Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Sau khi Xảo Âm hỏi thăm trở về, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả, Hòa Linh càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không hỏi ra miệng, chỉ thầm thắc mắc trong lòng mà thôi.
Quả nhiên, hệt như nàng đã đoán, Sở lão tướng quân sẽ không tha cho Từ đại phu, biết được tin người nọ đã chết, Hòa Linh vẫn hết sức bình tĩnh. Lúc phụ thân Sở Phi lại đây thăm nàng, có nói vài lời trấn an, thì trong nháy mắt nàng liền hiểu.
Phụ thân nàng không hy vọng sự tình nháo lớn lên, kiếp trước ngại phụ thân khó xử, trên có ca ca, dưới có đệ đệ, ông đứng ở giữa đương nhiên ít được chú ý nhất. Bởi vậy lại càng chú trọng hài hòa, khi đó hiểu được điểm ấy cũng không truy cứu nữa, nhưng hiện tại lại cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Bạc đãi nữ nhi của chính mình để lấy lòng những người khác thật sự là một người quá mức vô năng. Kiếp trước nàng nghĩ phụ thân vì hòa thuận gia đình mà nuốt uất hận vào trong nhưng kiếp này để ý kỹ, ông ấy chưa hẳn đã đoán được mục tiêu cuối cùng vốn là nàng. Nếu đã như thế ắt hẳn cũng không để ý đến vụ độc sát vừa rồi!
Tuy rằng nội tâm chán ghét, nhưng ngoài mặt, Hòa Linh vẫn nhu thuận nghe theo.
“Tiểu thư, Thôi tổng quản đã tới!”
Hòa Linh phủ thêm áo choàng, dáng vẻ yếu đuối, bước ra bên ngoài, đã thấy Thôi tổng quản đứng chờ sẵn, thân hình vô cùng gầy yếu, hai má không một chút thịt, mái tóc hoa râm, cằm thì nhọn hoắt nhưng bù lại rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Nô tài ra mắt Ngũ tiểu thư!”.
Hòa Linh rụt rè ngồi vào ghế, ho khan vài tiếng, chớp chớp mắt nói: “Ta nghĩ, Thôi tổng quản ngài nhất định là đến thông báo cho ta tin tức tốt!”.
Thôi tổng quản nhìn về phía Xảo Nguyệt, Xảo Âm, Hòa Linh thấy thế liền thản nhiên nói: “Ngươi cứ nói đi, không việc gì đâu!”.
Thôi tổng quản châm chọc cười lên tiếng: “Ngũ tiểu thư thật tín nhiệm hai nha đầu này!”
Hòa Linh khó hiểu nhìn ông ta, đáp: “Nếu không thích, thì xử lý là xong! Có vấn đề gì đâu chứ!”
Thôi tổng quản ngây người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, có thể nói ông ta đã nhìn Ngũ tiểu thư từng bước từng bước trưởng thành, nhưng hiện tại người trước mặt lại khiến ông ta nhìn không thấu. Ông ta vẫn đi theo Lão gia bao nhiêu năm, cũng thầm tự hào mình hiểu rõ mọi người trong phủ này, nhưng hiện tại, lại có chút hoài nghi đối với bản thân.
“Thời tiết lạnh thế này, ta không muốn ở lại đây lâu đâu, cũng không tâm tư nghe ông tán gẫu việc nhà. Nếu có tin tức tốt, thì mau nói, không có, liền lăn! Có điều, bản thân ta vốn có lòng dạ hẹp hòi, lại thích gây huyên náo, một khi đã biết chuyện gì sẽ đi ra ngoài nói một chút! Được rồi, ta đã quên nói cho ông biết, bởi vì chuyện kia mà tính tình của ta trở nên hỉ nộ vô thường, không chừng sẽ làm ra chuyện gì không hay đâu đấy!”. Hòa Linh chân thành bộc bạch.
Thôi tổng quản khẽ há miệng: “Kẻ sai khiến Từ đại phu là nhị phu nhân!”
Hòa Linh đột nhiên liền nở nụ cười: “Nhị phu nhân! Ngươi đến viếng mồ mả thì phải đốt tiền vàng, còn muốn lừa quỷ hả!”.
Thôi tổng quản: “Ta chỉ biết hắn khai ra như thế, cũng không thể phán đoán là thật hay giả!”.
“À, vậy sao?”, Hòa Linh đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Thôi tổng quản, gắt gao nhìn thẳng vào ông ta: “Là tổ phụ nói sao? Đây là đáp án mà người mong muốn đúng không? Cũng là đáp án thích hợp nhất?”. Trào phúng cười, Hòa Linh tiếp tục nói: “Thứ ta muốn, chính là câu trả lời của Từ đại phu, mà không phải cái gọi là đáp án thích hợp nhất. Ông đã không muốn nói, vậy thì đi đi!”. Vung tay áo, Hòa Linh liền đi thẳng.
Thôi tổng quản nhịn không được truy vấn: “Người biết chuyện năm ấy từ đâu?”
Hòa Linh quay đầu, ngây thơ cười cười: “Ông cứ chậm rãi chờ đi, chờ nhi tử của Phong nương......”. Tạm dừng một chút, Hòa Linh tiếp tục nói: “Nhi tử của ông, trở về báo thù!”. Nàng gằn từng tiếng, sau đó cười ngọt ngào: “Có lẽ, đây cũng là một sự kiện cực vì thú vị!”.
“Thôi Ngọc không chết?” Thôi tổng quản lúc này cực kỳ bàng hoàng sửng sốt.
“Hắn đương nhiên sẽ không chết, bởi vì, người phải chết là ông!”
“Tứ phu nhân. độc thủ phía sau màn là Tứ phu nhân!”. Thôi tổng quản không hề chần chừ nói tiếp: “Thôi Ngọc, ta muốn biết tung tích của nó!”. Thôi tổng quản đột nhiên quỳ xuống: “Ta chỉ muốn hỏi tung tích của Thôi Ngọc. Nó muốn giết ta cũng không sao cả, ta chỉ cầu được gặp mặt nó một lần!”.
Hòa Linh cười: “Như vậy mới phải chứ! Muốn lấy đáp án từ người khác thì phải xem chính mình có thể trả lại bao nhiêu!”. Cuối cùng cũng không mỉm cười nữa: “Thôi Ngọc được Thần Cơ Doanh Triệu Ninh thu dưỡng, hắn đã đổi tên thành Triệu Kỳ. Hiện tại đang ở biên cương!”.
Thôi tổng quản nỉ non: “Triệu Ninh, đúng rồi, lúc ấy quả thật Triệu Ninh có cơ hội mang hắn đi, quả thật là vậy!”. Ông ta ngẩng đầu, hết sức nghiêm túc: “Đa tạ ngũ tiểu thư đã báo cho!”.
Hòa Linh lắc đầu: “Muốn cảm ơn thì miễn đi. Ta rất ghét khách khí, chúng ta có qua có lại mà thôi. Ông giúp ta, ta tất nhiên sẽ giúp ông. Lần đầu tiên, hợp tác vui vẻ!”.
Thôi tổng quản nhạy bén đáp: “Ngũ tiểu thư chẳng lẽ còn muốn có lần thứ hai!”
Hòa Linh: “Núi không chuyển thủy nước chuyển, ai có thể đoán trước được tương lai! Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ông cũng biết thân thể này vốn yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt!”.
Thôi tổng quản rời đi, Hòa Linh nghĩ tới chuyện đời trước, Thôi Ngọc tới giết Thôi tổng quản, lúc đó mọi người mới biết hóa ra Thôi tổng quản còn có một nhi tử. Bọn họ ai cũng nghĩ rằng ông ta không thành thân, cô độc cả đời, nhưng nào ngờ trong quá khứ người này đã từng yêu một nữ tử tên là Phong nương, hơn nữa có cả nhi tử, có điều vạn không nghĩ tới, nữ nhân kia lại là mật tám của địch quốc. Sau đó ông ta đã tự tay giết chết Phong nương.
“Tứ thẩm!”, Hòa Linh vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mặt càng thêm lạnh lùng.
“Quả thật không thể nào ngờ được, Tứ phu nhân lại là kẻ chủ mưu đứng đằng sau, nhưng Từ đại phu đã chết, lời Thôi tổng quản nói có thể tin tưởng được sao? Tứ phu nhân bình thường vẫn ôn ôn nhu nhu thật sự không giống với loại người như vậy!”. Xảo Âm chần chừ một lúc, mới mở miệng nói.
Hòa Linh ở bên cạnh khẽ cười yếu ớt, cái gì cũng không nói, đi thẳng vào nội thất.
Xảo Nguyệt và Xảo Âm khó hiểu nhìn nhau, bọn họ càng ngày càng không hiểu tiểu thư, có điều không hiểu thì không hiểu, chỉ cần đi theo tiểu thư là được.
Gần đây Phủ tướng quân thật sự phát sinh rất nhiều chuyện, mà việc này, phần lớn đều phát sinh từ vụ hạ độc kia, nay Từ đại phu đã chết, hết thảy tựa hồ cũng đều tan thành mây khói.
Mười ngày sau, Hòa Linh dường như đã “khỏe lên”, cùng lúc đó, Hòa Tuyết cũng được bỏ lệnh cấm túc. Trong khoảng thời gian thân mình Hòa Linh không tốt này, cũng không hề tiếp xúc với các tỷ muội khác, đợi đến khi khỏe lên có thể đi thỉnh an thì cũng đã nửa tháng không gặp mặt. Qua đợt tĩnh dưỡng này hai má Hòa Lình cũng đã nhiều hơn chút thịt, thoạt nhìn càng đẹp mắt.
“Đại tỷ cũng đã trở lại!”. Hòa Linh thân thiết lại gần.
Hòa Mai là nữ nhi đại phòng, năm kia gả cho trưởng tôn nhà Vương Thượng thư, năm trước mới sinh được nhi tử, cũng xem như là cầm sắt cùng minh.
Đại phu nhân Chu thị cười vừa lòng, nói: “Mấy ngày nữa là đến sinh thần của phụ thân, Mai nhi vẫn ghi nhớ trong lòng, nói là muốn lại đây xem có thể giúp đỡ được việc gì hay không. Đại thọ sáu mươi, không thể nào qua loa được. Con bé tuy đã gả ra ngoài, nhưng phận con cháu, tất nhiên muốn góp chút thành ý!”.
Lời nói này rất thỏa đáng, Lão phu nhân vừa lòng mỉm cười: “Mai nhi có tâm. Nhưng mà, trong phủ nhiều người như vậy không khiến Mai nhi phải mệt nhọc làm gì. Có tâm như thế là được rồi!”.
Hòa Mai rụt rè cười, đáp: “Đây là việc cháu gái nên làm.”
“Đại tỷ tỷ!”, Hòa Tuyết vừa vào cửa, đã nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng Hòa Mai: “Đại tỷ, tỷ đã trở lại. Tuyết Nhi nhớ tỷ muốn chết!”. Lại nói đến cũng lạ, Hòa Tuyết tuy không dễ chugn đụng với những tỷ muội khác nhưng lại rất thích vị đại tỷ này.
Hòa Linh ngồi ở bên cạnh Hòa Mai, bị Hòa Tuyết va vào, suýt nữa ngã sấp xuống, nàng phủi phủi chỗ vừa bị Hòa Tuyết chạm qua, tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười, nhưng thái độ ghét bỏ vô cùng rõ ràng. Hòa Tuyết vẫn chưa phát hiện, nhưng những người khác sao có thể nhìn không ra chứ!
Tứ phu nhân thoáng lúng túng, có điều chỉ trong nháy mắt liền tiếp tục khôi phục vẻ ôn nhu tươi cười. Trừ bà ta ra, những người khác cũng cảm thấy khó xử, chỉ có Hòa Linh vẫn cứ hồn nhiên đơn thuần y như lúc đầu.
Nhị phu nhân Phương thị thấy thế, chỉ e thiên hạ không loạn, châm ngòi nói: “Ai ui, Linh nhi, thân mình của con đúng là vẫn còn yếu quá, không có việc gì chứ?”.
Lão phu nhân ghét bỏ trừng mắt nhìn Phương thị một cái, người kia thấy thế liền nhỏ giọng nói: “Ta cũng chỉ quan tâm đến Linh nhi mà thôi, xông mạnh như vậy, không đau chết mới lạ!”.
Vẻ mặt Hòa Linh cảm động: “Vẫn là Nhị bá mẫu quan tâm đến ta!”
“Ngươi có ý gì!”, Hòa Tuyết ngay cả giả bộ cũng không thèm, vốn ít tuổi nhất nên từ trước tới nay vẫn luôn tùy hứng, cũng chỉ ở trước mặt tổ mẫu Vương thị mới ra vẻ một chút. Tuy nhiên sau khi bị cấm túc nửa tháng, oán niệm với Hòa Linh đã chất cao như núi. Nhất thời quên mất lời mẫu thân dặn dò, trực tiếp trở mặt.
Hòa Linh cũng không thèm để ý, nghiêng đầu nói với Hòa Chân, Hòa Khánh ở bên cạnh: “Mấy ngày qua thân thể muội không tốt, chúng ta cũng đã lâu chưa hàn huyên với nhau, không bằng hôm nay tán gẫu một chút?”.
Hòa Chân cười trừ đáp: “Được thôi!”
Hòa Tuyết tức giận mắng: “Sở Hòa Linh, ngươi có nghe thấy ta nói hay không!”
Hòa Linh vô tội hỏi lại: “Muội đang nói chuyện với ta sao? Ta còn không biết đấy!”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Tuyết, quát: “Quy củ đâu rồi? Nữ nhi gia hô to gọi nhỏ, xúc động lỗ mãng, ngươi đây là đang làm gì. Trong nhà dạy ngươi như vậy hay sao?”
Hòa Tuyết ủy khuất dậm chân: “Tổ mẫu, đều là lỗi của Hòa Linh, tỷ ấy......”
Tứ phu nhân nghiêm khắc lên tiếng: “Hòa Tuyết, bình thường ta dạy con hành xử như vậy sao?”.
Tứ phu nhân mở miệng, Hòa Tuyết lập tức an tĩnh lại, nhưng vẫn ủy khuất rơi nước mắt.
Hòa Linh ngồi ở một bên, nhàn nhã nói: “Hòa Tuyết thật nghe lời Tứ thẩm!”. Sau đó cũng không nói thêm nữa, nhưng lời này nghe vào tai lại thấy có gì đó không đúng. Lão phu nhân trách cứ Hòa Tuyết, nàng ta còn muốn cãi lại, thế mà Tứ phu nhân vừa mở miệng liền ngoan ngoãn không nói câu nào, chỉ điểm ấy thôi đã làm cho người ta thấy không thoải mái.
Nhị phu nhân lập tức hùa vào: “Đúng vậy, thật sự là rất biết nghe lời! Mẫu thân, không phải ta muốn nói nàng không nghe lời của người đâu!”. Cuối cùng vẫn kéo lão phu nhân vào, kiểu giấu đầu lòi đuôi này thật đúng là làm cho người ta “Vui sướng”.
“Không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu!”. Lão phu nhân nhìn chằm chằm con dâu thứ hai, gằn từng tiếng.
Nhị phu nhân bị ghét bỏ, co rúm lại một chỗ, mếu máo không nói nên lời.
Hòa Linh cũng không nói gì cả, chỉ xoay xoay vòng ngọc trên tay, cảm nhận được được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của lão phu nhân nàng liền ngẩng đầu, nhu thuận cười cười.
Quả nhiên, hệt như nàng đã đoán, Sở lão tướng quân sẽ không tha cho Từ đại phu, biết được tin người nọ đã chết, Hòa Linh vẫn hết sức bình tĩnh. Lúc phụ thân Sở Phi lại đây thăm nàng, có nói vài lời trấn an, thì trong nháy mắt nàng liền hiểu.
Phụ thân nàng không hy vọng sự tình nháo lớn lên, kiếp trước ngại phụ thân khó xử, trên có ca ca, dưới có đệ đệ, ông đứng ở giữa đương nhiên ít được chú ý nhất. Bởi vậy lại càng chú trọng hài hòa, khi đó hiểu được điểm ấy cũng không truy cứu nữa, nhưng hiện tại lại cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Bạc đãi nữ nhi của chính mình để lấy lòng những người khác thật sự là một người quá mức vô năng. Kiếp trước nàng nghĩ phụ thân vì hòa thuận gia đình mà nuốt uất hận vào trong nhưng kiếp này để ý kỹ, ông ấy chưa hẳn đã đoán được mục tiêu cuối cùng vốn là nàng. Nếu đã như thế ắt hẳn cũng không để ý đến vụ độc sát vừa rồi!
Tuy rằng nội tâm chán ghét, nhưng ngoài mặt, Hòa Linh vẫn nhu thuận nghe theo.
“Tiểu thư, Thôi tổng quản đã tới!”
Hòa Linh phủ thêm áo choàng, dáng vẻ yếu đuối, bước ra bên ngoài, đã thấy Thôi tổng quản đứng chờ sẵn, thân hình vô cùng gầy yếu, hai má không một chút thịt, mái tóc hoa râm, cằm thì nhọn hoắt nhưng bù lại rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Nô tài ra mắt Ngũ tiểu thư!”.
Hòa Linh rụt rè ngồi vào ghế, ho khan vài tiếng, chớp chớp mắt nói: “Ta nghĩ, Thôi tổng quản ngài nhất định là đến thông báo cho ta tin tức tốt!”.
Thôi tổng quản nhìn về phía Xảo Nguyệt, Xảo Âm, Hòa Linh thấy thế liền thản nhiên nói: “Ngươi cứ nói đi, không việc gì đâu!”.
Thôi tổng quản châm chọc cười lên tiếng: “Ngũ tiểu thư thật tín nhiệm hai nha đầu này!”
Hòa Linh khó hiểu nhìn ông ta, đáp: “Nếu không thích, thì xử lý là xong! Có vấn đề gì đâu chứ!”
Thôi tổng quản ngây người, qua nửa ngày mới phản ứng lại, có thể nói ông ta đã nhìn Ngũ tiểu thư từng bước từng bước trưởng thành, nhưng hiện tại người trước mặt lại khiến ông ta nhìn không thấu. Ông ta vẫn đi theo Lão gia bao nhiêu năm, cũng thầm tự hào mình hiểu rõ mọi người trong phủ này, nhưng hiện tại, lại có chút hoài nghi đối với bản thân.
“Thời tiết lạnh thế này, ta không muốn ở lại đây lâu đâu, cũng không tâm tư nghe ông tán gẫu việc nhà. Nếu có tin tức tốt, thì mau nói, không có, liền lăn! Có điều, bản thân ta vốn có lòng dạ hẹp hòi, lại thích gây huyên náo, một khi đã biết chuyện gì sẽ đi ra ngoài nói một chút! Được rồi, ta đã quên nói cho ông biết, bởi vì chuyện kia mà tính tình của ta trở nên hỉ nộ vô thường, không chừng sẽ làm ra chuyện gì không hay đâu đấy!”. Hòa Linh chân thành bộc bạch.
Thôi tổng quản khẽ há miệng: “Kẻ sai khiến Từ đại phu là nhị phu nhân!”
Hòa Linh đột nhiên liền nở nụ cười: “Nhị phu nhân! Ngươi đến viếng mồ mả thì phải đốt tiền vàng, còn muốn lừa quỷ hả!”.
Thôi tổng quản: “Ta chỉ biết hắn khai ra như thế, cũng không thể phán đoán là thật hay giả!”.
“À, vậy sao?”, Hòa Linh đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Thôi tổng quản, gắt gao nhìn thẳng vào ông ta: “Là tổ phụ nói sao? Đây là đáp án mà người mong muốn đúng không? Cũng là đáp án thích hợp nhất?”. Trào phúng cười, Hòa Linh tiếp tục nói: “Thứ ta muốn, chính là câu trả lời của Từ đại phu, mà không phải cái gọi là đáp án thích hợp nhất. Ông đã không muốn nói, vậy thì đi đi!”. Vung tay áo, Hòa Linh liền đi thẳng.
Thôi tổng quản nhịn không được truy vấn: “Người biết chuyện năm ấy từ đâu?”
Hòa Linh quay đầu, ngây thơ cười cười: “Ông cứ chậm rãi chờ đi, chờ nhi tử của Phong nương......”. Tạm dừng một chút, Hòa Linh tiếp tục nói: “Nhi tử của ông, trở về báo thù!”. Nàng gằn từng tiếng, sau đó cười ngọt ngào: “Có lẽ, đây cũng là một sự kiện cực vì thú vị!”.
“Thôi Ngọc không chết?” Thôi tổng quản lúc này cực kỳ bàng hoàng sửng sốt.
“Hắn đương nhiên sẽ không chết, bởi vì, người phải chết là ông!”
“Tứ phu nhân. độc thủ phía sau màn là Tứ phu nhân!”. Thôi tổng quản không hề chần chừ nói tiếp: “Thôi Ngọc, ta muốn biết tung tích của nó!”. Thôi tổng quản đột nhiên quỳ xuống: “Ta chỉ muốn hỏi tung tích của Thôi Ngọc. Nó muốn giết ta cũng không sao cả, ta chỉ cầu được gặp mặt nó một lần!”.
Hòa Linh cười: “Như vậy mới phải chứ! Muốn lấy đáp án từ người khác thì phải xem chính mình có thể trả lại bao nhiêu!”. Cuối cùng cũng không mỉm cười nữa: “Thôi Ngọc được Thần Cơ Doanh Triệu Ninh thu dưỡng, hắn đã đổi tên thành Triệu Kỳ. Hiện tại đang ở biên cương!”.
Thôi tổng quản nỉ non: “Triệu Ninh, đúng rồi, lúc ấy quả thật Triệu Ninh có cơ hội mang hắn đi, quả thật là vậy!”. Ông ta ngẩng đầu, hết sức nghiêm túc: “Đa tạ ngũ tiểu thư đã báo cho!”.
Hòa Linh lắc đầu: “Muốn cảm ơn thì miễn đi. Ta rất ghét khách khí, chúng ta có qua có lại mà thôi. Ông giúp ta, ta tất nhiên sẽ giúp ông. Lần đầu tiên, hợp tác vui vẻ!”.
Thôi tổng quản nhạy bén đáp: “Ngũ tiểu thư chẳng lẽ còn muốn có lần thứ hai!”
Hòa Linh: “Núi không chuyển thủy nước chuyển, ai có thể đoán trước được tương lai! Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ông cũng biết thân thể này vốn yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt!”.
Thôi tổng quản rời đi, Hòa Linh nghĩ tới chuyện đời trước, Thôi Ngọc tới giết Thôi tổng quản, lúc đó mọi người mới biết hóa ra Thôi tổng quản còn có một nhi tử. Bọn họ ai cũng nghĩ rằng ông ta không thành thân, cô độc cả đời, nhưng nào ngờ trong quá khứ người này đã từng yêu một nữ tử tên là Phong nương, hơn nữa có cả nhi tử, có điều vạn không nghĩ tới, nữ nhân kia lại là mật tám của địch quốc. Sau đó ông ta đã tự tay giết chết Phong nương.
“Tứ thẩm!”, Hòa Linh vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mặt càng thêm lạnh lùng.
“Quả thật không thể nào ngờ được, Tứ phu nhân lại là kẻ chủ mưu đứng đằng sau, nhưng Từ đại phu đã chết, lời Thôi tổng quản nói có thể tin tưởng được sao? Tứ phu nhân bình thường vẫn ôn ôn nhu nhu thật sự không giống với loại người như vậy!”. Xảo Âm chần chừ một lúc, mới mở miệng nói.
Hòa Linh ở bên cạnh khẽ cười yếu ớt, cái gì cũng không nói, đi thẳng vào nội thất.
Xảo Nguyệt và Xảo Âm khó hiểu nhìn nhau, bọn họ càng ngày càng không hiểu tiểu thư, có điều không hiểu thì không hiểu, chỉ cần đi theo tiểu thư là được.
Gần đây Phủ tướng quân thật sự phát sinh rất nhiều chuyện, mà việc này, phần lớn đều phát sinh từ vụ hạ độc kia, nay Từ đại phu đã chết, hết thảy tựa hồ cũng đều tan thành mây khói.
Mười ngày sau, Hòa Linh dường như đã “khỏe lên”, cùng lúc đó, Hòa Tuyết cũng được bỏ lệnh cấm túc. Trong khoảng thời gian thân mình Hòa Linh không tốt này, cũng không hề tiếp xúc với các tỷ muội khác, đợi đến khi khỏe lên có thể đi thỉnh an thì cũng đã nửa tháng không gặp mặt. Qua đợt tĩnh dưỡng này hai má Hòa Lình cũng đã nhiều hơn chút thịt, thoạt nhìn càng đẹp mắt.
“Đại tỷ cũng đã trở lại!”. Hòa Linh thân thiết lại gần.
Hòa Mai là nữ nhi đại phòng, năm kia gả cho trưởng tôn nhà Vương Thượng thư, năm trước mới sinh được nhi tử, cũng xem như là cầm sắt cùng minh.
Đại phu nhân Chu thị cười vừa lòng, nói: “Mấy ngày nữa là đến sinh thần của phụ thân, Mai nhi vẫn ghi nhớ trong lòng, nói là muốn lại đây xem có thể giúp đỡ được việc gì hay không. Đại thọ sáu mươi, không thể nào qua loa được. Con bé tuy đã gả ra ngoài, nhưng phận con cháu, tất nhiên muốn góp chút thành ý!”.
Lời nói này rất thỏa đáng, Lão phu nhân vừa lòng mỉm cười: “Mai nhi có tâm. Nhưng mà, trong phủ nhiều người như vậy không khiến Mai nhi phải mệt nhọc làm gì. Có tâm như thế là được rồi!”.
Hòa Mai rụt rè cười, đáp: “Đây là việc cháu gái nên làm.”
“Đại tỷ tỷ!”, Hòa Tuyết vừa vào cửa, đã nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng Hòa Mai: “Đại tỷ, tỷ đã trở lại. Tuyết Nhi nhớ tỷ muốn chết!”. Lại nói đến cũng lạ, Hòa Tuyết tuy không dễ chugn đụng với những tỷ muội khác nhưng lại rất thích vị đại tỷ này.
Hòa Linh ngồi ở bên cạnh Hòa Mai, bị Hòa Tuyết va vào, suýt nữa ngã sấp xuống, nàng phủi phủi chỗ vừa bị Hòa Tuyết chạm qua, tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười, nhưng thái độ ghét bỏ vô cùng rõ ràng. Hòa Tuyết vẫn chưa phát hiện, nhưng những người khác sao có thể nhìn không ra chứ!
Tứ phu nhân thoáng lúng túng, có điều chỉ trong nháy mắt liền tiếp tục khôi phục vẻ ôn nhu tươi cười. Trừ bà ta ra, những người khác cũng cảm thấy khó xử, chỉ có Hòa Linh vẫn cứ hồn nhiên đơn thuần y như lúc đầu.
Nhị phu nhân Phương thị thấy thế, chỉ e thiên hạ không loạn, châm ngòi nói: “Ai ui, Linh nhi, thân mình của con đúng là vẫn còn yếu quá, không có việc gì chứ?”.
Lão phu nhân ghét bỏ trừng mắt nhìn Phương thị một cái, người kia thấy thế liền nhỏ giọng nói: “Ta cũng chỉ quan tâm đến Linh nhi mà thôi, xông mạnh như vậy, không đau chết mới lạ!”.
Vẻ mặt Hòa Linh cảm động: “Vẫn là Nhị bá mẫu quan tâm đến ta!”
“Ngươi có ý gì!”, Hòa Tuyết ngay cả giả bộ cũng không thèm, vốn ít tuổi nhất nên từ trước tới nay vẫn luôn tùy hứng, cũng chỉ ở trước mặt tổ mẫu Vương thị mới ra vẻ một chút. Tuy nhiên sau khi bị cấm túc nửa tháng, oán niệm với Hòa Linh đã chất cao như núi. Nhất thời quên mất lời mẫu thân dặn dò, trực tiếp trở mặt.
Hòa Linh cũng không thèm để ý, nghiêng đầu nói với Hòa Chân, Hòa Khánh ở bên cạnh: “Mấy ngày qua thân thể muội không tốt, chúng ta cũng đã lâu chưa hàn huyên với nhau, không bằng hôm nay tán gẫu một chút?”.
Hòa Chân cười trừ đáp: “Được thôi!”
Hòa Tuyết tức giận mắng: “Sở Hòa Linh, ngươi có nghe thấy ta nói hay không!”
Hòa Linh vô tội hỏi lại: “Muội đang nói chuyện với ta sao? Ta còn không biết đấy!”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Tuyết, quát: “Quy củ đâu rồi? Nữ nhi gia hô to gọi nhỏ, xúc động lỗ mãng, ngươi đây là đang làm gì. Trong nhà dạy ngươi như vậy hay sao?”
Hòa Tuyết ủy khuất dậm chân: “Tổ mẫu, đều là lỗi của Hòa Linh, tỷ ấy......”
Tứ phu nhân nghiêm khắc lên tiếng: “Hòa Tuyết, bình thường ta dạy con hành xử như vậy sao?”.
Tứ phu nhân mở miệng, Hòa Tuyết lập tức an tĩnh lại, nhưng vẫn ủy khuất rơi nước mắt.
Hòa Linh ngồi ở một bên, nhàn nhã nói: “Hòa Tuyết thật nghe lời Tứ thẩm!”. Sau đó cũng không nói thêm nữa, nhưng lời này nghe vào tai lại thấy có gì đó không đúng. Lão phu nhân trách cứ Hòa Tuyết, nàng ta còn muốn cãi lại, thế mà Tứ phu nhân vừa mở miệng liền ngoan ngoãn không nói câu nào, chỉ điểm ấy thôi đã làm cho người ta thấy không thoải mái.
Nhị phu nhân lập tức hùa vào: “Đúng vậy, thật sự là rất biết nghe lời! Mẫu thân, không phải ta muốn nói nàng không nghe lời của người đâu!”. Cuối cùng vẫn kéo lão phu nhân vào, kiểu giấu đầu lòi đuôi này thật đúng là làm cho người ta “Vui sướng”.
“Không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu!”. Lão phu nhân nhìn chằm chằm con dâu thứ hai, gằn từng tiếng.
Nhị phu nhân bị ghét bỏ, co rúm lại một chỗ, mếu máo không nói nên lời.
Hòa Linh cũng không nói gì cả, chỉ xoay xoay vòng ngọc trên tay, cảm nhận được được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của lão phu nhân nàng liền ngẩng đầu, nhu thuận cười cười.
Bình luận facebook