• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 285-289

Chương 285: Tội ác tày trời

“Soạt!”

Một tiếng vang to, mũi tên màu vàng đã mang theo tiếng xé gió lao nhanh về phía ngực Diệp Viễn.

Đối mặt với viên đạn và mũi tên, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như thường.

Tay anh khẽ vung lên, không khí trong phạm vi bốn mét xung quanh anh lập tức trở nên ngưng đọng, toàn bộ không giam như bị trói chặt.

Mũi tên và viên đạn đã đến phạm vi cách Diệp Viễn một mét cũng dừng lại một cách quỷ dị.

Mà cảnh tượng đó khiến cả cặp song sinh lẫn Lý Dương đều kinh hãi, ba người như trông thấy ma quỷ, nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Lúc này, Diệp Viễn lại tiện tay vung lên, những viên đạn và mũi tên kia đã rơi vào tay anh.

“Không tệ, không ngờ lại là băng tủy và huyền kim!”

Nhìn viên đạn màu trắng và mũi tên trong tay, Diệp Viễn có chút kinh ngạc.

Diệp Viễn vốn định sửa lại trận pháp một lần nữa nên cần một số nguyên liệu tốt, ai mà ngờ được ba người họ lại mang đến cho anh nguyên liệu tốt như vậy.

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại chuyển ánh mắt về phía vũ khí trong tay ba người.

“Ô, đều là những nguyên liệu ngon!”

Diệp Viễn vung tay lên tóm vào hư không, vũ khí trong tay ba người nhanh chóng mất khống chế bay về phía Diệp Viễn.

Lần này, cuối cùng ba người họ mới phản ứng lại, nhanh chóng giữ lấy vũ khí của mình.

“Hừ!”

Diệp Viễn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, một luồng khí mạnh mẽ nhanh chóng ập về phía ba người.

Ba người họ cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ đó thì sắc mặt đều thay đổi, nhanh chóng phòng ngự.

Nhưng bọn họ quá yếu, đối mặt với một đòn từ người tu tiên cao hơn họ không biết bao nhiêu lần như Diệp Viễn.

Thì ba người căn bản không phải là đối thủ.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Ba âm thanh trầm đục liên tục vang lên, ba người bay lên không trung, trực tiếp rơi khỏi mái nhà, nặng nề rơi xuống lầu.

Cả mặt đất chợt xuất hiện ba cái hố to.

Diệp Viễn có được vũ khí của ba người họ bèn nhảy xuống khỏi mái nhà.

Xuất hiện trước mặt ba người kia.

Lúc này, Liễu Hạo Long cũng dẫn theo một nhóm cao thủ Lục Phiến Môn chạy tới.

“Cậu Diệp, bọn họ…”

Liễu Hạo Long đang định hỏi Diệp Viễn xem mấy người này là ai, nhưng mới nói được nửa câu thì sắc mặt ông ta đã thay đổi.

“Không ngờ lại là Thợ Săn Hai Súng và Đệ Nhất Thần Tiễn Lý Dương danh chấn Hoa Hạ hơn hai mươi năm trước!”

Liễu Hạo Long là người Lục Phiến Môn, tất nhiên biết rõ Lý Dương và cặp song sinh kia.

Nghe Liễu Hạo Long nói ba người này là cao thủ hơn hai mươi năm trước, Diệp Viễn cũng khá là kinh ngạc.

Trước đó anh còn tưởng ba người này chém gió, không ngờ lại là sự thật.

“Cậu Diệp, có thể giao cả mấy người này cho Lục Phiến Môn chúng tôi xử lý không, năm đó ba người này từng theo Lục Thiên Hành làm ra rất nhiều chuyện ác, tội không thể tha ở Hoa Hạ!”

Liễu Hạo Long vô cùng kích động nói với Diệp Viễn: “Lục Phiến Môn chúng tôi đã lùng sục họ rất nhiều năm, không ngờ hôm nay lại bị cậu Diệp bắt được. Cậu Diệp, cậu đúng là ngôi sao may mắn của Lục Phiến Môn!”

Nếu ông ta có thể bắt đám tội ác tày trời này về trụ sở của Lục Phiến Môn, cộng thêm mấy người nước Uy trước đó, thì công lao này có thể nói là cực to.

Đến lức đó, địa vị của ông ta ở Lục Phiến Môn sẽ lên như diều gặp gió.

Nghe thế, Diệp Viễn cũng sửng sốt.

“Bọn họ là người của Lục Thiên Hành hả?”

Cứ tưởng ba người này chỉ nhắm vào đan dược của anh mà thôi, không ngờ lại là người của Lục Thiên Hành.

Liễu Hạo Long gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó đám người này được Lục Thiên Hành dẫn dắt, đã làm ra rất nhiều chuyện mà người thần đều phải nổi giận!”

“Đáng tiếc, khi đó Lục Phiến Môn chúng tôi quá yếu, cuối cùng vẫn không thể tóm được đám khốn nạn này, để chúng trốn ra khỏi Hoa Hạ!”

“Cậu Diệp, mong cậu có thể giao ba người này cho Lục Phiến Môn chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ khiến bọn họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất!”

Sau khi biết thân phận những người đó, thật ra Diệp Viễn muốn giết chết bọn họ luôn, nhưng cuối cùng anh vẫn cho Liễu Hạo Long chút thể diện.

Để Liễu Hạo Long dẫn ba người họ đi.

Nhưng trước khi Liễu Hạo Long mang đi, Diệp Viễn đã cướp hết sạch những thứ có trên người bọn họ, còn phế đi cả võ công của ba người.
Chương 286: Kiếm Vô Nhai

Thời gian dần trôi, đến buổi chiều, hội đấu giá cũng kết thúc tốt đẹp.

Toàn bộ đan dược mà Diệp Viễn luyện chế ra đều được một số võ giả và một số gia tộc lớn các nơi đấu giá được.

Hội đấu giá lần này cũng khiến giá trị bản thân Diệp Viễn được tăng lên.

Hội đấu giá đã kết thúc tốt đẹp, sau khi Diệp Viễn bàn giao một số công việc cho Liễu Khánh Phi, liền quay về biệt thự.

Nhưng khi Diệp Viễn vừa đi đến cổng biệt thự lại đột nhiên dừng bước chân.

Bởi vì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện giữa không trung lơ lửng trước mặt anh, đó là một thanh kiếm mẻ không sắc, thân kiếm còn bị gỉ và còn gãy một nửa.

Tuy thanh kiếm này rất bình thường, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận được sát khí rõ ràng nồng đặc từ thanh kiếm.

“Kiếm tốt!”

Cảm nhận được sát khí nồng đặc trên thân kiếm, Diệp Viễn không khỏi khen ngợi một câu.

Nhưng đúng lúc Diệp Viễn vừa dứt lời, sát khí của thanh kiếm mẻ đó đột nhiên bùng phát, và lao vào trước trán Diệp Viễn với tốc độ nhanh không gì sánh kịp.

Diệp Viễn mỉm cười, cơ thể như chuồn chuồn đáp nước, mau chóng lùi lại phía sau.

Còn thanh trường kiềm đó cũng đuổi theo Diệp Viễn, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ lùi lại của Diệp Viễn.

Hai bên chỉ cách nhau tầm một nắm đấm.

Chẳng mấy chốc Diệp Viễn đã lùi đến dưới chân núi, không còn đường để lui, lúc này Diệp Viễn mới đưa tay ra búng lên thân kiếm.

Trường kiếm kêu u u một tiếng, giống như kinh sợ, mau chóng lùi lại.

Liền sau đó có một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó trăm mét, tóm lấy thanh trường kiếm đang gấp rút lùi lại đó.

“Diệp Diệt Tiêu! Anh rất mạnh!”

Người đi đến là một thanh niên vô cùng bình thường, bình thường đến mức cho dù ném ra phố cũng không có ai nhớ được khuôn mặt của anh ta.

“Kiếm Vô Nhai?”

Vừa nhìn thấy người này, Diệp Viễn đã đoán ra người này là ai.

Chắc chắn là người xếp hạng sau anh, sát thủ hàng đầu của tập đoàn sát thủ, Kiếm Vô Nhai.

Diệp Viễn chắc chắn như vậy, một là vì thanh kiếm gãy vừa nãy, thứ hai là vì khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy Kiếm Vô Nhai, thì đã cảm nhận rõ ràng được sát khí trong cơ thể Kiếm Vô Nhai đang sôi sục, nhưng bên ngoài lại không có chút sát khí nào, thậm chí ngay cả khí trường cũng yếu ớt đến đáng sợ.

Thậm chí còn không mạnh bằng khí trường của một người bình thường.

Một người có thể kiểm soát sát khí mạnh mẽ đến mức hoàn hảo như vậy, chắc chắn là sát thủ đẳng cấp.

“Đúng thế!”, Kiếm Vô Nhai lạnh lùng trả lời.

“Anh đến để giết tôi hay đến vì đan dược của tôi?”, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.

Hôm nay đúng là có không ít người đến gây chuyện với mình, đầu tiên là người của nước Uy, sau đó lại là người của tập đoàn Hạo Thiên, bây giờ ngay cả sát thủ siêu cấp như Kiếm Vô Nhai cũng xuất hiện.

“So tài!”

Kiếm Vô Nhai chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ, sau đó liền nghe thấy đột nhiên thanh kiếm gãy trong tay anh ta kêu lên u u.

Chỉ thấy Kiếm Vô Nhai buông tay, thanh kiếm gãy đó lại tự chủ dựng đứng giữa không trung.

Vô số sát khí điên cuồng bùng phát trên thân kiếm, chưa đến ba giây, vô số sát khí cường mạnh bao trùm toàn bộ hai người Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai, hình thành một luồng khí trường cường mạnh có bán kính trăm mét xung quanh hai người.

“Anh cũng rất mạnh!”

Nhìn thấy sát khí cường mạnh đến gần như có thể hủy thiên diệt địa xung quanh, Diệp Viễn cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của Kiếm Vô Nhai.

Sát khí, nếu không kiểm soát tốt thì rất dễ bị phản phệ.

Mà Kiếm Vô Nhai không những kiểm soát sát khí hoàn hảo, mà còn có thể sử dụng sát khí như vũ khí.

“Ngưng!”

Chỉ nghe thấy Kiếm Vô Nhai quát một tiếng, đột nhiên trên người anh ta bùng phát ra một luồng sát khí siêu mạnh dường như có thể khinh thường trời đất.

Sát khí này và sát khí bùng phát ra trên thân kiếm lại hợp thành một, hình thành mấy thanh trường kiếm gần như có thể chém rách không gian, chém lìa trời đất.

“Tấn công!”

Kiếm Vô Nhai lại quát lớn lần nữa, những thanh trường kiếm đó liền mang theo tiếng vù vù tấn công đến Diệp Viễn.
Chương 287: Toàn lực đối chiến

Nhìn những thanh trường kiếm tấn công về phía mình như mưa rơi, Diệp Viễn lại không hề né tránh.

Trực tiếp nắm thành nắm đấm, muốn dùng sức mạnh da thịt tấn công vỡ những thanh trường kiếm này.

Nhưng khi Diệp Viễn vừa tấn công một quyền vào thanh trường kiếm lao đến đầu tiên, lại không đánh vỡ được thanh trường kiếm đó.

Nắm đấm của anh giống như đánh lên tấm sắt thép vô cùng rắn chắc vậy.

Phát ra tiếng kêu u u.

“Thật lợi hại!”

Điều này khiến Diệp Viễn thầm kinh ngạc trong lòng, Kiếm Vô Nhai là một đối thủ mạnh nhất mà anh gặp từ trước tới nay.

Không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần so với những cao thủ mà trước đây anh gặp.

“Phập phập phập…”

Trong lúc Diệp Viễn ngẩn người, màn mưa kiếm như mưa rơi hung hăng tấn công lên người Diệp Viễn.

Cũng may da thịt của Diệp Viễn quá biến thái, màn mưa kiếm như mưa rơi đó không hề làm anh bị thương chút nào.

Nhưng lực xung kích cường mạnh lại khiến Diệp Viễn lùi lại liên tiếp mấy chục bước.

Kiếm Vô Nhai thấy mình mới đánh một đòn đã đánh lui Diệp Viễn, nhưng lại không hề làm Diệp Viễn bị thương, trên khuôn mặt như hàn băng vạn năm của anh ta lại lộ ra vẻ vui mừng.

Những năm nay không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới kiếm của anh ta.

Kể cả một số nhân vật được lọt vào bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ và một số nhân vật lão quái thành danh nhiều năm trước đã lùi về ở ẩn.

Từ khi anh ta xuất đạo đến nay, vẫn chưa gặp được một cường giả nào có thể sống sót dưới kiếm của anh ta.

Anh ta hiếm khi gặp được địch thủ, liền dự định đi tìm thiên tài trẻ được thế giới bên người đồn rằng vô cùng thần kỳ như Tiêu Thiên Minh.

Anh ta cùng độ tuổi với Tiêu Thiên Minh, đương nhiên cũng muốn biết, anh ta và Tiêu Thiên Minh đối chiến, thì ai sẽ lợi hại hơn.

Nhưng đến thủ đô mới biết, mấy năm nay Tiêu Thiên Minh vẫn luôn tu luyện trong đất thánh nhà họ Tiêu, không thể tìm được anh ta.

Vì vậy anh ta đang định tìm nhân vật khác trên bảng xếp hạng để thách chiến.

Vừa hay lúc này, dark web bỗng cập nhật danh sách xếp hạng võ đạo Hoa Hạ, anh ta bèn có hứng thú với Diệp Diệt Tiêu, người xếp hạng trước mình.

Nhưng anh ta cũng nhận được nhiệm vụ treo thưởng của tập đoàn sát thủ, có người bỏ tiền ra muốn săn giết Diệp Diệt Tiêu và người bên cạnh Diệp Diệt Tiêu.

Thế là anh ta lập tức khởi hành từ thủ đô, không ngờ đến hôm nay khi vừa đến Giang Châu.

Thì nhận được thông tin, Diệp Diệt Tiêu đã giết hai cao thủ siêu cấp của hai mươi năm trước Hắc Bạch Song Sát.

Hơn nữa còn trở thành người đứng thứ hai trên xếp hạng võ đạo Hoa Hạ.

Điều này khiến anh ta càng hưng phấn, vội vàng muốn giao chiến với Diệp Diệt Tiêu.

Bây giờ Diệp Viễn có thể không bị thương dưới kiếm của mình, thì làm sao anh ta không kích động cho được.

Dù sao nhiều năm nay, Diệp Viễn vẫn là đối thủ ngang tài ngang sức đầu tiên với mình.

“Kiếm đạo Đại Hà!”

Kiếm Vô Nhai hưng phấn quát lớn một tiếng, vô số sát khí khiến người ta sợ mất hồn phách điên cuồng chảy ra từ trong cơ thể anh ta.

Trên tàn kiếm cũng nổi lên sát khí cuồng bạo hơn.

Hai luồng sát khí không những dung hòa đan xen, hình thành càng nhiều trường kiếm khủng bố hơn.

“Tấn công!”

Kiếm Vô Nhai lại quát lớn một tiếng.

Rất nhiều trường kiếm khủng bố hơn đó liền cuốn về phía Diệp Viễn.

Trước đó những thanh trường kiếm đó như mưa rơi, nhưng lúc này, những thanh trường kiếm giống như một dòng sông lớn chảy vào biển cả, cuồn cuộn cuốn về phía Diệp Viễn.

Dường như muốn nuốt chửng hoàn toàn Diệp Viễn, dường như muốn nuốt chửng cả trời đất.

Nhìn cả sông kiếm như một con sông lớn cuồn cuộn cuốn đến.

Lúc này, trên khuôn mặt Diệp Viễn cũng lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Từ sau khi bước vào Kim Đan Kỳ, anh vẫn chưa từng thi triển toàn lực.

Anh cũng muốn biết cực hạn của mình ở đâu, bây giờ thực lực của mình mạnh đến mức nào.

Không nghi ngờ gì, Kiếm Vô Nhai là một người có thể khiến anh dốc hết sức lực hoàn toàn.

“Ha ha, đến hay lắm!”

Diệp Viễn cười lớn một tiếng, dậm chân, người liền hóa thành một luồng ánh sáng, nghênh đón dòng sông kiếm đó.
Chương 288: Đối chiến

Sau khi Diệp Viễn phi thân vào trong dòng sông kiếm đó, vào lúc này, mỗi một thanh kiếm trong sông kiếm dường như đã có sức sống.

Bắt đầu điên cuồng tấn công Diệp Viễn.

Từ phía trên, từ phía dưới, từ bên trái, từ bên phải, từ phía trước, từ phía sau, từ bất kỳ góc độ quỷ dị nào.

Có thanh kiếm cực kỳ chậm, lại có thanh kiếm vút nhanh như điện giật…

Tóm lại, mỗi một thanh kiếm đều tấn công kẻ địch Diệp Viễn bằng các cách khác nhau của mình.

Đối diện với sự tấn công của ít nhất hơn vạn thanh kiếm, nhưng lại không có thanh kiếm nào có thể động vào cơ thể của Diệp Viễn thực sự.

Bởi vì lúc này, tốc độ của Diệp Viễn cũng cực kỳ nhanh, sức mạnh tinh thần cũng tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.

Hai nắm đấm vung ra kèm theo tàn ảnh, không ngừng tấn công những thanh trường kiếm tấn công đến.

Sau khi không biết đã đánh bay bao nhiêu lần trường kiếm, cơ thể của Diệp Viễn tiến lên một bước về phía tàn kiếm ở giữa hai người.

Diệp Viễn biết rõ, muốn phá được kiếm trận này, thì phải phá được thanh tàn kiếm đó.

Nhưng sau một bước, lại gặp phải sự tấn công điên cuồng của những thanh trường kiếm đó.

Sau khi đánh bay không biết bao nhiêu lượt trường kiếm, Diệp Viễn lại tiến lên một bước.

Thấy Diệp Viễn lại liên tục tiến lên trong kiếm trận của mình, trong lòng Kiếm Vô Nhai vừa kích động, đồng thời cũng chấn hãi bởi thực lực của Diệp Viễn.

Sau đó, anh ta cũng lên dây cót mươi hai vạn phần tinh thần, bắt đầu chỉ huy tất cả trường kiếm.

Cảm nhận được càng lúc càng gần với thanh tàn kiếm đó, Diệp Viễn cũng càng cảm thấy lực tấn công của những thanh trường kiếm đó càng lợi hại hơn, càng lúc càng gây áp lực lớn với anh.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn vẫn bước từng bước chậm rãi đi về phía tàn kiếm dựng đứng ở giữa hai người.

Tuy đi rất chậm, nhưng sẽ có lúc đi đến nơi.

Cuối cùng, không biết Diệp Viễn đã đánh lui bao nhiêu lượt trường kiếm, cuối cùng anh đã đến trước thanh kiếm gãy đó.

Lúc này, màn mưa kiếm ngập trời cũng lập tức biến mất sạch sẽ.

Diệp Viễn cũng nhìn thấy Kiếm Vô Nhai đứng ở một bên của tàn kiếm.

“Lợi hại, vậy mà cũng phá được kiếm trận của tôi!”

“Kiếm trận của anh không đơn giản, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của tôi!”

Diệp Viễn nói xong thì không nói nữa, vừa nãy anh chỉ cách thanh tàn kiếm này hơn hai mươi bước, nhưng đi được hai mươi bước này lại vô cùng khó khăn, vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa đã lãng phí một nửa linh khí thiên địa của Diệp Viễn.

“Vậy thì, hãy tiếp một kiếm cuối cùng của tôi đi!”

Kiếm Vô Nhai nói một câu, cánh tay thon dài trắng tuyết nắm chặt thanh tàn kiếm trong tay.

Không hề màu mè, chỉ là một đường kiếm rất đơn giản cứ vung ra như vậy.

Vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.

Một đường kiếm trông vô cùng đơn giản, nhưng lại như núi thái sơn đè xuống, gây áp lực cường mạnh chưa từng có cho Diệp Viễn.

“Đến hay lắm, thế thì cũng tiếp một quyền của tôi đi!”

Diệp Viễn cười lớn một tiếng, linh khí thiên địa trong đan điền điên cuồng vận hành, tất cả tập trung lại trên nắm đấm của anh.

“Keng!”

Thân kiếm kêu lên chém về phía Diệp Viễn.

“Vù!

Nắm đấm gào thét, tấn công về phía tàn kiếm.

“Phập!”

Một tiếng bức bối vang lên.

Một kiếm một quyền tấn công mạnh vào nhau.

Không có cảnh tượng hủy thiên diệt địa xuất hiện, khoảnh khắc hai bên đập vào nhau.

Sát khí trên thân kiếm và linh khí thiên địa trên nắm đấm hóa giải lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

Liền sau đó, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ, nhưng Kiếm Vô Nhai lại khẽ lùi lại phía sau một bước.

Cánh tay cầm trường kiếm hơi run lên, có chút máu tanh đỏ chảy ra.

“Tôi thua rồi!”

Cúi đầu nhìn máu tanh đỏ trên tay, Kiếm Vô Nhai bật cười, cười rất vui vẻ, cười tâm phục khẩu phục.

Diệp Viễn cũng không hề do dự khen ngợi nói.

“Anh là người đầu tiên khiến tôi phải dốc hết toàn lực!”

Kiếm Vô Nhai cũng không nói nhiều, cẩn thận thu lại tàn kiếm vào trong vỏ kiếm sau lưng.

Bóng người khẽ động liền biến mất tại chỗ.

Chỉ lúc sau, trên không trung biệt thự vang lên một giọng nói.

“Diệp Diệt Tiêu, tập đoàn sát thủ còn rất nhiều người muốn giết anh và người bên cạnh anh, anh phải cẩn thận, đừng chết trong tay đám rác rưởi đó”.

“Không lâu nữa, tôi sẽ đến tìm anh!”

Diệp Viễn lại mỉm cười.

“Anh chàng này thật thú vị!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom