Tính tình của Hàn Nguyên tuy rất thật thà chất phác, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, Hàn Mạc đã nói như vậy, y nghĩ rằng Hàn Mạc muốn Trấn Phủ quân xuất binh dẹp bọn thổ phỉ, trên nét mặt liền tỏ vẻ khó xử, nói:
- Tiểu ngũ, không phải Tứ ca không muốn giúp đệ, chỉ là… với danh nghĩa của Trấn Phủ quân, chung quy cũng là quân đội của triều đình, nếu như triều đình không ban lệnh xuống, tự tiện xuất binh, thì chỉ e rằng sẽ khó mà có thể ăn nói với triều đình. Hơn nữa tình hình trên biển hiện nay, Tứ ca cũng đã biết được một hai phần, đám Uy phỉ đó quả thật là vô cùng hung hãn, đã gây cho Đông Hải không biết bao nhiêu là phiền phức và rắc rối. Thế nhưng…chung quy lại thì đó cũng là một quốc gia, một khi Trấn Phủ quân xuất binh ra khơi, giao chiến với bọn chúng, thì đó đã trở thành quốc chiến, trước khi có quân lệnh của triều đình ban xuống, thì không thể tùy tiện khai chiến.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Tứ ca hiểu nhầm rồi. Tiểu Ngũ dù có hồ đồ như thế nào đi nữa, cũng biết không thể xuất binh từ Trấn Phủ quân để diệt trừ bọn hải tặc.
Hàn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Tiểu Ngũ, ngoại trừ điều này ra, đệ muốn Tứ ca giúp cái gì, thì cứ mở lời ta sẽ giúp.
- Tứ ca, Tứ ca đã giúp đệ hoàn thành ba chiếc tàu chiến, ba chiếc thuyền này đều là những thuyền chiến hạng nhất, Tiểu Ngũ tin rằng sẽ đánh bại bọn Uy phỉ.
Hàn Mạc cười nói:
- Nhưng Tiểu Ngũ cứ suy đi rồi tính lại, vẫn còn thiếu một vài thứ gì đó, cho nên muốn tìm Tứ ca giúp đỡ.
- Đệ nói đi, cần cái gì?
Hàn Nguyên dõng dạc nói:
- Thông thương ở trên biển, không chỉ là chuyện lớn đối với Hàn gia chúng ta, mà đối với đại Yến cũng là chuyện đại sự. Bọn người Uy không biết tự lượng sức mình, dám làm điều xằng bậy ở Đông Hải chúng ta, cũng cần phải cho chúng một bài học.
Hàn Mạc nói:
- Tứ ca, lần gặp mặt với bọn người Uy này, chắc sẽ không tránh khỏi sự tranh chấp giữa hai bên. Đệ đã xem xét rất kỹ, vũ khí của đội Thủy sư đã quá lạc hậu, muốn giết địch, chỉ e rằng sẽ gánh phần thiệt thòi về phần mình.
Hàn Nguyên gật đầu cười nói:
- Ta biết đệ muốn yêu cầu cái đó.
Vẻ hơi trầm ngâm, hạ giọng nói:
- Tiểu Ngũ, vũ khí từ Trấn Phủ quân được đưa ra bên ngoài, nhất định hết sức bí mật, hơn nữa…số lượng cũng không nhiều lắm. Đệ cũng biết, những người đi biển hiện đã được đệ thu phục, đã trở thành thủy thủ ở trên tàu, thế nhưng ở phía triều đình, cái đám người đó lại không hề biết rõ được thị phi, vẫn đối đãi bọn họ với thân phận là những tên hải tặc. Nếu như Trấn Phủ quân chúng ta trang bị vũ khí cho bọn chúng, một khi lọt đến tai của triều đình, không ít người sẽ nghĩ chúng ta tư thông với hải tặc, đến lúc đó…!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đệ hiểu chuyện này.
Hàn Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hàn Mạc, hỏi:
- Tiểu Ngũ, đệ cần bao nhiêu, ta ẽ phái người âm thầm chuẩn bị.
- Tám trăm tấm khiên chắn, một nghìn cây đao thương, cộng thêm năm trăm giáp trụ.
Hàn Mạc lưu loát nói:
- Mặt khác còn cộng thêm năm trăm trường tiễn, còn về phần cung tiễn…càng nhiều càng tốt.
Hàn Nguyên ngẩn người ra, tức cười nói:
- Tiểu Ngũ ơi Tiểu Ngũ, ta vừa mới nói là số lượng không được nhiều lắm, đệ chính lúc này đang ủy thác cho ta một câu hỏi khó rồi!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tứ ca, nếu như đã là người khác, thì đệ không dám ngỏ lời. Huynh là Tứ ca tốt của đệ, đệ biết một khi đã mở lời yêu cầu Tứ ca giúp đỡ, thì huynh chắc chắn sẽ giúp được. Hơn nữa huynh cứ yên tâm, chỉ cần tiêu diệt xong bọn Uy phỉ, những vũ khí này đệ sẽ giao lại cho huynh, tuyệt đối sẽ không làm cho huynh phải khó xử.
Hàn Nguyên giơ tay lên vỗ nhẹ vào bả vai của Hàn Mạc, cười nói:
- Huynh đệ chúng ta, sao cần phải nói những lời như vậy? Đệ hãy yên tâm, thứ mà đệ muốn, ta nhất định sẽ không giao thiếu dù chỉ một cái. Có điều đám vũ khí này tạm thời sẽ được bí mật vận chuyển lên ba chiếc thuyền chiến của đệ, đợi sau khi các ngươi ra khơi, sẽ tiếp viện số còn lại cho mọi người, chuyện này nhất định sẽ do ta đích thân đứng lên chỉ đạo, đệ hãy yên tâm nhé.
Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:
- Tiểu Ngũ, đệ cũng không nên tỏ ra quá khinh thường bọn Uy phỉ, bọn chúng đã làm loạn ở Đông Hải nhiều năm nay, thậm chí còn uy hiếp đến khu vực hải phận của Đại Yến ta, đợi đến lúc thượng tấu triều đình, chờ triều đình hạ lệnh xuống, phái Trấn Phủ quân chúng ta đi bình loạn bọn hải tặc này, ta không tin rằng, với năng lực của Trấn Phủ quân chúng ta, không thể ứng phó được với đám hải tặc hung hãn trên biển này.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tứ ca thực sự đã quá đề cao đám Uy phỉ này rồi, giết gà không cần đến dao mổ bò. Trấn Phủ quân chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất Thủy quân, nếu như không thể vận dụng lợi thế có sẵn của Trấn Phủ quân chúng ta, thì Tiểu Ngũ này quả thật là quá bất tài.
Hàn Nguyên mỉm cười gật đầu nói:
- Tóm lại thì đệ nên cẩn thận khi quyết chiến.
…
…
Dường như sau khi trở về Đông Hải thì mọi thứ hầu như không có gì thay đổi nhiều, sau bữa cơm tối, Hàn Mạc đang đứng ở một góc của phòng khách của Tây phủ, cùng mọi người dùng bữa. Hàn Định đã có Tuệ nương ngồi bên cạnh chăm sóc. Tiểu Thiến và mẹ con Bích Di nương đang ngồi cùng với Hàn Mạc, ngồi cùng bàn dùng cơm.
Hàn Chính Không hai ngày đầu còn ngồi chung bàn, nhưng sau lại cảm thấy đám người Tiểu Thiến có chút gì đó hơi gò bó, mấy ngày hôm nay không thấy ông ấy tới, mặt khác đã đưa cơm tới phòng của ông.
Trên bàn ăn không thể thiếu được sự bàn tán về việc trong gia đình, gia cảnh Hàn tộc hiện giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều cô dì tới phủ, với danh nghĩa là tới thăm con dâu mới và Tiểu Định, nhưng thực là cũng nhân cơ hội này để muốn tới nịnh bợ. Dù sao con cháu trong Hàn tộc cũng rất đông, lại không có ai làm to trong triều, hiện nay có rất nhiều người trong Hàn tộc đều cho rằng Hàn Mạc là người đang làm quan lớn, lại có quyền lực ở trong triều, nếu như có thể nịnh bợ được Hàn Mạc, được ban cho một chức quan, thì đó quả là một chuyện quá mỹ mãn.
Chỉ có điều Tiểu Thiến cả ngày lúc nào cũng phải đối phó với đám người đó, hơn thế nữa lại phải nghe những lời nịnh hót đó, nét mặt của Tiểu Thiến tỏ ra rất bình thản, nhưng trong long cũng có chút gì đó khó chịu, lúc này ngồi trên bàn ăn, có vẻ gì đó không được vui. Hàn Mạc cười nói:
- Nàng hiện giờ đã là bà Năm của Hàn phủ, muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì từ chối, nếu như thấy phiền phức, thì hãy chặn bọn họ lại ngay ở cửa chính ấy.
Tiểu Thiến cười hì hì nói:
- Tướng công, những lời này là do chính chàng nói ra đó. Ngày mai nếu có người tìm tới, thì thiếp sẽ chặn ở ngoài cửa, nếu như bọn họ có oán hận chàng, nói chàng không hiếu khách, thì chàng cũng chớ có oán trách thiếp đó.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không oán trách không oán trách.
Hàn Thấm cũng bĩu môi nói:
- Ca ca vốn tưởng lần trở về này sẽ được yên tĩnh chút, ai ngờ rằng lại còn phiền phức hơn cả ở trong kinh, không bằng là ở lại trong kinh cho rồi.
Bích di nương vội hỏi:
- Thấm nhi chớ có nói bậy.
- Vốn dĩ là như vậy.
Hàn Thấm bất mãn nói:
- Mẹ, đám người đó ngày nào cũng tìm đến chỗ mẹ, hơn nữa lại muốn mẹ nói những lời hay trước mặt ca ca, con nhìn thấy chướng tai gai mắt. Trước kia khi mà ca ca còn chưa vào kinh, nào thấy bọn họ nhiệt tình như thế này.
Hàn Mạc tựa vào chiếc ghế, tay cầm lấy cây tăm đang ngồi xỉa xỉa, thản nhiên nói:
- Tiểu muội à, trong thành có bao nhiêu người tìm đến chỗ của di nương, đều là tới để cầu hôn đó?
Hàn Thấm lập tức nắm lấy đôi tay trắng như phấn lại, đánh một chưởng vào bả vai của Hàn Mạc, trừng mắt nói:
- Ca ca, ca ca muốn muội như vậy mà lấy chồng sao? Ca ca nếu còn nói bậy bạ nữa, thì muội mỗi ngày sẽ trút giận lên đầu của Tiểu Định.
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Xấu hổ chưa kìa, không trút giận lên được đầu ta, liền tìm tới đứa trẻ con để trút giận.
Thần sắc lúc này đã nghiêm nghị lại, hạ giọng nói:
- Mọi người nếu như đã cảm thấy bọn người đó rất phiền hà, tại sao không tìm cách gì đó để có thể yên tĩnh một chút.
Bích di nương vội lắc đầu nói:
- Mạc nhi, con cũng không nên dính vào chuyện này. Tuy rằng ngày nào cũng có người tới lui, quả thực là không được yên tĩnh, nhưng dù sao cũng là người trong dòng tộc, nếu như con thật sự muốn đối đầu với bọn họ, thì chuyện sẽ không tốt…!
Ánh mắt của Bích di nương ẩn chứa vẻ lo lắng, lập tức thở dài nói:
- Phải lấy đại cục làm trọng mới được.
Trong lòng Hàn Mạc thầm nghĩ: "Di nương tuy rằng ngày thường rất ít nói, nhưng trong lòng của người đều hiểu được. Lần trở về này, trong đó cũng có một chuyện, đó là phải lấy lòng được mọi người trong dòng tộc, di nương có vẻ đã nhận ra được điểm này".
Liền gật đầu nói:
- Di nương yên tâm, con sẽ không dính vào chuyện này. Con sẽ yên lặng, sẽ không chặn bọn họ ở ngoài cửa chính nữa.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Dừng lại một chút, cười nhẹ nhàng hỏi:
- Đoàn thuyền đi Nam Dương đã quay trở về, sẽ rất nhanh liền phải rời bến, mọi người có muốn đi theo đoàn thuyền hướng về phía Nam Dương không? Cũng là có thể tránh được sự quấy rầy của những người trong dòng tộc.
Hàn Thấm nghe vậy, sắc mặt liền tỏ ra rạng rỡ vui mừng, kinh ngạc nói:
- Ca ca, ca ca không được gạt chúng ta đâu đấy? Ca ca thực sự muốn đưa chúng ta tới Nam Dương?
Bích di nương nghe Hàn Mạc nói như vậy, từ bên sâu thẳm đôi mắt dường như lóe lên một tia sắc bén, cặp mày từ từ chếch lên.
Tiểu Thiến đang húp canh, nghe Hàn Mạc nói như vậy, liền bỏ bát canh xuống, nháy mắt nói:
- Tướng công, chàng muốn đưa chúng ta rời bến? Khi nào khởi hành? Phải đem những thứ gì theo? Những người ở đó có bắt nạt chúng ta hay không?
Nàng đã chuẩn bị để đi sang bên đó.
Hàn Mạc đang muốn nói, thì Bích di nương đã hạ giọng nói:
- Mạc nhi, cơ thể của Tiểu Thiến vẫn chưa hoàn toàn được hồi phục, Tiểu Định thì lại còn quá nhỏ, nếu như lúc này rời bến đi Nam Dương, thuyền lại lắc lư, chỉ e rằng…chỉ e rằng là không được ổn.
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, dường như đã hạ quyết tâm, cười nói:
- Di nương không cần lo lắng, con đã có ba chiếc thuyền chiến lớn, đi trên biển như đi trên đất liền, không thể lắc lư quá mạnh được.
Nhìn về phía xa xa Tuệ nương đang ôm Tiểu Định vào lòng, chậm rãi nói:
- Định nhi tuy tuổi tuổi còn nhỏ, thế nhưng lại là con cháu của Đông Hải, người vùng biển thì chắc chắn sẽ phải sống trên thuyền. Hiện tại cho nó trải qua một chút tôi luyện, đối với nó sau này cũng không chắc là không có lợi.
Ngẫm nghĩ một chút, hòa nhã nói:
- Mạc nhi ở trong kinh đã từng hứa với Di nương, sẽ vì di nương vì gia đình, nếu như Di nương đồng ý, chúng ta sẽ đi về Nam Dương xây dựng một ngôi nhà. Người Nam Dương cực kỳ thích những tấm tơ lụa do người Trung Nguyên chúng ta dệt, di nương mở một tiệm thêu thùa ở đó, nhất định sẽ rất đắt khách…!
Bích di nương thần sắc dịu dàng, thản nhiên cười nói:
- Đứa nhỏ này, đến chuyện này cũng vẫn còn nhớ trong lòng.
Hàn Thấm lúc này đã lắc lắc cánh tay của Bích di nương nói:
- Mẹ, chúng ta hãy đi tới Nam Dương một chuyến xem sao, nếu như mẹ ở đó mở một cửa tiệm tơ lụa, Thấm nhi sẽ giúp mẹ…!
Hình như nghĩ tới cái gì, quay đầu sang phía Hàn Mạc, nói:
- Ca ca, mở một cửa tiệm tơ lụa bên đó? Chẳng lẽ ca ca muốn chúng ta sẽ sống lâu dài ở bên đó phải không?
- Tất nhiên là không phải như vậy rồi.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ có điều trước tiên sẽ xây một căn nhà, nếu như mọi người thích cuộc sống ở bên đó, thì sẽ sống thêm một khoảng thời gian, nếu không thì sẽ quay về.
Tiểu Thiến vội hỏi:
- Tướng công, chàng muốn đưa Tiểu Thiến đi đâu thì Tiểu Thiến sẽ tới nơi đó!
Hàn Mạc nắm lấy tay Tiểu Thiến, dịu dàng cười nói:
- Nàng thật là ngốc, lẽ nào nàng sợ ta sẽ bỏ nàng ở lại Nam Dương? Nàng không cần phải lo lắng, người Nam Dương có mối làm ăn với chúng ta, vô cùng ưu ái chúng ta, thêm vài năm nữa, chắc cũng sẽ có nhiều người Nam Dương sẽ tới vùng đất Trung Nguyên của chúng ta, lúc đó tuyến đường buôn bán trên biển sẽ vô cùng náo nhiệt.
Bích di nương như thoáng nghĩ ra điều gì đó, muốn thăm dò Hàn Mạc một phen, nhìn thấy nét mặt tươi cười của Hàn Mạc, bình tĩnh vô cùng, trong lòng liền hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Mạc nhi, con sắp xếp như thế nào, chúng ta sẽ làm theo. Chỉ có điều chuyện này cần phải nói rõ với Nhị tông chủ, nghe xem ý của ngài ra sao.
Hàn Mạc gật gật đầu, đã thấy Tiểu Thiến đứng dậy, nói:
- Định nhi buồn ngủ rồi, con xin phép đưa nó về phòng.
Hàn Thấm cũng đứng dậy nói:
- Tẩu tẩu, muội cũng đi cùng hai người.
Hai người dẫn Tiểu Định nhi rời khỏi phòng, Bích di nương lúc này mới khẽ thở dài nói:
- Mạc nhi, con lần này muốn đưa chúng ta quay về Đông Hải, có phải là chuẩn bị đưa chúng ta đi Nam Dương? Ở trong kinh con đã không dám mở cửa tiệm tơ lụa đó, con đã quyết tâm mở cửa tiệm ở Nam Dương rồi?
Hàn Mạc trong lòng thầm than:
- Di nương quả đã nhìn thấu sự việc.
Trên mặt dịu dàng cười, nói:
- Di nương, Mạc nhi sớm đã nói rồi, hi vọng là di nương được vui vẻ. Di nương ở trong kinh vốn cười rất ít, quay trở về Đông Hải cũng khó có thể sống vui vẻ trở lại, lần đi Nam Dương này, có thể làm cho tâm tình của di nương thay đổi, có thể vui vẻ trở lại.
Bích di nương cúi xuống, trầm ngâm một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Mạc nói:
- Mạc nhi, bọn người nam nhi các ngươi làm việc, phận nữ nhi như ta, không tiện xen vào. Nhưng…con dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải suy xét cho chu đáo, phải thật cẩn thận, con…con phải bảo trọng.
Bích di nương nói tới đây, âm thanh đã có phần run rẩy, giống như đang bộc lộ tâm tư tình cảm từ tận sâu trong đáy lòng mình.
Bình luận facebook