Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Gian ngoài cũng có một tấm sô pha.
Nhiếp Tái Trầm nằm nghiêng trên đó. Qua một đêm, sáng hôm sau chưa đến 7h đã nghe có động tĩnh ở giường trong, anh ngồi dậy. Một lát sau, cửa buồng ở ra, cô đi ra, đã ăn mặc thỏa đáng, đi lướt qua anh, xuống lầu ăn sáng.
Nhiếp Tái Trầm cũng nhanh chóng làm vệ sinh sáng, mặc quần áo xong thì vội vã xuống theo, thấy cô đã ra đến cổng lớn, tài xế đã đánh xe chờ sẵn thì đuổi ra.
– Không cần anh đưa, tự em đi là được. – Bạch Cẩm Tú nói với anh.
Nhiếp Tái Trầm vẫn lấy chìa khóa trong tay tài xế, nói với cô:
– Để anh đưa em đi. Cùng đường.
Anh mở cửa xe cho cô.
Bạch Cẩm Tú lạnh nhạt liếc anh một cái, cuối cùng vẫn lên xe.
Nhiếp Tái Trầm đưa cô tới nhà xưởng, dừng xe, quay sang hỏi cô:
– Tối nay mấy giờ em xong? Anh tới đón em.
Bạch Cẩm Tú không nhìn anh, nói:
– Em cũng không biết. Xong việc tự em sẽ về, anh không cần phải tới đón em đâu.
Nói xong, cô cầm túi, xuống xe đi vào cổng lớn. Bảo vệ chạy ra đón cô.
Nhiếp Tái Trầm nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cổng.
Đang là giờ đi làm, nữ công nhân tốp năm tốp ba đi đến nhà xưởng, khi đi qua cổng lớn thì không ngừng nhìn anh, đi qua rồi vẫn còn ngoái lại nhìn.
Nhiếp Tái Trầm đứng tại chỗ một lúc lâu mới lên xe lái đi.
Anh đi vắng một thời gian dài, việc chồng chất không cần nói cũng biết, buổi sáng xử lý vài việc quan trọng cần gấp, buổi chiều họp với người của chính quyền tỉnh, nghe một đám tranh luận về việc xây dựng thành phố, đến 4 giờ chiều anh lên tiếng cắt ngang cuộc tranh luận chưa tới hồi kết, yêu cầu khi nào bàn bạc thống nhất thì hẵng tìm anh.
Anh vội vàng kết thúc cuộc họp, ra khỏi Bộ tư lệnh thì lập tức đến nhà xưởng Đông Sơn, bảo vệ nói lại với anh, anh tới không khéo rồi, buổi chiều giám đốc Bạch đã ra ngoài, là đi với người đàn ông phương tây kia.
– Nhiếp Tư lệnh, tôi có để ý hộ anh, giám đốc Bạch đi đánh bóng giao lưu, hình như là tham gia hoạt động gì đó.
Sân đánh bóng ở ngay Đông Sơn, bên cạnh nó còn có một trại ngựa, là nơi mà tầng lớp nhà giàu mới nổi Quảng Châu và người nước ngoài thường xuyên ra vào. Sân bóng này do một doanh nhân nước ngoài tên là James đầu tư và xây dựng, cách đó không lâu, nó đã được mở rộng từ chín lỗ lên thành mười tám lỗ.
Lúc này Nhiếp Tái Trầm mới sực nhớ ra, hình như là hôm nay ở sân bóng có tổ chức khai trương, thiệp mời VIP gửi cho anh còn nằm dưới xấp tài liệu để trên bàn.
Anh lái xe qua đó, rất nhanh đã đến sân bóng.
Hôm nay sân bóng lại lần nữa khai trương, tuy là buổi chiều nhưng bên trong có rất nhiều người, hai bên cổng lớn đỗ mấy chục ô tô của toàn Quảng Châu, nom vô cùng khí thế.
Nhiếp Tái Trầm đỗ xe ở trên bãi đất trống, nghĩ nghĩ, quyết định không vào mà ở đây chờ cô.
Anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng chào hỏi nhiệt tình:
– Ôi cậu Nhiếp, bạn của tôi. Thật là vui vì gặp cậu ở đây.
Nhiếp Tái Trầm mở mắt ra, thấy bên ngoài xe là Johnson người Mỹ kia.
Johnson vào sân bóng để tiện bàn việc làm ăn kinh doanh, thấy Nhiếp Tái Trầm không đi vào thì khá khó hiểu, mời anh đi vào cùng mình. Nhiếp Tái Trầm thực lòng cũng muốn được nhìn thấy cô, do dự một giây thì xuống xe đi vào cùng ông ta.
Anh cùng Johnson đi vào sân bóng.
Cách đó không xa, trên mảnh đất rộng tụ tập mấy chục người, phần nhiều là người nước ngoài mặc âu phục hoặc là mặc đồng phục thi đấu có hình con dơi trên tay, cũng có một vài người Trung Quốc mặc âu phục da phơi nắng đến đen thui nhặt bóng quanh sân chạy xuyên qua sân bóng đi nhặt bóng ở các nơi. Bên rìa sân bóng là từng hàng cây cao to, gần đó là những bụi cây thấp được cắt tỉa cẩn thận, sau bụi cây là một dãy bàn ghế được che bởi cây dù lớn.
Anh liếc một cái là nhìn thấy cô ở trong đoàn người.
Cô đã đổi sang đi giày đế bằng, ngồi dựa vào ghế, bên cạnh là vài người nước ngoài hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có cả Fran người Pháp kia nữa. Cô đang trò chuyện vui vẻ với họ, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự. Một người đàn ông lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu định châm cho cô, cô hơi xua tay, nói câu gì đó, người kia nhún vai, có vẻ như xin lỗi cô, sau đó cất bao thuốc đi.
Một lát sau, một người đàn ông tay cầm gậy đánh cầu đi tới trước mặt cô, hơi cúi người nói gì đó với cô, có vẻ như là mời cô chơi bóng. Bạch Cẩm Tú đứng lên, nhận cây gậy, đi đến dưới đài phát bóng của một lỗ ba cọc, trong những ánh mắt đang quan sát, nghiêng người đứng vững xong, tay cầm gậy đánh gôn, nhắm vào quả cầu nhỏ màu trắng, đánh ra một gậy.
Quả cầu nhỏ như một con chim nhỏ bị đưa lên không trung, vẽ ra một đường parabol dài hoàn mỹ, bay về hướng cốc lỗ trung tâm, không chút xê dịch, rơi vào trong lỗ.
Một gậy vừa phóng khoáng vừa đẹp đẽ rơi vào lỗ. Đây là sân bóng sau khi cải tạo thành mười tám lỗ, hôm nay là quả cầu diều hâu đầu tiên được đánh ra.
Muốn đánh được quả cầu diều hâu, ngoài kỹ thuật, phần nhiều là nhờ vào ăn may.
Đây là một dấu hiệu của sự may mắn.
Trên sân bóng phát ra những tiếng vỗ tay hoan hô. Ông chủ sân bóng James vừa mời cô chơi bóng vô cùng phấn khởi, khom người với cô bày tỏ sự kính trọng và cảm ơn, rất lịch sự nâng bàn tay vừa đánh ra được quả cầu may mắn lên, hôn lên mu bàn tay.
Người bạn Pháp Fran còn vui mừng hơn cả, chen đến bên cô, cùng mọi người thảo luận về quả bóng vào lỗ vừa rồi, còn mừng hơn cả việc mình chơi bóng.
Nhiếp Tái Trầm đứng bên cây đại thụ sau sân bóng, lẳng lặng ngắm nhìn Bạch Cẩm Tú, cả người cô như đang tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh mắt trời chiếu lên cả mặt cỏ, tâm tình anh giờ khắc này vừa kiêu ngạo, vừa mất mát khôn kể.
Cô hoàn toàn không biết anh đến, thoạt nhìn như không định đi về ngay.
Nhiếp Tái Trầm lấy đồng hồ ra xem, nghĩ sẽ ra ngoài tiếp tục chờ cô. Đúng lúc này, nơi góc Đông Nam của sân bóng lại phát ra tiếng ồn ào khác thường.
Bên cạnh chính là trại nuôi ngựa, góc phía Đông Nam vì tiện cho đi lại mà không xây tường, chỉ dựng lên bức tường cây và hàng rào di động cao hơn người bình thường một chút. Một con ngựa cao lớn màu mận chín có vẻ như bị chấn động kinh hãi, không biết tại sao lại thoát ra được, vượt qua hàng rào, phá bức tường cây, đang lao tới hướng sân gôn bên này.
Con ngựa bị chấn kinh còn cách sân bóng bên này khá xa, nhưng không may chính là có người vừa đánh sai quả cầu, quả cầu bay đi xa, bay về hướng kia. Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đang chạy theo để nhặt quả cầu, con ngựa như tìm được mục tiêu, phi như điên về phía người nhặt bóng.
Người nhặt bóng bị biến cố tới đột ngột này làm cho sợ ngây người, quên cả tránh né, bóp chặt quả cầu vừa nhặt lên, đứng chôn chân tại chỗ.
– Ôi lạy Chúa!
– Trời ơi!
Những người bên sân bóng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kêu lên sợ hãi.
Hình ảnh giẫm đạp kinh khủng sắp xảy ra rồi.
Con ngựa tốc độ quá nhanh, cách người nhặt bóng chỉ còn tầm trăm mét, không thể nào cứu được.
Nhiếp Tái Trầm quyết định thật nhanh, rút khẩu súng tùy thân ra, lao ra khỏi thân cây, nhắm chuẩn vào con ngựa đang lao đi kia, ngay giữa trán nó, bóp cò.
“Bụp” một tiếng, tiếng súng vang lên, con ngựa như say rượu, tiếp tục lao về phía trước gần mười mét, lảo đảo vài cái cuối cùng ngã xuống cách người nhặt bóng chỉ còn tầm mấy mét.
Mọi người bấy giờ mới phản ứng, cả sân bóng rối loạn. Có người chạy về phía xảy ra sự cố, có người thì nhìn dáo dác tìm kiếm người nổ súng.
– Vương Tử! Vương Tử của tôi!
Một người Anh chạy từ hàng rào bị đổ tới bên này, đến bên con ngựa ngồi thụp xuống, kiểm tra con ngựa rồi ngửa mặt lên trời thét lên đầy phẫn nộ.
– Ai giết chết Vương Tử của tôi? Ai?
James đã nhìn thấy Nhiếp Tái Trầm, mỉm cười đi lên bắt tay với anh, tỏ vẻ rất hoan nghênh anh, sau đó tới qua nhắc nhở đối phương:
– Andrew, là Nhiếp tư lệnh Quảng Châu nổ súng. Lãnh sự Anh quốc các anh đều là bạn của anh ấy, tôi khuyên anh đừng làm to chuyện. Lẽ nào anh không biết, là ngựa anh nổi điên suýt giết chết khách của tôi đấy. May là khách của tôi đều bình yên vô sự, nếu không thì tôi nhất định phải bắt anh chịu trách nhiệm đến cùng.
Người Anh nhìn Nhiếp Tái Trầm, không dám la lối nữa, nhưng đau đớn thì lại khó bình ổn, ôm con ngựa đã chết, biểu cảm còn đau khổ hơn là con trai mình chết.
Fran cũng chạy tới, thấy giữa trán con ngựa bị thủng một to bằng đầu ngón tay cái, máu đen trào ra không ngừng.
Ở khoảng cách xa như thế, mục tiêu còn di động, vậy mà một phát súng vô cùng chuẩn xác bắn trúng giữa trán. Anh ta hồi trước cũng từng tham gia quân đội, trong lòng vô cùng khâm phục kỹ thuật bắn súng của Nhiếp Tái Trầm, lắc lắc đầu:
– Andrew, anh không thể trách ai được. Dù biết anh rất coi trọng nó. Nhưng nếu lúc nãy nó cứ xông tới, cậu thiếu niên kia đã bị giẫm chết rồi.
Người Anh được nhắc nhở, tức thì trút cơn phẫn nộ lên người nhặt bóng, quát lên:
– Ôi lạy chúa tôi! Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Anh biết Vương Tử có giá trị bao nhiêu không? Nó là loài ngựa có dòng máu thuần chất và cao quý nhất của nước Anh chúng tôi đấy. Nó từng thắng rất nhiều giải quán quân cho tôi rồi. Tôi đã tốn bao nhiêu là tiền cho Vương Tử. Đừng nói là một mạng người, dù là mười mạng, một trăm mạng, có chết cũng không bù đắp được tổn thất của tôi đâu.
Anh ta nghiến răng ken két, đi đến trước mặt người nhặt bóng hãy còn run bần bật ngồi bệt dưới đất, nhấc chân định đá cậu ta.
– Andrew tiên sinh, tôi nhắc nhở anh chú ý thái độ và hành vi của anh.
Phía sau bỗng có một giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên.
Người Anh quay đầu lại.
Bạch Cẩm Tú đẩy Fran đang chắn trước mình ra, đi qua đỡ người nhặt bóng đứng lên, bảo nhóm cậu ta đưa cậu ta đi, sau đó quay sang người Anh kia.
– Ngựa của anh đã chết rồi, đúng là đáng tiếc. Tôi cũng thích ngựa, nó là một con ngựa tốt. Nhưng mặc kệ anh thấy nó cao quý như nào thì nó cũng chỉ là một con vật mà thôi. Con vật thì cần có người quản lý. Nó chết là do sơ sẩy của anh. Nếu nói ai là kẻ giết nó, thì đó chính là anh. Nếu thái độ của anh tốt, tâm tình tôi tốt, có lẽ tôi còn suy xét đền bù tổn thất cho anh. Nhưng giờ thì, anh khiến tôi vô cùng ghê tởm anh. Anh dám đá thử xem? Trại ngựa của anh tồn tại nhiều tai họa ngầm gây mất an toàn vô cùng nghiêm trọng, ngay hôm nay chồng tôi có thể hạ lệnh đóng cửa không cho phép hoạt động nữa. Anh thử xem đi, xem lãnh sự các anh có dám lên tiếng hộ anh không.
Người Anh kia mặt tái đi, hết đỏ lại trắng, nhìn Nhiếp Tái Trầm đứng cách đó không xa, do dự một chút, rất nhanh, lại kéo nụ cười trên mặt, hơi cúi xuống với Bạch Cẩm Tú:
– Là sai sót của tôi. Vừa rồi làm kinh động đến cô, mong phu nhân bỏ quá cho.
Anh ta đổi sắc mặt nhanh như lật sách, lại khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự đầy phong độ, đi đến Nhiếp Tái Trầm:
– Tôi xin lỗi. Vừa rồi may có Tư lệnh kịp thời ra tay, ngăn được một bi kịch đáng sợ xảy ra. Tôi không biết phải cảm ơn thế nào cho phải.
Cuộc hỗn loạn xảy ra bất ngờ cuối cùng giải quyết bình yên, James gọi người đến nhanh chóng xử lý thi thể con ngựa, lại mặt mày tươi cười đi tới mời hai vợ chồng Nhiếp Tái Trầm tiếp tục chơi bóng.
Bạch Cẩm Tú không còn tâm tình nữa, khéo léo từ chối anh ta, kéo Nhiếp Tái Trầm rời khỏi sân bóng.
Vừa ra tới ngoài, không còn ánh mắt người nào nữa, cô buông cánh tay của anh ra.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, đi tới mở cửa xe ô tô. Bạch Cẩm Tú lên xe, trên đường đi không nói gì.
Bạch Kính Đường hôm nay về sớm, Nhiếp Tái Trầm cũng vậy, người nhà hiếm khi tụ tập đông đủ ăn bữa cơm chiều.
Hôm nay cũng không biết vì sao Bạch Kính Đường như có tâm sự, hoặc có lẽ là việc kinh doanh không như ý, không còn hay nói như thường ngày. A Tuyên nhỏ tuổi trên mâm cơm dĩ nhiên không được phép nói gì. Nhiếp Tái Trầm và Bạch Cẩm Tú thì lại càng không, cả bữa cơm chỉ có một mình Trương Uyển Diễm nói, không ngừng hợp tác hai người, nói với Nhiếp Tái Trầm:
– Hai em lấy nhau cũng đã được một thời gian, mấy hôm trước chị gặp mấy bà cô, ai cũng hỏi chị Tú Tú có thai chưa. Chị nói hai em còn trẻ tuổi, lại bận rộn, muộn chút cũng không sao.
Nhiếp Tái Trầm liếc sang Bạch Cẩm Tú ngồi bên cạnh mình.
Cô cúi đầu, chuyên tâm ăn trứng chưng, cầm thìa bạc múc một muỗng, đưa vào miệng.
Trương Uyển Diễm lại quay sang cô:
– Chị thì nói với người ngoài như thế. Tú Tú à, em nghe chị nói này, đừng chỉ lo bận việc của mình, cũng nên giảm bớt đi. Kể cả xã giao bên ngoài tụ hội gì đó cũng đừng đi nữa. Mau mau sinh một đứa đi em. Đúng rồi, nếu có, nhất định phải nói cho anh chị biết đấy. Cha tuy không nói gì nhưng trong lòng ắt mong mỏi lắm rồi.
Bạch Cẩm Tú ngước lên:
– Chị dâu, A Tuyên không có ai chơi cùng, nom rất đáng thương. Chị còn trẻ, em nghĩ anh chị cũng nên sinh một đứa nữa đi, vậy là A Tuyên có thể làm anh rồi.
– Đúng đúng, con rất muốn làm anh. – A Tuyên bị cấm vận nói chuyện lập tức tiện thể phụ họa.
Trương Uyển Diêm tim nhảy dựng lên, liếc vội sang chồng, thấy anh ta như còn đang đắm chìm trong tâm sự, có vẻ như không để ý tới bên này đang nói gì, trong lòng thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
– Được rồi được rồi, đừng trêu chị nữa. Lớn tuổi rồi, sinh gì mà sinh. Các em còn trẻ mới nên sinh con đấy.
Bạch Cẩm Tú buông thìa xuống.
– Anh cả, chị, em no rồi. Em xin phép.
Cô đứng lên, xoa đầu quả dâu của A Tuyên, đi ra.
– Tái Trầm, con bé không hiểu chuyện không sao cả, nhưng em phải chủ động đấy, phải tranh thủ nắm bắt.
Chờ Bạch Cẩm Tú đi rồi, Trương Uyển Diễm mới nhắc nhở Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm cũng thấy không được tự nhiên, gật đầu bừa, ăn thêm mấy miếng thì cũng buông đũa đứng lên.
Tối nay cũng giống hôm qua, Bạch Cẩm Tú ngủ trên giường, Nhiếp Tái Trầm ngủ trên sô pha ở gian ngoài.
Anh không ngủ được. Chiếc sô pha chật hẹp làm anh không thể duỗi thẳng được chân, nhắm mắt lại rồi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô vung gậy ở sân giao bóng hôm nay. Tới tầm 12 giờ đêm, anh thấy hơi khát nước, vì thế ngồi dậy, đi ra bàn cầm bình nước thủy tinh lên rót nước, không cẩn thận chạm vào cốc, chiếc cốc nghiêng đi lăn dọc theo mặt bàn lăn xuống. Thấy sắp rơi xuống đất rồi, anh nhanh tay cúi xuống đón được, ngoái lại cửa buồng trong, đang thở phào đặt cái cốc lại bàn thì chợt nghe có tiếng động phát ra ở cửa, tiếp đó tách một tiếng, đèn bật sáng.
Anh quay đầu lại, thấy cô mặc đồ ngủ từ trong đi ra mắng mình:
– Anh đang làm gì vậy? Giờ mấy giờ rồi còn ồn ào? Ảnh hưởng tới người khác anh có biết không?
Nhiếp Tái Trầm đặt cốc lại bàn, xin lỗi cô.
Bạch Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào bình nước và cốc thủy tinh, tắt phụt đèn đi, đóng cửa buồng lại, trở lại giường.
Chung quanh lại yên tĩnh, Nhiếp Tái Trầm đứng trong bóng tối một lát, trở lại sô pha, ngồi hồi lâu, cuối cùng đứng lên đi đến trước cửa buồng, gõ gõ, sau đó đẩy ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trên giường, nói:
– Tú Tú, anh không ngủ được.
Yên lặng một lúc, tiếng cô cất lên:
– Anh không ngủ được liên quan gì đến em?
– Lưng anh đau quá, không ngủ được. Tự anh bôi thuốc không tiện, em giúp anh được không?
Anh đợi một lúc, cuối cùng nghe có tiếng sột soạt trên giường, cô ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, ngồi mép giường nhìn anh.
– Lại đây. – Sau cùng cô nói.
Nhiếp Tái Trầm đi đến.
– Cởi áo ra!
Anh cởi áo ra.
– Nằm sấp xuống!
Anh nằm sấp xuống giường.
Cô xuống giường vào phòng tắm lấy thuốc trị thương cho anh, đến ngồi bên cạnh anh.
– Tú Tú, đồng hồ em tặng anh ngày nào anh cũng mang theo mình.
Chợt anh nói.
Bạch Cẩm Tú lạnh nhạt nói:
– Anh thích thì cứ dùng. Đồ đó em bỏ đi rồi.
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh.
Bạch Cẩm Tú nhìn vết thương ngang dọc hãy còn sưng tím thì nhíu mày:
– Mẹ anh đánh anh như nào thế?
– Anh vừa đi vào chưa nói hai câu thì bà đã nổi giận, lấy chổi lông gà đánh anh…
Anh chợt dừng lại.
– Vì sao đánh anh?
Nhiếp Tái Trầm không trả lời.
– Nói mau!
Anh đành phải chỉ chỉ vào bộ phận nào đó trên cơ thể mình.
Bạch Cẩm Tú liếc một cái, khóe miệng hơi giật giật.
– Đánh một cái thì gãy, bà đi rút cây củi về, trên đó toàn gai xơ, đánh mấy chục cái, không cầm nổi nữa thì mới dừng…
Anh nằm trên gối, giọng rầu rĩ.
Bạch Cẩm Tú bôi vào vết thương miệng sâu nhất vẫn còn chưa khép miệng, hừ một tiếng:
– Đầu óc anh để đâu vậy? Anh cứ để bị đánh thế à? Ngốc bị đánh là đáng.
Bôi thuốc xong, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên đó một lát, chờ thuốc bôi hấp thu đều rồi mới đứng lên.
– Nhớ uống thuốc hạ sốt đấy.
Cô định vào phòng tắm rửa tay, người đàn ông vẫn nằm sấp chợt ngồi dậy, cầm lấy tay cô, ngăn không cho cô đi.
– Anh làm gì thế?
Bạch Cẩm Tú sầm mặt xuống.
– Tú Tú, anh biết em rất đau khổ. Anh xin lỗi em. Anh thật lòng hối hận vô cùng.
– Lúc sắp kết hôn, anh lo lắng em không thật lòng thích anh. Anh sợ em sẽ mất đi hứng thú với anh, cho nên khi về nhà đón mẹ anh đã giấu diếm chuyện hôn sự Nhưng ngay sau đó anh đã hối hận rồi. Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em, nhưng rồi lại không nói. Là anh sợ em biết rồi sẽ giận anh, không cần anh nữa.
– Tú Tú, em tha thứ cho anh nhé, được không?
Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi siết chặt bàn tay cô.
Hết chương 72
Nhiếp Tái Trầm nằm nghiêng trên đó. Qua một đêm, sáng hôm sau chưa đến 7h đã nghe có động tĩnh ở giường trong, anh ngồi dậy. Một lát sau, cửa buồng ở ra, cô đi ra, đã ăn mặc thỏa đáng, đi lướt qua anh, xuống lầu ăn sáng.
Nhiếp Tái Trầm cũng nhanh chóng làm vệ sinh sáng, mặc quần áo xong thì vội vã xuống theo, thấy cô đã ra đến cổng lớn, tài xế đã đánh xe chờ sẵn thì đuổi ra.
– Không cần anh đưa, tự em đi là được. – Bạch Cẩm Tú nói với anh.
Nhiếp Tái Trầm vẫn lấy chìa khóa trong tay tài xế, nói với cô:
– Để anh đưa em đi. Cùng đường.
Anh mở cửa xe cho cô.
Bạch Cẩm Tú lạnh nhạt liếc anh một cái, cuối cùng vẫn lên xe.
Nhiếp Tái Trầm đưa cô tới nhà xưởng, dừng xe, quay sang hỏi cô:
– Tối nay mấy giờ em xong? Anh tới đón em.
Bạch Cẩm Tú không nhìn anh, nói:
– Em cũng không biết. Xong việc tự em sẽ về, anh không cần phải tới đón em đâu.
Nói xong, cô cầm túi, xuống xe đi vào cổng lớn. Bảo vệ chạy ra đón cô.
Nhiếp Tái Trầm nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cổng.
Đang là giờ đi làm, nữ công nhân tốp năm tốp ba đi đến nhà xưởng, khi đi qua cổng lớn thì không ngừng nhìn anh, đi qua rồi vẫn còn ngoái lại nhìn.
Nhiếp Tái Trầm đứng tại chỗ một lúc lâu mới lên xe lái đi.
Anh đi vắng một thời gian dài, việc chồng chất không cần nói cũng biết, buổi sáng xử lý vài việc quan trọng cần gấp, buổi chiều họp với người của chính quyền tỉnh, nghe một đám tranh luận về việc xây dựng thành phố, đến 4 giờ chiều anh lên tiếng cắt ngang cuộc tranh luận chưa tới hồi kết, yêu cầu khi nào bàn bạc thống nhất thì hẵng tìm anh.
Anh vội vàng kết thúc cuộc họp, ra khỏi Bộ tư lệnh thì lập tức đến nhà xưởng Đông Sơn, bảo vệ nói lại với anh, anh tới không khéo rồi, buổi chiều giám đốc Bạch đã ra ngoài, là đi với người đàn ông phương tây kia.
– Nhiếp Tư lệnh, tôi có để ý hộ anh, giám đốc Bạch đi đánh bóng giao lưu, hình như là tham gia hoạt động gì đó.
Sân đánh bóng ở ngay Đông Sơn, bên cạnh nó còn có một trại ngựa, là nơi mà tầng lớp nhà giàu mới nổi Quảng Châu và người nước ngoài thường xuyên ra vào. Sân bóng này do một doanh nhân nước ngoài tên là James đầu tư và xây dựng, cách đó không lâu, nó đã được mở rộng từ chín lỗ lên thành mười tám lỗ.
Lúc này Nhiếp Tái Trầm mới sực nhớ ra, hình như là hôm nay ở sân bóng có tổ chức khai trương, thiệp mời VIP gửi cho anh còn nằm dưới xấp tài liệu để trên bàn.
Anh lái xe qua đó, rất nhanh đã đến sân bóng.
Hôm nay sân bóng lại lần nữa khai trương, tuy là buổi chiều nhưng bên trong có rất nhiều người, hai bên cổng lớn đỗ mấy chục ô tô của toàn Quảng Châu, nom vô cùng khí thế.
Nhiếp Tái Trầm đỗ xe ở trên bãi đất trống, nghĩ nghĩ, quyết định không vào mà ở đây chờ cô.
Anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe bên ngoài có tiếng chào hỏi nhiệt tình:
– Ôi cậu Nhiếp, bạn của tôi. Thật là vui vì gặp cậu ở đây.
Nhiếp Tái Trầm mở mắt ra, thấy bên ngoài xe là Johnson người Mỹ kia.
Johnson vào sân bóng để tiện bàn việc làm ăn kinh doanh, thấy Nhiếp Tái Trầm không đi vào thì khá khó hiểu, mời anh đi vào cùng mình. Nhiếp Tái Trầm thực lòng cũng muốn được nhìn thấy cô, do dự một giây thì xuống xe đi vào cùng ông ta.
Anh cùng Johnson đi vào sân bóng.
Cách đó không xa, trên mảnh đất rộng tụ tập mấy chục người, phần nhiều là người nước ngoài mặc âu phục hoặc là mặc đồng phục thi đấu có hình con dơi trên tay, cũng có một vài người Trung Quốc mặc âu phục da phơi nắng đến đen thui nhặt bóng quanh sân chạy xuyên qua sân bóng đi nhặt bóng ở các nơi. Bên rìa sân bóng là từng hàng cây cao to, gần đó là những bụi cây thấp được cắt tỉa cẩn thận, sau bụi cây là một dãy bàn ghế được che bởi cây dù lớn.
Anh liếc một cái là nhìn thấy cô ở trong đoàn người.
Cô đã đổi sang đi giày đế bằng, ngồi dựa vào ghế, bên cạnh là vài người nước ngoài hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có cả Fran người Pháp kia nữa. Cô đang trò chuyện vui vẻ với họ, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự. Một người đàn ông lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu định châm cho cô, cô hơi xua tay, nói câu gì đó, người kia nhún vai, có vẻ như xin lỗi cô, sau đó cất bao thuốc đi.
Một lát sau, một người đàn ông tay cầm gậy đánh cầu đi tới trước mặt cô, hơi cúi người nói gì đó với cô, có vẻ như là mời cô chơi bóng. Bạch Cẩm Tú đứng lên, nhận cây gậy, đi đến dưới đài phát bóng của một lỗ ba cọc, trong những ánh mắt đang quan sát, nghiêng người đứng vững xong, tay cầm gậy đánh gôn, nhắm vào quả cầu nhỏ màu trắng, đánh ra một gậy.
Quả cầu nhỏ như một con chim nhỏ bị đưa lên không trung, vẽ ra một đường parabol dài hoàn mỹ, bay về hướng cốc lỗ trung tâm, không chút xê dịch, rơi vào trong lỗ.
Một gậy vừa phóng khoáng vừa đẹp đẽ rơi vào lỗ. Đây là sân bóng sau khi cải tạo thành mười tám lỗ, hôm nay là quả cầu diều hâu đầu tiên được đánh ra.
Muốn đánh được quả cầu diều hâu, ngoài kỹ thuật, phần nhiều là nhờ vào ăn may.
Đây là một dấu hiệu của sự may mắn.
Trên sân bóng phát ra những tiếng vỗ tay hoan hô. Ông chủ sân bóng James vừa mời cô chơi bóng vô cùng phấn khởi, khom người với cô bày tỏ sự kính trọng và cảm ơn, rất lịch sự nâng bàn tay vừa đánh ra được quả cầu may mắn lên, hôn lên mu bàn tay.
Người bạn Pháp Fran còn vui mừng hơn cả, chen đến bên cô, cùng mọi người thảo luận về quả bóng vào lỗ vừa rồi, còn mừng hơn cả việc mình chơi bóng.
Nhiếp Tái Trầm đứng bên cây đại thụ sau sân bóng, lẳng lặng ngắm nhìn Bạch Cẩm Tú, cả người cô như đang tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh mắt trời chiếu lên cả mặt cỏ, tâm tình anh giờ khắc này vừa kiêu ngạo, vừa mất mát khôn kể.
Cô hoàn toàn không biết anh đến, thoạt nhìn như không định đi về ngay.
Nhiếp Tái Trầm lấy đồng hồ ra xem, nghĩ sẽ ra ngoài tiếp tục chờ cô. Đúng lúc này, nơi góc Đông Nam của sân bóng lại phát ra tiếng ồn ào khác thường.
Bên cạnh chính là trại nuôi ngựa, góc phía Đông Nam vì tiện cho đi lại mà không xây tường, chỉ dựng lên bức tường cây và hàng rào di động cao hơn người bình thường một chút. Một con ngựa cao lớn màu mận chín có vẻ như bị chấn động kinh hãi, không biết tại sao lại thoát ra được, vượt qua hàng rào, phá bức tường cây, đang lao tới hướng sân gôn bên này.
Con ngựa bị chấn kinh còn cách sân bóng bên này khá xa, nhưng không may chính là có người vừa đánh sai quả cầu, quả cầu bay đi xa, bay về hướng kia. Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đang chạy theo để nhặt quả cầu, con ngựa như tìm được mục tiêu, phi như điên về phía người nhặt bóng.
Người nhặt bóng bị biến cố tới đột ngột này làm cho sợ ngây người, quên cả tránh né, bóp chặt quả cầu vừa nhặt lên, đứng chôn chân tại chỗ.
– Ôi lạy Chúa!
– Trời ơi!
Những người bên sân bóng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kêu lên sợ hãi.
Hình ảnh giẫm đạp kinh khủng sắp xảy ra rồi.
Con ngựa tốc độ quá nhanh, cách người nhặt bóng chỉ còn tầm trăm mét, không thể nào cứu được.
Nhiếp Tái Trầm quyết định thật nhanh, rút khẩu súng tùy thân ra, lao ra khỏi thân cây, nhắm chuẩn vào con ngựa đang lao đi kia, ngay giữa trán nó, bóp cò.
“Bụp” một tiếng, tiếng súng vang lên, con ngựa như say rượu, tiếp tục lao về phía trước gần mười mét, lảo đảo vài cái cuối cùng ngã xuống cách người nhặt bóng chỉ còn tầm mấy mét.
Mọi người bấy giờ mới phản ứng, cả sân bóng rối loạn. Có người chạy về phía xảy ra sự cố, có người thì nhìn dáo dác tìm kiếm người nổ súng.
– Vương Tử! Vương Tử của tôi!
Một người Anh chạy từ hàng rào bị đổ tới bên này, đến bên con ngựa ngồi thụp xuống, kiểm tra con ngựa rồi ngửa mặt lên trời thét lên đầy phẫn nộ.
– Ai giết chết Vương Tử của tôi? Ai?
James đã nhìn thấy Nhiếp Tái Trầm, mỉm cười đi lên bắt tay với anh, tỏ vẻ rất hoan nghênh anh, sau đó tới qua nhắc nhở đối phương:
– Andrew, là Nhiếp tư lệnh Quảng Châu nổ súng. Lãnh sự Anh quốc các anh đều là bạn của anh ấy, tôi khuyên anh đừng làm to chuyện. Lẽ nào anh không biết, là ngựa anh nổi điên suýt giết chết khách của tôi đấy. May là khách của tôi đều bình yên vô sự, nếu không thì tôi nhất định phải bắt anh chịu trách nhiệm đến cùng.
Người Anh nhìn Nhiếp Tái Trầm, không dám la lối nữa, nhưng đau đớn thì lại khó bình ổn, ôm con ngựa đã chết, biểu cảm còn đau khổ hơn là con trai mình chết.
Fran cũng chạy tới, thấy giữa trán con ngựa bị thủng một to bằng đầu ngón tay cái, máu đen trào ra không ngừng.
Ở khoảng cách xa như thế, mục tiêu còn di động, vậy mà một phát súng vô cùng chuẩn xác bắn trúng giữa trán. Anh ta hồi trước cũng từng tham gia quân đội, trong lòng vô cùng khâm phục kỹ thuật bắn súng của Nhiếp Tái Trầm, lắc lắc đầu:
– Andrew, anh không thể trách ai được. Dù biết anh rất coi trọng nó. Nhưng nếu lúc nãy nó cứ xông tới, cậu thiếu niên kia đã bị giẫm chết rồi.
Người Anh được nhắc nhở, tức thì trút cơn phẫn nộ lên người nhặt bóng, quát lên:
– Ôi lạy chúa tôi! Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Anh biết Vương Tử có giá trị bao nhiêu không? Nó là loài ngựa có dòng máu thuần chất và cao quý nhất của nước Anh chúng tôi đấy. Nó từng thắng rất nhiều giải quán quân cho tôi rồi. Tôi đã tốn bao nhiêu là tiền cho Vương Tử. Đừng nói là một mạng người, dù là mười mạng, một trăm mạng, có chết cũng không bù đắp được tổn thất của tôi đâu.
Anh ta nghiến răng ken két, đi đến trước mặt người nhặt bóng hãy còn run bần bật ngồi bệt dưới đất, nhấc chân định đá cậu ta.
– Andrew tiên sinh, tôi nhắc nhở anh chú ý thái độ và hành vi của anh.
Phía sau bỗng có một giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên.
Người Anh quay đầu lại.
Bạch Cẩm Tú đẩy Fran đang chắn trước mình ra, đi qua đỡ người nhặt bóng đứng lên, bảo nhóm cậu ta đưa cậu ta đi, sau đó quay sang người Anh kia.
– Ngựa của anh đã chết rồi, đúng là đáng tiếc. Tôi cũng thích ngựa, nó là một con ngựa tốt. Nhưng mặc kệ anh thấy nó cao quý như nào thì nó cũng chỉ là một con vật mà thôi. Con vật thì cần có người quản lý. Nó chết là do sơ sẩy của anh. Nếu nói ai là kẻ giết nó, thì đó chính là anh. Nếu thái độ của anh tốt, tâm tình tôi tốt, có lẽ tôi còn suy xét đền bù tổn thất cho anh. Nhưng giờ thì, anh khiến tôi vô cùng ghê tởm anh. Anh dám đá thử xem? Trại ngựa của anh tồn tại nhiều tai họa ngầm gây mất an toàn vô cùng nghiêm trọng, ngay hôm nay chồng tôi có thể hạ lệnh đóng cửa không cho phép hoạt động nữa. Anh thử xem đi, xem lãnh sự các anh có dám lên tiếng hộ anh không.
Người Anh kia mặt tái đi, hết đỏ lại trắng, nhìn Nhiếp Tái Trầm đứng cách đó không xa, do dự một chút, rất nhanh, lại kéo nụ cười trên mặt, hơi cúi xuống với Bạch Cẩm Tú:
– Là sai sót của tôi. Vừa rồi làm kinh động đến cô, mong phu nhân bỏ quá cho.
Anh ta đổi sắc mặt nhanh như lật sách, lại khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự đầy phong độ, đi đến Nhiếp Tái Trầm:
– Tôi xin lỗi. Vừa rồi may có Tư lệnh kịp thời ra tay, ngăn được một bi kịch đáng sợ xảy ra. Tôi không biết phải cảm ơn thế nào cho phải.
Cuộc hỗn loạn xảy ra bất ngờ cuối cùng giải quyết bình yên, James gọi người đến nhanh chóng xử lý thi thể con ngựa, lại mặt mày tươi cười đi tới mời hai vợ chồng Nhiếp Tái Trầm tiếp tục chơi bóng.
Bạch Cẩm Tú không còn tâm tình nữa, khéo léo từ chối anh ta, kéo Nhiếp Tái Trầm rời khỏi sân bóng.
Vừa ra tới ngoài, không còn ánh mắt người nào nữa, cô buông cánh tay của anh ra.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, đi tới mở cửa xe ô tô. Bạch Cẩm Tú lên xe, trên đường đi không nói gì.
Bạch Kính Đường hôm nay về sớm, Nhiếp Tái Trầm cũng vậy, người nhà hiếm khi tụ tập đông đủ ăn bữa cơm chiều.
Hôm nay cũng không biết vì sao Bạch Kính Đường như có tâm sự, hoặc có lẽ là việc kinh doanh không như ý, không còn hay nói như thường ngày. A Tuyên nhỏ tuổi trên mâm cơm dĩ nhiên không được phép nói gì. Nhiếp Tái Trầm và Bạch Cẩm Tú thì lại càng không, cả bữa cơm chỉ có một mình Trương Uyển Diễm nói, không ngừng hợp tác hai người, nói với Nhiếp Tái Trầm:
– Hai em lấy nhau cũng đã được một thời gian, mấy hôm trước chị gặp mấy bà cô, ai cũng hỏi chị Tú Tú có thai chưa. Chị nói hai em còn trẻ tuổi, lại bận rộn, muộn chút cũng không sao.
Nhiếp Tái Trầm liếc sang Bạch Cẩm Tú ngồi bên cạnh mình.
Cô cúi đầu, chuyên tâm ăn trứng chưng, cầm thìa bạc múc một muỗng, đưa vào miệng.
Trương Uyển Diễm lại quay sang cô:
– Chị thì nói với người ngoài như thế. Tú Tú à, em nghe chị nói này, đừng chỉ lo bận việc của mình, cũng nên giảm bớt đi. Kể cả xã giao bên ngoài tụ hội gì đó cũng đừng đi nữa. Mau mau sinh một đứa đi em. Đúng rồi, nếu có, nhất định phải nói cho anh chị biết đấy. Cha tuy không nói gì nhưng trong lòng ắt mong mỏi lắm rồi.
Bạch Cẩm Tú ngước lên:
– Chị dâu, A Tuyên không có ai chơi cùng, nom rất đáng thương. Chị còn trẻ, em nghĩ anh chị cũng nên sinh một đứa nữa đi, vậy là A Tuyên có thể làm anh rồi.
– Đúng đúng, con rất muốn làm anh. – A Tuyên bị cấm vận nói chuyện lập tức tiện thể phụ họa.
Trương Uyển Diêm tim nhảy dựng lên, liếc vội sang chồng, thấy anh ta như còn đang đắm chìm trong tâm sự, có vẻ như không để ý tới bên này đang nói gì, trong lòng thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
– Được rồi được rồi, đừng trêu chị nữa. Lớn tuổi rồi, sinh gì mà sinh. Các em còn trẻ mới nên sinh con đấy.
Bạch Cẩm Tú buông thìa xuống.
– Anh cả, chị, em no rồi. Em xin phép.
Cô đứng lên, xoa đầu quả dâu của A Tuyên, đi ra.
– Tái Trầm, con bé không hiểu chuyện không sao cả, nhưng em phải chủ động đấy, phải tranh thủ nắm bắt.
Chờ Bạch Cẩm Tú đi rồi, Trương Uyển Diễm mới nhắc nhở Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm cũng thấy không được tự nhiên, gật đầu bừa, ăn thêm mấy miếng thì cũng buông đũa đứng lên.
Tối nay cũng giống hôm qua, Bạch Cẩm Tú ngủ trên giường, Nhiếp Tái Trầm ngủ trên sô pha ở gian ngoài.
Anh không ngủ được. Chiếc sô pha chật hẹp làm anh không thể duỗi thẳng được chân, nhắm mắt lại rồi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô vung gậy ở sân giao bóng hôm nay. Tới tầm 12 giờ đêm, anh thấy hơi khát nước, vì thế ngồi dậy, đi ra bàn cầm bình nước thủy tinh lên rót nước, không cẩn thận chạm vào cốc, chiếc cốc nghiêng đi lăn dọc theo mặt bàn lăn xuống. Thấy sắp rơi xuống đất rồi, anh nhanh tay cúi xuống đón được, ngoái lại cửa buồng trong, đang thở phào đặt cái cốc lại bàn thì chợt nghe có tiếng động phát ra ở cửa, tiếp đó tách một tiếng, đèn bật sáng.
Anh quay đầu lại, thấy cô mặc đồ ngủ từ trong đi ra mắng mình:
– Anh đang làm gì vậy? Giờ mấy giờ rồi còn ồn ào? Ảnh hưởng tới người khác anh có biết không?
Nhiếp Tái Trầm đặt cốc lại bàn, xin lỗi cô.
Bạch Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào bình nước và cốc thủy tinh, tắt phụt đèn đi, đóng cửa buồng lại, trở lại giường.
Chung quanh lại yên tĩnh, Nhiếp Tái Trầm đứng trong bóng tối một lát, trở lại sô pha, ngồi hồi lâu, cuối cùng đứng lên đi đến trước cửa buồng, gõ gõ, sau đó đẩy ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trên giường, nói:
– Tú Tú, anh không ngủ được.
Yên lặng một lúc, tiếng cô cất lên:
– Anh không ngủ được liên quan gì đến em?
– Lưng anh đau quá, không ngủ được. Tự anh bôi thuốc không tiện, em giúp anh được không?
Anh đợi một lúc, cuối cùng nghe có tiếng sột soạt trên giường, cô ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, ngồi mép giường nhìn anh.
– Lại đây. – Sau cùng cô nói.
Nhiếp Tái Trầm đi đến.
– Cởi áo ra!
Anh cởi áo ra.
– Nằm sấp xuống!
Anh nằm sấp xuống giường.
Cô xuống giường vào phòng tắm lấy thuốc trị thương cho anh, đến ngồi bên cạnh anh.
– Tú Tú, đồng hồ em tặng anh ngày nào anh cũng mang theo mình.
Chợt anh nói.
Bạch Cẩm Tú lạnh nhạt nói:
– Anh thích thì cứ dùng. Đồ đó em bỏ đi rồi.
Nhiếp Tái Trầm lặng thinh.
Bạch Cẩm Tú nhìn vết thương ngang dọc hãy còn sưng tím thì nhíu mày:
– Mẹ anh đánh anh như nào thế?
– Anh vừa đi vào chưa nói hai câu thì bà đã nổi giận, lấy chổi lông gà đánh anh…
Anh chợt dừng lại.
– Vì sao đánh anh?
Nhiếp Tái Trầm không trả lời.
– Nói mau!
Anh đành phải chỉ chỉ vào bộ phận nào đó trên cơ thể mình.
Bạch Cẩm Tú liếc một cái, khóe miệng hơi giật giật.
– Đánh một cái thì gãy, bà đi rút cây củi về, trên đó toàn gai xơ, đánh mấy chục cái, không cầm nổi nữa thì mới dừng…
Anh nằm trên gối, giọng rầu rĩ.
Bạch Cẩm Tú bôi vào vết thương miệng sâu nhất vẫn còn chưa khép miệng, hừ một tiếng:
– Đầu óc anh để đâu vậy? Anh cứ để bị đánh thế à? Ngốc bị đánh là đáng.
Bôi thuốc xong, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên đó một lát, chờ thuốc bôi hấp thu đều rồi mới đứng lên.
– Nhớ uống thuốc hạ sốt đấy.
Cô định vào phòng tắm rửa tay, người đàn ông vẫn nằm sấp chợt ngồi dậy, cầm lấy tay cô, ngăn không cho cô đi.
– Anh làm gì thế?
Bạch Cẩm Tú sầm mặt xuống.
– Tú Tú, anh biết em rất đau khổ. Anh xin lỗi em. Anh thật lòng hối hận vô cùng.
– Lúc sắp kết hôn, anh lo lắng em không thật lòng thích anh. Anh sợ em sẽ mất đi hứng thú với anh, cho nên khi về nhà đón mẹ anh đã giấu diếm chuyện hôn sự Nhưng ngay sau đó anh đã hối hận rồi. Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em, nhưng rồi lại không nói. Là anh sợ em biết rồi sẽ giận anh, không cần anh nữa.
– Tú Tú, em tha thứ cho anh nhé, được không?
Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi siết chặt bàn tay cô.
Hết chương 72
Bình luận facebook