-
Chương 156-160
Chương 156 - Bắt giữ quỷ bà (1)
Tiểu Mã lấy tay xua khí, nhíu mày hỏi: "Tiểu Diệp tử, bình thường tôi thấy cậu rất ít khi dùng máu chó mực, vì sao lần này lại dùng?"
"Máu chó mực có công hiệu đối với mọi loại tà vật, làm tổn thương phách thứ bảy của quỷ, khiến nó không thể phục hồi như trước, vô cùng tàn nhẫn độc ác, thế nên bình thường không cần thiết phải dùng!"
Diệp Thiếu Dương khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt cười nói: "Chỉ là đối phó với loại ác quỷ như Tiếp Âm Sanh Bà, mục đích của tôi không phải là siêu độ mà là hủy diệt nó, có tàn nhẫn độc ác hơn nữa thì tôi cũng sẽ làm!".
Đợi lão Quách kéo hồng tuyến từ trong Đấu mực ra, Diệp Thiếu Dương liền nhận lấy ngâm hồng tuyến vào trong bát, sau đó nhúng linh phù vào để chế luyện, một lát sau, hắn lấy ra ném qua cho lão Quách. Ba người đứng ở một bên phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Tiểu Mã có chút căng thẳng hỏi: "Tiểu Diệp tử, sản phụ không sao chứ?"
"Chỉ cần cô ấy uống thuốc của tôi và ngất xỉu thì sẽ lừa được quỷ bà, không lừa được cũng không sao, tôi đã bố trí thiên la địa võng cả rồi, chỉ còn chờ nó ra thôi!"
Vừa mới dứt lời, phía trong liền truyền đến tiếng trẻ con khóc oa oa, ba người ngơ ngẩn nhìn nhau.
Em bé đã ra đời!
Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch miệng, thổi một sợi tóc rơi trước trán, nói rằng: "Sắp sửa chiến đấu, tất cả nghe tôi chỉ huy!"
Cửa phòng sinh vừa mở, một y tá nhíu mày bước ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, kinh ngạc, khẩn trương hỏi: "Thành công không?"
"Chưa!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.
"Vậy các người… vì sao lại đến lầu bốn?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Không đến lầu bốn thì làm sao bắt được Tiếp Âm Sanh Bà, phải không, Hứa Nhã Quyên muội muội?"
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất phía trước bày đầy vật dụng trừ tà, sắc mặt chợt thay đổi, quay người lại, toàn bộ nhân viên y tế đều đứng chắp tay trước bàn mổ, y tá trưởng nói một câu: "Trịnh viện trưởng và Phương trưởng khoa thông báo, vì sự an toàn của mọi người, cấm tất cả mọi người ra khỏi đây, ai cũng phải ở lại phòng chiếu cố sản phụ và em bé!"
Hứa Nhã Quyên vội vàng xoay người định trở lại căn phòng, ai ngờ cánh cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng, một đạo tử quang từ lá bùa trên cửa hiện lên, Hứa Nhã Quyên lảo đảo lui về phía sau, nhìn Diệp Thiếu Dương, méo mó nói: "Thiếu Dương ca…”.
"Đừng gọi ta là Thiếu Dương ca, ngươi đến tận mấy nghìn tuổi, ta không đảm đương nổi!". Diệp Thiếu Dương định thần nhìn cô: "Giả bộ vô ích, ngươi chính là… Tiếp Âm Sanh Bà!".
Hứa Nhã Quyên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó khuôn mặt dần trở nên tối sầm, lạnh lùng, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, gằn từng chữ: "Làm sao ngươi phát hiện ra ta?"Diệp Thiếu Dương vốn không muốn nhiều lời với ác quỷ, thế nhưng lúc này hắn chợt nhìn thấy Phương Tiến và một đám bảo vệ đang đứng ở đằng xa, hắn biết nếu không giải thích rõ ràng sẽ dễ làm cho người khác hiểu lầm, dù gì ở trong mắt mọi người Hứa Nhã Quyên cũng chỉ là một y tá bình thường, không hề liên quan đến ma quỷ.
"Ta nói cho ngươi hết hy vọng!". Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó nói:
"Khuya hôm trước, trong phòng giải phẫu, ta có đặt trên người Tiểu Mã một lá bùa hộ mệnh, thế nhưng Tiểu Mã không hề có dấu hiệu bị nhập mà đã hôn mê, ta nghĩ tới nghĩ lui đều thấy mọi chuyện không thích hợp, chỉ có một lời giải thích duy nhất: Đêm đó đã có người thổi tắt ba ngọn đèn trên người cậu ấy! Mà rõ ràng đêm đó chỉ có một mình ngươi ở bên cạnh Tiểu Mã, trừ ngươi ra, không ai có thể làm được!”
“Tiếp Âm Sanh Bà có năng lực bế khí ẩn hình, ta luôn nghi ngờ là ngươi nhưng không dám xác định. Sau đó ta cố ý nói ra suy luận của mình để cho ngươi dẫn ta đi quan sát thai phụ, ngươi vừa ra cửa, ta liền quay lại hỏi y tá trưởng, cũng tìm cách xem lại camera. Không ngờ ta nhìn thấy ngươi đi vào phòng của Chu Tiểu Na và Thiệu Quyên, xóa sạch ấn ký trên trán của Chu Tiểu Na, đổi thành Thiệu Quyên…"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười gượng: "Cho nên hài tử thật sự mà ngươi lựa chọn chính là đứa trẻ trong bụng Chu Tiểu Na. Ngươi cố ý ngụy tạo manh mối giả để ta tưởng lầm đó là Thiệu Quyên, sau đó gạt ta đến phòng mổ lầu ba, ngươi ở lầu bốn ung dung câu hồn, xong việc đào tẩu, cho dù ta có phục hồi tinh thần lại thì ngươi cũng có thể thay đổi đối tượng nhập thân, tìm kiếm cơ hội chuồn tiếp. Nếu nói về mưu mô nham hiểm, quả thật ngươi đã thể hiện rất hoàn hảo!".
Hứa Nhã Quyên nghe đến đó bật cười tự giễu, hừ một tiếng, nói: "Rốt cuộc ta mới là người trúng kế, ngươi cố tình giả ngây giả ngô, tương kế tựu kế để lừa gạt ta!". Cô vừa nói vừa nhìn sang hai bên để tìm cách trốn thoát.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy vậy liền chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu.
Hắn cười cười: "Nghĩ xem, nếu như lúc đó ta vạch trần ngươi thì có thể chúng ta sẽ quyết đấu một trận, lại chẳng may để ngươi chạy thoát thì còn khó bắt ngươi hơn nữa! Cho nên ta mới giả vờ rút lui để cho ngươi yên tâm thực thi kế hoạch. Ngươi lợi dụng Ngô Đan để làm bia đỡ đạn, khiến cô ấy bị cảm lạnh, sau đó thổi một luồng quỷ khí nhạt vào trán cô ấy.”.
“Ngươi cho rằng ta chỉ ngu ngốc chờ Ngô Đan ở lầu ba, đợi cô ấy đi ra, bảo là quỷ rồi làm trò hề cho mọi người? Xin lỗi, tuy rằng mưu kế của ngươi rất tốt, diễn kịch cũng rất giỏi, nhưng đáng tiếc, ma cao một thước, đạo cao một trượng."
Hứa Nhã Quyên lạnh lùng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi diễn cũng giỏi lắm, chẳng trách ta thổi quỷ khí vào sản phụ lại không giết chết được nàng ấy, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là ngươi đã có phòng bị?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Chỉ cho ăn một viên Định Hồn Đan thôi, quỷ khí của ngươi sao có thể đả thương được nàng?"
Hứa Nhã Quyên gật đầu, ánh mắt chợt biến thành màu đỏ như máu, vẻ mặt hung tợn nhìn Diệp Thiếu Dương, cười lạnh một tiếng: "Diệp Thiên sư, ngươi quả thật là không đơn giản, có làn gió của tổ tiên bao bọc. Đúng vậy, bây giờ ta không thể trốn thoát, thế nhưng ta sẽ chiếm cứ thân thể của cô gái này, ngươi có dám đánh chết ta hay không?"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Tổ tiên của ta? Là ai?"
Hứa Nhã Quyên nhếch miệng cười: "Muốn biết không?"
"Không!". Diệp Thiếu Dương cảm giác được “Hứa Nhã Quyên” đang muốn đột phá vòng vây, lập tức lui về phía sau một bước, hai tay kết ấn, nhanh chóng niệm tụng một tràng thần chú, một đạo tử quang từ trong túi áo của Hứa Nhã Quyên bắn ra. Hứa Nhã Quyên cả kinh, đưa tay sờ soạng túi áo, đó chính là chuỗi bùa hộ mệnh mà Diệp Thiếu Dương cho cô hai ngày trước. Tử quang từ chuỗi bùa lưu động không dứt, xoay vần theo thân thể của hắn.
"Vật này… là máu Thiên sư, hóa ra lúc đó ngươi đã có chuẩn bị!". Hứa Nhã Quyên căm hận rống lên, tử quang lập tức bao phủ cánh tay, sau đó là một cảm giác bỏng nặng lan tỏa khắp người, khiến cô chết đứng tại chỗ, mất đi tri giác. Hứa Nhã Quyên nỗ lực vứt chuỗi bùa hộ mệnh xuống đất, thế nhưng mọi chuyện đã chậm, cánh tay đã cứng đờ không thể di chuyển nổi.
Cảm giác được tu vi trong người dần dần bị tử quang ăn mòn, Tiếp Âm Sanh Bà hết sức tức giận, một thân tu vi mà lại bị máu của Thiên sư khống chế, chỉ vì khi nhập vào thân thể người khác phải chấp nhận thân thể và tri giác của người đó, cũng phải chấp nhận nó làm suy yếu tu vi của mình. Trừ phi… chính mình rời khỏi thân thể.
Diệp Thiếu Dương nhận thấy được sự do dự của nó, cười nói: "Không cần ra đâu, yên tâm, ta không dám đánh chết ngươi và Hứa Nhã Quyên đâu!"
Chương 157 - Bắt giữ quỷ bà (2)
"Aaaaaa...". Tiếp Âm Sanh Bà nổi giận gầm lên, biết tiếp tục ở lại thân người nữa sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, mặc cho đau đớn không dứt từ bên trong, thừa dịp tu vi vẫn còn liền dứt khoát rời khỏi thân thể, cả người chấn động, từ từ bay ra ngoài.
Bởi vì Tiếp Âm Sanh Bà có thể bế khí ẩn hình nên Diệp Thiếu Dương chỉ thấy Hứa Nhã Quyên ngã úp xuống đất, những người khác còn đang ngơ ngác, Diệp Thiếu Dương đã ném Đấu mực qua cho lão Quách, kêu lên: "Cách ba thước, phóng tuyến!"
Lão Quách vừa phi thân vừa kéo huyết tuyến ra khỏi Đấu mực, đầu kia vứt qua cho Diệp Thiếu Dương, cả hai nhanh chóng giăng huyết tuyến thành một tấm lưới lớn.
Một vật bất ngờ chạm vào tấm lưới, bắn thẳng về sau, mạnh mẽ đến mức khiến bàn tay của hai người rướm máu. Hỗn hợp dung dịch trên huyết tuyến lập tức được kích phát, đánh vào không trung mấy đạo huyết tuyến.
"Ááá!". Tiếp Âm Sanh Bà kêu lên đau đớn, ngã xuống đất, định chui xuống lòng đất bỏ chạy, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vốn đã có dự phòng, nhanh chóng quay đầu gọi Tiểu Mã: "Hạ ấn!"
Tiểu Mã cả kinh, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, đặt Tỳ Hưu Ấn xuống tấm nylon.
"Kim tiễn vi lộ, câu hồn dẫn phách, tứ phương quỷ khấu, ngọc tổn bích lạc!". Diệp Thiếu Dương vừa niệm chú vừa nhấc một góc tấm nylon lên, lão Quách cũng bắt chước hắn nhấc góc còn lại, cả hai người mô phỏng bộ pháp Thái Cực di chuyển thành hình vòng tròn.
Chỉ trong phút chốc, tấm nylon đã bị cuốn lại, bên trong lộ ra một bóng người trong suốt như nước dính chặt vào tấm nylon, tựa như đang mặc một bộ quần áo ôm sát.
Có thể thấy người này lưng còng, tay trái cầm một sợi xích sắt, tay phải khoác một cái giỏ. Bọn người Phương Tiến vừa nhìn thấy tình cảnh quỷ dị trước mắt, dù đã được xem camera từ trước, vẫn cảm thấy sợ hãi lui từng bước về phía sau, một đám bảo vệ, bác sĩ, y tá còn ghé sát vào cửa kính phòng sinh để quan sát, dùng những ánh mắt đầy sùng bái mà hồi hộp nhìn Diệp Thiếu Dương.
Tất cả mong muốn của mọi người đều đặt trên người hắn.
"Ù...". Người trong tấm nylon ra sức giãy giụa, khiến cho tấm nylon co giãn đến cực hạn, Diệp Thiếu Dương hét lớn: "Tiểu Mã, chống đỡ!"
Tiểu Mã vịn chặt Tỳ Hưu Ấn cố sức ấn xuống đầu tấm nylon, Tỳ Hưu Ấn kịch liệt rung lắc. Tiểu Mã cũng không dám để mất sự tập trung, dù thân thể to béo nhưng gân xanh trên cánh tay của cậu cũng dần dần hiện rõ, một giọt mồ hôi từ cằm chảy xuống.
Ngoại trừ Diệp Thiếu Dương và lão Quách ra thì chẳng ai biết cậu đang chịu bao nhiêu áp lực, cậu phải gồng sức dùng ý niệm của mình khống chế Tỳ Hưu Ấn, chống cự lại từng đòn trùng kích của Tiếp Âm Sanh Bà. Nếu như không được Tỳ Hưu Ấn trấn giữ, Tiếp Âm Sanh Bà đã sớm xé nát tấm nylon để trốn thoát.
Tiếp Âm Sanh Bà thấy không thể miễn cưỡng chống đỡ, thân thể đột nhiên co rút lại, phóng ra từng luồng quỷ khí màu đen lên tấm nylon, phút chốc làm tấm nylon căng phồng, chuẩn bị nổ tung.
Diệp Thiếu Dương biến sắc, cấp tốc phi thân lên, tay cầm huyết tuyến quấn quanh cổ của nó. Lão Quách đối diện cũng nhanh chóng cầm một đầu khác quấn bên dưới theo hướng ngược lại, không đầy ba phút, cả người của Tiếp Âm Sanh Bà đã bị quấn đầy huyết tuyến dính máu chó mực và các loại pháp dược khác, y hệt như một cái bánh chưng, không thể giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận đầu sợi dây mà lão Quách đưa tới, đánh một pháp kết, lui về phía sau hai bước, quay đầu bảo Tiểu Mã: "Muốn đánh nó thì mau đến đây! Cứ đặt Tỳ Hưu Ấn xuống đất là được!"
"Có thể sao?". Tiểu Mã sửng sốt một chút, cười hắc hắc, lấy ra nhánh đào mà lão Quách cho lúc trước, liếc nhìn người đang bị quấn chặt, nghĩ đến cảnh thảm thương của anh linh và người mẹ kia, nhất thời nảy sinh lòng can đảm, vung nhánh đào, cố sức quất vào người Tiếp Âm Sanh Bà.
Tiếp Âm Sanh Bà kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, Tiểu Mã hừ lạnh một tiếng: "Mẹ kiếp, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay, dám giả thần giả quỷ, giết tiểu hài tử, dọa người này...". Cậu vừa nói vừa không chút nghiêm túc quất vào người của Tiếp Âm Sanh Bà, tuy rằng cách hai lớp hồng tuyến và tấm nylon nhưng nhánh đào vẫn có thể gây tổn thương nặng đến nó vì bản chất vốn là pháp khí. Tiếp Âm Sanh Bà lăn lộn trên mặt đất, cầu xin tha thứ.
Lão Quách vừa thấy thế cũng rút ra một nhánh đào khác, tiến lên hợp sức cùng với Tiểu Mã. Cả hai vừa đánh vừa quất lia lịa khiến một đám nhân viên y tế và bảo vệ ngơ ngẩn nhìn nhau, cảm thấy những pháp sư này thật hết sức dã man tàn bạo.
"Đủ rồi, để tôi giải quyết!". Diệp Thiếu Dương đẩy lão Quách và Tiểu Mã sang một bên.
Tiểu Mã còn chưa hết hận, hét lên ầm ĩ: "Tiểu Diệp tử cậu đừng cản tôi, cậu để cho tôi quất chết cái con ôn dịch này đi, tôi còn chưa giết quỷ bao giờ, tôi đang thèm thuồng lắm!".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã, nói: "Thèm cái rắm, chờ cậu chết, đến lúc đó kêu khổ cũng không kịp. Cậu chỉ là một người bình thường, không thể tự tiện giết chết quỷ cõi âm. Tuy rằng nó phạm sai lầm trước nhưng tuyệt đối cũng không thể để cậu giết nó, nếu không âm dương lưỡng giới sẽ loạn mất!”. Hắn lập tức đi tới trước người của Tiếp Âm Sanh Bà, rút kiếm ra, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuất khỏi vỏ.
"Đại pháp sư, không thể!". Tiếp Âm Sanh Bà rên rỉ: "Ngài không thể giết ta!"
"Sao lại không? Ngươi là bà con với ta sao?". Diệp Thiếu Dương cười nhạt, giơ bảo kiếm.
"Đại pháp sư! Ta có quỷ bài ở trên người, chỉ cần ta vứt bỏ tu vi, ai cũng không thể giết ta!".
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chỉ thấy một luồng hắc khí từ bên trong "bánh chưng" chậm rãi tản mác, hồng tuyến “Phựt…phựt…” đứt đoạn, lớp nylon cũng dần dần bị ăn mòn.
"Tiểu Diệp tử, mau ra tay!". Tiểu Mã gấp đến độ hét lên.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: "Nó đang thả ra quỷ khí, không nên vọng động, cứ chờ xem!"
Một lát sau, hắc khí tan hết, hồng tuyến cũng hoàn toàn bị cắt đứt, tấm nylon bị nung chảy hóa thành dịch thể, một bà lão cả người phát ra lục quang, khom lưng, chán nản ngồi xuống đất. Trên mặt nó tràn đầy những nếp nhăn và bướu thịt mọc chen chúc, trông rất là kinh dị. Sợi xích màu đen và giỏ tiền giấy cũng đặt trước mặt nó.
Nó đã phá quỷ thân, không thể ẩn hình, nhất thời mọi người nhìn thấy đều sợ đến thối lui ra thật xa, nếu không phải ở đây đông người, vài cô y tá nhát gan đã hét toáng lên mất.
Tiếp Âm Sanh Bà đưa đôi tay xương xẩu vào trong giỏ, lấy ra một con anh linh bé xíu tay chân hoa múa loạn xạ, ném qua cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng thu vào trong lá bùa, hỏi: "Còn những anh linh khác đâu?"
"Hôm nay ta đến là để câu hồn, không dẫn chúng nó theo, sau khi ta đi khỏi, sợi dây liên hệ với chúng nó sẽ tự động bị cắt đứt, chúng nó sẽ có thể trở về thân thể của mình.". Tiếp Âm Sanh Bà thở dài, cười khổ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp Thiên sư, ta đã xem thường ngài, có điều ngài không thể giết ta, ta có quỷ bài trong người..."
Chương 158 - Chém
Nói xong, Tiếp Âm Sanh Bà mở lòng bàn tay trái ra, trong tay là một thẻ bài đen đen bóng bóng, mặt trên có rất nhiều ký hiệu kỳ quái. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy, trái tim lập tức trầm xuống.
Lão Quách kinh ngạc kêu lên: "Không thể được, ngươi là ác quỷ quỷ vực, làm thế nào lại có quỷ bài? Thật hết sức hoang đường, ngươi đừng tưởng có thể lừa được chúng ta!"
Tiếp Âm Sanh Bà cười khanh khách: "Có phải thật hay không, đến xem thì biết!"
Lão Quách vừa nghe thấy thế thì liền giơ tay ra nhận, Diệp Thiếu Dương vội ngăn cản y, trầm giọng nói; "Không cần, đây là quỷ bài thật!"
"Cái gì!?". Lão Quách la lên.
Tiểu Mã đứng một bên mơ hồ hỏi: "Quỷ bài là cái gì?"
Lão Quách thấp giọng giải thích: "Cõi âm có một loại chứng từ tương tự như thẻ căn cước, phàm là những con quỷ sở hữu quỷ bài đều có thể đi lại giữa hai giới âm dương, không bị quỷ sai và pháp sư quản thúc, nếu như bọn chúng ở nhân gian làm ác, chỉ cần bằng lòng vứt bỏ tu vi, trở lại cõi âm, quỷ bài sẽ trở thành kim bài miễn tử cho nó, pháp sư chỉ có thể đưa nó quay về cõi âm, không thể giết chết!"
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế lập tức kêu lên: "Mẹ kiếp, thật không công bằng, thời đại nào rồi mà âm ty vẫn còn thứ lễ nghi phong kiến như vậy…”
Lão Quách thở dài, nói: "Thông thường chỉ có quỷ sai làm việc tại nhân gian mới có quỷ bài, không có khả năng làm việc ác, thế nhưng..."
Diệp Thiếu Dương cũng nhíu mày nhìn Tiếp Âm Sanh Bà, nói rằng: "Quỷ bài này từ đâu ra?"
Tiếp Âm Sanh Bà hé miệng rộng, cười khặc khặc: "Đại pháp sư, quỷ bài của ta là thật, ngài cũng biết mà, bởi vì nếu ta nhặt được hoặc trộm cướp thì quỷ bài sẽ tự động biến mất. Cho nên ngài không có tư cách hỏi quỷ bài của ta từ đâu ra, ta đã vứt bỏ tu vi của mình rồi, mau mau đưa ta trở về âm ty…”.
Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, trong lòng đấu tranh mạnh mẽ.
Tiểu Mã kêu lên: "Tiểu Diệp tử, đừng mà, nó hại nhiều mẹ con như vậy, cậu đã quên hết rồi sao, cậu bảo tôi cậu muốn giết nó!"
Lão Quách lập tức kéo Tiểu Mã lại, trách mắng: "Cậu muốn hại tiểu sư đệ hả? Chém giết quỷ giữ quỷ bài chính là tự tạo âm kiếp! Tiểu sư đệ dù có là Thiên sư thì cũng không ngoại lệ!"
"Nhưng...". Tiểu Mã không dám nói gì nữa, tuy rằng cậu đang rất bất bình nhưng cũng không thể để Diệp Thiếu Dương vì một phút lầm lỡ mà trả giá bằng tính mạng.
"Diệp Thiên sư còn do dự cái gì, lẽ nào ngài dám kháng lệnh của Âm quân sao?". Tiếp Âm Sanh Bà bị phế hết tu vi nên đối với Diệp Thiếu Dương nảy sinh ra oán hận, ỷ có quỷ bài trong người, cố ý dùng ngôn ngữ kích động hắn, âm mưu hãm hại hắn.
"Khặc khặc, ngài dám giết ta không, Diệp Thiên sư? Nói cho ngài biết, vài trăm năm nay ta đã đến nhân gian không dưới bốn lần, mỗi lần đều hại không ít sinh mệnh, khiến cho mẫu tử người ta chia cắt, nhưng thế thì sao nào? Ta có quỷ bài, mỗi lần bị pháp sư bắt được đều trả trở về âm ty, cùng lắm thì ta phế hết tu vi, bắt đầu lại một lần nữa."
Nghe thấy những lời đó, trái tim Diệp Thiếu Dương càng lúc càng trầm xuống: Nếu như nó vĩnh viễn không đả thương người khác nữa thì hắn sẽ tình nguyện buông tha cho nó, không cần thiết phải vì một chút cố chấp mà làm thiệt hại đến bản thân, thế nhưng... những câu nói tiếp theo của nó đã làm cho Diệp Thiếu Dương nổi cơn thịnh nộ.
"Diệp Thiên sư, hai trăm năm sau, ta sẽ khôi phục tu vi, trở lại nhân gian tìm thú vui khác, đến lúc đó ngài còn ở đó hay không? Ta vẫn sẽ tiếp tục giết người, khặc khặc, đến lúc đó…"
"Long Tuyền tru tà!". Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, một đạo tử quang lập tức xuất hiện, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém thẳng xuống đỉnh đầu Tiếp Âm Sanh Bà.
Tiếp Âm Sanh Bà đột nhiên cứng miệng, nửa câu nói dở dang vẫn còn chưa nói hết lập tức dừng lại, dùng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Thiếu Dương, tựa như không thể tin được hắn lại dám động thủ.
Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không tỏ ra thái độ hùng hồn, cũng không có bất kỳ cử chỉ kích động gì, chỉ một tay chống nạnh, khóe môi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Tiếp Âm Sanh Bà, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”.
"Ngươi...". Tiếp Âm Sanh Bà tựa hồ còn muốn nói gì nữa nhưng thân ảnh và quỷ bài đã từ từ biến mất, tiêu tan thành mây khói, trên mặt đất chỉ còn lại một sợi xích sắt màu đen.
"Hay lắm!". Bên trong phòng giải phẫu đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô không dứt, giờ khắc này, bất kể Diệp Thiếu Dương có thừa nhận hay không, trong mắt của mọi người trong ngoài phòng, nhất là mấy cô thiếu nữ, hắn đã trở thành một đại anh hùng.
Được nhiều người trầm trồ khen ngợi như vậy, Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nhặt sợi xích từ dưới đất lên giao cho lão Quách: "Đây là thiết âm của Tiếp Âm Sanh Bà, đồ tốt, huynh đem đi đi!", sau đó căn dặn Tiểu Mã giúp mình thu dọn pháp khí trên mặt đất, ôm Hứa Nhã Quyên đi xuống dưới lầu.
Vừa đi ngang qua Phương Tiến, Phương Tiến liền giơ ngón tay cái lên, thập phần nhiệt tình nói rằng: "Diệp tiên sinh, tối nay tôi mời ngài ăn cơm!"
"Chờ tôi chết đốt cho tôi đi!". Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, cất bước đi thẳng.
Trở về quán trọ, Diệp Thiếu Dương nằm phịch xuống giường, yên lặng không nhúc nhích.
Tiểu Mã lúng túng đứng một bên, khẩn trương hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu… sẽ không chết chứ?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Tôi giết quỷ giữ quỷ bài, phạm vào thiên đạo, nội trong một canh giờ sẽ có người của âm ty phái đến tìm tôi. Nói không chừng còn dẫn hồn tôi đến cõi âm, xác minh chuyện này!"
Tiểu Mã vừa nghe xong liền luống cuống, lẩm bẩm nói: "Hồn bị dẫn đi, không phải là chết sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phải xem thái độ của mấy lão gia âm ty kia đã, vạn nhất họ không thả tôi trở về, đến lúc đó tôi sẽ chết thật!"
Tiểu Mã thất kinh, nói: "Vậy cậu đừng đi, lỡ như có người đến bắt cậu, cậu đánh đuổi bọn họ đi là được! Cậu lợi hại như thế, Hắc Bạch Vô Thường cũng không đánh lại cậu!"
Diệp Thiếu Dương không nói gì, liếc mắt nhìn Tiểu Mã: "Cậu không hiểu chuyện thì đừng nói lung tung, tôi dù có chút mặt mũi ở cõi âm nhưng cũng không lớn đến mức bất chấp quy củ. Chuyện này thật sự rất phiền phức, vô cùng phiền phức.".
Tiểu Mã vỗ vỗ bờ vai của Diệp Thiếu Dương, an ủi: "Tiểu Diệp tử, nhỡ cậu mà chết thì cũng đừng đau khổ nhé, hôm nay cậu đã chiến đấu rất anh dũng rồi, cậu vĩnh viễn sống trong lòng chúng tôi..."
Diệp Thiếu Dương đá vào mông Tiểu Mã: "Tôi chưa muốn chết!"
Sau đó suy nghĩ một chút, nói với lão Quách: "Trong vòng nửa tiếng, âm ty sẽ phái người đến dẫn đệ đi, sau khi đệ đi, đệ sẽ nghĩ cách báo tình hình về trên thân thể. Đến lúc đó huynh thắp hương huân hai con mắt của đệ, nếu như mắt trái của đệ rơi lệ trước thì chứng tỏ không có việc gì, nếu như mắt phải của đệ rơi lệ trước thì huynh phải nhanh chóng mang thân thể của đệ trở về Mao Sơn, tìm gặp sư phụ, để ông ấy nghĩ biện pháp!"
Hồn phách ở cõi âm không có cách nào để báo mộng hoặc khơi thông với người ở dương gian, chỉ có thể thông qua một ít liên hệ với thân thể để tạo ra một chút bản năng phản ứng.
Lão Quách gật đầu, cắn răng nói: "Tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm, nếu thật sự đệ không về được, ta nhất định sẽ mời sư phụ xuất sơn, đến cõi âm cứu đệ!"
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm, mình mới chừng hai mươi tuổi, còn chưa có vợ, bất luận thế nào cũng không thể chết.
Chương 159 - Tặng em bùa hộ mệnh
Không bao lâu sau, Hứa Nhã Quyên tỉnh lại, lập tức chui vào lòng Diệp Thiếu Dương khóc lóc ầm ĩ, khiến cho Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, giơ hai tay lên trời, không biết phải đặt ở đâu.
"Thiếu Dương ca, cám ơn anh đã cứu em, huhuhu... Còn có Tiểu Mã ca và vị thúc thúc này nữa..."
"Đợi đã!". Tiểu Mã buồn bực nói: "Không phải lúc nãy em bị quỷ bà kia khống chế thân thể à? Sao vừa tỉnh lại đã biết là bọn anh cứu em, còn biết anh là Tiểu Mã?"
Hứa Nhã Quyên hơi bình tĩnh lại một chút, nghẹn ngào nói: "Hồn phách của em bị lão quỷ bà áp chế đến một góc sâu thẳm trong tâm trí, không diệt hồn mà cố ý thông qua ký ức để bắt chước tính cách, giọng nói và hành động của em, làm em mất đi quyền kiểm soát thân thể. Thế nhưng em vẫn nghe vẫn biết được chuyện xảy ra mấy ngày qua, vô cùng lo lắng cho mọi người, chỉ là em không còn cách nào khác! May mà Thiếu Dương ca nhanh trí, phát hiện ra mưu kế của nó..."
Tiểu Mã nghe thế bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách lão quỷ bà bắt chước giống y hệt em!"
Hứa Nhã Quyên gật đầu: "Tuy người bên cạnh các anh không phải là em nhưng mỗi ngày em đều nhìn thấy các anh, xem các anh như bằng hữu!”.
"Bọn anh cũng vậy!”. Tiểu Mã cười hề hề: "Phải rồi, em bị nhập từ lúc nào?"
"Đêm hôm đó, lúc các anh vào WC, Tiếp Âm Sanh Bà cố ý phóng xuất anh linh để quấy rối các anh, sau đó nhân cơ hội đó bám vào trên người em. Nó âm thầm thổi tắt ba ngọn đèn trên vai anh, thừa dịp Thiếu Dương ca cản Huyết Hồ Quỷ, nhập vào người em lúc nào không hay biết..."
Lời của Hứa Nhã Quyên khiến Diệp Thiếu Dương chợt nhớ lại mấy con anh linh bị hắn thu phục, bèn lấy ra mấy lá bùa, thả anh linh đi.
Trong ba con anh linh có một con vừa mới bị câu hồn, thân thể vẫn còn nằm trong bệnh viện, vừa được thả, linh hồn như được dẫn lực mãnh liệt, vừa đáp xuống đất lập tức chui xuống khe cửa chạy đi mất.
Hai con khác được thanh trừ sát khí trong cơ thể, trở nên vô hại, lúc này biến thành hai đứa trẻ ngây thơ, lăn lăn lóc lóc chơi trong phòng.
Tiểu Mã nghẹn họng nhìn trân trối.
"Tiểu Diệp tử, chuyện này là thế nào?". Tiểu Mã vội vàng hỏi.
"Bọn chúng bị câu hồn đã lâu, thân thể suy yếu, nhất thời không tìm được phương hướng, để chúng nó ngây ngô ở đây một lúc đi, chút nữa chúng sẽ tự mình đi tìm thân thể!".
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn qua thời gian, đã qua nửa tiếng, thế nhưng quỷ sai vẫn chưa tới, không khỏi có điểm kỳ lạ.
Tiểu Mã nói: "Có một chuyện mà tôi nghĩ mãi không thông, tiểu Diệp tử, lúc trước cậu lừa dối lão quỷ bà, nói cái gì mà quỷ hồn không thể rời khỏi phong ấn trận pháp, vì vậy nó mới không dám rời khỏi bệnh viện. Rõ ràng là cậu nói bậy, vì sao nó vẫn tin?"
Diệp Thiếu Dương nhếch môi cười nhạt: "Ai bảo cậu là nói bậy?"
"Không phải sao?". Tiểu Mã sửng sốt: "Vậy thì sao nó không rời khỏi bệnh viện?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng đắc ý, cười đáp: "Rất đơn giản, phong ấn là có thật, nó cũng không đột phá nổi phong ấn, thế nhưng... ranh giới phong ấn căn bản không phải nằm ở cửa bệnh viện, mà là nằm ở con phố phía trước. Tôi giả bộ không biết gì hết, nói cho nó phong ấn giới hạn ở cửa bệnh viện, ai ngờ nó tin, cho nên cao hứng phối hợp với tôi, chĩa mũi dùi vào người Ngô Đan, định dùng thủ đoạn lừa dối tôi..."
Tiểu Mã nghe xong há mồm trợn mắt nhìn hắn: "Ôi đệt mợ, tróc quỷ mà cũng dùng binh pháp Tôn Tử, kinh thật!".
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Đối phó với thể loại mưu mô nham hiểm không phải chỉ dựa vào pháp thuật là xong, phải học thêm nhiều thứ lắm!”.
Một lúc sau, hai anh linh tựa như bị vật gì đó hấp dẫn, bò đến phía dưới khe cửa, chui ra ngoài. Diệp Thiếu Dương biết bọn chúng đã tìm được thân thể của chính mình , thoáng yên tâm, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, kinh ngạc không dứt, chăm chú tính toán thời gian, lẩm bẩm nói: "Đã một tiếng hai mươi phút mà sao vẫn không thấy quỷ sai tới?"
Tiểu Mã sợ hãi: "Hay là Tiếp Âm Sanh Bà vẫn chưa tới âm phủ? Cho nên bọn họ căn bản không biết quỷ bà đã bị giết?"Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Tiếp Âm Sanh Bà có bị giết hay không thì âm ty cũng không cần biết, bọn họ chỉ cần nhận thấy quỷ bài bị hủy thì nhất định sẽ phái người đến kiểm chứng trong vòng nửa canh giờ, bất kể cậu đang ở đâu, không có ngoại lệ..."
Lão Quách cũng buồn bực nói: "Đúng vậy, quỷ bài bị hủy là chuyện không nhỏ, âm ty tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy quỷ sai đến bắt, Diệp Thiếu Dương kết luận quỷ sai chắc chắn sẽ không đến, tuy rằng không hiểu vì sao nhưng cũng coi như là tránh được một kiếp, bớt đi không ít phiền phức, mà hắn cũng chẳng muốn đi.
Chạng vạng tối, Trịnh Kiêu Phi gọi điện thoại tới liên tục cảm ơn Diệp Thiếu Dương, nói một tràng câu tung hô khen ngợi, chủ động trả hắn sáu vạn đồng tiền thù lao.
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, tùy tiện trả lời vài câu khách khí, sau đó gật đầu. Trịnh Kiêu Phi bảo tạm thời không về được, muốn để Phương Tiến dẫn hắn đi ăn mừng tạ ơn, Diệp Thiếu Dương lười đi ăn với người lạ, lập tức từ chối.
Diệp Thiếu Dương cúp điện thoại, bảo Tiểu Mã cung cấp số tài khoản ngân hàng của mình cho Trịnh Kiêu Phi, sau đó bắt đầu phân chia tài sản: "Tiểu Mã một vạn, Quách sư huynh một vạn, cộng phí vật tư dịch vụ là hai vạn. Tiểu Quyên... cho năm nghìn."
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, nói rằng: "Sao em cũng có phần?"
"Nếu em không bị Tiếp Âm Sanh Bà nhập thân thì anh cũng không có cơ hội bắt được nó, hơn nữa em bị nhập nhiều ngày, hi sinh lớn lao, anh muốn bồi thường cho em một chút!"
Hứa Nhã Quyên mỉm cười ngọt ngào: "Tùy anh vậy, em luôn nghe lời Thiếu Dương ca."
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Kiêu Phi đã nhắn tin thông báo gửi tiền thành công, Diệp Thiếu Dương lập tức dẫn ba người đi ăn cơm. Hắn đến ATM rút ra ba vạn năm nghìn đồng chia cho ba người, nhìn tài khoản hiển thị còn mười chín vạn một nghìn đồng dư, trong lòng hân hoan phấn khởi, lấy ra một nghìn đồng mời mọi người đi ăn tối.
Bốn người cùng nhau đi ăn tối chúc mừng thắng lợi. Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương đưa Hứa Nhã Quyên trở về ký túc xá, hai người yên lặng sóng vai nhau trên đường, đi một lúc lâu, Hứa Nhã Quyên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thiếu Dương ca. Ngày mai anh định đi đâu?"
"Còn hai trận pháp khác đang chờ anh phá!". Diệp Thiếu Dương gật đầu trả lời. Trước lúc ăn cơm, hắn cũng không hề giấu giếm nói về chuyện Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cho cô biết.
"Ừm, em cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở đây chờ tin tốt của anh!". Hứa Nhã Quyên thì thầm nói rằng.
Hai người đi đến ký túc xá bệnh viện thì dừng bước, Hứa Nhã Quyên nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn tỏa ra một tầng ánh sáng đẹp nhu hòa, không phải là tuyệt mỹ, nhưng rất kinh tâm động phách.
Hứa Nhã Quyên khe khẽ thở dài, nói: "Thật đáng tiếc, mấy ngày nay dù ở bên anh nhưng vẫn không có cơ hội nói với anh một câu mà em luôn giữ trong lòng, bây giờ anh lại sắp đi mất..."
Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu của cô, nói rằng: "Tương lai có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Anh chờ em lên làm y tá trưởng, mời anh đi ăn!"
Hứa Nhã Quyên cười dịu dàng, lấy ra chuỗi bùa hộ mệnh mà Diệp Thiếu Dương cho lúc trước, hỏi: "Cái này còn có thể dùng không?".
"Có thể!". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Bất quá trong này có một giọt máu của anh, nếu em thấy không tự nhiên, anh sẽ đổi cho em cái khác!"
Hứa Nhã Quyên vội vàng lắc đầu: "Không không, được rồi mà, như vậy em sẽ luôn nhìn thấy anh bên cạnh!". Nói xong, mặt cô thoáng ửng hồng, mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Anh đừng hiểu lầm, anh là pháp sư, luôn cho người khác cảm giác an toàn!"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không có, chúng ta chỉ là bạn tốt!”.
Hứa Nhã Quyên nói: "Anh đi đi, mọi việc phải cẩn thận, em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Diệp Thiếu Dương tạm biệt, xoay người rời đi. Hứa Nhã Quyên vẫn nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất. Dưới bầu trời đầy sao sáng, Hứa Nhã Quyên vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay ôm chuỗi bùa hộ mệnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chương 160 - Chiến đấu mới
Trở lại quán trọ, Diệp Thiếu Dương đi tắm rồi leo lên giường gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói sơ qua tình hình gần đây, nàng hiện tại đang triển khai kế hoạch truy bắt Kim Soái, đã xác định được y ở vùng núi phụ cận.
"Tên lừa đảo, tiếp theo ngươi định đi đâu?". Tạ Vũ Tình hỏi.
"Còn hai chỗ nữa, đi chỗ nào cũng được, để tôi xem bản đồ đã rồi nhắn tin cho cô!". Diệp Thiếu Dương hỏi thăm vài câu nữa rồi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Chu Tĩnh Như, kể sơ qua tình huống một lần, Chu Tĩnh Như nghe xong vô cùng cao hứng.
Hàn huyên một lúc, Chu Tĩnh Như mới nói: "Có một chuyện em muốn nói với anh, anh còn nhớ Lý Vĩ – Lý tổng, người phụ trách lục địa sơn trang mà lần trước chúng ta gặp hay không? Ông ta có thể sẽ gọi điện thoại cho anh để tìm anh hỗ trợ một chuyện, đến lúc đó anh không cần nể mặt em, cứ trực tiếp từ chối là được."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lý tổng, buồn bực hỏi: "Ông ta tìm anh làm gì?"
"Ông ấy bảo em trai ông ấy trúng tà, tương đối nghiêm trọng, muốn tìm anh hỗ trợ. Em bảo gần đây anh bận lắm, đến bản thân mình còn không quan tâm, ông ấy bảo nhà em trai ông ấy ở bờ đê, cách lục địa sơn trang không xa, lái xe nửa giờ là tới, em thật sự không tiện từ chối, cho nên đã cho ông ấy số điện thoại của anh rồi, có thể ngày mai ổng sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừ, không sao, vấn đề là... mà khoan đã, em nói em trai của Lý tổng ở đâu?". Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi rằng.
"Bờ đê Lý gia, thì sao?"
"Em đợi chút!". Diệp Thiếu Dương để điện thoại di động xuống, nhanh chóng lấy ra tấm bản đồ mà Tạ Vũ Tình đã in cho hắn, thoáng nhìn, bốn điểm đánh dấu đỏ có một điểm nằm ở bờ đê Lý gia, trước hắn đã thấy qua, cho nên rất có ấn tượng.
Em trai của Lý tổng trúng tà, có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận hay không?
Dù sao thì mình cũng đang định đến nơi này, chi bằng cứ nể mặt Lý tổng một chút, đi xem em trai ông ấy có việc gì, vạn nhất trúng tà có liên quan đến trận pháp thì cũng thu được một chút đầu mối, nghĩ vậy, hắn bèn dặn Chu Tĩnh Như chuyển lời đến Lý tổng, trưa ngày mai đợi hắn ở lục địa sơn trang.
Chu Tĩnh Như đồng ý, bảo ngày mai cô cũng sẽ đến đó.
***
Sáng ngày thứ hai, Diệp Thiếu Dương kể cho Tiểu Mã và lão Quách nghe, lão Quách bảo bọn họ đi trước, y phải về tiệm lo một số công việc, có chuyện gì thì cứ tìm y. Tiểu Mã vừa kiếm được một vạn đồng tiền cho nên cảm thấy rất hưng phấn, tuyên bố không có ý định quay về, tiếp tục ở lại làm đồng tử cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương hết cách đành phải dẫn cậu theo.
Ba người thu dọn đồ đạc, leo lên xe của lão Quách chạy ra khỏi trấn. Đến lục địa sơn trang, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã xuống xe, lão Quách từ biệt, lái xe trở về khu thành thị.
Vừa vào cổng công trường, một ông mập mặc đồ tây lập tức từ trong phòng bảo vệ chạy đến, thân thiết nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, hàn huyên vài câu, tự giới thiệu mình là Lý Vĩ, phụ trách nơi này, Chu tiểu thư dặn ông ở đây chờ hai người bọn họ.
"À, chào ông, Lý tổng!". Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, người này giữa trán đầy đặn, vẻ mặt phúc hậu, hơn nữa tuổi hình như chỉ hơn ba mươi, vậy mà đã trở thành tổng phụ trách của một hạng mục, quả thật rất giỏi.
Lý Vĩ lập tức xua tay: "Diệp tiên sinh đừng gọi như vậy, tôi chỉ lớn hơn ngài vài tuổi, gọi tôi là Lý đại ca được rồi. Nhị vị chờ một chút để tôi lái xe ra, chúng ta sẽ đến làng du lịch, tùy tiện ăn một chút gì đó, sau đó rồi đi. Chu tiểu thư đang chờ chúng ta ở bên kia."
Lý Vĩ bước nhanh tới ký túc xá lấy ra một chiếc xe Audi, mời hai người lên xe, sau đó chạy đến nơi mà Diệp Thiếu Dương đã từng đi qua - làng du lịch.
Vừa xuống xe, một mỹ nữ lập tức tiến lên đón, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy thì nhận ra đó là mỹ nữ PR lần trước gặp ở làng du lịch, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng dáng vẻ trông rất chững chạc thùy mị, khiến hai mắt Tiểu Mã như muốn dựng lên.
"Vị này là quản lí PR của chúng tôi, Vương Bình, hai vị thân phận tôn quý, tôi không dám tìm người khác, cho nên để Vương quản lý tiếp đãi hai vị."
Vương Bình rất lễ phép kéo ghế sang bắt chuyện với Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, bên trong phòng còn có cả Chu Tĩnh Như, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô lập tức sáng lên, áy náy cười nói: "Xin lỗi nhé Thiếu Dương ca, lại gọi anh tới đây."
"Không sao đâu, dù gì anh cũng muốn tới đây!". Hắn lén đá đá chân của Tiểu Mã, bởi vì hai người đã thương lượng trên đường đi là phải thu tiền khai quang của em trai Lý Vĩ, nhưng do hắn có quan hệ tốt với Chu Tĩnh Như nên không tiện nói ra, vì vậy Tiểu Mã có trách nhiệm phải nói.
Kết quả Tiểu Mã như không nhận thấy được ám hiệu của hắn, chỉ ngồi ngắm nghía Vương Bình, hớn ha hớn hở chém gió: "Mỹ nữ, mi tâm của em đầy đặn, mặt có linh quang, mệnh trung phú quý, bất quá... anh thấy ấn đường của em biến thành màu đen, gần đây có phải em gặp chuyện gì bất bình thường hay không?"
Mỹ nữ nhíu mày suy nghĩ, che miệng, nói rằng: "Gần đây nhất có hai cộng sự của tôi chết rất kỳ lạ..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế liền biết cô đang ám chỉ Trương quản lí và An kiểm viên, Tiểu Mã cũng giả bộ làm ra bộ dạng bí hiểm, nói rằng: "Đúng, em đã bị lây nhiễm thi khí, nào nào, đưa tay cho anh xem...". Sau đó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mỹ nữ, lăn qua vuốt lại, cau mày nói: "Chỉ sợ em đã dính huyết quang tai ương, nếu muốn xác nhận thêm một lần nữa...". Ánh mắt rơi vào vóc người đầy đặn của mỹ nữ: "Phải sờ tiếp..."
Chu Tĩnh Như phụt một tiếng, phun ra một ngụm nước trà. Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy rất mất mặt, im lặng không nói gì, dù sao Tiểu Mã cũng là do hắn dẫn đến, huống hồ còn chưa nói tới chuyện quan trọng nhất: $$$ thì cậu đã thoải mái đi tán gái, lập tức dùng sức dẫm mạnh vào chân của Tiểu Mã.
Tiểu Mã há mồm trợn mắt, mặt đỏ như heo bị thọc tiết, vừa vặn định kêu lên một tiếng thảm thiết thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai của cậu, nhỏ giọng nói: "Tiền!!!"
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế lập tức nén đau, nuốt tiếng kêu thảm thiết trở vào trong cổ họng, hít một hơi thật sâu, tươi cười hiền hòa nhìn Lý Vĩ, nói rằng: "Lý tổng, có chuyện này muốn nói với ông anh..."
Lý Vĩ hồ nghi xít lại gần Tiểu Mã, cậu bắt đầu nói nhỏ vào tai gã.
Chu Tĩnh Như buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
"Không có gì, không có gì!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đổi trọng tâm câu chuyện: "Đàm Tiểu Tuệ vẫn chưa về à?"
"Ôi, em quên nói với anh!". Chu Tĩnh Như đang nghiêm nghị thì như chợt nhớ ra, nói rằng: "Sáng hôm nay cô ấy trở về thì liền đến miếu Thất bà bà một chuyến, sau đó đi tìm Tạ cảnh sát để hỏi một chút tình hình, trước khi đi có nói cho em biết là đi bắt Kim Soái, bao giờ có manh mối sẽ trở về."
Diệp Thiếu Dương nghe xong liền nhíu mày, hỏi: "Cô ấy có nói gì nữa hay không, chẳng hạn như, cô ấy có quen biết Kim Soái?"
Chu Tĩnh Như lắc đầu: "Cô ấy bảo bây giờ không tiện nói rõ, cũng không có thời gian, đợi sau khi tìm được Kim Soái sẽ liên hệ với anh, sau đó liền đi một mình vào núi. Em gọi mãi vẫn không được. Thiếu Dương ca, cô ấy có gặp nguy hiểm gì hay không?"
Tiểu Mã lấy tay xua khí, nhíu mày hỏi: "Tiểu Diệp tử, bình thường tôi thấy cậu rất ít khi dùng máu chó mực, vì sao lần này lại dùng?"
"Máu chó mực có công hiệu đối với mọi loại tà vật, làm tổn thương phách thứ bảy của quỷ, khiến nó không thể phục hồi như trước, vô cùng tàn nhẫn độc ác, thế nên bình thường không cần thiết phải dùng!"
Diệp Thiếu Dương khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt cười nói: "Chỉ là đối phó với loại ác quỷ như Tiếp Âm Sanh Bà, mục đích của tôi không phải là siêu độ mà là hủy diệt nó, có tàn nhẫn độc ác hơn nữa thì tôi cũng sẽ làm!".
Đợi lão Quách kéo hồng tuyến từ trong Đấu mực ra, Diệp Thiếu Dương liền nhận lấy ngâm hồng tuyến vào trong bát, sau đó nhúng linh phù vào để chế luyện, một lát sau, hắn lấy ra ném qua cho lão Quách. Ba người đứng ở một bên phòng, lẳng lặng chờ đợi.
Tiểu Mã có chút căng thẳng hỏi: "Tiểu Diệp tử, sản phụ không sao chứ?"
"Chỉ cần cô ấy uống thuốc của tôi và ngất xỉu thì sẽ lừa được quỷ bà, không lừa được cũng không sao, tôi đã bố trí thiên la địa võng cả rồi, chỉ còn chờ nó ra thôi!"
Vừa mới dứt lời, phía trong liền truyền đến tiếng trẻ con khóc oa oa, ba người ngơ ngẩn nhìn nhau.
Em bé đã ra đời!
Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch miệng, thổi một sợi tóc rơi trước trán, nói rằng: "Sắp sửa chiến đấu, tất cả nghe tôi chỉ huy!"
Cửa phòng sinh vừa mở, một y tá nhíu mày bước ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, kinh ngạc, khẩn trương hỏi: "Thành công không?"
"Chưa!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.
"Vậy các người… vì sao lại đến lầu bốn?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Không đến lầu bốn thì làm sao bắt được Tiếp Âm Sanh Bà, phải không, Hứa Nhã Quyên muội muội?"
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất phía trước bày đầy vật dụng trừ tà, sắc mặt chợt thay đổi, quay người lại, toàn bộ nhân viên y tế đều đứng chắp tay trước bàn mổ, y tá trưởng nói một câu: "Trịnh viện trưởng và Phương trưởng khoa thông báo, vì sự an toàn của mọi người, cấm tất cả mọi người ra khỏi đây, ai cũng phải ở lại phòng chiếu cố sản phụ và em bé!"
Hứa Nhã Quyên vội vàng xoay người định trở lại căn phòng, ai ngờ cánh cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng, một đạo tử quang từ lá bùa trên cửa hiện lên, Hứa Nhã Quyên lảo đảo lui về phía sau, nhìn Diệp Thiếu Dương, méo mó nói: "Thiếu Dương ca…”.
"Đừng gọi ta là Thiếu Dương ca, ngươi đến tận mấy nghìn tuổi, ta không đảm đương nổi!". Diệp Thiếu Dương định thần nhìn cô: "Giả bộ vô ích, ngươi chính là… Tiếp Âm Sanh Bà!".
Hứa Nhã Quyên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó khuôn mặt dần trở nên tối sầm, lạnh lùng, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, gằn từng chữ: "Làm sao ngươi phát hiện ra ta?"Diệp Thiếu Dương vốn không muốn nhiều lời với ác quỷ, thế nhưng lúc này hắn chợt nhìn thấy Phương Tiến và một đám bảo vệ đang đứng ở đằng xa, hắn biết nếu không giải thích rõ ràng sẽ dễ làm cho người khác hiểu lầm, dù gì ở trong mắt mọi người Hứa Nhã Quyên cũng chỉ là một y tá bình thường, không hề liên quan đến ma quỷ.
"Ta nói cho ngươi hết hy vọng!". Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó nói:
"Khuya hôm trước, trong phòng giải phẫu, ta có đặt trên người Tiểu Mã một lá bùa hộ mệnh, thế nhưng Tiểu Mã không hề có dấu hiệu bị nhập mà đã hôn mê, ta nghĩ tới nghĩ lui đều thấy mọi chuyện không thích hợp, chỉ có một lời giải thích duy nhất: Đêm đó đã có người thổi tắt ba ngọn đèn trên người cậu ấy! Mà rõ ràng đêm đó chỉ có một mình ngươi ở bên cạnh Tiểu Mã, trừ ngươi ra, không ai có thể làm được!”
“Tiếp Âm Sanh Bà có năng lực bế khí ẩn hình, ta luôn nghi ngờ là ngươi nhưng không dám xác định. Sau đó ta cố ý nói ra suy luận của mình để cho ngươi dẫn ta đi quan sát thai phụ, ngươi vừa ra cửa, ta liền quay lại hỏi y tá trưởng, cũng tìm cách xem lại camera. Không ngờ ta nhìn thấy ngươi đi vào phòng của Chu Tiểu Na và Thiệu Quyên, xóa sạch ấn ký trên trán của Chu Tiểu Na, đổi thành Thiệu Quyên…"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười gượng: "Cho nên hài tử thật sự mà ngươi lựa chọn chính là đứa trẻ trong bụng Chu Tiểu Na. Ngươi cố ý ngụy tạo manh mối giả để ta tưởng lầm đó là Thiệu Quyên, sau đó gạt ta đến phòng mổ lầu ba, ngươi ở lầu bốn ung dung câu hồn, xong việc đào tẩu, cho dù ta có phục hồi tinh thần lại thì ngươi cũng có thể thay đổi đối tượng nhập thân, tìm kiếm cơ hội chuồn tiếp. Nếu nói về mưu mô nham hiểm, quả thật ngươi đã thể hiện rất hoàn hảo!".
Hứa Nhã Quyên nghe đến đó bật cười tự giễu, hừ một tiếng, nói: "Rốt cuộc ta mới là người trúng kế, ngươi cố tình giả ngây giả ngô, tương kế tựu kế để lừa gạt ta!". Cô vừa nói vừa nhìn sang hai bên để tìm cách trốn thoát.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy vậy liền chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu.
Hắn cười cười: "Nghĩ xem, nếu như lúc đó ta vạch trần ngươi thì có thể chúng ta sẽ quyết đấu một trận, lại chẳng may để ngươi chạy thoát thì còn khó bắt ngươi hơn nữa! Cho nên ta mới giả vờ rút lui để cho ngươi yên tâm thực thi kế hoạch. Ngươi lợi dụng Ngô Đan để làm bia đỡ đạn, khiến cô ấy bị cảm lạnh, sau đó thổi một luồng quỷ khí nhạt vào trán cô ấy.”.
“Ngươi cho rằng ta chỉ ngu ngốc chờ Ngô Đan ở lầu ba, đợi cô ấy đi ra, bảo là quỷ rồi làm trò hề cho mọi người? Xin lỗi, tuy rằng mưu kế của ngươi rất tốt, diễn kịch cũng rất giỏi, nhưng đáng tiếc, ma cao một thước, đạo cao một trượng."
Hứa Nhã Quyên lạnh lùng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi diễn cũng giỏi lắm, chẳng trách ta thổi quỷ khí vào sản phụ lại không giết chết được nàng ấy, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là ngươi đã có phòng bị?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Chỉ cho ăn một viên Định Hồn Đan thôi, quỷ khí của ngươi sao có thể đả thương được nàng?"
Hứa Nhã Quyên gật đầu, ánh mắt chợt biến thành màu đỏ như máu, vẻ mặt hung tợn nhìn Diệp Thiếu Dương, cười lạnh một tiếng: "Diệp Thiên sư, ngươi quả thật là không đơn giản, có làn gió của tổ tiên bao bọc. Đúng vậy, bây giờ ta không thể trốn thoát, thế nhưng ta sẽ chiếm cứ thân thể của cô gái này, ngươi có dám đánh chết ta hay không?"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Tổ tiên của ta? Là ai?"
Hứa Nhã Quyên nhếch miệng cười: "Muốn biết không?"
"Không!". Diệp Thiếu Dương cảm giác được “Hứa Nhã Quyên” đang muốn đột phá vòng vây, lập tức lui về phía sau một bước, hai tay kết ấn, nhanh chóng niệm tụng một tràng thần chú, một đạo tử quang từ trong túi áo của Hứa Nhã Quyên bắn ra. Hứa Nhã Quyên cả kinh, đưa tay sờ soạng túi áo, đó chính là chuỗi bùa hộ mệnh mà Diệp Thiếu Dương cho cô hai ngày trước. Tử quang từ chuỗi bùa lưu động không dứt, xoay vần theo thân thể của hắn.
"Vật này… là máu Thiên sư, hóa ra lúc đó ngươi đã có chuẩn bị!". Hứa Nhã Quyên căm hận rống lên, tử quang lập tức bao phủ cánh tay, sau đó là một cảm giác bỏng nặng lan tỏa khắp người, khiến cô chết đứng tại chỗ, mất đi tri giác. Hứa Nhã Quyên nỗ lực vứt chuỗi bùa hộ mệnh xuống đất, thế nhưng mọi chuyện đã chậm, cánh tay đã cứng đờ không thể di chuyển nổi.
Cảm giác được tu vi trong người dần dần bị tử quang ăn mòn, Tiếp Âm Sanh Bà hết sức tức giận, một thân tu vi mà lại bị máu của Thiên sư khống chế, chỉ vì khi nhập vào thân thể người khác phải chấp nhận thân thể và tri giác của người đó, cũng phải chấp nhận nó làm suy yếu tu vi của mình. Trừ phi… chính mình rời khỏi thân thể.
Diệp Thiếu Dương nhận thấy được sự do dự của nó, cười nói: "Không cần ra đâu, yên tâm, ta không dám đánh chết ngươi và Hứa Nhã Quyên đâu!"
Chương 157 - Bắt giữ quỷ bà (2)
"Aaaaaa...". Tiếp Âm Sanh Bà nổi giận gầm lên, biết tiếp tục ở lại thân người nữa sẽ hoàn toàn mất đi tri giác, mặc cho đau đớn không dứt từ bên trong, thừa dịp tu vi vẫn còn liền dứt khoát rời khỏi thân thể, cả người chấn động, từ từ bay ra ngoài.
Bởi vì Tiếp Âm Sanh Bà có thể bế khí ẩn hình nên Diệp Thiếu Dương chỉ thấy Hứa Nhã Quyên ngã úp xuống đất, những người khác còn đang ngơ ngác, Diệp Thiếu Dương đã ném Đấu mực qua cho lão Quách, kêu lên: "Cách ba thước, phóng tuyến!"
Lão Quách vừa phi thân vừa kéo huyết tuyến ra khỏi Đấu mực, đầu kia vứt qua cho Diệp Thiếu Dương, cả hai nhanh chóng giăng huyết tuyến thành một tấm lưới lớn.
Một vật bất ngờ chạm vào tấm lưới, bắn thẳng về sau, mạnh mẽ đến mức khiến bàn tay của hai người rướm máu. Hỗn hợp dung dịch trên huyết tuyến lập tức được kích phát, đánh vào không trung mấy đạo huyết tuyến.
"Ááá!". Tiếp Âm Sanh Bà kêu lên đau đớn, ngã xuống đất, định chui xuống lòng đất bỏ chạy, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vốn đã có dự phòng, nhanh chóng quay đầu gọi Tiểu Mã: "Hạ ấn!"
Tiểu Mã cả kinh, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, đặt Tỳ Hưu Ấn xuống tấm nylon.
"Kim tiễn vi lộ, câu hồn dẫn phách, tứ phương quỷ khấu, ngọc tổn bích lạc!". Diệp Thiếu Dương vừa niệm chú vừa nhấc một góc tấm nylon lên, lão Quách cũng bắt chước hắn nhấc góc còn lại, cả hai người mô phỏng bộ pháp Thái Cực di chuyển thành hình vòng tròn.
Chỉ trong phút chốc, tấm nylon đã bị cuốn lại, bên trong lộ ra một bóng người trong suốt như nước dính chặt vào tấm nylon, tựa như đang mặc một bộ quần áo ôm sát.
Có thể thấy người này lưng còng, tay trái cầm một sợi xích sắt, tay phải khoác một cái giỏ. Bọn người Phương Tiến vừa nhìn thấy tình cảnh quỷ dị trước mắt, dù đã được xem camera từ trước, vẫn cảm thấy sợ hãi lui từng bước về phía sau, một đám bảo vệ, bác sĩ, y tá còn ghé sát vào cửa kính phòng sinh để quan sát, dùng những ánh mắt đầy sùng bái mà hồi hộp nhìn Diệp Thiếu Dương.
Tất cả mong muốn của mọi người đều đặt trên người hắn.
"Ù...". Người trong tấm nylon ra sức giãy giụa, khiến cho tấm nylon co giãn đến cực hạn, Diệp Thiếu Dương hét lớn: "Tiểu Mã, chống đỡ!"
Tiểu Mã vịn chặt Tỳ Hưu Ấn cố sức ấn xuống đầu tấm nylon, Tỳ Hưu Ấn kịch liệt rung lắc. Tiểu Mã cũng không dám để mất sự tập trung, dù thân thể to béo nhưng gân xanh trên cánh tay của cậu cũng dần dần hiện rõ, một giọt mồ hôi từ cằm chảy xuống.
Ngoại trừ Diệp Thiếu Dương và lão Quách ra thì chẳng ai biết cậu đang chịu bao nhiêu áp lực, cậu phải gồng sức dùng ý niệm của mình khống chế Tỳ Hưu Ấn, chống cự lại từng đòn trùng kích của Tiếp Âm Sanh Bà. Nếu như không được Tỳ Hưu Ấn trấn giữ, Tiếp Âm Sanh Bà đã sớm xé nát tấm nylon để trốn thoát.
Tiếp Âm Sanh Bà thấy không thể miễn cưỡng chống đỡ, thân thể đột nhiên co rút lại, phóng ra từng luồng quỷ khí màu đen lên tấm nylon, phút chốc làm tấm nylon căng phồng, chuẩn bị nổ tung.
Diệp Thiếu Dương biến sắc, cấp tốc phi thân lên, tay cầm huyết tuyến quấn quanh cổ của nó. Lão Quách đối diện cũng nhanh chóng cầm một đầu khác quấn bên dưới theo hướng ngược lại, không đầy ba phút, cả người của Tiếp Âm Sanh Bà đã bị quấn đầy huyết tuyến dính máu chó mực và các loại pháp dược khác, y hệt như một cái bánh chưng, không thể giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận đầu sợi dây mà lão Quách đưa tới, đánh một pháp kết, lui về phía sau hai bước, quay đầu bảo Tiểu Mã: "Muốn đánh nó thì mau đến đây! Cứ đặt Tỳ Hưu Ấn xuống đất là được!"
"Có thể sao?". Tiểu Mã sửng sốt một chút, cười hắc hắc, lấy ra nhánh đào mà lão Quách cho lúc trước, liếc nhìn người đang bị quấn chặt, nghĩ đến cảnh thảm thương của anh linh và người mẹ kia, nhất thời nảy sinh lòng can đảm, vung nhánh đào, cố sức quất vào người Tiếp Âm Sanh Bà.
Tiếp Âm Sanh Bà kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, Tiểu Mã hừ lạnh một tiếng: "Mẹ kiếp, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay, dám giả thần giả quỷ, giết tiểu hài tử, dọa người này...". Cậu vừa nói vừa không chút nghiêm túc quất vào người của Tiếp Âm Sanh Bà, tuy rằng cách hai lớp hồng tuyến và tấm nylon nhưng nhánh đào vẫn có thể gây tổn thương nặng đến nó vì bản chất vốn là pháp khí. Tiếp Âm Sanh Bà lăn lộn trên mặt đất, cầu xin tha thứ.
Lão Quách vừa thấy thế cũng rút ra một nhánh đào khác, tiến lên hợp sức cùng với Tiểu Mã. Cả hai vừa đánh vừa quất lia lịa khiến một đám nhân viên y tế và bảo vệ ngơ ngẩn nhìn nhau, cảm thấy những pháp sư này thật hết sức dã man tàn bạo.
"Đủ rồi, để tôi giải quyết!". Diệp Thiếu Dương đẩy lão Quách và Tiểu Mã sang một bên.
Tiểu Mã còn chưa hết hận, hét lên ầm ĩ: "Tiểu Diệp tử cậu đừng cản tôi, cậu để cho tôi quất chết cái con ôn dịch này đi, tôi còn chưa giết quỷ bao giờ, tôi đang thèm thuồng lắm!".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã, nói: "Thèm cái rắm, chờ cậu chết, đến lúc đó kêu khổ cũng không kịp. Cậu chỉ là một người bình thường, không thể tự tiện giết chết quỷ cõi âm. Tuy rằng nó phạm sai lầm trước nhưng tuyệt đối cũng không thể để cậu giết nó, nếu không âm dương lưỡng giới sẽ loạn mất!”. Hắn lập tức đi tới trước người của Tiếp Âm Sanh Bà, rút kiếm ra, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuất khỏi vỏ.
"Đại pháp sư, không thể!". Tiếp Âm Sanh Bà rên rỉ: "Ngài không thể giết ta!"
"Sao lại không? Ngươi là bà con với ta sao?". Diệp Thiếu Dương cười nhạt, giơ bảo kiếm.
"Đại pháp sư! Ta có quỷ bài ở trên người, chỉ cần ta vứt bỏ tu vi, ai cũng không thể giết ta!".
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chỉ thấy một luồng hắc khí từ bên trong "bánh chưng" chậm rãi tản mác, hồng tuyến “Phựt…phựt…” đứt đoạn, lớp nylon cũng dần dần bị ăn mòn.
"Tiểu Diệp tử, mau ra tay!". Tiểu Mã gấp đến độ hét lên.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: "Nó đang thả ra quỷ khí, không nên vọng động, cứ chờ xem!"
Một lát sau, hắc khí tan hết, hồng tuyến cũng hoàn toàn bị cắt đứt, tấm nylon bị nung chảy hóa thành dịch thể, một bà lão cả người phát ra lục quang, khom lưng, chán nản ngồi xuống đất. Trên mặt nó tràn đầy những nếp nhăn và bướu thịt mọc chen chúc, trông rất là kinh dị. Sợi xích màu đen và giỏ tiền giấy cũng đặt trước mặt nó.
Nó đã phá quỷ thân, không thể ẩn hình, nhất thời mọi người nhìn thấy đều sợ đến thối lui ra thật xa, nếu không phải ở đây đông người, vài cô y tá nhát gan đã hét toáng lên mất.
Tiếp Âm Sanh Bà đưa đôi tay xương xẩu vào trong giỏ, lấy ra một con anh linh bé xíu tay chân hoa múa loạn xạ, ném qua cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng thu vào trong lá bùa, hỏi: "Còn những anh linh khác đâu?"
"Hôm nay ta đến là để câu hồn, không dẫn chúng nó theo, sau khi ta đi khỏi, sợi dây liên hệ với chúng nó sẽ tự động bị cắt đứt, chúng nó sẽ có thể trở về thân thể của mình.". Tiếp Âm Sanh Bà thở dài, cười khổ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp Thiên sư, ta đã xem thường ngài, có điều ngài không thể giết ta, ta có quỷ bài trong người..."
Chương 158 - Chém
Nói xong, Tiếp Âm Sanh Bà mở lòng bàn tay trái ra, trong tay là một thẻ bài đen đen bóng bóng, mặt trên có rất nhiều ký hiệu kỳ quái. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy, trái tim lập tức trầm xuống.
Lão Quách kinh ngạc kêu lên: "Không thể được, ngươi là ác quỷ quỷ vực, làm thế nào lại có quỷ bài? Thật hết sức hoang đường, ngươi đừng tưởng có thể lừa được chúng ta!"
Tiếp Âm Sanh Bà cười khanh khách: "Có phải thật hay không, đến xem thì biết!"
Lão Quách vừa nghe thấy thế thì liền giơ tay ra nhận, Diệp Thiếu Dương vội ngăn cản y, trầm giọng nói; "Không cần, đây là quỷ bài thật!"
"Cái gì!?". Lão Quách la lên.
Tiểu Mã đứng một bên mơ hồ hỏi: "Quỷ bài là cái gì?"
Lão Quách thấp giọng giải thích: "Cõi âm có một loại chứng từ tương tự như thẻ căn cước, phàm là những con quỷ sở hữu quỷ bài đều có thể đi lại giữa hai giới âm dương, không bị quỷ sai và pháp sư quản thúc, nếu như bọn chúng ở nhân gian làm ác, chỉ cần bằng lòng vứt bỏ tu vi, trở lại cõi âm, quỷ bài sẽ trở thành kim bài miễn tử cho nó, pháp sư chỉ có thể đưa nó quay về cõi âm, không thể giết chết!"
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế lập tức kêu lên: "Mẹ kiếp, thật không công bằng, thời đại nào rồi mà âm ty vẫn còn thứ lễ nghi phong kiến như vậy…”
Lão Quách thở dài, nói: "Thông thường chỉ có quỷ sai làm việc tại nhân gian mới có quỷ bài, không có khả năng làm việc ác, thế nhưng..."
Diệp Thiếu Dương cũng nhíu mày nhìn Tiếp Âm Sanh Bà, nói rằng: "Quỷ bài này từ đâu ra?"
Tiếp Âm Sanh Bà hé miệng rộng, cười khặc khặc: "Đại pháp sư, quỷ bài của ta là thật, ngài cũng biết mà, bởi vì nếu ta nhặt được hoặc trộm cướp thì quỷ bài sẽ tự động biến mất. Cho nên ngài không có tư cách hỏi quỷ bài của ta từ đâu ra, ta đã vứt bỏ tu vi của mình rồi, mau mau đưa ta trở về âm ty…”.
Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, trong lòng đấu tranh mạnh mẽ.
Tiểu Mã kêu lên: "Tiểu Diệp tử, đừng mà, nó hại nhiều mẹ con như vậy, cậu đã quên hết rồi sao, cậu bảo tôi cậu muốn giết nó!"
Lão Quách lập tức kéo Tiểu Mã lại, trách mắng: "Cậu muốn hại tiểu sư đệ hả? Chém giết quỷ giữ quỷ bài chính là tự tạo âm kiếp! Tiểu sư đệ dù có là Thiên sư thì cũng không ngoại lệ!"
"Nhưng...". Tiểu Mã không dám nói gì nữa, tuy rằng cậu đang rất bất bình nhưng cũng không thể để Diệp Thiếu Dương vì một phút lầm lỡ mà trả giá bằng tính mạng.
"Diệp Thiên sư còn do dự cái gì, lẽ nào ngài dám kháng lệnh của Âm quân sao?". Tiếp Âm Sanh Bà bị phế hết tu vi nên đối với Diệp Thiếu Dương nảy sinh ra oán hận, ỷ có quỷ bài trong người, cố ý dùng ngôn ngữ kích động hắn, âm mưu hãm hại hắn.
"Khặc khặc, ngài dám giết ta không, Diệp Thiên sư? Nói cho ngài biết, vài trăm năm nay ta đã đến nhân gian không dưới bốn lần, mỗi lần đều hại không ít sinh mệnh, khiến cho mẫu tử người ta chia cắt, nhưng thế thì sao nào? Ta có quỷ bài, mỗi lần bị pháp sư bắt được đều trả trở về âm ty, cùng lắm thì ta phế hết tu vi, bắt đầu lại một lần nữa."
Nghe thấy những lời đó, trái tim Diệp Thiếu Dương càng lúc càng trầm xuống: Nếu như nó vĩnh viễn không đả thương người khác nữa thì hắn sẽ tình nguyện buông tha cho nó, không cần thiết phải vì một chút cố chấp mà làm thiệt hại đến bản thân, thế nhưng... những câu nói tiếp theo của nó đã làm cho Diệp Thiếu Dương nổi cơn thịnh nộ.
"Diệp Thiên sư, hai trăm năm sau, ta sẽ khôi phục tu vi, trở lại nhân gian tìm thú vui khác, đến lúc đó ngài còn ở đó hay không? Ta vẫn sẽ tiếp tục giết người, khặc khặc, đến lúc đó…"
"Long Tuyền tru tà!". Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, một đạo tử quang lập tức xuất hiện, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém thẳng xuống đỉnh đầu Tiếp Âm Sanh Bà.
Tiếp Âm Sanh Bà đột nhiên cứng miệng, nửa câu nói dở dang vẫn còn chưa nói hết lập tức dừng lại, dùng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Thiếu Dương, tựa như không thể tin được hắn lại dám động thủ.
Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không tỏ ra thái độ hùng hồn, cũng không có bất kỳ cử chỉ kích động gì, chỉ một tay chống nạnh, khóe môi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Tiếp Âm Sanh Bà, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”.
"Ngươi...". Tiếp Âm Sanh Bà tựa hồ còn muốn nói gì nữa nhưng thân ảnh và quỷ bài đã từ từ biến mất, tiêu tan thành mây khói, trên mặt đất chỉ còn lại một sợi xích sắt màu đen.
"Hay lắm!". Bên trong phòng giải phẫu đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô không dứt, giờ khắc này, bất kể Diệp Thiếu Dương có thừa nhận hay không, trong mắt của mọi người trong ngoài phòng, nhất là mấy cô thiếu nữ, hắn đã trở thành một đại anh hùng.
Được nhiều người trầm trồ khen ngợi như vậy, Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nhặt sợi xích từ dưới đất lên giao cho lão Quách: "Đây là thiết âm của Tiếp Âm Sanh Bà, đồ tốt, huynh đem đi đi!", sau đó căn dặn Tiểu Mã giúp mình thu dọn pháp khí trên mặt đất, ôm Hứa Nhã Quyên đi xuống dưới lầu.
Vừa đi ngang qua Phương Tiến, Phương Tiến liền giơ ngón tay cái lên, thập phần nhiệt tình nói rằng: "Diệp tiên sinh, tối nay tôi mời ngài ăn cơm!"
"Chờ tôi chết đốt cho tôi đi!". Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại, cất bước đi thẳng.
Trở về quán trọ, Diệp Thiếu Dương nằm phịch xuống giường, yên lặng không nhúc nhích.
Tiểu Mã lúng túng đứng một bên, khẩn trương hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu… sẽ không chết chứ?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Tôi giết quỷ giữ quỷ bài, phạm vào thiên đạo, nội trong một canh giờ sẽ có người của âm ty phái đến tìm tôi. Nói không chừng còn dẫn hồn tôi đến cõi âm, xác minh chuyện này!"
Tiểu Mã vừa nghe xong liền luống cuống, lẩm bẩm nói: "Hồn bị dẫn đi, không phải là chết sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phải xem thái độ của mấy lão gia âm ty kia đã, vạn nhất họ không thả tôi trở về, đến lúc đó tôi sẽ chết thật!"
Tiểu Mã thất kinh, nói: "Vậy cậu đừng đi, lỡ như có người đến bắt cậu, cậu đánh đuổi bọn họ đi là được! Cậu lợi hại như thế, Hắc Bạch Vô Thường cũng không đánh lại cậu!"
Diệp Thiếu Dương không nói gì, liếc mắt nhìn Tiểu Mã: "Cậu không hiểu chuyện thì đừng nói lung tung, tôi dù có chút mặt mũi ở cõi âm nhưng cũng không lớn đến mức bất chấp quy củ. Chuyện này thật sự rất phiền phức, vô cùng phiền phức.".
Tiểu Mã vỗ vỗ bờ vai của Diệp Thiếu Dương, an ủi: "Tiểu Diệp tử, nhỡ cậu mà chết thì cũng đừng đau khổ nhé, hôm nay cậu đã chiến đấu rất anh dũng rồi, cậu vĩnh viễn sống trong lòng chúng tôi..."
Diệp Thiếu Dương đá vào mông Tiểu Mã: "Tôi chưa muốn chết!"
Sau đó suy nghĩ một chút, nói với lão Quách: "Trong vòng nửa tiếng, âm ty sẽ phái người đến dẫn đệ đi, sau khi đệ đi, đệ sẽ nghĩ cách báo tình hình về trên thân thể. Đến lúc đó huynh thắp hương huân hai con mắt của đệ, nếu như mắt trái của đệ rơi lệ trước thì chứng tỏ không có việc gì, nếu như mắt phải của đệ rơi lệ trước thì huynh phải nhanh chóng mang thân thể của đệ trở về Mao Sơn, tìm gặp sư phụ, để ông ấy nghĩ biện pháp!"
Hồn phách ở cõi âm không có cách nào để báo mộng hoặc khơi thông với người ở dương gian, chỉ có thể thông qua một ít liên hệ với thân thể để tạo ra một chút bản năng phản ứng.
Lão Quách gật đầu, cắn răng nói: "Tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm, nếu thật sự đệ không về được, ta nhất định sẽ mời sư phụ xuất sơn, đến cõi âm cứu đệ!"
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm, mình mới chừng hai mươi tuổi, còn chưa có vợ, bất luận thế nào cũng không thể chết.
Chương 159 - Tặng em bùa hộ mệnh
Không bao lâu sau, Hứa Nhã Quyên tỉnh lại, lập tức chui vào lòng Diệp Thiếu Dương khóc lóc ầm ĩ, khiến cho Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, giơ hai tay lên trời, không biết phải đặt ở đâu.
"Thiếu Dương ca, cám ơn anh đã cứu em, huhuhu... Còn có Tiểu Mã ca và vị thúc thúc này nữa..."
"Đợi đã!". Tiểu Mã buồn bực nói: "Không phải lúc nãy em bị quỷ bà kia khống chế thân thể à? Sao vừa tỉnh lại đã biết là bọn anh cứu em, còn biết anh là Tiểu Mã?"
Hứa Nhã Quyên hơi bình tĩnh lại một chút, nghẹn ngào nói: "Hồn phách của em bị lão quỷ bà áp chế đến một góc sâu thẳm trong tâm trí, không diệt hồn mà cố ý thông qua ký ức để bắt chước tính cách, giọng nói và hành động của em, làm em mất đi quyền kiểm soát thân thể. Thế nhưng em vẫn nghe vẫn biết được chuyện xảy ra mấy ngày qua, vô cùng lo lắng cho mọi người, chỉ là em không còn cách nào khác! May mà Thiếu Dương ca nhanh trí, phát hiện ra mưu kế của nó..."
Tiểu Mã nghe thế bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách lão quỷ bà bắt chước giống y hệt em!"
Hứa Nhã Quyên gật đầu: "Tuy người bên cạnh các anh không phải là em nhưng mỗi ngày em đều nhìn thấy các anh, xem các anh như bằng hữu!”.
"Bọn anh cũng vậy!”. Tiểu Mã cười hề hề: "Phải rồi, em bị nhập từ lúc nào?"
"Đêm hôm đó, lúc các anh vào WC, Tiếp Âm Sanh Bà cố ý phóng xuất anh linh để quấy rối các anh, sau đó nhân cơ hội đó bám vào trên người em. Nó âm thầm thổi tắt ba ngọn đèn trên vai anh, thừa dịp Thiếu Dương ca cản Huyết Hồ Quỷ, nhập vào người em lúc nào không hay biết..."
Lời của Hứa Nhã Quyên khiến Diệp Thiếu Dương chợt nhớ lại mấy con anh linh bị hắn thu phục, bèn lấy ra mấy lá bùa, thả anh linh đi.
Trong ba con anh linh có một con vừa mới bị câu hồn, thân thể vẫn còn nằm trong bệnh viện, vừa được thả, linh hồn như được dẫn lực mãnh liệt, vừa đáp xuống đất lập tức chui xuống khe cửa chạy đi mất.
Hai con khác được thanh trừ sát khí trong cơ thể, trở nên vô hại, lúc này biến thành hai đứa trẻ ngây thơ, lăn lăn lóc lóc chơi trong phòng.
Tiểu Mã nghẹn họng nhìn trân trối.
"Tiểu Diệp tử, chuyện này là thế nào?". Tiểu Mã vội vàng hỏi.
"Bọn chúng bị câu hồn đã lâu, thân thể suy yếu, nhất thời không tìm được phương hướng, để chúng nó ngây ngô ở đây một lúc đi, chút nữa chúng sẽ tự mình đi tìm thân thể!".
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn qua thời gian, đã qua nửa tiếng, thế nhưng quỷ sai vẫn chưa tới, không khỏi có điểm kỳ lạ.
Tiểu Mã nói: "Có một chuyện mà tôi nghĩ mãi không thông, tiểu Diệp tử, lúc trước cậu lừa dối lão quỷ bà, nói cái gì mà quỷ hồn không thể rời khỏi phong ấn trận pháp, vì vậy nó mới không dám rời khỏi bệnh viện. Rõ ràng là cậu nói bậy, vì sao nó vẫn tin?"
Diệp Thiếu Dương nhếch môi cười nhạt: "Ai bảo cậu là nói bậy?"
"Không phải sao?". Tiểu Mã sửng sốt: "Vậy thì sao nó không rời khỏi bệnh viện?"
Diệp Thiếu Dương trong lòng đắc ý, cười đáp: "Rất đơn giản, phong ấn là có thật, nó cũng không đột phá nổi phong ấn, thế nhưng... ranh giới phong ấn căn bản không phải nằm ở cửa bệnh viện, mà là nằm ở con phố phía trước. Tôi giả bộ không biết gì hết, nói cho nó phong ấn giới hạn ở cửa bệnh viện, ai ngờ nó tin, cho nên cao hứng phối hợp với tôi, chĩa mũi dùi vào người Ngô Đan, định dùng thủ đoạn lừa dối tôi..."
Tiểu Mã nghe xong há mồm trợn mắt nhìn hắn: "Ôi đệt mợ, tróc quỷ mà cũng dùng binh pháp Tôn Tử, kinh thật!".
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Đối phó với thể loại mưu mô nham hiểm không phải chỉ dựa vào pháp thuật là xong, phải học thêm nhiều thứ lắm!”.
Một lúc sau, hai anh linh tựa như bị vật gì đó hấp dẫn, bò đến phía dưới khe cửa, chui ra ngoài. Diệp Thiếu Dương biết bọn chúng đã tìm được thân thể của chính mình , thoáng yên tâm, tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, kinh ngạc không dứt, chăm chú tính toán thời gian, lẩm bẩm nói: "Đã một tiếng hai mươi phút mà sao vẫn không thấy quỷ sai tới?"
Tiểu Mã sợ hãi: "Hay là Tiếp Âm Sanh Bà vẫn chưa tới âm phủ? Cho nên bọn họ căn bản không biết quỷ bà đã bị giết?"Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Tiếp Âm Sanh Bà có bị giết hay không thì âm ty cũng không cần biết, bọn họ chỉ cần nhận thấy quỷ bài bị hủy thì nhất định sẽ phái người đến kiểm chứng trong vòng nửa canh giờ, bất kể cậu đang ở đâu, không có ngoại lệ..."
Lão Quách cũng buồn bực nói: "Đúng vậy, quỷ bài bị hủy là chuyện không nhỏ, âm ty tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy quỷ sai đến bắt, Diệp Thiếu Dương kết luận quỷ sai chắc chắn sẽ không đến, tuy rằng không hiểu vì sao nhưng cũng coi như là tránh được một kiếp, bớt đi không ít phiền phức, mà hắn cũng chẳng muốn đi.
Chạng vạng tối, Trịnh Kiêu Phi gọi điện thoại tới liên tục cảm ơn Diệp Thiếu Dương, nói một tràng câu tung hô khen ngợi, chủ động trả hắn sáu vạn đồng tiền thù lao.
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, tùy tiện trả lời vài câu khách khí, sau đó gật đầu. Trịnh Kiêu Phi bảo tạm thời không về được, muốn để Phương Tiến dẫn hắn đi ăn mừng tạ ơn, Diệp Thiếu Dương lười đi ăn với người lạ, lập tức từ chối.
Diệp Thiếu Dương cúp điện thoại, bảo Tiểu Mã cung cấp số tài khoản ngân hàng của mình cho Trịnh Kiêu Phi, sau đó bắt đầu phân chia tài sản: "Tiểu Mã một vạn, Quách sư huynh một vạn, cộng phí vật tư dịch vụ là hai vạn. Tiểu Quyên... cho năm nghìn."
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, nói rằng: "Sao em cũng có phần?"
"Nếu em không bị Tiếp Âm Sanh Bà nhập thân thì anh cũng không có cơ hội bắt được nó, hơn nữa em bị nhập nhiều ngày, hi sinh lớn lao, anh muốn bồi thường cho em một chút!"
Hứa Nhã Quyên mỉm cười ngọt ngào: "Tùy anh vậy, em luôn nghe lời Thiếu Dương ca."
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Kiêu Phi đã nhắn tin thông báo gửi tiền thành công, Diệp Thiếu Dương lập tức dẫn ba người đi ăn cơm. Hắn đến ATM rút ra ba vạn năm nghìn đồng chia cho ba người, nhìn tài khoản hiển thị còn mười chín vạn một nghìn đồng dư, trong lòng hân hoan phấn khởi, lấy ra một nghìn đồng mời mọi người đi ăn tối.
Bốn người cùng nhau đi ăn tối chúc mừng thắng lợi. Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương đưa Hứa Nhã Quyên trở về ký túc xá, hai người yên lặng sóng vai nhau trên đường, đi một lúc lâu, Hứa Nhã Quyên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thiếu Dương ca. Ngày mai anh định đi đâu?"
"Còn hai trận pháp khác đang chờ anh phá!". Diệp Thiếu Dương gật đầu trả lời. Trước lúc ăn cơm, hắn cũng không hề giấu giếm nói về chuyện Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cho cô biết.
"Ừm, em cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở đây chờ tin tốt của anh!". Hứa Nhã Quyên thì thầm nói rằng.
Hai người đi đến ký túc xá bệnh viện thì dừng bước, Hứa Nhã Quyên nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn tỏa ra một tầng ánh sáng đẹp nhu hòa, không phải là tuyệt mỹ, nhưng rất kinh tâm động phách.
Hứa Nhã Quyên khe khẽ thở dài, nói: "Thật đáng tiếc, mấy ngày nay dù ở bên anh nhưng vẫn không có cơ hội nói với anh một câu mà em luôn giữ trong lòng, bây giờ anh lại sắp đi mất..."
Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu của cô, nói rằng: "Tương lai có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Anh chờ em lên làm y tá trưởng, mời anh đi ăn!"
Hứa Nhã Quyên cười dịu dàng, lấy ra chuỗi bùa hộ mệnh mà Diệp Thiếu Dương cho lúc trước, hỏi: "Cái này còn có thể dùng không?".
"Có thể!". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Bất quá trong này có một giọt máu của anh, nếu em thấy không tự nhiên, anh sẽ đổi cho em cái khác!"
Hứa Nhã Quyên vội vàng lắc đầu: "Không không, được rồi mà, như vậy em sẽ luôn nhìn thấy anh bên cạnh!". Nói xong, mặt cô thoáng ửng hồng, mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Anh đừng hiểu lầm, anh là pháp sư, luôn cho người khác cảm giác an toàn!"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không có, chúng ta chỉ là bạn tốt!”.
Hứa Nhã Quyên nói: "Anh đi đi, mọi việc phải cẩn thận, em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Diệp Thiếu Dương tạm biệt, xoay người rời đi. Hứa Nhã Quyên vẫn nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất. Dưới bầu trời đầy sao sáng, Hứa Nhã Quyên vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay ôm chuỗi bùa hộ mệnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chương 160 - Chiến đấu mới
Trở lại quán trọ, Diệp Thiếu Dương đi tắm rồi leo lên giường gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói sơ qua tình hình gần đây, nàng hiện tại đang triển khai kế hoạch truy bắt Kim Soái, đã xác định được y ở vùng núi phụ cận.
"Tên lừa đảo, tiếp theo ngươi định đi đâu?". Tạ Vũ Tình hỏi.
"Còn hai chỗ nữa, đi chỗ nào cũng được, để tôi xem bản đồ đã rồi nhắn tin cho cô!". Diệp Thiếu Dương hỏi thăm vài câu nữa rồi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Chu Tĩnh Như, kể sơ qua tình huống một lần, Chu Tĩnh Như nghe xong vô cùng cao hứng.
Hàn huyên một lúc, Chu Tĩnh Như mới nói: "Có một chuyện em muốn nói với anh, anh còn nhớ Lý Vĩ – Lý tổng, người phụ trách lục địa sơn trang mà lần trước chúng ta gặp hay không? Ông ta có thể sẽ gọi điện thoại cho anh để tìm anh hỗ trợ một chuyện, đến lúc đó anh không cần nể mặt em, cứ trực tiếp từ chối là được."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lý tổng, buồn bực hỏi: "Ông ta tìm anh làm gì?"
"Ông ấy bảo em trai ông ấy trúng tà, tương đối nghiêm trọng, muốn tìm anh hỗ trợ. Em bảo gần đây anh bận lắm, đến bản thân mình còn không quan tâm, ông ấy bảo nhà em trai ông ấy ở bờ đê, cách lục địa sơn trang không xa, lái xe nửa giờ là tới, em thật sự không tiện từ chối, cho nên đã cho ông ấy số điện thoại của anh rồi, có thể ngày mai ổng sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừ, không sao, vấn đề là... mà khoan đã, em nói em trai của Lý tổng ở đâu?". Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi rằng.
"Bờ đê Lý gia, thì sao?"
"Em đợi chút!". Diệp Thiếu Dương để điện thoại di động xuống, nhanh chóng lấy ra tấm bản đồ mà Tạ Vũ Tình đã in cho hắn, thoáng nhìn, bốn điểm đánh dấu đỏ có một điểm nằm ở bờ đê Lý gia, trước hắn đã thấy qua, cho nên rất có ấn tượng.
Em trai của Lý tổng trúng tà, có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận hay không?
Dù sao thì mình cũng đang định đến nơi này, chi bằng cứ nể mặt Lý tổng một chút, đi xem em trai ông ấy có việc gì, vạn nhất trúng tà có liên quan đến trận pháp thì cũng thu được một chút đầu mối, nghĩ vậy, hắn bèn dặn Chu Tĩnh Như chuyển lời đến Lý tổng, trưa ngày mai đợi hắn ở lục địa sơn trang.
Chu Tĩnh Như đồng ý, bảo ngày mai cô cũng sẽ đến đó.
***
Sáng ngày thứ hai, Diệp Thiếu Dương kể cho Tiểu Mã và lão Quách nghe, lão Quách bảo bọn họ đi trước, y phải về tiệm lo một số công việc, có chuyện gì thì cứ tìm y. Tiểu Mã vừa kiếm được một vạn đồng tiền cho nên cảm thấy rất hưng phấn, tuyên bố không có ý định quay về, tiếp tục ở lại làm đồng tử cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương hết cách đành phải dẫn cậu theo.
Ba người thu dọn đồ đạc, leo lên xe của lão Quách chạy ra khỏi trấn. Đến lục địa sơn trang, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã xuống xe, lão Quách từ biệt, lái xe trở về khu thành thị.
Vừa vào cổng công trường, một ông mập mặc đồ tây lập tức từ trong phòng bảo vệ chạy đến, thân thiết nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, hàn huyên vài câu, tự giới thiệu mình là Lý Vĩ, phụ trách nơi này, Chu tiểu thư dặn ông ở đây chờ hai người bọn họ.
"À, chào ông, Lý tổng!". Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, người này giữa trán đầy đặn, vẻ mặt phúc hậu, hơn nữa tuổi hình như chỉ hơn ba mươi, vậy mà đã trở thành tổng phụ trách của một hạng mục, quả thật rất giỏi.
Lý Vĩ lập tức xua tay: "Diệp tiên sinh đừng gọi như vậy, tôi chỉ lớn hơn ngài vài tuổi, gọi tôi là Lý đại ca được rồi. Nhị vị chờ một chút để tôi lái xe ra, chúng ta sẽ đến làng du lịch, tùy tiện ăn một chút gì đó, sau đó rồi đi. Chu tiểu thư đang chờ chúng ta ở bên kia."
Lý Vĩ bước nhanh tới ký túc xá lấy ra một chiếc xe Audi, mời hai người lên xe, sau đó chạy đến nơi mà Diệp Thiếu Dương đã từng đi qua - làng du lịch.
Vừa xuống xe, một mỹ nữ lập tức tiến lên đón, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy thì nhận ra đó là mỹ nữ PR lần trước gặp ở làng du lịch, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng dáng vẻ trông rất chững chạc thùy mị, khiến hai mắt Tiểu Mã như muốn dựng lên.
"Vị này là quản lí PR của chúng tôi, Vương Bình, hai vị thân phận tôn quý, tôi không dám tìm người khác, cho nên để Vương quản lý tiếp đãi hai vị."
Vương Bình rất lễ phép kéo ghế sang bắt chuyện với Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, bên trong phòng còn có cả Chu Tĩnh Như, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô lập tức sáng lên, áy náy cười nói: "Xin lỗi nhé Thiếu Dương ca, lại gọi anh tới đây."
"Không sao đâu, dù gì anh cũng muốn tới đây!". Hắn lén đá đá chân của Tiểu Mã, bởi vì hai người đã thương lượng trên đường đi là phải thu tiền khai quang của em trai Lý Vĩ, nhưng do hắn có quan hệ tốt với Chu Tĩnh Như nên không tiện nói ra, vì vậy Tiểu Mã có trách nhiệm phải nói.
Kết quả Tiểu Mã như không nhận thấy được ám hiệu của hắn, chỉ ngồi ngắm nghía Vương Bình, hớn ha hớn hở chém gió: "Mỹ nữ, mi tâm của em đầy đặn, mặt có linh quang, mệnh trung phú quý, bất quá... anh thấy ấn đường của em biến thành màu đen, gần đây có phải em gặp chuyện gì bất bình thường hay không?"
Mỹ nữ nhíu mày suy nghĩ, che miệng, nói rằng: "Gần đây nhất có hai cộng sự của tôi chết rất kỳ lạ..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế liền biết cô đang ám chỉ Trương quản lí và An kiểm viên, Tiểu Mã cũng giả bộ làm ra bộ dạng bí hiểm, nói rằng: "Đúng, em đã bị lây nhiễm thi khí, nào nào, đưa tay cho anh xem...". Sau đó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mỹ nữ, lăn qua vuốt lại, cau mày nói: "Chỉ sợ em đã dính huyết quang tai ương, nếu muốn xác nhận thêm một lần nữa...". Ánh mắt rơi vào vóc người đầy đặn của mỹ nữ: "Phải sờ tiếp..."
Chu Tĩnh Như phụt một tiếng, phun ra một ngụm nước trà. Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy rất mất mặt, im lặng không nói gì, dù sao Tiểu Mã cũng là do hắn dẫn đến, huống hồ còn chưa nói tới chuyện quan trọng nhất: $$$ thì cậu đã thoải mái đi tán gái, lập tức dùng sức dẫm mạnh vào chân của Tiểu Mã.
Tiểu Mã há mồm trợn mắt, mặt đỏ như heo bị thọc tiết, vừa vặn định kêu lên một tiếng thảm thiết thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai của cậu, nhỏ giọng nói: "Tiền!!!"
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế lập tức nén đau, nuốt tiếng kêu thảm thiết trở vào trong cổ họng, hít một hơi thật sâu, tươi cười hiền hòa nhìn Lý Vĩ, nói rằng: "Lý tổng, có chuyện này muốn nói với ông anh..."
Lý Vĩ hồ nghi xít lại gần Tiểu Mã, cậu bắt đầu nói nhỏ vào tai gã.
Chu Tĩnh Như buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
"Không có gì, không có gì!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đổi trọng tâm câu chuyện: "Đàm Tiểu Tuệ vẫn chưa về à?"
"Ôi, em quên nói với anh!". Chu Tĩnh Như đang nghiêm nghị thì như chợt nhớ ra, nói rằng: "Sáng hôm nay cô ấy trở về thì liền đến miếu Thất bà bà một chuyến, sau đó đi tìm Tạ cảnh sát để hỏi một chút tình hình, trước khi đi có nói cho em biết là đi bắt Kim Soái, bao giờ có manh mối sẽ trở về."
Diệp Thiếu Dương nghe xong liền nhíu mày, hỏi: "Cô ấy có nói gì nữa hay không, chẳng hạn như, cô ấy có quen biết Kim Soái?"
Chu Tĩnh Như lắc đầu: "Cô ấy bảo bây giờ không tiện nói rõ, cũng không có thời gian, đợi sau khi tìm được Kim Soái sẽ liên hệ với anh, sau đó liền đi một mình vào núi. Em gọi mãi vẫn không được. Thiếu Dương ca, cô ấy có gặp nguy hiểm gì hay không?"