Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Đừng mà!”, Hòa Linh choàng tỉnh ngồi bật dậy, Xảo Âm, Xảo Nguyệt lập tức đi đến hỏi: “Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?”.
Hòa Linh kinh ngạc tìm kiếm khắp xung quanh, làm gì còn hắc y nhân nào. Lúc này trời đã sáng trắng, nàng sờ sờ lên cổ, vội vàng nói: “Lấy gương đến đây cho ta!”.
Trong gương, cổ nàng vẫn trắng nõn như thường, thậm chí ngay cả một dấu tay cũng không có, tựa như hết thảy mọi chuyện đêm qua đều là ác mộng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, Hòa Linh vung tay ném chiếc gương đi.
Gương “Lạch cạch” rơi xuống đất, vỡ tan.
“Hòa Linh, con làm cái gì vậy!”, Lan thị đến thăm nữ nhi vừa bước qua cửa, hoảng sợ vén rèm lên. Vỗ ngực nhíu mày, trách cứ.
Tinh thần Hòa Linh đã dịu đi phần nào, ủy khuất nhìn Lan thị nói: “Nương, người nói xem, đến tột cùng con có thể khỏe lên hay không!”.
Lan thị lắp bắp kinh hãi, bà không thể tin nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Con, con nói bậy bạ gì đấy?”.
Hòa Linh đặt chân trần xuống đât, hất mặt lên đáp: “Con biết cả rồi!”. Tuy đã cố gắng kìm chế, nhưng nước mắt vẫn dâng lên, cuối cùng vẫn rơi xuống.
Lan thị nắm chặt khăn tay, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin, hôm qua bà đã cảm thấy Hòa Linh có chút kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, nhưng hiện tại nhìn biểu tình kia của nữ nhi, rõ ràng là đã biết tất cả. Lan thị cố làm bộ như không có gì quát: “Con nói bậy bạ gì thế! Biết cái gì chứ?”.
Hòa Linh cúi thấp đầu xuống, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi trên bàn chân trắng nõn: “Con biết mình bị trúng độc rất nặng, sẽ không thể nào khỏe lên được, có lẽ chỉ sống được 10 năm nữa, lại còn không thể sinh con, mọi chuyện con đều biết hết!”.
Hòa Linh nói ra hết thảy, rồi ôm đầu gối ngồi xuống: “Vì sao, vì sao nương lại gạt con chứ, vì sao chứ?”. Tiểu cô nương khóc nấc lên cực kỳ bi thảm.
Lan thị cũng vội vàng ngồi xuống theo, ôm Hòa Linh vào trong ngực, rơi lệ trấn an: “Linh nhi, con nghe ai nói bậy thế, làm gì có chuyện như vậy, con vẫn rất tốt mà! Chỉ cần chịu khó uống thuốc, tĩnh dưỡng, sẽ không có việc gì!”
“Người gạt con!”, Hòa Linh kịch liệt ngẩng đầu: “Chuyện này do phu nhân của Từ đại phu nói ra, chẳng lẽ lại là giả?”.
Lan thị không thể tin, hỏi lại: “Từ đại phu?”
Hòa Linh kích động: “Lúc Xảo Nguyệt về thăm nhà đã nghe người ta nói như thế, con nghĩ, hiện tại chuyện này đã ồn ào huyên náo truyền đi khắp nơi rồi? Con......”, Hòa Linh chưa nói xong đã ngất đi.
......
Phủ Tướng quân lúc này đã loạn hết cả lên, Ngũ tiểu thư vừa ngất xỉu nhưng Sở Phi lại không mời Từ đại phu, mà lại đi thỉnh người khác tới, Lão đại phu kia sau khi bắt mạch thế nhưng lại chẩn đoán khác hoàn toàn. Quả thật là bị trúng độc, nhưng không hề trầm trọng như bọn họ tưởng mà chân chính có độc lại là thứ thuốc trị bệnh kia.
Thật sự là một kích dậy lên ngàn tầng sóng.
Sở lão tướng quân sai người khống chế phu thê Từ đại phu, hơn nữa còn sai người tìm thái y hỗ trợ, thế nhưng kết quả vẫn giống nhau. Có thể thấy được, Từ đại phu đã lừa bọn họ, vì thế Sở lão tướng quân cực kỳ tức giận.
Từ đại phu ở Sở gia đã gần mười năm, cũng vì như thế mới được Sở lão tướng quân tín nhiệm, nhưng hiện tại lại làm ra chuyện như vậy, quả nhiên là làm người ta kinh ngạc không thôi. Hơn thế nữa, tuy lời Từ đại phu nói Ngũ tiểu thư sống không quá 10 năm cũng không thể sinh con là giả. Nhưng người ngoài vẫn không chịu tin, ai nấy cũng đều cho rằng Phủ tướng quân vì muốn che lấp chuyện này nên mới làm thế. Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu như con nhà người khác cũng xảy ra chuyện như vậy, đại để tất cả cũng đều nghĩ như thế cả.
Bên ngoài huyên náo ồn ào, mà người khởi xướng lại đang thảnh thơi uống cháo tổ yến, phân phó Xảo Âm: “Đi hỏi thăm giúp ta, xem tối hôm qua đã có chuyện gì đáng ngờ không? Ví dụ như có nhà ai bị giết hoặc là nhà ai có trộm chẳng hạn!”. Hắc y nhân tối hôm qua vẫn luôn khiến Hòa Linh canh cánh trong lòng, nàng tin chắc bản thân không hềê nằm mơ, cũng không phải choáng váng hồ đồ đến mức không phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thực.
Tối hôm qua không phải mơ, người kia cũng không phải là tên câm điếc, hắn ta không nói lời nào, hoàn toàn là vì sợ lộ giọng nói của mình, mà bản thân nàng sở dĩ bảo hắn ta câm điếc, chính là muốn tạo cho hắn một ảo giác tâm lý.
Xảo Âm lĩnh mệnh rời đi, Xảo Nguyệt khẽ thưa: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn lén thấy tam gia nhốt phu thê Từ đại phu ở hậu viện. Có lẽ ngài ấy sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu!”.
Hòa Linh nhướng mày: “Đã có lá gan hại người thì phải có gan gánh vác hậu quả. Ngươi không cần nhìn nữa, Từ đại phu sống không quá đêm nay đâu, tối thiểu, tổ phụ sẽ không để cho lão ta sống!”.
Xảo Nguyệt khó hiểu, hỏi: “Chẳng lẽ Lão gia không muốn tìm hiểu người chân chính hạ độc phía sau là ai sao?”. Nàng ta càng nghĩ càng tức giận: “Hạ độc hại người, chắc chắn sẽ không phải tự lão ta ra tay? Chuyện này tất nhiên có người sai khiến đằng sau. Không tìm ra loại tiểu nhân tâm địa ác độc kia, về sau nếu như họ lại tiếp tục hại người nữa thì phải làm sao! Hơn nữa, hơn nữa chuyện này bắt đầu là vì bát cháo có độc kia, cho dù không quan tâm đến người thì vì Tam gia cũng phải tra cho rõ chứ!”.
Hòa Linh như có như không mỉm cười nói: “Ngươi không hiểu đâu, lui xuống đi!”
Xảo Nguyệt làm sao biết được, bát cháo kia, không hề chuẩn bị cho phụ thân nàng mà kỳ thật vẫn luôn nhằm bản thân Hòa Linh! Phụ thân nàng không thích ăn đồ ngọt, cho dù có đưa đến, chưa chắc sẽ uống, nhưng nàng thì không như vậy. Từ nhỏ đã thích cháo ngọt, hơn nữa canh giờ đến thư phòng cũng được tính toán tỉ mỉ. Phụ thân không thích cháo ngọt nên sẽ cho nàng, chắc chắn sẽ như thếê. Cho nên, người chân chính bị người ta nhằm vào chính là nàng, nàng mà trúng độc, mới có thể tiếp tục ra tay hạ độc.
Hơn nữa Hòa Linh nghĩ, cùng với sự kiện trúng độc kia họ còn muốn mọi chuyện huyên náo lớn hơn nữa. Từ đại phu cũng hy vọng lấy cớ “Trị liệu” này mà vơ vét tiền bạc từ nương nàng, một mũi tên trúng hai con nhạn. Chỉ tiếc, có đôi khi người quá tự tin sẽ chỉ khiến mình chết không có chỗ chôn.
Đời trước, nàng cũng không biết người sai khiến hạ độc lần này là ai, sự tình mãi đến hai năm sau mới sáng tỏ, sau đó Tổ phụ của nàng giết chết Từ đại phu, rồi nói với người ngoài là ông ta vì muốn đạt được càng nhiều tiền bạc mới nảy ra chủ ý này.
Giải thích như thế Hòa Linh sao có thể tin được. Khi đó nàng liền hiểu, người muốn giết chết mình, nhất định đang ở trong phủ. Sống lại lần nữa, cái gì cũng đều không thay đổi nhưng tựa như lại đang thay đổi tất cả, Hòa Linh vừa ăn tổ yến, vừa mỉm cười ngọt ngào.
Kiếp trước nàng lấy đại cục làm trọng cuối cùng cũng không đi điều tra, nhưng đời này sẽ không như thế nữa!
“Xảo Nguyệt!”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
Hòa Linh ngẩng đầu nói: “Ngươi đi gặp Thôi tổng quản, nói với ông ấy rằng ta muốn biết người phía sau sai khiến Từ đại phu kia là ai!”.
Xảo Nguyệt kinh ngạc, Thôi tổng quản là tâm phúc của Lão gia, từ khi còn trẻ đã đi theo bên cạnh, sao có thể giúp bọn họ được chứ!
Hòa Linh: “Nghe nói, năm Chính Đức 15, ở ngoại ô Vĩnh An khai hoang vô cùng tốt!”
Xảo Nguyệt càng ngày càng hiểu tiểu thư nhà bọn họ, nhưng nghĩ đến những lời mà nàng từng nói trước đây, cắn cắn môi, lập tức xuất môn. Tiểu thư có thể biết được bí mật của nàng ta, thì rất có khả năng biết được chuyện người khác.
......................................................................................................
Phủ Túc Thành Hầu.
Phủ Túc Thành Hầu tọa lạc tại trung tâm thành Vĩnh An vô cùng phồn hoa, cổng lớn trang nghiêm, nhớ năm đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ thì nơi này chính là Tứ vương phủ, sau khi Hoàng thượng lên ngôi, lại bị bỏ không. Người người đều nói, đất này có phong thuỷ cực tốt, nhưng cũng chính vì phong thuỷ tốt như vật, vào năm Chính Đức thứ tám Hoàng thượng liền ban cho Trưởng công chúa Vinh Hoa.
Sau này, Phò mã cũng đặc biệt được phong làm Túc Thành hầu, điều này chưa bao giờ có trong lịch sử.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có gì không đúng, ai mà không biết, Hoàng thượng thương yêu nhất nữ nhi này. Mà năm đó, cũng bởi vì Trưởng công chúa này, Hoàng thượng mới có thể thuận lợi đăng cơ. Quả thật là “cân quắc không nhượng tu mi”* (Nữ nhân không kém gì trượng phu).
Mà Trưởng công chúa Vinh Hoa chỉ có duy nhất một nam nhi, danh chấn kinh thành, Hàn Mộc công tử - Lục Hàn. Lục Hàn, tự Hàn Mộc.
Lúc này, Cao Chí Tân vội vàng xuyên qua rừng trúc xanh mướt, chủ nhân phủ Túc Thành hầu lịch sự tao nhã, thích nhất là trồng hoa cỏ, mặc dù bề ngoài nhìn trang nghiêm tráng lệ, nhưng bên trong chỉ có cây cối chim chóc đan xen giữa những đình viện chằng chịt toát ra hương vị thanh nhã không ngờ.
“Công tử các ngươi đâu!”, người kia dừng lại hỏi.
Vừa dứt lời, không đợi người hầu đáp lại đã thấy cách đó không xa Lục Hàn đang chăm chú tu bổ hoa cỏ, cực kỳ chuyên tâm.
Hắn ta bước đến, cười ngây ngô: “Biểu ca tỉa cây, thật đúng là bất phàm.”
Tay Lục Hàn vẫn chưa ngừng động tác, thản nhiên nói: “Điều tra thế nào rồi!”.
Cao Chí Tân “khụ” một tiếng, mới nói: “Sở Hòa Linh, Ngũ tiểu thư tam phòng, nữ nhi của Sở Phi. Xinh đẹp như hoa, tính cách thông tuệ, đối với tỷ muội dịu dàng nhường nhịn, là một người không tệ. Gần đây bởi vì ăn nhầm đồ ngọt mà trúng độc. Tính cách có chút biến hóa, nhưng nói tóm lại, vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần khiến người thương yêu.”. Bẩm báo xong, hắn ta thoáng chần chừ: “Sao huynh lại muốn điều tra nàng ấy?”.
Lục Hàn buông kéo, cười như không cười nhìn về phía Cao Chí Tân khiến người nào đó thầm mặc cảm, cho dù là biểu huynh đệ nhưng sao lại khác nhau một trời một vực thế này. Phong thái ung dung, phảng phất như trích tiên sao lại có thể tồn tại trên cùng một người.
“Dịu ngoan? Nhường nhịn? Đơn thuần?”, Lục Hàn hơi nheo mắt lại, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn: “Ta nhớ rõ, mình đã từng nói, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!”.
Cao Chí Tân buồn bực, đáp: “Nhưng đây quả thật là một tiểu cô nương thật sự khiến cho người ta thương tiếc! Đệ cảm thấy nàng ấy rất đáng thương. Tựa như lần này, không biết tiểu cô nương kia về sau phải làm gì bây giờ!”
Lục Hàn không nói lời nào, hắn chợt nghĩ đến tiểu cô nương âm trầm cười lạnh đêm qua, mi liền nhíu lại.
“Tối hôm qua huynh đến phủ tướng quân do thám phải không? Về sau chuyện như vậy cứ để đệ đi làm, nếu huynh thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn, mợ không lột da đệ mới lạ!”. Cao Chí Tân oán niệm.
Trong con ngươi Lục Hàn chợt lóe lên tinh quang, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi đi? Nếu để ngươi đi thì chuyện này liền nguy rồi. Không cẩn thận lại bị ai đó dọa sợ!”. Lục Hàn âm trầm cười lạnh, thật đúng là không phải ai cũng có thể chịu nổi!
Cao Chí Tân vò đầu khó hiểu: “Ý huynh là gì! Huynh cũng biết ta là người thô kệch đừng có mà vòng vo nữa!”.
Lục Hàn lắc đầu, nói: “Thong thả chờ xem đi! Có lẽ sẽ khá thú vị đây!”.
Hòa Linh kinh ngạc tìm kiếm khắp xung quanh, làm gì còn hắc y nhân nào. Lúc này trời đã sáng trắng, nàng sờ sờ lên cổ, vội vàng nói: “Lấy gương đến đây cho ta!”.
Trong gương, cổ nàng vẫn trắng nõn như thường, thậm chí ngay cả một dấu tay cũng không có, tựa như hết thảy mọi chuyện đêm qua đều là ác mộng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, Hòa Linh vung tay ném chiếc gương đi.
Gương “Lạch cạch” rơi xuống đất, vỡ tan.
“Hòa Linh, con làm cái gì vậy!”, Lan thị đến thăm nữ nhi vừa bước qua cửa, hoảng sợ vén rèm lên. Vỗ ngực nhíu mày, trách cứ.
Tinh thần Hòa Linh đã dịu đi phần nào, ủy khuất nhìn Lan thị nói: “Nương, người nói xem, đến tột cùng con có thể khỏe lên hay không!”.
Lan thị lắp bắp kinh hãi, bà không thể tin nhìn chằm chằm Hòa Linh: “Con, con nói bậy bạ gì đấy?”.
Hòa Linh đặt chân trần xuống đât, hất mặt lên đáp: “Con biết cả rồi!”. Tuy đã cố gắng kìm chế, nhưng nước mắt vẫn dâng lên, cuối cùng vẫn rơi xuống.
Lan thị nắm chặt khăn tay, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin, hôm qua bà đã cảm thấy Hòa Linh có chút kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, nhưng hiện tại nhìn biểu tình kia của nữ nhi, rõ ràng là đã biết tất cả. Lan thị cố làm bộ như không có gì quát: “Con nói bậy bạ gì thế! Biết cái gì chứ?”.
Hòa Linh cúi thấp đầu xuống, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi trên bàn chân trắng nõn: “Con biết mình bị trúng độc rất nặng, sẽ không thể nào khỏe lên được, có lẽ chỉ sống được 10 năm nữa, lại còn không thể sinh con, mọi chuyện con đều biết hết!”.
Hòa Linh nói ra hết thảy, rồi ôm đầu gối ngồi xuống: “Vì sao, vì sao nương lại gạt con chứ, vì sao chứ?”. Tiểu cô nương khóc nấc lên cực kỳ bi thảm.
Lan thị cũng vội vàng ngồi xuống theo, ôm Hòa Linh vào trong ngực, rơi lệ trấn an: “Linh nhi, con nghe ai nói bậy thế, làm gì có chuyện như vậy, con vẫn rất tốt mà! Chỉ cần chịu khó uống thuốc, tĩnh dưỡng, sẽ không có việc gì!”
“Người gạt con!”, Hòa Linh kịch liệt ngẩng đầu: “Chuyện này do phu nhân của Từ đại phu nói ra, chẳng lẽ lại là giả?”.
Lan thị không thể tin, hỏi lại: “Từ đại phu?”
Hòa Linh kích động: “Lúc Xảo Nguyệt về thăm nhà đã nghe người ta nói như thế, con nghĩ, hiện tại chuyện này đã ồn ào huyên náo truyền đi khắp nơi rồi? Con......”, Hòa Linh chưa nói xong đã ngất đi.
......
Phủ Tướng quân lúc này đã loạn hết cả lên, Ngũ tiểu thư vừa ngất xỉu nhưng Sở Phi lại không mời Từ đại phu, mà lại đi thỉnh người khác tới, Lão đại phu kia sau khi bắt mạch thế nhưng lại chẩn đoán khác hoàn toàn. Quả thật là bị trúng độc, nhưng không hề trầm trọng như bọn họ tưởng mà chân chính có độc lại là thứ thuốc trị bệnh kia.
Thật sự là một kích dậy lên ngàn tầng sóng.
Sở lão tướng quân sai người khống chế phu thê Từ đại phu, hơn nữa còn sai người tìm thái y hỗ trợ, thế nhưng kết quả vẫn giống nhau. Có thể thấy được, Từ đại phu đã lừa bọn họ, vì thế Sở lão tướng quân cực kỳ tức giận.
Từ đại phu ở Sở gia đã gần mười năm, cũng vì như thế mới được Sở lão tướng quân tín nhiệm, nhưng hiện tại lại làm ra chuyện như vậy, quả nhiên là làm người ta kinh ngạc không thôi. Hơn thế nữa, tuy lời Từ đại phu nói Ngũ tiểu thư sống không quá 10 năm cũng không thể sinh con là giả. Nhưng người ngoài vẫn không chịu tin, ai nấy cũng đều cho rằng Phủ tướng quân vì muốn che lấp chuyện này nên mới làm thế. Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu như con nhà người khác cũng xảy ra chuyện như vậy, đại để tất cả cũng đều nghĩ như thế cả.
Bên ngoài huyên náo ồn ào, mà người khởi xướng lại đang thảnh thơi uống cháo tổ yến, phân phó Xảo Âm: “Đi hỏi thăm giúp ta, xem tối hôm qua đã có chuyện gì đáng ngờ không? Ví dụ như có nhà ai bị giết hoặc là nhà ai có trộm chẳng hạn!”. Hắc y nhân tối hôm qua vẫn luôn khiến Hòa Linh canh cánh trong lòng, nàng tin chắc bản thân không hềê nằm mơ, cũng không phải choáng váng hồ đồ đến mức không phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thực.
Tối hôm qua không phải mơ, người kia cũng không phải là tên câm điếc, hắn ta không nói lời nào, hoàn toàn là vì sợ lộ giọng nói của mình, mà bản thân nàng sở dĩ bảo hắn ta câm điếc, chính là muốn tạo cho hắn một ảo giác tâm lý.
Xảo Âm lĩnh mệnh rời đi, Xảo Nguyệt khẽ thưa: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn lén thấy tam gia nhốt phu thê Từ đại phu ở hậu viện. Có lẽ ngài ấy sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu!”.
Hòa Linh nhướng mày: “Đã có lá gan hại người thì phải có gan gánh vác hậu quả. Ngươi không cần nhìn nữa, Từ đại phu sống không quá đêm nay đâu, tối thiểu, tổ phụ sẽ không để cho lão ta sống!”.
Xảo Nguyệt khó hiểu, hỏi: “Chẳng lẽ Lão gia không muốn tìm hiểu người chân chính hạ độc phía sau là ai sao?”. Nàng ta càng nghĩ càng tức giận: “Hạ độc hại người, chắc chắn sẽ không phải tự lão ta ra tay? Chuyện này tất nhiên có người sai khiến đằng sau. Không tìm ra loại tiểu nhân tâm địa ác độc kia, về sau nếu như họ lại tiếp tục hại người nữa thì phải làm sao! Hơn nữa, hơn nữa chuyện này bắt đầu là vì bát cháo có độc kia, cho dù không quan tâm đến người thì vì Tam gia cũng phải tra cho rõ chứ!”.
Hòa Linh như có như không mỉm cười nói: “Ngươi không hiểu đâu, lui xuống đi!”
Xảo Nguyệt làm sao biết được, bát cháo kia, không hề chuẩn bị cho phụ thân nàng mà kỳ thật vẫn luôn nhằm bản thân Hòa Linh! Phụ thân nàng không thích ăn đồ ngọt, cho dù có đưa đến, chưa chắc sẽ uống, nhưng nàng thì không như vậy. Từ nhỏ đã thích cháo ngọt, hơn nữa canh giờ đến thư phòng cũng được tính toán tỉ mỉ. Phụ thân không thích cháo ngọt nên sẽ cho nàng, chắc chắn sẽ như thếê. Cho nên, người chân chính bị người ta nhằm vào chính là nàng, nàng mà trúng độc, mới có thể tiếp tục ra tay hạ độc.
Hơn nữa Hòa Linh nghĩ, cùng với sự kiện trúng độc kia họ còn muốn mọi chuyện huyên náo lớn hơn nữa. Từ đại phu cũng hy vọng lấy cớ “Trị liệu” này mà vơ vét tiền bạc từ nương nàng, một mũi tên trúng hai con nhạn. Chỉ tiếc, có đôi khi người quá tự tin sẽ chỉ khiến mình chết không có chỗ chôn.
Đời trước, nàng cũng không biết người sai khiến hạ độc lần này là ai, sự tình mãi đến hai năm sau mới sáng tỏ, sau đó Tổ phụ của nàng giết chết Từ đại phu, rồi nói với người ngoài là ông ta vì muốn đạt được càng nhiều tiền bạc mới nảy ra chủ ý này.
Giải thích như thế Hòa Linh sao có thể tin được. Khi đó nàng liền hiểu, người muốn giết chết mình, nhất định đang ở trong phủ. Sống lại lần nữa, cái gì cũng đều không thay đổi nhưng tựa như lại đang thay đổi tất cả, Hòa Linh vừa ăn tổ yến, vừa mỉm cười ngọt ngào.
Kiếp trước nàng lấy đại cục làm trọng cuối cùng cũng không đi điều tra, nhưng đời này sẽ không như thế nữa!
“Xảo Nguyệt!”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
Hòa Linh ngẩng đầu nói: “Ngươi đi gặp Thôi tổng quản, nói với ông ấy rằng ta muốn biết người phía sau sai khiến Từ đại phu kia là ai!”.
Xảo Nguyệt kinh ngạc, Thôi tổng quản là tâm phúc của Lão gia, từ khi còn trẻ đã đi theo bên cạnh, sao có thể giúp bọn họ được chứ!
Hòa Linh: “Nghe nói, năm Chính Đức 15, ở ngoại ô Vĩnh An khai hoang vô cùng tốt!”
Xảo Nguyệt càng ngày càng hiểu tiểu thư nhà bọn họ, nhưng nghĩ đến những lời mà nàng từng nói trước đây, cắn cắn môi, lập tức xuất môn. Tiểu thư có thể biết được bí mật của nàng ta, thì rất có khả năng biết được chuyện người khác.
......................................................................................................
Phủ Túc Thành Hầu.
Phủ Túc Thành Hầu tọa lạc tại trung tâm thành Vĩnh An vô cùng phồn hoa, cổng lớn trang nghiêm, nhớ năm đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ thì nơi này chính là Tứ vương phủ, sau khi Hoàng thượng lên ngôi, lại bị bỏ không. Người người đều nói, đất này có phong thuỷ cực tốt, nhưng cũng chính vì phong thuỷ tốt như vật, vào năm Chính Đức thứ tám Hoàng thượng liền ban cho Trưởng công chúa Vinh Hoa.
Sau này, Phò mã cũng đặc biệt được phong làm Túc Thành hầu, điều này chưa bao giờ có trong lịch sử.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có gì không đúng, ai mà không biết, Hoàng thượng thương yêu nhất nữ nhi này. Mà năm đó, cũng bởi vì Trưởng công chúa này, Hoàng thượng mới có thể thuận lợi đăng cơ. Quả thật là “cân quắc không nhượng tu mi”* (Nữ nhân không kém gì trượng phu).
Mà Trưởng công chúa Vinh Hoa chỉ có duy nhất một nam nhi, danh chấn kinh thành, Hàn Mộc công tử - Lục Hàn. Lục Hàn, tự Hàn Mộc.
Lúc này, Cao Chí Tân vội vàng xuyên qua rừng trúc xanh mướt, chủ nhân phủ Túc Thành hầu lịch sự tao nhã, thích nhất là trồng hoa cỏ, mặc dù bề ngoài nhìn trang nghiêm tráng lệ, nhưng bên trong chỉ có cây cối chim chóc đan xen giữa những đình viện chằng chịt toát ra hương vị thanh nhã không ngờ.
“Công tử các ngươi đâu!”, người kia dừng lại hỏi.
Vừa dứt lời, không đợi người hầu đáp lại đã thấy cách đó không xa Lục Hàn đang chăm chú tu bổ hoa cỏ, cực kỳ chuyên tâm.
Hắn ta bước đến, cười ngây ngô: “Biểu ca tỉa cây, thật đúng là bất phàm.”
Tay Lục Hàn vẫn chưa ngừng động tác, thản nhiên nói: “Điều tra thế nào rồi!”.
Cao Chí Tân “khụ” một tiếng, mới nói: “Sở Hòa Linh, Ngũ tiểu thư tam phòng, nữ nhi của Sở Phi. Xinh đẹp như hoa, tính cách thông tuệ, đối với tỷ muội dịu dàng nhường nhịn, là một người không tệ. Gần đây bởi vì ăn nhầm đồ ngọt mà trúng độc. Tính cách có chút biến hóa, nhưng nói tóm lại, vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần khiến người thương yêu.”. Bẩm báo xong, hắn ta thoáng chần chừ: “Sao huynh lại muốn điều tra nàng ấy?”.
Lục Hàn buông kéo, cười như không cười nhìn về phía Cao Chí Tân khiến người nào đó thầm mặc cảm, cho dù là biểu huynh đệ nhưng sao lại khác nhau một trời một vực thế này. Phong thái ung dung, phảng phất như trích tiên sao lại có thể tồn tại trên cùng một người.
“Dịu ngoan? Nhường nhịn? Đơn thuần?”, Lục Hàn hơi nheo mắt lại, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn: “Ta nhớ rõ, mình đã từng nói, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!”.
Cao Chí Tân buồn bực, đáp: “Nhưng đây quả thật là một tiểu cô nương thật sự khiến cho người ta thương tiếc! Đệ cảm thấy nàng ấy rất đáng thương. Tựa như lần này, không biết tiểu cô nương kia về sau phải làm gì bây giờ!”
Lục Hàn không nói lời nào, hắn chợt nghĩ đến tiểu cô nương âm trầm cười lạnh đêm qua, mi liền nhíu lại.
“Tối hôm qua huynh đến phủ tướng quân do thám phải không? Về sau chuyện như vậy cứ để đệ đi làm, nếu huynh thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn, mợ không lột da đệ mới lạ!”. Cao Chí Tân oán niệm.
Trong con ngươi Lục Hàn chợt lóe lên tinh quang, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi đi? Nếu để ngươi đi thì chuyện này liền nguy rồi. Không cẩn thận lại bị ai đó dọa sợ!”. Lục Hàn âm trầm cười lạnh, thật đúng là không phải ai cũng có thể chịu nổi!
Cao Chí Tân vò đầu khó hiểu: “Ý huynh là gì! Huynh cũng biết ta là người thô kệch đừng có mà vòng vo nữa!”.
Lục Hàn lắc đầu, nói: “Thong thả chờ xem đi! Có lẽ sẽ khá thú vị đây!”.
Bình luận facebook