“Hai cái?” Nhân viên cửa hàng không nghĩ hắn thống khoái như vậy, trên mặt vui vẻ, “Được! Xin ngài chờ một chút!”
“Chờ một chút!” Cù Vân Huyên giật mình, lập tức tức giận đánh vào đầu Đông Học Bân một cái, “Con làm gì vậy? Mua nhiều quá!”
Đông Học Bân che phía dưới, “Dì thích là được, con cũng chưa đưa dì cái lễ vật gì, thật vất vả có chút tiền, dì cho con cơ hội biểu hiện được không?”
“Ngươi mua cho dì? Dì càng không thể lấy! Không nên không nên! Con mới vừa đi làm! Kiêm chút tiên không dễ dàng! Không cho phép hoang phí!” Cù Vân Huyên vội vàng gọi nhân viên cửa hàng lại, “Xấu hô, chúng tôi trả lại.
Đông Học Bân cũng mặc kệ nàng nói: “Muốn, muốn, tính tiền đi!”
Cù Vân Huyên cố ý nghiêm mặt, hung hăng giơ tay lên, “Dì đánh con đó?”
“Dì đánh gục con cũng được, hôm nay dì cũng phải nhận lấy cái iphone4 này”.
“Con!” Cù Vân Huyên thay không lay chuyển được hắn, nghiêng đầu dứt khoát không đê ý tới hắn.
Chọn màu, dán màng, bao da, đều là Đông Học Bân chọn, chờ sau khi giao tiền, nhân viên cửa hàng bắt đầu đóng gói máy. Đông Học Bân vốn tường rằng mua điện thoại di động là chuyện rất nhanh, trả thù lao là được, nhưng ai có thể tường được, điện thoại apple còn phải cắt bỏ cáp, dán màng và thủ tục kết nối mạng, cực kỳ phiền toái.
Sau đó không lâu, nhân viên cửa hàng cười nói với Cù Vân Huyên: “Iphone4 có sim khác với sim quốc nội, có thể đưa sim điện thoại của ngài cho tôi không? Tôi phải giúp ngài cắt sim”.
Cù Vân Huyên không nói lời nào.
Đông Học Bân cười cười dùng cùi chỏ đụng đụng tay Huyên di, “Ai da, tại sao dì như vậy chứ”.
Cù Vân Huyên không để ý đến hắn.
Đông Học Bân vừa trợn trắng mắt, “Dù sao trả cùng không trả được nữa, nếu dì không cần, con liền vút đi đấy?”
Cù Vân Huyên nhìn hắn bằng một con ngươi, vươn tay nặng nề vỗ xuống ót hắn, “Chết đi! Con giày xéo tiền à!” Dừng một chút, nàng rốt cục chậm rãi lấy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tháo sim xuống đưa cho nhân viên cửa hàng, “... Bao da còn có màu khác sao... cái dạng gì... ừm, cái này đẹp mắt, phải, cái này... Đúng rồi, chỗ các ngưòi có dán hình không... Có à... để tôi chọn mấy cái... Đung...”
Nửa giờ sau, Cù Vân Huyên nghịch nghịch iphone4 yêu thích không buông tay, vô cùng vui vẻ.
Đông Học Bân cũng đầy nụ cười nói: “Huyên di, cái iphone4 này cầm trong tay dì lại đẹp lên không ít, ta xem apple đầu kia hẳn là tìm dì làm dì phát ngôn mới đúng” Thay đổi lấy trước kia khi Đông Học Bân mới ra khỏi vườn trường, tuyệt đôi không nói nên lời này, xem ra thòi gian gần đây tôi luyện ở trong cơ quan tiến triển không ít.
Cù Vân Huyên cười khúc khích, tức giận lườm hắn một cái, “Vỗ mông cái gì! Lần sau không thê chiếu theo lệ này nữa!” Nói xong, nàng cũng rât tùy ý khoác ờ cánh tay Đông Học Bân, cảm khái ngàn vạn nói: “Tiểu Bân của chúng ta lớn rồi, có thể kiếm tiền, cùng biết hiếu kính dì, ha ha, chờ sau này Tiểu Bân nhà của ta trờ thành đại lãnh đạo, xem ra dì cũng có thê đi theo hường hào quang”.
Đô mồ hôi, tay trong tay!
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Đông Học Bân bị nữ nhân cầm tay trong tay, hạnh phúc chết mất!
Ước chừng chín giờ, Đông Học Bân và Cù Ván Huyên mới ngồi xe đến nhà, ném một đống gói to lên trên bàn trà.
Trong phòng khách Đông gia, Cù Vân Huyên ngồi xuống trên ghế sofa, vừa vui sướng lấy iphone4 ra chạm đến chạm đi trên màn hình, “Thời gian quá muộn để qua cửa hàng người ta, muốn làm mây thứ cũng không được, Tiêu Bân, ngày mai con lên internet down xuống vài bài nhạc, dì muốn làm nhạc chuông” Đứng lên, nàng cầm iphone4 răng rắc răng rắc, tự sướng chụp mây tâm ảnh, chợt cười ha hả bảo Đông Học Bân xem, “Hiệu quả thế nào? Hả?”
Đông Học Bân vui vẻ nói: “Dì nhìn thế nào cùng đẹp mắt”.
Cù Vân Huyên khóe mắt mang theo vẻ tươi cười, “Con đó, lừa dối làm dì vui vẻ”.
“Con là nói thật, không quan tâm đồ ba mươi vạn hay đồ năm trăm vạn, dì cùng đêu rất xinh đẹp”.
“Miệng lưõi trơn tru!” Trợn mắt nhìn, Cù Vân Huyên hường thụ lôi kéo cánh tay hắn, cũng túm Đông Học Bân ngồi xuống trên ghế sofa, sau đó nàng thân mật khoác ở tay Đổng Học Bân, đem iphone4 lên quá đỉnh đầu, từ trái nghiêng góc độ phía trên nhắm ngay hai người, “Chụp một tấm cùng dì, cười đi”.
Cùi chỏ Đông Học Bân hầu như dán tại trên ngực nàng, cưỡng chế nặn ra nụ cười cũng triệt để méo mó, cực kỳ cổ quái.
Sau khi nhìn thấy ảnh chụp, Cù Vân Huyên thiếu chút nữa cười vỡ bụng, “Con có vẻ mặt gì vậy? Buôn cười chết đi được!”
Đổng Học Bân đỏ mặt, trong lòng tự nhủ dì dán người gần như vậy, ta có thê không khẩn trương sao?
Chờ nhiệt tình mới lạ đi qua, Cù Vân Huyên thu hồi iphone4, băt đâu sắp xếp quân áo vừa mua cho hắn, từng món từng món để ở trong tủ phòng nhỏ, hơn nữa chọn ra vài món có miếng vá và y phục rách rưới, dùng cây, kéo cắt bỏ thành hơn mười mảnh vải bố, “Quân áo ném đáng tiếc, dì cắt thành cái lau bàn cho con dùng” Đừng xem Huyên di tiền lương không thấp, nhưng là người rất tiết kiệm.
Đổng Học Bân yêu mến cái hiền lành nhiệt tình kia của nàng, nhìn thấy việc này, không nhịn được liền bật thốt lên nói: “Huyên di... con... con...”
Cù Vân Huyên cầm khăn lau trên tay, quay đầu lại kỳ quái nói: “Nói cái gì?”
“Con... con...” Đổng Học Bân đổ mồ hôi xuống, nhưng câu “thích dì” kia lại không sao mở miệng được. Cù Vân Huyên là nữ nhân xinh đẹp nhất từ lúc hắn chào đời tới nay mới gặp qua, vóc người đẹp, tính cách tốt, công tác tốt, quả thực không thể bắt bẻ. Đông Học Bân dĩ nhiên muôn lây nàng làm lão bà, cùng muốn biểu đạt ra tâm ý đối với nàng, nhưng hai người mình vừa từ quan hệ hàng xóm phát triển đến bây giờ tình trạng này, vạn nhất bởi vì thổ lộ mà làm Cù Vân Huyên sinh ra khúc mắc, vậy sau này hai người không khôi phục được quan hệ giờ đây - đây là chuyện Đổng Học Bân không muốn nhìn thấy nhất.
Ô! Đợi một chút! Hôm nay mình còn chưa dùng back!!
Nếu như Huyên di cự tuyệt, có thể dùng back lui về là được, như vậy cũng không cần lo lắng có cái khúc mắc gì!
Đúng đúng đúng! Cứ làm như the!
“Nói cái gì đó? Hả?” Cù Vân Huyên đột nhiên một giật mình, vừa bực mình vừa buôn cười nói: “Có quần áo bân muốn giặt sạch sao? Sớm nói là được! Ấp úng xấu hổ cái gì? Ngốc nghếch!”
Đổng Học Bân nhanh chóng khoát tay: “Không phải, ai da, không phải!”
Cù Vân Huyên mặc kệ hắn, ôn nhu đi đến buồng vệ sinh cầm bít tất và quần cộc buổi tối Đổng Học Bân tắm xong thay thế vào trong tay, “Đã xong, giao cho dì, còn có cái khác muốn giặt sao?”
Đổng Học Bân hận không thể đào hầm nhảy vào trong đất, bước lên phía trước, đoạt lấy, “Thật sự không cần! Để con tự giặt!”
“Đi sang một bên!” Cù Vân Huyên lắc lắc bả vai né tránh, trốn khá mãnh liệt, sau một khắc chợt nghe nàng ai ui một tiếng, hít khí xoa xoa cổ, “Đừng! Đừng đoạt! Bả vai dì đau!”
Đổng Học Bân a một tiếng, “Không sao chứ không sao chứ? Thực xin lỗi! Không phải con cố ý!”
Cù Ván Huyên tìm chỗ ngồi ngồi xuống, lắc lắc cổ nói: “Khá hơn rồi, xưong cổ dì một mực không tốt lắm, bệnh cũ”.
Đổng Học Bân áy náy, “Để con xoa bóp cho dì!”
“Không cần, ngủ một giấc là khỏe thôi”.
“Không nên không nên” Đổng Học Bân vội la lên: “Ngồi xuống đây, con xoa bóp cho dì”.
Cù Vân Huyên một do dự. cùng không khách khí cùng hắn,... Ha ha, vậy cũng được”.
Đổng Học Bân hít sâu, đà làm xong việc chuẩn bị thổ lộ.
Bình luận facebook