• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Quỷ nhân Diệp gia thôn (3 Viewers)

  • Chương 281-285

Chương 281 - Sắc phong thiên sư

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả: Tang Diệp

Trương tiên sinh chỉ lơ đễnh cười trừ: “Nói đến chuyện này thì thật xin lỗi, gần đây ta luôn phải ở dưới âm ti, thời điểm Diệp thiên sư tìm thì ta cũng đang bận rộn công việc dưới đó, mà ta lại không thể phân thân đến nhân gian được. Cuộc chiến vừa rồi ta không giúp tiên sinh được chút nào cũng bởi vì thật sự ta không biết chuyện.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt: “Ngài làm quỷ ký vùng này mà lại không biết chuyện sao?”

“Đế Thính (1) còn không biết huống chi là ta, thành thật mà nói, tu vi của Thất Bà Bà quá mạnh mẽ, trận pháp lại có phạm vi lớn, ta căn bản không dám đến gần, dĩ nhiên đối với tình hình lúc đó cũng không biết gì cả.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng không truy cứu nữa, liền nói: “Lúc nãy ngài có tới trước, việc ta cùng một tiểu cô nương nói chuyện, ngài có biết không?”

“Ta ở bên ngoài có nghe qua, ta chỉ có thể nói cho ngài biết rằng nó đích xác là quỷ ngoại lai từ nơi khác đến, không có sào huyệt ở đây còn những chuyện khác ta không biết.”

“Quỷ ngoại lai?” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút rồi nói: “Nó hiện giờ đang ở đâu?”

“Hiện tại thì ta không biết.” Trương tiên sinh nhún vai. “Diệp tiên sinh hẳn phải hiểu, quỷ ký không phải là cái gì cũng biết, có một số loại quỷ mà ta căn bản không dám điều tra, thậm chí nếu gặp còn phải trốn đi, nếu không thì làm sao ta có thể sống đến ngày hôm nay?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, điều này cũng là sự thật, có một số con quỷ tu tà, dĩ nhiên là thần cản sát thần huống chi quỷ ký chỉ là kẻ trung gian cung cấp thông tin giữa hai giới. Vì vậy quỷ ký chỉ có thể biết thông tin về một số con quỷ và trong phạm vi nhất định, vượt phạm vi đó thì cũng chẳng thể nào biết được chi tiết.

“Được rồi, việc còn lại ta sẽ tự có kế hoạch điều tra vậy.” Diệp Thiếu Dương chậm giọng nói tiếp: “Đột nhiên ngài tới tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Có hai chuyện, thứ nhất ta thay mặt âm ti đến sắc phong Diệp thiên sư là Câu Hồn Sách… chính là thứ Diệp thiên sư đang giữ.” (2)

Diệp Thiếu Dương liền thấy buồn cười, đồ đã ở trong tay mình, ngay cả Thôi Phán Quan (3) đến cũng không mang nó đi, một cái chức danh thì có cái gì là phong tặng với chẳng không phong tặng, chẳng qua có một cái danh phận cũng tốt, vì vậy hắn miễn cưỡng gật đầu một cái: “Cảm ơn.”

“Chuyện thứ hai, mời Diệp thiên sư tới địa phủ một chuyến để đăng ký huyền danh, lĩnh thiên sư bài.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Không đi.”

Câu trả lời này ngược lại không làm Trương tiên sinh cảm thấy ngạc nhiên, hắn cười cười nói: “Diệp thiên sư đã ba lần từ chối thiên sư bài, chuyện này trước nay chưa từng có, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

“Đạo pháp vô minh, bất lĩnh nả đông tây.” Diệp Thiếu Dương trả lời ngắn gọn.(4)

“Xin hỏi Diệp thiên sư nói tới đạo gì?”

“Đạo của chính ta, không quan hệ tới các người, ta không muốn lĩnh thiên sư bài cũng không được sao?”

Trương tiên sinh nhún vai một cái, cười khổ nói: “Diệp thiên sư, pháp lực của ngài đã vượt khỏi bài vị thiên sư rồi, ngài từ chối lĩnh thiên sư bài thì pháp lực không ảnh hưởng nhưng âm đức thì không thể tích lũy thêm được nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ta không đến âm ti làm quan thì còn cần âm đức làm gì?”

Trương tiên sinh ngạc nhiên, liếc nhìn Tiểu Mã đang đứng như trời trồng bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tiểu Mã lập tức khoát tay: “Các người cứ trò chuyện, cứ làm như ta không tồn tại đi.”

Trương tiên sinh vung tay lên 1 cái, một luồng khí vô hình tràn ra, bao quanh Tiểu Mã làm hắn bất động tại chỗ. Trương tiên sinh lúc này mới yên tâm nói: “Diệp thiên sư, Thôi phán quan phái ta tới báo với ngài 1 tiếng, địa khí đã loạn, ngài hãy chuẩn bị cho sớm.”

Diệp Thiếu Dương cau mày, “Ta không hiểu, ngài có ý gì?”

“Ta cũng không biết rõ, dù sao thì Thôi Phán Quan đã nói, để cho ngài chuẩn bị sẵn sàng sau đó dẫn ngài đi làm một chuyện đại sự.”

“Đại sự gì?”

Trương tiên sinh nhún vai: “Không biết.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, đoạn nói: “Được rồi, chờ lúc nào rảnh rỗi ta sẽ đến âm ti 1 lần rồi tự mình hỏi rõ sự việc. Đúng rồi, ngài là quỷ ký, sao lại làm việc cho Thôi Phán Quan?”

Trương tiên sinh nhún vai một cái, “Không còn cách nào khác, một quỷ sai mới đây phạm âm luật đã bị ngài đánh chết, vậy nên hiện tại tạm thời không đủ quỷ sai, ta đành bất đắc dĩ tạm thời làm “người” đưa tin. Ta đi đây, Diệp thiên sư nhớ đốt tiền vàng nến hương cho ta nhé, hahaha..”

Nói xong, hắn hóa thành 1 làn khói xanh từ từ tan biến.

Tiểu Mã lập tức tỉnh lại nhìn ngang liếc dọc rồi mê mang nói: “Mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế? Quỷ ký đâu rồi?”

“Đi rồi, mới vừa rồi cậu bị hắn phong ấn thần thức.”

“Vừa rồi tôi đã đồng ý đâu mà hắn dám phong ấn thần thức của tôi?”

“Hắn lợi hại hơn cậu, phong ấn cậu thì đã sao?”

Tiểu Mã nổi cáu nói: “Lợi hại là có thể tùy tiện khi dễ người khác như vậy hả? Còn gì là nhân quyền nữa hả?”

Diệp Thiếu Dương đáp: “Hắn ta đâu phải là người, cần gì phải tôn trọng nhân quyền, không phục thì cậu đi đánh nhau tay đôi với hắn đê.”

Tiểu Mã hừ một tiếng, tức giận nói: “Một ngày nào đó lão tử sẽ cho hắn nếm thử một chút lợi hại của lão tử đây.”

“Đi thôi, đến bệnh viện thăm tên hòa thượng thối kia.” Diệp Thiếu Dương nói xong, xoay người đi vào phòng, đột nhiên từ ngực trái ánh lên một đạo kim quang, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đưa tay sờ tới thì thấy một vật gì đó cứng cứng, hắn rút ra nhìn. Thì ra là khối thiên sư bài, nó đang tỏa kim quang chói mắt, một hồi lâu sau mới tan hết.

Ngoài cửa sổ, thanh âm của Trương tiên sinh thản nhiên: “Diệp thiên sư, Thôi phán quan đã có lệnh, bất kể thế nào thì cũng phải đưa ngài thiên sư bài. Nếu ngài không nhận, ta bất đắc dĩ phải kích hoạt thiên sư bài trên người ngài, coi như nhiệm vụ hoàn thành, Diệp thiên sư, hẹn gặp lần sau...”

Thanh âm ngày càng xa, lần này hắn đi thật.

“Bị chơi rồi” Diệp Thiếu Dương bực tức nhìn thiên sư bài trong tay.

“Vật này không tốt sao?” Tiểu Mã tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương cầm thiên sư bài, thở dài nói: “Bao nhiêu đạo sĩ phấn đấu cả đời cũng chỉ vì để có cơ hội nhận được vật này, sao có thể nói là không tốt được.”

“Vậy sao cậu lại không muốn?” Tiểu Mã càng thêm nghi ngờ hỏi.

“Không phải là không muốn, mà là không muốn có vào lúc này.” Diệp Thiếu Dương nói tiếp “thiên sư bài tôi không đi lĩnh, cũng không ai có thể cướp đi, sớm muộn gì cũng là đồ của tôi, chẳng qua ta không muốn lĩnh quá sớm là vì một khi lĩnh thiên sư bài thì đồng nghĩa với đón nhận việc sắc phong của âm ti, tương lai sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái tìm đến, mất hết cả tự do.”

Tiểu Mã gãi đầu “Có thể có chuyện phiền toái gì chứ?”

“Những chuyện xảy ra tại nhân gian như Hạn Bạt, Thi Vương xuất hiện, âm ti không thể giải quyết thì sẽ giao cho những kẻ được sắc phong, từ chối thì không tiện, ai bảo ngươi đã tiếp nhận sắc phong của âm ti chứ.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương thở dài: “Cũng tại tôi quá cẩn thận, cứ vẫn giữ cái thiên sư bài này trong người, bây giờ thì bị người ta kích hoạt, đồng nghĩa với việc ghi danh lên khối thiên sư bài này. Cái thứ đồ chơi này cả đời chỉ có một, nếu ném đi thì sau này âm ti sẽ không phát ra cái thứ hai, không thể không dùng.”

Diệp Thiểu Dương bất đắc dĩ cất thiên sư bài đi, kêu Tiểu Mã thu dọn đồ đạc. Lúc ra tới cửa, Tiểu Mã cau mày nói: “Tiểu Diệp Tử, cái thiên sư bài này rất có thể là của tổ tiên cậu, bây giờ cậu lại dùng nó, cậu không thấy chuyện này rất trùng hợp sao?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên giật mình đứng lại, một luồng điện chạy xẹt qua đầu hắn, hắn rùng mình một cái, nghĩ: Đúng vậy, nếu không phải mập mạp nhắc nhở thì mình đã quên mất rồi.

Chuyện này đúng là trùng hợp một cách đáng sợ, mình đầu tiên ngẫu nhiên có được khối thiên sư bài này, sau đó lại mở ra lấy được tàn thiên của thiên thư. Bây giờ, nó cứ như vậy lại trở thành thiên sư bài bổn mạng của mình. Mấu chốt chính là, trên thiên sư bài còn khắc một chữ “Diệp”, giống như từ đầu đã chuẩn bị cho mình.

Là trùng hợp hay là cơ duyên? Vẫn còn nguyên nhân nào đó ẩn chứa trong việc này.

(1) Đế Thính: Một loại thần thú trong Phật giáo và thần thoại Trung Quốc. Là thú cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát, cũng thường được trạm khắc bên sườn ngài. Nó được miêu tả có đầu hổ, thân rồng, tai chó, đuôi sư tử. Tương truyền nó cũng là loài thần thú khi nằm rạp xuống có thể nghe thấy tất cả sự vật trên thế gian, từ tiếng động có thể phân biệt thiện ác, hiền ngu.

Một dị bản khác trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân: Đế Thính là một viên phán quan dựa vào khẩu cung của âm hồn mà có thể phân biệt thật giả, đúng sai. Ngài cũng có một cái tai rất to.

(2) Câu Hồn Sách – Một chức danh phong tạm cho DTD vì hắn đã giữ dây câu hồn, Tác và Sách là hai âm đồng nghĩa trong tiếng TQ, nhưng Sách trang trọng hơn nên được dùng trong sắc phong.

(3) Thôi Phán Quan:

Phán Quan - còn gọi Quỷ Phán Quan. Trong Thập Điện Diêm La, ở hai bên của mỗi vị Diêm Vương tại mỗi điện đều có một vị Phán Quan phụ tá xử lý phiên tra công việc các vong hồn và chịu trách nhiệm thẩm tra các u hồn được dẫn đến âm phủ.

Phán Quan có thể phân làm 4 loại: Thưởng Thiện Ty, Phạt Ác Ty, Tra Sát Ty và Thôi Phán Quan. Ba tên đầu là chức danh, chỉ có chức cuối cùng thì thấy xuất hiện nhiều trong các thư tịch. Như trong Tây Du Ký cũng như truyền thuyết của các địa phương thường hay có tên vị này.

Tương truyền Thôi Phán Quan tên là Giác (玨), người sống dưới thời Tùy Đường. Vào năm 633 (niên hiệu Trinh Quán thứ 7) nhà Đường, ông ra làm quan Huyện Lịnh Trường Tử, Lộ Châu. Có thuyết cho rằng ông “ban ngày quản lý việc dương gian, tối xét xử các oan hồn dưới Âm Phủ, sai khiến người và quỷ, có năng lực như thần minh.” Trong dân gian có nhiều truyền thuyết về việc xử án của Thôi Giác (崔玨); trong đó có vụ án làm sáng tỏ con hổ làm thương tổn người được lưu truyền rộng rãi nhất. Truyền thuyết kể rằng nơi giáp giới phía tây nam Huyện Trường Tử và sông Thấm có một dãy núi lớn, tên là Điêu Hoàng Lãnh; xưa kia nơi đó thường có thú dữ xuất hiện. Một hôm, có chàng tiều phu lên núi đốn củi, không may bị con mãnh hổ ăn thịt. Người mẹ góa chồng hay tin đau lòng không muốn sống nữa, bèn lên Huyện đường kêu oan. Thôi Giác tức khắc phát lệnh bài, sai lính tên Mạnh Hiến (孟憲) cầm điệp phù lên núi bắt cọp. Hiến lấy điệp phù ra đọc tụng trước Miếu Sơn Thần và dâng cúng trước án thần; khi ấy có một con cọp từ sau miếu lủi trốn ra. Hiến bèn dùng linh phù bắt con cọp dẫn về Huyện đường. Thôi Giác tức thì thăng đường, liệt kê tội phạm do con hổ gây ra từ trước đến nay; khi nghe mỗi tội như vậy, con hổ đều cúi đầu nhận chịu. Cuối cùng, ông phán quyết rằng: “Ăn thịt mạng người, tội không thể tha.” Con hổ nghe vậy đập đầu vào bậc cấp mà chết. Sau khi Thôi Giác qua đời, bá tánh đều lập miếu thờ ông ở khắp nơi. Tuy nhiên, cũng có thuyết nêu lên tên 4 vị phán quan có tên gọi hơi khác là: Chưởng Hình Phán Quán( coi về hình phạt), Chưởng Thiện Bộ Phán Quan (coi về hồ sơ việc thiện), Chưởng Ác Bộ Phán Quan (coi về hồ sơ việc ác) và Chưởng Sanh Tử Bộ Phán Quan (coi về hồ sơ sống chết); trong đó vị cuối cùng là thủ lãnh tất cả. Tương truyền vị danh thần nhà Tống là Bao Thanh Thiên (包青天) cũng đã từng làm việc dưới Âm Phủ, có tên là Trương Bảo (張保), chuyên giám sát những người vượt ngục, trông coi hồ sơ sanh tử của con người và tuyên phạt những cực hình. Hình tượng các vị Phán Quan thường được tạc có đội mũ mềm trên đầu, mang cân đai, chân mang đôi hài mũi đen, trừng con mắt sáng quắt, tay trái cầm sổ thiệc ác, tay phải cầm cây bút sinh tử.

(4) Đạo pháp chưa sâu, chưa thể làm việc khó khăn
Chương 282 - Đạo tâm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả:Rjnpenho

Đối với chuyện Thiên Sư Bài, mặc dù Diệp Thiếu Dương thấy nó rất thần kỳ và dường như đằng sau nó có một nguyên nhân thần bí nào đó, nhưng do không có chút đầu mối nào có thể điều tra được, thế nên hắn đành phải tạm gác lại không nghĩ đến nữa.

Ra khỏi cửa, Tiểu Mã đề nghị bắt taxi đến thẳng bệnh viện nơi Đằng Vĩnh Thanh nằm nhưng liền bị Diệp Thiếu Dương gạt bỏ, trước tiên hắn phải đến ngân hàng để kiểm tra lại số tiền trong tài khoản cái đã.

“Chẳng may dịch vụ chuyển tiền bị lỗi, tiền không được chuyển đến tài khoản của tôi thì làm sao?” Diệp Thiếu Dương không yên lòng nói, kể từ khi biết Trang Vũ Ninh đã chuyển khoản cho mình, trong lòng hắn luôn canh cánh việc này.

Tiểu Mã nghe xong muốn xỉu tại chỗ: “Hệ thống ngân hàng nhà người ta không phải nói có lỗi thì sẽ có lỗi, mà nếu thật sự có lỗi rồi thì tiền sẽ được gửi trở về tài khoản chủ, cô ấy chắc chắn đã sớm phát hiện ra.”

“Cũng không hẳn là như vậy, dù sao tôi phải tận mắt kiểm tra thì mới yên tâm!”

Tiểu Mã không còn cách nào với cái tên ham tiền này, đành phải cùng với Diệp Thiếu Dương bắt xe tới ngân hàng gần nhất. Diệp Thiếu Dương kiểm tra tài khoản kỹ lưỡng, tổng cộng có ba mươi tư vạn rưỡi, nhẩm đi nhẩm lại cả chục lần, đến khi chắc chắn là không có sai sót thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái, hỏi Tiểu Mã: “Tiền để trong ngân hàng chắc chắn sẽ không thất lạc, có đúng không?”

“Đậu xanh, nếu không yên tâm thì cậu mang hết về nhà mà để.”. Tiểu Mã không chịu nổi phát cáu.

“Vậy không được, để ở nhà thì lấy đâu ra tiền lãi?”

“Được rồi... cậu thắng!”. Tiểu Mã hoàn toàn cạn lời.

Rời ngân hàng, hai người lúc này mới đón xe chạy đến bệnh viện. Dọc đường đi, Tiểu Mã hăng hái ba hoa giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương biết các thứ linh tinh liên quan đến Trang Vũ Ninh. Diệp Thiếu Dương căn bản không có tâm tư nghe, hắn chỉ chú tâm đến con ác quỷ theo ám trên người Trang Vũ Ninh, không có chút hứng thú với cô nàng.

Đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Mã, hai người đi thẳng tới phòng của Đằng Vĩnh Thanh, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều, chẳng qua tinh thần cũng không đến nỗi tệ, trên cổ quấn một lớp băng gạc, hắn đang thu dọn đồ đạc.

Thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, Đằng Vĩnh Thanh hơi sửng sốt một chút, trong mắt xuất hiện tia xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương thấy thế liền mỉm cười với hắn, chủ động lên tiếng: “Cảm thấy thế nào rồi?”.

“Không sao rồi, giờ đang định làm thủ tục xuất viện.”. Đằng Vĩnh Thanh để xấp y phục xuống, đi tới máy nước uống rót hai ly nước mời Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhận lấy ly nước, nói: “Huynh chỉ ở đây một mình?”

“Lúc trước Chu tiểu thư có mời một người hộ tá đến giúp ta, hai ngày nay ta thấy mình có thể đi lại được nên cho hắn đi rồi, tránh lãng phí tiền của người ta, trong lòng ta cũng thấy không thoải mái.”.

Diệp Thiếu Dương nhìn một vòng quanh căn phòng, trong phòng bệnh đầy đủ hết các đồ đạc dụng cụ, trông rất sang trọng, so với một khách sạn hạng sang cũng không khác biệt, hắn liền nghĩ thầm đây nhất định cũng là do Chu Tĩnh Như đã bỏ tiền ra sắp xếp. Hắn ngồi xuống ghế salon bọc da, cả người liền lún thật sâu vào trong ghế, cảm giác thật sự rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nói rằng: “Sau khi ra viện, huynh định làm gì?”

“Trở về Lạc Già sơn, chính thức xuất gia.”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liếc mắt nhìn nhau, nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Xuất gia không phải là chuyện nhỏ, huynh nên suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Ta vốn muốn xuất gia, chỉ là còn một chút chuyện ràng buộc với Thất Bà Bà, đạo tâm bất ổn. Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, ta cũng có thể an tâm mà tu hành.”. Đằng Vĩnh Thanh cười cười, cúi người xuống bái lễ với Diệp Thiếu Dương: “Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Thiên sư, việc ta bị thương là tự ta chuốc lấy, thế nhưng mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ lại, không cảm thấy là mình đã làm sai.”.

Diệp Thiếu Dương cười, nghe Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp.

“Nhưng nếu ta đứng ở lập trường của huynh suy nghĩ thì lại cảm thấy huynh mới làm đúng, chuyện này rất mông lung, sau khi về núi, ta nhất định sẽ phải suy nghĩ thật kỹ. Ta tin rằng một khi thông suốt, đạo tâm của ta nhất định sẽ có một bước tiến lớn.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với câu nói cuối cùng của hắn.

Đằng Vĩnh Thanh lại tiếp: “Sư phụ ta bản lĩnh hơn ta rất nhiều, sau này nếu Diệp Thiên sư có việc gì khó khăn, có thể đi Lạc Già Sơn gặp sư phụ ta, đảm bảo nhất định sẽ có thu hoạch.”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Khó khăn của ta, chỉ có tự ta giải quyết được!”.

Đằng Vĩnh Thanh gật đầu, không nói gì nữa.

Dọn dẹp xong căn phòng, Đằng Vĩnh Thanh quyết định rời đi ngay. Trước khi đi, hắn muốn mời mọi người ăn một bữa cơm chia tay, vì vậy Diệp Thiếu Dương giúp hắn gọi mấy cuộc điện thoại hẹn mấy người bạn gặp nhau tại quán ăn gần bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên mọi người lại tụ họp sau khi phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn trận, mọi người vẫn vậy, chỉ có thiếu đi Đàm Tiểu Tuệ. Ai cũng tự hiểu trong lòng, không nói ra, thế nhưng trong lòng vẫn có chút buồn thương tiếc.

Đằng Vĩnh Thanh rót rượu cho mọi người, sau đó không đợi ai mời, tự rót cho mình một chén.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn hắn, nói: “Huynh chẳng phải không thể uống rượu hay sao, tại sao bây giờ không ai ép mà cũng tự nguyện uống?”

“Chỉ lần này thôi, sau khi về núi quy y, ta sẽ trì giới, không bao giờ… uống nữa!”

“Rượu thì không được, nhưng cậu nhất định sẽ làm hòa thượng ăn mặn.”. Lão Quách nhiệt tình nói, khẽ nheo mắt rồi thì thầm vào tai Đằng Vĩnh Thanh điều gì đó, Đằng Vĩnh Thanh liền đỏ bừng mặt, liên tiếp khoát tay: “Không được không được, ta đã phá tửu giới, sao có thể...”

“Sau này cậu xuất gia rồi, cả đời này cũng không còn cơ hội nào nữa đâu, hãy coi như lần này là một trải nghiệm đi...”. Mọi người nghe lời này thì cũng hiểu được lão Quách xui Đằng Vĩnh Thanh đi làm cái chuyện gì. Tạ Vũ Tình dùng sức đá một cái vào chân lão Quách, nói: “Đúng là cái lão già không đứng đắn, muốn chết có phải không, có muốn ta cho lên đồn cảnh sát không hả?

Lão Quách lúc này mới nhớ ở đây còn có cảnh sát, liền nghiêm mặt nói rằng: “Tạ cảnh sát chớ có hiểu lầm, không phải như cô nghĩ đâu, là ta muốn dẫn hắn đi đánh bạc mấy đêm, thân là nam nhân, làm sao có thể chưa bao giờ đánh bạc?”

Tạ Vũ Tình ngẩn người, cả giận nói: “Đánh bạc cũng không được, cũng là phạm pháp”.

Sau khi cắm cúi ăn một hồi, Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện cổ mộ liền hỏi Tạ Vũ Tình cùng lão Quách, hai người nói rằng đã theo lời hắn dặn dò, diệt cương thi và phong tỏa cổ mộ.

“Nói đến chuyện này, có chuyện huynh phải nói cho đệ biết.”. Lão Quách nói: “Huynh ở trên núi đã gặp gã Tứ Bảo pháp sư, hắn cùng huynh xuống núi rồi mời huynh uống rượu. Hắn nói rằng muốn ở lại Thạch Thành một thời gian, giới thiệu chỗ nào cho gã khai quang.”

Diệp Thiếu Dương liền nhớ tới chuyện “người sống hóa sát” liền nói: “Có cơ hội huynh dẫn đệ tới gặp hắn một chút, có một số chuyện đệ muốn hỏi hắn.”. Lão Quách gật đầu nói: “Huynh biết chỗ hắn ở, nếu đệ muốn đi thì cơm nước xong chúng ta sẽ đi ngay.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bây giờ thì không được, đệ có chuyện cần phải làm!”

Nghe lời này, mọi người đều giật mình, hỏi hắn có chuyện gì phải làm. Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tiểu Mã đã hưng phấn tuôn ra một tràng về việc Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương bắt quỷ, việc thấy Diệp Thiếu Dương lợi hại như thế nào, cho nên Trang Vũ Ninh đã xin Diệp Thiếu Dương đến nhà cô ở cùng và làm cận vệ cho cô mà không chú ý tới hai vị mỹ nhân đang “dài mặt” ngồi ngay bên cạnh.

Nghe hắn nói xong, Tạ Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, đá xoáy Diệp Thiếu Dương: “Được mỹ nhân hẹn hò, lại còn là một nữ minh tinh, ngươi phải tận dụng thật tốt cơ hội này nha tên vô lại, sau khi chuyện thành công, người ta xúc động, có khi lại lấy thân mình báo đáp ấy chứ!”
Chương 283 - Căn biệt thự bí ẩn

Dịch giả: Tang Diệp

Diệp Thiếu Dương muốn đùa một chút, liền nói: “Có lẽ là vậy..”

Tiểu Mã được đà liền đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, người ta là nữ minh tinh, dáng dấp đẹp như tiên, lại có tiền...”

Không để ý đến lời chọc giận, Chu Tĩnh Như cười nhạt nói: “Cô ta thì có bao nhiêu tiền chứ?”

“Cái này... tôi xem trên báo nói rằng nàng ta giàu lắm, có rất nhiều tiền.”

Chu Tĩnh Như liền nói: “Tôi biết nhà cô ta, cha cô ta làm ăn ở bên ngoài, quả thật cũng có chút tiền lẻ.”

Tiểu Mã bất mãn vì thần tượng bị nói như vậy, liền nói: “Người ta là nghệ sĩ, làm sao mà dùng vật chất tầm thường đong đếm được?”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng: “Không có tiền lót đường thì một tiểu cô nương làm sao có thể nổi tiếng như vậy, với lại cô ta mới chỉ tham gia một cuộc thi bình thường, còn lâu mới xứng là ngôi sao lớn. Tương lai cô ta như thế nào, làm sao mà biết được chứ.”

Ngừng một chút, nàng nói thêm: “Trong nhà có tiền, lại đẹp như vậy, muốn vào showbiz là chuyện dễ dàng. Người thật sự giàu có thì sẽ không đâm đầu vào ngành giải trí như vậy, có phải không Chu tiểu thư?”

Chu Tĩnh Như mỉm cười, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, anh giúp nàng bắt quỷ thì muội ủng hộ, thế nhưng không cần thiết phải làm hộ vệ cho nàng đâu. Nàng là người của giới showbiz, dễ gây sự chú ý của truyền thông, đến lúc không may tạo ra scandal thì cũng không tốt, dù sao huynh cũng là một thiên sư, cũng nên thanh cao một chút.”

“Ba mươi vạn anh trả lại cho nàng là được.” Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói: “Thiếu Dương ca, nếu anh thật sự muốn tiền thì hãy làm hộ vệ cho muội, muốn bao nhiêu tiền thì anh cũng chỉ cần nói một tiếng.”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, khoát tay một cái nói: “Vô công bất thụ lộc, tôi đến làm cận vệ cho nàng ta thật sự là có nguyên nhân, xong chuyện tôi liền rời đi, sao có thể làm hộ vệ lâu dài cho nàng được?” Nói xong đột nhiên nghĩ đến việc mình có làm hộ vệ cho người ta hay không thì đối với hai tiểu mỹ nhân này đâu có quan hệ gì, cớ sao hai nàng lại muốn “cản phá” mình? Thật không hiểu nổi.

Chu Tĩnh Như thấy hắn nói như vậy, tiếp tục phản đổi thì thật vô lý, suy nghĩ một hồi nói: “Vậy cũng tốt”.

Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như hỏi Đằng Vĩnh Thanh có muốn đi tới chỗ nào thì nàng sẽ giúp hắn đặt vé máy bay, Đằng Vĩnh Thanh cám ơn, nói rằng hắn không muốn trở về Lạc Già Sơn ngay mà muốn vừa đi vừa du lịch một phen, vì vậy Chu Tĩnh Như gọi xe riêng đưa hắn ra bến xe.

Sau khi từ giã mọi người, Đằng Vĩnh Thanh kéo Diệp Thiếu Dương ra một góc rồi nói: “Diệp thiên sư, huynh trảm yêu trừ ma mặc dù là chuyện đương nhiên, nhưng chém giết quá nhiều, bên trong cơ thể nhất định sẽ sinh ra lệ khí ngày càng nặng, đối với người tu hành thì sẽ không tốt. Theo như cách nói của Phật gia chúng tôi thì có nghĩa là ma tính sẽ lớn dần, huynh phải nghĩ biện pháp thanh trừ mới được, nếu không sau này sẽ rất dễ nhập ma.”

Diệp Thiếu Dương liền hỏi: “Làm thế nào có thể thanh trừ?”

“Giảm bớt giết chóc, giữ vững tín ngưỡng của bản thân, dùng sức mạnh của tín ngưỡng mà đối kháng với ma tính, tôi nói tín ngưỡng ở đây không phải là tôn giáo mà chính là đạo tâm của huynh.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi chỉ hơi mông lung về con đường sau này thôi, nhưng đạo tâm của tôi rất vững chắc.”

“Lời ấy là...”

“Đối phó quỷ yêu, có thể không giết thì không giết, đáng giết thì quyết không lưu tình. Đây chính là quan điểm của tôi, tuy tàn nhẫn nhưng lại đơn giản và hữu dụng.”

Đằng Vĩnh Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi liền niệm một câu phật hiệu, sau đó cúi người lên xe, chỉ quay đầu lại nói một câu: “Ta ở Lạc Già Sơn chờ huynh.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu một cái, trông theo bóng xe khuất dần về phía xa.

Khi trở lại mọi người nói vài câu, sau đó mỗi người một hướng. Chu Tĩnh Như vốn định lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đến nhà Trang Vũ Ninh nhưng Diệp Thiếu Dương thấy với thái độ của nàng, nếu gặp Trang Vũ Ninh nhất định không hợp mặt, liền cự tuyệt, tự mình bắt xe rời khỏi. Bởi vì không chịu nổi Tiểu Mã hết xin xỏ rồi càu nhàu nên hắn đành cùng Tiểu Mã đến nhà Trang Vũ Ninh.

Hai người ngồi trong xe taxi, tìm được đến nhà Trang Vũ Ninh theo như địa chỉ, là vị trí trung tâm một khu đô thị hạng sang, sau khi đi vào, hai người băng qua các dãy nhà cao tầng hết sức sang trọng, đến một mảnh biệt thự, bên trong khu biệt thự, các ngôi nhà đều có hình dáng như nhau, đều là nhà 3 tầng, có sân rất lớn.

Diệp Thiếu Dương dựa theo số tìm nhà, tới một nhà có mặt trước kiểu âu liền bấm chuông.

“Thì ra Tiểu Vũ Vũ lại ở đây.” Tiểu Mã cảm khái nói “Nơi này giá phòng rất đắt, biệt thự thì càng không phải nói, ít nhất cũng hai ba triệu, quả nhiên là người có tiền.”

Trang Vũ Ninh ra mở cửa nhà, nàng mặc một bộ quần áo ngủ ở nhà, đứng nép sau cánh cửa, nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, mời hắn vào trong. Thấy Tiểu Mã nàng sửng sốt một chút, Diệp Thiếu Dương liền nói: “đây là trợ thủ của tôi, cùng tôi đến.”

Tiểu Mã liền vênh mặt, híp mắt ra bộ thần bí khó lường, cười cười nói: “Vô lượng thọ phật.” khiến Diệp Thiếu Dương tí thì ngã sấp mặt...

Trang Vũ Ninh liền nhiệt tình mời bọn họ vào trong nhà, dẫn tới phòng khách, sau đó vào phòng bếp pha trà chuẩn bị tiếp đón. Diệp Thiếu Dương thừa dịp Trang Vũ Ninh không có đây, trừng mắt nhìn Tiểu Mã một cái, mắng: “Cậu giả bộ đạo sĩ thì cũng phải làm cho giống chứ, mới vừa rồi cậu đọc cái gì thế?”

“Vô lượng thọ Phật, có vấn đề gì hả?” Tiểu Mã ngơ ngác hỏi lại.

“Vô lượng thọ Phật là Phật ngữ, đạo gia nói là vô lượng Thiên Tôn, cái này mà còn nói sai thì đúng là quá đáng quá rồi.”

“Vãi chưởng..” Tiểu Mã nói không nên lời

Một lát sau, Trang Vũ Ninh bưng khay trà đến, hướng hai người cười, xin lỗi: “Ngại quá, tôi không hay uống trà, cũng rất ít tiếp đãi khách, cho nên ấm chén lâu rồi không dùng.”

Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện, Diệp Thiếu Dương quan sát gian phòng, phú lệ đường hoàng nhưng không xa hoa mà hiện lên một nét nghệ thuật thanh nhã liền thuận miệng hỏi: “Trang tiểu thư chẳng lẽ ở một mình?”

“Gọi tôi là Vũ Vũ đi, cha mẹ tôi bận việc ở bên ngoài, tôi học đại học nên ở một mình.”

“Nhà lớn như vậy, thế nào ngay cả người giúp việc cũng không có?”

Trang Vũ Ninh có vẻ mất tự nhiên: “Tôi không thích cùng người khác ngủ cùng một chỗ, nên có mời một bà thím, mỗi sáng tới quét dọn một lần.”

Uống xong trà, Trang Vũ Ninh dẫn bọn họ lên lầu hai, chia cho Diệp Thiếu Dương một phòng riêng biệt. Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc để xuống, hỏi nàng: “Vậy cô ngủ ở đâu?”

“Tôi ở lầu 3.”

“Cho tôi lên xem phòng cô một chút.”

“Cái này...” Trang Vũ Ninh tỏ ra có chút phân vân.

Tiểu Mã cười nói: “Tiểu Diệp tử, người ta là con gái nhà lành, cậu không thể tùy tiện vào phòng người ta được.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt lườm hắn một cái, đoạn nói: “Cậu nghĩ linh tinh cái gì đấy? Tôi không vào thì làm phép thế nào được?”

Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, đành bất đắc dĩ dẫn họ lên trên lầu, hai người vừa lên lầu 3, lập tức cả kinh. Lầu ba có một căn phòng rất lớn bày đầy đủ các loại nhạc cụ, nhất là một chiếc cây đàn dương cầm màu trắng lớn, làm mọi người rất chú ý, ở gần chỗ dương cầm là một sân khấu nhỏ đầy đủ thiết bị âm thanh.

“Đây là mô hình nhỏ của một thính phòng, tôi có thói quen ở trên sân khấu này luyện múa và luyện hát, mô phỏng cảm giác biểu diễn thực trên sân khấu.” Trang Vũ Ninh dẫn bọn hắn đi xuyên qua phòng thanh nhạc, đi tới một gian phòng nhỏ bên cạnh, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đây chính là phòng ngủ của tôi, các anh đợi 1 lát, tôi vào dọn dẹp qua một chút.”

Nói xong, nàng liền vào trong phòng và đóng cửa lại, đợi khoảng 10 phút thì cửa mở, Trang Vũ Ninh đi ra, giơ ra hiệu cho bọn họ chờ thêm chút nữa rồi cầm một cái túi trên tay đi xuống lầu.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chăm chú nhìn cái túi cho đến khi Trang Vũ Ninh đi khuất.

Tiểu Mã nhìn hắn, cười cười trêu: “Trong túi nhất định là nội y của nàng, sao cậu không kiểm tra một chút đi?”

Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt trầm giọng, mắt vẫn hướng về phía Trang Vũ Ninh rời khỏi: “Cái túi đồ kia có vấn đề, trong đó có mùi tro hương, hơn nữa còn lưu lại một tia quỷ khí...”
Chương 284 - Quỷ tới đêm mưa (1)

Dịch giả: Anh Đức Lương

Biên: Tang Diệp

Tiểu Mã mã ngẩn người ra hỏi: “Sao lại có thể như thế?”

“Tôi biết sao được?” Diệp Thiếu Dương vốn định đi xuống tìm Trang Vũ Ninh để kiểm tra cái túi thế nhưng nghĩ tới việc nàng đã buộc chặt miệng túi, lại mang nó xuống dưới nhà thì hiển nhiên nàng không muốn hai người thấy đồ vật bên trong. Nếu mình nhất quyết muốn xem, nàng lấy cớ bên trong túi là nội y hoặc cái gì đó tương tự thì quả là không tiện. Nên hắn đành nuốt ý định ấy vào lòng.

Chẳng qua chuyện này lại tạo ra một nghi hoặc lớn trong lòng hắn, hắn bắt đầu suy đoán, Trang Vũ Ninh có phải là có chuyện gì đó gạt mình?

Một lúc sau Trang Vũ Ninh lại bước lên lầu lần nữa, mời bọn họ vào phòng ngủ của mình. Diệp Thiếu Dương quan sát bốn phía một lượt, căn phòng không lớn, thiết kế rất ấm cúng, so với phòng ngủ của tiểu thư khuê các khác thì cũng không có gì bất đồng.

Tiểu Mã nghĩ đến mình có một ngày được đi vào phòng ngủ của thần tượng, kích động không chịu được liền lén lấy điện thoại chụp hình, bị Trang Vũ Ninh nhìn thấy tức giận ngăn lại.

Diệp Thiếu Dương theo một mùi hương nhàn nhạt tới một hộc tủ trước mặt, quay đầu hỏi: “Tôi có thể xem qua cái hộc tủ này một chút được không?”

Trang Vũ Ninh đỏ mặt lắc đầu: “Thật ngại quá, bên trong là một ít nội y với các vật phẩm riêng tư của tôi, thật....không tiện cho lắm”.

Nghe vậy, Diệp Thiếu Dương không kiên trì đòi xem nữa, liền lấy ra đấu mực, kéo chu sa tuyến một đầu quấn chuông kinh hồn rồi treo ở cửa sổ ban công, quay sang Trang Vũ Ninh nói: “Chiếc chuông kinh hồn này đối với tất thảy quỷ yêu, tà linh đều có phản ứng. Một khi chuông kinh hồn vang lên, tôi nhất định sẽ có cảm ứng, lập tức có thể đi lên trợ cứu nên cô không cần lo lắng.”

Trang Vũ Ninh cảm kích gật đầu một cái, nói: “Diệp tiên sinh có còn linh phù trấn yểm có thể trấn trạch thì dán nhiều nhiều một chút được không?”

“Tôi cố ý không dán bất kỳ lá phù nào chính vì để con quỷ có thể yên tâm đi vào, như vậy mới có cơ hội ra tay xuất thủ.” Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa rồi xoay người đi ra ngoài.

Trang Vũ Ninh tiễn bọn họ xuống tới lầu hai, liền hỏi: “Diệp tiên sinh còn có chuyện gì khác muốn nói sao?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Ban ngày có thể con quỷ sẽ không xuất hiện, thế nhưng nếu cô muốn ra ngoài vào ban này thì đừng nên đi vào những nơi tối tăm ít người, đó là những nơi nhiều khí âm. Bùa hộ mệnh của cô lại chỉ còn có một tia linh khí, tôi đoán chừng cũng không cầm cự được quá lâu. Thế nên mỗi đêm cô phải trở lại nhà, tránh việc ở bên ngoài gặp chuyện không hay, lúc đó thì mọi chuẩn bị đều uổng phí.”

Trang Vũ Ninh gật đầu: “Tôi không qua đêm bên ngoài, hơn nữa gần đây tôi muốn ở nhà luyện giọng, chuẩn bị cho đêm chung kết nên không đi đâu cả.”

Tiểu Mã có cơ hội là lập tức nhảy vào nịnh: “Vũ Vũ tôi tin tưởng cô nhất định có thể đoạt chức vô địch. Tôi sẽ huy động 500 anh em bầu cho cô.”

“Cám ơn.” Trang Vũ Ninh nhoẻn cười, lấy ra hai chiếc chìa khóa và một cái thẻ, giao cho Diệp Thiếu Dương: “Đây là chìa khóa cổng, các anh có thể tự do ra vào. Mỗi ngày tôi đều đặt đồ ăn từ bên ngoài mang tới, tôi ăn uống cũng không theo giờ giấc cố định nên các anh cứ tự nhiên gọi đồ nhé, tiểu khu bên ngoài kia là khu ăn uống, thứ gì cũng có bán. Tôi nghỉ trưa một lát, hẹn gặp lại các anh vào tối nay nhé.”

Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, Tiểu Mã lập tức theo sau, phi một mạch lên giường nằm kềnh ra giữa, cảm khái nói: “Thật là không thể nghĩ có một ngày được ngủ lại nhà của Vũ Vũ, cái cảm giác này thật là khiến tôi kích động quá đi mất!”

“Biến ngay! Muốn ngủ thì về phòng cậu mà ngủ”

“Tôi đi liền, buổi tối hẹn với Vũ Vũ, vừa đúng cho cậu cơ hội gặp mặt riêng, hãy nắm bắt cơ hội này nhé! Biến đâyy..” Tiểu Mã vừa cười đê tiện vừa rút về phòng mình.

Diệp Thiếu Dương đóng cửa, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lầu dưới đối diện với sân, toàn bộ khuôn viên của căn biệt thự được rào lại bằng hàng rào trắng kiểu Tây, bên trong trồng một ít hoa trên thảm cỏ xanh, một con đường nhỏ bằng đá vụn thông đến vườn hoa, cắm một cái ô che nắng rất lớn, bên dưới có một cái bàn nhỏ và mấy chiếc ghế. Nhìn rất trang nhã.

Diệp Thiếu Dương liền dùng thuật phong thủy bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm tính toán liền thất kinh, đây là một Âm Dương Giới Cục (1), âm khí quá thịnh, thất tinh tụ hội... Cách cục này chính là một âm trạch trong phong thủy!

Chẳng qua chính giữa sân cỏ là một con đường nhỏ, làm cho cục diện phong thủy bị đứt đoạn.

Có lẽ nào nơi này từng là nghĩa địa? Trang Vũ Ninh từng mời thầy phong thủy đến phát hiện ra cục diện và tìm cách để khắc phục việc này? Diệp Thiếu Dương trầm tư một lúc, quyết định tạm thời không trực tiếp đi hỏi nàng mà chỉ âm thầm điều tra.

Do buổi trưa uống chút rượu, có chút choáng váng nên Diệp Thiếu Dương lên giường ngủ một mạch.

Chạng vạng tối, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ thấy trời đã tối, tính ra ngoài ăn chút gì đó. Hắn xuống đến lầu một, mở cửa, nghĩ rằng từ đây đến tiểu khu ẩm thực đằng kia không xa, liền định đi bộ tới đó.

Chẳng ngờ vừa ra đến sân, liền phát hiện có hai đôi nam nữ đang ngồi ở bộ bàn ghế đá nhỏ trong vườn hoa, Trang Vũ Ninh cũng ngồi ở đó. Nàng thấy Diệp Thiếu Dương liền lập tức đi tới, tủm tỉm cười: “Diệp thiên sư tới thật đúng lúc, giới thiệu cho ngài mấy vị bằng hữu của tôi.”

Diệp Thiếu Dương biết những người kia nếu không phải là người trong showbiz thì cũng là loại lắm tiền nhiều của, cũng không muốn quan tâm tới, chẳng qua là đã gặp thì ít nhất cũng nên chào hỏi xã giao. Vì vậy liền đi theo Trang Vũ Ninh tới phía họ.

Trang Vũ Ninh rất nhiệt tình mời hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó giới thiệu qua loa với hắn một chút, Diệp Thiếu Dương chỉ nhớ mang máng tiểu mỹ nữ mắt to tên là Hoàng Thiểu Hoa, còn hai gã kia thì không buồn nhớ, hắn cảm thấy không có hứng thú. Chẳng qua hai tên này lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, mang theo địch ý không chút kiêng kỵ, soi từ đầu đến chân Diệp Thiếu Dương.

“Vị này là pháp sư đúng không? Ngươi thật sự biết bắt quỷ sao?” Một gã mặc đồ tây trắng hỏi.

Đối với loại người không biết lễ nghĩa thế này, Diệp Thiếu Dương căn bản không thèm để ý, đến nhìn một cái cũng không thèm khiến gã mặc đồ trắng cảm thấy khó chịu, quay đầu hỏi Trang Vũ Ninh: “Vị đại sư này dám đến đây làm phép, khẳng định bản lĩnh phải không nhỏ, có thể xuất thủ biểu diễn chút bản lĩnh để cho người trần mắt thịt chúng tôi xem một chút được không?”

Trang Vũ Ninh liền nói: “Đừng có nói nhảm. Diệp tiên sinh là cao nhân, nơi này lại không có quỷ, làm sao có thể tùy tiện xuất thủ?”

“Tôi tin Diệp tiên sinh là cao nhân.” Gã gầy còn lại lên tiếng, “Nhìn Diệp tiên sinh mặc một cây hàng sơn trại (2) thì biết ngay, có người bình thường nào dám mặc như vậy? Chỉ có cao nhân chân chính, không màng miệng lưỡi thiên hạ mới dám mặc, dù sao thì cũng không sợ bị chê cười.”

Tên mặc Tây phục màu trắng lắc đầu một cái, hướng Trang Vũ Ninh nói: “Vũ Vũ, cô nhìn người cẩn thận một chút, dạo này mất đứa trẻ trâu lừa gạt rất nhiều, Chúng nó lừa tiền thì cũng thôi, chỉ sợ lúc vào đến nhà mình không có ý tốt. Cái gì ý nhỉ? À đúng không? tôi không phải nói là trẻ trâu lừa đảo, nhưng nếu không xuất thủ biểu diễn một chút thì làm sao chúng tôi có thể đại khai nhãn giới?”

Trang Vũ Ninh đứng lên, tức giận nói: “Các người nói năng lung tung cái gì thế, Diệp tiên sinh là khách của tôi, các người còn xàm ngôn thì hãy nhanh đi về đi.”

Thấy nàng bênh vực Diệp Thiếu Dương, hai gã kia càng khó chịu, tên mặc đồ trắng lấy từ trong ví ra một xấp ngân phiếu, tiện tay rút mấy tờ đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, giả bộ thân thiết nói: “Diệp tiên sinh là đại sư, không thể để ngài tay không làm phép, không biết số tiền này có đủ để mời Diệp tiên sinh xuất thủ không?”

Diệp Thiếu Dương chỉ cười nhạt, cảm thấy tên này ngu tới mức đáng thương.

(1) Trong phong thủy bố cục của toàn bộ khu đất hoặc một vùng được giới hạn được gọi là cách cục. Cách - chỉ sự bố trí, sắp xếp, Cục - bị giới hạn, phân rõ ranh giới.

(2) Hàng fake kém chất lượng
Chương 285 - Quỷ tới đêm mưa (2)

Dịch giả: Anh Đức Lương Biên; Tang Diệp

Lúc này thì tiểu mỹ nhân có cặp mắt bồ câu cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy bực tức nói với tên mặc tây phục trắng: “Đủ rồi đấy Chu Đại Thiếu, mặc dù Diệp tiên sinh không phải người có tiền, nhưng như vậy thì sao? Ngươi cũng không thể dùng tiền mà vũ nhục người khác như vậy!” rồi quay sang Diệp Thiếu Dương ân cần nói: “Diệp tiên sinh, tôi tin tưởng ngài, xin ngài không cần phải cùng hắn phân rõ trắng đen làm gì cả.”

“Cảm ơn cô.” Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười ôn hòa rồi xoay người đi, lúc này thì ngoài biệt thự có tiếng xe hơi đỗ, tiếp đó là một giọng nói ôn nhu của nữ nhân vang lên: “Đây là nhà của Trang Vũ Ninh sao?”

Vì hàng rào gỗ thưa và cổng đang mở, nên có thể nhìn rõ bên ngoài là một chiếc xe hơi sang trọng màu đỏ.

“Xe của ai vậy?” Gã mặc tây phục trắng đứng lên hỏi một tiếng.

“Su A520...” gã gầy đứng bên cạnh hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Hình như là xe của Chu tiểu thư..”

Trang Vũ Ninh cũng hơi sững sờ, đáp một tiếng: “Tôi là Trang Vũ Ninh, xin hỏi vị nào ở ngoài vậy?”

Cửa xe mở ra, một tiểu mỹ nữ dáng cao cao bước xuống xe, chính là Chu Tĩnh Như, Trang Vũ Ninh ngẩn người, vội ra tiếp đón, nhiệt tình chào hỏi: “Thì ra là Chu tỷ tỷ, sao tỷ lại biết ta ở đây?”

“Cho người đi dò hỏi.” Chu Tĩnh Như không lạnh không nhạt trả lời.

Hai gã thanh niên kia lập tức đứng lên, xí xớn muốn cùng Chu Tĩnh Như chào hỏi, nhưng hai tên đó lại không biết thái độ của Chu Tĩnh Như với mình thế nào, không dám mạo hiểm lên tiếng chào, với tầng lớp của bọn gã còn không đủ để cho Chu Tĩnh Như để mắt tới.

“Chu tỷ tỷ mời vào trong ngồi.” Trang Vũ Ninh cùng Hoàng Thiểu Hoa nhiệt tình cùng Chu Tĩnh Như chào hỏi, dù gì các nàng cũng là tiểu thư danh giá, cũng đều là nhà có điều kiện và của cải. Thế nhưng để so sánh với một đại gia chân chính như Chu gia thì thật sự giống như đom đóm so với mặt trăng. Bởi vậy thái độ của họ đối với Chu Tĩnh Như cũng rất mực khách sáo và tôn kính.

“Tôi không đến đây để nói chuyện, tôi đến tìm người.” Chu Tĩnh Như nhìn Trang Vũ Ninh nói: “Thiếu Dương ca của tôi có ở đây không?”

“Thiếu Dương ca?” Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, không đợi tinh thần của nàng hồi phục lại, Diệp Thiếu Dương gạt mọi người tiến ra, hướng Chu Tĩnh Như gãi gãi đầu nói: “Sao muội lại tới đây?”

“Sợ huynh không quen với chăn nệm nơi này nên muội tự mình mang một bộ đến đây.”

Chu Tĩnh Như mở cốp xe lấy ra một bộ chăn gối đưa đến cho Diệp Thiếu Dương.

Chăn gối được bọc kỹ trong túi chân không nên không thể biết được chất liệu cũng như giá trị của chúng, nhưng do Chu Tĩnh Như đưa tới thì giá trị không thể là nhỏ được. Mà quan trọng nhất là do chính Chu Tĩnh Như tự mình mang đến.

Đưa đồ cho Diệp Thiếu Dương xong, Chu Tĩnh Như tiến lại gần hơn, âu yếm đưa bàn tay trắng nõn lên nhẹ nhàng bẻ lại cổ áo sơ mi cho hắn, ôn nhu nói: “Huynh mang đồ vào nhà đi, rồi muội dẫn huynh đi ăn tối.”

Diệp Thiếu Dương đành bưng chăn gối vào phòng, mấy người kia tự động tránh đường cho hắn, khuôn mặt ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, không nói nổi một lời. Nhất là Trang Vũ Ninh, khuôn mặt nàng có chút lúng túng.

Chu Tĩnh Như nhìn nàng cười: “Vũ Vũ muội muội, đừng cảm thấy lạ, Thiếu Dương ca ca của tôi rất kén chọn chỗ nghỉ ngơi, không phải tôi nói đồ nhà cô không tốt, chẳng qua tôi lo huynh ấy không quen mà thôi.”

Trang Vũ Ninh liền nói: “Chu tỷ tỷ khách khí quá rồi.” nàng cũng chỉ thầm cười khổ.

Đợi một lúc, Diệp Thiếu Dương đi ra, Chu Tĩnh Như cùng hắn trực tiếp ngồi lên xe. Chu Tĩnh Như còn vẫy tay chào một cái với đám Trang Vũ Ninh trước khi rời đi.

“Chuyện này... làm sao có thể? Chu đại tiểu thư đặc biệt đích thân mang đồ ngủ đến cho hắn?” Gã mặc đồ tây trắng đợi xe đi khuất rồi mới đủ dũng khí đứng lên, bực tức nói “Bọn họ có quan hệ như thế nào vậy?”

Trước đó có nói giúp cho Diệp Thiếu Dương, bây giờ Hoàng Thiểu Hoa ngược lại cảm thấy hả giận, cười lạnh một tiếng: “Quan hệ thế nào ngươi còn không nhìn ra được sao? Người như thế nào thì mới được Chu đại tiểu thư đích thân mang chăn gối đến?”

Gã mặc tây phục trắng nhìn mấy tờ ngân phiếu vẫn trên tay, nghĩ đến biểu hiện trước đó của mình, cảm thấy da mặt tê rân rân, thở dài, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới...”

Với yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, Chu Tĩnh Như chở hắn đến tiểu khu ẩm thực ở gần đó, ăn qua loa vài thứ. Vừa hay khu này lại có công viên, hai người ăn xong liền đi dạo, trò chuyện linh tinh một hồi rồi chia tay, Diệp Thiếu Dương bảo Chu Tĩnh Như lái xe về còn hắn tự mình đi bộ.

Cửa biệt thự đã đóng, Diệp Thiếu Dương dùng chiếc chìa khóa Trang Vũ Ninh đưa để mở cửa rồi đi lên lầu 2, phát hiện Trang Vũ Ninh một mình ngồi ở trên ghế ở ban công, trong tay đang cầm một hộp kem.

“Diệp tiên sinh, lại đây ăn kem…”

Diệp Thiếu Dương đi tới, cầm lấy một ly kem. Trang Vũ Ninh nói: “Chuyện lúc trước, thật xin lỗi Diệp tiên sinh.”

“Không sao, chuyện lúc nãy không quan hệ tới cô.” Những chuyện nhỏ như thế này Diệp Thiếu Dương căn bản không để trong lòng.

Trang Vũ Ninh mỉm cười với hắn: “Mặc dù Chu tiểu thư đích thân đến tôi cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng có thể dọa chết hai tên khốn kia thì tôi còn thấy vui vẻ hơn. Diệp tiên sinh không biết vẻ mặt của 2 tên đó lúc huynh rời khỏi như thế nào đâu.” Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trang Vũ Ninh cười phá lên.

Diệp Thiếu Dương hơi thấy lạ, nhìn nàng hỏi: “Đó không phải là bạn của cô sao?”

“Thiểu Hoa là bạn của tôi thôi, còn hai tên khốn kia thì không phải. Tôi không có chút hảo cảm nào với bọn chúng cả, anh vũ nhục bọn chúng thế nào tôi cũng không ngại.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không hiểu, nếu cô đã không thích bọn chúng thì cần gì phải tiếp đãi chúng như vậy?”

Nhắc tới việc này, Trang Vũ Ninh lập tức dừng cười, bất đắc dĩ thở dài: “Một tiểu cô nương từ nơi khác, chân ướt chân ráo tới nơi này, lại bị cuốn vào thế giới giải trí thì nhất định phải giữ quan hệ với giới thượng lưu. Cho nên dù có ghét bọn họ thì bên ngoài vẫn phải xã giao. Cái này... Diệp tiên sinh không hiểu đâu.

“Tôi cũng không muốn hiểu, phức tạp quá.” Diệp Thiếu Dương nhún vai một cái, dưới ánh trăng lẳng lặng quan sát tiểu mỹ nhân trước mặt. Bất luận nhìn như thế nào, nàng đều không giống một thiếu nữ mười bày mười tám tuổi.

Trang Vũ Ninh xoay đầu lại nhìn hắn: “Diệp tiên sinh cùng Chu tiểu thư có quan hệ như thế nào vậy?”

“Bạn tốt.”

Trang Vũ Ninh nở một nụ cười đầy thâm ý: “Là bạn tốt thật sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Là bạn thân, không phải là cái cô đang nghĩ trong đầu đâu.”

Trang Vũ Ninh cười nhẹ không đáp lời nữa.

Ăn hết ly kem, Diệp Thiếu Dương trở về phòng, tẳm rửa sạch sẽ xong liền cảm thấy chán, bèn lấy ra bản chép lại cách vẽ bùa mà hắn đã ghi lại lúc trước sau khi rời khỏi thiên sư bài. Quyết định chọn hai loại bùa tương đối đơn giản, luyện tập cách vẽ tới tận đêm khuya, tới lúc mệt nhoài lên giường đi ngủ thì bỗng bên ngoài lại vang lên tiếng dương cầm trầm bổng, trong lòng chợt động, Trang Vũ Ninh trễ như vậy mà vẫn còn luyện đàn sao?

Nghĩ đến việc trong căn biệt thự chỉ có hai người là mình và Trang Vũ Ninh, Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác lạ kỳ, cũng không muốn nghĩ nhiều liền trùm chăn ngủ.

Đến ngày thứ hai, Tiểu Mã đã gõ cửa phòng Diệp Thiếu Dương, vừa tiến vào liền nháy mắt cười: “Thế nào rồi? Tối qua thành công chứ?”

“Thành cái đầu nhà cậu.” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng.

Tiểu Mã cười hắc hắc, nói: “Mới vừa rồi tôi đến, Trang Vũ Ninh nói rằng trưa nay mời chúng ta ra ngoài chơi, cậu đi không?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, quả thật cũng không có việc gì làm vì vậy liền đáp ứng.

Đáng tiếc là ông trời không giúp, bọn họ vừa ăn cơm xong thì bỗng nhiên mây mù kéo đến, gió cuộn từng cơn rồi mưa bắt đầu rơi xối xả, sau tuy có ngớt một chút nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tạnh ngay. Hai người bọn họ không còn cách nào hơn là cùng Trang Vũ Ninh lên lầu 3, ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa giăng mù mịt, lạnh giá bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ nhỏ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Mao sơn tróc quỷ nhân convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Tử
Chap-3591
[Zhihu] Ta là quỷ sai
  • 丁十三 - Đinh Thập Tam
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom