàn tay mình dính đầy máu. Đầu óc đau đến không chịu được.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra như vậy? Ta không hề...không hề muốn hại người!
Ta chỉ muốn ở trong Tiên Minh Đại Hội nhận được vị trí đầu bảng để khiến sư tôn tự hào mà không đuổi ta đi nữa thôi mà.
Tại sao lại thành ra như thế này...
Ta thành ra như thế này...sư tôn....sẽ cần ta nữa sao?
Không! Người nhất định sẽ không cần một tên ma tộc nghiệt chủng như ta!!
Sẽ không cần....không cần nữa....
**20**.
Bộ dạng Ma Thần của ta, ta không muốn để sư tôn thấy. Ta sợ người nhìn thấy thì sẽ càng không cần ta.
Ta cứ như vậy mà lang bạt lẩn trốn nhiều năm.
Ma khí tỏa ra càng ngày càng dữ dội, đến không kiểm soát được. Ta đi đến đâu, những sinh vật yếu đuối nhỏ nhoi đều bị ma khí của ta giết chết.
Cho đến một ngày, ta nhìn thấy vô số ma tộc quỳ xung quanh gọi ta là chủ nhân.
Ta biết mình đã đến lãnh địa ma giới rồi. Sẽ không ai đến tận đây tìm ta. Sư tôn cũng không cần phải nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của ta.
Ta cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khóc to một trận.
**21**.
"Chủ nhân, xin hãy ra lệnh cho chúng tôi."
"Mong muốn của người là lẻ sống của tôi, thưa chủ nhân."
"Người mong muốn gì thưa chủ nhân?"
"Người có muốn bắt cóc con người đến đây để ăn thịt không?"
"Hay là người muốn đại sát tu chân giới?"
"Hay là những món linh bảo trong truyền thuyết?"
"Các ngươi nói sai hết! Ma tộc chúng ta tính dâm rất cao. Chủ nhân lại nhịn nhiều năm như vậy, thứ người muốn hiện tại là vài vị mỹ nhân da thịt nõn nà!!"
"Chủ nhân?"
"Chủ nhân?"
Ta tức giận quát to: "Cút!!"
Ta không muốn gì cả!!
Ta chỉ muốn gặp sư tôn mà thôi!
Nhưng sư tôn không cần ta nữa!!
Ta là Ma Thần... người sẽ không bao giờ... cần ta nữa!!
"Vũ nhi..."
**22**.
Một giọng nói đều đều quen thuộc vang lên.
"Ngươi trốn đi đâu vậy? Vi sư tìm ngươi cực khổ quá..."
Ta lập tức chạy ra sau tảng đá, ôm mặt nói: "Đừng...đừng...người đừng qua đây!! Bộ dạng hiện giờ của ta...người đừng qua đây!"
Sư tôn vẫn tiến lại: "Hôm đó ngươi thức tỉnh huyết mạch Ma Thần, tại sao chưa nói một lời mà đã bỏ chạy. Vi sư còn chưa kịp nói rõ với ngươi..."
"Ta có huyết mạch của Ma Thần bị người người căm ghét...là quái vật giết người không gớm tay. Ta biết chuyện đó rồi....sư tôn làm ơn...người không cần nói thêm nữa."
"Ta biết ngươi là Ma Thần ngay từ đầu rồi."
Ta sững sờ.
"Mẫu thân ngươi là bằng hữu tốt của ta. Ngày nàng quyên thân, đã gửi cho ta một bức thư kể hết sự tình, nhờ vi sư chăm sóc cho ngươi...vi sư từ đầu đã biết ngươi là Ma Thần. Nếu sớm giải thích cho ngươi biết thân phận thật của mình...sự tình sẽ không thành ra như hôm nay."
"Sư tôn...người không ghét ta sao?"
"Vi sư hiển nhiên sẽ không ghét ngươi."
Im lặng một hồi. Sư tôn lại dùng giọng đều đều nói tiếp.
"Vi sư rất thương ngươi."
Ta lập tức phóng tới.
**23**.
Trong lòng vui mừng tột độ, cơ thể không hiểu sao không nghe theo lý trí, tự tiện nhảy lại ôm sư tôn.
Ôm thì ôm, nhưng mà...
Cái miệng này của ta tại sao lại hôn sư tôn vậy?!!!
Đã vậy cái bộ vị gì đó của ta, tại sao ngươi lại ngẩng lên vậy?!!!
Đã vậy cái tay của ta tại sao lại xé áo của sư tôn vậy!
Không được rồi, chẳng lẽ giống như bọn tiểu ma nói, tính dâm của ta bị kiềm hãm lâu ngày cuối cùng cũng bộc phát rồi sao?
Không được! Phải! Kiềm! Chế!!
Ta lập tức ngồi dậy, muốn bỏ chạy.
Cùng lúc này, sư tôn chạm lên ma ấn đang lan ra từ giữa trán lan khắp mặt ta.
"Đã lan ra nhiều đến như vậy rồi sao?"
Biểu cảm người nhàn nhạt, giọng nói đều đều, nhưng ta biết rõ người đang lo lắng cho ta.
"Ngươi tới đi." Sư tôn nhàn nhạt nói.
Ta sững sờ.
"Có thể giúp không chế ma khí..." Người lại nhàn nhạt nói.
**24**.
Kể từ đó đã được năm trăm năm rồi.
Cơ mà cơ thể sư tôn kim tôn ngọc quý. Người lại là người tu đạo, không thể lạm dụng sắc dục.
Bởi vậy chỉ khi nào ma khí của ta lại mất kiểm soát, người mới giúp ta.
Ta vừa nhìn thấy ma khí của mình không ổn định, liền hớn ha hớn hở đi tìm sư tôn nhờ giúp đỡ.
La là lá là la!!!
**25**.
Bốn ngày sau, ta lại đi ngang qua đám sư huynh đệ tỷ muôi.
Bọn họ vẫn nhìn ta bằng cặp mắt kinh sợ, xì xầm bán tán.
"Nghe nói cái tên quái vật đó vào lần đầu tiên đã làm tiểu sư thúc liên tục bốn ngày đêm không ngưng nghỉ."
"Ta lại nghe nói hắn qua mấy trăm năm rồi mà vẫn không học được cách áp chế ma khí. Lần nào cũng phải nhờ đến tiểu sư thúc. Đã vậy mỗi lần đều kéo dài bốn, năm ngày liên tục!!"
"Hừ. Cái tên đó đúng là thứ súc sinh không còn nhân tính mà!!!"
Bình luận facebook