-
Chương 176-180
Chương 176 - Giết chết mao nhân cổ (1)
Diệp Thiếu Dương nắm tay phải của Ô Mai lên, dùng móng tay cắt vào ngón giữa của cô, sau đó lại đặt một đồng Đúc mẫu lên huyệt Thần Môn trên cánh tay của nữ thi, dùng móng tay đâm vào lớp da giữa nhãn tiền rồi kéo ngón tay của Ô Mai qua đặt lên nhãn tiền đồng Đúc mẫu. Hắn cũng kéo một dây hồng tuyến cột ngón tay của cô và nữ thi lại với nhau.
Hắn cầm lấy tay của Ô Mai phóng xuất ra một luồng cương khí, hỗ trợ cô dẫn máu vào trong cơ thể của nữ thi.
Quá trình này diễn ra khoảng một phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được máu của Ô Mai đã tiến nhập vào trong bụng nữ thi, thấm vào vật bên trong bụng cô ấy, lập tức buông tay, lấy từ bên hông ra một nắm tro tàn đặt lên miệng vết thương trên cổ tay cố ấy để tránh cho huyết khí tiết ra ngoài, sau đó đẩy nữ thi xuống hố mộ, đứng lên, âm thầm thở dài một hơi, toàn bộ kế hoạch mấu chốt nhất đã hoàn thành thuận lợi.
Diệp Thiếu Dương kéo tay của Ô Mai, hỏi: "Em mất không ít máu, cảm thấy thế nào?"
"Hơi choáng váng một chút!". Ô Mai lắc đầu nói: "Nhưng không sao đâu, bao giờ trở về uống chút canh gà là được!".
"Vậy thì tốt, bọn anh trở về nhà khách để bố trí một chút, Quách sư huynh, đệ đã đưa vàng cho huynh, huynh ở đây chờ bọn đệ một lát!"
Lão Quách đương nhiên không dám phản đối, trừ y, người nhà chồng và người nhà mẹ đẻ của thân nhân ra là tự nguyện canh giữ ở trên núi, còn lại những người khác đã nhanh chóng xuống núi.
Dọc theo đường đi vào thôn, Diệp Thiếu Dương được thôn dân Lý gia thôn hai bên đường hoan nghênh nhiệt liệt. Do lúc trước có mấy thôn dân chứng kiến hắn bắt quỷ rồi quay về thôn tuyên truyền, một truyền mười, mười truyền trăm, nên bây giờ ai nấy cũng đều biết hắn là thiên sư Mao Sơn, tru diệt lệ quỷ tại hồ chứa nước, vô cùng kích động sùng bái hắn.
Có mấy cô nương chưa chồng thấy Mao Sơn Thiên sư còn trẻ tuổi đẹp trai như thế lập tức liếc mắt đưa tình muốn tán tỉnh, lại còn có hai bà mối cứ liên tục chạy theo Diệp Thiếu Dương luôn mồm bảo muốn làm mai cho hắn...
Diệp Thiếu Dương vội vã chạy vào nhà khách để trốn, cuối cùng vẫn là trưởng thôn mạnh miệng đứng ra kêu gọi mấy người đàn ông lực lưỡng bảo vệ trước cửa nhà khách, ngăn không cho mấy người này vào phá rối.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói với Ô Mai: "Người của thôn bọn em thật là ‘nhiệt tình’!"
Ô Mai cười nói: "Diệp đại ca thấy ai vừa mắt thì nói với em một tiếng, em giúp anh làm mối, cam đoan là có thể thành công, ơ nhưng mà không được, anh đã có đối tượng..."
"Chớ đoán mò, mau làm chính sự đi!". Diệp Thiếu Dương lấy ra giấy bút viết mấy tài liệu cần thiết, giao cho Lý Lão Tinh.
Lý Lão Tinh nhìn lướt qua thì khẽ nhíu mày, thật thà hỏi: "Diệp tiên sinh, mấy thứ khác thì tôi biết, còn phân gà trắng... là loại thuốc Đông y gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phân gà trắng là phân gà màu trắng chứ là gì!"
Gương mặt Lý Lão Tinh lập tức méo mó: "Hai mươi kg phân gà?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba mươi kg nhé, hai mươi kg không đủ đâu!"
Lý Lão Tinh lau mồ hôi: "À, vậy để tôi đi thu gom phân gà từng nhà..."
Dưới sự giúp sức của nhiều người, có thể nói là cả thôn, những món vật dụng mà Diệp Thiếu Dương nêu ra đã tập hợp đầy đủ chỉ trong vòng nửa tiếng, tất cả đều chất ngay ngắn ở trong sân nhà khách.
"Hai kg máu gà trống, năm mươi kg gạo nếp, hai mươi kg lúa mạch, ba mươi kg phân gà trắng, năm kg nước tiểu đồng tử..." Lý Lão Tinh báo số: "Diệp tiên sinh, đã đủ chưa?"Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo lão sắp xếp cho người khiêng những nguyên liệu đó và một cái nồi lớn cùng nhau lên núi, đi tới mộ của nữ thi, hắn lấy ra La Bàn Âm Dương dò tìm trận nhãn của trận pháp, khoanh vùng một mảnh đất trống, bảo Lý Lão Tinh đặt nồi lên mặt đất, sau đó đốt lửa, đổ vào một lượng nước vừa đủ.
Trong lúc chờ nước nấu sôi, Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, đi vòng quanh mộ một vòng để bố trí Ngũ Hành Kỳ Trận, sau đó bảo lão Quách và Tiểu Mã hỗ trợ dùng đồng tiền định vị, kéo ra hai đoạn chu sa cột vào hai cây bách rồi kéo thành một thông đạo dài hơn mười thước. Lấy cây cối ven sườn núi làm trục, hắn cố định đầu mút cuối cùng tại vị trí đã khoanh vùng trước đó.
Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau đổ máu gà và gạo nếp vào chung một nơi, khuấy đều, sau đó rải vào trong thông đạo.
Lúc hắn chuẩn bị xong, quay về thì nước cũng đã sôi.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đổ phân gà, nước tiểu đồng tử và lúa mạch… vào trong nồi, còn mình đứng trên một tảng đá lớn, tay cầm xẻng khuấy mạnh hỗn hợp. Mấy loại nguyên liệu được nước sôi nấu thành một hỗn hợp phát ra mùi thúi kinh hoàng bạt vía, khiến mấy thôn dân đứng xem náo nhiệt phải bịt mũi né tránh.
Diệp Thiếu Dương vân vê một nắm lá ngải đưa cho đám người của Tiểu Mã, sau đó nhét một lá vào trong lỗ mũi, cảm thấy tốt hẳn lên. Tiểu Mã không chịu được hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu định nấu cái này cho người ăn sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc Tiểu Mã: "Cậu ăn không?"
"Cậu giết tôi luôn đi!". Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "À phải rồi tiểu Diệp tử, lúc trước cậu có dùng máu gà và gạo nếp để rải đường thì tôi còn có thể hiểu được, vậy tại sao bây giờ cậu lại dùng mấy cái khỉ gió như lúa mạch và phân gà? Tôi có thấy cậu dùng bao giờ đâu?"
Diệp Thiếu Dương đáp: "Đây căn bản không phải là Mao Sơn thuật, tôi cũng đã từng nói Mao sơn thuật không thể đối phó với Vu cổ thuật, cho nên tôi dùng những thứ có trong sách vu thuật dân gian để đối phó với cổ linh, cho nên nếu có mắc ói thì cũng không liên quan đến chúng ta!”.
Chờ một đống “thập cẩm” trong nồi nấu xong, Diệp Thiếu Dương liền sử dụng Đấu mực bắn thành một hình chữ Tỉnh (井) trên mặt đất, dặn Ô Mai đứng ở chính giữa, bất luận có phát sinh gì cũng không được rời khỏi phong ấn. Sau đó dặn lão Quách bắt đầu làm phép.
Lão Quách tuy rằng pháp lực không sâu nhưng có kinh nghiệm vào Nam ra Bắc, hiểu biết về vu thuật dân gian không kém so với Diệp Thiếu Dương, lập tức gật đầu, đi tới trước mộ, vẽ một tờ Địa hỏa phù ném xuống dưới, miệng lầm rầm niệm Địa hỏa chú, một ngọn lửa màu xanh nhạt lập tức bốc lên.
Lớp dầu vừng và mật cũng nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Lão Quách nhìn chằm chằm vào thân thể nữ thi không chớp mắt, tức khắc, một đoạn huyết tuyến màu đỏ từ bụng của cô nhô lên cao, sau đó nữ thi vặn vẹo thân thể, đứng thẳng dậy.
Lão Quách cười lạnh một tiếng, cổ linh quả nhiên không chịu nổi sức nóng của lửa địa hỏa, bắt đầu điều khiển thi thể của nữ thi, chuẩn bị trốn thoát.
"Xoạt" một tiếng, nữ thi đứng lên giữa đống lửa, động tác có chút cứng ngắc, vươn hai tay hai chân bò ra khỏi hố mộ, tiến vào thông đạo chu sa tuyến. Hai chân cô dẫm vào máu gà và gạo nếp, “Xì… xì” bốc khói, lập tức bị hun cháy ra nước. Ngọn lửa trên người cô cũng nhanh chóng đốt da thịt trở thành biến dạng, mỡ ùng ục chảy ra bên ngoài.
Các thôn dân đứng vây xem thấy thi thể đã chết hai năm đang bò dậy thì sợ đến mức ba hồn không gặp bảy phách, lập tức lui về phía sau vài chục bước.
Tiểu Mã thấy thế cũng lui ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, buồn bực hỏi: "Tiểu Diệp tử, thi thể này đã chết, cậu lại đang đối phó với cổ linh, vậy thì còn đốt thi thể làm gì?"
"Tôi đang muốn thiêu hủy thi thể để cổ linh không thể ở lại trong người cô ấy, phải đi tìm kí chủ mới!". Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa liếc Ô Mai.
Nhìn một thi thể chảy mỡ đang ầm ầm chạy tới, Ô Mai sợ tới mức bủn rủn tay chân, mếu máo nhìn Diệp Thiếu Dương, nức nở nói: "Diệp đại ca, chết em!"
"Đứng yên đó, không phải sợ!"
Diệp Thiếu Dương nói xong dùng xẻng xúc hỗn hợp phân gà hất vào đầu thi thể...
Chương 177 - Giết chết Mao Nhân Cổ (2)
Nữ thi bị hất một xẻng phân gà trắng vào đầu, lập tức cả người giống như bị tạt axit sunfuric, tróc từng miếng da, lộ ra các khớp xương trắng hếu, khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Nữ thi lập tức xoay người, hai tay vươn dài chộp về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vẫn bình tĩnh, ngón cái tay phải hắn bắn ra chu sa, nhanh chóng vẽ lên lòng bàn tay trái một đạo Bát Quái Ấn, phi thân lên, tránh thoát khỏi hai tay nữ thi, lòng bàn tay trái hắn vỗ thẳng lên trán nữ thi, một đạo tử quang phát ra từ kẽ hở bàn tay hắn.
“Thiên địa huyền hoàng, âm dương diệu pháp, khởi!”.
Diệp Thiếu Dương cao giọng niệm chú, đồng thời thuận thế kéo nữ thi về phía chiếc nồi to, hai tay nữ thi bấu chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương rồi dùng sức cào, khiến cánh tay hắn hiện lên mười vết máu.
Diệp Thiếu Dương nhịn đau, quát to với Tiểu Mã: “Cậu còn đừng đấy mà nhìn à! Mau ném phân gà trắng!” .
“Ôi vãi, tôi tưởng một mình cậu dư sức đối phó rồi chứ” . Tiểu Mã lẩm bẩm nói: “Được, xem tôi đây!”. Cậu nắm lấy xẻng, xúc một đống phân gà trắng hất thẳng về phía nữ thi, không trúng, đành phải xúc xẻng khác. Lần này cậu nhắm chuẩn, rất vững tin hất xẻng một lần nữa.
Nữ thi vốn đang chạy đột nhiên phát lực kéo Diệp Thiếu Dương lùi về sau hai bước, vì thế mới tạo nên thảm cảnh… cả xẻng phân gà trắng bay thẳng lên đầu Diệp Thiếu Dương.
Phân gà trắng đương nhiên không thể nào tạo thành tổn thương với một người sống như Diệp Thiếu Dương, nhưng mà chỉ một từ thôi: Thối. Hắn cảm thấy giống như có một mùi thối theo đường miệng và mũi chui vào cơ thể, khiến hắn sặc đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, nước mắt tuôn trào. Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, phủi phủi phân gà trắng trên đầu xuống đất.
Một ít phân rơi trên mặt hắn, hắn giơ tay phải lên lau, không lau thì thôi, vừa lau thì mùi hôi thối đó bốc lên còn kinh khủng hơn lúc trước.
“Mẹ nó, mặc kệ luôn!”. Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, tay trái dùng lực nhấc nữ thi lên, bước về phía chiếc nồi to rồi khẽ buông tay, ném nữ thi vào trong nồi
Một tiếng “Phịch” vang lên, phân gà trắng bắn tung tóe, một đám khói trắng bốc lên nghi ngút, nữ thi kêu rên một tiếng rồi bám lấy mép nồi, định trèo lên, nhưng dưới sự ăn mòn của phân gà trắng, thân thể ả liền tuột xuống. Hai tai, lỗ mũi, rồi tròng mắt ả lần lượt bị chảy xệ, rơi từng mảng xuống dưới đáy nồi, lộ ra một đống xương trắng.
Thôn dân vây quanh xem chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng ghê tởm như vậy, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, không ít người quay lưng nôn mửa tại chỗ.
“Càn khôn tá pháp!”. Diệp Thiếu Dương niệm pháp quyết, vỗ một chưởng lên đầu nữ thi, đánh cho ả lui về trong nồi, nữ thi giãy giụa đứng lên, Diệp Thiếu Dương lại đánh thêm chưởng nữa. Sau vài lần đứng lên lại bị đánh trở xuống, toàn thân nữ thi chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, tuy nhiên ả vẫn cố chấp giãy giụa để thoát khỏi nồi.
Cảnh tượng hiện giờ so với trước đó lại càng kinh khủng hơn, ngay cả Tiểu Mã cũng bị dọa cho hoảng sợ, thậm chí không để ý tới phân gà trắng đang không ngừng rơi lên người mình.
Đột nhiên một tiếng “Phốc” vang lên, chiếc bụng bị ăn mòn chỉ còn lại một mảnh da nhỏ của nữ thi chợt nổ tung, một vật đen thùi bay thẳng về phía Ô Mai.
Ô Mai sớm đã bị những cảnh tượng khủng khiếp không ngừng diễn ra dọa cho sợ hãi. Đối mặt với nguy hiểm, cô quên cả bản năng chạy trốn, mở to mắt nhìn vật thể đen thùi bay tới trước mặt. Trong khoảnh khắc nó sắp đâm vào mắt mình, cô chợt nhìn thấy có một đạo tử quang lướt qua đánh bay vật thể kia, khiến nó rơi xuống đất.
Lúc này Ô Mai mới khôi phục lại ý thức, vài giây vừa nãy cô đã được dạo một vòng Quỷ Môn Quan rồi trở về, trong lòng hoảng sợ không dứt, quay đầu nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương đang quỳ một chân xuống đất, tay cầm một thanh trường kiếm có tử khí vờn quanh. Cô chợt cảm thấy Diệp Thiếu Dương có chút giống mấy đại hiệp trong phim võ hiệp, thật sự là đẹp trai hết sẩy luôn.Đáng tiếc, Diệp Thiếu Dương chỉ duy trì được dáng vẻ soái ca đó không được mấy giây, hắn liền nhảy dựng lên, la to: “Thối chết mất, tôi không chịu nổi rồi, nước đâu?”.
“Để em đưa anh đi rửa nhé!”. Ô Mai nói xong liền bước nhanh về phía đầu nguồn dòng suối, dòng suối nằm phía trên phần mộ không bị nhiễm thi khí, cho nên vẫn còn rất sạch sẽ.
Diệp Thiếu Dương đi tới bên dòng suối, chẳng thèm để ý gì hết liền nhảy ùm xuống điên cuồng vò đầu tóc, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “Ào”, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức thấy Tiểu Mã cũng nhảy xuống suối điên cuồng gội đầu như mình, miệng còn lẩm bẩm: “Thối chết mất, không ngờ chỉ dính tí phân gà trắng mà lại thối đến như vậy!”
“Đệch!”. Điệp Thiếu Dương nhào tới, bóp cổ Tiểu Mã rồi quát to: “Cậu mà cũng biết thối sao, mới dính một tí mà đã kêu thối, vậy cậu hất cả đống lên đầu lão tử thì sao! Tôi phải giết cậu!”
“Tôi không cố ý mà, tôi thật sự không cố ý…” Tiểu Mã vừa xin lỗi vừa chạy trốn trên dòng suối.
Mười phút sau, hai người toàn thân ướt đẫm, một trước một sau quay trở về.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết mình rời đi lâu như vậy. Đám người thôn dân vẫn tránh ra thật xa, lo âu nhìn qua bên này, không một ai dám tới gần.
Chỉ có mình Lão Quách vẫn ngồi xổm xuống đất, cầm một cành cây gẩy gẩy cái vật thể đen thùi kia.
Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, dưới lớp lông lá đen thùi bừa bộn là một quả cầu thịt đỏ hồng to cỡ nắm tay người trưởng thành, bề ngoài sần sùi, trông rất là ghê tởm, nhìn đám lông tóc trên mặt đất, có thể đoán ra vật này vốn được bao bọc bên trong lông tóc, bị Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đánh trúng mới biến thành bộ dáng như vậy.
“Tiểu Diệp Tử, đây là Mao Nhân Cổ mà cậu nói đó sao?”. Tiểu Mã đứng cách Diệp Thiếu Dương 3 mét, tay khẽ xoa cái cổ lúc nãy bị Diệp Thiếu Dương bóp, đến giờ vẫn còn đau.
“Ừ, là Mao Nhân Cổ”. Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Tôi vốn cho rằng chỉ là cổ linh bình thường, không ngờ linh tính của nó lại mạnh như vậy. Nó không những có thể khống chế thân thể của ký chủ mà còn có thể điều khiển cơ thể thực hiện nhiều động tác phức tạp nữa.”
Nói xong, hắn rút ra một tấm linh phù ném lên phía trên Mao Nhân Cổ, linh phù tự động bốc cháy.
Diệp Thiếu Dương không nhìn nữa, xoay người đi tới bên cạnh chiếc nồi lớn, tất cả đều đã bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn sót lại bộ xương của nữ thi vẫn duy trì tư thế trèo lên trên. Hắn không khỏi thở dài trong lòng, cô gái này khi còn sống thì bị người hại rồi chết oan, chết rồi lại còn bị cổ linh dày vò, vận mệnh thật khiến người ta phải thương tiếc.
“Người nhà của người chết có ở đây không?”. Diệp Thiếu Dương nhìn đám người xung quanh rồi hỏi, có vài người bước ra, vẻ mặt ai nấy đều đau buồn. Trụ Tử là chồng của người chết thì lệ rơi đầy mặt, trước đó xảy ra những gì bọn họ đều trông thấy rõ ràng, lúc thi thể bật dậy rồi di chuyển, nếu không phải mấy người trưởng thôn ra sức ngăn cản thì cả nhà Trụ Tử đã lao lên rồi. Đến tận lúc Diệp Thiếu Dương lên tiếng, trưởng thôn mới thả mấy người Trụ Tử ra.
Trụ Tử theo sự dặn dò của Diệp Thiếu Dương trước đó đặt cạnh nồi lớn một tấm cót, Diệp Thiếu Dương dùng xẻng vớt hài cốt cô gái lên, rồi đặt lên trên tấm cót, Trụ Tử cũng không ngại hôi thối, quấn lấy thi thể nữ thi rồi mang ra bờ suối tẩy rửa.
Diệp Thiếu Dương nói với gia đình Trụ Tử: “Người thân của các vị đã sớm chết rồi, hồn phách cũng đã tới nơi âm tào, còn lại chỉ là một cái xác mà thôi. Tôi cũng không muốn hủy hoại thi thể cô ấy, nhưng vừa rồi mọi người cũng đã thấy, trong cơ thể cô ta có cổ linh, nếu không tiêu diệt thì thôn dân quanh vùng sớm muộn cũng sẽ gặp nạn, hy vọng mọi người không oán trách tôi.”.
Cả nhà Trụ Tử nghe hắn nói vậy vội vàng khoát tay, mẹ của Trụ Tử nói rằng: “Đại pháp sư đã giúp thôn chúng tôi trừ yêu, bọn tôi cảm ơn còn không hết, nào dám oán trách gì ngài. Hơn nữa ngài còn giúp gia đình chúng tôi lấy lại được thanh danh, ngài là đại ân nhân của gia đình chúng tôi…”
Bà nói rồi liền định quỳ xuống, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nâng bà dậy rồi nói mấy lời an ủi.
Lúc này, Trụ Tử hai tay trống không mang theo vẻ mặt hoang mang quay lại, còn chưa tới nơi đã hô to lên với Diệp Thiệu Dương: “Đại pháp sư hãy mau qua đây nhìn xem, trong bụng vợ tôi có thứ gì đó!”.
Chương 178 - Thái tuế
Diệp Thiếu Dương nghe vậy liền cả kinh, chợt nhớ tới điều gì đó nên bảo Trụ Tử đi trước dẫn đường, hai người bước nhanh tới bên dòng suối. Hài cốt của vợ Trụ Tử đặt bên bờ suối, xa xa đã có thể nhìn thấy một vật trắng xóa nằm giữa xương sườn và xương chậu.
Nó có hình dáng tròn tròn trông giống như nấm mỡ, lại có chút giống như chiếc bánh bao, bên trong lộ ra màu trắng, đỉnh đầu của nó khá tròn, mặt trên lại có một ít nếp nhân.
“Đây là cái gì, nấm hả?”. Tiểu Mã ghé sát lại gần nhìn, định đưa tay ra sờ thử liền bị Diệp Thiếu Dương đập một phát vào tay, hắn đưa mắt đánh giá toàn bộ một lượt, quay đầu lại nói với Lão Quách: “Sư huynh, huynh có nhận ra bảo bối này không?”.
Lão Quách nhíu mày quan sát trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Là bảo bối, đây đúng là bảo bối”.
Tiểu Mã nghe xong liền cảm thấy kỳ quái, trong lòng có chút tò mò, cậu hét lên: “Mấy người đừng chơi trò bí hiểm nữa, đây rốt cuộc là thứ gì?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, chỉ nhặt một hòn đá có cạnh sắc bên chân mình rồi rạch lên từ phía trên đỉnh vật kia xuống phía dưới, một dòng chất lỏng lập tức chảy ra, vài giây sau, mọi người đều nhìn thấy vết rạch đó tự động liền lại, chưa đến hai phút đã khôi phục lại như lúc đầu, không còn thấy chút vết cắt nào nữa.
“Ôi vãi!”. Tiểu Mã hoảng hồn hét lên: “Thứ đồ chơi này có năng lực tái sinh thật mạnh nha!”
Diệp Thiếu Dương cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ vào đồ vật kia rồi nói: “Thứ này tên là Thái Tuế, là một loại Nhục Linh Chi nhưng quý hơn rất nhiều so với Nhục Linh Chi bình thường, năng lực tái sinh rất mạnh mẽ, cho dù cắt nó, nó cũng sẽ tái sinh lại như cũ chỉ trong vài ngày …”
Tiểu Mã vỗ gáy nói: “Tôi nhớ ra rồi, trong sách lịch sử của chúng ta có viết về nó, lúc đó tôi có ấn tượng rất sâu sắc với nó. Sử sách ghi lại, năm đó vào thời cổ đại, nạn đói xảy ra khắp nơi, có một nơi sinh trưởng loại Thái Tuế (1) này, sử sách gọi là… ‘Tụ Nhục’, còn gì nữa nhỉ, còn nói rằng cắt đi cũng có thể mọc lại, lấy mãi không hết.”
(1) Thái Tuế: Còn gọi là nấm Linh Chi Thái Tuế, thuộc dòng Nhục Linh Chi (linh chi thịt), có rất nhiều hình dạng khác nhau, tuy nhiên điểm chung là đều rất quý. Công dụng của chúng là trị thương và bồi bổ sức khỏe. Hiện nay, theo truyền thông Trung Quốc, nấm Thái Tuế có giá bán đắt hơn vàng, giá 1g nấm là 39.000 USD. Gần đây nhất có 1 khối linh chi Thái Tuế có giá trị 1 tỷ USD đã được tìm thấy. Theo sử sách ghi chép, “Thái Tuế” là loài nấm đã có từ thời viễn cổ, sức sinh trưởng cực mạnh, đông lạnh không chết, phơi nắng không chết, thiếu nước không chết, tính chống phân hủy cao, dễ dàng thích nghi ở nhiều điều kiện, cũng chính là thứ mà Tần Thủy Hoàng trước đây đã khổ sở đi tìm để được “trường sinh bất lão”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Thứ này có năng lực tái sinh rất mạnh mẽ, nhưng không tới mức bị cắt là có thể mọc ra thứ khác, lấy mãi không hết. Giới pháp thuật gọi nó là Tụ Khí Nhục, chỉ cần có nước, cơ thể nó sẽ không ngừng sản sinh ra linh lực. Chẳng trách thân thể của nữ thi này hai năm qua không bị phân hủy, Mao Nhân Cổ cũng trốn trong cơ thể nàng không ra, hóa ra đều là do Thái Tuế này.”
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi nói: “Nếu nói vậy, Thái Tuế do tên mặt rỗ kia để vào trong bụng nữ thi, nhưng vì sao hắn phải làm như thế?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đơn giản lắm, hắn dùng suối để nuôi Thái Tuế, dùng Thái Tuế để nuôi nữ thi, dùng nữ thi để nuôi cổ linh, rồi lại sắp xếp cây cối trong rừng tạo thành Tụ Khí Trận, đem linh lực của Thái Tuế theo dòng suối dẫn về hồ nước, sau đó bị Hà Cơ hấp thu và chuyển hóa thành quỷ khí… ”
“Đậu móa!” Tiểu Mã chợt cả kinh: “Cả một chuỗi sinh vật phức tạp thế mà cậu nói là đơn giản sao?”
Diệp Thiếu Dương cười thản nhiên: “Dùng Mao Sơn Thuật tùy tiện thiết lập một thế cục phong thủy, đã dùng tới Thất Chuyển Chi Khí, ngay cả linh khí của thực vật cũng có thể chuyển hóa thành sinh khí, cái này đã là gì chứ, chỉ là chút tài vặt mà thôi”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền lấy Thái Tuế ra khỏi hài cốt nữ thi rồi giao cho Lão Quách: “Huynh hãy nuôi dưỡng nó cho thật tốt, thứ đồ chơi này rất hiếm đấy, sau này không chừng có thể dùng tới, đừng để nó chết!”
Lão Quách cất Thái Tuế vào balo rồi nói: “Đệ yên tâm đi, ta tự biết cách chăm sóc nó”
Mấy người Diệp Thiếu Dương ngồi bên bờ suối nhìn Trụ Tử đang xử lý những thứ dơ bẩn còn bám lại trên hài cốt vợ hắn sau đó dùng tấm cót quấn lấy đem đi mai táng. Lúc này Diệp Thiếu Dương mới đứng dậy dặn dò Lý Lão Tinh cho người lấp đi cái hố chôn nữ thi, sau đó thay đổi tuyến dòng suối và phá đi trận pháp.
Theo sự dẫn đầu của Diệp Thiếu Dương, mọi người xuôi theo dòng suối đi xuống dưới, cho đến khi tới bên hồ nước nhìn nước suối trong xanh chảy vào hồ nước làm giảm đi một chút hắc khí ở gần đó, hắn mới hài lòng nói: “Bây giờ đã mất đi ngọn nguồn của sát khí, dương trận cũng đã bị phá, không tới một, hai ngày, nước ở đây sẽ được làm sạch được một nửa, quỷ khí mà Hà Cơ có thể lợi dụng đã không còn nhiều.”
Hắn còn chưa dứt lời, mặt hồ đen kịt đột nhiên nổi lên bọt nước, bắt đầu từ phía dưới chân Diệp Thiếu Dương, mặt hồ tách ra thành hai nửa, vô số con sóng chồm lên nhau phát ra những tiếng ào ào vang dội.
Nhìn cảnh tượng hoành tráng mà khủng khiếp như thế, mọi người nhao nhao lùi ra đằng sau, ngay cả Lão Quách cũng không tự chủ mà lùi về sau vài bước. Chỉ có Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích chút nào, hắn đứng phía trên một khối đá ngậm bên hồ nước, trước mặt hắn là những con sóng cuồn cuồn, vỗ từng đợt từng đợt vào bờ, nhưng lại không có bất kỳ giọt nước văng lên người hắn.
Một bóng dáng xinh đẹp chợt hiện lên giữa những bọt sóng, mái tóc búi cao, thân vận trang phục cổ đại, toàn thân từ trên xuống dưới hiện lên những tia sáng xanh biếc, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương. Nàng chính là Hà Cơ mà vốn tự xưng là Mỹ Hoa kia.
“Diệp Thiên Sư….” Thanh âm lạnh lẽo hòa với tiếng sóng ào ào vang lên: “Ngài định đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Nói gì vậy, tróc quỷ trừ yêu vốn là bổn phận của ta, ta cho ngươi đầu hàng, ngươi không đầu hàng, vậy ta chỉ còn cách tự động thủ thôi, người nói xem nào? ”
“Đừng vội đắc ý, Diệp Thiên Sư, cho dù ta không mượn được lực của trận pháp, tu vi mấy trăm năm của ta lẽ nào để trưng bày?”. Nói xong nàng gầm lên, từng luồng hắc khí thôi thúc những con sóng lượn lờ quanh thân nàng.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu. Hắn thấy được nàng càng giận dữ thì càng biểu lộ sự chột dạ, mà biểu này chỉ càng chứng tỏ, nàng sợ hắn.
“Ta phải giết chết ngươi, nhất định sẽ giết chết ngươi!” Mỹ Hoa oán hận nói, thân thể chậm rãi chìm vào trong làn nước, sóng gió cũng dần lặng xuống, khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Đi thôi!”. Diệp Thiếu Dương nói xong cũng không quay đầu lại, liền đi về hướng thôn Lý gia.
Lý Lão Tĩnh lập tức đuổi theo, nói với giọng khẩn trương: “Diệp Thiên Sư, Thủy quỷ bị chọc giận rồi, nó sẽ không tới thôn gây phiền phức chứ?”
“Yên tâm đi, nếu nó có thể vào thôn, không biết thôn các người đã chết bao nhiêu người rồi. Cùng lắm nó chỉ có thể lên tới bờ hồ mà thôi, ra khỏi hồ nước chính là tự tìm đến cái chết”
Lý Lão Tinh liên tục gật đầu.
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Diệp Thiếu Dương làm chính là tắm rửa, dùng dầu gội đầu xoa kín lên mặt, lúc này mới rửa sạch sẽ phân gà dính trên mặt. Quần áo thì không thể mặc lại được nữa rồi, cũng may trong túi vẫn còn một bộ để thay, thay quần áo xong hắn đi tới phòng khách.
Còn về phần mấy vết thương trên cánh tay do nữ thi gây ra đều chỉ là vết thương ngoài da, Diệp Thiếu Dương cũng chẳng thèm để ý, cơ thể hắn mang dòng máu Thiên Sư, có một ưu điểm chính là không bị lây nhiễm các loại độc thi hay độc yêu.
Tiểu Mã vừa mới tắm xong cũng đi tới phòng khách, cậu sợ lại bị Diệp Thiếu Dương tẩn cho một trận nữa bèn trốn sang một bên.
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta một cái rồi xoay người sang nhìn Lão Quách đang sắp xếp đồ đạc trong ba lô: “Sư huynh đang làm gì vậy?”
“Ta vừa cất Thái Tuế cẩn thận rồi. Nào, ta cho đệ xem thứ này!” Lão Quách đưa tay vào ba lô, y sờ soạng một lát rồi lấy ra một sợi dây xích to cỡ ngón tay, đen thùi tỏa ra ánh sáng, mặc dù trong phòng có đèn điện nhưng dây xích vẫn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đến thần bí.
Diệp Thiếu Dương cầm lên xem, vừa xem hắn liền nhận ra rồi nói: “Đây là sợi xích của Tiếp Âm Sanh Bà!”. Hắn đột nhiên cảm thấy nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và sợi xích có một khí tức dị thường mang theo chút cảm giác lạnh lẽo và sức mạnh kháng cự .
Hắn đột nhiên cả kinh rồi nói: “Khoan đã, không phải rồi, đây là Dây Câu Hồn của Quỷ sai!”
Chương 179 - Dây câu hồn
Lão Quách gật đầu nói: "Đây là sợi xích mà quỷ bà kia đã dùng, đệ bảo ta mang đi, sau đó ta mới phát hiện ra nó là Dây câu hồn."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, Dây Câu Hồn vốn là một pháp khí cõi âm đặc biệt dùng thép đen để tôi luyện, dùng liệt hỏa địa ngục để nấu đúc, cũng là vũ khí chuyên dụng của quỷ sai. Quỷ sai dựa theo cấp bậc khác nhau sẽ được phân phối các loại vũ khí khác nhau, mà những ai có tư cách sử dụng Dây Câu Hồn đều không phải là quỷ sai thông thường, chí ít cũng phải là Quỷ sứ một phương.
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu, nói rằng: "Không thể như thế được, quỷ bà kia chỉ là một con quỷ âm sanh, làm thế nào có được Dây Câu Hồn? Lẽ nào nó có bản lĩnh giết chết quỷ sai sao? Nói như vậy phỏng chừng nó đã sớm bị diệt, không cần chúng ta phải đi đối phó."
Lão Quách nói: "Ta cũng thấy rất kỳ lạ, chỉ là đệ thử nghĩ xem, nếu nó không làm như vậy thì Dây Câu Hồn này là từ đâu ra?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, Dây Câu Hồn đối với quỷ sai tựa như là súng của cảnh sát ở nhân gian, mỗi người một cái, tuyệt đối không thể ném hay vứt bỏ, nếu không âm ty nhất định sẽ truy hỏi. Cho nên về cơ bản nó không có khả năng nhặt được hoặc trộm được...
Diệp Thiếu Dương bỗng nghĩ tới khối quỷ bài kia của Tiếp Âm Sanh Bà, trong lòng chấn động: Giả như chỉ là một Dây Câu Hồn thì còn có thể giải thích được, thế nhưng lại thêm một cái quỷ bài nữa vấn đề chợt trở nên rắc rối: Quỷ bà kia tuyệt đối không có vận khí tốt như vậy, vô tình nhặt được cả hai đồ vật của quỷ sai, mà nó lại càng không có khả năng cướp đoạt, thế thì, chân tướng thật sự là gì?
Diệp Thiếu Dương vừa nói sự nghi ngờ của mình, Tiểu Mã lập tức tiếp lời ngay: "Có phải quỷ sai đưa cho nó hay không?"
Diệp Thiếu Dương liếc cậu: "Thế Tạ Vũ Tình có đưa thẻ cảnh sát và súng cho cậu không?"
Tiểu Mã gãi đầu, không nói nên lời.
Lão Quách nói: "Tiểu sư đệ nói đúng, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bất quá chúng ta không có manh mối, lại càng không có cách để điều tra, thôi thì để sau này hãy tính, hiện tại chúng ta phải làm việc trước mắt đã. Tiểu sư đệ, Dây Câu Hồn này là đồ tốt, đệ cầm làm pháp khí đi!"
Diệp Thiếu Dương ngây người tại chỗ, hắn căn bản không muốn thế này, có điều... Dây Câu Hồn chính là vật được luyện thành từ liệt hỏa địa ngục, mang trong mình chính khí của thiên địa, đối với quỷ yêu tà linh có lực áp chế nhất định, cho nên mới có tư cách làm pháp khí của quỷ sai...
Diệp Thiếu Dương cầm Dây Câu Hồn phóng ra một luồng cương khí, lập tức cương khí bị sợi xích hấp thu, phía trên nổi lên một đạo tử quang nhàn nhạt, Diệp Thiếu Dương lập tức động tâm, tính thông linh của Dây Câu Hồn quả thực mạnh vượt xa pháp khí bình thường!
Lão Quách cười nói: "Ban đầu nó vốn đậm mùi quỷ khí, sau được ta dùng nước phù rót lên mấy ngày nên quỷ khí đã hoàn toàn bị thanh trừ, tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm dùng đi!"
Diệp Thiếu Dương cau mày: "Không ổn đâu, dù sao cũng là đồ của quỷ sai."
Lão Quách nói: "Có gì mà không ổn, thứ này nhất định là vô chủ, đến Tiếp Âm Sanh Bà còn có thể dùng, vì sao đệ lại không thể dùng? Hơn nữa đây là chiến lợi phẩm mà đệ nhận được, không phải là vật trộm cắp, tương lai nếu Ngưu Mã tướng quân ghé đây thì đệ trả lại là xong!"
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói: "Sao đệ có cảm giác huynh đang đứng sau giật giây đệ phạm tội vậy? Thôi huynh dùng đi!"
Lão Quách lắc đầu liên tục: "Không được, ta thiếu pháp lực, không thể khống chế nó, nếu đệ không dùng, ta sẽ bán lại cho mấy pháp sư tán tu dân gian, phỏng chừng kiếm được không ít tiền."
"Vậy để đệ nhận...". Quyết định xong, Diệp Thiếu Dương cũng không lăn tăn nữa, dùng móc sắt của Dây Câu Hồn cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu lên trên đó, sau đó dùng cương khí luyện hóa nó.
Đối với những loại có pháp khí linh tính, người làm phép phải dùng máu của mình khai mở phong ấn, lưu lại dấu vết mới có thể biến nó trở thành pháp khí dành riêng cho mình, dùng để đối phó với quỷ yêu.
Diệp Thiếu Dương đi tới một mảnh đất trống giơ Dây Câu Hồn lên cao, quất thử vài cái, cảm thấy vô cùng vừa tay, hơn nữa phẩm chất cũng rất thích hợp, liền nhét vào sau lưng, sau đó lập tức lấy ra, không tốn thời gian, nhanh, gọn, lẹ, không khỏi có chút thích thú.
Lão Quách nhìn hắn thích thú đến mức không muốn buông xuống, cũng cao hứng thay cho hắn, đề nghị: "Tiểu sư đệ, sợi xích này cũng tương tự như roi da, Mao Sơn thuật lại có nhiều thuật dành riêng cho roi da, đệ có thể chọn một thuật thích hợp để thi triển nó, hiệu quả nhất định không tồi!".
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, đúng là ý hay.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn chính sự đi!"
Diệp Thiếu Dương thu lại Dây Câu Hồn, lấy ra bảy, tám thỏi vàng đã chuẩn bị, ném cho lão Quách.
Lão Quách kinh ngạc đến ngây ngốc, hỏi: "Làm gì thế?"
"Đừng kích động, không phải là cho huynh xài đâu. Huynh dùng số vàng này làm cho đệ một cái lưới bằng vàng, sau đó chế tạo một cái nỏ bắn cá, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề!”. Lão Quách nói "Bao giờ về ta sẽ bắt tay vào làm, hai ngày sau sẽ đưa tới cho đệ!"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn y: "Vì sao huynh không về làm ngay?"
Lão Quách ngượng ngùng cười: "Trưởng thôn nói buổi tối còn đãi chúng ta ăn một bữa, đã đến đây rồi thì phải ở lại nếm đặc sản chứ!"
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì.
Đêm đó, Lý Lão Tinh quả nhiên bày ra một bàn tiệc rươu phong phú, gọi mấy người cán bộ trong thôn đến tiếp khách. Lão Quách nhậu xong liền nhận lấy mấy món đặc sản trong thôn tặng cho, chất chừng hai bao tải lớn, đặt trong cốp, sau đó hài lòng lái xe quay về.
Tiểu Mã thì về phòng tiếp tục luyện vẽ bùa, còn Diệp Thiếu Dương đi tới sân nhà khách bắt đầu luyện tập sử dụng Dây Câu Hồn. Đầu tiên hắn luyện một lần toàn bộ động tác, sau đó chọn mấy động tác thực dụng để luyện tập nhiều lần.
Luyện đến nửa đêm, Diệp Thiếu Dương quay về phòng, đi tắm, sau đó leo lên giường ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn lên mạng tìm mấy tin nhắn ngắn để gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc. Mấy phút sau, hắn nhận được tin nhắn trả lời của nàng, chỉ gói gọn hai chữ: Buồn nôn.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng từng thử qua vài ba câu đơn giản, ví dụ như ba chữ “Anh yêu em”, thế nhưng cũng chỉ nhận được lời hồi đáp “Nhàm chán” hoặc “Không có thành ý!”.
Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy theo đuổi con gái còn gian nan hơn cả tróc quỷ, bất quá cho đến nay hắn vẫn không hề có ý định muốn buông tay.
Ngủ một giấc đến hơn tám giờ, Diệp Thiếu Dương cũng tỉnh dậy, rời khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Mã không biết từ đâu chạy tới, hỏi hắn: “Hôm nay có hoạt động gì không?"
"Không có hoạt động gì, chờ đi, bao giờ Quách sư huynh đưa vật dụng tới thì hãy tìm tôi."
Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Không có hoạt động gì đúng không, vậy tốt quá. Hôm nay tôi có hẹn Vương Bình đi bơi, ngay phía sau làng du lịch kia có một hồ bơi nho nhỏ, cậu có muốn đi chung không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng liếc Tiểu Mã: "Cậu hẹn hò, tôi đi làm gì?"
"Hề hề, lần đầu hẹn hò, có chút hồi hộp, dẫn cậu đi cổ vũ cho tôi."
"Không đi, đánh chết cũng không đi làm bóng đèn!”. Diệp Thiếu Dương hết sức buồn bực, Tiểu Mã mới gặp người ta một lần đã hẹn hò đi chơi, còn mình thì đến một tin nhắn cũng không được nàng “duyệt”, thật là làm người ta tức chết...
Chương 180 - Tạ Vũ Tình xảy ra chuyện!
Diệp Thiếu Dương đang âm thầm đau đớn thì đột nhiên điện thoại di động vang lên, hắn cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi đến, Chu Tĩnh Như nói: “Thiếu Dương ca, anh dậy chưa, em cho xe đến đón các anh?”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Đón bọn anh, đi đâu?”
Chu Tĩnh Như ngạc nhiên trong chốc lát, có chút hờn dỗi nói: “Chẳng phải anh hẹn em đi bơi sao, em đã chuẩn bị đồ bơi rồi, anh đừng có giở quẻ chứ?”
“Bơi?”. Diệp Thiếu Dương càng không hiểu nổi: “Anh hẹn em đi bơi hồi nào?”
Chu Tĩnh Như buồn bực nói: “Đêm qua Tiểu Mã gọi điện thoại cho em nói anh hẹn em đi bơi, không tiện nói chuyện cho nên nhờ cậu ấy gọi giúp, còn nói em rủ Vương Bình đi chung, càng đông càng vui…”
Đệt, thì ra là như vậy! Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu: Tiểu Mã muốn hẹn Vương Bình đi bơi nhưng lại sợ cô từ chối, vì vậy đã giở trò “bán cá” qua mình, lấy danh nghĩa của mình để gọi điện thoại hẹn Chu Tĩnh Như, tiện thể kêu Vương Bình đi chung luôn… Cái thằng này đúng là chẳng có điểm nào tốt, nghĩ gì không nghĩ, lại nghĩ ra một biện pháp hại người như thế.
Chu Tĩnh Như im lặng không nói lời nào, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, nói trong điện thoại: “Thiếu Dương ca, đừng nói là Tiểu Mã muốn hẹn hò Bình tỷ nên mới mượn danh nghĩa của anh nhé. Haizzz, thôi thì chúng ta cũng đi đi, xem như là thư giãn một chút, có được không?”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cũng không thể cự tuyệt nữa, bảo hôm nay không có chuyện gì làm, vì vậy đồng ý. Chu Tĩnh Như vui vẻ cảm ơn, bảo sẽ đưa xe đến đón hắn.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương xoay người, nghiêng đầu, không nói gì hết, chỉ lẳng lặng quan sát Tiểu Mã.
Tiểu Mã lập tức khẩn trương, lúng túng nói: “Tiểu Diệp tử, cậu đừng hận tôi nhá, tôi không cố ý đâu, tôi biết sai rồi, kỳ thật… tôi cũng cho cậu cơ hội hẹn hò đó chứ. Tôi sợ cậu mất mặt, không dám chủ động theo đuổi…”
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhàn nhạt nói rằng: “Còn dám ngụy biện, nếu cậu không giả bộ, tôi cũng không muốn đánh chết cậu!”
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền hoảng hốt, đành phải nói thật, năn nỉ hắn: “Tiểu Diệp tử, gạo đã nấu thành cơm, cậu không thể hủy bỏ giữa chừng, cậu nhất định phải đi a!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã: “Lần sau không được viện cớ như vậy nữa!”
Hai mươi phút sau, xe đã chạy tới, lái xe là một lão tài xế, dọc đường đi không nói câu nào, thế nhưng lái xe rất nhanh, không được nửa tiếng đã chạy đến làng du lịch, vừa xuống xe, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình đứng chờ ở ven đường.
Tiểu Mã vừa thấy Vương Bình lập tức cười tươi như hoa, đi tới bên cạnh cô ân cần thăm hỏi.
Chu Tĩnh Như và Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
“Em sợ bọn anh không quen, vừa lúc ở đây cũng có hồ bơi, cho nên chúng ta cứ bơi ở đây là được!”. Chu Tĩnh Như giải thích: “Em đã cho người quét dọn, thay nước hồ bơi sạch sẽ rồi!”
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đi mua hai cái quần bơi, sau đó đến phòng thay đồ nam để thay, vừa ra khỏi phòng thay đồ, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình cũng thay xong áo tắm, đi ra từ phía phòng thay đồ nữ.
Vóc dáng hai người đều đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, đáng tiếc chỉ có Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ngắm.
“Bên này có phao bơi, phao tay, các anh muốn dùng loại nào?”. Chu Tĩnh Như hỏi.
“Anh chưa bao giờ dùng mấy thứ đó hết!”. Diệp Thiếu Dương nói xong mỉm cười, nhảy ùm xuống nước, sau đó bơi đến đầu hồ bên kia, quay đầu nhìn lại, ba người vẫn còn đang đứng trên bờ hồ há mồm trợn mắt nhìn mình.
“Sao vậy?”. Diệp Thiếu Dương không hiểu nổi, tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Ba người đều lắc đầu.
Chu Tĩnh Như cũng nhảy xuống chậm rãi bơi tới, kính nể nhìn Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, không ngờ anh bơi tốt như vậy!”
“Ờ, khi còn bé ở trên núi, không có gì chơi, vừa lúc trên núi có một hồ nước, cho nên trời nóng là anh đến bơi tại đó, sau này trở thành thú vui duy nhất!”
Tiểu Mã cũng ôm một cái phao, lúng túng nhảy xuống.
Vương Bình đứng ở đầu bên kia, xấu hổ nói rằng: “Tôi không biết bơi, mọi người dạy tôi đi!”
“Để tôi để tôi!”. Tiểu Mã mạnh mẽ giơ tay ra, tạo thành một đòn đấm móc.
Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Cậu cũng đâu có biết bơi!”
“Chúng ta đều không biết bơi, cho nên chúng ta hãy luyện cùng nhau!”.
Chu Tĩnh Như bật cười: “Cho cậu ta một cơ hội. Hai chúng ta tránh đi thôi!”
Hai người Diệp Thiếu Dương vừa bơi vừa trò chuyện, thuận tiện nhìn Tiểu Mã và Vương Bình đạp phành phạch như vịt mắc cạn ở bên khu nước nông. Hai người bơi mệt mỏi xong thì lên bờ ngồi nghỉ, Chu Tĩnh Như gọi một người bán hàng đưa tới hai lon nước giải khát, Diệp Thiếu Dương vừa đưa tay ra nhận lấy, Chu Tĩnh Như đã kêu lên: “Trời ạ!”.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy trên cánh tay của mình nổi lên một đường huyết tuyến kéo dài cho đến khuỷu tay, nhất thời hiểu ra, bởi vì màu sắc của nó rất tối cho nên lúc trước hắn không nhìn thấy.
“Cái này… từ bao giờ!?”. Chu Tĩnh Như run giọng hỏi.
“Chắc vào hai ngày trước, không sao đâu, còn nhiều thời gian mà, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cổ sư kia!”
Chu Tĩnh Như thở dài, nói: “Anh thật là lạc quan!”
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô vừa cầm lên nhìn thì lập tức nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lý Vĩ gọi tới, không biết có chuyện gì!”
“Em nghe đi!”. Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, không nghĩ đến cú điện thoại này quan trọng đối với hắn như thế nào.
Chu Tĩnh Như bắt điện thoại, alo một tiếng, đầu bên kia nói vài tiếng, sắc mặt Chu Tĩnh Như lập tức trắng bệch, hốt hoảng hỏi: “Ông chắc chứ?”
Lại nghe một chút nữa, cúp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, bị nước tràn vào, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhặt lên, đưa tới, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Tĩnh Như ngây người mất mấy giây, đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, run giọng nói: “Thiếu Dương ca, em có chuyện muốn nói cho anh biết, anh phải… cố gắng chịu đựng!”
Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, nói: “Em nói đi!”
Chu Tĩnh Như hít sâu vài hơi, nói rằng: “Lý Vĩ thông báo đội tuần tra của công trường vừa phát hiện ra hai người nằm bất động trên mặt đất, gần ở miếu Thất bà bà, một người là Đàm Tiểu Tuệ, một người khác là… Tạ Vũ Tình, hai người đều… xảy ra chuyện!”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy đầu nổ bùm một tiếng, ngây ngốc nhìn Chu Tĩnh Như, hỏi: “Xảy ra chuyện? Có ý gì?”
“Chính là…”. Chu Tĩnh Như hít sâu một hơi, chật vật phun ra hai chữ: “Đã chết.”
Chu Tĩnh Như thấy sắc mặt Diệp Thiếu Dương trắng đến không còn chút máu, phảng phất đến hơi thở cũng ngừng lại, cô biết Diệp Thiếu Dương có quan hệ thân thiết với Tạ Vũ Tình, vừa định khuyên giải an ủi vài câu, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay cô, hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Còn đang ở cửa miếu, đã báo cảnh sát. Thiếu Dương ca…”
Diệp Thiếu Dương lập tức hất tay cô ra, đến quần áo giày dép cũng không để ý, nhanh chóng chạy ra khỏi hồ bơi. Mười mấy phút sau, hắn đã có mặt trước cửa miếu Thất bà bà, kế bên là một xe cảnh sát, hai cảnh sát đang bố trí dây cảnh giới.
Nghe tiếng bước chân, hai cảnh sát xoay người lại thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đi chân trần, mặc quần bơi vội vã chạy vào. Cả hai kinh ngạc đến ngây ngốc, một người trong đó kịp phản ứng, lao đến ngăn cản, trách mắng: “Hiện trường án mạng, không được vào!”
Diệp Thiếu Dương thúc cùi chõ đáng văng hắn, xông vào, vừa lúc gặp hai cảnh sát khác đang khiêng cáng cứu thương đi ra, trên băng ca là một thi thể đắp vải trắng.
Diệp Thiếu Dương tiến đến giở tấm vải trắng, lập tức thấy được một khuôn mặt quen thuộc, có điều lúc này đã không còn chút sinh khí.
Không khí cũng lắng xuống…
Tạ Vũ Tình, đó là Tạ Vũ Tình!
Diệp Thiếu Dương nắm tay phải của Ô Mai lên, dùng móng tay cắt vào ngón giữa của cô, sau đó lại đặt một đồng Đúc mẫu lên huyệt Thần Môn trên cánh tay của nữ thi, dùng móng tay đâm vào lớp da giữa nhãn tiền rồi kéo ngón tay của Ô Mai qua đặt lên nhãn tiền đồng Đúc mẫu. Hắn cũng kéo một dây hồng tuyến cột ngón tay của cô và nữ thi lại với nhau.
Hắn cầm lấy tay của Ô Mai phóng xuất ra một luồng cương khí, hỗ trợ cô dẫn máu vào trong cơ thể của nữ thi.
Quá trình này diễn ra khoảng một phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được máu của Ô Mai đã tiến nhập vào trong bụng nữ thi, thấm vào vật bên trong bụng cô ấy, lập tức buông tay, lấy từ bên hông ra một nắm tro tàn đặt lên miệng vết thương trên cổ tay cố ấy để tránh cho huyết khí tiết ra ngoài, sau đó đẩy nữ thi xuống hố mộ, đứng lên, âm thầm thở dài một hơi, toàn bộ kế hoạch mấu chốt nhất đã hoàn thành thuận lợi.
Diệp Thiếu Dương kéo tay của Ô Mai, hỏi: "Em mất không ít máu, cảm thấy thế nào?"
"Hơi choáng váng một chút!". Ô Mai lắc đầu nói: "Nhưng không sao đâu, bao giờ trở về uống chút canh gà là được!".
"Vậy thì tốt, bọn anh trở về nhà khách để bố trí một chút, Quách sư huynh, đệ đã đưa vàng cho huynh, huynh ở đây chờ bọn đệ một lát!"
Lão Quách đương nhiên không dám phản đối, trừ y, người nhà chồng và người nhà mẹ đẻ của thân nhân ra là tự nguyện canh giữ ở trên núi, còn lại những người khác đã nhanh chóng xuống núi.
Dọc theo đường đi vào thôn, Diệp Thiếu Dương được thôn dân Lý gia thôn hai bên đường hoan nghênh nhiệt liệt. Do lúc trước có mấy thôn dân chứng kiến hắn bắt quỷ rồi quay về thôn tuyên truyền, một truyền mười, mười truyền trăm, nên bây giờ ai nấy cũng đều biết hắn là thiên sư Mao Sơn, tru diệt lệ quỷ tại hồ chứa nước, vô cùng kích động sùng bái hắn.
Có mấy cô nương chưa chồng thấy Mao Sơn Thiên sư còn trẻ tuổi đẹp trai như thế lập tức liếc mắt đưa tình muốn tán tỉnh, lại còn có hai bà mối cứ liên tục chạy theo Diệp Thiếu Dương luôn mồm bảo muốn làm mai cho hắn...
Diệp Thiếu Dương vội vã chạy vào nhà khách để trốn, cuối cùng vẫn là trưởng thôn mạnh miệng đứng ra kêu gọi mấy người đàn ông lực lưỡng bảo vệ trước cửa nhà khách, ngăn không cho mấy người này vào phá rối.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói với Ô Mai: "Người của thôn bọn em thật là ‘nhiệt tình’!"
Ô Mai cười nói: "Diệp đại ca thấy ai vừa mắt thì nói với em một tiếng, em giúp anh làm mối, cam đoan là có thể thành công, ơ nhưng mà không được, anh đã có đối tượng..."
"Chớ đoán mò, mau làm chính sự đi!". Diệp Thiếu Dương lấy ra giấy bút viết mấy tài liệu cần thiết, giao cho Lý Lão Tinh.
Lý Lão Tinh nhìn lướt qua thì khẽ nhíu mày, thật thà hỏi: "Diệp tiên sinh, mấy thứ khác thì tôi biết, còn phân gà trắng... là loại thuốc Đông y gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phân gà trắng là phân gà màu trắng chứ là gì!"
Gương mặt Lý Lão Tinh lập tức méo mó: "Hai mươi kg phân gà?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba mươi kg nhé, hai mươi kg không đủ đâu!"
Lý Lão Tinh lau mồ hôi: "À, vậy để tôi đi thu gom phân gà từng nhà..."
Dưới sự giúp sức của nhiều người, có thể nói là cả thôn, những món vật dụng mà Diệp Thiếu Dương nêu ra đã tập hợp đầy đủ chỉ trong vòng nửa tiếng, tất cả đều chất ngay ngắn ở trong sân nhà khách.
"Hai kg máu gà trống, năm mươi kg gạo nếp, hai mươi kg lúa mạch, ba mươi kg phân gà trắng, năm kg nước tiểu đồng tử..." Lý Lão Tinh báo số: "Diệp tiên sinh, đã đủ chưa?"Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo lão sắp xếp cho người khiêng những nguyên liệu đó và một cái nồi lớn cùng nhau lên núi, đi tới mộ của nữ thi, hắn lấy ra La Bàn Âm Dương dò tìm trận nhãn của trận pháp, khoanh vùng một mảnh đất trống, bảo Lý Lão Tinh đặt nồi lên mặt đất, sau đó đốt lửa, đổ vào một lượng nước vừa đủ.
Trong lúc chờ nước nấu sôi, Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, đi vòng quanh mộ một vòng để bố trí Ngũ Hành Kỳ Trận, sau đó bảo lão Quách và Tiểu Mã hỗ trợ dùng đồng tiền định vị, kéo ra hai đoạn chu sa cột vào hai cây bách rồi kéo thành một thông đạo dài hơn mười thước. Lấy cây cối ven sườn núi làm trục, hắn cố định đầu mút cuối cùng tại vị trí đã khoanh vùng trước đó.
Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau đổ máu gà và gạo nếp vào chung một nơi, khuấy đều, sau đó rải vào trong thông đạo.
Lúc hắn chuẩn bị xong, quay về thì nước cũng đã sôi.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đổ phân gà, nước tiểu đồng tử và lúa mạch… vào trong nồi, còn mình đứng trên một tảng đá lớn, tay cầm xẻng khuấy mạnh hỗn hợp. Mấy loại nguyên liệu được nước sôi nấu thành một hỗn hợp phát ra mùi thúi kinh hoàng bạt vía, khiến mấy thôn dân đứng xem náo nhiệt phải bịt mũi né tránh.
Diệp Thiếu Dương vân vê một nắm lá ngải đưa cho đám người của Tiểu Mã, sau đó nhét một lá vào trong lỗ mũi, cảm thấy tốt hẳn lên. Tiểu Mã không chịu được hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu định nấu cái này cho người ăn sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc Tiểu Mã: "Cậu ăn không?"
"Cậu giết tôi luôn đi!". Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "À phải rồi tiểu Diệp tử, lúc trước cậu có dùng máu gà và gạo nếp để rải đường thì tôi còn có thể hiểu được, vậy tại sao bây giờ cậu lại dùng mấy cái khỉ gió như lúa mạch và phân gà? Tôi có thấy cậu dùng bao giờ đâu?"
Diệp Thiếu Dương đáp: "Đây căn bản không phải là Mao Sơn thuật, tôi cũng đã từng nói Mao sơn thuật không thể đối phó với Vu cổ thuật, cho nên tôi dùng những thứ có trong sách vu thuật dân gian để đối phó với cổ linh, cho nên nếu có mắc ói thì cũng không liên quan đến chúng ta!”.
Chờ một đống “thập cẩm” trong nồi nấu xong, Diệp Thiếu Dương liền sử dụng Đấu mực bắn thành một hình chữ Tỉnh (井) trên mặt đất, dặn Ô Mai đứng ở chính giữa, bất luận có phát sinh gì cũng không được rời khỏi phong ấn. Sau đó dặn lão Quách bắt đầu làm phép.
Lão Quách tuy rằng pháp lực không sâu nhưng có kinh nghiệm vào Nam ra Bắc, hiểu biết về vu thuật dân gian không kém so với Diệp Thiếu Dương, lập tức gật đầu, đi tới trước mộ, vẽ một tờ Địa hỏa phù ném xuống dưới, miệng lầm rầm niệm Địa hỏa chú, một ngọn lửa màu xanh nhạt lập tức bốc lên.
Lớp dầu vừng và mật cũng nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Lão Quách nhìn chằm chằm vào thân thể nữ thi không chớp mắt, tức khắc, một đoạn huyết tuyến màu đỏ từ bụng của cô nhô lên cao, sau đó nữ thi vặn vẹo thân thể, đứng thẳng dậy.
Lão Quách cười lạnh một tiếng, cổ linh quả nhiên không chịu nổi sức nóng của lửa địa hỏa, bắt đầu điều khiển thi thể của nữ thi, chuẩn bị trốn thoát.
"Xoạt" một tiếng, nữ thi đứng lên giữa đống lửa, động tác có chút cứng ngắc, vươn hai tay hai chân bò ra khỏi hố mộ, tiến vào thông đạo chu sa tuyến. Hai chân cô dẫm vào máu gà và gạo nếp, “Xì… xì” bốc khói, lập tức bị hun cháy ra nước. Ngọn lửa trên người cô cũng nhanh chóng đốt da thịt trở thành biến dạng, mỡ ùng ục chảy ra bên ngoài.
Các thôn dân đứng vây xem thấy thi thể đã chết hai năm đang bò dậy thì sợ đến mức ba hồn không gặp bảy phách, lập tức lui về phía sau vài chục bước.
Tiểu Mã thấy thế cũng lui ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, buồn bực hỏi: "Tiểu Diệp tử, thi thể này đã chết, cậu lại đang đối phó với cổ linh, vậy thì còn đốt thi thể làm gì?"
"Tôi đang muốn thiêu hủy thi thể để cổ linh không thể ở lại trong người cô ấy, phải đi tìm kí chủ mới!". Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa liếc Ô Mai.
Nhìn một thi thể chảy mỡ đang ầm ầm chạy tới, Ô Mai sợ tới mức bủn rủn tay chân, mếu máo nhìn Diệp Thiếu Dương, nức nở nói: "Diệp đại ca, chết em!"
"Đứng yên đó, không phải sợ!"
Diệp Thiếu Dương nói xong dùng xẻng xúc hỗn hợp phân gà hất vào đầu thi thể...
Chương 177 - Giết chết Mao Nhân Cổ (2)
Nữ thi bị hất một xẻng phân gà trắng vào đầu, lập tức cả người giống như bị tạt axit sunfuric, tróc từng miếng da, lộ ra các khớp xương trắng hếu, khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Nữ thi lập tức xoay người, hai tay vươn dài chộp về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vẫn bình tĩnh, ngón cái tay phải hắn bắn ra chu sa, nhanh chóng vẽ lên lòng bàn tay trái một đạo Bát Quái Ấn, phi thân lên, tránh thoát khỏi hai tay nữ thi, lòng bàn tay trái hắn vỗ thẳng lên trán nữ thi, một đạo tử quang phát ra từ kẽ hở bàn tay hắn.
“Thiên địa huyền hoàng, âm dương diệu pháp, khởi!”.
Diệp Thiếu Dương cao giọng niệm chú, đồng thời thuận thế kéo nữ thi về phía chiếc nồi to, hai tay nữ thi bấu chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương rồi dùng sức cào, khiến cánh tay hắn hiện lên mười vết máu.
Diệp Thiếu Dương nhịn đau, quát to với Tiểu Mã: “Cậu còn đừng đấy mà nhìn à! Mau ném phân gà trắng!” .
“Ôi vãi, tôi tưởng một mình cậu dư sức đối phó rồi chứ” . Tiểu Mã lẩm bẩm nói: “Được, xem tôi đây!”. Cậu nắm lấy xẻng, xúc một đống phân gà trắng hất thẳng về phía nữ thi, không trúng, đành phải xúc xẻng khác. Lần này cậu nhắm chuẩn, rất vững tin hất xẻng một lần nữa.
Nữ thi vốn đang chạy đột nhiên phát lực kéo Diệp Thiếu Dương lùi về sau hai bước, vì thế mới tạo nên thảm cảnh… cả xẻng phân gà trắng bay thẳng lên đầu Diệp Thiếu Dương.
Phân gà trắng đương nhiên không thể nào tạo thành tổn thương với một người sống như Diệp Thiếu Dương, nhưng mà chỉ một từ thôi: Thối. Hắn cảm thấy giống như có một mùi thối theo đường miệng và mũi chui vào cơ thể, khiến hắn sặc đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, nước mắt tuôn trào. Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, phủi phủi phân gà trắng trên đầu xuống đất.
Một ít phân rơi trên mặt hắn, hắn giơ tay phải lên lau, không lau thì thôi, vừa lau thì mùi hôi thối đó bốc lên còn kinh khủng hơn lúc trước.
“Mẹ nó, mặc kệ luôn!”. Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, tay trái dùng lực nhấc nữ thi lên, bước về phía chiếc nồi to rồi khẽ buông tay, ném nữ thi vào trong nồi
Một tiếng “Phịch” vang lên, phân gà trắng bắn tung tóe, một đám khói trắng bốc lên nghi ngút, nữ thi kêu rên một tiếng rồi bám lấy mép nồi, định trèo lên, nhưng dưới sự ăn mòn của phân gà trắng, thân thể ả liền tuột xuống. Hai tai, lỗ mũi, rồi tròng mắt ả lần lượt bị chảy xệ, rơi từng mảng xuống dưới đáy nồi, lộ ra một đống xương trắng.
Thôn dân vây quanh xem chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng ghê tởm như vậy, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, không ít người quay lưng nôn mửa tại chỗ.
“Càn khôn tá pháp!”. Diệp Thiếu Dương niệm pháp quyết, vỗ một chưởng lên đầu nữ thi, đánh cho ả lui về trong nồi, nữ thi giãy giụa đứng lên, Diệp Thiếu Dương lại đánh thêm chưởng nữa. Sau vài lần đứng lên lại bị đánh trở xuống, toàn thân nữ thi chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, tuy nhiên ả vẫn cố chấp giãy giụa để thoát khỏi nồi.
Cảnh tượng hiện giờ so với trước đó lại càng kinh khủng hơn, ngay cả Tiểu Mã cũng bị dọa cho hoảng sợ, thậm chí không để ý tới phân gà trắng đang không ngừng rơi lên người mình.
Đột nhiên một tiếng “Phốc” vang lên, chiếc bụng bị ăn mòn chỉ còn lại một mảnh da nhỏ của nữ thi chợt nổ tung, một vật đen thùi bay thẳng về phía Ô Mai.
Ô Mai sớm đã bị những cảnh tượng khủng khiếp không ngừng diễn ra dọa cho sợ hãi. Đối mặt với nguy hiểm, cô quên cả bản năng chạy trốn, mở to mắt nhìn vật thể đen thùi bay tới trước mặt. Trong khoảnh khắc nó sắp đâm vào mắt mình, cô chợt nhìn thấy có một đạo tử quang lướt qua đánh bay vật thể kia, khiến nó rơi xuống đất.
Lúc này Ô Mai mới khôi phục lại ý thức, vài giây vừa nãy cô đã được dạo một vòng Quỷ Môn Quan rồi trở về, trong lòng hoảng sợ không dứt, quay đầu nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương đang quỳ một chân xuống đất, tay cầm một thanh trường kiếm có tử khí vờn quanh. Cô chợt cảm thấy Diệp Thiếu Dương có chút giống mấy đại hiệp trong phim võ hiệp, thật sự là đẹp trai hết sẩy luôn.Đáng tiếc, Diệp Thiếu Dương chỉ duy trì được dáng vẻ soái ca đó không được mấy giây, hắn liền nhảy dựng lên, la to: “Thối chết mất, tôi không chịu nổi rồi, nước đâu?”.
“Để em đưa anh đi rửa nhé!”. Ô Mai nói xong liền bước nhanh về phía đầu nguồn dòng suối, dòng suối nằm phía trên phần mộ không bị nhiễm thi khí, cho nên vẫn còn rất sạch sẽ.
Diệp Thiếu Dương đi tới bên dòng suối, chẳng thèm để ý gì hết liền nhảy ùm xuống điên cuồng vò đầu tóc, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “Ào”, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức thấy Tiểu Mã cũng nhảy xuống suối điên cuồng gội đầu như mình, miệng còn lẩm bẩm: “Thối chết mất, không ngờ chỉ dính tí phân gà trắng mà lại thối đến như vậy!”
“Đệch!”. Điệp Thiếu Dương nhào tới, bóp cổ Tiểu Mã rồi quát to: “Cậu mà cũng biết thối sao, mới dính một tí mà đã kêu thối, vậy cậu hất cả đống lên đầu lão tử thì sao! Tôi phải giết cậu!”
“Tôi không cố ý mà, tôi thật sự không cố ý…” Tiểu Mã vừa xin lỗi vừa chạy trốn trên dòng suối.
Mười phút sau, hai người toàn thân ướt đẫm, một trước một sau quay trở về.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết mình rời đi lâu như vậy. Đám người thôn dân vẫn tránh ra thật xa, lo âu nhìn qua bên này, không một ai dám tới gần.
Chỉ có mình Lão Quách vẫn ngồi xổm xuống đất, cầm một cành cây gẩy gẩy cái vật thể đen thùi kia.
Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, dưới lớp lông lá đen thùi bừa bộn là một quả cầu thịt đỏ hồng to cỡ nắm tay người trưởng thành, bề ngoài sần sùi, trông rất là ghê tởm, nhìn đám lông tóc trên mặt đất, có thể đoán ra vật này vốn được bao bọc bên trong lông tóc, bị Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đánh trúng mới biến thành bộ dáng như vậy.
“Tiểu Diệp Tử, đây là Mao Nhân Cổ mà cậu nói đó sao?”. Tiểu Mã đứng cách Diệp Thiếu Dương 3 mét, tay khẽ xoa cái cổ lúc nãy bị Diệp Thiếu Dương bóp, đến giờ vẫn còn đau.
“Ừ, là Mao Nhân Cổ”. Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Tôi vốn cho rằng chỉ là cổ linh bình thường, không ngờ linh tính của nó lại mạnh như vậy. Nó không những có thể khống chế thân thể của ký chủ mà còn có thể điều khiển cơ thể thực hiện nhiều động tác phức tạp nữa.”
Nói xong, hắn rút ra một tấm linh phù ném lên phía trên Mao Nhân Cổ, linh phù tự động bốc cháy.
Diệp Thiếu Dương không nhìn nữa, xoay người đi tới bên cạnh chiếc nồi lớn, tất cả đều đã bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn sót lại bộ xương của nữ thi vẫn duy trì tư thế trèo lên trên. Hắn không khỏi thở dài trong lòng, cô gái này khi còn sống thì bị người hại rồi chết oan, chết rồi lại còn bị cổ linh dày vò, vận mệnh thật khiến người ta phải thương tiếc.
“Người nhà của người chết có ở đây không?”. Diệp Thiếu Dương nhìn đám người xung quanh rồi hỏi, có vài người bước ra, vẻ mặt ai nấy đều đau buồn. Trụ Tử là chồng của người chết thì lệ rơi đầy mặt, trước đó xảy ra những gì bọn họ đều trông thấy rõ ràng, lúc thi thể bật dậy rồi di chuyển, nếu không phải mấy người trưởng thôn ra sức ngăn cản thì cả nhà Trụ Tử đã lao lên rồi. Đến tận lúc Diệp Thiếu Dương lên tiếng, trưởng thôn mới thả mấy người Trụ Tử ra.
Trụ Tử theo sự dặn dò của Diệp Thiếu Dương trước đó đặt cạnh nồi lớn một tấm cót, Diệp Thiếu Dương dùng xẻng vớt hài cốt cô gái lên, rồi đặt lên trên tấm cót, Trụ Tử cũng không ngại hôi thối, quấn lấy thi thể nữ thi rồi mang ra bờ suối tẩy rửa.
Diệp Thiếu Dương nói với gia đình Trụ Tử: “Người thân của các vị đã sớm chết rồi, hồn phách cũng đã tới nơi âm tào, còn lại chỉ là một cái xác mà thôi. Tôi cũng không muốn hủy hoại thi thể cô ấy, nhưng vừa rồi mọi người cũng đã thấy, trong cơ thể cô ta có cổ linh, nếu không tiêu diệt thì thôn dân quanh vùng sớm muộn cũng sẽ gặp nạn, hy vọng mọi người không oán trách tôi.”.
Cả nhà Trụ Tử nghe hắn nói vậy vội vàng khoát tay, mẹ của Trụ Tử nói rằng: “Đại pháp sư đã giúp thôn chúng tôi trừ yêu, bọn tôi cảm ơn còn không hết, nào dám oán trách gì ngài. Hơn nữa ngài còn giúp gia đình chúng tôi lấy lại được thanh danh, ngài là đại ân nhân của gia đình chúng tôi…”
Bà nói rồi liền định quỳ xuống, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nâng bà dậy rồi nói mấy lời an ủi.
Lúc này, Trụ Tử hai tay trống không mang theo vẻ mặt hoang mang quay lại, còn chưa tới nơi đã hô to lên với Diệp Thiệu Dương: “Đại pháp sư hãy mau qua đây nhìn xem, trong bụng vợ tôi có thứ gì đó!”.
Chương 178 - Thái tuế
Diệp Thiếu Dương nghe vậy liền cả kinh, chợt nhớ tới điều gì đó nên bảo Trụ Tử đi trước dẫn đường, hai người bước nhanh tới bên dòng suối. Hài cốt của vợ Trụ Tử đặt bên bờ suối, xa xa đã có thể nhìn thấy một vật trắng xóa nằm giữa xương sườn và xương chậu.
Nó có hình dáng tròn tròn trông giống như nấm mỡ, lại có chút giống như chiếc bánh bao, bên trong lộ ra màu trắng, đỉnh đầu của nó khá tròn, mặt trên lại có một ít nếp nhân.
“Đây là cái gì, nấm hả?”. Tiểu Mã ghé sát lại gần nhìn, định đưa tay ra sờ thử liền bị Diệp Thiếu Dương đập một phát vào tay, hắn đưa mắt đánh giá toàn bộ một lượt, quay đầu lại nói với Lão Quách: “Sư huynh, huynh có nhận ra bảo bối này không?”.
Lão Quách nhíu mày quan sát trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Là bảo bối, đây đúng là bảo bối”.
Tiểu Mã nghe xong liền cảm thấy kỳ quái, trong lòng có chút tò mò, cậu hét lên: “Mấy người đừng chơi trò bí hiểm nữa, đây rốt cuộc là thứ gì?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, chỉ nhặt một hòn đá có cạnh sắc bên chân mình rồi rạch lên từ phía trên đỉnh vật kia xuống phía dưới, một dòng chất lỏng lập tức chảy ra, vài giây sau, mọi người đều nhìn thấy vết rạch đó tự động liền lại, chưa đến hai phút đã khôi phục lại như lúc đầu, không còn thấy chút vết cắt nào nữa.
“Ôi vãi!”. Tiểu Mã hoảng hồn hét lên: “Thứ đồ chơi này có năng lực tái sinh thật mạnh nha!”
Diệp Thiếu Dương cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ vào đồ vật kia rồi nói: “Thứ này tên là Thái Tuế, là một loại Nhục Linh Chi nhưng quý hơn rất nhiều so với Nhục Linh Chi bình thường, năng lực tái sinh rất mạnh mẽ, cho dù cắt nó, nó cũng sẽ tái sinh lại như cũ chỉ trong vài ngày …”
Tiểu Mã vỗ gáy nói: “Tôi nhớ ra rồi, trong sách lịch sử của chúng ta có viết về nó, lúc đó tôi có ấn tượng rất sâu sắc với nó. Sử sách ghi lại, năm đó vào thời cổ đại, nạn đói xảy ra khắp nơi, có một nơi sinh trưởng loại Thái Tuế (1) này, sử sách gọi là… ‘Tụ Nhục’, còn gì nữa nhỉ, còn nói rằng cắt đi cũng có thể mọc lại, lấy mãi không hết.”
(1) Thái Tuế: Còn gọi là nấm Linh Chi Thái Tuế, thuộc dòng Nhục Linh Chi (linh chi thịt), có rất nhiều hình dạng khác nhau, tuy nhiên điểm chung là đều rất quý. Công dụng của chúng là trị thương và bồi bổ sức khỏe. Hiện nay, theo truyền thông Trung Quốc, nấm Thái Tuế có giá bán đắt hơn vàng, giá 1g nấm là 39.000 USD. Gần đây nhất có 1 khối linh chi Thái Tuế có giá trị 1 tỷ USD đã được tìm thấy. Theo sử sách ghi chép, “Thái Tuế” là loài nấm đã có từ thời viễn cổ, sức sinh trưởng cực mạnh, đông lạnh không chết, phơi nắng không chết, thiếu nước không chết, tính chống phân hủy cao, dễ dàng thích nghi ở nhiều điều kiện, cũng chính là thứ mà Tần Thủy Hoàng trước đây đã khổ sở đi tìm để được “trường sinh bất lão”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Thứ này có năng lực tái sinh rất mạnh mẽ, nhưng không tới mức bị cắt là có thể mọc ra thứ khác, lấy mãi không hết. Giới pháp thuật gọi nó là Tụ Khí Nhục, chỉ cần có nước, cơ thể nó sẽ không ngừng sản sinh ra linh lực. Chẳng trách thân thể của nữ thi này hai năm qua không bị phân hủy, Mao Nhân Cổ cũng trốn trong cơ thể nàng không ra, hóa ra đều là do Thái Tuế này.”
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi nói: “Nếu nói vậy, Thái Tuế do tên mặt rỗ kia để vào trong bụng nữ thi, nhưng vì sao hắn phải làm như thế?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đơn giản lắm, hắn dùng suối để nuôi Thái Tuế, dùng Thái Tuế để nuôi nữ thi, dùng nữ thi để nuôi cổ linh, rồi lại sắp xếp cây cối trong rừng tạo thành Tụ Khí Trận, đem linh lực của Thái Tuế theo dòng suối dẫn về hồ nước, sau đó bị Hà Cơ hấp thu và chuyển hóa thành quỷ khí… ”
“Đậu móa!” Tiểu Mã chợt cả kinh: “Cả một chuỗi sinh vật phức tạp thế mà cậu nói là đơn giản sao?”
Diệp Thiếu Dương cười thản nhiên: “Dùng Mao Sơn Thuật tùy tiện thiết lập một thế cục phong thủy, đã dùng tới Thất Chuyển Chi Khí, ngay cả linh khí của thực vật cũng có thể chuyển hóa thành sinh khí, cái này đã là gì chứ, chỉ là chút tài vặt mà thôi”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền lấy Thái Tuế ra khỏi hài cốt nữ thi rồi giao cho Lão Quách: “Huynh hãy nuôi dưỡng nó cho thật tốt, thứ đồ chơi này rất hiếm đấy, sau này không chừng có thể dùng tới, đừng để nó chết!”
Lão Quách cất Thái Tuế vào balo rồi nói: “Đệ yên tâm đi, ta tự biết cách chăm sóc nó”
Mấy người Diệp Thiếu Dương ngồi bên bờ suối nhìn Trụ Tử đang xử lý những thứ dơ bẩn còn bám lại trên hài cốt vợ hắn sau đó dùng tấm cót quấn lấy đem đi mai táng. Lúc này Diệp Thiếu Dương mới đứng dậy dặn dò Lý Lão Tinh cho người lấp đi cái hố chôn nữ thi, sau đó thay đổi tuyến dòng suối và phá đi trận pháp.
Theo sự dẫn đầu của Diệp Thiếu Dương, mọi người xuôi theo dòng suối đi xuống dưới, cho đến khi tới bên hồ nước nhìn nước suối trong xanh chảy vào hồ nước làm giảm đi một chút hắc khí ở gần đó, hắn mới hài lòng nói: “Bây giờ đã mất đi ngọn nguồn của sát khí, dương trận cũng đã bị phá, không tới một, hai ngày, nước ở đây sẽ được làm sạch được một nửa, quỷ khí mà Hà Cơ có thể lợi dụng đã không còn nhiều.”
Hắn còn chưa dứt lời, mặt hồ đen kịt đột nhiên nổi lên bọt nước, bắt đầu từ phía dưới chân Diệp Thiếu Dương, mặt hồ tách ra thành hai nửa, vô số con sóng chồm lên nhau phát ra những tiếng ào ào vang dội.
Nhìn cảnh tượng hoành tráng mà khủng khiếp như thế, mọi người nhao nhao lùi ra đằng sau, ngay cả Lão Quách cũng không tự chủ mà lùi về sau vài bước. Chỉ có Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích chút nào, hắn đứng phía trên một khối đá ngậm bên hồ nước, trước mặt hắn là những con sóng cuồn cuồn, vỗ từng đợt từng đợt vào bờ, nhưng lại không có bất kỳ giọt nước văng lên người hắn.
Một bóng dáng xinh đẹp chợt hiện lên giữa những bọt sóng, mái tóc búi cao, thân vận trang phục cổ đại, toàn thân từ trên xuống dưới hiện lên những tia sáng xanh biếc, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương. Nàng chính là Hà Cơ mà vốn tự xưng là Mỹ Hoa kia.
“Diệp Thiên Sư….” Thanh âm lạnh lẽo hòa với tiếng sóng ào ào vang lên: “Ngài định đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Nói gì vậy, tróc quỷ trừ yêu vốn là bổn phận của ta, ta cho ngươi đầu hàng, ngươi không đầu hàng, vậy ta chỉ còn cách tự động thủ thôi, người nói xem nào? ”
“Đừng vội đắc ý, Diệp Thiên Sư, cho dù ta không mượn được lực của trận pháp, tu vi mấy trăm năm của ta lẽ nào để trưng bày?”. Nói xong nàng gầm lên, từng luồng hắc khí thôi thúc những con sóng lượn lờ quanh thân nàng.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu. Hắn thấy được nàng càng giận dữ thì càng biểu lộ sự chột dạ, mà biểu này chỉ càng chứng tỏ, nàng sợ hắn.
“Ta phải giết chết ngươi, nhất định sẽ giết chết ngươi!” Mỹ Hoa oán hận nói, thân thể chậm rãi chìm vào trong làn nước, sóng gió cũng dần lặng xuống, khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Đi thôi!”. Diệp Thiếu Dương nói xong cũng không quay đầu lại, liền đi về hướng thôn Lý gia.
Lý Lão Tĩnh lập tức đuổi theo, nói với giọng khẩn trương: “Diệp Thiên Sư, Thủy quỷ bị chọc giận rồi, nó sẽ không tới thôn gây phiền phức chứ?”
“Yên tâm đi, nếu nó có thể vào thôn, không biết thôn các người đã chết bao nhiêu người rồi. Cùng lắm nó chỉ có thể lên tới bờ hồ mà thôi, ra khỏi hồ nước chính là tự tìm đến cái chết”
Lý Lão Tinh liên tục gật đầu.
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Diệp Thiếu Dương làm chính là tắm rửa, dùng dầu gội đầu xoa kín lên mặt, lúc này mới rửa sạch sẽ phân gà dính trên mặt. Quần áo thì không thể mặc lại được nữa rồi, cũng may trong túi vẫn còn một bộ để thay, thay quần áo xong hắn đi tới phòng khách.
Còn về phần mấy vết thương trên cánh tay do nữ thi gây ra đều chỉ là vết thương ngoài da, Diệp Thiếu Dương cũng chẳng thèm để ý, cơ thể hắn mang dòng máu Thiên Sư, có một ưu điểm chính là không bị lây nhiễm các loại độc thi hay độc yêu.
Tiểu Mã vừa mới tắm xong cũng đi tới phòng khách, cậu sợ lại bị Diệp Thiếu Dương tẩn cho một trận nữa bèn trốn sang một bên.
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta một cái rồi xoay người sang nhìn Lão Quách đang sắp xếp đồ đạc trong ba lô: “Sư huynh đang làm gì vậy?”
“Ta vừa cất Thái Tuế cẩn thận rồi. Nào, ta cho đệ xem thứ này!” Lão Quách đưa tay vào ba lô, y sờ soạng một lát rồi lấy ra một sợi dây xích to cỡ ngón tay, đen thùi tỏa ra ánh sáng, mặc dù trong phòng có đèn điện nhưng dây xích vẫn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đến thần bí.
Diệp Thiếu Dương cầm lên xem, vừa xem hắn liền nhận ra rồi nói: “Đây là sợi xích của Tiếp Âm Sanh Bà!”. Hắn đột nhiên cảm thấy nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và sợi xích có một khí tức dị thường mang theo chút cảm giác lạnh lẽo và sức mạnh kháng cự .
Hắn đột nhiên cả kinh rồi nói: “Khoan đã, không phải rồi, đây là Dây Câu Hồn của Quỷ sai!”
Chương 179 - Dây câu hồn
Lão Quách gật đầu nói: "Đây là sợi xích mà quỷ bà kia đã dùng, đệ bảo ta mang đi, sau đó ta mới phát hiện ra nó là Dây câu hồn."
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, Dây Câu Hồn vốn là một pháp khí cõi âm đặc biệt dùng thép đen để tôi luyện, dùng liệt hỏa địa ngục để nấu đúc, cũng là vũ khí chuyên dụng của quỷ sai. Quỷ sai dựa theo cấp bậc khác nhau sẽ được phân phối các loại vũ khí khác nhau, mà những ai có tư cách sử dụng Dây Câu Hồn đều không phải là quỷ sai thông thường, chí ít cũng phải là Quỷ sứ một phương.
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu, nói rằng: "Không thể như thế được, quỷ bà kia chỉ là một con quỷ âm sanh, làm thế nào có được Dây Câu Hồn? Lẽ nào nó có bản lĩnh giết chết quỷ sai sao? Nói như vậy phỏng chừng nó đã sớm bị diệt, không cần chúng ta phải đi đối phó."
Lão Quách nói: "Ta cũng thấy rất kỳ lạ, chỉ là đệ thử nghĩ xem, nếu nó không làm như vậy thì Dây Câu Hồn này là từ đâu ra?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, Dây Câu Hồn đối với quỷ sai tựa như là súng của cảnh sát ở nhân gian, mỗi người một cái, tuyệt đối không thể ném hay vứt bỏ, nếu không âm ty nhất định sẽ truy hỏi. Cho nên về cơ bản nó không có khả năng nhặt được hoặc trộm được...
Diệp Thiếu Dương bỗng nghĩ tới khối quỷ bài kia của Tiếp Âm Sanh Bà, trong lòng chấn động: Giả như chỉ là một Dây Câu Hồn thì còn có thể giải thích được, thế nhưng lại thêm một cái quỷ bài nữa vấn đề chợt trở nên rắc rối: Quỷ bà kia tuyệt đối không có vận khí tốt như vậy, vô tình nhặt được cả hai đồ vật của quỷ sai, mà nó lại càng không có khả năng cướp đoạt, thế thì, chân tướng thật sự là gì?
Diệp Thiếu Dương vừa nói sự nghi ngờ của mình, Tiểu Mã lập tức tiếp lời ngay: "Có phải quỷ sai đưa cho nó hay không?"
Diệp Thiếu Dương liếc cậu: "Thế Tạ Vũ Tình có đưa thẻ cảnh sát và súng cho cậu không?"
Tiểu Mã gãi đầu, không nói nên lời.
Lão Quách nói: "Tiểu sư đệ nói đúng, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bất quá chúng ta không có manh mối, lại càng không có cách để điều tra, thôi thì để sau này hãy tính, hiện tại chúng ta phải làm việc trước mắt đã. Tiểu sư đệ, Dây Câu Hồn này là đồ tốt, đệ cầm làm pháp khí đi!"
Diệp Thiếu Dương ngây người tại chỗ, hắn căn bản không muốn thế này, có điều... Dây Câu Hồn chính là vật được luyện thành từ liệt hỏa địa ngục, mang trong mình chính khí của thiên địa, đối với quỷ yêu tà linh có lực áp chế nhất định, cho nên mới có tư cách làm pháp khí của quỷ sai...
Diệp Thiếu Dương cầm Dây Câu Hồn phóng ra một luồng cương khí, lập tức cương khí bị sợi xích hấp thu, phía trên nổi lên một đạo tử quang nhàn nhạt, Diệp Thiếu Dương lập tức động tâm, tính thông linh của Dây Câu Hồn quả thực mạnh vượt xa pháp khí bình thường!
Lão Quách cười nói: "Ban đầu nó vốn đậm mùi quỷ khí, sau được ta dùng nước phù rót lên mấy ngày nên quỷ khí đã hoàn toàn bị thanh trừ, tiểu sư đệ, đệ cứ yên tâm dùng đi!"
Diệp Thiếu Dương cau mày: "Không ổn đâu, dù sao cũng là đồ của quỷ sai."
Lão Quách nói: "Có gì mà không ổn, thứ này nhất định là vô chủ, đến Tiếp Âm Sanh Bà còn có thể dùng, vì sao đệ lại không thể dùng? Hơn nữa đây là chiến lợi phẩm mà đệ nhận được, không phải là vật trộm cắp, tương lai nếu Ngưu Mã tướng quân ghé đây thì đệ trả lại là xong!"
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nói: "Sao đệ có cảm giác huynh đang đứng sau giật giây đệ phạm tội vậy? Thôi huynh dùng đi!"
Lão Quách lắc đầu liên tục: "Không được, ta thiếu pháp lực, không thể khống chế nó, nếu đệ không dùng, ta sẽ bán lại cho mấy pháp sư tán tu dân gian, phỏng chừng kiếm được không ít tiền."
"Vậy để đệ nhận...". Quyết định xong, Diệp Thiếu Dương cũng không lăn tăn nữa, dùng móc sắt của Dây Câu Hồn cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu lên trên đó, sau đó dùng cương khí luyện hóa nó.
Đối với những loại có pháp khí linh tính, người làm phép phải dùng máu của mình khai mở phong ấn, lưu lại dấu vết mới có thể biến nó trở thành pháp khí dành riêng cho mình, dùng để đối phó với quỷ yêu.
Diệp Thiếu Dương đi tới một mảnh đất trống giơ Dây Câu Hồn lên cao, quất thử vài cái, cảm thấy vô cùng vừa tay, hơn nữa phẩm chất cũng rất thích hợp, liền nhét vào sau lưng, sau đó lập tức lấy ra, không tốn thời gian, nhanh, gọn, lẹ, không khỏi có chút thích thú.
Lão Quách nhìn hắn thích thú đến mức không muốn buông xuống, cũng cao hứng thay cho hắn, đề nghị: "Tiểu sư đệ, sợi xích này cũng tương tự như roi da, Mao Sơn thuật lại có nhiều thuật dành riêng cho roi da, đệ có thể chọn một thuật thích hợp để thi triển nó, hiệu quả nhất định không tồi!".
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, đúng là ý hay.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn chính sự đi!"
Diệp Thiếu Dương thu lại Dây Câu Hồn, lấy ra bảy, tám thỏi vàng đã chuẩn bị, ném cho lão Quách.
Lão Quách kinh ngạc đến ngây ngốc, hỏi: "Làm gì thế?"
"Đừng kích động, không phải là cho huynh xài đâu. Huynh dùng số vàng này làm cho đệ một cái lưới bằng vàng, sau đó chế tạo một cái nỏ bắn cá, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề!”. Lão Quách nói "Bao giờ về ta sẽ bắt tay vào làm, hai ngày sau sẽ đưa tới cho đệ!"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn y: "Vì sao huynh không về làm ngay?"
Lão Quách ngượng ngùng cười: "Trưởng thôn nói buổi tối còn đãi chúng ta ăn một bữa, đã đến đây rồi thì phải ở lại nếm đặc sản chứ!"
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì.
Đêm đó, Lý Lão Tinh quả nhiên bày ra một bàn tiệc rươu phong phú, gọi mấy người cán bộ trong thôn đến tiếp khách. Lão Quách nhậu xong liền nhận lấy mấy món đặc sản trong thôn tặng cho, chất chừng hai bao tải lớn, đặt trong cốp, sau đó hài lòng lái xe quay về.
Tiểu Mã thì về phòng tiếp tục luyện vẽ bùa, còn Diệp Thiếu Dương đi tới sân nhà khách bắt đầu luyện tập sử dụng Dây Câu Hồn. Đầu tiên hắn luyện một lần toàn bộ động tác, sau đó chọn mấy động tác thực dụng để luyện tập nhiều lần.
Luyện đến nửa đêm, Diệp Thiếu Dương quay về phòng, đi tắm, sau đó leo lên giường ngủ. Trước khi ngủ, hắn còn lên mạng tìm mấy tin nhắn ngắn để gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc. Mấy phút sau, hắn nhận được tin nhắn trả lời của nàng, chỉ gói gọn hai chữ: Buồn nôn.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng từng thử qua vài ba câu đơn giản, ví dụ như ba chữ “Anh yêu em”, thế nhưng cũng chỉ nhận được lời hồi đáp “Nhàm chán” hoặc “Không có thành ý!”.
Diệp Thiếu Dương thật sự cảm thấy theo đuổi con gái còn gian nan hơn cả tróc quỷ, bất quá cho đến nay hắn vẫn không hề có ý định muốn buông tay.
Ngủ một giấc đến hơn tám giờ, Diệp Thiếu Dương cũng tỉnh dậy, rời khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Mã không biết từ đâu chạy tới, hỏi hắn: “Hôm nay có hoạt động gì không?"
"Không có hoạt động gì, chờ đi, bao giờ Quách sư huynh đưa vật dụng tới thì hãy tìm tôi."
Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Không có hoạt động gì đúng không, vậy tốt quá. Hôm nay tôi có hẹn Vương Bình đi bơi, ngay phía sau làng du lịch kia có một hồ bơi nho nhỏ, cậu có muốn đi chung không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng liếc Tiểu Mã: "Cậu hẹn hò, tôi đi làm gì?"
"Hề hề, lần đầu hẹn hò, có chút hồi hộp, dẫn cậu đi cổ vũ cho tôi."
"Không đi, đánh chết cũng không đi làm bóng đèn!”. Diệp Thiếu Dương hết sức buồn bực, Tiểu Mã mới gặp người ta một lần đã hẹn hò đi chơi, còn mình thì đến một tin nhắn cũng không được nàng “duyệt”, thật là làm người ta tức chết...
Chương 180 - Tạ Vũ Tình xảy ra chuyện!
Diệp Thiếu Dương đang âm thầm đau đớn thì đột nhiên điện thoại di động vang lên, hắn cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi đến, Chu Tĩnh Như nói: “Thiếu Dương ca, anh dậy chưa, em cho xe đến đón các anh?”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Đón bọn anh, đi đâu?”
Chu Tĩnh Như ngạc nhiên trong chốc lát, có chút hờn dỗi nói: “Chẳng phải anh hẹn em đi bơi sao, em đã chuẩn bị đồ bơi rồi, anh đừng có giở quẻ chứ?”
“Bơi?”. Diệp Thiếu Dương càng không hiểu nổi: “Anh hẹn em đi bơi hồi nào?”
Chu Tĩnh Như buồn bực nói: “Đêm qua Tiểu Mã gọi điện thoại cho em nói anh hẹn em đi bơi, không tiện nói chuyện cho nên nhờ cậu ấy gọi giúp, còn nói em rủ Vương Bình đi chung, càng đông càng vui…”
Đệt, thì ra là như vậy! Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu: Tiểu Mã muốn hẹn Vương Bình đi bơi nhưng lại sợ cô từ chối, vì vậy đã giở trò “bán cá” qua mình, lấy danh nghĩa của mình để gọi điện thoại hẹn Chu Tĩnh Như, tiện thể kêu Vương Bình đi chung luôn… Cái thằng này đúng là chẳng có điểm nào tốt, nghĩ gì không nghĩ, lại nghĩ ra một biện pháp hại người như thế.
Chu Tĩnh Như im lặng không nói lời nào, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, nói trong điện thoại: “Thiếu Dương ca, đừng nói là Tiểu Mã muốn hẹn hò Bình tỷ nên mới mượn danh nghĩa của anh nhé. Haizzz, thôi thì chúng ta cũng đi đi, xem như là thư giãn một chút, có được không?”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cũng không thể cự tuyệt nữa, bảo hôm nay không có chuyện gì làm, vì vậy đồng ý. Chu Tĩnh Như vui vẻ cảm ơn, bảo sẽ đưa xe đến đón hắn.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương xoay người, nghiêng đầu, không nói gì hết, chỉ lẳng lặng quan sát Tiểu Mã.
Tiểu Mã lập tức khẩn trương, lúng túng nói: “Tiểu Diệp tử, cậu đừng hận tôi nhá, tôi không cố ý đâu, tôi biết sai rồi, kỳ thật… tôi cũng cho cậu cơ hội hẹn hò đó chứ. Tôi sợ cậu mất mặt, không dám chủ động theo đuổi…”
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhàn nhạt nói rằng: “Còn dám ngụy biện, nếu cậu không giả bộ, tôi cũng không muốn đánh chết cậu!”
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền hoảng hốt, đành phải nói thật, năn nỉ hắn: “Tiểu Diệp tử, gạo đã nấu thành cơm, cậu không thể hủy bỏ giữa chừng, cậu nhất định phải đi a!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã: “Lần sau không được viện cớ như vậy nữa!”
Hai mươi phút sau, xe đã chạy tới, lái xe là một lão tài xế, dọc đường đi không nói câu nào, thế nhưng lái xe rất nhanh, không được nửa tiếng đã chạy đến làng du lịch, vừa xuống xe, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình đứng chờ ở ven đường.
Tiểu Mã vừa thấy Vương Bình lập tức cười tươi như hoa, đi tới bên cạnh cô ân cần thăm hỏi.
Chu Tĩnh Như và Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.
“Em sợ bọn anh không quen, vừa lúc ở đây cũng có hồ bơi, cho nên chúng ta cứ bơi ở đây là được!”. Chu Tĩnh Như giải thích: “Em đã cho người quét dọn, thay nước hồ bơi sạch sẽ rồi!”
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đi mua hai cái quần bơi, sau đó đến phòng thay đồ nam để thay, vừa ra khỏi phòng thay đồ, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình cũng thay xong áo tắm, đi ra từ phía phòng thay đồ nữ.
Vóc dáng hai người đều đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, đáng tiếc chỉ có Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ngắm.
“Bên này có phao bơi, phao tay, các anh muốn dùng loại nào?”. Chu Tĩnh Như hỏi.
“Anh chưa bao giờ dùng mấy thứ đó hết!”. Diệp Thiếu Dương nói xong mỉm cười, nhảy ùm xuống nước, sau đó bơi đến đầu hồ bên kia, quay đầu nhìn lại, ba người vẫn còn đang đứng trên bờ hồ há mồm trợn mắt nhìn mình.
“Sao vậy?”. Diệp Thiếu Dương không hiểu nổi, tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Ba người đều lắc đầu.
Chu Tĩnh Như cũng nhảy xuống chậm rãi bơi tới, kính nể nhìn Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, không ngờ anh bơi tốt như vậy!”
“Ờ, khi còn bé ở trên núi, không có gì chơi, vừa lúc trên núi có một hồ nước, cho nên trời nóng là anh đến bơi tại đó, sau này trở thành thú vui duy nhất!”
Tiểu Mã cũng ôm một cái phao, lúng túng nhảy xuống.
Vương Bình đứng ở đầu bên kia, xấu hổ nói rằng: “Tôi không biết bơi, mọi người dạy tôi đi!”
“Để tôi để tôi!”. Tiểu Mã mạnh mẽ giơ tay ra, tạo thành một đòn đấm móc.
Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Cậu cũng đâu có biết bơi!”
“Chúng ta đều không biết bơi, cho nên chúng ta hãy luyện cùng nhau!”.
Chu Tĩnh Như bật cười: “Cho cậu ta một cơ hội. Hai chúng ta tránh đi thôi!”
Hai người Diệp Thiếu Dương vừa bơi vừa trò chuyện, thuận tiện nhìn Tiểu Mã và Vương Bình đạp phành phạch như vịt mắc cạn ở bên khu nước nông. Hai người bơi mệt mỏi xong thì lên bờ ngồi nghỉ, Chu Tĩnh Như gọi một người bán hàng đưa tới hai lon nước giải khát, Diệp Thiếu Dương vừa đưa tay ra nhận lấy, Chu Tĩnh Như đã kêu lên: “Trời ạ!”.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy trên cánh tay của mình nổi lên một đường huyết tuyến kéo dài cho đến khuỷu tay, nhất thời hiểu ra, bởi vì màu sắc của nó rất tối cho nên lúc trước hắn không nhìn thấy.
“Cái này… từ bao giờ!?”. Chu Tĩnh Như run giọng hỏi.
“Chắc vào hai ngày trước, không sao đâu, còn nhiều thời gian mà, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cổ sư kia!”
Chu Tĩnh Như thở dài, nói: “Anh thật là lạc quan!”
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô vừa cầm lên nhìn thì lập tức nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lý Vĩ gọi tới, không biết có chuyện gì!”
“Em nghe đi!”. Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, không nghĩ đến cú điện thoại này quan trọng đối với hắn như thế nào.
Chu Tĩnh Như bắt điện thoại, alo một tiếng, đầu bên kia nói vài tiếng, sắc mặt Chu Tĩnh Như lập tức trắng bệch, hốt hoảng hỏi: “Ông chắc chứ?”
Lại nghe một chút nữa, cúp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, bị nước tràn vào, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhặt lên, đưa tới, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Tĩnh Như ngây người mất mấy giây, đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, run giọng nói: “Thiếu Dương ca, em có chuyện muốn nói cho anh biết, anh phải… cố gắng chịu đựng!”
Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, nói: “Em nói đi!”
Chu Tĩnh Như hít sâu vài hơi, nói rằng: “Lý Vĩ thông báo đội tuần tra của công trường vừa phát hiện ra hai người nằm bất động trên mặt đất, gần ở miếu Thất bà bà, một người là Đàm Tiểu Tuệ, một người khác là… Tạ Vũ Tình, hai người đều… xảy ra chuyện!”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy đầu nổ bùm một tiếng, ngây ngốc nhìn Chu Tĩnh Như, hỏi: “Xảy ra chuyện? Có ý gì?”
“Chính là…”. Chu Tĩnh Như hít sâu một hơi, chật vật phun ra hai chữ: “Đã chết.”
Chu Tĩnh Như thấy sắc mặt Diệp Thiếu Dương trắng đến không còn chút máu, phảng phất đến hơi thở cũng ngừng lại, cô biết Diệp Thiếu Dương có quan hệ thân thiết với Tạ Vũ Tình, vừa định khuyên giải an ủi vài câu, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay cô, hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Còn đang ở cửa miếu, đã báo cảnh sát. Thiếu Dương ca…”
Diệp Thiếu Dương lập tức hất tay cô ra, đến quần áo giày dép cũng không để ý, nhanh chóng chạy ra khỏi hồ bơi. Mười mấy phút sau, hắn đã có mặt trước cửa miếu Thất bà bà, kế bên là một xe cảnh sát, hai cảnh sát đang bố trí dây cảnh giới.
Nghe tiếng bước chân, hai cảnh sát xoay người lại thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đi chân trần, mặc quần bơi vội vã chạy vào. Cả hai kinh ngạc đến ngây ngốc, một người trong đó kịp phản ứng, lao đến ngăn cản, trách mắng: “Hiện trường án mạng, không được vào!”
Diệp Thiếu Dương thúc cùi chõ đáng văng hắn, xông vào, vừa lúc gặp hai cảnh sát khác đang khiêng cáng cứu thương đi ra, trên băng ca là một thi thể đắp vải trắng.
Diệp Thiếu Dương tiến đến giở tấm vải trắng, lập tức thấy được một khuôn mặt quen thuộc, có điều lúc này đã không còn chút sinh khí.
Không khí cũng lắng xuống…
Tạ Vũ Tình, đó là Tạ Vũ Tình!
Bình luận facebook