-
Chương 161-165
Chương 161 - Nam nhân trúng tà
"Cô ấy là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, đối phó với Vu sư Kim Soái chắc không có vấn đề gì đâu!". Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, Đàm Tiểu Tuệ và Kim Soái tuy là Bạch Vu sư và Hắc Vu sư nhưng đều là đồng đạo Miêu Cương, Đàm Tiểu Tuệ có thể có phương pháp truy bắt bí ẩn gì đấy không muốn cho ai biết nên mới lựa chọn hành động một mình.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương lại tăng thêm vài phần lòng tin là sẽ bắt được Kim Soái, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn, Lý Vĩ và Tiểu Mã đang bàn một chuyện gì đó, liên tục gật đầu, cam kết: "Yên tâm đi Mã đạo trưởng, tôi rất hiểu quy tắc, không có vấn đề gì đâu!"
Tiểu Mã nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, làm một bộ dáng "OK".
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng rỡ, chủ động tới hỏi thăm về việc trúng tà của em trai Lý Vĩ.
Vừa nhắc tới em trai, Lý Vĩ liền đặt chén rượu xuống, thở dài, nói một câu mà làm Diệp Thiếu Dương vô cùng hứng thú: "Nói ra sợ các người không tin, em trai tôi đã bị Thủy quỷ hù dọa."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong cảm thấy rất hấp dẫn, liên tục gật đầu, bảo gã cứ việc nói tiếp.
"Mọi chuyện phải bắt đầu từ hai, ba năm trước...". Những lời này càng làm cho Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hai ba năm trước, chẳng lẽ chuyện trúng tà thật sự có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận sao?
"Tôi vốn là người của Lý gia, tốt nghiệp đại học, vào tập đoàn Tinh Thành, sau đó được Chu tổng coi trọng, phân công làm giám đốc phụ trách công ty. Em trai tôi thì chỉ một mực làm nghề nông, mà phía sau bờ đê của Lý gia lại có một hồ chứa nước được bao bọc bởi một dãy núi. Năm năm trước, tôi ký hợp đồng thầu lại nơi này để lấy nước ngọt nuôi trồng nông nghiệp, sau đó giao cho em trai tôi xử lý”.
“Những năm đó giá thị trường không tệ, em trai tôi kiếm được không ít lợi nhuận, thế nhưng bắt đầu từ năm trước hồ chứa nước lại xảy ra một số chuyện lạ: Nước biến thành màu đen, lạnh lẽo hơn, gió thổi qua mặt nước cũng lạnh lẽo không kém. Dân bản xứ vốn rất thích bơi lội ở hồ nước, thế nhưng mùa hè năm đó lại có mấy người mất tích khi đang bơi, cho tới bây giờ cũng không vớt được thi thể”.
“Chuyện ma quái của hồ chứa nước cứ như vậy được mọi người truyền tai nhau ra ngoài. Ấy thế mà cũng còn nhẹ, chuyện phát sinh sau đó lại càng quái dị hơn: Em trai tôi và mấy người ngư dân càng ngày càng bắt được ít cá hơn, những con cá bắt được đều biến thành màu đen, hai con mắt đen thui như vành mắt người, hơn nữa lại còn có một đôi răng nanh rất dễ sợ, nếu lấy tay đụng vào sẽ lập tức bị cắn!”.
“Dân bản xứ gọi chúng là Cá cương thi, sau đó thỉnh một chuyên gia đến khảo sát thì không tìm thấy nguyên nhân gì. Loại cá này đến cả mèo cũng không dám ăn, huống chi là người. Ngư dân lần lượt tránh xa hồ chứa nước, nơi này cũng dần dần trở thành một chỗ cấm địa, đến cả ban ngày cũng không ai dám đi, thế nhưng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau..."
Lý Vĩ liếm môi một cái, nói tiếp: "Tôi chỉ mới nghe đồn thôi, sợ rằng đồn bậy, chi bằng Diệp tiên sinh cứ trực tiếp gặp em trai tôi hỏi cho rõ nhé!”.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như sắp xếp cho Vương Bình ở lại, còn bốn người bọn họ thì leo lên xe của Lý Vĩ rời đi. Trước khi đi, Tiểu Mã còn lưu luyến xin email và nick facebook của Vương Bình.
Lý Vĩ lái xe đưa mọi người đến bờ đê Lý gia, Tiểu Mã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi thăm một chút thông tin về Vương Bình.
"Ngài nói Vương quản lý hả, tốt lắm!". Lý Vĩ liên tục gật đầu: "Trước đây cô ấy là thư ký riêng của tôi, sau này tôi thấy cô ấy có tư chất, muốn đào tạo cô ấy, vì vậy để cho cô ấy làm quản lý PR."
Tiểu Mã vừa nghe đến chữ "Thư ký riêng" thì lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông anh hãy thành thật khai báo, ông với Vương Bình có gì đó với nhau hay không?”.
"Cái gì?". Lý Vĩ quay đầu lại thì thấy ánh mắt hung hãn của Tiểu Mã, nhất thời hiểu được, cười ha hả, liên tục lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có."
Tiểu Mã cũng không buông tha: "Bốc phét, cô ấy xinh đẹp như vậy, ông anh lại có vẻ ngoài… bỉ ổi, hai người ở chung phòng làm việc lâu năm sao lại không có chuyện gì?"
Lý Vĩ bật cười: "Hôm nay có Chu tiểu thư ở đây, đừng trách tôi nói bậy, tôi cũng rất thích mỹ nữ, thế nhưng tôi tuyệt đối không có cảm giác gì đối với cô ấy, đến cả vợ của tôi có máu Hoạn Thư cũng tuyệt đối không ghen với cô ấy!”.
Tiểu Mã cau mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Vĩ vuốt tay: "Cô ấy là cháu bên ngoại của tôi, mẹ cô ấy là chị ruột của tôi, tôi sao có thể có gì đó với cô ấy?"
"Vậy cũng không chắc, mấy chuyện **** không phải là không có!". Tiểu Mã tuy mạnh miệng nhưng cũng đã hơi yên lòng.
Lý Vĩ biết Tiểu Mã bị quê nên mới cố chống chế như vậy, cười ha ha một tiếng, nhìn Tiểu Mã nói rằng: "Mã đạo trưởng, nếu ngài thật sự có ý với cô ấy, tôi sẽ nói giúp ngài một tiếng, cô ấy còn chưa có bạn trai, có thể thành cặp với ngài hay không, tất cả dựa vào chính bản thân ngài!”.
Tiểu Mã nhìn lướt qua ghế sau thì thấy Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời có chút bối rối, nhỏ giọng nói với Lý Vĩ: "Chuyện này chúng ta hãy bàn riêng nhé, bàn riêng nhé…!”.
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như liếc nhìn nhau, bật cười.
Hai mươi phút sau, xe hơi lái vào một thôn trang nhỏ, dừng trước một căn biệt thự tráng lệ.
"Diệp tiên sinh, đây chính là nhà của em trai tôi.". Lý Vĩ xuống xe, nói rằng.
"Em trai ông anh giàu nhể! Xây hẳn một căn biệt thự cơ đấy!". Tiểu Mã tấm tắc tán thưởng.
Diệp Thiếu Dương đẩy cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Nãy cậu nói với gã bao nhiêu tiền?"
Tiểu Mã vươn một nắm tay, để nhếch ngón trỏ và ngón út lên, thập phần đắc ý.
"Sáu vạn?"
"Bảy vạn!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói: "Cậu biết đếm không, để tay thế này là sáu, không phải là bảy!"
"Ách..." Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Thật sự là bảy vạn mà!".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảy vạn đối với mình không phải là ít, đối với Lý Vĩ cũng không phải là nhiều, song phương đều có thể chấp nhận với nhau.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Vĩ, đám người Diệp Thiếu đi vào trong biệt thự, người của Lý gia biết bọn họ tới cho nên đã sớm có chuẩn bị, vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ.
Đi tới phòng khách, người của Lý gia vội vàng pha nước trà, Diệp Thiếu Dương nói với Lý Vĩ rằng: "Không cần những thứ này đâu, mau dẫn tôi đi gặp em trai của ông đi!"
Lý Vĩ lập tức gọi một thiếu phụ có tướng mạo xinh đẹp, vóc người khá chuẩn tới, giới thiệu: "Đây là em dâu của tôi, Tiểu Linh."
Tiểu Linh hướng dẫn mọi người đi vào một căn phòng ngủ, phía trên chiếc giường Simmons là một nam nhân vừa đen vừa gầy, bên cạnh là một phụ nữ trung niên mặc đồ thôn dân, trong tay bưng một cái bát nhỏ.
Khuôn mặt người nam nhân kia trông rất tiều tụy, ngoại hình lại khá bình thường.
"Đây chính là em trai tôi, Lý Nhạc Thanh.". Lý Vĩ giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Linh, Tiểu Mã thở dài, dùng một thanh âm chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương nghe được nói: "Đúng là cải trắng sa vào tay heo.". (1)
(1) Đúng là cải trắng sa vào tay heo: Ý chỉ những cô gái xinh đẹp sa vào vòng tay của những nam nhân với ngoại hình tầm thường (nhưng thuộc hàng đại gia, giàu có).
Diệp Thiếu Dương đi tới bên giường cúi người nhìn Lý Nhạc Thanh thì thấy sắc mặt của hắn đã biến thành màu đen, hoảng hốt giở mắt của hắn lên, nhãn cầu bên dưới cũng đã biến thành màu đen. Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục đẩy miệng của hắn ra, kiểm tra hàm răng và đầu lưỡi của hắn, mọi người lúc này mới giật mình phát hiện, toàn bộ răng của hắn đều biến thành màu đen, đầu lưỡi thối rữa, một ít nước mủ đen thối đang chảy ra khỏi miệng…
Chương 162 - Tươi đẹp.
"Ối, sao có thể như vậy?". Tiểu Linh kêu lên thất thanh.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Hắn nằm như vậy đã bao lâu rồi?"
"Từ lúc gặp chuyện không may đến nay đã hơn một tháng, ban đầu chỉ là cảm lạnh nóng sốt, uống thuốc không thấy khá lên, sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả lời cũng không nói được. Gia đình dẫn anh ấy đi rất nhiều bệnh viện lớn nhưng không tìm ra nguyên nhân, sau đó có mời mấy Âm Dương tiên sinh đến xem thì bọn họ đều nói...". Trong mắt của Tiểu Linh lộ ra sự sợ hãi, thấp giọng nói: "Có một con quỷ bám vào trên người anh ấy, tu vi quá mạnh, không có cách nào đuổi đi. Diệp tiên sinh, có phải như vậy không?"
Diệp Thiếu Dương làm thinh không nói gì, nắm lấy cánh tay nóng hổi của Lý Nhạc Thanh, thả một luồng cương khí vào trong cơ thể của hắn, lông mày lập tức nhăn lại, buông tay ra, buồn bực nói: "Không lý nào lại như vậy!"
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương nhìn người thiếu phụ đang bưng một cái bát đứng bên cạnh, hỏi: "Vị này chính là..."
"Đây là người giúp việc chuyên biệt được mời tới để chăm sóc anh ấy, Ngô đại tỷ.". Tiểu Linh giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi tới trước mặt Ngô đại tỷ, lấy cái bát từ trong tay cô ấy, nhìn nước canh bên trong, nói rằng: "Đây là canh cho bệnh nhân ăn?"
Ngô đại tỷ gật đầu.
Diệp Thiếu Dương bưng lên uống, một màn này làm tất cả mọi người sợ ngây người, Tiểu Linh chạy tới gấp gáp giật lấy cái bát: "Ôi ôi, Diệp tiên sinh, nếu như ngài đói thì cứ nói, tôi đi chuẩn bị cơm canh cho ngài ăn, đây là canh cho bệnh nhân mà, anh ấy đã uống hơn một nửa rồi, không tốt đâu..."
Diệp Thiếu Dương uống một ngụm xong liền tặc lưỡi, hỏi rằng: "Canh này ai nấu?"
"Tôi nấu!". Tiểu Linh khẩn trương nhìn hắn: "Có... có chuyện gì sao?"
"Nấu bằng nguyên liệu gì?"
"Quả nhãn và hạt sen, còn có một chút chà bông."
Diệp Thiếu Dương liền nói: “Đưa chà bông cho tôi xem!"
Tiểu Linh không biết vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, nhất thời có chút ngơ ngẩn. Lý Vĩ đứng một bên nhắc nhở: "Diệp tiên sinh tự có sắp xếp, kêu em lấy thì mau đi lấy đi!"
Tiểu Linh bước nhanh rời phòng, một lát sau, cô cầm một hộp chà bông trở về. Diệp Thiếu Dương bốc lên một miếng, nếm thử, hỏi: "Ngoại trừ mấy nguyên liệu này ra, trong canh không còn thứ gì khác có đúng không?"
Tiểu Linh do dự gật đầu.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhìn mọi người, sau đó nói rằng: "Hôm nay mệt rồi, ngày mai tính tiếp. Tiểu Linh tẩu tẩu, nhà các người có đủ phòng không?"
"Có có có, để tôi đi thu dọn cho các vị!"
Tiểu Linh nói xong xoay người định rời đi, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô, nói rằng: "Bảo người giúp việc đi thu dọn, những người khác cũng ra ngoài trước, tôi có mấy lời muốn nói với Tiểu Linh tẩu tẩu."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn có ý định gì, có điều bọn họ không dám hỏi nhiều, dưới sự hướng dẫn của cô giúp việc, tất cả lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
"Diệp tiên sinh, ngài có gì cần nói với tôi ư?". Đợi mọi người đi rồi, Tiểu Linh mới nhìn Diệp Thiếu Dương, kinh sợ hỏi.
Diệp Thiếu Dương cầm bát canh đưa đến trước mặt cô, nói rằng: "Cô nếm thử chưa?"
"Ối, tôi... không dám.". Tiểu Linh lập tức biến sắc.
Diệp Thiếu Dương cũng không ép người, buông bát xuống, đứng lên, cười cười nhìn Tiểu Linh, đi ra ngoài cửa.
Tiểu Linh tự mình thu dọn một căn phòng cho Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi, giường đệm mềm mại, chăn gối mới tinh, hệt như một căn phòng của khách sạn cao cấp.
Mệt mỏi một ngày đêm, Diệp Thiếu Dương chẳng muốn làm gì nữa, cởi quần áo, chui vào trong chăn ngủ.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy mở cửa ra, một mùi thơm lập tức phả vào mặt.
Lại là tiểu Linh!
"Cô...". Diệp Thiếu Dương chỉ vừa nói một chữ đã bị Tiểu Linh dùng ngón tay bịt miệng lại, xoay người đóng cửa, thấp giọng nói rằng: "Diệp tiên sinh, tôi tìm ngài có chút chuyện!"
"Chuyện gì?". Diệp Thiếu Dương muốn bật đèn thì bị cô ngăn cản, kéo cánh tay của Diệp Thiếu Dương, đi tới trước giường, ngồi xuống, thẹn thùng nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương không biết cô có chủ ý gì, nói rằng: "Tiểu Linh tẩu tẩu, hơn nửa đêm, chúng ta như vậy không tốt lắm, hơn nữa còn không bật đèn."
"Không bật đèn thì mới tốt chứ, tại sao lại muốn bật đèn?". Tiểu Linh đứng lên, quyến rũ cười cười, gác chéo chân, ngồi tựa vào người hắn, cười mị hoặc, vươn một tay khoác lên trên bả vai của hắn, ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng nói rằng: "Diệp tiên sinh thật là đẹp trai!"
Rồi xong, cô ta có ý gì, không cần nói cũng biết!
Diệp Thiếu Dương há hốc mồm tại chỗ, trời ạ, không phải chứ, chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Mặc dù vóc dáng Tiểu Linh cũng rất chuẩn nhưng từ trước đến giờ mình đâu có hứng thú với vợ của người khác, vì sao lại mơ ra một cảnh hạ lưu như vậy? Chẳng lẽ tư tưởng của mình gần đây trở nên bỉ ổi?
Hắn cố sức bấm đùi mình một cái, đau đến mức cả người run lên, đệt, đây không phải là mơ!
Diệp Thiếu Dương rụt lại phía sau, kinh ngạc nói: "Tiểu Linh tẩu tẩu, cô làm gì vậy?"
"Đừng gọi em là tẩu tẩu, nghe già quá đi!". Tiểu Linh lại nhích đến bên cạnh hắn, cười nói: "Diệp tiên sinh, anh sợ em sao? Lẽ nào em đáng sợ như vậy à?"
Cô vươn tay, nắm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương vội vàng đẩy tay ra. Tiểu Linh ngơ ngẩn, sau đó cười rộ lên, ghé vào lỗ tai của hắn thì thầm nói: "Anh có biết, vì sao em lại đến đây không?"
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói rằng: "Không biết, bởi vì tôi đẹp trai?"
Tiểu Linh cười hì hì: "Diệp tiên sinh, lúc nãy anh giả vờ bí hiểm, không công bố chân tướng trước mọi người, không phải là muốn thế này sao?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, mặc dù mình đẹp trai thật, nhưng mà... kết hợp với những gì mình phát hiện được từ trước, hắn nhanh chóng hiểu ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi gật đầu, nói rằng: "Quả nhiên là cô làm, chồng cô... rốt cuộc đã ăn thứ gì?"
Tiểu Linh không nói lời nào, lập tức bám sát vào thân thể Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng giơ tay ra cản, cười cười: "Ai cũng thích mỹ nhân, thẳng thắn mà nói, tôi cũng thấy cô rất đẹp, thế nhưng nếu tôi không nói ra chân tướng thì vạn nhất bị cảnh sát điều tra, đến lúc đó tôi sẽ thân bại danh liệt, cho nên... rốt cuộc cô đã cho chồng cô ăn thứ gì?"
Tiểu Linh nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lý, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Cũng không có gì, chỉ là canh 'Cá cương thi' thôi, yên tâm đi, không có ai điều tra ra đâu!"
Nói xong, Tiểu Linh nháy mắt với hắn một cái, bổ sung: "Lúc trước có người ăn cá cương thi xong không được hai tháng thì biến thành cương thi, sau đó bị người trong thôn đánh chết, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra được, cho nên không có ai hoài nghi đâu!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, thì ra kêu “Cá cương thi”, đúng là cương thi thật, vậy thì tất cả vấn đề đều đã được giải thích thỏa đáng.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nhìn Tiểu Linh, hỏi: "Vì sao cô muốn làm như vậy?"
"Vì sao ư?". Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ xem, cái tên đó xấu xí như vậy, có tư cách gì lấy em? Hắn có chỗ nào xứng với em? Nếu không phải mẹ em tham tiền nhà hắn, cứng rắn khuyên em lấy hắn thì em sẽ không phải gả cho hắn!"
Cô dừng lại một chút, yếu ớt nói rằng: "Người nông thôn em vốn rất bảo thủ, xuất giá tòng phu, em cũng không muốn ly hôn, còn dự định sinh em bé để cho hài tử hưởng phúc, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều trúng tà, ngất xỉu bệnh hoạn, giả như cả đời hắn cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ em cũng phải sống như vậy đến hết đời sao?"
Chương 163 - Cho cô một cơ hội.
Nói đến đây, Tiểu Linh kích động rơi nước mắt. Diệp Thiếu Dương cầm một mảnh khăn giấy đầu giường định đưa tới cho cô, lại thấy có gì đó không ổn, thôi vậy, cứ để cho cô ấy khóc một lúc.
"Vì vậy cô nấu canh cá cương thi cho hắn ăn để mong hắn nhanh chết một chút?"
Tiểu Linh bụm mặt, gật đầu nói: "Em nhất thời kích động, sau đó… em cũng hối hận, dù gì anh ấy với em cũng là phu thê, thế nhưng, haha, đã muộn rồi, không phải sao? Diệp tiên sinh, hôm nay anh uống thuốc do em nấu, ăn chà bông do em cầm, em chỉ biết, anh thật sự đã nhìn ra chân tướng, nếu như anh công bố cho mọi người biết tất cả mọi chuyện, em sẽ rất thảm..."
Tiểu Linh miễn cưỡng làm ra bộ dáng tươi cười, cởi áo, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Chu tiểu thư là bạn gái của anh, vậy chắc anh cũng không thiếu tiền, cho nên đây là vốn liếng duy nhất của em, tuy rằng cô ấy rất đẹp, nhưng..."
Diệp Thiếu Dương căn bản không thèm nghe cô nói, khoát tay, nói rằng: "Nếu như tôi cự tuyệt cô thì sẽ như thế nào?"
Tiểu Linh cười cười: "Vậy thì em sẽ la lớn lên cho mọi người biết anh giở trò với em, nếu như bị mọi người phát hiện, anh nghĩ anh sẽ ăn nói ra sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một quyết định khó khăn, ngưng thần nhìn Tiểu Linh, nói rằng: "Nếu như tôi có thể trị hết cho chồng cô, đồng thời thay cô giữ kín bí mật, cô… có đồng ý quay đầu lại không?"
Tiểu Linh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không được đâu, hắn vốn không thể cứu, lại uống nhiều canh cá như vậy, căn bản không thể cứu chữa được!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cô chỉ cần trả lời tôi, cô có đồng ý quay đầu lại hay không?”
Tiểu Linh sợ hãi, hai hàng lệ dài chảy xuống, lẩm bẩm nói: "Nếu như còn có cơ hội làm lại từ đầu, em đồng ý!"
"Vậy cô mặc quần áo vào đi!"
"Diệp tiên sinh, anh thật sự có thể... cứu chữa cho hắn? Lại còn thay em giữ bí mật? Anh... Vì sao anh muốn làm như vậy?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Tôi mong cô có thể quý trọng cơ hội lần này, vì sai lầm hiện giờ còn chưa lớn lắm, cô mau đi đi!"
Tiểu Linh ngây ngốc nhìn hắn, cuối cùng cô đã hiểu, người thanh niên này từ lúc bắt đầu đã không có ý khinh nhờn cô, nhất thời cô cảm thấy xấu hổ, khom lưng bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó vội vã rời đi.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, ngồi xuống giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ vài cái, trong lòng cả kinh, nghĩ thầm, không lẽ mỹ nữ lúc nãy lại đổi ý? Cô ta thật sự coi trọng mình ư?
"Ai?". Diệp Thiếu Dương đi tới sau cửa hỏi, không ai trả lời, không thể làm gì khác hơn là mở cửa. Một bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào, là Chu Tĩnh Như.
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.
Chu Tĩnh Như cười cười, nói rằng: "Sao vậy, thấy em rất thất vọng hả, hay là... anh đang muốn Tiểu Linh quay lại tìm anh?"
"Cái gì?". Diệp Thiếu Dương sợ đến mức hai chân như nhũn ra, hóa ra lúc nãy Chu Tĩnh Như đã nhìn thấy Tiểu Linh đi ra từ phòng của mình, hơn nữa lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ... Đã biết là tình ngay lý gian, mình thật sự oan muốn chết, hắn liên tục xua tay, khẩn cầu: "Anh biết mấy chuyện này càng nói càng ám muội, thế nhưng... mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh..."
"Được rồi, em biết!". Chu Tĩnh Như che miệng cười cười: "Em đã nhìn thấy từ lúc cô ấy mới bước vào phòng của anh rồi, xin lỗi, em đã nghe trộm hai người nói chuyện!"
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại mỗi một tiếng nói hành động của mình xem có chỗ nào không ổn hay không, kết quả Chu Tĩnh Như lại nói một câu mà làm hắn yên lòng: "Không ngờ anh thật sự là một chính nhân quân tử, bị một mỹ nữ mê hoặc như thế, anh lại không hề liếc nhìn cô ấy dù chỉ một lần!".
Cô mở đôi mắt to tràn đầy tình ý nhìn hắn, thì thầm nói rằng: "Em không nhìn lầm người!".
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cô nói như vậy là có ý gì?
Chu Tĩnh Như lại nói tiếp: "Anh cho cô ấy một cơ hội làm lại, em rất ủng hộ!"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười khổ nói: "Quên đi, anh cũng không biết làm vậy có đúng không!"
"Em tin tưởng anh không sai lầm, bởi vì nếu sai lầm thì sẽ không còn cơ hội làm lại, anh cho cô ấy một cơ hội như vậy, em tin rằng cô ấy sẽ quý trọng!"
Diệp Thiếu Dương thở dài, chỉ mong là như thế.
Hơn nửa đêm, Chu Tĩnh Như nói chuyện với hắn một hồi thì trở về, Diệp Thiếu Dương ôm tâm tình phức tạp leo lên giường, nằm thật lâu mới ngủ.
Bảy giờ sáng, Tiểu Mã gọi điện thoại đánh thức hắn, bảo hắn xuống lầu một dùng điểm tâm.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Diệp Thiếu Dương đi xuống phòng ăn lầu một, vừa vào cửa, hắn liền gặp ngay Tiểu Linh đang bưng một bát cháo đi vào, hai người gặp mặt ngoài ý muốn, lập tức ngẩn ra.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm rộng thùng thình để che đậy vóc dáng, thế nhưng vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cô lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm giác như mình đang đứng trần truồng trước mặt hắn, bởi vì lúc đó vào phòng hắn mình cũng đã biểu hiện như vậy, nhất thời mắc cỡ, khuôn mặt đỏ bừng.
"Tiểu Linh tẩu tẩu, đây là cháo gì?". Diệp Thiếu Dương chỉ thuận miệng hỏi, trong mắt không có một chút ý tứ đùa cợt. Tiểu Linh chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, khẽ gật đầu, trầm tĩnh lại, nói rằng:
"Cháo đậu đũa, Diệp tiên sinh có muốn ăn không?"
"Muốn. Tôi muốn ăn hai bát.". Nói xong hắn hào sảng cười cười, đi vào trong phòng.
Đang ăn điểm tâm thì một đám cán bộ trong thôn từ đâu đến thăm hỏi, Lý Vĩ vội vàng giới thiệu Chu Tĩnh Như và Diệp Thiếu Dương, vài vị cán bộ trong thôn hai mặt nhìn nhau, chẳng ai ngờ thiếu nữ xinh đẹp này lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Tinh Thành.
"Chu, Chu tiểu thư... Hoan nghênh tới Lý gia thôn. Tôi là thôn trưởng nơi này!". Một lão già hơn sáu mươi cởi mũ, vô cùng khách khí nói với Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như mỉm cười nhìn lão, coi như là chào hỏi, sau đó lột một hạt đậu phộng rang muối dịu dàng bỏ vào mồm Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Thiếu Dương ca anh nếm thử đi, đậu phộng này ngon lắm đấy!".
Một đám cán bộ trong thôn xúc động nhìn cảnh tượng trước mắt, một tiểu thư giàu có lột đậu phộng cho một chàng trai ăn? Sau đó họ lại nhìn sang Diệp Thiếu Dương, quả thật là vô cùng đẹp trai tài giỏi, nhất thời hiểu được cái gì gọi là nhân tình thế thái.
Lão trưởng thôn xoa xoa tay, nói với Chu Tĩnh Như: "Chu đại tiểu thư khi nào mới đến quy hoạch khu chúng tôi, ở đây vừa có hồ vừa có núi..."
Chu Tĩnh Như cười cười: "Tôi không làm về mảng quy hoạch của công ty, có ý kiến gì, các người cứ liên hệ Lý tổng. Lý tổng, chúng ta hãy mau chóng làm chính sự!"
"Vâng vâng!". Lý Vĩ liên tiếp gật đầu, liếc mắt nhìn lão trưởng thôn, nghĩ thầm Chu tiểu thư là người có thân phận cao quý như thế nào, mấy người các ông còn định lôi kéo người ta vào kiếm chác, nhất thời giận không chỗ phát tiết, muốn đuổi tất cả bọn họ đi ra ngoài.
"Chờ một chút, các người cứ ở đây quan sát, chỉ cần im lặng là được!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản, trong lòng nghĩ thầm mình còn muốn điều tra chuyện ma quái ở hồ chứa nước, có cán bộ trong thôn hỗ trợ sẽ rất tốt, dù gì bọn họ cũng có thể cung cấp cho mình một chút thông tin về chỗ kia.
Mấy cán bộ trong thôn đều biết hắn là pháp sư, lại có ý định thăm dò một chút hắn sẽ làm như thế nào, cho nên không ai muốn rời khỏi, tất cả đều lẽo đẽo đi theo sau Diệp Thiếu Dương đến phòng của Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh vẫn còn ngơ ngác sau khi bị Tiểu Linh đánh thức, phải nằm dựa vào người cô, im lặng không nhúc nhích. Cả người hắn biến thành màu đen, đến con ngươi cũng đờ đẫn ngây ngốc.
Mấy cán bộ trong thôn nhìn thấy Lý Nhạc Thanh thì đều há mồm trợn mắt, dựa vào kinh nghiệm của thôn dân để phán đoán, người này sớm muộn gì cũng sẽ chết, không thể cứu nổi.
Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn xem hắn sẽ làm gì, bởi vì theo tục lệ ở nông thôn, mấy người Âm Dương tiên sinh trước khi tác pháp đều phải giở vài trò như "Dùng tay bắt rắn", "Dùng chân bước trên than hồng" v.v… để chứng minh pháp thuật của mình cao minh, sau đó được mấy người nông dân xem như tiết mục diễn xiếc để thưởng thức, về phần hiệu quả trừ tà ra sao thì đều thấp hơn mong đợi.
Diệp Thiếu Dương không biểu diễn gì hết, chỉ lấy từ trong bao ra một cái chén nhỏ, rót nước lọc vào nửa chén, sau đó dùng chu sa vẽ một tờ linh phù, nhẹ nhàng lay động, tờ phù tự bốc cháy, trực tiếp ném tờ phù vào trong cái chén, cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu vào bên trong, sau đó đổ hết nước vào mồm Lý Nhạc Thanh.
"Xong rồi, chờ đi!"
Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, ngồi xuống một bên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xong rồi à? Dù cho có là lừa đảo đi chăng nữa, tối thiểu cũng phải làm dáng biểu diễn một chút chứ, sao chỉ làm vài động tác nhanh gọn lẹ là xong chuyện, vậy còn ra thể thống gì?
Người khẩn trương nhất chính là Tiểu Linh, cô vừa đỡ Lý Nhạc Thanh vừa hồi hộp nhìn hắn: Giả như Lý Nhạc Thanh vẫn không tỉnh lại, như vậy, cô sẽ không còn cơ hội làm lại một lần nữa...
Chương 164 - QUỶ CÔ NƯƠNG
Chỉ có Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon uống trà, Tiểu Mã từ đầu tới cuối đều cắm mặt vào điện thoại di động, nhắn tin trò chuyện với mỹ nữ PR, không hề nhìn xem Diệp Thiếu Dương đang làm gì.
Lý Vĩ ngồi bên cạnh cậu khẩn trương lau mồ hôi trên trán, buông lỏng cà-vạt, nhìn thoáng qua Tiểu Mã đang bấm điện thoại liên hồi, lẩm bẩm nói: "Thật hồi hộp a!"
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn gã, không hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử xuất thủ, có gì mà hồi hộp?"
"Nói vậy là sao, đó là em trai của tôi, vạn nhất thất bại..."
Tiểu Mã mỉm cười, tiếp tục bấm điện thoại di động, thuận miệng nói rằng: "Nghĩ nhiều làm gì, mấy chuyện nhỏ ấy chỉ là cái phủi tay đối với tiểu Diệp tử mà thôi!".
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp hơn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thế liền đặt đầu của hắn lên cạnh giường, tay phải nắm thành Phụng Nhãn Quyền ký vào sau lưng hắn một cái. Chỉ nghe "Ọc" một tiếng, Lý Nhạc Thanh liền quay đầu phun một ngụm máu đen tanh hôi vào thùng rác.
Tiểu Linh ngửi thấy mùi máu đen lập tức đỏ mặt, len lén liếc nhìn Diệp Thiếu Dương: Mùi máu đen giống hệt như mùi cá cương thi, đương nhiên là vì ăn canh cá cương thi lâu dài, cơ thể tích "Độc", được Diệp Thiếu Dương làm phép, thoáng cái đã phun hết ra.
Lý Nhạc Thanh thổ xong thì nằm trên giường bất động.
"Diệp tiên sinh, chuyện gì vậy?". Tiểu Linh không yên tâm hỏi.
"Mới vừa thanh lý độc thi trong cơ thể hắn, thân thể tốt thì mới có thể chiêu hồn.". Diệp Thiếu Dương nhìn lý Nhạc Thanh nói rằng: "Hắn hôn mê bất tỉnh là bởi vì thiếu một hồn phách, hiện tại tôi đang chiêu hồn cho hắn."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Linh hỗ trợ đóng hết tất cả cánh cửa lại, kéo tất cả rèm cửa sổ che kín căn phòng, đốt một ngọn nến đặt lên bàn, bảo mọi người chạy tới góc tường, chừa một khoảng trống để bố trí linh đàn. Sau đó hắn vẽ một vòng tròn định hồn, viết xuống một lá bùa tên và ngày tháng năm sinh của Lý Nhạc Thanh...
Diệp Thiếu Dương vừa niệm chú, một bóng người màu đen lập tức xuất hiện ở trong vòng định hồn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, không dám thở mạnh.
Chỉ có Tiểu Mã không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hờ hững ngẩng đầu nhìn đạo hồn phách kia, tiếp tục bấm điện thoại di động, nhàn nhạt nói với Lý Vĩ: "Tôi nói mà, chỉ là chuyện vặt thôi, đừng nói thiếu một hồn phách, ngay cả ba hồn bảy phách của một người chết, tiểu Diệp tử cũng có thể cứu sống được!"
Lý Vĩ lau mồ hôi trên trán, thì thào phun ra hai chữ: "Bái phục!"
Diệp Thiếu Dương dùng ngón cái tay phải điểm lên Quỷ Môn của luồng hồn phách một cái, sau đó kéo nó tới bên người Lý Nhạc Thanh, đẩy miệng hắn ra, trực tiếp đưa quỷ ảnh vào trong miệng, sau đó vẽ một tờ Định hồn phù dán lên sau gáy của hắn.
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng nhuận, không quá một phút sau đã từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!". Đám người lập tức sợ hãi thất kinh, Lý Vĩ càng kích động hơn, được sự đồng ý của Diệp Thiếu Dương, gã tiến lên cầm lấy tay em trai của gã, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thanh, biết anh không?"
Lý Nhạc Thanh nhíu mày, mê man nhìn gã. Mọi người tại đây chợt cảm thấy căng thẳng, lẽ nào người được cứu đã trở thành một kẻ ngốc nghếch?
Lý Nhạc Thanh đẩy tay của anh trai ra, nói rằng: "Anh hai, anh bị mê sảng à, sao em lại không biết anh được?". Sau đó quay đầu nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, giật mình ngồi dậy, nói rằng: "Mấy người là ai, đã xảy ra chuyện gì ở đây?"
Lý Vĩ hết sức kích động nắm chặt lấy tay em trai, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho hắn nghe. Lý Nhạc Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, vỗ gáy, nói: "Em nhớ ra rồi, là lão quỷ kia hại em!"
Tiểu Linh dụi mắt một cái, nói với ông xã: "Anh tỉnh lại được là nhờ công của Diệp tiên sinh.".
Lý Nhạc Thanh cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp tiên sinh, đa tạ, lát nữa tôi sẽ tặng đại hồng bao cho ngài."
Lý Vĩ trừng mắt nhìn em trai, trách mắng: "Nói gì thế, Diệp tiên sinh là bạn tốt của Chu tiểu thư, ai quan tâm chút tiền ít ỏi của em?"
Diệp Thiếu Dương tan nát cõi lòng, ôi trời đất, một khoản tiền bonus của tôi!!! Hắn vô cùng hụt hẫng, thở dài, nói: "Bớt lạc đề, anh bảo lão quỷ kia là thế nào, kể hết mọi chuyện gặp quỷ cho tôi biết!".
Lý Nhạc Thanh hít sâu một hơi, nói rằng: "Tôi gặp phải quỷ cô nương..."
Vừa nghe đến ba chữ "Quỷ cô nương", một đám cán bộ trong thôn đột nhiên biến sắc. Lý Nhạc Thanh cũng tỏ ra sợ hãi, hít một ngụm khí, nói rằng: "Ngày đó tôi có đến thăm vườn trái cây bên cạnh hồ chứa nước vào lúc chạng vạng tối, sau đó ngồi trên bờ hồ rửa tay, kết quả điện thoại di động từ trong túi áo sơmi rơi ra, nổi trên mặt nước..."
Lý Vĩ nghe thế chen vào một câu: "Ngu ngốc, điện thoại di động sao có thể nổi trên mặt nước?"
Lý Nhạc Thanh nói tiếp: "Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều, thấy điện thoại nổi trên mặt nước, tôi liền theo bản năng vươn tay ra, kết quả có một con sóng từ đâu cuộn đến khiến điện thoại của tôi trôi ra xa. Tôi thấy chỗ mình đang đứng không sâu, lúc đó không biết có phải bị ma quỷ mê hoặc hay không mà liền nhảy xuống nước, lao đến bắt lấy cái điện thoại. Kết quả, điện thoại di động càng trôi xa hơn…”
“Tôi tỉnh hồn lại, cúi đầu nhìn thì thấy nước đã dâng lên đến đằng cổ, tôi có thể cảm nhận được hai chân mình như bị vật gì đó lôi kéo, không thể bước đi, tôi lập tức phát hiện ra mình đang gặp phải Thủy quỷ mê hồn. Mà lúc đó tôi cũng còn tỉnh táo, tôi cố ý kêu lớn một cái tên, sau đó giả bộ tức giận, nói ‘người bên dưới’ đừng lấy điện thoại di động của tôi, chờ một chút để tôi gọi cháu họ xuống cùng nhặt điện thoại, vừa nói xong, hai chân của tôi liền buông lỏng, thứ đang nắm lấy chân của tôi cũng thả ra..."
Tiểu Mã đang hóng hớt ngồi nghe kể chuyện liền không nhịn được xen vào: "Nói như vậy, lúc đó anh đã bị quỷ bắt, thế nhưng vì sao nó lại muốn thả anh ra?"
Không đợi Lý Nhạc Thanh mở miệng, vị trưởng thôn kia đã nói rằng: "Tiểu tử, cậu không hiểu rồi, cái này gọi là quỷ mê thân, Tiểu Thanh lúc đó không giãy dụa mà bình tĩnh đối phó, nếu càng giãy giụa thì sẽ càng bị kéo xuống sâu hơn. Cho nên hắn mới cố ý nói muốn mang thêm người đến để cùng vớt điện thoại di động. Thủy quỷ kia tin, mà nó lại có ý muốn giết nhiều hơn một người, bởi vậy mới thả hắn đi."
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, vuốt cằm nói rằng: "Ra là thế, con quỷ này cũng rất thông minh!"
"Quỷ không chiếm thân người, sẽ không biết người đang suy nghĩ gì!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói với Lý Nhạc Thanh nói: "Kể tiếp!"
Lý Nhạc Thanh nói: "Lúc hai chân tôi được buông lỏng thì tôi giả vờ làm động tác tìm người, mãi cho đến khi lên bờ mới nhanh chân chạy trốn. Mới đầu tôi nghĩ rằng không sao, kết quả chạy không được bao xa, đột nhiên thấy có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang ngồi xổm trên bờ hồ, vóc người gầy ốm, mái tóc dài rối tung, mặc một bộ y phục rất dơ như là áo liệm!"
Tiểu Mã nghe đến đó không nhịn được nói một câu: "Trước thì là lão bà bà, bây giờ lại là một tiểu cô nương."
Diệp Thiếu Dương lườm cậu một cái, bảo Lý Nhạc Thanh kể tiếp.
Lý Nhạc Thanh nuốt nước miếng, nói rằng:
"Cô bé ngồi trên một tảng đá, hai cái chân đong đưa trên mặt hồ, dùng một cái bình để rửa rau. Tôi cũng có nghe qua mấy chuyện về quỷ hài nữ, thế nhưng lúc đó tự nhiên tôi có chút choáng váng, không nhớ ra mấy chuyện này, chỉ nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ngồi ở trên bờ rửa rau, có gì đó kỳ lạ!”.
Chương 165 - THẢO KHẨU THÁI
“Lúc tôi chạy ngang qua cô bé, cô bé đột nhiên quay đầu, hé ra cái miệng vô cùng to lớn, mũi dài, dáng dấp trông như ếch và các loài động vật miệng lớn. Cô bé bốc một nắm rau từ cái bình ra đưa về phía tôi, dùng giọng nói u ám hỏi: Rau xanh bị lá cây phá hủy rồi, làm sao bây giờ?”
“Lúc đó đầu óc tôi mơ hồ, tự nhiên không chạy tiếp nữa, chỉ thuận miệng trả lời: Bẻ cái lá cây kia đi là được. Vừa nói xong liền thấy cô bé kia bẻ một cái lá cây, cười gằn đi tới chỗ tôi, sau đó phát sinh chuyện gì nữa thì tôi không biết."
Nghe hắn kể xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ hài hước nhưng lại có chút quỷ dị, Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Vì sao con quỷ đó không trực tiếp giết anh mà lại còn bày mấy trò rau xanh với lá cây, hỏi đố mập mờ như thế để làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, nói: "Có một thứ được gọi là 'Rau mệnh người’, nữ quỷ biết thứ đó chứng tỏ nó không phải là quỷ dương gian, không thể tùy tiện giết người, cũng tương tự như quỷ mua mệnh, nó mang theo một vật bổn mạng ở bên thân, gặp người nào cũng sẽ hỏi mấy câu ‘Thảo Khẩu Thái’ (1), nếu như trả lời câu hỏi của nó, cũng chính là quyết định vận mệnh của cậu!".
(1) Thảo Khẩu Thái: một cách lấy lời hay từ người khác. Đây là một tập tục vào ngày Tết của Trung Hoa, người ta sẽ tạo những lời nói may mắn để biểu đạt cho sự cát tường, nguyện vọng tốt đẹp của người dân, mong muốn một thứ gì đó như may mắn, tai qua nạn khỏi, phúc thọ bình an. Ví dụ như hành động cho tiền thiếu nhi ngày Tết được gọi là “Tiền mừng tuổi”, bữa cơm tất niên được gọi là “Bữa cơm đoàn viên”, ngày khai trương gọi là “Kim nhật”, cá chép biểu thị cho sự “Dư dả hằng năm”, bánh sủi cảo gọi là “Nguyên bảo”. Ngoại trừ những tên trên, người ta còn dùng “Thảo Khẩu Thái” trong những câu chúc như "Phúc như Đông Hải", "Thọ bỉ nam sơn" để chúc thọ, "Một bước lên mây", "Vinh quang tột đỉnh" để chúc mừng thăng chức, “Chúc mừng phát tài", "Tâm muốn sự thành" để chúc phúc tân niên…
Nói đến đây, hắn quay đầu nói với Lý Nhạc Thanh: "Lúc đó anh trả lời bẻ một lá cây là đã thực hiện ‘Thảo Khẩu Thái’ với nó, cho nên nó đã thu một luồng hồn phách của anh, bất quá câu trả lời đó cũng không sao, chỉ là thiếu đi một luồng hồn phách, may mà anh vẫn còn sống!".
Lời giải thích của hắn càng làm cho kẻ khác khiếp sợ. Chu Tĩnh Như cau mày nói: "Là sức mạnh gì đã khống chế ‘Thảo Khẩu Thái’ ấy?"
"Lực khế ước, loại quỷ âm sanh này vốn chỉ được ở trong lãnh địa của chúng, không thể tùy tiện giết người, thế nhưng một khi ra khỏi lãnh địa sẽ phải tuân thủ theo lực khế ước của nhân gian và quỷ vực, nếu như làm trái luật, nó sẽ thừa thụ thiên kiếp."
Mọi người nghe xong khiếp sợ không thôi.
Trưởng thôn gật đầu nói: "Đúng vậy, trong hai năm qua có không ít ngư dân chết tại hồ chứa nước, bất quá phàm là người gặp chuyện không may bên bờ đều bị tình trạng giống như tiểu Thanh, diện kiến quỷ cô nương, sau đó bị hỏi vấn đề, tỷ như Lý Tam Chân và Lý Hữu Tài năm ngoái có đi qua bờ hồ chứa nước, nhìn thấy quỷ cô nương kia, bọn chúng cũng bị mê hoặc giống y như cậu ấy, quỷ cô nương hỏi bọn chúng: Rau xanh không có tim (2) có thể sống được không?
(2) Chơi chữ, rau xanh không có tim ý chỉ rau muống.
Lý Tam Chân cho là cô hỏi loại rau xanh thông thường, trả lời: Rau xanh không tim còn có thể mọc ra tim khác.
Lý Hữu Tài lại trả lời: Không tim sẽ chết.
Sau đó quỷ cô nương chạy đến trước mặt thọc hai cánh tay vào lồng ngực bọn họ, móc hai trái tim ra ngoài, Lý Hữu Tài lập tức chết tại chỗ, Lý Tam Chân lết được về nhà. Về đến nhà, Lý Tam Chân nằm dưỡng bệnh mấy tháng sau thì đến bệnh viện kiểm tra, trái tim tự dưng mọc ra lại. Chuyện này cũng là do nó kể cho tôi biết, cùng một thời điểm, cùng một câu đố, mà có người sống, cũng có người chết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi rằng: "Quỷ thiếu nữ đó xuất hiện vào lúc nào?"
Đám cán bộ trong thôn nhao nhao bàn luận, sau đó nhất trí với nhau: Hai năm rưỡi trước, khi nước trong hồ vừa mới bắt đầu biến thành màu đen, cá cương thi cũng vừa mới xuất hiện, thì đã có người nhìn thấy quỷ cô nương bên bờ hồ chứa nước."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, kết hợp các manh mối lại với nhau, hắn cơ bản đã có thể xác định được quỷ cô nương chính là một trong "Ngũ quỷ” mà mình đang tìm, lập tức đứng phắt dậy, nói với Lý Nhạc Thanh:
"May mà luồng hồn phách đó chỉ quanh quẩn ở gần bờ hồ, tôi mới có cơ hội đem anh trở về, bất quá tinh khí của hồn phách anh đã bị quỷ thiếu nữ lấy đi, cho nên anh mới cảm thấy thân thể của mình suy yếu, còn lại không sao. Anh cố gắng chăm chỉ phơi nắng, tích lũy dương khí, đại khái nửa tháng sau là có thể khôi phục lại hoàn toàn!"
Lý Nhạc Thanh nghe xong hết sức mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn. Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, xoay người nhìn mấy cán bộ trong thôn, nói rằng: "Có người nào tình nguyện dẫn tôi đến hồ chứa nước hay không?"
Trưởng thôn lập tức nói rằng: "Chỉ xem thôi thì được, tôi dẫn ngài đi."
"Được, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tiểu Linh, lại nhìn Lý Nhạc Thanh, nói với hắn: "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ của anh, cô ấy đã khổ cực chăm sóc anh qua biết bao nhiêu ngày, mặc dù có người giúp việc nhưng cô ấy vẫn tự tay nấu cho anh ăn, anh nên đối xử tốt với cô ấy!"
Lý Nhạc Thanh kéo tay của Tiểu Linh đặt vào trong lòng mình, cười hì hì: "Diệp tiên sinh yên tâm, vợ tôi vừa đẹp lại vừa hiền, hoạn nạn mới thấy chân tình, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt ý vị nhìn Tiểu Linh. Tiểu Linh đỏ mặt gật đầu với hắn, trong ánh mắt cũng biểu lộ sự cảm kích chân thành tha thiết, sau đó là một sự hứa hẹn đầy kiên định.
Thấy ánh mắt đó, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, yên tâm, xoay người rời đi.
"Diệp tiên sinh, bảy vạn đồng, bao giờ trở về thì gọi cho tôi!". Lý Vĩ đuổi theo, thập phần cảm kích hô lớn.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, còn muốn nói mấy câu khách khí, phía sau liền truyền đến thanh âm trách cứ của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, sao anh lại thu tiền của ông ấy?"
Lý Vĩ vừa nghe thấy thế nhất thời khẩn trương, bảy vạn đồng vốn chỉ là chuyện nhỏ, nếu để vì chuyện này mà bọn họ xích mích với nhau thì sẽ trở thành chuyện lớn, vội vàng tiến lên giải thích: "Chu tiểu thư đừng hiểu lầm, tiền này không phải là do Diệp tiên sinh đòi, đấy là do tôi tự nguyện tặng cho ngài!"
Chu Tĩnh Như hừ một tiếng, oán trách nhìn Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp nói với em, sao lại đi đòi tiền của người khác, anh… Anh có xem em là bạn không?"
Lý Vĩ vừa nghe xong vô cùng xấu hổ, cảm thấy Chu tiểu thư tức giận là vì Diệp Thiếu Dương không đến gặp cô để lấy tiền, trong lòng cư nhiên phán đoán quan hệ của bọn họ, ai dà, thanh niên này đích thị là “Phò mã” chuẩn tương lai của tập đoàn Tinh Thành rồi!
Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: "Tự dưng vô duyên vô cớ anh đến lấy tiền em làm gì? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu hành của anh. Anh giúp ông ấy làm việc, ông ấy cho anh tiền, đâu có ai lỗ!? Bảy vạn đồng cũng không phải là số tiền lớn đối với ông ấy, làm việc nhận tiền, hai bên không ai thiếu nợ nhau."
Lý Vĩ lập tức nói: "Đúng đúng đúng, không phải là một số tiền lớn."
"Ông nghĩ ông có rất nhiều tiền sao?". Chu Tĩnh Như lập tức liếc mắt nhìn gã.
"A, không có không có.". Lý Vĩ sợ đến mức thối lui qua một bên, không dám mở miệng, tiền của mình đều là do ông chủ cấp cho, mình chỉ là một cọng lông so với chín con trâu.
Chu Tĩnh Như bĩu môi, nói với Diệp Thiếu Dương: "Theo lý luận của anh, em muốn giúp anh có được không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nếu anh cần hỗ trợ thì em có thể giúp, nhưng nếu vô duyên vô cớ cho anh tiền, nhà hay là vật chất này kia thì còn tăng nghiệp chướng, gây trở ngại con đường tu hành của anh, hiểu chưa, anh cần tiền, anh sẽ tự kiếm."
Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu anh cần trợ giúp thì phải báo cho em biết trước đấy!"
Diệp Thiếu Dương đành gật đầu đồng ý.
Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói: "Hôm nay anh đã làm được một chuyện tốt. Tha thứ cho một người, cứu vãn một cuộc hôn nhân."
Vừa nghe cô nhắc, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ tới chuyện phu thê của bọn họ, khẽ thở dài, mặc dù mình chỉ “nói dối có thiện tâm" đối với Lý Nhạc Thanh, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tin rằng sau này Tiểu Linh chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, nếu như bọn họ còn có em bé thì lại càng tốt hơn... Chỉ là đối với Lý Nhạc Thanh mà nói, đây vẫn là một sự lừa dối.
"Nếu như được lựa chọn, anh tình nguyện giết mười con quỷ thủ lĩnh còn hơn là dính vào chuyện phu thê của người khác, bởi vì có sắp xếp như thế nào cũng không thể hoàn toàn tốt đẹp!". Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề thanh vắng, thở dài nói với Chu Tĩnh Như.
Nhìn bóng lưng của hắn, Chu Tĩnh Như mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, anh đã sắp xếp tốt cho người khác rồi, vậy còn chuyện tình cảm của mình, anh định sắp xếp như thế nào đây?
"Cô ấy là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, đối phó với Vu sư Kim Soái chắc không có vấn đề gì đâu!". Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, Đàm Tiểu Tuệ và Kim Soái tuy là Bạch Vu sư và Hắc Vu sư nhưng đều là đồng đạo Miêu Cương, Đàm Tiểu Tuệ có thể có phương pháp truy bắt bí ẩn gì đấy không muốn cho ai biết nên mới lựa chọn hành động một mình.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương lại tăng thêm vài phần lòng tin là sẽ bắt được Kim Soái, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn, Lý Vĩ và Tiểu Mã đang bàn một chuyện gì đó, liên tục gật đầu, cam kết: "Yên tâm đi Mã đạo trưởng, tôi rất hiểu quy tắc, không có vấn đề gì đâu!"
Tiểu Mã nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, làm một bộ dáng "OK".
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng rỡ, chủ động tới hỏi thăm về việc trúng tà của em trai Lý Vĩ.
Vừa nhắc tới em trai, Lý Vĩ liền đặt chén rượu xuống, thở dài, nói một câu mà làm Diệp Thiếu Dương vô cùng hứng thú: "Nói ra sợ các người không tin, em trai tôi đã bị Thủy quỷ hù dọa."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong cảm thấy rất hấp dẫn, liên tục gật đầu, bảo gã cứ việc nói tiếp.
"Mọi chuyện phải bắt đầu từ hai, ba năm trước...". Những lời này càng làm cho Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hai ba năm trước, chẳng lẽ chuyện trúng tà thật sự có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận sao?
"Tôi vốn là người của Lý gia, tốt nghiệp đại học, vào tập đoàn Tinh Thành, sau đó được Chu tổng coi trọng, phân công làm giám đốc phụ trách công ty. Em trai tôi thì chỉ một mực làm nghề nông, mà phía sau bờ đê của Lý gia lại có một hồ chứa nước được bao bọc bởi một dãy núi. Năm năm trước, tôi ký hợp đồng thầu lại nơi này để lấy nước ngọt nuôi trồng nông nghiệp, sau đó giao cho em trai tôi xử lý”.
“Những năm đó giá thị trường không tệ, em trai tôi kiếm được không ít lợi nhuận, thế nhưng bắt đầu từ năm trước hồ chứa nước lại xảy ra một số chuyện lạ: Nước biến thành màu đen, lạnh lẽo hơn, gió thổi qua mặt nước cũng lạnh lẽo không kém. Dân bản xứ vốn rất thích bơi lội ở hồ nước, thế nhưng mùa hè năm đó lại có mấy người mất tích khi đang bơi, cho tới bây giờ cũng không vớt được thi thể”.
“Chuyện ma quái của hồ chứa nước cứ như vậy được mọi người truyền tai nhau ra ngoài. Ấy thế mà cũng còn nhẹ, chuyện phát sinh sau đó lại càng quái dị hơn: Em trai tôi và mấy người ngư dân càng ngày càng bắt được ít cá hơn, những con cá bắt được đều biến thành màu đen, hai con mắt đen thui như vành mắt người, hơn nữa lại còn có một đôi răng nanh rất dễ sợ, nếu lấy tay đụng vào sẽ lập tức bị cắn!”.
“Dân bản xứ gọi chúng là Cá cương thi, sau đó thỉnh một chuyên gia đến khảo sát thì không tìm thấy nguyên nhân gì. Loại cá này đến cả mèo cũng không dám ăn, huống chi là người. Ngư dân lần lượt tránh xa hồ chứa nước, nơi này cũng dần dần trở thành một chỗ cấm địa, đến cả ban ngày cũng không ai dám đi, thế nhưng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau..."
Lý Vĩ liếm môi một cái, nói tiếp: "Tôi chỉ mới nghe đồn thôi, sợ rằng đồn bậy, chi bằng Diệp tiên sinh cứ trực tiếp gặp em trai tôi hỏi cho rõ nhé!”.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như sắp xếp cho Vương Bình ở lại, còn bốn người bọn họ thì leo lên xe của Lý Vĩ rời đi. Trước khi đi, Tiểu Mã còn lưu luyến xin email và nick facebook của Vương Bình.
Lý Vĩ lái xe đưa mọi người đến bờ đê Lý gia, Tiểu Mã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi thăm một chút thông tin về Vương Bình.
"Ngài nói Vương quản lý hả, tốt lắm!". Lý Vĩ liên tục gật đầu: "Trước đây cô ấy là thư ký riêng của tôi, sau này tôi thấy cô ấy có tư chất, muốn đào tạo cô ấy, vì vậy để cho cô ấy làm quản lý PR."
Tiểu Mã vừa nghe đến chữ "Thư ký riêng" thì lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông anh hãy thành thật khai báo, ông với Vương Bình có gì đó với nhau hay không?”.
"Cái gì?". Lý Vĩ quay đầu lại thì thấy ánh mắt hung hãn của Tiểu Mã, nhất thời hiểu được, cười ha hả, liên tục lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có."
Tiểu Mã cũng không buông tha: "Bốc phét, cô ấy xinh đẹp như vậy, ông anh lại có vẻ ngoài… bỉ ổi, hai người ở chung phòng làm việc lâu năm sao lại không có chuyện gì?"
Lý Vĩ bật cười: "Hôm nay có Chu tiểu thư ở đây, đừng trách tôi nói bậy, tôi cũng rất thích mỹ nữ, thế nhưng tôi tuyệt đối không có cảm giác gì đối với cô ấy, đến cả vợ của tôi có máu Hoạn Thư cũng tuyệt đối không ghen với cô ấy!”.
Tiểu Mã cau mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Vĩ vuốt tay: "Cô ấy là cháu bên ngoại của tôi, mẹ cô ấy là chị ruột của tôi, tôi sao có thể có gì đó với cô ấy?"
"Vậy cũng không chắc, mấy chuyện **** không phải là không có!". Tiểu Mã tuy mạnh miệng nhưng cũng đã hơi yên lòng.
Lý Vĩ biết Tiểu Mã bị quê nên mới cố chống chế như vậy, cười ha ha một tiếng, nhìn Tiểu Mã nói rằng: "Mã đạo trưởng, nếu ngài thật sự có ý với cô ấy, tôi sẽ nói giúp ngài một tiếng, cô ấy còn chưa có bạn trai, có thể thành cặp với ngài hay không, tất cả dựa vào chính bản thân ngài!”.
Tiểu Mã nhìn lướt qua ghế sau thì thấy Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời có chút bối rối, nhỏ giọng nói với Lý Vĩ: "Chuyện này chúng ta hãy bàn riêng nhé, bàn riêng nhé…!”.
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như liếc nhìn nhau, bật cười.
Hai mươi phút sau, xe hơi lái vào một thôn trang nhỏ, dừng trước một căn biệt thự tráng lệ.
"Diệp tiên sinh, đây chính là nhà của em trai tôi.". Lý Vĩ xuống xe, nói rằng.
"Em trai ông anh giàu nhể! Xây hẳn một căn biệt thự cơ đấy!". Tiểu Mã tấm tắc tán thưởng.
Diệp Thiếu Dương đẩy cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Nãy cậu nói với gã bao nhiêu tiền?"
Tiểu Mã vươn một nắm tay, để nhếch ngón trỏ và ngón út lên, thập phần đắc ý.
"Sáu vạn?"
"Bảy vạn!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói: "Cậu biết đếm không, để tay thế này là sáu, không phải là bảy!"
"Ách..." Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Thật sự là bảy vạn mà!".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảy vạn đối với mình không phải là ít, đối với Lý Vĩ cũng không phải là nhiều, song phương đều có thể chấp nhận với nhau.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Vĩ, đám người Diệp Thiếu đi vào trong biệt thự, người của Lý gia biết bọn họ tới cho nên đã sớm có chuẩn bị, vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ.
Đi tới phòng khách, người của Lý gia vội vàng pha nước trà, Diệp Thiếu Dương nói với Lý Vĩ rằng: "Không cần những thứ này đâu, mau dẫn tôi đi gặp em trai của ông đi!"
Lý Vĩ lập tức gọi một thiếu phụ có tướng mạo xinh đẹp, vóc người khá chuẩn tới, giới thiệu: "Đây là em dâu của tôi, Tiểu Linh."
Tiểu Linh hướng dẫn mọi người đi vào một căn phòng ngủ, phía trên chiếc giường Simmons là một nam nhân vừa đen vừa gầy, bên cạnh là một phụ nữ trung niên mặc đồ thôn dân, trong tay bưng một cái bát nhỏ.
Khuôn mặt người nam nhân kia trông rất tiều tụy, ngoại hình lại khá bình thường.
"Đây chính là em trai tôi, Lý Nhạc Thanh.". Lý Vĩ giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Linh, Tiểu Mã thở dài, dùng một thanh âm chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương nghe được nói: "Đúng là cải trắng sa vào tay heo.". (1)
(1) Đúng là cải trắng sa vào tay heo: Ý chỉ những cô gái xinh đẹp sa vào vòng tay của những nam nhân với ngoại hình tầm thường (nhưng thuộc hàng đại gia, giàu có).
Diệp Thiếu Dương đi tới bên giường cúi người nhìn Lý Nhạc Thanh thì thấy sắc mặt của hắn đã biến thành màu đen, hoảng hốt giở mắt của hắn lên, nhãn cầu bên dưới cũng đã biến thành màu đen. Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục đẩy miệng của hắn ra, kiểm tra hàm răng và đầu lưỡi của hắn, mọi người lúc này mới giật mình phát hiện, toàn bộ răng của hắn đều biến thành màu đen, đầu lưỡi thối rữa, một ít nước mủ đen thối đang chảy ra khỏi miệng…
Chương 162 - Tươi đẹp.
"Ối, sao có thể như vậy?". Tiểu Linh kêu lên thất thanh.
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Hắn nằm như vậy đã bao lâu rồi?"
"Từ lúc gặp chuyện không may đến nay đã hơn một tháng, ban đầu chỉ là cảm lạnh nóng sốt, uống thuốc không thấy khá lên, sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả lời cũng không nói được. Gia đình dẫn anh ấy đi rất nhiều bệnh viện lớn nhưng không tìm ra nguyên nhân, sau đó có mời mấy Âm Dương tiên sinh đến xem thì bọn họ đều nói...". Trong mắt của Tiểu Linh lộ ra sự sợ hãi, thấp giọng nói: "Có một con quỷ bám vào trên người anh ấy, tu vi quá mạnh, không có cách nào đuổi đi. Diệp tiên sinh, có phải như vậy không?"
Diệp Thiếu Dương làm thinh không nói gì, nắm lấy cánh tay nóng hổi của Lý Nhạc Thanh, thả một luồng cương khí vào trong cơ thể của hắn, lông mày lập tức nhăn lại, buông tay ra, buồn bực nói: "Không lý nào lại như vậy!"
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương nhìn người thiếu phụ đang bưng một cái bát đứng bên cạnh, hỏi: "Vị này chính là..."
"Đây là người giúp việc chuyên biệt được mời tới để chăm sóc anh ấy, Ngô đại tỷ.". Tiểu Linh giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi tới trước mặt Ngô đại tỷ, lấy cái bát từ trong tay cô ấy, nhìn nước canh bên trong, nói rằng: "Đây là canh cho bệnh nhân ăn?"
Ngô đại tỷ gật đầu.
Diệp Thiếu Dương bưng lên uống, một màn này làm tất cả mọi người sợ ngây người, Tiểu Linh chạy tới gấp gáp giật lấy cái bát: "Ôi ôi, Diệp tiên sinh, nếu như ngài đói thì cứ nói, tôi đi chuẩn bị cơm canh cho ngài ăn, đây là canh cho bệnh nhân mà, anh ấy đã uống hơn một nửa rồi, không tốt đâu..."
Diệp Thiếu Dương uống một ngụm xong liền tặc lưỡi, hỏi rằng: "Canh này ai nấu?"
"Tôi nấu!". Tiểu Linh khẩn trương nhìn hắn: "Có... có chuyện gì sao?"
"Nấu bằng nguyên liệu gì?"
"Quả nhãn và hạt sen, còn có một chút chà bông."
Diệp Thiếu Dương liền nói: “Đưa chà bông cho tôi xem!"
Tiểu Linh không biết vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, nhất thời có chút ngơ ngẩn. Lý Vĩ đứng một bên nhắc nhở: "Diệp tiên sinh tự có sắp xếp, kêu em lấy thì mau đi lấy đi!"
Tiểu Linh bước nhanh rời phòng, một lát sau, cô cầm một hộp chà bông trở về. Diệp Thiếu Dương bốc lên một miếng, nếm thử, hỏi: "Ngoại trừ mấy nguyên liệu này ra, trong canh không còn thứ gì khác có đúng không?"
Tiểu Linh do dự gật đầu.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhìn mọi người, sau đó nói rằng: "Hôm nay mệt rồi, ngày mai tính tiếp. Tiểu Linh tẩu tẩu, nhà các người có đủ phòng không?"
"Có có có, để tôi đi thu dọn cho các vị!"
Tiểu Linh nói xong xoay người định rời đi, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô, nói rằng: "Bảo người giúp việc đi thu dọn, những người khác cũng ra ngoài trước, tôi có mấy lời muốn nói với Tiểu Linh tẩu tẩu."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn có ý định gì, có điều bọn họ không dám hỏi nhiều, dưới sự hướng dẫn của cô giúp việc, tất cả lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
"Diệp tiên sinh, ngài có gì cần nói với tôi ư?". Đợi mọi người đi rồi, Tiểu Linh mới nhìn Diệp Thiếu Dương, kinh sợ hỏi.
Diệp Thiếu Dương cầm bát canh đưa đến trước mặt cô, nói rằng: "Cô nếm thử chưa?"
"Ối, tôi... không dám.". Tiểu Linh lập tức biến sắc.
Diệp Thiếu Dương cũng không ép người, buông bát xuống, đứng lên, cười cười nhìn Tiểu Linh, đi ra ngoài cửa.
Tiểu Linh tự mình thu dọn một căn phòng cho Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi, giường đệm mềm mại, chăn gối mới tinh, hệt như một căn phòng của khách sạn cao cấp.
Mệt mỏi một ngày đêm, Diệp Thiếu Dương chẳng muốn làm gì nữa, cởi quần áo, chui vào trong chăn ngủ.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy mở cửa ra, một mùi thơm lập tức phả vào mặt.
Lại là tiểu Linh!
"Cô...". Diệp Thiếu Dương chỉ vừa nói một chữ đã bị Tiểu Linh dùng ngón tay bịt miệng lại, xoay người đóng cửa, thấp giọng nói rằng: "Diệp tiên sinh, tôi tìm ngài có chút chuyện!"
"Chuyện gì?". Diệp Thiếu Dương muốn bật đèn thì bị cô ngăn cản, kéo cánh tay của Diệp Thiếu Dương, đi tới trước giường, ngồi xuống, thẹn thùng nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương không biết cô có chủ ý gì, nói rằng: "Tiểu Linh tẩu tẩu, hơn nửa đêm, chúng ta như vậy không tốt lắm, hơn nữa còn không bật đèn."
"Không bật đèn thì mới tốt chứ, tại sao lại muốn bật đèn?". Tiểu Linh đứng lên, quyến rũ cười cười, gác chéo chân, ngồi tựa vào người hắn, cười mị hoặc, vươn một tay khoác lên trên bả vai của hắn, ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng nói rằng: "Diệp tiên sinh thật là đẹp trai!"
Rồi xong, cô ta có ý gì, không cần nói cũng biết!
Diệp Thiếu Dương há hốc mồm tại chỗ, trời ạ, không phải chứ, chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Mặc dù vóc dáng Tiểu Linh cũng rất chuẩn nhưng từ trước đến giờ mình đâu có hứng thú với vợ của người khác, vì sao lại mơ ra một cảnh hạ lưu như vậy? Chẳng lẽ tư tưởng của mình gần đây trở nên bỉ ổi?
Hắn cố sức bấm đùi mình một cái, đau đến mức cả người run lên, đệt, đây không phải là mơ!
Diệp Thiếu Dương rụt lại phía sau, kinh ngạc nói: "Tiểu Linh tẩu tẩu, cô làm gì vậy?"
"Đừng gọi em là tẩu tẩu, nghe già quá đi!". Tiểu Linh lại nhích đến bên cạnh hắn, cười nói: "Diệp tiên sinh, anh sợ em sao? Lẽ nào em đáng sợ như vậy à?"
Cô vươn tay, nắm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương vội vàng đẩy tay ra. Tiểu Linh ngơ ngẩn, sau đó cười rộ lên, ghé vào lỗ tai của hắn thì thầm nói: "Anh có biết, vì sao em lại đến đây không?"
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói rằng: "Không biết, bởi vì tôi đẹp trai?"
Tiểu Linh cười hì hì: "Diệp tiên sinh, lúc nãy anh giả vờ bí hiểm, không công bố chân tướng trước mọi người, không phải là muốn thế này sao?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, mặc dù mình đẹp trai thật, nhưng mà... kết hợp với những gì mình phát hiện được từ trước, hắn nhanh chóng hiểu ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi gật đầu, nói rằng: "Quả nhiên là cô làm, chồng cô... rốt cuộc đã ăn thứ gì?"
Tiểu Linh không nói lời nào, lập tức bám sát vào thân thể Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng giơ tay ra cản, cười cười: "Ai cũng thích mỹ nhân, thẳng thắn mà nói, tôi cũng thấy cô rất đẹp, thế nhưng nếu tôi không nói ra chân tướng thì vạn nhất bị cảnh sát điều tra, đến lúc đó tôi sẽ thân bại danh liệt, cho nên... rốt cuộc cô đã cho chồng cô ăn thứ gì?"
Tiểu Linh nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lý, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Cũng không có gì, chỉ là canh 'Cá cương thi' thôi, yên tâm đi, không có ai điều tra ra đâu!"
Nói xong, Tiểu Linh nháy mắt với hắn một cái, bổ sung: "Lúc trước có người ăn cá cương thi xong không được hai tháng thì biến thành cương thi, sau đó bị người trong thôn đánh chết, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra được, cho nên không có ai hoài nghi đâu!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, thì ra kêu “Cá cương thi”, đúng là cương thi thật, vậy thì tất cả vấn đề đều đã được giải thích thỏa đáng.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nhìn Tiểu Linh, hỏi: "Vì sao cô muốn làm như vậy?"
"Vì sao ư?". Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ xem, cái tên đó xấu xí như vậy, có tư cách gì lấy em? Hắn có chỗ nào xứng với em? Nếu không phải mẹ em tham tiền nhà hắn, cứng rắn khuyên em lấy hắn thì em sẽ không phải gả cho hắn!"
Cô dừng lại một chút, yếu ớt nói rằng: "Người nông thôn em vốn rất bảo thủ, xuất giá tòng phu, em cũng không muốn ly hôn, còn dự định sinh em bé để cho hài tử hưởng phúc, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều trúng tà, ngất xỉu bệnh hoạn, giả như cả đời hắn cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ em cũng phải sống như vậy đến hết đời sao?"
Chương 163 - Cho cô một cơ hội.
Nói đến đây, Tiểu Linh kích động rơi nước mắt. Diệp Thiếu Dương cầm một mảnh khăn giấy đầu giường định đưa tới cho cô, lại thấy có gì đó không ổn, thôi vậy, cứ để cho cô ấy khóc một lúc.
"Vì vậy cô nấu canh cá cương thi cho hắn ăn để mong hắn nhanh chết một chút?"
Tiểu Linh bụm mặt, gật đầu nói: "Em nhất thời kích động, sau đó… em cũng hối hận, dù gì anh ấy với em cũng là phu thê, thế nhưng, haha, đã muộn rồi, không phải sao? Diệp tiên sinh, hôm nay anh uống thuốc do em nấu, ăn chà bông do em cầm, em chỉ biết, anh thật sự đã nhìn ra chân tướng, nếu như anh công bố cho mọi người biết tất cả mọi chuyện, em sẽ rất thảm..."
Tiểu Linh miễn cưỡng làm ra bộ dáng tươi cười, cởi áo, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Chu tiểu thư là bạn gái của anh, vậy chắc anh cũng không thiếu tiền, cho nên đây là vốn liếng duy nhất của em, tuy rằng cô ấy rất đẹp, nhưng..."
Diệp Thiếu Dương căn bản không thèm nghe cô nói, khoát tay, nói rằng: "Nếu như tôi cự tuyệt cô thì sẽ như thế nào?"
Tiểu Linh cười cười: "Vậy thì em sẽ la lớn lên cho mọi người biết anh giở trò với em, nếu như bị mọi người phát hiện, anh nghĩ anh sẽ ăn nói ra sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một quyết định khó khăn, ngưng thần nhìn Tiểu Linh, nói rằng: "Nếu như tôi có thể trị hết cho chồng cô, đồng thời thay cô giữ kín bí mật, cô… có đồng ý quay đầu lại không?"
Tiểu Linh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không được đâu, hắn vốn không thể cứu, lại uống nhiều canh cá như vậy, căn bản không thể cứu chữa được!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cô chỉ cần trả lời tôi, cô có đồng ý quay đầu lại hay không?”
Tiểu Linh sợ hãi, hai hàng lệ dài chảy xuống, lẩm bẩm nói: "Nếu như còn có cơ hội làm lại từ đầu, em đồng ý!"
"Vậy cô mặc quần áo vào đi!"
"Diệp tiên sinh, anh thật sự có thể... cứu chữa cho hắn? Lại còn thay em giữ bí mật? Anh... Vì sao anh muốn làm như vậy?"
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Tôi mong cô có thể quý trọng cơ hội lần này, vì sai lầm hiện giờ còn chưa lớn lắm, cô mau đi đi!"
Tiểu Linh ngây ngốc nhìn hắn, cuối cùng cô đã hiểu, người thanh niên này từ lúc bắt đầu đã không có ý khinh nhờn cô, nhất thời cô cảm thấy xấu hổ, khom lưng bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó vội vã rời đi.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, ngồi xuống giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ vài cái, trong lòng cả kinh, nghĩ thầm, không lẽ mỹ nữ lúc nãy lại đổi ý? Cô ta thật sự coi trọng mình ư?
"Ai?". Diệp Thiếu Dương đi tới sau cửa hỏi, không ai trả lời, không thể làm gì khác hơn là mở cửa. Một bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào, là Chu Tĩnh Như.
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.
Chu Tĩnh Như cười cười, nói rằng: "Sao vậy, thấy em rất thất vọng hả, hay là... anh đang muốn Tiểu Linh quay lại tìm anh?"
"Cái gì?". Diệp Thiếu Dương sợ đến mức hai chân như nhũn ra, hóa ra lúc nãy Chu Tĩnh Như đã nhìn thấy Tiểu Linh đi ra từ phòng của mình, hơn nữa lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ... Đã biết là tình ngay lý gian, mình thật sự oan muốn chết, hắn liên tục xua tay, khẩn cầu: "Anh biết mấy chuyện này càng nói càng ám muội, thế nhưng... mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh..."
"Được rồi, em biết!". Chu Tĩnh Như che miệng cười cười: "Em đã nhìn thấy từ lúc cô ấy mới bước vào phòng của anh rồi, xin lỗi, em đã nghe trộm hai người nói chuyện!"
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại mỗi một tiếng nói hành động của mình xem có chỗ nào không ổn hay không, kết quả Chu Tĩnh Như lại nói một câu mà làm hắn yên lòng: "Không ngờ anh thật sự là một chính nhân quân tử, bị một mỹ nữ mê hoặc như thế, anh lại không hề liếc nhìn cô ấy dù chỉ một lần!".
Cô mở đôi mắt to tràn đầy tình ý nhìn hắn, thì thầm nói rằng: "Em không nhìn lầm người!".
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cô nói như vậy là có ý gì?
Chu Tĩnh Như lại nói tiếp: "Anh cho cô ấy một cơ hội làm lại, em rất ủng hộ!"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười khổ nói: "Quên đi, anh cũng không biết làm vậy có đúng không!"
"Em tin tưởng anh không sai lầm, bởi vì nếu sai lầm thì sẽ không còn cơ hội làm lại, anh cho cô ấy một cơ hội như vậy, em tin rằng cô ấy sẽ quý trọng!"
Diệp Thiếu Dương thở dài, chỉ mong là như thế.
Hơn nửa đêm, Chu Tĩnh Như nói chuyện với hắn một hồi thì trở về, Diệp Thiếu Dương ôm tâm tình phức tạp leo lên giường, nằm thật lâu mới ngủ.
Bảy giờ sáng, Tiểu Mã gọi điện thoại đánh thức hắn, bảo hắn xuống lầu một dùng điểm tâm.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Diệp Thiếu Dương đi xuống phòng ăn lầu một, vừa vào cửa, hắn liền gặp ngay Tiểu Linh đang bưng một bát cháo đi vào, hai người gặp mặt ngoài ý muốn, lập tức ngẩn ra.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm rộng thùng thình để che đậy vóc dáng, thế nhưng vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cô lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm giác như mình đang đứng trần truồng trước mặt hắn, bởi vì lúc đó vào phòng hắn mình cũng đã biểu hiện như vậy, nhất thời mắc cỡ, khuôn mặt đỏ bừng.
"Tiểu Linh tẩu tẩu, đây là cháo gì?". Diệp Thiếu Dương chỉ thuận miệng hỏi, trong mắt không có một chút ý tứ đùa cợt. Tiểu Linh chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, khẽ gật đầu, trầm tĩnh lại, nói rằng:
"Cháo đậu đũa, Diệp tiên sinh có muốn ăn không?"
"Muốn. Tôi muốn ăn hai bát.". Nói xong hắn hào sảng cười cười, đi vào trong phòng.
Đang ăn điểm tâm thì một đám cán bộ trong thôn từ đâu đến thăm hỏi, Lý Vĩ vội vàng giới thiệu Chu Tĩnh Như và Diệp Thiếu Dương, vài vị cán bộ trong thôn hai mặt nhìn nhau, chẳng ai ngờ thiếu nữ xinh đẹp này lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Tinh Thành.
"Chu, Chu tiểu thư... Hoan nghênh tới Lý gia thôn. Tôi là thôn trưởng nơi này!". Một lão già hơn sáu mươi cởi mũ, vô cùng khách khí nói với Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như mỉm cười nhìn lão, coi như là chào hỏi, sau đó lột một hạt đậu phộng rang muối dịu dàng bỏ vào mồm Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Thiếu Dương ca anh nếm thử đi, đậu phộng này ngon lắm đấy!".
Một đám cán bộ trong thôn xúc động nhìn cảnh tượng trước mắt, một tiểu thư giàu có lột đậu phộng cho một chàng trai ăn? Sau đó họ lại nhìn sang Diệp Thiếu Dương, quả thật là vô cùng đẹp trai tài giỏi, nhất thời hiểu được cái gì gọi là nhân tình thế thái.
Lão trưởng thôn xoa xoa tay, nói với Chu Tĩnh Như: "Chu đại tiểu thư khi nào mới đến quy hoạch khu chúng tôi, ở đây vừa có hồ vừa có núi..."
Chu Tĩnh Như cười cười: "Tôi không làm về mảng quy hoạch của công ty, có ý kiến gì, các người cứ liên hệ Lý tổng. Lý tổng, chúng ta hãy mau chóng làm chính sự!"
"Vâng vâng!". Lý Vĩ liên tiếp gật đầu, liếc mắt nhìn lão trưởng thôn, nghĩ thầm Chu tiểu thư là người có thân phận cao quý như thế nào, mấy người các ông còn định lôi kéo người ta vào kiếm chác, nhất thời giận không chỗ phát tiết, muốn đuổi tất cả bọn họ đi ra ngoài.
"Chờ một chút, các người cứ ở đây quan sát, chỉ cần im lặng là được!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản, trong lòng nghĩ thầm mình còn muốn điều tra chuyện ma quái ở hồ chứa nước, có cán bộ trong thôn hỗ trợ sẽ rất tốt, dù gì bọn họ cũng có thể cung cấp cho mình một chút thông tin về chỗ kia.
Mấy cán bộ trong thôn đều biết hắn là pháp sư, lại có ý định thăm dò một chút hắn sẽ làm như thế nào, cho nên không ai muốn rời khỏi, tất cả đều lẽo đẽo đi theo sau Diệp Thiếu Dương đến phòng của Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh vẫn còn ngơ ngác sau khi bị Tiểu Linh đánh thức, phải nằm dựa vào người cô, im lặng không nhúc nhích. Cả người hắn biến thành màu đen, đến con ngươi cũng đờ đẫn ngây ngốc.
Mấy cán bộ trong thôn nhìn thấy Lý Nhạc Thanh thì đều há mồm trợn mắt, dựa vào kinh nghiệm của thôn dân để phán đoán, người này sớm muộn gì cũng sẽ chết, không thể cứu nổi.
Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn xem hắn sẽ làm gì, bởi vì theo tục lệ ở nông thôn, mấy người Âm Dương tiên sinh trước khi tác pháp đều phải giở vài trò như "Dùng tay bắt rắn", "Dùng chân bước trên than hồng" v.v… để chứng minh pháp thuật của mình cao minh, sau đó được mấy người nông dân xem như tiết mục diễn xiếc để thưởng thức, về phần hiệu quả trừ tà ra sao thì đều thấp hơn mong đợi.
Diệp Thiếu Dương không biểu diễn gì hết, chỉ lấy từ trong bao ra một cái chén nhỏ, rót nước lọc vào nửa chén, sau đó dùng chu sa vẽ một tờ linh phù, nhẹ nhàng lay động, tờ phù tự bốc cháy, trực tiếp ném tờ phù vào trong cái chén, cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu vào bên trong, sau đó đổ hết nước vào mồm Lý Nhạc Thanh.
"Xong rồi, chờ đi!"
Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, ngồi xuống một bên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xong rồi à? Dù cho có là lừa đảo đi chăng nữa, tối thiểu cũng phải làm dáng biểu diễn một chút chứ, sao chỉ làm vài động tác nhanh gọn lẹ là xong chuyện, vậy còn ra thể thống gì?
Người khẩn trương nhất chính là Tiểu Linh, cô vừa đỡ Lý Nhạc Thanh vừa hồi hộp nhìn hắn: Giả như Lý Nhạc Thanh vẫn không tỉnh lại, như vậy, cô sẽ không còn cơ hội làm lại một lần nữa...
Chương 164 - QUỶ CÔ NƯƠNG
Chỉ có Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon uống trà, Tiểu Mã từ đầu tới cuối đều cắm mặt vào điện thoại di động, nhắn tin trò chuyện với mỹ nữ PR, không hề nhìn xem Diệp Thiếu Dương đang làm gì.
Lý Vĩ ngồi bên cạnh cậu khẩn trương lau mồ hôi trên trán, buông lỏng cà-vạt, nhìn thoáng qua Tiểu Mã đang bấm điện thoại liên hồi, lẩm bẩm nói: "Thật hồi hộp a!"
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn gã, không hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử xuất thủ, có gì mà hồi hộp?"
"Nói vậy là sao, đó là em trai của tôi, vạn nhất thất bại..."
Tiểu Mã mỉm cười, tiếp tục bấm điện thoại di động, thuận miệng nói rằng: "Nghĩ nhiều làm gì, mấy chuyện nhỏ ấy chỉ là cái phủi tay đối với tiểu Diệp tử mà thôi!".
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp hơn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thế liền đặt đầu của hắn lên cạnh giường, tay phải nắm thành Phụng Nhãn Quyền ký vào sau lưng hắn một cái. Chỉ nghe "Ọc" một tiếng, Lý Nhạc Thanh liền quay đầu phun một ngụm máu đen tanh hôi vào thùng rác.
Tiểu Linh ngửi thấy mùi máu đen lập tức đỏ mặt, len lén liếc nhìn Diệp Thiếu Dương: Mùi máu đen giống hệt như mùi cá cương thi, đương nhiên là vì ăn canh cá cương thi lâu dài, cơ thể tích "Độc", được Diệp Thiếu Dương làm phép, thoáng cái đã phun hết ra.
Lý Nhạc Thanh thổ xong thì nằm trên giường bất động.
"Diệp tiên sinh, chuyện gì vậy?". Tiểu Linh không yên tâm hỏi.
"Mới vừa thanh lý độc thi trong cơ thể hắn, thân thể tốt thì mới có thể chiêu hồn.". Diệp Thiếu Dương nhìn lý Nhạc Thanh nói rằng: "Hắn hôn mê bất tỉnh là bởi vì thiếu một hồn phách, hiện tại tôi đang chiêu hồn cho hắn."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Linh hỗ trợ đóng hết tất cả cánh cửa lại, kéo tất cả rèm cửa sổ che kín căn phòng, đốt một ngọn nến đặt lên bàn, bảo mọi người chạy tới góc tường, chừa một khoảng trống để bố trí linh đàn. Sau đó hắn vẽ một vòng tròn định hồn, viết xuống một lá bùa tên và ngày tháng năm sinh của Lý Nhạc Thanh...
Diệp Thiếu Dương vừa niệm chú, một bóng người màu đen lập tức xuất hiện ở trong vòng định hồn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, không dám thở mạnh.
Chỉ có Tiểu Mã không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hờ hững ngẩng đầu nhìn đạo hồn phách kia, tiếp tục bấm điện thoại di động, nhàn nhạt nói với Lý Vĩ: "Tôi nói mà, chỉ là chuyện vặt thôi, đừng nói thiếu một hồn phách, ngay cả ba hồn bảy phách của một người chết, tiểu Diệp tử cũng có thể cứu sống được!"
Lý Vĩ lau mồ hôi trên trán, thì thào phun ra hai chữ: "Bái phục!"
Diệp Thiếu Dương dùng ngón cái tay phải điểm lên Quỷ Môn của luồng hồn phách một cái, sau đó kéo nó tới bên người Lý Nhạc Thanh, đẩy miệng hắn ra, trực tiếp đưa quỷ ảnh vào trong miệng, sau đó vẽ một tờ Định hồn phù dán lên sau gáy của hắn.
Sắc mặt của Lý Nhạc Thanh càng lúc càng hồng nhuận, không quá một phút sau đã từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!". Đám người lập tức sợ hãi thất kinh, Lý Vĩ càng kích động hơn, được sự đồng ý của Diệp Thiếu Dương, gã tiến lên cầm lấy tay em trai của gã, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thanh, biết anh không?"
Lý Nhạc Thanh nhíu mày, mê man nhìn gã. Mọi người tại đây chợt cảm thấy căng thẳng, lẽ nào người được cứu đã trở thành một kẻ ngốc nghếch?
Lý Nhạc Thanh đẩy tay của anh trai ra, nói rằng: "Anh hai, anh bị mê sảng à, sao em lại không biết anh được?". Sau đó quay đầu nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, giật mình ngồi dậy, nói rằng: "Mấy người là ai, đã xảy ra chuyện gì ở đây?"
Lý Vĩ hết sức kích động nắm chặt lấy tay em trai, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho hắn nghe. Lý Nhạc Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, vỗ gáy, nói: "Em nhớ ra rồi, là lão quỷ kia hại em!"
Tiểu Linh dụi mắt một cái, nói với ông xã: "Anh tỉnh lại được là nhờ công của Diệp tiên sinh.".
Lý Nhạc Thanh cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp tiên sinh, đa tạ, lát nữa tôi sẽ tặng đại hồng bao cho ngài."
Lý Vĩ trừng mắt nhìn em trai, trách mắng: "Nói gì thế, Diệp tiên sinh là bạn tốt của Chu tiểu thư, ai quan tâm chút tiền ít ỏi của em?"
Diệp Thiếu Dương tan nát cõi lòng, ôi trời đất, một khoản tiền bonus của tôi!!! Hắn vô cùng hụt hẫng, thở dài, nói: "Bớt lạc đề, anh bảo lão quỷ kia là thế nào, kể hết mọi chuyện gặp quỷ cho tôi biết!".
Lý Nhạc Thanh hít sâu một hơi, nói rằng: "Tôi gặp phải quỷ cô nương..."
Vừa nghe đến ba chữ "Quỷ cô nương", một đám cán bộ trong thôn đột nhiên biến sắc. Lý Nhạc Thanh cũng tỏ ra sợ hãi, hít một ngụm khí, nói rằng: "Ngày đó tôi có đến thăm vườn trái cây bên cạnh hồ chứa nước vào lúc chạng vạng tối, sau đó ngồi trên bờ hồ rửa tay, kết quả điện thoại di động từ trong túi áo sơmi rơi ra, nổi trên mặt nước..."
Lý Vĩ nghe thế chen vào một câu: "Ngu ngốc, điện thoại di động sao có thể nổi trên mặt nước?"
Lý Nhạc Thanh nói tiếp: "Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều, thấy điện thoại nổi trên mặt nước, tôi liền theo bản năng vươn tay ra, kết quả có một con sóng từ đâu cuộn đến khiến điện thoại của tôi trôi ra xa. Tôi thấy chỗ mình đang đứng không sâu, lúc đó không biết có phải bị ma quỷ mê hoặc hay không mà liền nhảy xuống nước, lao đến bắt lấy cái điện thoại. Kết quả, điện thoại di động càng trôi xa hơn…”
“Tôi tỉnh hồn lại, cúi đầu nhìn thì thấy nước đã dâng lên đến đằng cổ, tôi có thể cảm nhận được hai chân mình như bị vật gì đó lôi kéo, không thể bước đi, tôi lập tức phát hiện ra mình đang gặp phải Thủy quỷ mê hồn. Mà lúc đó tôi cũng còn tỉnh táo, tôi cố ý kêu lớn một cái tên, sau đó giả bộ tức giận, nói ‘người bên dưới’ đừng lấy điện thoại di động của tôi, chờ một chút để tôi gọi cháu họ xuống cùng nhặt điện thoại, vừa nói xong, hai chân của tôi liền buông lỏng, thứ đang nắm lấy chân của tôi cũng thả ra..."
Tiểu Mã đang hóng hớt ngồi nghe kể chuyện liền không nhịn được xen vào: "Nói như vậy, lúc đó anh đã bị quỷ bắt, thế nhưng vì sao nó lại muốn thả anh ra?"
Không đợi Lý Nhạc Thanh mở miệng, vị trưởng thôn kia đã nói rằng: "Tiểu tử, cậu không hiểu rồi, cái này gọi là quỷ mê thân, Tiểu Thanh lúc đó không giãy dụa mà bình tĩnh đối phó, nếu càng giãy giụa thì sẽ càng bị kéo xuống sâu hơn. Cho nên hắn mới cố ý nói muốn mang thêm người đến để cùng vớt điện thoại di động. Thủy quỷ kia tin, mà nó lại có ý muốn giết nhiều hơn một người, bởi vậy mới thả hắn đi."
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, vuốt cằm nói rằng: "Ra là thế, con quỷ này cũng rất thông minh!"
"Quỷ không chiếm thân người, sẽ không biết người đang suy nghĩ gì!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói với Lý Nhạc Thanh nói: "Kể tiếp!"
Lý Nhạc Thanh nói: "Lúc hai chân tôi được buông lỏng thì tôi giả vờ làm động tác tìm người, mãi cho đến khi lên bờ mới nhanh chân chạy trốn. Mới đầu tôi nghĩ rằng không sao, kết quả chạy không được bao xa, đột nhiên thấy có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang ngồi xổm trên bờ hồ, vóc người gầy ốm, mái tóc dài rối tung, mặc một bộ y phục rất dơ như là áo liệm!"
Tiểu Mã nghe đến đó không nhịn được nói một câu: "Trước thì là lão bà bà, bây giờ lại là một tiểu cô nương."
Diệp Thiếu Dương lườm cậu một cái, bảo Lý Nhạc Thanh kể tiếp.
Lý Nhạc Thanh nuốt nước miếng, nói rằng:
"Cô bé ngồi trên một tảng đá, hai cái chân đong đưa trên mặt hồ, dùng một cái bình để rửa rau. Tôi cũng có nghe qua mấy chuyện về quỷ hài nữ, thế nhưng lúc đó tự nhiên tôi có chút choáng váng, không nhớ ra mấy chuyện này, chỉ nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ngồi ở trên bờ rửa rau, có gì đó kỳ lạ!”.
Chương 165 - THẢO KHẨU THÁI
“Lúc tôi chạy ngang qua cô bé, cô bé đột nhiên quay đầu, hé ra cái miệng vô cùng to lớn, mũi dài, dáng dấp trông như ếch và các loài động vật miệng lớn. Cô bé bốc một nắm rau từ cái bình ra đưa về phía tôi, dùng giọng nói u ám hỏi: Rau xanh bị lá cây phá hủy rồi, làm sao bây giờ?”
“Lúc đó đầu óc tôi mơ hồ, tự nhiên không chạy tiếp nữa, chỉ thuận miệng trả lời: Bẻ cái lá cây kia đi là được. Vừa nói xong liền thấy cô bé kia bẻ một cái lá cây, cười gằn đi tới chỗ tôi, sau đó phát sinh chuyện gì nữa thì tôi không biết."
Nghe hắn kể xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ hài hước nhưng lại có chút quỷ dị, Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Vì sao con quỷ đó không trực tiếp giết anh mà lại còn bày mấy trò rau xanh với lá cây, hỏi đố mập mờ như thế để làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, nói: "Có một thứ được gọi là 'Rau mệnh người’, nữ quỷ biết thứ đó chứng tỏ nó không phải là quỷ dương gian, không thể tùy tiện giết người, cũng tương tự như quỷ mua mệnh, nó mang theo một vật bổn mạng ở bên thân, gặp người nào cũng sẽ hỏi mấy câu ‘Thảo Khẩu Thái’ (1), nếu như trả lời câu hỏi của nó, cũng chính là quyết định vận mệnh của cậu!".
(1) Thảo Khẩu Thái: một cách lấy lời hay từ người khác. Đây là một tập tục vào ngày Tết của Trung Hoa, người ta sẽ tạo những lời nói may mắn để biểu đạt cho sự cát tường, nguyện vọng tốt đẹp của người dân, mong muốn một thứ gì đó như may mắn, tai qua nạn khỏi, phúc thọ bình an. Ví dụ như hành động cho tiền thiếu nhi ngày Tết được gọi là “Tiền mừng tuổi”, bữa cơm tất niên được gọi là “Bữa cơm đoàn viên”, ngày khai trương gọi là “Kim nhật”, cá chép biểu thị cho sự “Dư dả hằng năm”, bánh sủi cảo gọi là “Nguyên bảo”. Ngoại trừ những tên trên, người ta còn dùng “Thảo Khẩu Thái” trong những câu chúc như "Phúc như Đông Hải", "Thọ bỉ nam sơn" để chúc thọ, "Một bước lên mây", "Vinh quang tột đỉnh" để chúc mừng thăng chức, “Chúc mừng phát tài", "Tâm muốn sự thành" để chúc phúc tân niên…
Nói đến đây, hắn quay đầu nói với Lý Nhạc Thanh: "Lúc đó anh trả lời bẻ một lá cây là đã thực hiện ‘Thảo Khẩu Thái’ với nó, cho nên nó đã thu một luồng hồn phách của anh, bất quá câu trả lời đó cũng không sao, chỉ là thiếu đi một luồng hồn phách, may mà anh vẫn còn sống!".
Lời giải thích của hắn càng làm cho kẻ khác khiếp sợ. Chu Tĩnh Như cau mày nói: "Là sức mạnh gì đã khống chế ‘Thảo Khẩu Thái’ ấy?"
"Lực khế ước, loại quỷ âm sanh này vốn chỉ được ở trong lãnh địa của chúng, không thể tùy tiện giết người, thế nhưng một khi ra khỏi lãnh địa sẽ phải tuân thủ theo lực khế ước của nhân gian và quỷ vực, nếu như làm trái luật, nó sẽ thừa thụ thiên kiếp."
Mọi người nghe xong khiếp sợ không thôi.
Trưởng thôn gật đầu nói: "Đúng vậy, trong hai năm qua có không ít ngư dân chết tại hồ chứa nước, bất quá phàm là người gặp chuyện không may bên bờ đều bị tình trạng giống như tiểu Thanh, diện kiến quỷ cô nương, sau đó bị hỏi vấn đề, tỷ như Lý Tam Chân và Lý Hữu Tài năm ngoái có đi qua bờ hồ chứa nước, nhìn thấy quỷ cô nương kia, bọn chúng cũng bị mê hoặc giống y như cậu ấy, quỷ cô nương hỏi bọn chúng: Rau xanh không có tim (2) có thể sống được không?
(2) Chơi chữ, rau xanh không có tim ý chỉ rau muống.
Lý Tam Chân cho là cô hỏi loại rau xanh thông thường, trả lời: Rau xanh không tim còn có thể mọc ra tim khác.
Lý Hữu Tài lại trả lời: Không tim sẽ chết.
Sau đó quỷ cô nương chạy đến trước mặt thọc hai cánh tay vào lồng ngực bọn họ, móc hai trái tim ra ngoài, Lý Hữu Tài lập tức chết tại chỗ, Lý Tam Chân lết được về nhà. Về đến nhà, Lý Tam Chân nằm dưỡng bệnh mấy tháng sau thì đến bệnh viện kiểm tra, trái tim tự dưng mọc ra lại. Chuyện này cũng là do nó kể cho tôi biết, cùng một thời điểm, cùng một câu đố, mà có người sống, cũng có người chết."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi rằng: "Quỷ thiếu nữ đó xuất hiện vào lúc nào?"
Đám cán bộ trong thôn nhao nhao bàn luận, sau đó nhất trí với nhau: Hai năm rưỡi trước, khi nước trong hồ vừa mới bắt đầu biến thành màu đen, cá cương thi cũng vừa mới xuất hiện, thì đã có người nhìn thấy quỷ cô nương bên bờ hồ chứa nước."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, kết hợp các manh mối lại với nhau, hắn cơ bản đã có thể xác định được quỷ cô nương chính là một trong "Ngũ quỷ” mà mình đang tìm, lập tức đứng phắt dậy, nói với Lý Nhạc Thanh:
"May mà luồng hồn phách đó chỉ quanh quẩn ở gần bờ hồ, tôi mới có cơ hội đem anh trở về, bất quá tinh khí của hồn phách anh đã bị quỷ thiếu nữ lấy đi, cho nên anh mới cảm thấy thân thể của mình suy yếu, còn lại không sao. Anh cố gắng chăm chỉ phơi nắng, tích lũy dương khí, đại khái nửa tháng sau là có thể khôi phục lại hoàn toàn!"
Lý Nhạc Thanh nghe xong hết sức mừng rỡ, luôn miệng nói cảm ơn. Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, xoay người nhìn mấy cán bộ trong thôn, nói rằng: "Có người nào tình nguyện dẫn tôi đến hồ chứa nước hay không?"
Trưởng thôn lập tức nói rằng: "Chỉ xem thôi thì được, tôi dẫn ngài đi."
"Được, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tiểu Linh, lại nhìn Lý Nhạc Thanh, nói với hắn: "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ của anh, cô ấy đã khổ cực chăm sóc anh qua biết bao nhiêu ngày, mặc dù có người giúp việc nhưng cô ấy vẫn tự tay nấu cho anh ăn, anh nên đối xử tốt với cô ấy!"
Lý Nhạc Thanh kéo tay của Tiểu Linh đặt vào trong lòng mình, cười hì hì: "Diệp tiên sinh yên tâm, vợ tôi vừa đẹp lại vừa hiền, hoạn nạn mới thấy chân tình, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt ý vị nhìn Tiểu Linh. Tiểu Linh đỏ mặt gật đầu với hắn, trong ánh mắt cũng biểu lộ sự cảm kích chân thành tha thiết, sau đó là một sự hứa hẹn đầy kiên định.
Thấy ánh mắt đó, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, yên tâm, xoay người rời đi.
"Diệp tiên sinh, bảy vạn đồng, bao giờ trở về thì gọi cho tôi!". Lý Vĩ đuổi theo, thập phần cảm kích hô lớn.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, còn muốn nói mấy câu khách khí, phía sau liền truyền đến thanh âm trách cứ của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, sao anh lại thu tiền của ông ấy?"
Lý Vĩ vừa nghe thấy thế nhất thời khẩn trương, bảy vạn đồng vốn chỉ là chuyện nhỏ, nếu để vì chuyện này mà bọn họ xích mích với nhau thì sẽ trở thành chuyện lớn, vội vàng tiến lên giải thích: "Chu tiểu thư đừng hiểu lầm, tiền này không phải là do Diệp tiên sinh đòi, đấy là do tôi tự nguyện tặng cho ngài!"
Chu Tĩnh Như hừ một tiếng, oán trách nhìn Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, anh thiếu tiền thì cứ trực tiếp nói với em, sao lại đi đòi tiền của người khác, anh… Anh có xem em là bạn không?"
Lý Vĩ vừa nghe xong vô cùng xấu hổ, cảm thấy Chu tiểu thư tức giận là vì Diệp Thiếu Dương không đến gặp cô để lấy tiền, trong lòng cư nhiên phán đoán quan hệ của bọn họ, ai dà, thanh niên này đích thị là “Phò mã” chuẩn tương lai của tập đoàn Tinh Thành rồi!
Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: "Tự dưng vô duyên vô cớ anh đến lấy tiền em làm gì? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu hành của anh. Anh giúp ông ấy làm việc, ông ấy cho anh tiền, đâu có ai lỗ!? Bảy vạn đồng cũng không phải là số tiền lớn đối với ông ấy, làm việc nhận tiền, hai bên không ai thiếu nợ nhau."
Lý Vĩ lập tức nói: "Đúng đúng đúng, không phải là một số tiền lớn."
"Ông nghĩ ông có rất nhiều tiền sao?". Chu Tĩnh Như lập tức liếc mắt nhìn gã.
"A, không có không có.". Lý Vĩ sợ đến mức thối lui qua một bên, không dám mở miệng, tiền của mình đều là do ông chủ cấp cho, mình chỉ là một cọng lông so với chín con trâu.
Chu Tĩnh Như bĩu môi, nói với Diệp Thiếu Dương: "Theo lý luận của anh, em muốn giúp anh có được không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nếu anh cần hỗ trợ thì em có thể giúp, nhưng nếu vô duyên vô cớ cho anh tiền, nhà hay là vật chất này kia thì còn tăng nghiệp chướng, gây trở ngại con đường tu hành của anh, hiểu chưa, anh cần tiền, anh sẽ tự kiếm."
Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu anh cần trợ giúp thì phải báo cho em biết trước đấy!"
Diệp Thiếu Dương đành gật đầu đồng ý.
Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói: "Hôm nay anh đã làm được một chuyện tốt. Tha thứ cho một người, cứu vãn một cuộc hôn nhân."
Vừa nghe cô nhắc, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ tới chuyện phu thê của bọn họ, khẽ thở dài, mặc dù mình chỉ “nói dối có thiện tâm" đối với Lý Nhạc Thanh, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tin rằng sau này Tiểu Linh chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, nếu như bọn họ còn có em bé thì lại càng tốt hơn... Chỉ là đối với Lý Nhạc Thanh mà nói, đây vẫn là một sự lừa dối.
"Nếu như được lựa chọn, anh tình nguyện giết mười con quỷ thủ lĩnh còn hơn là dính vào chuyện phu thê của người khác, bởi vì có sắp xếp như thế nào cũng không thể hoàn toàn tốt đẹp!". Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề thanh vắng, thở dài nói với Chu Tĩnh Như.
Nhìn bóng lưng của hắn, Chu Tĩnh Như mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, anh đã sắp xếp tốt cho người khác rồi, vậy còn chuyện tình cảm của mình, anh định sắp xếp như thế nào đây?
Bình luận facebook