• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Quỷ nhân Diệp gia thôn (2 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương 81 - Bát Môn Sinh Tử Trận.

Sắp xếp thi thể của Phùng Tâm Vũ xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu bày binh bố trận:

Hắn lấy ra bảy cái lư hương, dùng độ rộng của thông đạo làm tiêu chuẩn để xếp thành một hàng, đổ vào gạo nếp, cắm bảy lá cờ tử sắc lên trên, ngoại trừ cờ thì những vật khác đều là do lão Quách mang tới. Chờ Diệp Thiếu Dương bày biện xong, y lại đem tới một chiếc bình sứ xanh nhỏ, Diệp Thiếu Dương mở ra ngửi thử, nói: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Ta làm việc thì đệ cứ yên tâm, năm năm nay ta dùng Nộ Tinh Kê Huyết chỉ tốn có ba nghìn đồng.". Nói xong lão Quách quay đầu nhìn về phía Lưu Minh.

Lưu Minh coi tiền bạc như cỏ rác đột nhiên tỉnh ngộ, thấy y nhìn về phía mình, lập tức hiểu ra chuyện gì, bèn nói: "Yên tâm, cứ tính hết cho tôi, đừng quá đắt là được!"

Diệp Thiếu Dương dùng Nộ Tinh Kê Huyết viết một tờ Sắc lệnh phù, dùng lực bứt vài cọng tóc trên đầu xuống cột vào lá bùa, đốt cùng với nhau, hóa thành nước trong bát, sau đó ngâm vào nước Đấu mực và chu sa tuyến, lấy ra, cột vào một lá cờ trên lư hương rồi kéo thành một đường thẳng đến Đạt Ma thiền trượng, kết nút trên đỉnh thiền trượng. Tương tự như vậy, hắn cũng kéo sáu đường từ sáu lá cờ còn lại đến đỉnh Đạt Ma thiền trượng.

Từ xa nhìn lại, bảy đường hồng tuyến chia thông đạo thành bảy lối đi như một hồ bơi thi đấu, mỗi lối đi rộng không quá một thước, tối đa chỉ có thể cho một người đi vào.

Nhuế Lãnh Ngọc trở lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn bảy chiếc lư hương và bảy lá cờ, khẽ nhíu mày: "Đây là Bát Môn Sinh Tử Đạo ?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu, giải thích:

"Bát Môn Sinh Tử Đạo này chủ yếu mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để bài trí, trong bát môn, Khai, Hưu, Sinh là Cát môn; Tử, Kinh, Thương là Hung môn; Đỗ môn, Cảnh môn là Trung môn (1). Khi phong ấn khai mở, Bát Môn Sinh Tử Đạo sẽ lập tức kích hoạt, tất cả lệ quỷ và tà linh đi qua tám con đường sẽ không thể nhận biết đâu là hung cát, chỉ có đi qua ba con đường Cát môn mới có thể bình an sống sót, đi vào Tử môn thì sẽ gặp trận pháp tập kích, giết toàn bộ quỷ quái trong nháy mắt.”

(1) Trung môn: Môn trung bình, ở giữa.

“Còn nữa, Bát Môn Toàn Đăng, Sinh Tử Tuần Hoàn phù hợp với quy luật âm khí của Bách Quỷ Triêu Âm Trận, mỗi phút biến hóa một lần, Sinh môn - Tử môn đổi chỗ cho nhau, nói cách khác, chúng ta chỉ cần canh giữ ở ba đường Cát môn trong vòng một phút, không cần giết sạch quỷ quái, chỉ cần trụ vững, khi bát môn tuần hoàn, toàn bộ quỷ quái bên trong sẽ bị trận pháp giết sạch, chúng ta thủ Sinh môn cũng chính là thủ Tử môn, như vậy mỗi khi tuần hoàn đều có thể chém giết quỷ quái, hiểu ý của tôi không?"

Lão Quách gật đầu: "Cách này không tệ, một kẻ làm quan, cả họ được nhờ, mặc kệ âm sào có bao nhiêu lệ quỷ, chúng ta cũng có thể từ từ tiêu diệt chúng nó."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không dễ như vậy đâu, âm sào tồn tại đã bảy mươi năm, không riêng gì quỷ Nhật Bản đang bị phong ấn mà còn có nhiều du hồn bị dẫn dụ đến đó, trận pháp cũng không phải vô địch, đối phó với bọn cấp bậc quỷ thủ lĩnh thì chỉ có thể làm suy yếu tu vi của bọn chúng, không thể giết chết hoàn toàn. Trận này thành hay bại đều do tự chúng ta quyết định!".

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, phân phó: "Chia nhau đi, Nhuế Lãnh Ngọc, Tần Phong thủ một môn, những người còn lại và Quách sư huynh thủ một môn. À phải rồi, Tần Phong đâu?"

"Ta đây!"

Nghe giọng nói của Tần Phong vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu thì nhìn thấy y đang đứng đằng sau mọi người, không biết y tới đây từ lúc nào, lập tức nhún vai, nói: "Ta còn tưởng ngươi không tới!"

Tần Phong không để ý đến hắn, ánh mắt rơi vào pháp trận của Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Bát Môn Sinh Tử Đạo, một trong số bí pháp của Mao Sơn, chỉ có bài vị Thiên sư mới có khả năng thi triển.".

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cũng biết nữa hả?"

"Ta đã thấy Đạo Phong dùng rồi!". Tần Phong nói: "Trận pháp này sát lực quá mạnh, chẳng phân biệt nổi địch ta, một khi mở ra, ai đi vào cũng chết!"

"Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất!". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn mọi người, nói rằng: "Trận pháp này một khi mở ra, cho dù là người, quỷ hay là tà linh, chỉ cần tiến vào ba đường Hung môn thì chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh, ngay cả tôi cũng không gánh nổi, cho nên mọi người phải nhớ kỹ, bất kể có phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối không được tiến vào, nghe rõ chưa?".

Mọi người liên tục gật đầu, đương nhiên không ai dám làm mấy cái chuyện đâm đầu vào chỗ chết.

"Không còn vấn đề gì nữa chứ? Vậy bắt đầu thôi!".

"Chờ một chút!". Tạ Vũ Tình chợt lên tiếng: "Ngươi bảo bọn ta thủ trận, còn ngươi làm gì?"

Diệp Thiếu Dương liếc nàng: "Tỷ tỷ à, cô tưởng tôi nhàn rỗi lắm ư, tôi còn phải lập trận pháp triệu hoán tam hồn thất phách của Phùng Tâm Vũ, đợi hồn về thân thể để đấu với nàng một trận đó!".

"Được rồi!". Tạ Vũ Tình cười cười vỗ vai hắn: "Làm cho tốt, bao giờ ra ngoài tỷ tỷ dẫn ngươi ăn bánh bao thịt heo!".

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đến bánh bao thịt heo, ánh mắt không tự chủ được rơi vào đôi gò bồng đảo của Tạ Vũ Tình, vốn định đùa giỡn vài ba câu, thế nhưng đảo mắt lại thấy Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng bên cạnh, vội nuốt hết những lời sắp nói vào miệng, sau đó đứng dậy nói rằng: "Chuẩn bị cho tốt, tôi đi mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng."

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên giành trước, nói rằng: "Hay là để ta đi cho, ta đã được ông nội truyền qua thủ pháp mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng.". Nàng đi tới bên cạnh thiền trượng, ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy thiền trượng, đưa lưng về phía sau, do đó mọi người không ai biết nàng đang làm gì.

Bỗng nhiên, những chiếc khuyên trên thiền trượng phát ra tiếng “Đinh đinh đang đang” vang dội, lấy thiền trượng làm trung tâm, phong ấn ánh sáng vốn hội tụ thành hình bán cầu từ từ tiêu tán, bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo.

Cửa sắt lập tức mở “Két” một cái, một trận âm phong mãnh liệt từ bên trong thổi tới, đám người Tiểu Mã rét run, cảm nhận được hàn khí đâm xuyên qua xương tủy.

Âm sào phủ bụi nhiều năm nay cuối cùng đã mở.

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, nhanh chóng gọi Nhuế Lãnh Ngọc: "Mau trở về, trận pháp kích hoạt rồi!"

Nhuế Lãnh Ngọc chạy nhanh qua Bát Môn Sinh Tử Đạo, vừa mới đi ra không lâu sau, một làn sương dày màu tím ngưng tụ trên bầu trời âm sào, càng ngày càng dày, y hệt như một đám mây đen cuồn cuộn, chặn đứng tầm mắt của mọi người.

"Tiểu Diệp tử, chuyện gì đang xảy ra?". Tiểu Mã giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương.

"Bình thường thôi! Đừng dài dòng, ba lối cát môn, các cậu hãy bảo vệ cho tốt!". Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, từ phía đám mây bỗng truyền đến một đống âm thanh kêu gào ầm ĩ, có khóc có cười, có la có hét, ít nhất cũng phải mấy trăm âm thanh, làm thông đạo trống trải phát sinh tiếng động to lớn , hồi âm trùng trùng, nhiễu nhương không dứt, vô cùng kích thích thần kinh mọi người.

Đám người Tiểu Mã đã gặp qua một số tình cảnh quái dị, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, có chút khẩn trương nhưng cũng coi như chống đỡ nổi, chỉ có Lưu Minh trực tiếp ngồi bệt xuống đất, tứ chi co quắp, gần như muốn tắt thở.

Trong tiếng gào thét điên cuồng rất nhanh vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thiếu Dương lập tức biến sắc, nhắc nhở: "Chúng nó đã vào trận, cẩn thận!"

Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, không bao lâu sau, nhóm quỷ hồn đầu tiên đã đột phá thành công đám mây tím, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, phần nhiều là những kẻ mặc quân phục Nhật Bản, thất khiếu (2) chảy máu, đầu nứt toác ra, toàn thân không một chút thịt, chỉ có những bộ khung xương trắng hếu bò bò trên mặt đất.

(2) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Chương 82 - Thi Vương Xuất Hiện.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua người bọn chúng, đa số thân thể chúng đều phát ra lam quang và lục quang, đại biểu cho việc tu vi chỉ mới tới cấp độ oán linh và ác quỷ, Diệp Thiếu Dương cười cười: "Một đám tốt thí.".

Lão Quách cau mày: "Kỳ lạ, âm sào âm khí trùng trùng, hẳn phải là nơi tu luyện nhanh nhất chứ, vì sao bọn này đã tu luyện bảy mươi năm mà vẫn chỉ có bấy nhiêu đó tu vi?"

Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tu vi bọn chúng đã bị Phùng Tâm Vũ lợi dụng Bách Quỷ Triêu Âm Trận để rút hết, chỉ còn lại một phần mười tu vi, may mà âm sào tu luyện nhanh chóng, nếu không bọn chúng còn dưới mức ấy nữa!".

Vừa nghe thấy câu đó, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên, cùng suy nghĩ đến một vấn đề: Ở đây tốc độ tu luyện nhanh như vậy, Phùng Tâm Vũ lại hấp thu số lượng lớn tu vi, suy cho cùng, thực lực của nàng đã mạnh tới mức nào?

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!". Lão Quách cắt ngón giữa, dùng máu điểm lên Đào Mộc Kiếm, bổ về phía một con oán linh, Tiểu Mã lập tức lấy lại tinh thần, Pằng pằng nổ súng, con quỷ Nhật Bản kêu lên một tiếng, hóa thành tinh phách bay đi.

Tiểu Mã giả bộ thổi họng súng, nói: "Quá đã!"

Lão Quách quay đầu lại trừng cậu, mắng: "Tên kia, đạn miễn phí hả? Chỉ là một u hồn, ta dùng kiếm cũng có thể diệt hết bọn chúng, mắc mớ gì cậu dùng súng bắn chứ? Sao không chờ gặp lệ quỷ rồi hãy bắn?".

Tiểu Mã nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, nói rằng: "Tôi đâu biết con nào là lệ quỷ, con nào là u hồn?"

"Trên người chúng có hồng quang, lục quang và bạch quang khác nhau, không biết thì hỏi!". Nói xong lại một kiếm chém chết một con u hồn. Nhuế Lãnh Ngọc lãnh ngạo đứng ở trước cửa, chỉ chờ có quỷ hồn đi ngang là vung Toái Hồn Trượng đập chết chúng, giết quỷ cực chuẩn, Diệp Thiếu Dương lắc đầu, pháp lực của băng sơn mỹ nhân thật đúng là thâm tàng bất lộ.

Lại nhìn sang Tần Phong, tà linh nghìn năm này còn nhàn nhã hơn, phàm là có quỷ hồn đi qua liền trực tiếp nắm lấy cổ chúng, bóp nhẹ một cái, hồn phi phách tán.

Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ, nghe được một tràng âm thanh của thiền trượng phát ra như tiếng ngọc bội va chạm nhau, đã đến giờ bát môn chuyển chỗ, Cát-Hung đổi vị trí cho nhau.

Chỉ trong phút chốc, ba luồng sáng tím trong ba đạo Cát môn chợt nổi lên, phảng phất như từng đường kiếm sắc bén chém vào thân thể của vô số quỷ hồn, những u hồn khác cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt, kế tiếp là oán linh, ác quỷ, bọn chúng chống giữ một hồi cũng không chịu nổi mà hồn phi phách tán, nhất thời hàng đống tinh phách bay lượn xung quanh, khiến cả huyệt động tràn ngập đủ loại ánh sáng.

Không bao lâu sau, từ ba đường Hung môn bắt đầu có quỷ hồn xuất hiện, một số âm phách sát và địa linh sát, thậm chí còn có một hai đạo hồng quang của lệ quỷ, bất quá dưới sự hợp lực công kích của mọi người, bọn chúng chẳng mấy chốc bị tiêu diệt.

Diệp Thiếu Dương yên tâm không nhìn nữa, đi tới thi thể bên cạnh Tạ Vũ Tình, lấy ra một lá bùa trống, dùng bút chu sa viết lên tên họ, ngũ hành, ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, đỡ thi thể của nàng dậy, khoanh chân ngồi đối diện nàng, dùng móng tay cái cắt vào hai ngón giữa của nàng, lại cắt vào ngón giữa của mình, cầm tay, chạm đầu ngón tay vào hai ngón tay Phùng Tâm Vũ, để máu của mình chậm rãi chảy vào trong cơ thể, đi về phía tâm mạch của nàng.

Tâm huyết tương thông, linh hồn vô kẽ, mới có thể thi triển pháp thuật câu hồn mạnh nhất của Mao Sơn: Mao Sơn Truy Hồn Lệnh.

Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, mặc niệm trong lòng thần chú Mao Sơn Truy Hồn Lệnh, dựa vào cảm ứng thân thể và hồn phách của Phùng Tâm Vũ để khai mở Thiên Nhãn Thông, tìm kiếm trong phạm vi vài trăm mét.

Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày, cảm ứng được sự tồn tại của hồn phách, tam hồn thất phách đã hợp thể, đang đứng bất động ở một nơi trong âm sào, mặc dù chỉ là dùng Thiên Nhãn Thông để cảm ứng nhưng vẫn nhận thấy được sức mạnh cường đại của nàng, trong lòng thầm niệm chú, dùng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh mạnh mẽ câu hồn.

Hồn phách giật mình, bị hắn kéo đi hơn mười mét tới trung tâm, đột nhiên run lên, âm khí xung quanh bị nàng ồ ồ hút lấy, tạo lực phản chấn, đánh thần thức của Diệp Thiếu Dương văng ra xa.

Diệp Thiếu Dương tâm tình khiếp sợ, thân thể của nàng ở đây, lại có ngày tháng năm sinh có thể di chuyển quỷ phù, hơn nữa dựa vào tiên lực của Mao Sơn Truy Hồn Lệnh thì dù có là quỷ thủ lĩnh cũng phải đi vào khuôn khổ, vì sao lại bị Phùng Tâm Vũ đánh ra xa?

Chuyện này chỉ có thể nói rõ: Tu vi của nàng đã vượt quá trình độ quỷ thủ lĩnh, gần như đạt đến đẳng cấp quỷ khấu!

Một lần thất bại đã khiến toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn, nếu như mình không có biện pháp câu hồn nàng, vậy thì đành phải liều mạng thôi!

Diệp Thiếu Dương đoán được Phùng Tâm Vũ đang có chủ ý gì: Nàng biết có Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong tương trợ, cũng biết không phải là đối thủ của ba người, cho nên định trốn trong âm sào để cho bọn quỷ phó lên trước, làm hao tổn tinh lực của mọi người, sau đó mới tùy cơ hành động, tiêu diệt hết tất cả.

Nếu như đến lúc ấy đánh không lại, nàng muốn chạy trốn cũng không khó, bởi vì nàng đã gần như đạt tới đẳng cấp quỷ khấu, cho nên hiện tại không đi, chỉ đứng chờ tình thế biến hóa, chờ xem có cơ hội giết chết mọi người hay không. Hoặc giả nàng đang tính đường khi phong ấn âm sào khai mở, phía trên còn có Kim Cang Phục Ma Ấn trấn áp, nàng muốn chạy trốn, nhất định phải xông vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, đánh bại mọi người.

Bản thân Phùng Tâm Vũ đã thể hiện rất tốt cái gọi là “Mưu mô nham hiểm”, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất nhanh, quyết định bất luận thế nào cũng phải câu được hồn phách của nàng, nếu không sẽ rất khó đối phó, vạn nhất để cho nàng đào tẩu, vậy thì phiền phức, sẽ có rất nhiều người chết, thậm chí có thể sinh ra một trường hạo kiếp.

Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng người khác. Thế nhưng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh còn vô hiệu đối với nàng, vậy thì biết dùng cách gì? Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, tuy rằng rất hèn mọn, thế nhưng cũng có thể dùng được.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Bát Môn Sinh Tử Đạo, thế cục ổn định, bất quá lệ quỷ và tà linh cứ cuồn cuộn tuôn ra không dứt, hơn nữa đã xuất hiện rất nhiều lệ quỷ và tà linh đẳng cấp cao hơn. Suy nghĩ một chút, hay là giải quyết đám tiểu lâu la này trước rồi từ từ đối phó với Phùng Tâm Vũ sau, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, ứng phó không nổi.

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười gian xảo, đi tới bên người lão Quách, vỗ vỗ vai y: "Để đệ đánh, huynh đi nghỉ đi, đứng sau bắn súng là được!"

Lão Quách quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể Phùng Tâm Vũ, vẫn như cũ, không có biến hóa, thẫn thờ nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Chút sẽ kể!". Diệp Thiếu Dương lấy ra Tảo Mộc Kiếm, bắt đầu chém giết quỷ hồn và tà linh.

Lại một vòng bát môn tuần hoàn, đột nhiên mây tím bốn phía tản đi, ở cửa Sinh trong thông đạo xuất hiện một thân thể to lớn rung rung lắc lắc, từ đám quỷ hồn và tà linh tiến lên trên, đi thẳng về phía trước.

Mọi người nhìn chằm chằm vào nó, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí: Quái vật có hình dạng như người, toàn thân là lớp da đen, trên mặt không có thịt, chỉ là một cái đầu lâu, mũi đen sì như bị vật gì đó đập bể, xương hàm lõm xuống phía dưới như cài răng lược, Tạ Vũ Tình vô cùng sợ hãi, vừa nhìn thấy cảnh này liền nôn mửa liên tục.

Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian để mửa, một tay kéo lấy lão Quách, kinh sợ nói: "Tất cả trốn ra xa, nghe tôi sắp xếp, con mẹ nó, đây là Thi vương!"

Mọi người vừa nghe tới hai chữ "Thi vương" lập tức ngơ ngẩn. Tiểu Mã lẩm bẩm: "Thi vương? Là cương thi đẳng cấp cao nhất?"

"Con này là cương thi phổ thông tu luyện lên, quả thực cực mạnh!". Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, tuy rằng iQ của cương thi không cao, đến cả Thi vương, IQ của chúng cũng chỉ tương đương với một người thiểu năng, thế nhưng chúng nó da dày thịt béo, đao kiếm khó chém, tốc độ lại nhanh gấp chục lần cương thi bình thường, vô cùng khó đối phó…
Chương 83 - Huyết Thi.

Tần Phong đang đánh một con lệ quỷ, vừa xoay đầu nhìn, buồn bực nói: "Âm sào sao lại có Thi vương? Chẳng lẽ con kia năm xưa không chết?"

Diệp Thiếu Dương không trả lời, hiện giờ có truy cứu lai lịch của nó cũng không còn ý nghĩa, Thi vương đã vọt tới trước mặt hắn. Diệp Thiếu Dương lấy ra tám miếng tiền Ngũ Đế, miệng niệm chú, phóng tiền Ngũ Đế vào không trung.

"Grào..."

Thi vương gầm lên giận dữ, mặt đất bỗng chấn động, nó vung tay lên, trực tiếp quét bay tám miếng tiền Ngũ Đế, lao ra khỏi Sinh Tử Đạo, vụt thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

"Lãnh Ngọc, mau đến hỗ trợ! Tiểu Mã, cậu và Tạ Vũ Tình thế vị trí của nàng!"

Hai người Tiểu Mã lập tức tiến đến vị trí của Nhuế Lãnh Ngọc. Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cất tiếng hỏi: "Một mình ngươi không giải quyết nổi Thi vương?"

"Cô giúp tôi một phút, đừng liều mạng, cứ tránh là được!". Nói xong lui qua một bên, Nhuế Lãnh Ngọc còn chưa kịp hỏi hắn có chủ ý gì, Thi vương đã vọt tới trước mặt, Nhuế Lãnh Ngọc dựa theo lời dặn của Diệp Thiếu Dương, chỉ thủ là chính, vật lộn một hồi với Thi vương.

Thi vương không giống với những con cương thi thông thường, tốc độ chúng rất nhanh, có điều thân thủ của Nhuế Lãnh Ngọc cũng hết sức nhạy bén, huống hồ nàng chỉ phòng thủ chứ không tấn công, chẳng để lộ sơ hở nào để Thi vương nắm lấy, nhất thời nó không làm gì được nàng.

Diệp Thiếu Dương gọi lão Quách lại, nhanh chóng phân phó: "Ba lượng PCB, hai lượng chu sa, một chỉ Giao du, hai chỉ xác ve, ba lượng nước.".

Lão Quách vừa nghe liền biết hắn muốn làm gì, trước khi tới đã làm theo lời dặn của hắn, đem hết mọi thứ cần dùng theo, lập tức từ trong bao lấy ra vật dụng, không cần cân, chỉ dùng một ngón tay út đong từng phân cũng đã đủ biết trọng lượng bao nhiêu. Đây chính là kỹ năng đặc biệt của Mao Sơn, xứng với một chữ: Nhanh.

Rất nhiều pháp dược phải làm phép ngay tại hiện trường thì mới có hiệu quả, nếu như còn đợi mang theo cân để cân, đợi phối thuốc xong, người cũng đã bị quỷ yêu đánh chết.

Có điều muốn luyện thành kỹ năng đặc biệt này thì phải khổ luyện rất nhiều năm.

Lão Quách vô cùng điêu luyện thành thạo, không tới một phút, pháp dược đã chế xong, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa thấm vào đó, vẽ nhanh lên một lá bùa màu trắng, vẽ xong lại vẽ thêm một lá bùa khác, cuối cùng vẽ một hơi không ngừng nghỉ mười mấy lá bùa.

Lão Quách đứng kế bên kinh hãi, nói: "Kim sa định thi phù, một tờ định Sát thi, ba tờ định Thi ma, bảy tờ định Thi vương, tiểu sư đệ, đệ vẽ gì mà nhiều thế?".

"Đệ cảm giác được Thi vương này rất mạnh, vẽ nhiều như vậy chưa chắc đủ!".

Hắn lại vẽ tiếp thêm vài lá bùa, tổng cộng đã có hơn hai mươi lá bùa, cảm thấy được rồi, Diệp Thiếu Dương mới ngẩng đầu nhìn lại, Thi vương đang điên cuồng đuổi giết Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng người tránh né, nhìn qua trông cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng mỗi khi vào thời điểm then chốt, nàng đều có cách để trốn thoát.

Diệp Thiếu Dương âm thầm gật đầu, em gái Thông linh sư gia truyền thật không đơn giản, hắn chờ cơ hội lập tức bay lên, tay phải cầm Tảo Mộc Kiếm đâm về phía lưng của Thi vương. Thi vương cũng không phải kẻ ngốc, cảm thụ được khí tức biến hóa, bỗng nhiên xoay người, đánh bay Tảo Mộc Kiếm.

"Trúng kế.". Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, tay trái như xỏ kim luồn qua cánh tay trái Thi vương, dán một tờ linh phù lên bả vai nó, xoay người nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Cô mau đi giúp mọi người, ở đây giao cho tôi!".

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong liền xoay người trở về thông đạo, bảo Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình rời khỏi.

Thi vương tuy bị dán Kim sa định thi phù nhưng vẫn điên cuồng truy kích Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương liền triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ chạy vòng vòng quanh người nó, bắt chước Nhuế Lãnh Ngọc chỉ thủ không công, lợi dụng đúng thời cơ dán lên người nó một tờ linh phù nữa.

Bùa gia tăng, tốc độ tấn công của Thi vương chậm dần, Diệp Thiếu Dương dễ dàng phát hiện ra nhiều sơ hở, tiếp tục dán, tới lá bùa thứ hai mươi thì Thi vương đã hoàn toàn bị chế trụ, đứng yên tại chỗ, hai chân bất động, chỉ có hai cánh tay là vẫn còn đang đung đưa trước sau, y như một cái xác ướp.

Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, lấy ra Tảo Mộc Kiếm, định giải quyết triệt để thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra: Thi vương ngẩng đầu lên rống giận, thi khí toàn thân tập kết ở hai tay, tạm thời khắc chế tiên lực của Kim sa định thi phù, hai tay xé đầu mình, “Roạt” một tiếng, da đầu bung tróc, chạy thẳng xuống dưới ngực.

Một màn máu tanh cực điểm xuất hiện, Diệp Thiếu Dương bị dọa đến kinh hoàng, chờ đến khi phục hồi tinh thần, tiến lên công kích thì đã bỏ lỡ thời cơ: Thi vương đã xé da mình đến nửa thân, dùng toàn lực nhảy ra khỏi túi da.

Bùa dán trên da, Thi vương lại "lột da", cư nhiên không còn gì bó buộc.

Không kịp vẽ thêm bùa nữa, Diệp Thiếu Dương cắn răng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tử quang liền bắn khắp nơi. Thi vương cảm ứng được thần uy của bảo kiếm, lui về phía sau, giằng co với nó.

Lúc này Bát Môn Sinh Tử Đạo vừa vặn hoàn thành ba lần chuyển đổi, mọi người tạm nghỉ ngơi, quay đầu nhìn về phía Thi vương: Thi vương rũ bỏ lớp da, cả người đỏ rực, một ít dịch thể màu xanh biếc chảy trên cơ thể nó, nhìn qua trông rất buồn nôn, thế nhưng thứ khiến người ta kinh tởm hơn là lớp kinh mạch lộ ra bên ngoài, từng cái từng cái trông như những con giun nhúc nhích cuộn tròn, bò tới bò lui.

"Trời ạ, giunnnn!". Tạ Vũ Tình lập tức kêu lên, sau đó khom lưng nôn mửa.

"Không phải giun, đó là Huyết thi trùng!". Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, mắng: "Móa, con này không phải là Thi vương, nó là Huyết thi!".

Huyết thi là một loại hình thái đặc thù của cương thi, vốn hình thành ở những chỗ huyết khí nồng nặc, vẻ ngoài tương tự với cương thi phổ thông tu luyện lên Thi vương, chỉ là dùng máu tu luyện nên tu vi tăng nhanh hơn cương thi bình thường. Trên cơ thể của Huyết thi không có Thi rùa mà là những con Huyết thi trùng.

"Grào..."

Phía bên Sinh Tử Đạo đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh khủng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại thì nhìn thấy một con quỷ tướng quân cầm trong tay đao Nhật Bản, điên cuồng lao vào pháp trận, trên người nó phát ra ánh sáng màu tím đen.

"Quỷ thủ lĩnh!". Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không ngờ âm sào này ngoài Phùng Tâm Vũ còn có quỷ thủ lĩnh khác!

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức giơ Toái Hồn Trượng đập vào người nó. Cùng lúc đó, Huyết thi bỗng nhiên nhào lên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất lo ngại, hiện giờ Nhuế Lãnh Ngọc đang bị quỷ thủ lĩnh vây lấy, mình bị Huyết thi vây lấy, lúc này mà hồn phách Phùng Tâm Vũ hiện thân tập kích bất ngờ thì tình thế sẽ vô cùng nguy hiểm.

Cho nên phải nhanh chóng giải quyết Huyết thi, Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tử quang trên thân kiếm lập tức sáng lên vài phần.

Diệp Thiếu Dương giơ cao bảo kiếm, niệm chú: “Phục hóa Thiên Vương, hàng định Thiên Nhất, thiên địa huyền hoàng, âm dương diệu pháp. Thái Ất Thiên Tôn, cấp cấp như luật lệnh!". Sau đó chém vào đỉnh đầu Huyết thi, đầu nó liền đứt đôi, một luồng hắc khí từ trong cơ thể nó tuôn trào. Thế nhưng nó vô cùng mạnh mẽ, biết rõ sẽ chết, cư nhiên giơ hai tay nắm lấy cổ của Diệp Thiếu Dương, phun vào một ngụm thi khí, lực đạo không lớn, có điều đã tạo điều kiện cho vô số Huyết thi trùng theo cánh tay leo lên người hắn, nhanh chóng bò đến khuôn mặt hắn…
Chương 84 - Kế hoạch B tróc quỷ

Phút chốc, trên mặt Diệp Thiếu Dương phủ đầy Huyết thi trùng, vô số độc trùng chui vào mũi, vào tai, vào mồm hắn.

“Diệp Thiếu Dương!”. Tạ Vũ Tình gần như muốn khóc thét.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cắn mấy con Huyết thi trùng đang chui vào trong miệng, phun mạnh ra ngoài, một mùi tanh hôi chua cay lan tràn trong cổ họng hắn, sặc đến chảy cả nước mắt, vừa khẽ hé mắt, một đống Huyết thi trùng lại chui vào bên trong, đau đến mức khiến cả người giật bắn.

“Không cần lo cho tôi, hãy bảo vệ thông đạo!”. Diệp Thiếu Dương cắn răng hét lớn.

Khóe mắt Tạ Vũ Tình đã ươn ướt, cứ ngỡ rằng Diệp Thiếu Dương sẽ chết.

Diệp Thiếu Dương quát to, giơ cao bảo kiếm chém đứt đôi Huyết thi, sau đó vội vàng buông kiếm xuống, cố nhịn đau đớn lấy từ bên hông ra một lá bùa, cắt đầu ngón tay, dựa vào cảm giác viết một tờ Hóa thi phù, dán lên trên gáy, miệng lầm rầm niệm chú, trong nháy mắt, Huyết thi trùng càng nhúc nhích điên cuồng hơn.

Quá nhiều thi trùng tiến vào hai mắt và hai lỗ tai, dù mình có máu Thiên sư bảo hộ để Huyết thi trùng không thể làm tổn thương các cơ quan, thế nhưng cảm giác một đống thi trùng bò lúc nha lúc nhúc trong người cũng vô cùng đau khổ, không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống đất, cố nén đau, răng cứ cắn “Tách tách” mấy con Huyết thi trùng, đại khái mười giây sau, cảm giác được chúng bắt đầu tan thành máu loãng rồi chảy xuống gương mặt, mũi cũng ngửi thấy nhiều mùi tanh hôi hơn, không chịu nổi nữa liền khom lưng ói.

Máu loãng có chứa độc thi, vừa chảy qua trên da liền khiến hắn đau đớn khó chịu, Diệp Thiếu Dương cắn răng kiên trì, chờ đến khi toàn bộ Huyết thi trùng đều hóa thành máu loãng thì mới tháo bùa xuống, cố sức lắc đầu, hét lớn: “Mau mang nước lại đây!”

Tiểu Mã xách mấy bình nước khoáng chạy tới, Diệp Thiếu Dương đổ từ trên đầu mình xuống, súc miệng liên tục, một hơi dội hết năm bình nước khoáng, cảm giác được khuôn mặt đã trở nên khoan khoái hơn thì mới nằm ngửa xuống đất há mồm thở dốc, nắm tay Tiểu Mã, khẩn trương hỏi: “Nói mau, tôi có bị hủy khuôn mặt không?”

Tiểu Mã nghiêng đầu quan sát, nói: “Chỉ hơi sưng một chút!”

Diệp Thiếu Dương yên lòng, chỉ cần không bị hủy dung thì có chịu bao nhiêu đau đớn cũng được.

“Á!”

Diệp Thiếu Dương giật mình vì tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đang ngồi bệt dưới đất, khóe môi chảy một vệt máu tươi, con quỷ thủ lĩnh trước mặt nàng đang dần dần tan rã, hóa thành tinh phách bay đi mất.

“Không sao chứ?”. Diệp Thiếu Dương ân cần hỏi han.

Nhuế Lãnh Ngọc vội lau máu trên miệng, quay đầu lại nói: “Sao ngươi còn chưa câu hồn, lẽ nào ngươi muốn chúng ta giết hết lệ quỷ trong âm sào ư?”

“Kế hoạch A không thực hiện được, đổi sang kế hoạch B.”. Diệp Thiếu Dương đứng lên hít sâu một hơi, xoa dịu một chút cơn đau nhức, quay đầu bắt chuyện với Tiểu Mã: “Cậu qua đây!”

“Có chuyện gì tốt?”. Tiểu Mã hơi đoán ra, chạy tới hỏi.

“Thật đúng là chuyện tốt!”. Diệp Thiếu Dương chỉ thi thể của Phùng Tâm Vũ đang nằm trong bát quái: “Cho cậu danh chính ngôn thuận làm sắc lang, hôn nhẹ sờ mó ôm ấp nàng, chuyện nào hèn hạ thì cứ làm, mau lên!”

Tiểu Mã trợn mắt nói: “Cậu không đùa chứ?”

“Ai đùa với cậu!”. Diệp Thiếu Dương giải thích: “Đồng thể quỷ thi trừ trường hợp thi thể đã rữa nát thì không muốn cho ai đụng vào, nói cách khác, bất kỳ con quỷ nào cũng vô cùng quan tâm tới thi thể của mình, lưu luyến nó nhất ở dương gian, quyết không để cho người ta khinh nhờn phá hỏng, chuyện này giống như chuyện bị người ta đào mộ tổ tiên lên, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.”.

Thi thể của nàng được bảo tồn tốt như thế, khẳng định nàng rất quan tâm tới nó, cho nên bây giờ cậu hãy giở trò gian tà với nàng, tôi không tin nàng có thể nhịn được.”.

Tiểu Mã nghe xong còn trợn mắt to hơn: “Đệt mợ, cậu ác quá!”

“Đây cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không dụ được hồn phách của nàng ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó nàng trốn thoát, cậu biết sẽ có bao nhiêu người chết không? Cơ mà cậu cũng đâu có mất gì!”. Diệp Thiếu Dương dẫn dắt từng bước: “Nàng xinh đẹp như vậy, thân thể mềm mại như vậy, không chiếm chút tiện nghi thì thật là lỗ vốn, chẳng phải cậu tha thiết mơ ước được ôm gái sao?”

Tiểu Mã liên tục xua tay, lắp ba lắp bắp nói: “Không được đâu, dù gì nàng cũng là thi thể, vả lại hồn phách của nàng kinh khủng như vậy, tôi không có hứng thú!”. Sau đó quay đầu lại nhìn mấy người Tạ Vũ Tình, nói: “Hơn nữa ở đây lại nhiều người, tôi cũng biết xấu hổ chứ bộ, chỉ sợ tương lai không ngóc đầu lên được, hay là cậu làm đi?”.

Diệp Thiếu Dương đảo mắt liếc Tiểu Mã, tôi mà làm thì Nhuế Lãnh Ngọc và Tạ Vũ Tình sẽ không thèm để ý tới tôi mất.

“Cho cậu một vạn nhé!”.

Tiểu Mã do dự một chút, lắc đầu: “Không được, không phải vấn đề tiền bạc! Không được đâu…”

“Oh, hóa ra là không được!”. Diệp Thiếu Dương cười gian xả.

Tiểu Mã tức giận phồng má.

Đe dọa dụ dỗ Tiểu Mã không được, Diệp Thiếu Dương thật sự hết cách, đành nói: “Nếu không giở trò với nàng, vậy thì sỉ nhục nàng đi. Cậu tiểu lên người nàng, đảm bảo nàng sẽ chui ra!”.

“Đệt!”. Tiểu Mã nhảy dựng lên: “Càng không được a, ở đây nhiều người nhìn như vậy…”.

“Qua bên kia tiểu, OK?”. Diệp Thiếu Dương túm lấy vai cậu, cả hai đi ra xa, tiến vào một chỗ tránh nạn. Tiểu Mã che bộ hạ, nói: “Phải tiểu thật sao?”

“Tôi cũng hết cách, vì sợ Mao Sơn Truy Hồn Lệnh không dùng được nên đã chuẩn bị sẵn!”. Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một chai nước, bên trong có chứa chất lỏng màu vàng.

Tiểu Mã lập tức há mồm: “Đây là… nước tiểu của cậu?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt, trả lời: “Tôi đâu có ghê tởm như vậy, đây chỉ là nước trà để dọa nàng thôi. Đi nào, chúng ta mau trở lại.”

Ra khỏi chỗ tránh nạn, Diệp Thiếu Dương cố ý làm động tác kéo quần, giả bộ mắng: “Cậu vô dụng quá, nhờ một chút cũng không xong, phải để tôi tự làm! Mai mốt đừng có đòi tiền tôi đấy!”.

Đi tới bên người Phùng Tâm Vũ, Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên Quỷ Môn của nàng, thông linh với quỷ thi, hồn phách Phùng Tâm Vũ đang ở lân cận, có thể nghe thấy mình nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương thay đổi biểu tình mỉm cười, nghiêm mặt nói: “Tâm Vũ muội muội, đạo môn chúng ta có quy củ, không thể làm ô uế thi thể, bất diệt tinh hồn, ta cũng không muốn khinh nhờn thân thể của cô, thế nhưng vì phải phá giải âm sào, tránh cho sinh linh đồ thán, ta không thể không làm. Nếu như cô còn có chút tâm huyết thì hãy quy hồn thi thể, chúng ta đại chiến một trận.”.

Thi thể Phùng Tâm Vũ không có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương thở dài, thầm nhủ trong lòng: Tam Thanh chứng giám, mặc dù chỉ là nước trà nhưng dẫu sao hành vi này cũng có tổn hại đến thiên uy Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương làm như vậy vốn không có ý khinh nhờn, chỉ vì đạo nghĩa trảm yêu trừ ma…

“Phùng Tâm Vũ, xin lỗi!”. Diệp Thiếu Dương nói xong giơ tay lên mở nắp, đúng lúc đó, một tiếng gầm to ở Bát Môn Sinh Tử Đạo vang lên.

Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, hồn phách của Phùng Tâm Vũ đang phiêu đãng lơ lửng trên không trung, bốn phía xung quanh tản ra luồng khí màu tím đen, hai mắt đỏ vằn như máu oán độc nhìn mình.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng là Mao Sơn chính tông, tại sao dám làm ra những chuyện ô uế?”. Phùng Tâm Vũ khẽ mở miệng nói, người đang ở đối diện, thế nhưng âm thanh đã phả sát bên tai của Diệp Thiếu Dương.

Nàng cuối cùng cũng đã xuất hiện!!!
Chương 85 - Bất Ngờ Nhập Hồn.

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, chắp tay nói: "Ta là phán quan nhân gian, có nhiệm vụ hàng yêu trừ ma, tránh cho quỷ yêu bọn ngươi làm hại loài người, mặc kệ sử dụng biện pháp gì, chỉ cần có thể thành công, ta sẽ làm hết!".

Phùng Tâm Vũ hừ một tiếng: "Các ngươi luôn mồm bảo bọn ta mưu mô nham hiểm, vậy còn Mao Sơn chính tông các ngươi cũng dùng thủ đoạn thì có khác gì bọn ta?"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đương nhiên không giống nhau, ngươi giết người, còn ta giết quỷ."

"Ra vẻ đạo mạo.". Phùng Tâm Vũ thở dài, bổ sung một câu: "Lừa gạt y như Đạo Phong…". Lời còn chưa dứt, nàng đã trực tiếp bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, tiến đến Tử môn, trận pháp lập tức dâng lên liệt hỏa trùng trùng vây lấy Phùng Tâm Vũ, sau đó bị quỷ khí trên người nàng dập tắt sạch sẽ.

Nàng không coi ai ra gì bay thẳng vào Sinh Tử Đạo.

Nhìn tu vi của Phùng Tâm Vũ cao cường, Diệp Thiếu Dương líu hết cả lưỡi.

Bên kia, ba đường Cát môn cũng có mấy con lệ quỷ và tà linh mạnh mẽ bay tới, Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong phải dồn sức ứng chiến, không thể giúp hắn đối phó với Phùng Tâm Vũ.

Thế nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không mấy lo lắng, nhanh chóng quay trở lại trước thi thể Phùng Tâm Vũ, lần thứ hai thi triển Mao Sơn Truy Hồn Lệnh, truy hồn Phùng Tâm Vũ trong âm sào. Nàng dựa vào âm khí cường đại trong âm sào mà đối kháng với tiên pháp, hiện nay lại đang đi vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, không được trợ lực từ âm khí, chỉ có thể sử dụng tu vi của chính mình để đối phó với tập kích trong Tử môn, vì thế sức mạnh của nàng có phần suy giảm.

Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội câu hồn nàng. Nhắm mắt, bắt đầu làm phép.

Quả nhiên, hồn phách của Phùng Tâm Vũ như bị một sợi dây thừng khống chế kéo về phía trước, chớp mắt liền bay ra khỏi Tử môn, cách thi thể chỉ còn không đầy ba mét, đúng lúc đó, Phùng Tâm Vũ chợt khẽ đảo mắt qua Tạ Vũ Tình đang đứng kế bên sợ hãi, thân hình bỗng nhiên lắc một cái, chui vào trong cơ thể Tạ Vũ Tình.

Chỉ thấy Tạ Vũ Tình run rẩy cả người, ánh mắt trở nên lạc lõng, một nụ cười quỷ dị chậm rãi hiện lên trên khóe môi.

"Tiêu rồi!". Diệp Thiếu Dương hét to, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lao tới.

Tạ Vũ Tình ngẩng đầu chờ đợi, hé môi, phát ra âm thanh của Phùng Tâm Vũ: "Đến đây đi, đánh chết ta và cô gái này, chúng ta chôn cùng với nhau, ta sẽ không cô đơn đâu!".

Một màn phát sinh làm mọi người sợ ngây ra, trong lúc nhất thời không ai biết nên làm gì, đến cả Tần Phong luôn bình tĩnh cũng mất đi chính kiến.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn "Tạ Vũ Tình", lẩm bẩm nói: "Không thể nào, sao ngươi lại có thể nhập vào người cô ấy? Không thể, chuyện này vốn không thể!"

Quỷ hồn nhập thân vốn là chuyện rất bình thường, thế nhưng tam hồn thất phách của Phùng Tâm Vũ đang bị tiên pháp vây khốn lúc câu hồn, tuyệt đối không có khả năng nhập vào thân thể người khác, trừ phi... Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cả kinh, nghĩ đến một cách: Tạ Vũ Tình phải là người thuộc tính thuần âm, ngũ hành thuộc thủy, Phùng Tâm Vũ là mệnh kim, kim sinh thủy, Phùng Tâm Vũ muốn nhập vào thân thể nàng thì không cần phải tốn nhiều tu vi, bởi vì kim sinh thủy.

Quả nhiên, "Tạ Vũ Tình" ngửa mặt lên trời cười to, nói rằng: "Diệp Thiếu Dương, uổng công ngươi là bạn của nàng, đến ngũ hành nàng thuộc hệ thủy cũng không biết, ha ha ha..."

Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt chìm xuống đáy cốc, đúng rồi, là mình sai lầm, mình đã quên mất điểm này, bây giờ nghĩ lại, Tạ Vũ Tình rõ ràng là thủy quá thịnh, cho nên mới lấy tên là “Vũ Tình”…

Bất quá, hiện giờ không còn thời gian để trách cứ bản thân, Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nhìn "Tạ Vũ Tình", nói : "Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ không câu hồn ngươi!". Sau đó cắn răng một cái, từ bên hông rút ra Đinh Diệt Linh, mở tay trái, cắt một đường thật sâu vào tay, cơ hồ chạm đến khớp xương.

Diệp Thiếu Dương không cảm thấy đau nhức, lại cắt tiếp một đường, sau đó cắt thêm một đường nữa, cuối cùng cắt ra một chữ "Linh", máu chảy như suối, thế mà hắn vẫn hoàn toàn không để ý.

"Mao Sơn Diệt Linh Quyết!". Lão Quách âm thầm hít khí, chiêu này y đã từng nghe nói qua lúc ở sư môn, đó là một trong những đại bí thuật của Mao Sơn, chỉ có Thiên sư mới có khả năng thi triển, dùng máu của Thiên sư để hút tất cả những quỷ hồn và tà linh va chạm được vào lòng bàn tay, không thể chạy thoát. Đối với những quỷ hồn dưới đẳng cấp quỷ khấu, chiêu ấy thật sự rất khó chịu.

Có điều, một khi thi triển Mao Sơn Diệt Linh Quyết thì chân khí sẽ tiết ra ngoài, tổn thất hơn một nghìn năm âm đức, bởi vậy những Thiên sư phàm là chuyện không hiểm nguy thì sẽ không dùng tới.

Tay phải Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết, điểm xuống huyệt vị cổ tay trái, tạm thời cầm máu, đi về phía "Tạ Vũ Tình".

Ánh mắt "Tạ Vũ Tình" toát ra vẻ kinh dị, oán hận nói: "Giỏi cho một Diệp Thiếu Dương, ta sẽ khiến cho cô gái này không còn một mảnh hài cốt!". Nói xong quay người lại chạy ào vào Tử môn của Bát Môn Sinh Tử Đạo!

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng cả kinh, lập tức hít vào một hơi, cắn răng nói: "Mọi người không được vào!". Sau đó hắn cũng chạy vào Sinh Tử Đạo.

Đột nhiên, cánh tay bị ai đó nắm lấy, vừa nhìn lại, đó là Nhuế Lãnh Ngọc.

"Ta muốn nhắc nhở ngươi, một khi đã tiến vào Tử môn thì có thể sẽ không cứu được nàng, lại còn phải chết theo nàng. Ngươi nghĩ kỹ đi, có đáng hay không?”. Nhuế Lãnh Ngọc bình thản nói, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút lo âu.

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Tôi mặc kệ có đáng hay không, nếu như không vào, Tạ Vũ Tình sẽ phải chết, ít nhất tôi vào thì còn có một tia hi vọng!”.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn ánh mắt của hắn, thở dài, buông tay ra.

Diệp Thiếu Dương lập tức xông vào Tử môn.

Một ngọn lửa mạnh mẽ như liệt hỏa địa ngục từ dưới đất bốc lên ngùn ngụt, đốt cháy y phục của hắn. Ngọn lửa thiêu đốt vô cùng bỏng rát, phút chốc thiêu rụi tất cả trong vòng bán kính của nó. Diệp Thiếu Dương đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, thế nhưng mồ hôi cũng nhanh chóng bốc hơi đi mất.

Diệp Thiếu Dương đọc một lần Băng Thanh Quyết để giảm bớt nhiệt lượng xung quanh, thế nhưng pháp chú chỉ có thể làm cho thân thể mình không bị thiêu hủy, đau đớn vẫn chưa mảy may giảm bớt.

Diệp Thiếu Dương đau đến mức mỗi tế bào trên thân cũng đang run rẩy, hắn cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tạ Vũ Tình đang chạy băng băng về phía trước, trong mắt hắn hiện lên ngọn lửa còn nóng hơn liệt hỏa liệt ngục đang thiêu đốt, đó là ngọn lửa của lòng tin, ngọn lửa của niềm hi vọng không dứt.

Tôi nhất định... sẽ cứu được cô!

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chống xuống mặt đất, cắn chặt răng, từng bước đi về phía trước.

Bởi vì có hồn phách Phùng Tâm Vũ bảo hộ nên thân thể Tạ Vũ Tình sẽ không bị ngọn lửa thiêu hủy. May mắn hơn nữa là nàng vừa mới nhập thân, không thể hoàn toàn thi triển hết tu vi, lại còn đang phân lực ứng phó với liệt hỏa địa ngục, thực lực tự nhiên giảm bớt, không có công phu đối phó với Diệp Thiếu Dương. Nàng vẫn chạy đến đường cùng của Tử môn, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương đang lê từng bước trong ngọn lửa, nàng cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới nghị lực của hắn lại mạnh mẽ như vậy.

"Tốt, để ta chống mắt lên xem ngươi kiên trì được tới đâu!". Phùng Tâm Vũ lạnh lùng cười, mục đích của nàng rất rõ ràng, lợi dụng Tử môn để thiêu sống Diệp Thiếu Dương, giết được tên đại kình địch đó rồi sẽ dễ dàng nghênh chiến với các tên địch nhân khác, tỷ lệ đào tẩu vô cùng lớn.

Đau đớn khiến đôi mắt Diệp Thiếu Dương mờ hẳn đi, không nhìn rõ con đường phía trước, chỉ hoàn toàn dựa vào ý niệm để chống đỡ. Đi tới một nửa thời gian, đột nhiên một tràng âm thanh leng keng vang lên, Đạt Ma thiền trượng bỗng nhiên rung động, bát môn biến hóa, Tử môn thay đổi, liệt hỏa địa ngục trong nháy mắt biến mất, một ngọn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, xung quanh tựa hồ ngưng đọng thành sương.

Quỷ Vực Hàn Băng!

Vừa mới diễn ra liệt hỏa nóng rực lại chuyển thành hàn băng lạnh giá, băng hỏa trùng thiên trong nháy mắt biến hóa làm Diệp Thiếu Dương thống khổ tới cực điểm, cả người cứng ngắc, cóng đến mức kinh mạch đều đóng băng, hai chân cứng đờ, lập tức trở thành băng nhân. Hắn nhanh chóng đọc một lần Noãn Tâm Quyết để huyết mạch toàn thân không bị đóng băng, thế nhưng sự đau đớn vẫn không giảm thiểu.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương kiên nghị nhìn chằm chằm vào “Tạ Vũ Tình”, các đốt ngón tay cứng đờ như lão nhân tuổi xế chiều, thong thả mà chật vật lê từng bước chân về phía trước.

Tình cảnh này đã được đám đông chứng kiến hết, nhất là Nhuế Lãnh Ngọc, thân là pháp sư, nàng biết Diệp Thiếu Dương đang chịu đựng thống khổ gì, trong lòng hiện lên một ý niệm không thể tin được: Trên đời này, thật có người kiên cường như thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Mao sơn tróc quỷ nhân convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Tử
Chap-3591
[Zhihu] Ta là quỷ sai
  • 丁十三 - Đinh Thập Tam
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom