• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Quỷ nhân Diệp gia thôn (1 Viewer)

  • Chương 141-145

Chương 141 - Một mực chờ người (2)

Diệp Thiếu Dương nói: “Không có tiền hơn nửa đêm tôi tới tìm cậu làm gì?”

Tiểu Mã đứng phắt dậy, tinh thần sảng khoái: “Có tiền là được, nói đi, rốt cuộc là làm gì?”

“Cậu đến phòng tôi.” Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã đi đến phòng mình, lúc này Từ Hàm Đan đã biến về hình dáng bình thường, cúi đầu, duyên dáng yêu kiều ngồi trên giường.

Tiểu Mã thấy nàng nhất thời ngơ ngẩn, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Diệp tử, đêm hôm khuya khoắc… tại sao lại có gái trong phòng cậu? Rốt cuộc em gái này có liên quan gì đến việc kiếm tiền?”

Diệp Thiếu Dương nói lý do, Tiểu Mã nghe xong mới biết Từ Hàm Đan là nữ quỷ, quan sát nàng, thở dài: “Em gái, hãy nghe anh nói, Tiểu Mã ca anh là người thích bênh vực kẻ yếu, anh quyết định sẽ đến phòng tên gian thương kia chỉnh đốn y!”. Nói xong xắn tay áo hùng hồn định đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương liền kéo cậu lại.

“Đánh gã một trận thì có ý nghĩa gì, đánh sẽ không có tiền, nghe này…”

Nghe xong kế hoạch của hắn, Tiểu Mã liên tục gật đầu, mặt mày rạng rỡ đi ra cửa, mấy phút sau, cậu đã trực tiếp dẫn chủ quán trọ còn đang ngái ngủ đến phòng của Diệp Thiếu Dương. Vừa bước vào phòng, gã đã lập tức cứng đờ người, sợ sệt nhìn hai bên trái phải, khẩn trương nói: “Quỷ đâu mà quỷ, đừng nói bậy, cẩn thận ta tố các ngươi tội phỉ báng!”

Tiểu Mã nói: “Lão già kia, ông thừa nhận đi, có người bảo phòng này diễn ra chuyện ma quái cũng không phải ngày một ngày hai.”

Lão chủ quán vừa nghe thấy thế liền hoài nghi bọn họ đã biết nội tình bên trong, cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng là ở đây trước kia có quỷ, sau ta có mời pháp sư tới lập đàn hành lễ, siêu độ hết rồi!”. Gã lập tức kéo mạnh hai người tới trước cửa, nói rằng:

“Thấy không, ở đây làm gì có quỷ, có bùa trấn quỷ này!”. Sau đó gã dùng tay sờ sờ trên đầu cửa, lấy xuống một cái gương bát quái, nói rằng: “Đây là gương chiếu yêu, có bùa và gương chiếu yêu, không một con quỷ nào vào được. Nhất định là các ngươi nhìn lầm rồi!”

Diệp Thiếu Dương cầm gương bát quái, nhìn thoáng qua, cười nói: “Bùa là thật nhưng chỉ có thể định hồn, không thể câu hồn, còn cái gương… rất có phong cách cổ điển, ông tự mua rồi treo lên phải không?

Lão chủ quán ngẩn ra, cố sức giật lại gương bát quái, nói: “Đây đều là pháp khí tróc quỷ mà Thiên sư cho, người bình thường như ngươi biết gì mà nói?”

Tiểu Mã bật cười, vỗ bờ vai của gã, hỏi: “Thiên sư, Thiên sư nào?”

“Thiên sư Long Hổ Sơn, tên là… Khụ khụ, tục danh của người ta, người bình thường như ngươi đừng hỏi!”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Long Hổ Sơn chỉ có một Thiên sư là chưởng môn Trương Thước, truyền nhân thứ 103 của Trương Thiên sư, chẳng lẽ ông ta lại đích thân đến đây?”

Lão chủ quán sửng sốt, nhíu mày quan sát hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tiểu Mã chỉ chờ những lời này, vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: “Lão hạt dưa, xin trân trọng giới thiệu với hai họ, đây mới là Thiên sư chính hiệu, Thiên sư Mao Sơn!”

Lão chủ quán đột nhiên bật cười: “Ta hiểu, hai ngươi nghe nói ở đây có chuyện ma quái nên định đến tống tiền ta phải không, Thiên sư Mao Sơn? Ha ha, dóc tổ vừa thôi, ta là chưởng môn Phổ Đà Sơn này! Nói cái gì mà quỷ, quỷ ở đâu ra? Nếu như ngươi gọi được một con quỷ xuất hiện, ta sẽ tin ngươi!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ thở dài, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sau đó chỉ về phía sau lưng gã, nói rằng: “Xem ai kìa?”

Vừa dứt lời, đèn trong phòng chợt tắt, dưới ánh trăng, một thiếu nữ lè lưỡi dài thật dài, cơ thể loạng choạng, bò từ bên ngoài cửa sổ vào phòng, tiến tới gần lão chủ quán.

Lão chủ quán mắt chữ A mồm chữ O, lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Diệp Thiếu Dương dùng tay ra hiệu Từ Hàm Đan bám vào cánh tay của gã, đuổi theo, lúc ra cửa, một đạo ánh sáng từ lá bùa chợt xuất hiện, căn bản Diệp Thiếu Dương còn chưa đụng tới một sợi tóc gáy, lá bùa đã bị thổi bay ra ngoài.

“Á!”. Từ Hàm Đan kêu lên kinh ngạc, nhất thời không ngờ Diệp Thiếu Dương pháp lực cao cường đến như vậy mà hoàn toàn không giống vị pháp sư trước kia. Lúc nãy nàng còn muốn đuổi hắn đi, bây giờ mới thấy đó là ý định rất viển vông, nghĩ vậy, nàng không khỏi nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt biết ơn, một ngón tay của hắn cũng có thể làm cho mình hồn phi phách tán, vậy mà lại chịu lắng nghe mình kể chuyện, còn muốn giúp đỡ mình.

Lão chủ quán lùi về gian phòng khách, trong tay cầm một bức tượng Quan Công, há mồm thở dốc. Diệp Thiếu Dương đi tới, gõ cốc cốc, nói: “Bây giờ tin chưa?”

Mặt lão chủ quán vàng như màu đất, cố chống chế: “Không đúng, là ta nhìn lầm. Sao ngươi có thể để cho ả thoát ra được?”

Diệp Thiếu Dương hiểu người này ỷ vào phong ấn của lá bùa trên cửa, biết Từ Hàm Đan ra không được nên mới dám dõng dạc tuyên bố với mình.

“Ta vất vả mới thu phục được nàng, ông lại để ta phải thả ra rồi!”. Diệp Thiếu Dương gõ bàn một cái: “Vậy ra đi.”

Một nữ quỷ khuôn mặt đầy máu từ trên tủ bò rung lắc tới trước mặt, xương khớp cả người kêu lên Rắc… rắc…

Lão chủ quán quát to một tiếng, đưa Quan Công ra, Diệp Thiếu Dương âm thầm niệm chú, dùng cương khí ngăn chặn lại nhãn tượng, Từ Hàm Đan cấp tốc leo đến trước mặt gã, đưa tay vào cổ gã, nhấc gã lên, tuy rằng nàng chỉ có tu vi căn bản của một tiểu quỷ, thế nhưng đối phó với một người bình thường cũng không thành vấn đề.

Nàng bấm vào cổ lão chủ quán, mặc dù dựa theo kế hoạch của Diệp Thiếu Dương là chỉ dọa gã một chút thôi, nhưng tức giận vì gã thấy chết mà không cứu, trái lại còn giam giữ nàng nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời đã bóp cổ gã đến nỗi khiến mặt gã đỏ như heo thọc tiết.

Lão chủ quán đang ở thế nghìn cân treo sợi tóc, miệng không thể nói, buộc lòng phải đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương cầu cứu.

Diệp Thiếu Dương xoa tay: “Đừng nhìn ta, ta có tâm giúp ông thu phục nàng hai lần, vậy mà ông luôn mồm muốn ta thả nàng ra, bây giờ ta không có nghĩa vụ phải cứu ông đâu!”.

Tiểu Mã nhìn cũng có chút thương xót, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngài giúp lão một chút đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ a.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tróc quỷ tiêu hao pháp lực lắm, hơn nữa đó lại là một lệ quỷ, rất phiền toái, sao ta phải vô duyên vô cớ giúp cho lão? Cậu đừng quên ngày mai có một đại gia mời ta làm phép, trả năm vạn đồng.”

Tiểu Mã ngầm hiểu ý, gật gật đầu nói: “Cũng phải, ngài dùng hết pháp lực, nhỡ ngày mai gặp phải lệ quỷ thì biết làm sao? Xui xẻo là phải gỡ bảng hiệu a. Tiên sinh, nhân lúc người này chưa chết, chúng ta mau đi để tránh lát nữa xảy ra án mạng, dính vào mệt lắm…”

Hai người vừa xoay người định rời khỏi, đúng lúc này, Từ Hàm Đan cố ý buông lỏng tay, lão chủ quán cố sức hít một hơi, la lớn: “Hai vị cứu mạng! Van cầu các người, ta trả thù lao, bao nhiêu cũng được hết!”

Gã chỉ vừa nói được một câu, cổ lại bị nữ quỷ siết chặt, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ, miệng phát ra âm thanh “Um…um…”.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, do dự một chút, tựa hồ đã quyết định, nói: “Ta lấy không nhiều, người khác bỏ năm vạn mời ta ngày mai tróc quỷ, ông đưa ta sáu vạn, thế nào, chỉ hơn có một vạn đồng, coi như là phí bồi thường danh dự, bởi vì ngày mai ta không tác pháp được, làm mất uy tín của bản thân!”

Lão chủ quán sắp chết, đừng nói sáu vạn, có là mười sáu vạn gã cũng không thể không trả, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Gã liền liều mạng gật đầu.

Từ Hàm Đan vừa nghe Diệp Thiếu Dương muốn giúp, lập tức thả lão chủ quán ra, nhào tới người hắn.

Diệp Thiếu Dương giả bộ rút ra Đào Mộc Kiếm chém lia chém lịa, hai người chiến đấu rất kịch liệt. Diệp Thiếu Dương mở rộng chiêu thức trông rất uy phong, lão chủ quán đứng ở một bên nhìn thấy há hốc mồm, nghĩ thầm đây mới là cao nhân, có thể bất phân thắng bại với lệ quỷ.

Qua hồi lâu, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng chờ nữ quỷ ra chiêu sơ hở, lập tức đuổi theo, mạo hiểm bắt được, thu vào một lá bùa, ngồi dưới đất há mồm thở dốc, lau mồ hôi, cảm khái nói rằng: “Quỷ thật là lợi hại, suýt chút nữa ta không phải là đối thủ của nàng!”.

Ngẩng đầu nhìn lại, lão chủ quán đang núp ở phía sau quầy, trợn mắt hốc mồm nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương đưa tay ra dấu với gã, bảo rằng: “Sáu vạn, sáng mai gọi cho ta, Tiểu Mã, ghi số tài khoản!”

“OK sếp!”. Tiểu Mã rút một tờ hóa đơn trên quầy, viết xuống tên họ của mình và số tài khoản ngân hàng, nhét vào trong tay gã, nói rằng: “Cảnh cáo ông đừng có giở trò đó nhé, nữ quỷ kia chỉ tạm thời bị nhốt trong lá bùa, nếu ông dám không trả tiền, chúng tôi sẽ thả nữ quỷ kia ra, đến lúc đó ông có đưa mười vạn, chúng tôi cũng không cứu đâu!”

Lão chủ quán tuy yêu tiền nhưng vẫn sợ dáng dấp ghê tởm của nữ quỷ, nào dám để cho nàng xuất hiện lần nữa, đến lúc đó Thiên sư đi rồi, mình biết tìm cao nhân như vậy ở đâu? Lập tức gã chắp tay thở dài, khẳng định ngày mai trời vừa sáng sẽ đưa tiền.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã lúc này mới hài lòng trở về phòng, nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, lão chủ quán trong lòng xúc động, không ngờ tiểu tử này còn trẻ mà lại là một đại pháp sư tu vi lớn như vậy, có khả năng thu phục được lệ quỷ, thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài…

p/s: 2 thằng diễn max sâu =))
Chương 142 - Một mực chờ người (3)

Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương thả Từ Hàm Đan ra, Từ Hàm Đan che mặt cười nói: "Đại pháp sư, ngài diễn thật tốt, vạn nhất ngài thật sự muốn thu phục tôi, tôi cũng không đỡ nổi một chiêu!"

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói rằng: "Sáu vạn này xem như là tiền bồi thường lúc trước y thấy chết không cứu, nói cho ta biết nhà của ngươi ở đâu, ta gửi ba vạn đồng cho cha mẹ ngươi, còn lại ba vạn..."

Tiểu Mã sợ hắn đem toàn bộ tiền cho người ta, vội vàng tiếp lời: "Đúng đúng, chúng ta hơn nửa đêm xuất công khổ sở, ba vạn còn lại xem như là phí lao động."

Hai mắt của Từ Hàm Đan đỏ ngầu, luôn miệng nói cám ơn.

Diệp Thiếu Dương lại nói: "Ngươi đưa danh tính và địa chỉ của bạn trai ngươi cho ta, trước tiên hãy nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm ngày mai chúng ta giúp ngươi tìm được hắn, dẫn hắn tới gặp ngươi, vậy nhé!"

Nói xong, hắn nháy mắt với Tiểu Mã, thu dọn đồ đạc, cả hai cùng nhau đi tới căn phòng kế bên.

"Ba vạn đồng!". Tiểu Mã cười hì hì: "Tiểu Diệp tử, cậu diễn sâu quá đó, tôi nghĩ lần sau chúng ta cũng có thể làm như vậy, hoặc là tìm một con quỷ khác giúp..."

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Ngẩng đầu ba thước có thần minh, cậu dám náo loạn ở dương gian, đến cõi âm chắc chắn sẽ bị phạt. Nếu cậu không sợ xuống chảo dầu thì cứ làm!”.

Tiểu Mã nghe thấy ba chữ "Xuống chảo dầu" thì sợ đến sắc mặt trắng bệch, thắc mắc: "Vậy cậu gạt người ta ba vạn thì sao?"

"Ba vạn đó không phải là gạt. Pháp sư tróc quỷ, thu tiền là đạo lý hiển nhiên, không thì lấy gì mà ăn? Thu bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu chuyện, chúng ta giúp gã tránh khỏi rủi ro, còn đuổi nữ quỷ, lấy ba vạn đã là quá rẻ!”.

Tiểu Mã đi tới nói một tiếng: "Sao lại phải giúp gã tránh khỏi rủi ro?"

"Tội thấy chết không cứu ắt có án phạt, tôi lấy tư cách là phán quan nhân gian mà thu tiền của gã, chẳng khác nào thay gã giảm bớt một phần tội nghiệt, giúp gã sau khi chết sẽ đỡ hơn một chút."

Tiểu Mã ngơ ngẩn, hừ một tiếng nói: "Nếu như vậy tôi tình nguyện không lấy tiền của gã, để cho gã sau khi chết đi phải thụ cực hình!"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói rằng: "Đạo tâm chính là lấy thiện làm gốc. Hơn nữa tôi chỉ thu ba vạn để gã đến cõi âm giảm bớt một chút hình phạt, không phải là miễn toàn bộ."

Tiểu Mã nghe thấy thế thì mới hài lòng.

Ba vạn đồng sắp tới tay, hai người đều rất vui vẻ, thoả mãn leo lên giường ngủ.

Ngủ tới hơn bảy giờ, Diệp Thiếu Dương rời khỏi giường, gọi Tiểu Mã dậy, đánh răng rửa mặt, cả hai cùng đi đến phòng kế bên tìm Từ Hàm Đan hỏi tên bạn trai của nàng: Vương Tiểu Phi, nhà buôn bán duy nhất tại khu trấn trên.

"Tiểu Mã, cậu đi đi, lựa lời mà nói như thế nào cho phải. Nhớ kỹ, chuyện này chỉ có thể nói với một mình hắn."

Sau khi Tiểu Mã rời khỏi, Diệp Thiếu Dương và Từ Hàm Đan cùng ngồi trên giường đợi, Từ Hàm Đan nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương , run giọng nói: "Đại pháp sư, tôi rất lo lắng."

Diệp Thiếu Dương nói vài lời tốt đẹp an ủi nàng.

Đúng lúc này, Tạ Vũ Tình chợt từ ngoài cửa đi vào, Từ Hàm Đan chẳng qua chỉ là quỷ hồn sơ cấp, không biết dùng Quỷ Chướng Nhãn (1), cho nên người bình thường cũng có thể thấy nàng.

(1) Quỷ Chướng Nhãn: Thuật che mắt của quỷ

"Tên vô lại, đi ăn cơm thôi!". Tạ Vũ Tình vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang tay trong tay với một hot girl ngồi trên giường, lập tức hóa đá tại chỗ, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt toát ra một sự phức tạp, hừ lạnh một tiếng, nói: "Xin lỗi, làm phiền.", sau đó xoay người rời đi.

"Này này, đừng hiểu lầm!". Diệp Thiếu Dương tiến lên chắn trước cửa, giơ hai tay ra: "Không phải như cô nghĩ đâu!"

Tạ Vũ Tình cười chua xót đau khổ, lạnh lùng nói: "Ta hiểu lầm hay không thì có gì quan trọng?"

"Tỷ tỷ, cô thật sự hiểu lầm rồi!".

Tạ Vũ Tình vừa nghe xong liền tức giận, mọi chuyện rõ ràng như vậy, lại còn dám nói là hiểu lầm, tính cách nữ hán tử bỗng nhiên nổi lên, giậm chân, xoay người sang chỗ khác, muốn quở trách nữ sinh lỗ mảng này một chút, kết quả vừa nhìn thấy tướng mạo của nàng, mọi lời nói trong nháy mắt đều bị chặn lại:

Nữ sinh kia trợn to hai con mắt vương đầy tơ máu, lè lưỡi dài đến trước ngực.

Ách... thì ra là một nữ quỷ?

Từ Hàm Đan giơ tay lên lau mặt, khôi phục lại dáng vẻ thanh tú, có chút khẩn trương nhìn Tạ Vũ Tình, nói: "Tỷ tỷ, hù dọa cô rồi, xin lỗi, tôi chỉ có thế làm như vậy mới chứng minh được mình trong sạch, tránh để cho cô hiểu lầm bạn trai..."

Tạ Vũ Tình vốn đang bị giật mình nhưng vừa nghe xong câu đó thì nhất thời tâm trạng sung sướng, sắc mặt lại còn đỏ một chút, kết quả lại nghe thấy Diệp Thiếu Dươnng than vãn: "Ai là bạn trai của cô ta, ngươi nhìn kỹ lại chút đi, hai chúng ta có cái gì giống một đôi tình nhân không?"

Lời nói này đã quét sạch sẽ mọi tình cảm vui sướng trong lòng Tạ Vũ Tình, nàng dùng nhãn thần u ám nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, cho dù chỉ còn lại một người đàn ông trên thế giới, ta cũng sẽ không chọn ngươi."

Diệp Thiếu Dương nhún vai, phụ nữ đúng là chúa ảo tưởng.

Nghe xong chuyện về Từ Hàm Đan, Tạ Vũ Tình cũng thổn thức không ngớt, ngồi xuống bên cạnh nàng, đợi Tiểu Mã trở về.

Từ Hàm Đan vẫn soi gương biến hóa ra đủ các loại kiểu tóc trang phục, trưng cầu ý kiến của Tạ Vũ Tình, sợ mình ăn mặc không đẹp lại khiến Vương Tiểu Phi chướng mắt, lại sợ ăn mặc qua loa không giống với mình trước kia sẽ làm Vương Tiểu Phi không ưa.

Tạ Vũ Tình lặng lẽ kéo Diệp Thiếu Dương qua một bên, hỏi: "Nếu như bọn họ muốn nối lại tiền duyên thì phải làm sao bây giờ? Ngươi sẽ tác thành cho bọn họ ư, hay là, dùng gậy đánh uyên ương (2)?

(2) Nguyên bản là Bổng đả uyên ương, ý chỉ sự chia rẽ phu thê ân ái, khiến cho đôi uyên ương tan vỡ.

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Chỉ sợ các cô đều suy nghĩ nhiều rồi. Chờ Tiểu Mã dẫn người về hãy nói."

Lúc này, trên hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân, có những tiếng bước chân rất nặng, Tạ Vũ Tình vừa nghe thấy đã nói: "Có lẽ Tiểu Mã đã trở về."

Từ Hàm Đan đứng phắt dậy, hai tay che miệng, hồi hộp chờ đợi.

Kết quả, Tiểu Mã chỉ trở về một mình, tức giận ngồi phịch xuống giường, quát mắng: "Tức quá! Con mẹ nó, tức quá đi mất!"

"Chuyện gì đã xảy ra, nói mau!". Diệp Thiếu Dương linh tính đã xảy ra vấn đề, gấp gáp hỏi.

Tiểu Mã thở dài, liếc mắt nhìn Từ Hàm Đan, nói: "Em gái, em nhìn lầm rồi, người trong lòng của em đã kết hôn!"

Thân thể Từ Hàm Đan thoáng run rẩy, mềm nhũn ngã xuống đất. Tạ Vũ Tình sợ nàng bất tỉnh, muốn khuyên nàng vài câu, đột nhiên nghĩ đến quỷ hồn hình như không hôn mê.

Diệp Thiếu Dương thúc giục hỏi thăm, Tiểu Mã liền kể sơ qua quá trình đi tìm Vương Tiểu Phi: "Tôi dựa theo địa chỉ cung cấp tìm thấy cha mẹ hắn, bọn họ nói cho tôi biết hắn đã kết hôn, còn chỉ cho tôi nhà ở của hắn hiện tại. Tôi đón xe tới thì thấy bọn họ đang ở trong vườn nhà, đó là một vườn hoa với phong cách Tây.”.

“Hai người này cũng rất nhàn hạ, hừ hừ, nam chăm hoa tỉa lá, nữ đánh đàn dương cầm. Tôi gọi Vương Tiểu Phi đến kể hết mọi chuyện cho hắn, nhất thời sắc mặt hắn trắng bệch. Bị tôi chất vấn, hắn cũng đã nói thật.".
Chương 143 - Quỷ khí bao phủ bệnh viện

Tiểu Mã nhìn thoáng qua Từ Hàm Đan, nói tiếp: "Đêm hôm đó hắn không tới tìm em là bởi vì cha mẹ hắn giam hắn lại, sau hắn nghe nói em chết nên tất nhiên không tới chỗ hẹn ước. Cha mẹ hắn sợ hồn phách của em đi tìm hắn nên đã mời một pháp sư làm phép ở nhà, dán bùa trên cửa chính, ngăn cản em đến!”.

“Vương Tiểu Phi nói hắn vẫn còn thích em, tuy nhiên hắn còn nói người chết thì hết, hắn cũng không thể vì em mà ở giá cả đời, cho nên hắn đã từ từ thích cô gái mà mẹ hắn giới thiệu. Ba tháng sau khi em chết, bọn họ đã kết hôn, nếu không phải vì vợ hắn đang mang thai, anh đã tát hắn một phát chết luôn rồi!"

Từ Hàm Đan thất thần ngồi trên giường, nhìn mình trong gương, chua xót cười nói: "Vậy không cần phải lo lắng bộ dáng của mình như thế nào, mặc trang phục gì để gặp anh ấy rồi!".

Tạ Vũ Tình khuyên nhủ: "Cô chết, người ta tìm người yêu mới, dù rằng hơi sớm một chút, lại có vẻ tuyệt tình, hơn nữa cô người yêu kia… nhưng cũng không phải là không thể hiểu được!"

Tiểu Mã tiếp lời, hầm hừ nói rằng: "Mẹ nó, nếu chỉ như thế thì tôi tức làm gì? Vấn đề là tôi kể chân tướng cho hắn nghe, hắn cũng tin đấy, nhưng rồi hắn nói, người-quỷ khác biệt, hắn không muốn gặp em. Hơn nữa hắn đã có vợ, không tiện gặp mặt. Tôi liền bảo hắn chỉ cần gặp em một chút thôi, hắn vẫn kiên quyết mặc kệ, nói gì cũng xua đi, bảo có gặp cũng còn nghĩa lý gì!? Khốn khiếp thật, em vì hắn mà bỏ nhà ra đi, vì hắn mà chết, vì hắn mà chờ đợi lâu như vậy không thể siêu thoát, thế mà hắn vẫn không chịu gặp em dù chỉ một lần…”.

Từ Hàm Đan rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc nức nở.

"Thật là một tên cặn bã!". Tạ Vũ Tình nghe xong cũng không chịu nổi: "Tiếc là hắn chưa phạm pháp, nếu không ta sẽ giết chết hắn! Phải rồi tên vô lại, hay là để ta giúp ngươi lấy ngày tháng năm sinh của hắn, ngươi câu hồn phách của hắn, tẩn hắn một trận!"

Tiểu Mã vội vàng nói: "Ý hay đó, giống như Trần Vũ lúc trước vậy, phải để cho hắn biết tay!"

Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, Từ Hàm Đan đã ngưng khóc, tỉnh táo lại, nói: "Kỳ thực tôi đã sớm biết anh ấy cố tình vứt bỏ tôi để ở bên cạnh cô gái khác, cho nên tôi mới muốn cùng anh ấy ra đi, tới miền đất mới, làm lại từ đầu. Bây giờ tôi mới biết là mình sai rồi, nếu như trái tim của một người đã không ở bên cạnh tôi, tôi có trói cũng không trói được!”.

Nàng thở dài, liếc mắt nhìn ba người , miễn cưỡng cười nói: "Ba vị, không cần tức giận vì tôi đâu, tôi chờ nửa năm chỉ vì muốn chờ kết quả cuối cùng, bất kể là kết quả gì, tôi cũng không hối tiếc. Lòng người khó đoán, ai cũng không thể tránh khỏi. Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi, chấp niệm của tôi đến đây là kết thúc, đại pháp sư, hãy đưa tôi tới âm phủ trình báo."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, an ủi vài câu, vẽ một đạo Dẫn hồn phù. Từ Hàm Đan khoát tay áo nhìn ba người, bám vào lá bùa, nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa.

Vành mắt Tạ Vũ Tình có chút đỏ lên, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô gái ấy thật sự quá khổ, tên vô lại, người ta ở dương gian lâu như vậy, đến âm phủ có bị phạt hay không?"

"Đương nhiên rồi, bất quá tôi đã làm dấu trên lá bùa, khi nàng ta đến gặp phán quan, phán quan nhất định sẽ để cho tôi chút mặt mũi mà xem xét giảm bớt trừng phạt!"

Tiểu Mã gào lên: "Vì sao không miễn toàn bộ nghiêm phạt? Em ấy có làm gì sai đâu?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc Tiểu Mã, nói: "Sao không làm sai? Nàng không phải bị người ta câu hồn, lại vì chấp niệm quá sâu mà không xuống âm ty trình báo, một mực ở lại nhân gian, tuy tình ngay lý gian nhưng cũng đã phạm sai lầm!"

Tiểu Mã không phục, hừ một tiếng nói: "Bất công quá, Từ Hàm Đan si tình phạm sai lầm, còn tên phụ bạc kia thì sao?".

Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Ai bảo cậu hắn không bị gì? Thay lòng đổi dạ, vứt bỏ người yêu, đồng thời gián tiếp hại chết nàng, pháp luật dương gian không quản được, thế nhưng sau khi chết sẽ bị âm ty nghiêm phạt thích đáng, nếu so với án phạt của Từ Hàm Đan chắc chắn không chỉ gấp mười lần!"

Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình nghe xong, bất bình trong lòng cũng trở nên giảm bớt.

"Aizzz, hỏi thế gian tình là gì...", Tiểu Mã còn muốn cảm khái một chút, Diệp Thiếu Dương đã đá một cước vào mông cậu.

"Bớt nhảm đi, lo mà làm chính sự!"

"Đúng đúng, tôi phải đi thu tiền của lão chủ quán trước!". Tiểu Mã lập tức thay đổi bộ dáng, mặt mày hồng hào chạy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình thu dọn đồ đạc xong thì đi đến phòng khách, Tiểu Mã đang giúp chủ quán thao tác máy vi tính, chuyển sáu vạn vào tài khoản ngân hàng của cậu. Xong việc, lão chủ quán cười khổ méo mó, "nhiệt tình" tiễn bọn họ rời đi.

Ăn xong điểm tâm, Diệp Thiếu Dương phân phó cho Tiểu Mã cất tiền, dựa theo địa chỉ mà Từ Hàm Đan đưa cho chuyển ba vạn đến cho cha mẹ nàng. Bởi vì được một vạn cho nên Tiểu Mã rất vui vẻ làm người chuyển tiền, gọi một chiếc taxi tới rồi rời đi.

Diệp Thiếu Dương ngồi trên xe của Tạ Vũ Tình lấy ra La Bàn Âm Dương nghiên cứu, chiếc xe chạy một vòng trên con đường chính quanh thôn.

"Làm vậy có thể tìm được trận pháp kia hay không?". Tạ Vũ Tình không hiểu hỏi, liếc nhìn La Bàn Âm Dương, mặt trên có rất nhiều kim và chỉ số đồng hồ, trông hoa cả mắt.

Diệp Thiếu Dương nói: "Rất đơn giản, mục đích của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là bố trí nhiều phân trận, mỗi phân trận hấp thu tà khí tại nơi nó thiết lập, dùng để sửa đổi phong thuỷ. Vì vậy phân trận của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận nhất định phải là nơi có tà khí nồng đậm nhất, cho nên dùng La Bàn Âm Dương rất dễ tìm thấy."

Tạ Vũ Tình "À" một tiếng, lại hỏi: "Tà khí là cái gì?"

"Quỷ khí, thi khí, yêu khí, âm khí, oán khí, tất cả đều thuộc về tà khí. Mau rẽ trái!"

Tạ Vũ Tình lái xe qua một con đường nhỏ bên trái, đi được khoảng một trăm mét thì dừng lại trước một tòa nhà, hai bên tòa nhà có hai con đường nhỏ, nàng chợt hỏi: "Đi đâu tiếp?”.

"Không đi đâu hết, chính là bệnh viện này!". Sắc mặt của Diệp Thiếu Dương trầm xuống.

"Ở đây?". Tạ Vũ Tình nhìn tòa nhà bệnh viện, quan sát nửa ngày, nói rằng: "Có gì đâu?"

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo phun vào mắt của Tạ Vũ Tình, nói rằng: "Nhìn đi!"

Tạ Vũ Tình dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra, nhất thời hít vào một hơi thật sâu: Toàn bộ bệnh viện bị bao phủ bởi một tầng khí đỏ như máu.

"Đây là..."

"Quỷ khí, dung hợp với mùi máu tanh!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười khổ: "Quỷ khí nồng nặc như vậy, xem ra đối thủ của chúng ta lần này sẽ là một con ác quỷ. Chỉ cần không giống Quỷ ăn thi là tốt rồi!".

Hai người xuống xe đi tới trước cửa bệnh viện, nhìn kỹ lại, bệnh viện có một cái sân rất lớn, toàn bộ tòa nhà cao khoảng năm, sáu tầng, quy mô không nhỏ. Tạ Vũ Tình giải thích, bệnh viện này tuy thuộc một trấn nhỏ nhưng lại là bệnh viện lớn nhất trong tất cả các trấn, cho nên quy mô mới lớn như thế.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Quy mô càng lớn thì lại càng phiền phức cho việc điều tra, xem ra tôi phải ở nơi này thêm mấy ngày. Cô có cách nào liên hệ với lãnh đạo bệnh viện hay không, gọi bác sĩ y tá nào đó để phối hợp điều tra?"

Tạ Vũ Tình nói: "Hơi phiền toái, để ta lợi dụng thân phận cảnh sát thử xem!”

Nói xong, hai người đi vào cửa bệnh viện. Đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh: "Diệp Thiên sư?"

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một tiểu loli mặc đồng phục y tá, cười tủm tỉm đang nhìn hắn. Trông có vẻ hơi quen mặt, ai vậy?
Chương 144 - Đồ tôn

"Đại pháp sư, anh không nhớ em hả? Em là Hứa Nhã Quyên!". Cô gái tiến đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngày trước ở nhà lão trưởng thôn, em và mẹ đã cùng nhau đỡ đẻ cho Tiểu Phương, kết quả gặp phải Quỷ anh..."

Diệp Thiếu Dương vỗ gáy một cái: "À, thì ra là em gái, mẹ em ngày trước bị dọa đến ngất xỉu, bây giờ thế nào rồi?"

"Đã sớm không sao! Diệp Thiên sư, anh đến đây làm gì?"

"Anh..."

Hứa Nhã Quyên cướp lời: "Tróc quỷ phải không?". Không đợi hắn trả lời, cô đã nhíu mày nói tiếp: "Diệp Thiên sư, bệnh viện bọn em quả thực có chuyện ma quái, hiện tại lòng người hoang mang lo sợ, anh phải điều tra cho kỹ đó nha!".

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, liếc mắt nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi Hứa Nhã Quyên: "Sao?"

"Suỵt...". Hứa Nhã Quyên nhìn hai bên trái phải một chút, thấp giọng nói: "Lãnh đạo không cho bọn em công khai dư luận. Nếu anh muốn điều tra thì hãy bí mật tới tìm em!"

Diệp Thiếu Dương nói: "Thiếu chút nữa quên hỏi em, em làm ở đây à?"

"Thực tập y tá khoa phụ sản. Á, trễ giờ rồi. Diệp Thiên sư, em chờ anh tìm em đó nha!". Nói xong cô chạy vù vào bệnh viện.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng cô chạy trốn, cười nói: "Em gái này thật có ý tứ!"

Tạ Vũ Tình bĩu môi: "Ngươi chú ý không đúng chỗ rồi, cô bé ấy bảo bệnh viện này có chuyện ma quái chứ có bảo có liên quan đến trận pháp kia đâu?"

"Tám phần mười là có. Đi thôi, tìm viện trưởng nói chuyện."

Hai người đi tới ký túc xá, dựa vào bảng hiệu tìm được phòng viện trưởng.

Viện trưởng bệnh viện là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, gọi là Trịnh Kiêu Phi, ngoại hình nho nhã, mang một cặp mắt kính. Diệp Thiếu Dương chú ý tới hoa văn vân rùa trên gọng kính của y, trong quá khứ có những Âm Dương sư biết dùng vỏ rùa để làm gọng kính trừ tà. Hiện nay chỉ còn lại một số pháp sư vẫn tiếp tục sử dụng tập quán này.

Tạ Vũ Tình vừa vào cửa đã móc ra thẻ cảnh sát, Trịnh Kiêu Phi xem qua, cung kính cúi chào: "Thì ra là Tạ đội trưởng! Thất kính thất kính, vị này chính là..."

"Cố vấn đội hình cảnh của chúng ta, Diệp tiên sinh.". Tạ Vũ Tình nói: "Lần này chúng ta tới là vì có người báo bệnh viện của các ngươi xảy ra... chuyện lớn, chúng ta nhận lệnh đến điều tra một chút, Trịnh viện trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Diệp Thiếu Dương kính nể nhìn Tạ Vũ Tình, cảnh sát quả nhiên là siêu lừa đảo, cái gì cũng không biết nhưng vẫn có thể sắp xếp đặt bẫy người khác.

Quả nhiên, Trịnh Kiêu Phi biến sắc, thở dài, nói: "Tạ đội trưởng nói đến sự cố điều trị trước kia ư, sao nào, có người báo cảnh sát?"

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, lại có một vụ án mạng khác? Không đợi nàng mở miệng, Trịnh Kiêu Phi đã nói rằng: "Nếu các người muốn điều tra thì tôi sẽ tuyệt đối phối hợp, có điều... Cá nhân tôi nghĩ chuyện này rất lạ, các người chưa chắc tìm ra chân tướng đâu."

"Hử, lời này có ý gì?"

"Ừ thì...". Trịnh Kiêu Phi chần chừ nhìn hai người, do dự nói: "Có mấy lời mà dựa theo nghề nghiệp của tôi, thật sự rất khó nói."

Tạ Vũ Tình vừa nghe xong thì thấy tò mò, hỏi: "Trịnh viện trưởng nói thẳng đừng ngại, đây không phải là trường hợp chính thức, ông không cần phải sợ lời nói làm ảnh hưởng đến công việc của mình, tất cả là tự bọn ta muốn đi điều tra."

Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Kiêu Phi cũng yên lòng, gật đầu, bắt đầu hạ giọng: "Nói ra các người có thể không tin, chúng tôi quan sát qua camera thì phát hiện, chuyện này là do… ma quỷ làm!”.Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương nhìn nhau cười cười, Trịnh Kiêu Phi lại tưởng là đang cười nhạo y, nhún nhún vai, có chút không thích bảo: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, các người cứ xem như nãy giờ tôi chưa nói gì đi, muốn điều tra thì tôi sẽ phối hợp, cả viện chúng tôi đều phối hợp!". Trong giọng nói của y thấp thoáng chút ý tứ thách thức, kiểu như ta muốn chống mắt lên xem bọn ngươi sẽ điều tra ra kết quả gì.

Diệp Thiếu Dương nhìn y, hỏi: "Trịnh viện trưởng, ông thân là bác sĩ mà cũng tin quỷ thần?"

Trịnh Kiêu Phi vân đạm phong khinh cười cười: "Có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ!".

Tạ Vũ Tình nhịn không được "Xì" một tiếng, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: "Trịnh viện trưởng, ta cũng không vòng vo với ông, vị này chính là Diệp tiên sinh, cố vấn thần quái của đội hình cảnh chúng ta! Chúng ta biết bệnh viện các người xảy ra sự kiện linh dị, cho nên thỉnh ngài tới điều tra, nếu không sao ta dám không mang theo cảnh sát nào tới đây?"

Trịnh Kiêu Phi ngẩn ra, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, hỏi: "Diệp tiên sinh từ đâu tới?"

"Mao Sơn." Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.

Trịnh Kiêu Phi vừa nghe xong liền nở nụ cười: "Xin lỗi nhé Diệp tiên sinh, tôi nói thẳng, cậu nói môn phái khác thì tôi còn có thể tin, thế nhưng Mao Sơn... Căn cứ theo tôi được biết, Mao Sơn nhiều năm nay không mở cửa thu nhận đồ đệ, mà Diệp tiên sinh lại còn trẻ như vậy..."

Diệp Thiếu Dương biết Trịnh Kiêu Phi có ý bảo mình là lừa đảo, cũng khó trách, Mao Sơn là đại môn phái hàng đầu trong chính đạo, tiếng tăm lừng lẫy như vậy, rất nhiều kẻ bịp bợm giang hồ đều tự xưng mình là đệ tử Mao Sơn. Trịnh Kiêu Phi nếu đã biết Mao Sơn nhiều năm nay không thu nhận đồ đệ, chứng tỏ y cũng có chút lai lịch, lập tức hỏi: "Sao ông biết chuyện của Mao Sơn?"

Trịnh Kiêu Phi cười nhạt một tiếng: "Tại hạ may mắn học qua vài đạo pháp ở Long Hổ Sơn, Long Hổ Sơn và Mao Sơn lại là nhị tông đạo môn nam bắc, chúng ta cũng coi như là một nửa đồng môn.". Câu cuối của y rất có ý giễu cợt.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Đúng là một nửa đồng môn, nhưng mà không được tính là sư huynh đệ!”.

Trịnh Kiêu Phi cười cười: "Ồ, các hạ cuối cùng cũng đã thừa nhận không phải là đệ tử Mao Sơn?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Ông hiểu lầm ý tôi rồi, chưởng môn Trương Thước của Long Hổ Sơn thua Thanh Vân Tử của Mao Sơn hai đời, bàn về vai vế, hắn nên gọi tôi một tiếng sư thúc, ông là đệ tử của hắn, ông thấy ông nên gọi tôi là gì?"

Trịnh Kiêu Phi đột nhiên biến sắc, nói rằng: "Khoác lác, vai vế đều được phân chia trong nội môn, sư phụ Trương Thước của tôi đích xác gọi Thanh Vân Tử là sư tổ, thế nhưng Quách đạo trưởng cũng không dám mạo xưng là sư thúc của ngài, nếu bàn về cấp bậc, chỉ có đệ tử chân truyền Diệp Thiên sư của chưởng môn Thanh Vân Tử mới dám xưng một tiếng sư thúc mà thôi..."

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn y: "Ông nói ai?"

"Diệp Thiên sư của Mao Sơn, lúc này đang ở Thạch Thành…"

"Ông nói ai?". Diệp Thiếu Dương lặp lại một lần nữa.

"Diệp...". Trong phút chốc, Trịnh Kiêu Phi giống như bị điện giật, trong đầu nghĩ đến thứ gì đó, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu... cũng họ Diệp?"

Tạ Vũ Tình chen vào một câu: "Vị này chính là Diệp Thiên sư mà ông nói, Diệp Thiếu Dương!"

Trịnh Kiêu Phi hóa đá tại chỗ, một lúc sau, sắc mặt chợt biến thành màu gan lợn, bỗng nhiên đứng phắt dậy, dựa theo quy củ của đạo môn mà bái lạy Diệp Thiếu Dương mấy cái: "Diệp Thiên sư, Diệp sư tổ, con...". Nhớ tới chuyện lúc nãy làm tổn hại hắn, ruột y chợt co thắt, vô cùng ăn năn, đến câu xin lỗi cũng không dám mở miệng nói.

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo: "Người không biết không có tội, Trịnh viện trưởng không cần suy nghĩ nhiều, nói gì đi nữa, chúng ta cũng là một nửa đồng môn."

Trịnh Kiêu Phi trong lòng cảm động, không hổ danh là Thiên sư, khí độ bất phàm, chỉ là Diệp Thiếu Dương càng như vậy, y càng cảm thấy bất an. Dập đầu nhận lỗi một hồi lâu, y mới từ từ đứng dậy, ba người ngồi xuống ghế trò chuyện lần nữa.

Diệp Thiếu Dương hỏi Trịnh Kiêu Phi: "Trịnh viện trưởng làm sao biết tôi đang ở Thạch Thành?"

Trịnh Kiêu Phi nói: "Diệp sư tổ..."

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Đừng gọi như vậy, đây là thành thị, gọi như vậy nghe rất kỳ quái, cứ gọi tôi là tiểu Diệp!”.
Chương 145 - Tiếp Âm Sanh Bà

Trịnh Kiêu Phi chắp tay nói rằng: "Không dám đắc tội, ở nơi công khai, tôi gọi ngài là Diệp tiên sinh!"

"Diệp tiên sinh không biết đâu, hiện giờ toàn bộ Thạch Thành, chỉ cần là người có dính dáng đến giới pháp thuật thì đều biết đến đại danh của ngài. Diệp tiên sinh vừa đến Thạch Thành đã dẹp yên ký túc xá SỐ 4 tồn tại bảy mươi năm, dễ dàng thu phục một âm sào bách quỷ mà các pháp sư khác chỉ dám đi vòng quanh, không dám vào, đố ai không phục?"

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo nói rằng: "Tôi không muốn nghe tin đồn nhảm, chuyện đó tuyệt đối không dễ dàng gì, suýt chút nữa đã chết ở bên trong."

Trịnh Kiêu Phi cười ha ha: "Mặc kệ thế nào, Diệp tiên sinh cũng đã công thành danh toại, hiện tại có không ít phú hào Thạch Thành muốn mời ngài đến phong thuỷ khai quang, ra giá vô cùng cao, nhưng khổ nổi không ai tìm thấy ngài. Họ đến thỉnh lão Quách thì lão Quách bảo lịch của ngài bận kín hết rồi, phải chờ một tháng sau trở lên.".

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ, ôi mẹ nó mình thành danh nhân rồi, cảm giác này... cũng không tệ lắm. Chờ triệt hạ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận xong, mình sẽ nhờ lão Quách giúp mình giao thiệp làm ăn, lăn lộn kiếm ít tiền và bằng hữu chi viện.

"Bớt nói lạc đề, Trịnh viện trưởng, kể chuyện ma quái trước đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Trịnh Kiêu Phi hít sâu một hơi, nói rằng: "Chuyện này nói miệng cũng không rõ, để tôi cho hai người xem video clip, trong máy vi tính của tôi có giữ một bản!"

Nói xong y trở lại trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, tìm được một đoạn video clip, bấm phát hình.

Đây là một đoạn video ghi lại cảnh tượng tại phòng sinh, trong video, những bác sĩ và y tá đang đỡ đẻ cho một người phụ nữ, để bảo vệ lý lịch, thông tin về người này đã bị bôi mờ.

"Hiện giờ tất cả còn đang bình thường, sản phụ sinh thuận, thế nhưng qua hai mươi phút sau thì...". Trịnh Kiêu Phi vừa nói vừa rê chuột kéo đến đoạn hơn mười phút sau: "Nhìn kìa, sản phụ đang ngó lên trần nhà, vẻ mặt không riêng gì thống khổ mà còn có sự sợ hãi..."

Trong video, Diệp Thiếu Dương thấy sản phụ đang há mồm trợn mắt nhìn trần nhà, thế nhưng camera không quay được vị trí đó.

Ba phút sau, cửa phòng sinh chợt bị đẩy ra, một bóng người thấp lùn, lưng còng đi đến bên cạnh giường, trên đầu đội một chiếc khăn màu đỏ, một chùm tóc bạc thoáng lộ ra bên ngoài, dựa theo suy đoán, đây hẳn là một lão bà bà. Bà mặc một bộ quần áo đen dài đến bàn chân, cánh tay trái có một đoạn dây xích đen quấn lấy, tay phải cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong rổ toàn là tiền giấy, đi tới sau lưng đám y tá.

Tạ Vũ Tình che miệng thốt lên: "Bà lão này là..."

Trịnh Kiêu Phi nói: "Tạ đội trưởng đừng gấp, cứ xem tiếp!"

Một bác sĩ dường như phát hiện ra cửa phòng sinh bị mở, vì vậy gọi một người y tá đóng cửa, y tá kia quay đầu trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương thấy đó là Hứa Nhã Quyên.

Hứa Nhã Quyên đi xẹt qua bà lão rồi đóng cửa, sau đó lại quay trở về bên giường, dường như hoàn toàn không nhìn thấy bà lão. Thế nhưng sản phụ lại đột nhiên phát hiện ra bà lão, kích động giơ ngón tay chỉ vào bà. Camera không phát ra âm thanh, thế nhưng nhìn biểu tình và ngôn ngữ tay chân của sản phụ, có thể thấy lúc đó nàng sợ hãi cỡ nào.

Các bác sĩ và y tá nhìn theo hướng ngón tay của nàng nhưng lại không thấy gì cả, hai người y tá đến vỗ vai sản phụ như ra sức an ủi, khuyên nàng bình tĩnh.

"Chỉ có sản phụ mới thấy được bà lão!". Trịnh Kiêu Phi nói rằng.

"Làm phiền một chút!". Tạ Vũ Tình đột nhiên cắt lời: "Ta nghĩ mãi, vì sao camera quay được hình bà lão?"

"Những bác sĩ y tá không thấy là vì bà lão này dùng Quỷ Chướng Nhãn che mắt, có điều bà ta không biết có camera tồn tại, không thể che giấu mình, cho nên camera cũng quay được hình như gương soi, quỷ có thể che lại ánh mắt con người, nhưng không nhất định có thể che được gương chiết xạ."

Bà lão kia đi tới trước mặt sản phụ, thổi vào mặt nàng một cái, sản phụ lập tức nằm yên bất động. Bà lão lại bò lên trên thân thể của nàng, đẩy miệng của nàng ra, thổi khí vù vù vào trong miệng.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày, Tạ Vũ Tình sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Không lâu sau, hài tử ra đời, bác sĩ y tá chạy ngược chạy xui chăm sóc đứa trẻ, bà lão lại đột nhiên leo đến bên cạnh hài tử, dùng xích sắt trong tay quấn lấy cái cổ nó. Thấy một màn như vậy, Tạ Vũ Tình dùng tay che miệng, suýt chút nữa hét ầm lên.

Lão bà bà dùng xích quấn đứa trẻ con ném vào trong cái giỏ tiền giấy, đúng lúc này, quái sự xảy ra, đứa trẻ trong cái giỏ bị câu đi vẫn còn nằm trên giường, hơn nữa tay chân nhúc nhích, sống như cũ, y tá liền tới chăm sóc cẩn thận. Cũng không có người phát hiện ra “đứa trẻ” đã bị câu đi mất.

Lão bà bà kia kéo cửa đi ra ngoài, hình ảnh lập tức cắt đến hành lang, Diệp Thiếu Dương suy đoán là do camera khác quay lại được, sau đó ghép vào cùng với camera này.

Lão bà bà vừa đi vừa bốc một nắm tiền giấy thảy vào trong gió, bên người bà chợt xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, dáng vẻ thấp bé, nhìn như là mấy đứa trẻ con, bò bò lăn lăn ở dưới chân bà.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy âm thầm hít vào một hơi.

Lão bà bà và mấy cái bóng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại những tờ tiền giấy bay khắp bầu trời, lượn lờ theo gió. Sau đó hình ảnh cắt trở lại phòng sinh, trên dưới giường sản phụ đều tràn ngập máu đỏ, bác sĩ và y tá cùng nhau cứu giúp, thế nhưng không ai thấy từ dưới vũng máu có một cô gái tóc dài đứng lên, thân thể đầy máu, khom lưng, há mồm liếm liếm máu trên nền đất...

"Ta… không xem nữa đâu...". Tạ Vũ Tình ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, cả người run rẩy, tuy rằng đứng cách màn hình nhưng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy vẫn giật mình sợ hãi.

Trịnh Kiêu Phi tắt camera, quay đầu nhìn hai người, nói: "Sau đó sản phụ xuất huyết nhiều rồi chết, hài tử lại không có việc gì, vẫn sống sót."

Tạ Vũ Tình lập tức kinh ngạc: "Làm sao có thể, hài tử kia không phải đã bị bà lão bắt đi rồi ư?"

Trịnh Kiêu Phi không trả lời, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, ngài thấy thế nào?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tiếp Âm Sanh Bà!"

"Là cái gì?". Tạ Vũ Tình hỏi, chỉ vừa mới nghe tên thôi cũng đã thấy ớn lạnh.

Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một loại quỷ cõi âm biến thành từ huyết tinh, thế nhưng nó không giống với Quỷ ăn thi. Tiếp Âm Sanh Bà thỉnh thoảng mới xuất hiện ở nhân gian, chuyên môn chọn những phụ nữ sắp sinh, đợi giây phút cuối cùng trước khi sinh hài tử mà thổi khí vào người phụ nữ, lợi dụng mẹ con dây rốn liền nhau để đem quỷ khí của mình truyền vào trong cơ thể đứa trẻ, sau đó câu hồn hài tử đi...”

“Bởi vì kinh qua giai đoạn dây rốn chuyển tiếp nên hồn những đứa trẻ chỉ nhận thức quỷ khí trên người nó, tuân theo mệnh lệnh của nó. Tiếp Âm Sinh Bà một ngày tích lũy đủ tám anh linh sẽ trở về cõi âm, tìm một chỗ tốt nhất để tu luyện. Tám anh linh quanh năm suốt tháng sẽ cung cấp tu vi cho nó, mỗi lần thiên kiếp, nó sẽ đẩy những anh linh ra ngoài để thừa thụ thiên kiếp thay cho nó, sau đó chờ những đứa trẻ hồn phi phách tán, trở lại dương gian, tìm kiếm anh linh mới..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Mao sơn tróc quỷ nhân convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Tử
Chap-3591
[Zhihu] Ta là quỷ sai
  • 丁十三 - Đinh Thập Tam
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom