Quốc an Phân cục Thành tây.
Đổng Học Bân thần thái sáng láng mặc đồ Tây đen vừa mua cùng người phòng thường trực chào hỏi, cất bước vào cửa chính phân cục.
Trong phòng tổng hợp, hai người Đàm Lệ Mai và Thung Tử ở đó, xem xét Đổng Học Bân, Đàm Lệ Mai lập tức ơ một tiếng: “Bân Tử hôm nay trang điểm rất thành thục, không tệ không tệ”.
Đổng Học Bân được khen tặng liền nói: “Y phục của tôi đều là mặc đồ cũ, không so được với chị, mỗi ngày đều ăn mặc rất xinh đẹp”.
Đàm Lệ Mai cười hì hì:“Vẫn là Bân Tử có thể nói” Thấy chung quanh cùng có người ngoài, Đàm Lệ Mai thoải mái vươn tay vô vô lưng Thung Tử bên cạnh, “Này, ngươi học Bân Tử được không? Nhìn người ta một cái, mới vừa tới phòng tổng hợp vài ngày đó, Chu Chủ nhiệm đã tín nhiệm hắn, chiếu theo cái xu thể này xuống dưới, tiếp qua mấy tháng phòng chừng đều có thể thay thể địa vị Quách Phàn Vỹ ở trong lòng Chu Chủ nhiệm, ngươi nhìn lại ngươi xem, vóc dáng lớn như vậy đên lời nói cũng không nói được, ngươi làm sao lưu lại ấn tượng cho lãnh đạo đây?”
Thung Tử ngốc ngốc gãi gãi tóc, “Tôi... tôi không biết nói”.
Đồng Học Bân nháy nháy mắt, “Đàm Tử, cô lại rất quan tâm Thung Tử của chúng ta nha?”
Đàm Lệ Mai đỏ mặt, dùng sức nhổ một ngụm, “Tôi quan tâm đên ai thì mặc tôi? Hừ, làm vệ sinh! Hôm nay tôi trực nhật!”
Thung Tử chạy nhanh đứng dậy, “Tôi giúp cô!”
“...Cái này còn không tệ” Đàm Lệ Mai cũng không khách khí, trực tiếp ném cây chổi cho hắn.
Thật ra Đổng Học Bân làm gì biết ăn nói? Nịnh nọt lãnh đạo? Chuyện này lúc trước kia hầu như là không có khả năng. Hắn học từ cấp 2 đến đại học, một mực chính là đầu đất từ đầu đến cuối, phi thường không biết nói chuyện, nhưng từ khi có mục tiêu, Đổng Học Bân cùng cảm giác mình có diêm không giống với lúc trước, mặc dù với hắn mà nói, có phân tương đối khó mở miệng, hắn cũng có thể cưỡng bức tự phát ra - tất cả cũng là vì thắng quan phát tài!
Đây là vì muốn làm nhân thượng nhân, thì phải làm nhân hạ nhân trước?
Sau mười phút, mọi người phòng tổng đã hợp đến.
Lúc này, điện thoại Đổng Học Bân vang lên, rút iphone4 ra, nhìn lên, Cù Vân Huyên phát tới một tin ngắn - “Lãnh đạo vừa thông báo, buổi tôi dì phải tăng ca, không chừng hơn tám giờ mới có thể về đến nhà, cơm tối tự con ăn đi” Đổng Học Bân gượng gạo lây tay chạm chạm vào màn hình, đánh một dòng “Được, vậy tan tầm dì chú ý an toàn”, sau đó gửi đi, khóa lại, muốn thu hồi điện thoại, ai ngờ bóng đen bên cạnh lóe lên, điện thoại đột nhiên bị người đoạt đi.
Là Đàm Lệ Mai.
“What!” Đàm Lệ Mai vô cùng kinh ngạc nói: “Là iphone4! Bân Tử, cậu mua iphone4 à?”
Quách Thuận Kiệt ngồi ở đàng kia xem máy tính khè hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Quách Phàn Vỹ chạy tới sau, hiếu kỳ nói: “Iphone4 là cái gì?”
Thường Quyên cất lời giải thích: “Là điện thoại, giờ đây đang hot nhất, nghe nói linh kiện và màng dán cộng lại phải đên năm sáu ngàn, ha ha, Tiểu Đổng thật sự là cam lòng mua”.
Quách Phàn Vỹ ngạc nhiên nói: “Bao nhiêu tiền? Năm sáu ngàn? Năm sáu ngàn mua một cái điện thoại?” Tiền lương nhân viên công vụ so ra kém hơn làm việc tư, trong mắt Quách Phàn Vỹ, năm sáu ngàn mua một máy tính để bàn, hắn đã chê đắt, chứ nói chỉ là mua cái điện thoại.
Đàm Lệ Mai hâm mộ cầm điện thoại nhìn trái nhìn phải, “Thật xinh đẹp, không nên không nên, tháng này phát tiền lương tôi cùng phải đi mua một cái, A, không đúng, giống như tiền lương cũng không đủ, chỉ có thể tháng sau nữa!” Dứt lời, nàng nháy nháy tròng mắt, bưng lấy điện thoại dung đưa cầu khẩn nói: “Bân Tử, cậu xem quan hệ hai ta thân thiết như vậy, hay là hai ta đổi điện thoại vài ngày đi, đẻ cho tôi đờ ghiền”.
Đổng Học Bân một nhún vai, “Tôi không có vấn đề, nhưng rãnh sim điện thoại của cô không giống với iphone4?”
Đàm Lệ Mai vỗ trán một cái, “A, tôi lại quên cái này, ai ai ai, vân để cho cậu thôi” Sau khi lưu luyên trả lại cho Đổng Học Bân, tâm theo đuổi của Đàm Lệ Mai vẫn không thu hồi lại, trong chốc lát liền liếc ngắm mặt bàn Đổng Học Bân, trong chốc lát lại mượn iphone4 của hắn, hưng phấn mân mê, còn chưa đủ thỏa mãn nàng.
Buổi sáng phòng tổng hợp có một hội nghị, là phòng họp trên lâu mở, Chủ nhiệm Lý Khánh không tới, toàn bộ do Chu Trường Xuân chủ trì. Thể chế trong hội nghị phần lớn là đức hạnh, không phải lãnh đạo nghành tổng kết tình huống thời gian công tác gần đây, chính là câm văn kiện đên trước mặt đọc là đủ, dù sao Đổng Học Bân cảm thấy không có quá nhiều ý nghĩa, kiên trì nghe Chu Trường Xuân làm “hòa thượng niệm kinh”, trong tâm tư lại tìm cách làm thế nào để thắng quan.
Mười phút...
20 phút...
Đổng Học Bân nghe đến mệt nhọc, cố nén xúc động muôn ngáp.
Nhùng người khác ở phòng tổng hợp tựa như sớm thành thói quen, ngoại trừ lão Nghiêm không yên lòng, những người còn lại cũng tập trung tinh thần.
“...Ừm, được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi” Chu Trường Xuân bưng chén trà uống một ngụm, hắng giọng một cái nói: “Tìm hai người theo tôi đi ra ngoài bàn bạc chuyện này, những người khác trở lại văn phòng làm việc, sự tình buổi sáng không ít, tất cả mọi người chăm chú” Ánh mắt tìm tìm trên mặt khoa viên, làm như đang cân nhăc bảo ai cùng hắn đi ra ngoài làm việc.
Đổng Học Bân và Quách Phàn Vỹ phản ứng nhanh nhất, lập tức ngồi thẳng sống lưng.
Nhưng mà Chu Trường Xuân lại nói: “Phàn Vỹ, Thuận Kiệt, hai cậu đi theo tôi một chuyến”.
“Vâng!” Quách Phàn Vỹ lập tức đáp ứng, tiện thể liếc mắt Đổng Học Bân bên cạnh, trong lòng tự nhủ đừng tường răng dựng lên công trạng nhỏ thi thế nào, nhìn thấy không, lãnh đạo vẫn càng tin ta. Mấy ngày nay có phần ghen ghét Đổng Học Bân được sủng ái, trong lòng Quách Phàn Vỹ đẵ cân đối hơn rất nhiều.
Quách Thuận Kiệt không ngờ Chu Trường Xuân hội điểm tên hắn, tinh thần nhất thời chấn động, cái này cùng có ý nghĩa lãnh đạo không để sự tình ngày đó ở trong lòng, mâu thuẫn tan thành mây khói. Nhìn Đổng Học Bân tích cực muốn tiếp cận Chu Trường Xuân như vậy nhưng lại không có một chút danh, trong lòng Quách Thuận Kiệt thật vui mừng, người mới quả nhiên chính là người mới.
“Đúng rồi” Mọi người mới lục tục ra khỏi phòng họp, Chu Trường Xuần đột nhiên nói: “Buổi sáng có hai phần văn kiện hội nghị rất quan trọng đưa đến chủ nhiệm Lý Khánh, tìm hai người đưa đi, cân phải không thể ra sai sót, à...”
Đổng Học Bân một lần nữa ườn ngực, một vẻ mặt “giao cho tôi đi”.
Lưỡng lự một lát, ánh mắt Chu Trường Xuân đảo qua mặt Đổng Học Bân, nhưng chi dừng lại thoáng cái lại dịch chuyển khỏi đó nói: “Tiểu Thường, Tiêu Đàm, hai người đi làm đi, chỗ cơ yếu buôi sáng khả năng có sai sót, vạn nhất người tiếp văn kiện không hiểu mà nói, các người cũng đừng xử lí văn kiện qua loa, đưa cho chủ nhiệm bên kia, đây chính là văn kiện dự bị, không thể có sơ xuất”.
“Ngài yên tâm đi” Đàm Lệ Mai và Thường Quyên đều gật đầu.
Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt nhìn về phía Đổng Học Bân, trong măt mang theo sự vui vẻ.
Đổng Học Bân rất là bất đắc dì, dù sao thời gian mình đến phòng tổng hợp quá ngăn, Chu Trường Xuân cùng chỉ là trong tình trạng dừng lại nhìn mình, lại không phải tín nhiệm, so sánh với nhau, Chu Trường Xuân vẫn càng tin người cũ trong văn phòng nhiêu hơn một ít, nhảt là Quách Phàn Vỹ, đó là tâm phúc của Chu Trường Xuân.
Ài, đường phải đi còn rất dài!!
Bình luận facebook