• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 280-284

Chương 280: Đan đề thăng cảnh giới

“Sao có thể như vậy?”

Lúc này, ba người Lý Thiên Vũ Lâm Phi Phi mặt đầy không hiểu.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng Lý Tự Cường sẽ ra tay trừng trị đám người Diệp Viễn, nhưng không ngờ nhân vật phía sau có nhà họ Tiêu làm chỗ dựa lại ra tay dạy dỗ con trai mình.

Hơn nữa còn chủ động xin lỗi Liễu Khánh Phi.

Ngoài ba người này có chút không hiểu ra, ở đây cũng có rất nhiều người không hiểu.

Không hiểu tại sao Lý Tự Cường không trừng trị Diệp Viễn.

Ngay lúc tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ, Lâm Hùng Phi đột nhiên đến trước mặt Lâm Hàn Tuyết và nói.

“Hàn Tuyết, cháu không sao chứ?”

“Không sao ông nội, may mà có chú Lý!”, Lâm Hàn Tuyết trả lời.

“Anh Diệp, anh không sao chứ?”

Mấy người Sở Vân Phi cũng chủ động đến trước mặt Diệp Viễn và hỏi.

“Không sao”, Diệp Viễn nhàn nhạt lắc đầu.

Nhìn thấy Lâm Hàn Tuyết là cháu gái của Lâm Hùng Phi, mà Diệp Viễn cũng quen biết đám người Sở Vân Phi.

Nhất thời bọn họ đã hiểu vì sao Lý Tự Cường không dám trừng trị Diệp Viễn.

Thân phận và địa vị của Diệp Viễn này không tầm thường.

Đương nhiên còn có một bộ phận người thông minh, bọn họ cũng đã nhìn thấu một vài thứ.

Thái độ dửng dưng trước đó của Diệp Viễn khi đối mặt Lý Thiên, sau đó đến lúc đám người Liễu Khánh Phi xuất hiện, ánh mắt tất cả bọn họ nhìn Diệp Viễn đều tràn đầy cung kính.

Đến cả Lý Tự Cường gần như chủ động muốn tiến lên tìm Diệp Viễn xin lỗi, nhưng anh lại không để ý đến ông ta.

Mà vừa xong lúc đám người Lâm Hùng Phi qua đó, Diệp Viễn vẫn không đứng dậy, bình thản ngồi im tại chỗ.

Tất cả những điều này đã khiến bọn họ hiểu ra, Diệp Viễn tuyệt đối không phải người bình thường.

Còn cụ thể Diệp Viễn có thân phận gì, bọn họ cũng không đoán ra được.

“Con mẹ nó, tên phế vật này quả thật quá may mắn!”

Đám người Lý Thiên Vũ vẫn chưa nhìn ra cái gì, bọn họ cảm thấy Diệp Viễn quả thật may mắn.

Điều này khiến mấy người đều có chút khó chịu.

Lúc này, Liễu Khánh Phi cũng lên tiếng.

“Các vị, xảy ra chút chuyện nhỏ, để mọi người chê cười rồi, tiếp theo chúng ta chính thức bắt đầu tiết mục đấu giá”.

Đại hội đấu giá sắp bắt đầu, lập tức khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều bắt đầu phấn khích.

Ai nấy tâm tình đều kích động, xắn tay áo lên, chuẩn bị đấu giá đan dược có thể khiến võ giả gia tăng thực lực.

Rất nhanh, dưới sự chủ trì của Liễu Khánh Phi, đại hội đấu giá chính thức được mở màn.

“Các vị, bây giờ có một loại đan dược chúng tôi muốn đấu giá!”

Lời Liễu Khánh Phi vừa dứt, một mỹ nữ bưng một chiếc khay đi đến trước mặt Liễu Khánh Phi.

Trên khay đặt mấy bình đan dược.

Ngay lập tức Liễu Khánh Phi lấy ra một viên thuốc: “Các vị, đây chính là đan dược hôm nay chúng tôi muốn đấu giá, chúng tôi đặt tên loại đan dược này là đan đề thăng cảnh giới”.

“Một viên đan đề thăng cảnh giới có thể trợ giúp võ giả dưới Đại Tông Sư trực tiếp đề thăng lên một cảnh giới lớn, võ giả trên Đại Tông Sư có thể đề thăng lên một cảnh giới nhỏ”.

“Hơn nữa, đan dược này ngoài có công hiệu đề thăng cảnh giới ra còn có công hiệu trị thương, trị khỏi bất kỳ nội thương nghiêm trọng của võ giả”.

Sau khi Liễu Khánh Phi giới thiệu xong tác dụng của đan dược, có mấy người đưa ra nghi ngờ.

“Trên đời thật sự có đan dược thần kỳ như vậy?”

Tất cả mọi người đều rất rõ, bây giờ trên thị trường có đan dược có thể đề thăng cảnh giới đã là chí bảo khó tìm rồi.

Hơn nữa đan dược cực phẩm nhiều nhất chỉ có thể đề thăng lên một cảnh giới nhỏ cho võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư.

Còn đề thăng trên cảnh giới Đại Tông Sư chỉ có thể tăng một chút, căn bản không đề thăng được nổi một cảnh giới nhỏ.

Nhưng dù như vậy, hiệu quả này cũng nghịch thiên rồi.

Nhưng bây giờ công ty dược liệu Liễu Thị lại tung ra một loại có thể đề thăng lên một cảnh giới lớn cho võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư.

Còn có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ trên Thánh Giả, hơn nữa còn có hiệu quả trị khỏi nội thương cho võ giả.

Hiệu quả nghịch thiên như vậy, ngược lại khiến bọn họ có chút không dám tin.

Tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi liệu có phải công ty dược liệu Liễu Thị đang cố ý thổi phồng hiệu quả của đan dược này hay không.

Đương nhiên Liễu Khánh Phi biết những người này đang nghĩ gì, ông ta lại nói.

“Biết mọi người đang nghi ngờ đan dược của chúng tôi, vậy thì bây giờ mời một võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư và một Thánh Giả lên thử thuốc!”
Chương 281: Người áo đen ẩn nấp

Tất cả mọi người do dự, không ai dám chủ động đứng ra.

“Để tôi!”

Lúc này, một thanh niên sắc mặt trắng bệch có vẻ nhiều bệnh đứng dậy.

Tất cả mọi người đều nhận ra thanh niên này, anh ta tên là Lưu Cương, là một võ giả cảnh giới tông sư, hôm qua anh ta đã tiến hành một trận khiêu chiến sống còn với kẻ thù không đội trời chung trước sự chứng kiến của rất nhiều võ giả và Lục Phiến Môn.

Tuy anh ta đã giết chết đối thủ nhưng cũng phải chịu nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

Lưu Cương biết nội thương của mình rất nặng, e là chẳng bao lâu nữa sẽ không thể giữ nổi cái mạng nhỏ này.

Vì thế, anh ta mới chủ động muốn thử thuốc, nhỡ đâu nó thật sự hiệu quả, giúp anh ta nhặt cái mạng này về thì sao.

“Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi!”

Liễu Khánh Phi nói lời cảm ơn với Lưu Cương, sau đó đưa đan dược cho anh ta.

Lưu Cương không hề do dự, trực tiếp nuốt thuốc xuống.

Khi đan dược vừa mới vào miệng, Lưu Cương đã cảm nhận được nó nhanh chóng hóa thành một dòng nhiệt chảy dọc theo kỳ kinh bát mạch của mình.

Nhưng nơi luồng nhiệt đó đi qua, những đoạn kinh mạch bị đứt bắt đầu nối liền lại và khỏi hẳn.

Chẳng mấy chốc, kinh mạch toàn thân anh ta đã hoàn toàn hồi phục, mà dòng nước ấm vẫn không hề dừng lại, vẫn liên tục chuyển động trong kỳ kinh bát mạch.

Khoảng ba phít sau đó, cuối cùng dòng nước kia cũng biến mất.

Bấy giờ, Lưu Cương đã không còn dáng vẻ bệnh tật trước đó nữa, cả người như được thay da đổi thịt, tỏa ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ.

“Chúc mừng cậu đã đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư!”

Lúc này, Liễu Khánh Phi chủ động lên tiếng nói lời chúc mừng.

“Trời ạ, thật sự có hiệu quả quá kìa!”

Ở đó đa số đều là võ giả nên tất nhiên có thể nhận ra được nội thương của Lưu Cương đã khỏi, hơn nữa còn từ cảnh giới Tông Sư trực tiếp đột phá lên cảnh giới Đại Tông Sư.

“Các vị, bây giờ mọi người còn nghi ngờ về hiệu quả của Thăng Cảnh Đan nữa không?”

Liễu Khánh Phi đảo mắt nhìn quanh một vòng, nở nụ cười bình tĩnh.

Bầu không khí lập tức chìm vào sự yên tĩnh.

Nhưng một giây sau đó, nó đã biến thành một vụ nổ lớn.

Tất cả mọi người đều điên cuồng hét to.

“Tôi muốn mua loại đan dược này, bao nhiêu tiền!”

“Tôi lấy hết, giá cả không thành vấn đề!”

“…”

Nhất thời, tất cả mọi người như phát điên, một đám đỏ mặt tía tai, gắt cổ lên điên cuồng gào thét.

“Các vị, các vị, hãy im lặng một lát! Im lặng một lát nghe tôi nói đã!”

Liễu Khánh Phi hô lên một câu, lúc này mọi người đang nháo nhào mới thoáng im lặng hơn một chút.

“Thưa các vị, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng để có được đan dược này thông qua việc đấu giá, ai ra giá cao nhất sẽ có được nó!”

“Bây giờ, tôi tuyên bố chính thức bắt đầu đấu giá Thăng Cảnh Đan, một viên có giá khởi điểm là một triệu!”

Liễu Khánh Phi vừa mới nói dứt lời thì đã có người trực tiếp ra giá.

“Mười triệu!”

“Hai mươi triệu!”

“Năm mươi triệu!”

“…”

“Một trăm triệu!”

Chỉ trong mấy giây mấy phút ngắn ngủi, giá đan dược đã lao vọt lên mức một trăm triệu.

Hơn nữa vẫn còn liên tục cao lên.

Khi mọi người ở đó đang điên cuồng đấu giá.

Thì những góc tối xung quanh công ty dược liệu Liễu Thị chợt xuất hiện những hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

Trong sảnh, Diệp Viễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi những hơi thở đó xuất hiện cũng là lúc anh mở mắt.

“Chuyện gì thế?”

Lâm Hàn Tuyết lên tiếng hỏi.

“Không có gì, mọi người ở đây đi để tôi ra ngoài một lát!”

Nói xong, Diệp Viễn bèn đi ra ngoài sảnh.

Vừa ra tới anh đã trông thấy chú Lý và Liễu Hạo Long cùng đi tới.

Tất nhiên bọn họ cũng cảm nhận được những hơi thở mạnh mẽ đó.

“Các người bảo vệ nơi này đi, tôi ra là được”.

“Rõ thưa cậu Diệp!”

Diệp Viễn vừa dứt lời thì đã biến mất.

Khi xuất hiện thì anh đã đứng trong một góc yên tĩnh.

Mà trong góc này, có một người mặc áo đen đang ẩn nấp.
Chương 282: Công lao rất lớn

Lúc này người áo đen đang vô cùng tập trung nhìn chằm chằm góc đường trước mặt, không để ý tới Diệp Viễn xuất hiện.

Diệp Viễn đứng sau lưng người áo đen một lúc lâu, nhưng người áo đen vẫn không hề phát hiện ra được.

Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai người áo đen kia.

Người áo đen lập tức sợ đến mức mất hồn.

Nhanh chóng đánh một chưởng ra phía sau.

Nhưng khoảnh khắc một chưởng đó tung ra, cơ thể Diệp Viễn nhanh chóng nhảy về phía sau từng bước, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái trốn thoát một chưởng của người áo đen.

“Cậu là ai?”

Người áo đen vô cùng kiêng dè nhìn Diệp Viễn.

Trong lòng đã dấy lên những cơn sóng to gió lớn.

Ông ta là một võ giả cảnh giới Võ Vương, khả năng cảm nhận đã đạt tới mức cực kỳ nhạy.

Thế mà lúc này Diệp Viễn đột ngột xuất hiện ngay sau lưng, ông ta lại hoàn toàn không hề hay biết.

Hơn nữa một chưởng lúc nãy, ông ta đã vận dụng hết sức, nhưng Diệp Viễn lại vô cùng thoải mái trốn thoát.

Điều này giúp ông ta hiểu được, chắc chắn Diệp Viễn là cao thủ.

Đồng thời, ông ta cũng thấy vô cùng khiếp sợ.

Nếu Diệp Viễn trực tiếp đánh lén sau lưng ông ta thì chắc chắn sẽ là thập tử vô sinh.

“Các người tới đây vì đan dược của tôi mà, sao bây giờ còn hỏi ra cái câu ngu xuẩn như vậy?”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

Sắc mặt người áo đen đó lập tức biến đổi, tràn ngập nỗi sợ hãi.

“Cậu chính là Diệp Diệt Tiêu?"

Diệp Viễn lạnh lùng thốt lên: “Không sai, nói cho tôi biết ông là ai, tôi có thể tha cho ông một mạng!”

Sau khi xác định Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, người áo đen lập tức vung tay lên không hề suy nghĩ, trước mắt anh xuất hiện một làn sương trắng.

Diệp Viễn nhướng mày: “Người nước Uy!”

Khi Diệp Viễn đang ngây người thì người áo đen đã mượn làn sương đó để biến mất trong tầm mắt anh.

Hôm nay ông ta tơi đây chỉ với một mục đích, đó là cướp đoạt đan dược trong tay võ giả Hoa Hạ.

Nhưng không thể ngờ được rằng ông ta ẩn nấp tới vậy mà lại không chờ được võ giả Hoa Hạ, lại đụng phải kẻ khủng bố Diệp Tiệt Tiêu này.

Người áo đen biết bản thân không phải là đối thủ của một cao thủ như Diệp Tiệt Tiêu nên lập tức lựa chọn bỏ chạy.

“Đã đến rồi thì ở lại đây đi!”

Khi người áo đen đã nhảy lên không trung, thì sau lưng lại chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo của Diệp Viễn.

Sau đó, người áo đen lập tức cảm nhận được một lực hút mạnh không gì có thể sánh được.

Cơ thể ông ta mất khống chế bay ngược trở về.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, lưng người áo đen nện thật mạnh xuống đất.

“Hộc!”

Trực tiếp hộc một ngụm máu tươi lớn.

Một trảo của Diệp Viễn lại khiến một võ giả cấp Võ Vương như ông ta bị thương rất nặng.

“Soạt soạt soạt…”

Giây sau đó, chợt nghe thấy vài âm thanh rất to vang lên.

Những người khác đang ẩn nấp xung quanh đều nhanh chóng chọn cách bỏ chạy.

“Tôi nói rồi, đến cũng đã đến rồi thì hãy ở lại hết đi!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tung một trảo vào giữa hư không, đám người đang bỏ chạy lập tức có cảm giác cơ thể mình như bị bàn tay vô hình nào đó giữ chặt.

Hơn nữa còn mất khống chế bay ngược trở về.

“Rầm rầm rầm…”

Cùng với những âm thanh tiếp đất trầm đục, năm người áo đen đều nện mạnh xuống đất, bản thân bị thương nặng.

“Nước Uy rác rưởi đó biết đầu tư thật đấy, lại cử hẳn sáu Võ Vương!”

Diệp Viễn khinh thường nói một câu rồi gọi điện thoại cho Liễu Hạo Long.

Ngay sau đó, Liễu Hạo Long đã dẫn theo vài cao thủ của Lục Phiến Môn tới.

Nhìn thấy mấy người khí thế hừng hực đang nằm dài dưới đất thì lập tức giật mình.

“Cậu Diệp, mấy người này là ai thế?”

“Bọn họ là người nước Uy, giao cho các người giải quyết đấy!”

Ánh mắt Liễu Hạo Long lập tức sáng ngời, đây chính xác là một công lớn!

Mấy năm nay quan hệ của Hoa Hạ với nước Uy không mấy tốt, đôi bên đều hạn chế võ giả đối phương cực kỳ nghiêm khắc.

Võ giả muốn tiến vào Hoa Hạ thì nhất định phải đến Lục Phiến Môn để lập hồ sơ.

Mà rõ ràng những người này không hề đến Lục Phiến Môn để làm thủ tục.

Chưa được đồng ý đã xâm nhập lãnh thổ Hoa Hạ, có thể xét là xâm lược.

Hơn nữa bọn họ đều là cao thủ, tính chất vụ việc này lại càng nghiêm trọng.

Nếu ông ta giao mấy người này về trụ sở của Lục Phiến Môn, đây chính là một công rất lớn.
Chương 283: Hai mươi năm về trước

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Liễu Hạo Long đầy kích động, luôn miệng cảm ơn Diệp Viễn.

“Không sao!”

Diệp Viễn khoát tay áo, anh không trực tiếp giải quyết đám người nước Uy này mà giao lại cho Liễu Hạo Long là để ông ta phải thiếu nợ ân tình của mình.

Dù sao bây giờ đan dược của anh được tung ra, chắc chắn sẽ rước lấy ánh mắt mơ ước của nhiều người trên thế giới, tuy anh không ngại các thế lực khác, nhưng anh sợ họ sẽ ra tay với những người bên cạnh mình.

Một mình anh, tất nhiên không thể bảo vệ hết tất cả mọi người.

Vì thế anh phải lợi dụng Lục Phiến Môn, để cao thủ Lục Phiến Môn bảo vệ những người bên cạnh anh.

Sau khi Liễu Hạo Long đưa hết đám người nước Uy đi, Diệp Viễn cũng đi tới cửa công ty dược liệu Liễu Thị.

Mà cùng lúc đó.

Đối diện công ty dược liệu Liễu Thị, trên mái nhà của một trung tâm thương mại.

Lại xuất hiện ba người.

Trong đó có hai người dáng vóc khá thấp bé, hệt như cặp song sinh người lùn.

Nhưng cặp sinh đôi đó lại ăn mặc như cao bồi miền viễn tây, đội mũ, mặc áo gió quần bò, giày da, bên hông lại cắm hai cây súng tỏa ra thứ ánh sáng u ám.

Chỉ là hai người này quá lùn, ăn mặc như thế trông hết sức buồn cười, chẳng khác gì một chú hề.

Nếu giờ phút này có mấy lão quái vật trong giới võ đạo Hoa Hạ ở đây.

Sẽ vô cùng kinh hãi nhận ra ba người đó chính là những cao thủ ngang ngửa với Lục Thiên Hành và Hắc Bạch Song Sát hơn hai mươi năm về trước.

Cặp song sinh người lùn kia chính là Thợ Săn Hai Súng khiến vô số người hoảng sợ.

Nghe đồn hai người này từ nhỏ đã thích mấy bộ phim về miền viễn tây, lại si mê nhân vật sát thủ cao bồi trong bộ phim đó đến lạ.

Vì thế, hai người đã gia nhập tổ chức sát thủ, trở thành sát thủ.

Sau khi tiếp nhận những huấn luyện khắc nghiệt nhất của tập đoàn sát thủ, hai người đã biến thành Thợ Săn Hai Súng khiến ai nghe tới cũng sợ mất mật.

Sau đó, hai người lại cùng nhau bước chân lên con đường võ đạo.

Hơn nữa còn nhanh chóng lên đến cảnh giới Võ Hoàng, sau khi đạt tới cảnh giới đó thì vẫn không hề từ bỏ hai thanh súng mà họ yêu thích nhất.

Vẫn giữ hai thanh súng đó như món vũ khí lợi hại nhất của mình.

Tất nhiên, súng và đạn đều không phải là loại súng đạn bình thường.

Sau khi bước lên con đường võ đạo, bọn họ đã tìm người dùng nguyên liệu đặc biệt để chế tạo cho mình hai khẩu súng và đạn mới.

Hơn hai mươi năm trước, khi Lục Thiên Hành dẫn theo bọn họ hoành hành ngang dọc ở Hoa Hạ, không biết bao nhiêu cao thủ đã phải nuốt hận chết dưới hai họng súng đó.

Sau khi Lục Thiên Hành dẹp tan Quỷ Môn, thì vì một số nguyên nhân mà họ đã theo Lục Thiên Hành rời khỏi Hoa Hạ.

Không ngờ rời đi hai mươi năm, cặp Thợ Săn Hai Súng này lại xuất hiện.

Một người còn lại là người đàn ông với dáng người cao gầy.

Người này mặc một bộ trường bào phong cách cổ xưa, trông hết sức gọi là bình thường.

Mà sau lưng người đó là một cây cung lớn màu vàng không rõ được chế tạo từ gì.

Người đàn ông cao gầy đó tên là Lý Dương, từng được người đời gọi là Đệ Nhất Thần Tiễn của Hoa Hạ.

Một tay thần tiễn, chưa từng bắn hụt.

Năm đó, dưới cung tên của người này cũng có rất nhiều võ giả Hoa Hạ phải nuốt hận.

Một người trong cặp song sinh nhìn công ty dược liệu Liễu Thị đối diện một cái, lại quay sang trêu đùa với Lý Dương.

“Tôi bảo này Tiểu Lý Tử, hai anh em hắc bạch song cẩu kia của anh vô dụng quá, chỉ một Diệp Tiệt Tiêu nho nhỏ mà cũng không thể đối phó được, lại bị người ta giết ngược, đúng là mất mặt quá mà!”

Tên còn lại cũng nói theo: “Đúng là mẹ nó mất mặt!”

Lần này ba người bọn họ xuất hiện ở đây là vì lần trước Hắc Bạch Song Sát bị Diệp Viễn giết chết khiến Lục Thiên Hành vô cùng tức giận, lúc này mới cử họ tới để giết Diệp Viễn và những người thân bên cạnh anh.

Nhưng Lý Dương hoàn toàn không để ý tới lời trêu đùa của hai người kia, đôi mắt bị che lấp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa công ty dược liệu Liễu Thị.

Lúc này, một người trong cặp bào thai lại mở miệng nói: “Tôi bảo này Tiểu Lý Tử, đừng có căng thẳng quá thế, Diệp Tiệt Tiêu đó chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, anh em chúng tôi nả hai phát súng là chết, về phần những người còn lại thì cũng chỉ là người thường mà thôi”.

Tên còn lại bèn nói thêm vào: “Tiện tay thì giết!”

Nhưng Lý Dương vẫn không hề để ý tới hai người họ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa công ty dược liệu.

Lý Dương vẫn không thèm phản ứng đến bọn họ, điều này khiến hai người họ vô cùng bất đắc dĩ.

Bèn ngồi xuống bắt đầu chà lau hai khẩu súng mà họ yêu thích nhất.

Một lát sau, Lý Dương đột nhiên mở miệng.

“Mục tiêu xuất hiện!”
Chương 284: Diễn viên tướng thanh

Bấy giờ, bóng dáng Diệp Viễn xuất hiện trước cửa công ty dược liệu Liễu Thị.

Vừa đến trước cửa đã thấy ba người Sở Vân Phi cùng với Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đi ra.

Lúc này, tất cả mọi người bên trong đều điên cuồng đấu giá Thăng Cảnh Đan, hơn nữa còn có Lục Phiến Môn và người của phủ nha Giang Bắc duy trì trật tự.

Tất cả mọi võ giả tham gia bán đấu giá đều không dám có hành động khác lạ gì.

Ba người cũng không giúp ích được gì, nhàm chán quá nên định ra ngoài hít thở không khí.

Chỉ là khi ba người vừa mới tới cạnh Diệp Viễn.

“Soạt… Soạt… Soạt…”

“Ầm…”

Chợt nghe thấy bốn tiếng xé gió nổ vang.

Diệp Viễn quay đầu lại, trông thấy ba viên đạn màu trắng cùng một mũi tên vàng.

Đang lặng lẽ lao tới đầu bốn người họ với tốc độ vô cùng khủng khiếp.

“Giải quyết xong!”

Trên mái nhà, đôi song sinh cực kỳ thoải mái và tự tin cất súng đi.

Trong mắt bọn họ, bốn người dưới lầu chắc chắn phải chết, không có gì để nghi ngờ.

“Sao lại như thế được?”

Nhưng khi hai người vừa mới cất súng đi thì đã nghe thấy tiếng hô lên đầy hoảng hốt của Lý Dương.

Hai người nhìn xuống dưới lầu theo bản năng, phát hiện ra bốn người kia đã không còn thấy tung tích.

Điều này khiến hai người lòng đầy kinh hãi.

Theo bọn họ thấy, bốn người kia cũng chỉ là người thường mà thôi.

Bọn họ ra tay chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhưng bây giờ bọn họ lại biến mất một cách kỳ lạ.

“Người đâu?”

Đôi song sinh lập tức nhìn sang Lý Dương.

Lúc nãy sau khi họ nổ súng thì không còn chú ý bốn người dưới lầu nữa, chỉ có Lý Dương vẫn tập trung quan sát tình huống bên dưới.

“Không rõ lắm!”

Lúc này, Lý Dương cũng kinh hãi không thua gì họ, một mũi tên đó rõ ràng đã nhắm tới Diệp Viễn.

Nhưng khoảnh khắc mũi tên chỉ còn cách Diệp Viễn chưa đến một mét.

Thì bóng dáng Diệp Viễn và bốn người kia nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

“Các người đang tìm tôi hả?”

Nhưng vào đúng lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói.

Điều này khiến cả ba người đều giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Diệp Viễn vừa mới biến mất lúc nãy, bây giờ đã thong thả đứng sau lưng tất cả bọn họ.

“Cậu là Diệp Diệt Tiêu?"

Ba người không phải là kẻ ngốc, Diệp Viễn có thể thoải mái né được ám sát, hơn nữa còn xuất hiện sau lưng bọn họ.

Thì chỉ có đúng một lời giải thích, đó là Diệp Viễn chính là Diệp Tiệt Tiêu.

“Đúng vậy, các người là ai?”

Sau khi xác định Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, ba người lòng đầy khiếp sợ và cũng có chút bất ngờ.

Bọn họ tới đây vốn là vì Diệp Diệt Tiêu, trước đó còn lo lắng mình không tìm thấy Diệp Diệt Tiêu nên quyết định ra tay giết chết mấy người bạn của anh trước.

Để dẫn Diệp Diệt Tiêu ra mặt, không ngờ Diệp Diệt Tiêu lại chủ động dâng lên tận cửa.

Đối với Diệp Diệt Tiêu, ba người bọn họ cũng không ngại, dù sao ba người đều là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, Diệp Viễn có mạnh đến mức nào cũng không thể là đối thủ của ba người bọn họ được.

Một người trong cặp song sinh lên tiếng: “Chúng tôi là ai hả? Ranh con à, e là nói ra sẽ hù cậu chết khiếp mất, tôi chúng là Thợ Săn Hai Súng năm đó từng tung hoành khắp Hoa Hạ không có địch thủ!”

Tên còn lại nói theo: “Thợ Săn Hai Súng, tung hoành Hoa Hạ!”

“Thợ Săn Hai Súng? Chưa nghe bao giờ!”, Diệp Viễn khinh thường cười.

“Ồ này này, ranh con định chọc tức lão già này đấy hả, ông đây là sự tồn tại vô địch ở Hoa Hạ hơn hai mươi năm về trước. Khi ông đây còn lăn lộn khắp nơi, thì ranh con nhà cậu vẫn còn mặc yếm uống sữa đấy!”

“Ranh con còn mặc yếm uống sữa đấy!”

Nhìn thấy cặp song sinh như người lùn kẻ xướng người họa như mấy tên hề, Diệp Viễn thấy hơi buồn cười.

“Tôi thấy hai mươi năm trước mấy người không có tung hoành khắp Hoa Hạ chẳng ai đánh lại, mà là diễn viên hài kịch mới đúng!”

“Ô này, tức chết bố mày mất, ranh con, hôm nay tao không rút gân lột da, nghiền xương mày thành bột thì không phải người!”

“Rút gân lột da, nghiền xương thành bột!”

Diệp Viễn khinh thường cười nói: “Ha ha, chỉ có ba tên rác rưởi các người thôi á? Tu luyện thêm hai mươi năm nữa đi!”

“A, tức chết bố mày mất!”

Cặp song sinh bị chọc cho tức điên cùng nhau lôi súng lục ra, nổ súng về phía Diệp Viễn.

Viên đàn màu trắng tỏa ra thứ khí lạnh như băng chặn hết toàn bộ đường lui của Diệp Viễn.

Mà Lý Dương bên cạnh thì đã giương cung lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom