Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-125
Chương 117: Bảo bối, em thật ngọt
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Có thể là vẻ hoài nghi ở trên mặt Lâm Nhụy quá mức rõ ràng, thế cho nên gương mặt anh tuấn của Lục Trạch đột nhiên trầm xuống.
"Em không tin lời nói của anh?"
Giọng điệu lên án kia giống như ám chỉ Lâm Nhụy là một kẻ phụ lòng bội bạc.
Trời ơi...
Tương phản quá lớn, đây nhất định là Lục Trạch giả a.
Kẻ phụ lòng Lâm Nhụy chột dạ quay đầu qua chỗ khác, trong lòng bồn chồn.
Cô cũng không biết lời Lục Trạch nói có phải là sự thật hay không, lỡ như thật đúng là do cô chịu tác dụng kích thích của rượu nên đã làm như vậy thì sao?
"Anh cũng biết rồi đó, tôi uống say nên nói lời mê sảng, anh không nên tin là thật..."
"Tôi đã coi lời nói đó là thật." Lục Trạch đánh gãy lời cô nói, thanh âm đột nhiên đè thấp xuống, đôi con ngươi thâm thúy mê người mang theo một tia mê hoặc.
"Chúng ta đã lâu chưa làm, chẳng lẽ em không muốn sao?"
Thanh âm trầm thấp từ tính của anh tràn vào trong lỗ tai Lâm Nhụy khiến cô nhịn không được cũng có chút xuân tâm nhộn nhạo.
"Tôi....." Cô chần chờ.
Không thể nghi ngờ, Lục Trạch là 1 nhân tình tốt, trên giường ôn nhu xuống giường ga lăng, lại thực hiểu được cái gọi là giới hạn, trên đời này rất khó để tìm ra 1 người bạn giường thứ hai tốt giống như anh, làm tình với Lục Trạch thật đúng là một loại hưởng thụ cực hạn.
Nhớ tới tình cảnh khi cả 2 làm tình, trong lòng cô ẩn ẩn cũng dâng lên một cổ khát vọng.
Chi bằng cứ làm đi?
Còn về chuyện với Phó Duẫn Thừa, trong lòng cô xẹt qua một tia bi thương.
Chung quy cũng chỉ là do cô hy vọng xa vời, những hạnh phúc đó chỉ lướt qua giây lát giống như pháo hoa, cô có tư cách gì mà cho rằng bản thân cũng có thể được đến hạnh phúc a?
Thật là buồn cười.
"Bảo bối, anh không thích ánh mắt này của em."
Quá mức bi lụy.
Lục Trạch đột nhiên cúi đầu, để sát mặt vào cô, đôi môi ấm áp dừng ở trên mí mắt Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy thuận theo khép đôi mắt lại rồi ôm Lục Trạch, nhắm mắt hưởng thụ khung cảnh dịu dàng thắm thiết này.
"Chúng ta làm đi. Lục Trạch." Cô nhẹ giọng nói.
Lục Trạch đáp lại cô bằng một nụ hôn càng thêm thâm tình triền miên.
Vừa mới bắt đầu, ôn nhu giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua, lướt qua trán liếm mút cánh môi cô rồi hôn hôn, sau đó bắt đầu trở nên cực có tính xâm lược. Anh cạy hai hàm của cô ra, đầu lưỡi cuốn lấy, môi răng giao hòa, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, có loại cường thế muốn thổi quét hết tất cả.
Lâm Nhụy không tự giác đắm chìm ở trong đó, cô ôm chặt Lục Trạch xem như là đáp lại, ngay cả những tổn thương kia cũng vứt ra sau đầu và dần dần quên đi.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, phải đến khi Lâm Nhụy giãy giụa, anh mới chậm rãi buông cô ra.
Một sợi tơ trong suốt mờ ám dâm mĩ nối liền ở giữa cánh môi của cả 2, môi đỏ của Lâm Nhụy đã hơi hơi sưng, cô chỉ biết thở hồng hộc.
"Tôi suýt chút nữa đã không thể thở nổi." Lâm Nhụy lau đi sợi chỉ bạc mờ ám ở bên miệng, sau đó hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Trạch.
Lục Trạch thì ngược lại, anh nhướng mày cười xong hôn lên môi Lâm Nhụy thêm một lần nữa. "Ai bảo em ngọt như vậy cơ chứ!"
Làm anh cứ có cảm giác cho dù có hôn như thế nào thì cũng cảm thấy không đủ.
"Ngọt đến như vậy sao?" Lâm Nhụy theo bản năng sờ sờ môi của mình rồi dùng đầu lưỡi nếm nếm, không có cảm giác gì a.
Chỉ có thể nói, miệng của thằng nhãi Lục Trạch này nhất định là đã bôi mật, những lời âu yếm anh nói ra đều có thể làm cho lòng người ngọt đến mức tâm can phát run.
Ngay cả tâm tình của cô cũng trở nên tốt lên.
Lục Trạch cười khẽ, tay ôm Lâm Nhụy nắm thật chặt, trong tích tắc dán thân thể của cả hai càng thêm chặt chẽ khăng khít.
Anh cố ý dùng bàn tay to đè lên mông vểnh của Lâm Nhụy, sau đó dùng sức đè ép nó xuống đũng quần của mình.
"Em xem, cái miệng nhỏ của bảo bối ngọt đến mức nó đã cương cứng, lại còn chảy cả nước miếng." Anh mờ ám ám chỉ nói.
Thật đúng là già mà không đứng đắn.
Gương mặt đẹp của Lâm Nhụy đỏ lên.
Cách lớp vải quần, cô đã có thể thật sâu cảm nhận được trình độ cứng rắn của "nó".
Vật thể có hình dạng chày sắt kia đang chọc chọc bụng nhỏ của cô sinh đau.
Nhưng tâm lý lại tô tô ngứa ngứa.
Nghĩ đến tư vị kia...
Thì một cổ mật dịch liền cầm lòng không được mà mãnh liệt trào ra khỏi tiểu huyệt.
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Có thể là vẻ hoài nghi ở trên mặt Lâm Nhụy quá mức rõ ràng, thế cho nên gương mặt anh tuấn của Lục Trạch đột nhiên trầm xuống.
"Em không tin lời nói của anh?"
Giọng điệu lên án kia giống như ám chỉ Lâm Nhụy là một kẻ phụ lòng bội bạc.
Trời ơi...
Tương phản quá lớn, đây nhất định là Lục Trạch giả a.
Kẻ phụ lòng Lâm Nhụy chột dạ quay đầu qua chỗ khác, trong lòng bồn chồn.
Cô cũng không biết lời Lục Trạch nói có phải là sự thật hay không, lỡ như thật đúng là do cô chịu tác dụng kích thích của rượu nên đã làm như vậy thì sao?
"Anh cũng biết rồi đó, tôi uống say nên nói lời mê sảng, anh không nên tin là thật..."
"Tôi đã coi lời nói đó là thật." Lục Trạch đánh gãy lời cô nói, thanh âm đột nhiên đè thấp xuống, đôi con ngươi thâm thúy mê người mang theo một tia mê hoặc.
"Chúng ta đã lâu chưa làm, chẳng lẽ em không muốn sao?"
Thanh âm trầm thấp từ tính của anh tràn vào trong lỗ tai Lâm Nhụy khiến cô nhịn không được cũng có chút xuân tâm nhộn nhạo.
"Tôi....." Cô chần chờ.
Không thể nghi ngờ, Lục Trạch là 1 nhân tình tốt, trên giường ôn nhu xuống giường ga lăng, lại thực hiểu được cái gọi là giới hạn, trên đời này rất khó để tìm ra 1 người bạn giường thứ hai tốt giống như anh, làm tình với Lục Trạch thật đúng là một loại hưởng thụ cực hạn.
Nhớ tới tình cảnh khi cả 2 làm tình, trong lòng cô ẩn ẩn cũng dâng lên một cổ khát vọng.
Chi bằng cứ làm đi?
Còn về chuyện với Phó Duẫn Thừa, trong lòng cô xẹt qua một tia bi thương.
Chung quy cũng chỉ là do cô hy vọng xa vời, những hạnh phúc đó chỉ lướt qua giây lát giống như pháo hoa, cô có tư cách gì mà cho rằng bản thân cũng có thể được đến hạnh phúc a?
Thật là buồn cười.
"Bảo bối, anh không thích ánh mắt này của em."
Quá mức bi lụy.
Lục Trạch đột nhiên cúi đầu, để sát mặt vào cô, đôi môi ấm áp dừng ở trên mí mắt Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy thuận theo khép đôi mắt lại rồi ôm Lục Trạch, nhắm mắt hưởng thụ khung cảnh dịu dàng thắm thiết này.
"Chúng ta làm đi. Lục Trạch." Cô nhẹ giọng nói.
Lục Trạch đáp lại cô bằng một nụ hôn càng thêm thâm tình triền miên.
Vừa mới bắt đầu, ôn nhu giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua, lướt qua trán liếm mút cánh môi cô rồi hôn hôn, sau đó bắt đầu trở nên cực có tính xâm lược. Anh cạy hai hàm của cô ra, đầu lưỡi cuốn lấy, môi răng giao hòa, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, có loại cường thế muốn thổi quét hết tất cả.
Lâm Nhụy không tự giác đắm chìm ở trong đó, cô ôm chặt Lục Trạch xem như là đáp lại, ngay cả những tổn thương kia cũng vứt ra sau đầu và dần dần quên đi.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, phải đến khi Lâm Nhụy giãy giụa, anh mới chậm rãi buông cô ra.
Một sợi tơ trong suốt mờ ám dâm mĩ nối liền ở giữa cánh môi của cả 2, môi đỏ của Lâm Nhụy đã hơi hơi sưng, cô chỉ biết thở hồng hộc.
"Tôi suýt chút nữa đã không thể thở nổi." Lâm Nhụy lau đi sợi chỉ bạc mờ ám ở bên miệng, sau đó hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Trạch.
Lục Trạch thì ngược lại, anh nhướng mày cười xong hôn lên môi Lâm Nhụy thêm một lần nữa. "Ai bảo em ngọt như vậy cơ chứ!"
Làm anh cứ có cảm giác cho dù có hôn như thế nào thì cũng cảm thấy không đủ.
"Ngọt đến như vậy sao?" Lâm Nhụy theo bản năng sờ sờ môi của mình rồi dùng đầu lưỡi nếm nếm, không có cảm giác gì a.
Chỉ có thể nói, miệng của thằng nhãi Lục Trạch này nhất định là đã bôi mật, những lời âu yếm anh nói ra đều có thể làm cho lòng người ngọt đến mức tâm can phát run.
Ngay cả tâm tình của cô cũng trở nên tốt lên.
Lục Trạch cười khẽ, tay ôm Lâm Nhụy nắm thật chặt, trong tích tắc dán thân thể của cả hai càng thêm chặt chẽ khăng khít.
Anh cố ý dùng bàn tay to đè lên mông vểnh của Lâm Nhụy, sau đó dùng sức đè ép nó xuống đũng quần của mình.
"Em xem, cái miệng nhỏ của bảo bối ngọt đến mức nó đã cương cứng, lại còn chảy cả nước miếng." Anh mờ ám ám chỉ nói.
Thật đúng là già mà không đứng đắn.
Gương mặt đẹp của Lâm Nhụy đỏ lên.
Cách lớp vải quần, cô đã có thể thật sâu cảm nhận được trình độ cứng rắn của "nó".
Vật thể có hình dạng chày sắt kia đang chọc chọc bụng nhỏ của cô sinh đau.
Nhưng tâm lý lại tô tô ngứa ngứa.
Nghĩ đến tư vị kia...
Thì một cổ mật dịch liền cầm lòng không được mà mãnh liệt trào ra khỏi tiểu huyệt.
Bình luận facebook