Hàn Mạc nghe nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, hắn tiến lên trước, cũng không thèm để ý đến người qua kẻ lại, nắm chặt lấy tay Đỗ Băng Nguyệt, dịu dàng nói:
- Sao Tiểu ngũ ca ca lại không có chuyện gì để nói với nàng chứ, trong lòng ca ca có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng chính vì có quá nhiều chuyện muốn nói, nên ta cũng không biết bắt đầu từ đâu…!
Đỗ Băng Nguyệt nghe vậy ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, thấy Hàn Mạc dịu dàng ngắm mình, nàng không kiềm chế được mà cúi mặt xuống, rồi hạ giọng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ca ca.
- Vậy đợi sau khi trở về, chúng ta sẽ gặp nhau nói thỏa thích. .
Đôi tay to lớn của Hàn Mạc nắm chặt tay Đỗ Băng Nguyệt, hắn nói:
- Ta muốn nghe Nguyệt nhi kể về chuyện trên biển, nghe chuyện của nàng ở Nam Dương, còn muốn biết nàng dùng cách gì mà đánh bọn người Uy tan tành mây khói như vậy.
- Tan tành mây khói sao?
Đỗ Băng Nguyệt cười khổ nói:
- Tiểu ngũ ca ca, lần này Nguyệt nhi làm mất mặt ca ca rồi, ta không hề đánh bại được bọn họ… nhưng ca ca yên tâm, Nguyệt nhi không dễ nhận thua vậy đâu, lần sau nhất định sẽ bắt bọn khốn kiếp đó đem cho cá biển ăn.
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Tốt, đến lúc đó ta cũng muốn xem, Nguyệt nhi làm cách nào để ném bọn người đó xuống biển cho cá ăn.
Rồi hắn lắc đầu lại than thở nói:
- Chỉ e không thể làm được.
Đỗ Băng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn rồi ngạc nhiên nói:
- Sao lại thế? Sao lại không thể?
Hàn Mạc nói:
- Ta nghe nói đám người kia đến cầm thú cũng không bằng, đê tiện vô sĩ, chỉ e đến cá sấu dưới nước cũng chê thịt thối của bọn chúng.
Đỗ Băng Nguyệt nghe vậy, bật cười, chỉ cảm thấy áp lực trong lòng lập tức được giải tỏa, cả người nhẹ hẳn ra.
Quan Thiếu Hà và Hồ Tử ở bên kia đã sắp xếp xong đám thuộc hạ, liền trở về, Đỗ Băng Nguyệt thấy hai người đó quay lại, liền vội vàng rút tay Hàn Mạc ra, tuy trong lòng nàng rất muốn Hàn Mạc nắm mãi không buông, để nàng có thể cảm nhận cái cảm giác an toàn đó lâu hơn một chút, nhưng với cá tính mạnh mẽ của nàng cũng không dễ để Hàn Mạc nắm tay trước mặt người khác.
Đoàn người hai mươi tên lính Ngự Lâm vây quanh, đi theo sự chỉ dẫn của Quan Thiếu Hà, phi nhanh như bay, trong phút chốc đã đến ngay đoạn bờ biển, của làng chài.
Xung quanh làng chài có rất nhiều cây chuối, trong rừng chuối, có bảy tám hộ dân sinh sống, trước cửa nhà đều có một chum cá khô, có lẽ để bên ngoài phơi.
Trăng đã lên cao, vào trong thôn, đánh thức một hộ dân, làm dân làng vô cùng hoản loạn, trông thấy cách ăn mặc của Hồ Tử Đỗ Băng Nguyệt giống hải tặc, nên cứ nghĩ nửa đêm hải tặc lên bờ hành động, nhưng chỉ vì trông thấy vẻ nho nhã của Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà, hơn nữa lại được Quan Thiếu Hà giải thích hồi lâu, lại đưa ngân lượng ra, nên mới không làm dân làng chài hoang mang.
Mấy người cũng không vào phòng, mà ngồi dưới rừng chuối, chỉ căn dặn tên ngư dân làm mấy món ăn đem lên, người dân Đông Hải rất chất phác, nhiệt tình lại hiếu khách, thấy đám người này không phải hải tặc lại cho ngân lượng, nên tranh thủ thu xếp mọi thứ.
Ngồi trong rừng chuối rất mát mẻ, dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Nghe nói lần trở về này chỉ có bảy chiếc thuyền?
Hàn Mạc đi thẳng vào vấn đề, vì hắn rất muốn biết chân tướng của sự việc rốt cuộc là thế nào, hắn nói tiếp:
- Còn chiếc còn lại đang ở đâu?
Hồ Tử bị cụt một tay, nên nắm chặt tay còn lại, căm giận nói:
- Ngũ thiếu gia, chúng ta vô dụng, chiếc thuyền đó... trên chiếc thuyền có 73 huynh đệ, vĩnh viễn cũng không trở về được!
Vẻ mặt Hàn Mạc trở nên nghiêm lại, nói:
- Hồ Tử đại thúc, chuyện này không thể trách thúc được, thuyền của chúng ta, không lẽ...!
Hồ Tử than thở nói:
- Nói đến đó, chỉ trách ta.
Bỗng y đột ngột đưa tay lên, tát một cái thật mạnh vào mặt mình rồi nói:
- Băng Nguyệt đã nhắc nhở nhiều lần, nhưng... nhưng ta vẫn không thèm để tâm.
Đỗ Băng Nguyệt cười khổ nói:
- Hồ Tử đại thúc, người không cần tự trách, chỉ tại bọn người Uy quá gian xảo, chúng ta... lần sau chúng ta sẽ không để bọn chúng có cơ hội làm chuyện thế này.
Quan Thiếu Hà nói:
- Đỗ cô nương, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hôm đó ta nhận được bồ câu đưa thư của các người, nói trong vòng mười ngày sẽ trở về kịp, lúc đó đã vào hải phận của Yến quốc, theo lí mà nói, đã cách Nam Dương một đoạn xa, không lẽ bọn người Uy dám ra tay ngay trong hải phận của chúng ta sao?
Hôi Hồ Tử gật đầu, thở dài nói:
- Chính vì đã vào địa phận của ta, nên cứ nghĩ bọn người Uy sẽ không dám ra tay, vì thế chúng ta mới lơ là cảnh giác. Băng Nguyệt đã nói qua, người Uy rất xảo quyệt, nhất là người đảo Tân Nguyệt Cửu, chúng ta càng phải tăng cường đề phòng, lâu nay đảo Tân Nguyệt Cửu vì để giảm bớt tổn thất, nên chưa chắc sẽ dễ dàng ra tay, nên chúng sẽ chờ cơ hội, hai ngày đầu, chúng ta còn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều Đảo Tân Nguyệt Cửu mãi vẫn không có động tĩnh gì, nên nghĩ rằng người Uy sẽ không đến nữa, vậy nên mọi người bao gồm cả Hồ Tử này cũng lơ là cảnh giác. Hôm đó trong một lúc hồ đồ, còn gọi mấy anh em lên thuyền cá độ... Nửa đêm nghe có tiếng động, mới biết người Uy đã đến tập kích, thậm chí bọn chúng còn phái một đội âm thầm tiếp cận, chuẩn bị đâm thủng đáy thuyền để chìm thuyền của chúng ta, may mà Băng Nguyệt phát hiện kịp thời, chúng ta mới giật mình cảnh giác, nhưng lúc này bọn người Uy đã kéo theo hơn chục chiếc thuyền đến... Chúng ta vừa đánh vừa chạy, nhưng vẫn có một chiếc thuyền bị bọn họ đánh chìm... hàng hóa trên thuyền và tất cả huynh đệ... !
Nói đến đây, y lại đánh thêm một cái thật mạnh nữa vào mặt mình, vẻ mặt ảo nảo.
Quan Thiếu Hà thấy kì quoặc nên hỏi:
- Đảo Tân Nguyệt Cửu ở đâu ra mà nhiều thuyền đến thế? Không phải bọn chúng chỉ có ba bốn chiếc thôi sao?
Đỗ Băng Nguyệt nắm chặt đôi bàn tay nói:
- Tiểu ngũ ca ca, Đảo Tân Nguyệt Cửu đã lợi hại hơn rất nhiều. Trong lúc đánh nhau, chúng ta cũng bắt được mấy tên hải tặc người Uy, nên cũng biết được không ít chuyện từ miệng hắn.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Nguyệt nhi, chẳng lẽ nàng hiểu được ngôn ngữ của người Uy?
- Không phải vậy.
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
- Bọn họ nói linh tinh gì đó chúng ta nghe không hiểu, nhưng lần này trở về, có mấy tên thương nhân Nam Dương muốn đến đây mở rộng tầm mắt, nên chúng ta cũng không tiện từ chối, đành đem theo bọn họ. Lúc trước người Nam Dương cũng có buôn bán qua lại với người Uy, chỉ vì sau này chư hầu người Uy của Hoàn quốc dấy lên làm loạn, Nam Dương cũng không dám giao dịch buôn bán với người Uy nữa, nên lúc thẩm vấn tù binh, có người Nam Dương giúp truyền đạt lại, đối với chuyện của Đảo Tân Nguyệt Cửu chúng ta cũng biết được đôi chút.
- Đỗ cô nương, sau khi đảo Tân Nguyệt Cửu trở về Hoàn quốc của người Uy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Quan Thiếu Hà nhẹ giọng hỏi:
- Không đến thời gian một năm, bọn họ có thể tập trung được hơn mười chiếc thuyền trở lại, nhất định đã xảy ra không ít chuyện.
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu nói:
- Không sai, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bản lĩnh của tộc Đảo Tân ở Hoàn quốc nổi tiếng một phương, nghe đồn địa bàn của chúng cũng không ít, nhưng lại gây chiến với một kẻ có tên là Sơn Danh Tông, sau cùng bại binh vong quốc, chạy đến ẩn nấp tạ isào huyệt của bọn lưu manh trên biển… tên Đảo Tân Khuyển Cửu Lang mà Đỗ cô nương giết chết chính là tên đầu sỏ của tộc Đảo Tân. Cái chết của Đảo Tân Khuyển Cửu Lang tạo cơ hộ cho Đảo Tân Nguyệt Cửu thống trị bọn hải tặc người Uy, đem ba chiếc thuyền đó và hơn trăm người trở về nước, nói ra lại thấy tên Đảo Tân Nguyệt Cửu này còn lợi hại hơn thúc thúc của hắn. Sau khi trở về nước, hắn âm thầm đem đám người đó trở về dưới trướng của mình, cũng không biết dùng cách gì mà bọn chúng lẻn vào, hành thích một nhà trăm khẩu của Sơn Danh Tông được. Bộ hạ của bộ tộc Sơn Danh thấy tình hình bất lợi liền bỏ chạy tán loạng, chỉ sau thời gian bốn tháng, Đỗ Tân Nguyệt Cửu đã thu phục được tất cả đất đai đổi tên đảo trở thành Đảo Tân gia...!
Quan Thiếu Hà tỏ ra không hiểu mấy với cuộc chính biến của Hoàn quốc, y há hốc mồm, hỏi kiều hiếu kỳ:
- Chỉ dựa vào mấy trăm người mà hạ gục được đối thủ sao? Tên Sơn Danh Tông kia chết đi, không lẽ bộ hạ của hắn cũng dễ dàng đầu hàng vậy sao?
Hôi Hồ Tử xen vào nói:
- Thật ra lúc đầu ta cũng không tin, nhưng nhìn bộ dạng của tên tù binh, dường như không phải đang nói dối, sau khi thẩm vấn một hồi lâu, ta mới biết, quốc thổ của Hoàn quốc không lớn, nhưng chư hầu lại đông, chỉ tính những chư hầu lớn, thì một Hoàn quốc nho nhỏ đã có năm mươi sáu mươi chư hầu, một mẫu đất nhỏ mà có tới ba người chia, chỉ cần phía dưới còn có gần nghìn thuộc hạ thì đã gọi là đại chư hầu, đã có thể hùng bá một phương.
- Chỉ là một ổ thổ phỉ.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói.
- Không sai, chính vì nhiều đám thổ phỉ cùng nhau tranh giành địa bàn, hôm nay ngươi chiếm của ta, ngày mai ta chiếm của ngươi, ngày mốt lại bị ngươi giành mất, vô cùng hỗn loạn.
Hôi Hồ Tử nói:
- Bọn họ đánh nhau, không đông như chúng ta, có lúc chỉ có năm ba trăm người gây chiến đánh nhau, một trận chiến của chúng ta kéo dài mấy năm liền, nhưng nếu nhanh, bọn chúng chỉ đánh khoảng một hai ngày là hết, nên Đảo Tân Nguyệt Cửu chỉ trong vòng mấy tháng đã có thể phục quốc, chúng ta thật sự không thể không tin.
Quan Thiếu Hà nhíu mày nói:
- Sau khi hắn phục quốc, liền đặt ra mục tiêu mở rộng địa bàn về Nam Dương phải không?
- Hoàn quốc vốn dĩ đất đai khô cằn, vô cùng khó khăn, số đất đai mà Đảo Tân Nguyệt Cửu chiếm lĩnh lại còn khô cằn nghèo nàn hơn nữa.
Đỗ Băng Nguyệt nói:,
- Hắn muốn tiếp tục mở rộng đất đai ở Hoàn quốc, bắt buộc phải có nhiều tiền bạc của cải, nhưng thuộc địa của hắn lại nghèo nàn lương thực, nên chỉ còn cách ra ngoài cướp bóc. Nam Dương và chúng ta làm ăn buôn bán đã lâu, Đảo Tân Nguyệt Cửu sớm đã ganh tị, nên mới có ý phục kích chúng ta...!
Nói đến đây, Đỗ Băng Nguyệt rút một bức thư trên đai lưng ra, đưa cho Hàn Mạc nói:
- Tiểu ngũ ca ca, đây là lá thư mà lúc hỗn chiến, bọn chúng bắn qua, ta nhờ bọn người Nam Dương dịch ra, phía trên là lời của Đảo Tân Nguyệt Cửu.
Hàn Mạc cầm lấy lá thư, cau mày lại đọc, sau đó phá lên cười đưa cho Quan Thiếu Hà đang đứng bên cạnh, rồi lạnh cười nói:
- Tên Đảo Tân Nguyệt Cửu này thật to gan. Hắn kêu chúng ta mỗi chuyến hàng trở về, giao cho hắn nửa số hàng, vậy thì mới cho chúng ta tiếp tục buôn bán với người Nam Dương, nếu không chẳng những không cho chúng ta tiếp tục buôn bán trên biển, mà còn dùng vũ lực ép các nước chư hầu ở Nam Dương, nếu các nưới chư hầu ở Nam Dương còn dám buôn bán giao dịch với chúng ta thì hắn sẽ đem quân tấn công.
Quan Thiếu Hà bật cười ý khinh khi, hắn nói:
-Đất chật người ít, nhưng khẩu khí lại không tồi, một chuyến đi hàng phải giao cho hắn một nửa, tên này quả dám mơ mộng!
Lão râu xám nói:
- Tên tù binh còn nói, Đảo Tân Nguyệt Cửu không chỉ hành động một mình, mà còn cấu kết với nhiều chư hầu của Hoàn quốc, đồng thời hắn còn thu phục không ít hải tặc, đám người này đều quen thuộc sành sỏi thủy chiến, bọn chúng đã hợp tác với nhau để nuốt trọn miếng bánh ngọt béo bở này, nếu chúng ta không đồng ý đề nghị này của bọn chúng, thì bọn chúng không những phong tỏa đường biển, mà còn chuẩn bị duyệt quân tấn công Nam Dương!
Bình luận facebook