Chương 2.1
Sáu giờ sáng, thế giới mới từ trong sương mù thức tỉnh, ánh mặt trời mới từ góc của thành phố bộc lộ tài năng, báo hiệu một ngày mới lại tới.
"Xiu!" Theo tiếng bánh xe xẹt qua đường phố, cả thành phố đột nhiên chuyển động, chào buổi sáng với thế giới này.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Không chỉ nắng sớm, cũng không chỉ chiếc xe chạy qua lại, mọi người hoặc là học sinh, hoặc là đi làm, chạy đuổi theo xe buýt, cũng chào hỏi lẫn nhau, một ngày tốt đẹp từ đấy bắt đầu.
Bảy giờ sáng, thành phố vừa mới từ trong trạng thái dừng hình ảnh từ từ chuyển động, Hàn Dĩ Chân đã bắt đầu một ngày bận rộn của cô.
Cô liền đến tiệm ăn sáng từ rất sớm mua bữa sáng cùng bà chủ, thuận tiện nói xin lỗi, cô không thể tiếp tục làm việc. Bà chủ cười trả lời, nếu có ông chủ đẹp trai như vậy chạy đến đầu ngõ cầu xin bà, bà cũng sẽ không chút do dự theo sát anh, bào cô không cần để ý.
Dù vậy, Hàn Dĩ Chân vẫn cảm thấy áy náy, liên tục nói xin lỗi bà chủ, rồi vội vội vàng vàng cầm bữa sáng đuổi theo xe buýt. Thật vất vả mới bắt kịp xe buýt, đến công ty, cô lại lập tức lấy chìa khóa riêng ra trước, mở cửa phòng làm việc của Hạ Quang Hi ra, thiếu chút nữa bị mùi thối trước mặt hun cho bất tỉnh, cả gian phòng làm việc quả thật như thùng rác khổng lồ.
Để túi xách xuống, xắn tay áo lên, Hàn Dĩ Chân thuần thục cầm lon bia rỗng đầy đất, từng bước từng bước nhặt lên ném về phía thùng rác, đồng thời phỏng đoán bọn chúng rốt cuộc để bao lâu rồi? Tiếp theo, cô lại đến bàn dọn dẹp chén không đông quăng một cái, tây ném một cái, trong đó còn có chút mốc meo, người không biết còn có thể cho rằng đến bãi bãi rác nhặt về, mà không phải phòng làm việc sang trọng của doanh nghiệp đa quốc gia.
Anh cũng thật là kỳ quái.
Thu dọn xong cái bàn, rửa sạch hết bát đĩa, Hàn Dĩ Chân nghĩ không ra hình dáng não bộ của Hạ Quang Hi là như thế nào? Rõ ràng ký hợp động dài hạn với công ty vệ sinh, mà lại không cho đối phương phái người quét dọn sạch sẽ phòng làm việc của anh, chính xác là -- sáu người.
Chỉ là oán trách thì oán trách, Hàn Dĩ Chân vẫn đặc biệt quét dọn làm tròn trách nhiệm. Một giờ qua đi, phòng làm việc đã khôi phục thành trạng thái sạch sẽ sáng ngời một tuần trước, tất cả mọi thứ đều đã ngay ngắn chỉnh tề. Cô thậm chí còn chú ý tới bụi bẩn tích lũy trên tay cầm cửa, cầm dung dịch tầy rửa lên cọ rửa sạch sẽ sau đó mới đánh sáp lên, tay cầm cửa làm bằng đồng thau trong nháy mắt lóe sáng giống như mới, lúc này Hàn Dĩ Chân mới hài lòng dừng tay.
Được rồi, công việc vệ sinh hoàn tất, hiện tại nên kiểm tra tầng làm việc một chút.
Hàn Dĩ Chân không xác định thời gian cô rời khỏi này, Hạ Quang Hi sẽ ghi chép lại chuyện quan trọng của công ty không, anh bình thường chẳng muốn cầm bút.
Thật may là, lần này cô vô cùng may mắn. Chẳng muốn của Hạ Quang Hi dường như có thể ra nước ngoài thi đấu, lại có thể ở bên trong bản nhật ký trống rỗng, viết xuống một dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo: 10h sáng họp với Vũ Hi.
Nói một cách khác, sáng sớm hôm nay có một buổi hội nghị phải tiến hành, cô phải chuẩn bị cho sớm mới được.
Tự mình trở lại phòng làm việc, rút hồ sơ từ trong tủ hồ sơ ra, Hàn Dĩ Chân đã sớm chuẩn bị. Một tuần trước, cô vửa chuẩn bị xong hết tất cả tài liệu của buổi hội nghị liền bị sa thải. Hôm nay rốt cuộc tới kịp rã đông chúng nó, còn kịp hội nghị.
Hàn Dĩ Chân vô cùng cẩn thận rút hồ sơ đã chuẩn bị ra sửa sang lại lần nữa. Hôm nay phải họp chính là hội nghị tiêu thụ, nhằm vào công ty Hạ Vũ Hi mới nghiên cứu ra một máy tính xách tay, thảo luận chuyện làm kênh TV mua sắm trước đó, vì vậy phải đặc biệt cẩn thận.
Bởi vì cô đã là lão luyện, làm chuyện trừ sạch sẽ gọn gàng, còn cực kỳ hiệu quả. Không tới một giờ liền phân loại xong tất cả hồ sơ, một phần một phần cất kỹ, hiện tại chờ họp.
Chín giờ bốn mươi.
Hàn Dĩ Chân bận rộn một buổi sáng, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Thật vất vả chờ đến cơ hội tạm nghỉ, kim đồng hồ trên tường chỉ sắp tới mười giờ, Hạ Quang Hi còn chưa tới .
Rất tốt, anh sắp muộn rồi.
Khẽ nhíu mày về phía đồng hồ treo tường, Hàn Dĩ Chân đánh cược không được bao lâu, sẽ nhìn thấy Hạ Quang Hi vội vội vàng vàng xông tới, kêu trời kêu đất cứu mạng.
"Nguy rồi, sắp không kịp rồi!"
Quả nhiên, cô vừa mới nghĩ như vậy, Hạ Quang Hi tựa như một cơn gió bay vào phòng làm việc, vừa tiến đến liền bắt đầu kêu to.
"Jeanie, cô mau giúp tôi nghĩ cách, dáng vẻ tôi đây không thể gặp người khác!"
Hạ Quang Hi sở dĩ sẽ khẩn trương như thế không phải là không có đạo lý, chỉ thấy áo sơ mi trên người anh vụng về đến lộn xộn rối tung, tóc hỗn loạn giống như tổ chim, trong giày da trước mặt vớ còn thiếu một chân, giống như bị khoản nợ ép tới không thể không đi làm trốn nợ cả đêm, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn.
"Đánh răng chưa?" Không cần hỏi, anh tám phần mới từ trên giường một người phụ nữ bò dậy, lại vội vã chạy tới công ty.
"Còn chưa." Cô đã đoán đúng, ngày hôm qua đại chiến 300 hiệp với Nicole, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ, đâu còn kịp đánh răng?
"Đi theo tôi." Cô tiện tay bắt lấy vạt áo sơ mi của anh, vừa lôi vừa kéo, kéo anh đến trước một cái nút bí ẩn. Tiếp theo cô dùng sức nhấn nút, đã nhìn thấy một phòng nhỏ toàn dụng cụ, ddiễn đđàn llê qquý đđôn giống như làm ảo thuật vậy từ trong vách tường xuất hiện, thì ra là căn phòng bí mật riêng của Hạ Quang Hi.
"Anh chỉ có 5 phút rửa mặt chải đầu, xin làm mau." Vừa tiến vào phòng tắm, Hàn Dĩ Chân lập tức đưa dụng cụ rửa mặt cho anh, Hạ Quang Hi ngoan ngoãn như một chú cún.
Khi anh đánh răng rửa mặt, Hàn Dĩ Chân cũng không còn nhàn rỗi, mở tủ quần áo của anh ra, lấy ra một cái áo sơ mi màu lam nhạt, nữa lấy ra một cái cà vạt màu vàng kim hình hình học kết hợp, đưa chúng nó cùng nhau đặt lên giường.
"Tắm xong!"
Hàn Dĩ Chân vừa mới xử lý hết trang phục hôm nay của anh, lấy ra bàn ủi hơi nước, chỉ nghe thấy Hạ Quang Hi ở trong phòng tắm kêu quỷ, cô đành phải trở lại phòng tắm.
"Giúp tôi cạo râu." Sau đó, anh lại rất vô sỉ mà đưa kem và dao cạo râu giao cho cô, rõ ràng muốn cô hoàn toàn làm thay.
Hàn Dĩ Chân cũng không oán trách, dù sao oán trách cũng vô dụng, anh chính là kiên quyết ỷ lại vào cô, hơn nữa dao cạo râu cô dùng thuận tay hơn anh, lần trước tự anh cạo râu liền không cẩn thận bị xước mặt, sau đó cô còn phải giúp anh thoa thuốc mấy ngày, ngược lại càng phiền toái hơn.
Cô nhận lấy kem cạo râu trước, vẽ loạn lên cằm anh, sau đó mới nhận lấy dao cạo râu, thời điểm chuẩn bị giúp anh cạo râu, mới phát hiện anh đang cười.
"Cười cái gì?" Mau mau không còn kịp nữa rồi, còn cười được.
"Không có gì." Anh thử khép miệng lại. "Tôi chỉ là nhớ mấy ngày qua đó, tôi đều dùng dao cạo râu bằng điện, cũng không cách nào cạo sạch sẽ."
"Dùng tay vẫn tốt hơn, chỉ là phải có kỹ xảo." Cô tùy việc mà xét, bắt đầu thiên hạ đệ nhất đao.
"Ừ." Anh đồng ý, thật là vui mừng cô lại trở về bên cạnh anh, thân mật giúp anh cạo râu.
Ngày cô không có ở đây, tựa như địa ngục.
Hạ Quang Hi không thể không thừa nhận.
Một khi cô trở lại, địa ngục lập tức biến thành thiên đường, làm cho người ta không nhịn được tươi cười.
"Cẩn thận đừng làm xước gương mặt tuấn tú của tôi." Mặc dù cảm động, anh vẫn không nhịn được muốn chọc giận cô, nhìn bộ dáng cô tức giận.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm xước mặt anh, tôi chỉ biết cắt đứt cổ họng của anh." Quả nhiên cô kịch liệt uy hiếp. Hàn Băng Tâm, truyện chỉ được dịch tại diendanlequydon
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hạ Quang Hi càng khuếch đại lớn hơn, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nhưng mà chính anh không phát giác ra.
". . . . . . Được rồi, anh lại giống bộ dạng anh tuấn thường ngày, hiện tại mau vuốt keo xịt tóc." Làm xong râu ria rồi đến giải quyết tóc, Hàn Dĩ Chân ném keo xịt tóc cho anh.
"Cô muốn đi đâu?" Anh vừa mở keo xịt tóc ra, vừa hỏi Hàn Dĩ Chân, chỉ sợ cô không thấy.
"Ủi áo sơ mi cho anh." Cô trừng mắt nhìn anh, Hạ Quang Hi cười, chỉ cần cô ờ trong tầm mắt của anh, tất cả dễ xử lý.
"Làm xong rồi." Nhìn vào gương chỉnh sử lần cuối, Hạ Quang Hi ra khỏi phòng tắm, trong lúc đó Hàn Dĩ Chân cũng ở đây ủi áo sơ mi, hiệu suất hết sức kinh người.
"Đây, đây là quần áo hôm nay anh phải mặc." Cô giao áo sơ mi cho anh. "Còn có cà vạt này -- a! !
Hàn Dĩ Chân nói đến một nửa lại đột nhiên thét chói tai, Hạ Quang Hi không giải thích được.
"Cô làm gì?" Kêu lớn tiếng như vậy?
"Anh, làm sao anh cởi áo sơ mi trước mặt tôi?" Thì ra cô kêu là vì nguyên nhân này, Hạ Quang Hi càng thêm mờ mịt.
"Có liên quan gì, chúng ta cũng không phải là người ngoài." Thật không hiểu được não cô như thế nào, như vậy cũng có thể kêu lớn tiếng như vậy.
"Anh ít nhất nên chờ tôi đi ra ngoài mới bắt đầu thay quần áo, như vậy mới đúng!" Cô mới không hiểu được não anh là bộ dáng thế nào, hoàn toàn không để ý cảm nhận của cô.
"Không quan trọng đi?" Anh vẫn trước sau như một không quan tâm. "Chúng ta cũng không phải là người ngoài, coi như bị cô nhìn được, tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào." Hi hi hi.
"Nhưng -- thôi, tôi đi ra ngoài trước, chờ anh thay quần áo xong trở ra." Lười phải tranh cãi với anh, tay Hàn Dĩ Chân nắm chặt cà vạt xông ra ngoài, tránh thấy cảnh lúng túng hơn.
Hạ Quang Hi khó hiểu nhìn bóng lưng cô phía trước, không hiểu cô làm gì khẩn trương như vậy?
Hàn Hàn Dĩ Chân lao ra khỏi phòng hai tay đè ngực lại, mặt đỏ tim đập thở dốc. Tên khốn kiếp Hạ Quang Hi này không hiểu tâm ý của cô thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả lễ phép căn bản cũng không để ý, thật nên kéo đi bắn chết.
"Jeanie. . . . . ."
"Thay xong rồi?" Không muốn để anh thấy vẻ mặt lúng túng của cô, hơn nữa thời gian cũng không còn kịp nữa, Hàn Dĩ Chân dường như ngay giây đầu tiên anh bước ra khỏi phòng, liền cầm cà vạt lên chùm lên người anh.
"Thay xong --" Anh không biết tại sao cô kích động như thế, giống như đột nhiên muốn cắt đứt cổ anh gấn như liều chết kéo cà vạt, không phải là cô có gì bất mãn với anh chứ?
Cách nghĩ của hai người hoàn toàn không có cùng xuất hiện, duy nhất có thể thắt chặt bọn họ chặt chẽ, là cà vạt trong tay Hàn Dĩ Chân, cái này cũng nắm giữ trong tay Hàn Dĩ Chân, nghĩ lại quan hệ của bọn họ thật đúng là kỳ diệu.
"Bộ dạng hai người như vậy thật giống vợ chồng." Hạ Vũ Hi mới vừa bước vào phòng làm việc hiển nhiên cũng có cách nghĩ giống vậy, mắt nhìn chăm chú tay Hàn Dĩ Chân, lông mày tuấn tú giơ lên thật cao, Hàn Dĩ Chân thì lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Ai cần em lo!" Hạ Quang Hi tức giận trả lời em họ, muốn em ấy đừng xen vào việc của người khác.
Hạ Vũ Hi nhún vai, tiếp theo ánh mắt chuyển tới tay cầm cửa, liếc một cái rồi nhàn nhạt nói.
"Cô lau sạch tay cầm cửa rồi, hiếm thấy anh Quang Hi còn nhớ rõ nói với cô." Trừ ước hẹn với phụ nữ và một số tranh giành quốc tế ra, anh họ anh ít khi nhớ bất cứ chuyện gì.
"Anh ấy không nói với tôi, là tự tôi cảm thấy rất bẩn, nên muốn lau một chút, liền bắt tay vào làm." Nếu muốn dựa vào ông chủ đầu heo kia cảu cô, cô có lẽ không làm được bất cứ chuyện gì, anh chỉ nhớ rõ ước hẹn với phụ nữ.
"Cô còn đánh sáp." Hạ Vũ Hi tán thưởng nói. "Chúng ta thật là có chút tâm hữu linh tê
, cô rõ ràng tới làm việc cho tôi tốt hơn."
:Thông hiểu ý nhau
Hạ Vũ Hi đề nghị với Hàn Dĩ Chân lần thứ n thay ông chủ, Hàn Dĩ Chân không có phản ứng, ngược lại Hạ Quang Hi nhảy dựng lên trước.
"Em không cần lại tới cướp thư ký của anh!" Anh kêu oa oa.
"Dù sao anh thường sa thải cô ấy, lại không tôn trọng cô ấy, cô ấy đi theo em còn tốt hơn." Hạ Vũ Hi nhàn nhạt cãi lại, một đao trúng chỗ yếu của Hạ Quang Hi.
Đừng nhìn giọng điệu Hạ Vũ Hi hờ hững, liền cho rằng anh không nghiêm túc. Cá tính của anh không dễ dàng mở miệng, một khi mở miệng, nhất định là đùa thật, ít nhất Hạ Quang Hi cũng sắp bị hù chết. Hàn Băng Tâm dđlqđ
"Em đừng đánh chủ ý lên thư kí của anh, tự mình đi tìm một người!" Ai bảo em ấy luôn phiền phiền toái toái, không tìm được thư ký, hiện tại mới đến giành thư ký của người khác.
Hạ Quang Hi oán trách.
"Em chỉ là cung cấp cho thư kí Hàn một sự lựa chọn khác, có muốn hay không liền xem cô ấy, anh không cần phải khẩn trương như vậy." Cái gọi là thề sống thề chết bảo vệ lãnh thổ, nhiều lắm chính là dáng vẻ kia, xem ra anh họ anh thật đúng là không thể không có thư kí Hàn!
Hạ Quang Hi bị Hạ Vũ Hi chẹn họng nói không ra lời, anh thường sa thải Hàn Dĩ Chân là sự thật, cô cũng cũng không tỏ rõ suy nghĩ của mình, có thể thật ra cô cũng rất nghĩ thay cho ông chủ hay không?
"Em đến phòng họp chờ hai người trước, lát nữa gặp." Bước chân của Hạ Vũ Hi rất nhẹ, tới thời điểm không lên tiếng, đi đến cũng rất khó phát hiện. Nếu không phải anh mở miệng, chỉ sợ người khác đã đến phòng họp, bọn họ còn chưa biết.
"Liền hạ cố dọa anh, đáng ghét!" Thủ thế đánh người về phía cửa trống không, nét mặt Hạ Quang Hi tuyên bố rất muốn đánh Hạ Vũ Hi.
Đôi mắt đẹp của Hàn Dĩ Chân thấy động tác buồn cười của Hạ Quang Hi, nghĩ không ra rốt cuộc anh mấy tuổi rồi, không trưởng thành chút nào.
"Cô sẽ không thật sự suy tính đi làm thư kí của em ấy chứ?" Không trưởng thành còn chưa tính, còn giống như con ong mật phiền phức, đi theo bên người cô kêu ong ong ong, ngăn cản cô sắp xếp tài liêu.
"Tôi nói cho cô nghe, Vũ Hi kia có tật xấu. Nếu cô thật sự làm thư kí của em ấy, nhất định chịu không được vài ngày liền cuốn xéo, em ấy cũng không dễ chung đụng giống tôi."
Không biết một tuần trước là người nào mới bộc phát tính khí sa thải cô, bây giờ lại ở trước mặt cô nói hắn rất dễ chung đụng, thật là mắc cười chết người.
"Anh cản đường tôi rồi." Hàn Dĩ Chân căn bản mặc kệ anh, mặc anh bay loạn khắp nơi.
"Cô sẽ không thật sự làm thư kí của em ấy chứ?" Anh chính là muốn cản đường cô, khiến cô không thể đi đâu, nhất là chổ em họ anh.
Hàn Dĩ Chân nhìn anh một cái, lần nữa hoài nghi hình dáng não anh như thế nào? Hoàn toàn không nắm được tình hình.
"Jeanie--"
"Đi họp." Không muốn nói nhảm với anh nữa, Hàn Dĩ Chân dứt khoát nhét tài liệu vào tay anh, hai tay ddlqđ đẩy lưng anh, đẩy anh ra ngoài.
"Chờ một chút --"
"Đi nhanh một chút!" Cô không khách khí đóng cửa lại, đuổi anh ra khỏi phòng làm việc, quay đầu lại chuyên tâm sắp xếp tài liêu.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Mua sắm trên TV là xu thế thời đại, mấy năm gần đây truyền thông thêm dầu vào lửa, dường như trở thành mốt, là bánh mì loại lớn trong mắt những trùm truyền thông.
Đã là bánh mì loại lớn, nhất định mọi người muốn cắn nuốt, Hạ Quang Hi cũng không ngoại lệ. Chỉ là anh cất bước khá trễ, kinh nghiệm và thời gian cũng kém người ta một khoảng lớn, vì vậy ở phương diện tiêu thụ phải bỏ nhiều công sức hơn, nếu không rất dễ dàng tử trận trong thị trường sánh ngang quần hùng Chiến Quốc này.
Vì thế, anh đặc biệt yêu thương Hạ Vũ Hi, ra một khoản tiền lớn cho máy tính xách tay mới nhất của công ty Hạ Vũ Hi nghiên cứu, bảo em ấy hạ giá bán. Hạ Vũ Hi dĩ nhiên rất mất hứng, dù sao sản phẩm công ty anh là hàng chất lượng cao, đơn giá cao, muốn anh phối hợp mua sắm trên TV đã là muốn mạng của anh, huống chi còn là nóng hổi, sản phẩm mới lấy ra từ nhà máy? Nói thật, anh không muốn đồng ý chút nào, nhưng thấy Hạ Quang Hi là anh họ của mình, bọn họ lại giao dịch cổ phần chứng khoán, anh vẫn là miễn cưỡng gật đầu, mới có hội nghị hôm nay.
Chỉ thấy trong phòng họp lớn như vậy, đầy nhân viên tham dự hội nghị tiêu thụ lần này. Trong đó có kế hoạch, trợ lý hành chính, trường vụ, thậm chí ngay cả nhiếp ảnh gia cũng tới, có thể thấy được có bao nhiêu thận trọng.
Mà trên bàn hội nghị chữ U, trừ một chồng tài liệu thật dày, trước mặt mỗi người lại bày một bàn máy tính xách tay màu trắng bạc, cũng chính là hôm nay nhân vật chính của hội nghị ngày hôm nay. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com. Cái này do công ty Hạ Vũ Hi nghiên cứu ra, không chỉ có yêu cầu cao, đầy đủ chức năng, mà còn trang bị màn hình lớn và thân máy rất nhẹ, hơn nữa nó tương tự cánh buớm, bề ngoài sáng lấp lánh, càng lập thêm kỷ lục trong nước, ngay cả nhà máy lớn ở nước ngoài cũng không cách nào chế tạo ra thiết bị giống vậy, là một sáng kiến lớn của giới điện tử.
"Hiện tại liền bắt đầu hội nghị tiêu thụ hôm nay."
Dĩ nhiên, ngoại trừ hội nghị được chú ý nhất, còn có anh em họ nhà họ Hạ. Dáng dấp Hạ Quang Hi anh tuấn người người biết, nhưng so với Hạ Vũ Hi rõ ràng kém một khoảng, người sau vô luận là diện mạo hay là phong cách, còn cao hơn anh họ mình nhiều, đừng trách là "Mộng ảo dật phẩm"
trong miệng người người.
: ý chỉ siêu phẩm trong mơ
Chỉ là mộng ảo dật phẩm cao quý không thể chạm, tất cả nhân viên nữ dự hội nghị đều hiểu đạo lý này, cho nên đành phải thả ánh mắt đến trên người Hạ Quang Hi, anh thuận tay cầm Microphone chủ trì hội nghị.
"Giống như các vị thấy, tất cả tài liệu đều đặt bên cạnh tay phải của các vị, các vị chỉ cần cầm lên xem là được."
Hạ Quang Hi yêu cầu nhân sĩ tham dự hội nghị tham khảo trang thứ nhất hướng dẫn tra cứu của tài liệu, thực hiện theo tiến độ của hội nghị lật xem tài liệu. Ánh mắt của mọi người nhất trí hướng thẳng tới Hàn Dĩ Chân đang vất vả điều chỉnh slide, thật vui rốt cuộc cô lại trở về rồi, mới có tài liệu chi tiết như vậy để xem.
Mọi người liều mạng dịch tài liệu, slide trên màn hình không ngừng thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối không ai mở miệng.
"Anh định tiêu thụ máy tính xách tay này của công ty chúng em thế nào?" Qua năm phút, rốt cuộc có người lên tiếng, chính là Hạ Vũ Hi.
"Đương nhiên là tìm mấy model nữ, cộng thêm một hoặc hai cái lưỡi hoa sen xinh đẹp của người chủ trì, nếu không còn có thể bán thế nào?" Hạ Quang Hi trả lời theo lý thường.
"Không được, vậy quá bình thường, lại không có gì sáng tạo." Hạ Vũ Hi cau mày. "Quan trọng nhất là, không phù hợp với hình tượng của công ty chúng em."
"Chương trình mua sắm trên TV không có ai coi trọng hình tượng, Vũ Hi." Hạ Quang Hi thuyết phục Hạ Vũ Hi hết khả năng. "Chỉ cần sản phẩm bán được, công ty có doanh thu, vậy là rốt rồi."
"Em biết chương trình mua sắm trên TV đại khái thượng không có phẩm chất gì, nhưng điều này làm trái với nguyên tắc của công ty chúng em, em còn là hi vọng cách làm không giống nhau." Hạ Vũ Hi kiên trì.
"Có thể có cái gì không giống cách làm?” Hạ Quang Hi trợn trắng mắt. "Tìm mấy cô em nhảy thoát y, tay nâng laptop kêu to: come¬ on ¬ba¬by sao? Như vậy liền đủ đặc biệt đi!" Chịu không nổi em ấy.
"Anh lạc đề rồi, anh Quang Hi, đây không phải là trọng điểm mà chúng ta thảo luận." Tuy nói Hạ Vũ Hi giáo dục làm khiếp sợ, cũng có thời điểm tức giận, hiện tại rất dễ thấy được.
"Vậy cái gì mới là trọng điểm chúng ta thảo luận?" Hạ Quang Hi cũng không khách khí cãi lại. "Anh chỉ nói muốn dựa theo phương thức tiêu thụ bình thường, liền bị em bác bỏ toàn bộ, em còn muốn anh thế nào?"
"Đã như vậy, em muốn rút sản phẩm về, anh mời người tài giỏi khác đi!" Hạ Vũ Hi trả lại tài liệu mở ra, quả thật tức giận.
"Vũ Hi --"
"Có lẽ anh cảm thấy không sao cả, nhưng sản phẩm công ty chúng em tỉ mỉ nghiên cứu ra, tuyệt đối không thể bị chà đạp như vậy, anh chính là hợp tác với nhà máy hiệu buôn khác."
Cả đời Hạ Vũ Hi kiên trì rất nhiều thứ, trong đó đứng đầu chính là phẩm chất. Hơn thế nữa, phẩm chất chính là tất cả. Một khi thiếu mất phẩm chất, liền không có gì tốt để nói, anh chỉ thu dọn đồ đạc rời đi.
"Cầu xin em, Vũ Hi." Hạ Quang Hi quả thật chán nản đến sắp đụng đầu vào bàn. "Không gọi người chủ trì bán, chẳng lẽ muốn gọi người ngoài hành tinh đến bán sao?" Nếu như người ngolài hành tinh chịu tới anh cũng không phản đối, vấn đề là không gọi được, nhân sự công ty bất động sản cũng không giới thiệu, anh cũng không còn biện pháp!
"Nếu quả thật là nói như vậy, vẫn còn tương đối có sáng tạo." Dù sao người ngoài hành tinh còn có chút cảm giác tương lai, người dẫn chương trình lại chỉ biết rủ rỉ rù rì rao hàng, cảm giác giống như quay về cổ đại.
Ai tới giết anh đi. . . . . .
Hạ Quang Hi khổ sở phải ngửa mặt lên trời gào to, van xin trời cao sớm kết thúc sinh mệnh của anh, cũng cầu cho đối phó em họ của anh. Hạ Vũ Hi cảm thấy không thể nói lý được với anh, không hiểu được nghệ thuật của sự kiên trì, đẩy ghế ra muốn rời khỏi.
"Các vị cực khổ rồi, uống ly chocolate trước, rồi tiếp tục họp." Đang lúc Hạ Vũ Hi đẩy ghế ra chuẩn bị đi, cửa phòng họp lúc này bị mở ra, Hàn Dĩ Chân bưng khay đi tới, mặt tươi cười khuyên mọi người nghỉ ngơi.
Không có ai biết cô rời khỏi phòng họp lúc nào, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười cảm kích với hành động này của Hàn Dĩ Chân, bởi vì Hạ Vũ Hi lại ngồi xuống.
"Chocalate nóng, sẽ làm cho cảm xúc của người ta trở nên tốt hơn một chút, anh nói phải không?" Hàn Dĩ Chân trước tiên liền đưa đồ uống cho Hạ Vũ Hi, Hạ Vũ Hi giơ cao lông mày, không đưa ra bình luận với lời cô nói. Ngược lại Hạ Quang Hi ở một bên mãnh liệt ăn dấm, bởi vì cô vậy mà lại phục vụ cho em họ của anh trước, mà không phải là anh vị ông chủ này.
Mọi người chen lấn lấy chocolate nóng từ trong khay, Hàn Dĩ Chân thậm chí còn chu đáo chuẩn bị cho mỗi người một thanh chocolate, mọi người ăn được thoải mái.
Căn cứ báo y học viết, chocolate giúp tâm tình người ta trở nên tốt hơn, mau ăn.
Mọi người đứng lên ăn thanh chocolate, duy chỉ có một mình Hạ Vũ Hi ưu nhã uống chocolate nóng, Hạ Quang Hi thì đã cắn hết thanh chocolate, bây giờ đang gặm đầu ngón tay rồi.
Anh nhìn Hàn Dĩ Chân ân cần hỏi Hạ Vũ Hi: "Có muốn thêm một ly không?" Bộ dáng giống như em ấy mới là ông chủ của cô, khiến Hạ Quang Hi rất khó chịu, không phải cô thật sự muốn đổi ông chủ?
"Nếu không em định tiêu thụ thế nào?" Dù sao có thể gặm gì đó cũng gặm xong rồi, lại không có ai hỏi anh có muốn thêm một thanh chocolate không, dứt khoát hỏi ngược lại công sự.
Đối mặt Hạ Quang Hi khí thế to tớn hỏi thăm, Hạ Vũ Hi chỉ là giương cao lông mày, không tiếng động quan sát vẻ mặt u ám của Hạ Quang Hi. Anh họ anh ghen tỵ anh, toàn bộ viết trong ánh mắt hung ác của anh ấy, chỉ là chính anh ấy không biết mà thôi.
"Em hi vọng chọn lựa phương thức tương đối đặc biệt một chút." Nghĩ đến Hàn Dĩ Chân vậy mà lại thích anh họ anh một cây cọc gỗ không có tri giác như vậy, Hạ Vũ Hi không khỏi đồng cảm một hồi, Hàn Băng Tâm lqđ xem ra cô còn có một đống cay đắng phải ăn.
"Thế phương pháp nào đặc biệt?" Hạ Quang Hi tức giận trả lời, khó quên một màn Hàn Dĩ Chân ân cần hầu hạ kia. "Mua sắm trên TV chính là rập khuôn, trừ phi chính em bằng lòng đảm đương model, nếu không thì chỉ có thể tìm những người kia -- ah, đợi chút."
Hạ Quang Hi như phát hiện vùng đất mới nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hi, Hạ Vũ Hi không biết được anh nghĩ làm gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện gì tốt.
"Thật ra thì cũng có thể." Hạ Quang Hi càng nghĩ càng có lý. "Tên máy tính xách tay này của em, đồng thời là biệt hiệu của em『 Thánh Nguyệt 』, không có gì trùng hợp hơn."
Đáp án công bố, thì ra là Hạ Quang Hi di chuyển đầu óc đến trên người em họ của anh, mà Hạ Vũ Hi không có chút nào ngoài ý muốn. Bằng đầu óc của anh họ anh, cũng chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp này, một chút phức tạp liền quá khó khăn với anh ấy.
"Vũ Hi, em tự phát ngôn là được rồi, dù sao khí chất của em rất hợp với máy tính xách tay này, lại là sản phẩm nhà mình, do em ra mặt, nhất định bán tốt." Hạ Quang Hi quả nhiên đề xuất yêu cầu với Hạ Vũ Hi, chỉ thấy lông mày Hạ Vũ Hi giương thật cao, giọng điệu lạnh nhạt cự tuyệt.
"Đừng có ý đồ với em, em tuyệt đối không giống anh thích xuất hiện khắp nơi." Anh thà rằng có quyền riêng tư.
"Vậy nên làm sao bây giờ?" Hạ Quang Hi thất vọng hỏi. "Model bình thường em nhìn nhìn không vừa mắt, lại không cho anh tìm người dẫn chương trình giới thiệu sản phẩm, chẳng lẽ muốn chơi ngôn ngữ của người câm điếc?"
"Cái này cũng có thể xem là một ý kiến hay, vẫn tương đối có phong cách." Anh chịu không nổi nhất chính là người dẫn chương trình trong mua sắm trên TV năm lần bảy lượt lên cao giọng, nói bọn họ mất bao nhiêu sức lực, mới vì người xem tranh thủ được một giá tốt như vậy, trời mới biết đó căn bản là nói dối.
"Tha cho anh đi, Vũ Hi." Hạ Quang Hi rầu rĩ đến không thể nào không gõ nát trán mình. "Cũng đã nói với em, em không thể dùng tâm trạng bình thường đối đãi mua sắm trên TV, cái lĩnh vực này. . . . . ."
Hạ Quang Hi đứng lên niệm kinh bên tai Hạ Vũ Hi, hi vọng thuyết phục em ấy buông tha những kiên trì không giải thích được kia, nó đối với số lượng tiêu thụ một chút cũng không trợ giúp, chỉ tăng thêm rắc rối cho bọn họ.
Anh nói đến thiên hoa loạn trụy (ngàn hoa rơi loạn), nhưng Hạ Vũ Hi cũng không nghe vào được câu nào, ánh mắt chuyển hướng sang nơi khác.
Hàn Dĩ Chân đang đi tới chỗ máy chiếu, chuẩn bị thay một xấp phim. Ánh sáng của máy chiếu hắt lên người cô, kéo dài hơn thân hình vốn thon gầy của cô. Khuôn mặt tới gần, dưới phản xạ của ánh sáng trắng, hiện ra một cảm giác xa lạ không thể tưởng tượng nổi, cảm giác như có như không.
Trong nháy mắt trong đầu Hạ Vũ Hi thoáng qua một ý tưởng, bật thốt lên không chút nghĩ ngợi.
"Cô ấy rất thích hợp."
"Cho nên Vũ Hi --"
Hạ Quang Hi nước miếng tung bay nói một đống Hạ Vũ Hi cũng không phản ứng, nhưng bây giờ tự dưng thốt ra câu này, Hạ Quang Hi nghe đến một đầu mờ mịt.
"Người nào rất thích hợp?" Tết Nguyên Tiêu còn chưa tới, xin đừng ép anh giải câu đố.
"Thư kí Hàn." Hạ Vũ Hi chỉ đích danh. "Em vừa mới phát hiện, cô ấy rất thích hợp làm người phát ngôn." Sẵn có vóc người cao lớn duyên dáng, lại có khí chất mờ ảo như có như không, quá thích hợp.
"Không thể nào, em nói cô ấy?" Hạ Quang Hi chỉ Hàn Dĩ Chân, mọi người cũng đều nhìn cô.
"Ừ." Hạ Vũ hi gật đầu. " Da thư kí Hàn trắng nõn, vóc người cao lớn, lại có khí chất mờ ảo, vô cùng thích hợp để phát ngôn."
Thật ra thì Hạ Vũ Hi cũng không có nói sai, Hàn Dĩ Chân trừ suy nghĩ tinh tế, làm việc nghiêm túc ra, diện mạo cũng hết sức đặc biệt. Mọi người thậm chí len lén đoán cô có phải là người nước ngoài không? Truyện chỉ được dịch tại diễn đàn lê quý đôn Nếu không làm sao da trắng như vậy, mũi lại rất cao.
"Em không cần chọc cười chết người, chỉ bằng diện mạo của cô ấy, làm sao phát ngôn?" Công ty trên dưới, ngay cả Hạ Vũ Hi đều cảm thấy bộ dáng Hàn Dĩ Chân không tệ, chỉ một mình Hạ Quang Hi có ý kiến, mà còn lớn tiếng cười nhạo ở trước mặt mọi tiếng.
"Vừa không có ngực, lại không có mông, nhìn thế nào cũng giống người lưỡng tính. Em thật sự muốn để cô ấy phát ngôn, bảo đảm một máy cũng không bán được." Cười nhạo trước mặt còn chưa tính, hiện tại lại ở trước mặt Hàn Dĩ Chân sỉ nhục cô là người lưỡng tính, coi như cô có lòng độ lượng lớn hơn nữa, sợ rằng cũng phải nổi giận.
"Em không cho là như vậy." Hạ Vũ Hi giành trước Hàn Dĩ Chân một bước tranh cãi. "Thư kí Hàn có ưu điểm của cô ấy, hơn nữa vốn chính là lưỡng tính, không nhất định cần phải là đàn ông hoặc là phụ nữ mới có thể phát ngôn, điểm này thư kí Hàn lại chiếm ưu thế cực lớn, cho nên em mới nói cô ấy thích hợp nhất."
Hạ Quang Hi không đề cập, Hạ Vũ Hi còn chưa nghĩ đến từ "lưỡng tính" này. Hàn Dĩ Chân bất luận là thân hình cao lớn thon gầy, hay là khuôn mặt vô cùng cá tính, cũng dễ dàng làm cho người ta nhất thời sinh ra ảo giác, coi như là tương đối đặc sắc.
"Tôi cũng cảm thấy ý kiến của Hạ Vũ Hi tiên sinh rất tốt, ngũ quan của Hàn tiểu thư nổi bật, vóc người lại gầy, đứng trước máy chụp hình sẽ rất xuất sắc, có thể sẽ rất ăn ảnh." Nhiếp ảnh gia không có việc gì cũng tới chen một chân, đồng ý với ý kiến của Hạ Vũ Hi.
"Hơn nữa model bây giờ không phải quá nữ tính, mà là mặt trời kiên cường, loại khí chất trung tính giống như Hàn tiểu thư này rất ít model có, nam nữ đều có thể xơi." Nam coi cô là nữ, nữ coi cô là nam, tùy theo nhu cầu, rất tốt.
"Vừa có thể nắm giữ thị trường nam giới, lại có thể tấn công thị trường nữ giới, loại người mẫu này không phải ngày ngày gặp được, Hạ Vũ Hi tiên sinh thật tinh mắt."
"Đúng vậy, tôi cũng tán thành."
Phòng họp vốn đang yên lặng như tờ, bởi vì Hạ Vũ Hi thình lình đề nghị và nhiếp ảnh gia điên khùng phụ họa, trong nháy mắt biến thành chợ bán thức ăn, chọc tức Hạ Quang Hi.
"Đầu các người không phải bị hư chứ, lấy thư kí của tôi đi làm model? Miễn bàn!" Cuộc sống thường ngày của anh có một nửa cần nhờ cô chăm sóc, nếu cô không ở đây, vậy anh phải làm thế nào? Thật sự biến thành thằng ngốc sao?”
"Nhưng Hàn tiểu thư thật sự rất thích hợp, Tổng giám đốc anh không thể ích kỷ như vậy." Nhiếp ảnh gia càng nhìn Hàn Dĩ Chân, càng nhận định cô rất ăn ảnh, đứng lên hết lời cầu xin.
"Cô ấy thích hợp cái rắm!" Vì khuyên nhiếp ảnh gia xóa bỏ ý nghĩ, Hạ Quang Hi vậy mà nói bừa. "Mắt quá nhỏ, mũi quá cao, miệng – tốt, miệng vừa vặn tốt. Nhưng vóc dáng quá cao, lại không có chút mùi vị phụ nữ, tóc rồi như cỏ dại, người như thế có gì đẹp?"
"Anh quên nhắc tới da của cô ấy." Hạ Vũ Hi một bên lạnh lùng bổ sung.
"Đúng, còn có da cô ấy, trắng đến giống như keo hồ --" Hạ Quang Hi rất tự nhiên tiếp lời, nói xong mới phát hiện ra mình giống như ca ngợi cô, vội vàng chữa lại.
"Tóm, tóm lại chính là không thể." Anh quả quyết bác bỏ. "Kênh mua sắm trên TV của tôi giờ mới bắt đầu, không thể để hình nam không ra nam nữ không ra nữ của cô ấy phá hỏng, tuyệt đối không được!"
Hạ Quang Hi đầu tiên là thở phì phò kể lể nhiều khuyết điểm của Hàn Dĩ Chân, sau lại lại lấy "không ra nam không ra nữ" để hình dung Hàn Dĩ Chân. Anh nói thì rất thuận, không chút nào phát hiện sắc mặt Hàn Dĩ Chân biến thành rất khó coi, anh vẫn còn thao thao bất tuyệt. Hàn Băng Tâm dđlqđ
"Anh trước đừng vội vã bác bỏ, chuyện này cũng không phải là anh có thể quyết định, còn phải xem ý nguyện của thư kí Hàn mới được." Mọi người thảo luận hồi lâu, cũng tranh luận hồi lâu, chính là không ai còn nhớ hỏi ý kiến của Hàn Dĩ Chân, may nhờ Hạ Vũ Hi chu đáo, nếu không cô thật sự trở thành người tàng hình rồi.
"Tôi. . . . . ." Cô vốn muốn cự tuyệt ý tốt của anh ấy, dù sao cô chưa từng làm model, cũng không có ý định phá lệ, nhưng Hạ Quang Hi liều chết lắc đầu khiến cô thay đổi tâm ý, anh hình như cho rằng mọi việc cô đều nghe anh.
Đúng nha! Co quá cao, lại không có ngực, lại không có mông, nhìn thế nào cũng giống người lưỡng tính. Mắt quá nhỏ, mũi quá cao, lại không có chút mùi phụ nữ, tóc rối như cỏ dại, không đẹp mắt chút nào. Anh thậm chí vô cùng ghét làn trắng quá mức của cô, ghét đến dùng keo hồ để hình dung. Cô trong mắt anh, không có nửa chỗ ưu điểm, hoàn toàn là không ra nam không ra nữ.
Trái ngược với Hạ Vũ Hi tôn trọng cô, thái độ anh đối với cô quả thật khinh thường đến mức không thể tha thứ, cô thật sự nên dạy dỗ anh thật tốt mới phải
"Thư kí Hàn?" Hạ Vũ Hi không hiểu tại sao cô nói được nửa câu liền dừng lại, đành phải xác nhận lại ý của cô.
"Nghe rất thú vị, khi nào bắt đầu?" Cô đồng ý, quyết định dạy dỗ Hạ Quang Hi một lần.
Hạ Vũ Hi gật đầu mỉm cười, sau đó nhiếp ảnh gia cũng cười, tất cả mọi người rất vui vẻ, duy chỉ có một mình Hạ Quang Hi dựng râu trợn mắt, dường như là tắt thở.
Bình luận facebook