Khâu Lưu kia nghe Đỗ Băng Nguyệt mắng chửi như thế cũng không biết phải dịch lại như thế nào, cũng may Hàn Mạc nói với gã:
- Hỏi hắn chủ lực quân Uy ở đâu? Có bao nhiêu người, bao nhiêu chiến thuyền?
Khâu Lưu đó vội vàng hỏi, Lập Hoa Đạo Vũ quay đầu đi, có vẻ như ngoan cố muốn chống lại.
Hàn Mạc thở dài, lẩm bẩm:
- Thật phiền!
Rồi ném trọng thương trong tay xuống, đón lấy một thanh đại đao sắc bén, đại đao vừa vào tay, đám giặc Uy sau lưng Lập Hoa Đạo Vũ đều rống tướng lên, vừa rồi bọn chúng đã tận mắt nhìn thấy, chỉ cần Lập Hoa Đạo Vũ không tuân theo, thiếu gia trẻ tuổi này sẽ ra tay với bọn chúng, lúc này đổi đao chỉ sợ muốn một đao giết luôn.
Nhưng bất kể giết thế nào, chỉ cần Lập Hoa Đạo Vũ cứ ngoan cố như thế, xui xẻo chỉ có thể là bọn họ, bọn họ sẽ bị thiếu gia nhìn như dịu dàng nhưng cực kỳ khát máu này giết sạch rồi ném cả đám ra biển.
Dưới sự đe dọa của cái chết, đám giặc Uy kêu to lên, mà Khâu Lưu kia giải thích với Hàn Mạc:
- Đại nhân, bọn họ nguyện ý nói, chỉ cần đại nhân không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ nói tất cả mọi thứ chúng biết cho đại nhân!
Khóe miệng Hàn Mạc mang theo ý cười, mà Lập Hoa Đạo lúc này đang rống giận với hắn, chỉ có điều thân trong tuyệt cảnh, mấy tên bộ hạ cũng bất chấp cái gì "danh tướng" cái gì Lôi thần, trước hết phải bảo vệ tính mạng của mình đã rồi nói sau.
Hàn Mạc bổ hàn đao giữa hư không, ánh đao âm hàn, hàn khí kinh người, hắn thản nhiên nói với Lập Hoa Đạo Vũ:
- Đã có bọn họ nói, cũng không cần tới ngươi.
Huy đao chém lên đầu Lập Hoa Đạo Vũ, gã lập tức kêu toáng lên, đại đao ngừng đúng cách mặt gã hai tấc, Hàn Mạc lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn có gì muốn nói?
Sắc mặt Lập Hoa Đạo Vũ lập tức trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói với Khâu Lưu, Khâu Lưu vội hỏi:
- Đại nhân, gã nói gã nguyện ý nói tất cả những gì mình biết cho ngài. Hơn nữa gã còn nói, có rất nhiều chuyện đại sự cơ mật không phải bộ hạ của gã có thể biết, tuyệt không thể giết gã!
Hàn Mạc cười ha ha, thu đao lại, lúc này trán Lập Hoa Đạo Vũ đã đầy mồ hôi lạnh.
Thực ra trong lòng Hàn Mạc cũng vô cùng rõ ràng, muốn hỏi tình hình quân Uy cũng không phải việc khó. Lập Hoa Đạo Vũ không nói gì, những người dưới tay gã luôn sợ chết, nhất định có thể hỏi ra vài thứ.
Có điều trước đây khi tấn công thuyền Uy, Hàn Mạc cũng đã chú ý tới gã Lộc giác phỉ này, sau đó nhảy xuống biển bị bắt, Hàn Mạc cũng nhìn thấy, cũng là vì Hàn Mạc truyền lệnh, tiễn thủ trên thuyền mới không loạn tiễn bắn chết hắn, nếu không dưới loạn tiễn, mấy người này muốn giữ mệnh tuyệt không có khả năng.
Hắn biết gã thổ phỉ sừng hươu này là thủ lĩnh giặc Uy, quân tình gã biết đương nhiên cũng chính xác rõ ràng hơn nhiều so với người Uy bình thường, trước khi quyết chiến với chủ lực quân Uy, có thể biết một chút tình hình đối phương, phần thắng bên ta tự nhiên cũng sẽ lớn hơn một chút.
Không đánh thì không chuẩn bị, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
…
Sau đó, tuy Lập Hoa Đạo Vũ rất do dự, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mạc, liền nói tất cả đầu đuôi gốc ngọn tình hình quân Uy ra, nghe Lập Hoa Đạo Vũ kể lại đám người Hàn Mạc cũng giật mình, đám thương nhân Nam Dương quá sợ hãi, trong đó một gã thương nhân đã kêu gào khóc lóc.
Thì ra Đảo Tân Nguyệt Cửu sau khi phục quốc, rất nhanh đã có tiếng tăm ở nước Uy. Đảo Tân Ngyệt Cửu này thật đúng là không phải kẻ hời hợt, trong thời gian ngắn ngủi chẳng những bất ngờ tấn công mà diệt trừ Sơn Danh Tông phục hưng bổn quốc, hơn nữa còn nhanh chóng thiết lập quyền sở hữu quân đội, phát động tấn công bên ngoài, chiếm cứ rất nhiều nơi hiểm yếu, trong thời gian ngắn đã trở thành người có tiếng tăm lừng lẫy khắp nước Uy, được xưng là "Cửu châu huyết ưng".
Nước Uy này liên kết từ ba đảo lớn, là đảo Kyushu, bốn quốc đảo và đảo chính, mà Đảo Tân Nguyệt Cửu sở hữu đảo Kyushu, nhất thời tân quân trên đảo Kyushu binh phong cực thịnh, nơi khác nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng quân tiên phong của Đảo Tân Nguyệt Cửu mặc dù mạnh nhưng có thiếu sót trí mạng, đó là thuộc địa quá mức cằn cỗi, gần như không có sản nghiệp gì, mỗi năm dựa vào mậu dịch trên biển Nam Dương mà phồn vinh một chốc, nhưng sau náo động ở bổn quốc, Nam Dương đoạn tuyệt mậu dịch trên biển với nước Uy, địa khu Cửu Châu tây bộ lập tức trở nên hoang vu cằn cỗi, thiếu tiền ít lương, kế hoạch tấn công của Đảo Tân Nguyệt Cửu lập tức phải gác lại. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn
Đảo Tân Nguyệt Cửu hiển nhiên vô cùng rõ ràng tình thế của mình, một khi không phát triển kinh tế, chớ nói công thành đoạt đất thống trị, thậm chí chính bản thân mình sớm muộn gì cũng có thể sẽ bị nước khác diệt vong, cho nên y cũng nghĩ, cuối cùng nên duỗi tay tới Nam Dương.
Chẳng qua thủy quân của y thực lực cũng không hùng mạnh, cũng biết hiện giờ Nam Dương đang buôn bán với các nước phương Đông, đội tàu ở phương Đông đó rất khổng lồ, hơn nữa thuyền viên đều dũng mãnh thiện chiến, nếu muốn thực sự khống chế được Nam Dương, nhất định phải có một đội thủy quân hùng mạnh, chằng những dùng để đối phó với thủy quân các nước Nam Dương, quan trọng hơn là dùng để đối phó đội tàu đến từ Đông Phương.
Đối mặt với cục diện quần hùng nước Uy chia nhau sát phạt, Đảo Tân Nguyệt Lâu đương nhiên không có thời gian và khả năng đi chuẩn bị xây dựng thủy sư khổng lồ. Tất cả đều rơi vào đường cùng, y chỉ có thể phái sứ giả tới đàm phán với bốn nước nổi danh trên đảo, đối mặt với khối thịt béo Nam Dương này, bốn nước nổi danh trên đảo này lập tức hưng phấn vô cùng, cuối cùng đã đạt thành minh ước với Đảo Tân Nguyệt Cửu hợp lực hợp nhất mấy đoàn hải tặc trên biển Nam Dương.
Hai lần trước đánh lén đội tàu Trung Nguyên, như một con sư tử ngoác miệng, thực ra cũng không phải có mưu đồ tiêu diệt đội tàu Trung Nguyên, bọn họ gây chiến như thế chẳng qua là muốn dọa đội tàu Trung Nguyên, bắt bọn họ dừng mậu dịch với Nam Dương, từ đó khiến cho Nam Dương mất đi đồng minh phương Đông giúp đỡ.
Theo như bọn họ thấy luân phiên tập kích đã đem lại cho đội tàu phương Đông đả kích thật lớn, đội tàu phương Đông ít nhất trong hơn nửa năm thậm chí một hai năm không dám đến Nam Dương nữa, mà trong thời gian này cũng đủ để cho bọn họ cướp sạch bốn phía các nước Nam Dương, thậm chí biến Nam Dương thành thuộc địa.
Gần hai tháng trước, sau khi quân Uy tập kích đội tàu Đông Phương, vốn tưởng rằng định làm cho đội tàu Đông Phương gặp họa lập tức toàn bộ chủ lực quân Uy nam hạ, nhắm thẳng Nam Dương mà giết tới.
Theo như lời Lập Hoa Đạo Vũ, lúc này tập kết gần như tám phần mười thủy quân nước Uy, vượt qua ba mươi chiến thuyền lớn nhỏ, tự thân Đảo Tân Nguyệt Cửu thống lĩnh, nhất định phải cướp sạch các nước Nam Dương.
Đảo Tân Nguyệt Cửu bố trí chu đáo chặt chẽ, cắt cử tâm phúc trấn thủ đất của mình, sau đó, trước khi phái Lập Hoa Đạo Vũ ra, Đảo Tân Nguyệt Cửu đã tóm được ba trong số mười sáu nước Nam Dương, ba nước đó cách xa các nước Nam Dương khác, hơn nữa thực lực của mỗi nước vô cùng yếu ớt. Khi đại quân Đảo Tân Nguyệt Cửu tới, thủy quân ba nước yếu đuối không thể trả đòn, đều bị tiêu diệt dần, ba nước cũng đều lâm vào trong binh đao chiến hỏa, chịu đủ chà đạp của người Uy.
Nói tới đây, thương nhân Nam Dương có một người gào khóc lên, trong số ba nước bị diệt, có một nước là cố thổ của người này.
Lập Hoa Đạo Vũ nói, sau khi thâu được ba nước, người Uy đánh cướp bốn phía, mà Đảo Tân Nguyệt Cửu vì mục tiêu lâu dài cũng không giết nốt quân vương ba nước, ngược lại hư tình giả ý kết huynh đệ, quân chủ ba nước đều rơi vào đường cùng, đều gọi Đảo Tân Nguyệt Cửu là đại ca, thậm chí dưới sự bức bách của Đảo Tân Nguyệt Cửu đã phái ra mấy con thuyền còn sót lại hiệp trợ tấn công các nước Nam Dương khác, mà thủ lĩnh trên danh nghĩa của tàn binh Nam Dương đó đều là Đảo Tân Nguyệt Cửu yêu cầu hoàng tử các quốc gia làm, thực ra là bắt các Hoàng tử đó trong tay làm con tin.
Khi Khâu Lưu phiên dịch lại những lời này, các vị thương nhân Nam Dương này đã phát run cả người, sắc mặt tái nhợt, mang theo oán giận thật sâu, mà các thương nhân Nam Dương khác cũng lòng đầy căm phẫn, trong đôi mắt mỗi người đều tràn đầy thù hận vô tận.
Tuy đại đa số người bọn họ đều không phải là thần dân ba nước đó, nhưng dù sao cũng là người Nam Dương, môi hở răng lạnh, nghe ba nước gặp hạn như thế, những thương nhân Nam Dương này cũng cảm động lây, cảm xúc bi giận trong lòng cũng có thể hiểu.
Binh sĩ Trấn Phủ quân bên cạnh nghe chuyện cũng tràn đầy phẫn nộ, Đỗ Băng Nguyệt nhíu chặt mày trúc, cắn chặt răng, rút ra tiểu loan đao từ bên cái eo nhỏ, nếu không cố hết sức khống chế cảm xúc sớm đã vung tay chém xuống, một đao bổ tan Lập Hoa Đạo Vũ.
Theo như lời Lập Hoa Đạo Vũ, Đảo Tân Nguyệt Cửu vẫn phóng tầm mắt, tuy cảm thấy đội tàu Đông Phương nhất thời không dám đến, nhưng y vẫn phái Lập Hoa Đạo Vũ suất lĩnh hai chiến thuyền đi về hướng đội tàu Đông Phương ở Nam Dương lui tới tuần tra tìm hiểu, chỉ cần phát hiện ra tung tích đội tàu Đông Dương, lập tức dùng tốc độ nahnh nhất quay lại thông báo, mà chủ lực quân Uy cũng chuẩn bị sẵn sàng quyết một trận thư hùng với đội tàu Đông Phương.
Có điều Lập Hoa Đạo Vũ tuy đã nhận lệnh nhưng vẫn không cho là phải, trong lòng gã chỉ cảm thấy đội tàu Đông Phương tuyệt đối không thể đến sớm thế mới có tâm tình uống rượu thưởng vui, lại u u mê mê chui vào cạm bẫy Hàn Mạc thiết hạ mà không biết, rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
Đợi nói xong hết tất cả, Lập Hoa Đạo Vũ liền yêu cầu Hàn Mạc thả mình ra, lại nói nam nhân Đại Yến nhất định nói chuyện phải giữ lời, hơn nữa còn hứa cả đời Lập Hoa Đạo Vũ đều hết lòng thân thủ hứa hẹn.
Đỗ Băng Nguyệt tràn đầy thù hận với người Uy, mà đứng trước Lập Hoa Đạo Vũ một trong hai thủ phạm hai lần trước tập kích thương đội, nàng chỉ hận không thể giết hết tất cả, nhưng vì đã hứa sẽ thả bọn họ đi, nhìn Hàn Mạc, thấy hắn cười:
- Nguyệt Nhi đừng vội, chúng ta là người có nghĩa.
Thần sắc Đỗ Băng Nguyệt lập tức ảm đạm.
Hàn Mạc chỉ vào một đam giặc Uy kia:
- Ta nói rồi, chỉ cần người này thành thật, ta sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng ta cũng không nói sẽ bỏ qua cho những kẻ này. Đến, giết hết đi!
Hắn nói nhẹ nhàng, Đỗ Băng Nguyệt sáng bừng hai mắt, Trấn Phủ quân bên cạnh nghe những lời Lập Hoa Đạo Vũ nói đều đã căm phẫn đầy bụng, được Hàn Mạc ra lệnh, đều không do dự, đao thương đều xuất ra, chỉ khoảng nửa khắc, liền giết sạch đám giặc Uy đang gào khóc thảm thiết trên boong tàu kia, ném hết thi thể của bọn chúng xuống biển, đơn giản dứt khoát.
Lập Hoa Đạo Vũ nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, lòng thầm kêu bất hạnh, may sao mình cũng có công, nếu bị thủ hạ của mình cướp công, người chết chính là mình.
Đúng lúc này, Quan Thiếu Hà đã mang người lại, nhắc lại lời tên giặc Uy kia, tuy nội dung không được tỉ mỉ như lời Lập Hoa Đạo Vũ kể lại, nhưng lời hai người đại khái cũng giống nhau, Đảo Tân Nguyệt Cửu quả thật đã hạ ba nước, hơn nữa xem cách dùng người của Hoàng tử ba nước, hiện giờ đang suất lĩnh hơn ba mươi ngàn người tới tiêu diệt các nước Nam Dương khác.
Thấy hai người đều giống nhau, lòng Hàn Mạc thầm cân nhắc, mới nói với Đảo Tân Nguyệt Cửu:
- Giết là giết bộ hạ của ngươi, đạo lý rất đơn giản, chỉ muốn nói với ngươi, đó là kết cục cuối cùng khi làm địch của người Trung Nguyên với ta. Thả ngươi ra khỏi đây, đạo lý rất đơn giản, người Trung Nguyên chúng ta là người có chữ tín, cho tới bây giờ nói chuyện vẫn dùng chữ tín, đối nhân xử thế cũng rất nhân nghĩa!
Khâu Lưu nghe Hàn Mạc nói thật muốn thả Lập Hoa Đạo Vũ, sắc mặt chán nản, nhưng không thể không phiên dịch, Lập Hoa Đạo Vũ nghe xong lập tức mừng như điên, Hàn Mạc hỏi lại:
- Bây giờ thả ngươi đi, ngươi phải lập tức rời khỏi thuyền của ta, không bao giờ quay lại, ngươi có chịu không?
Lập Hoa Đạo Vũ gật dầu như gà mổ thóc, lập tức thấy yêu quý người thanh niên này vô cùng, cảm thấy người thanh niên này thật đúng là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
- Tốt!
Hàn Mạc phất tay:
- Cởi dây thừng cho bọn chúng, để cho chúng lập tức rời khỏi đây!
Đám binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn có một gã bộ hạ cởi dây thừng gân trâu cho Lập Hoa Đạo Vũ, Hàn Mạc nâng tay chỉ ra mép thuyền, thản nhiên đuổi:
- Cút ngay!
Lập Hoa Đạo Vũ vội vàng chạy, chạy được vài bước, bỗng nhiên ý thức được gì đó, quay lại ba láp vài câu, Khâu Lưu lại dịch:
- Đại nhân, bọn họ nói cần thuyền nhỏ và lương khô, còn có nước trong, nếu không không thể rời đi!
- Chỉ bảo các ngươi cút, không nói cung cấp cái gì cho các ngươi!
Hàn Mạc nâng đao lên, nhàn nhạt nói:
- Ta đếm ba tiếng, không đi giết không tha!
Lập Hoa Đạo Vũ rất bất đắc dĩ, thoáng nhìn bên mép thuyền có một tấm ván gỗ, lập tức cầm lấy ném xuống biển. Có một tấm ván gỗ cũng sẽ không đến mức lập tức chìm xuống đáy biển.
Dưới mũi đao bức bách của binh sĩ Trấn Phủ quân hắn xuống thuyền, hai gã ôm lấy tấm ván gỗ, giữa biển rộng mênh mông, nhất thời không biết đi theo hướng nào..
Không có lương thực, không có nước ngọt, khẳng định không chống đỡ được bao lâu.
Lúc này Hàn Mạc đã chắp hai tay sau lưng đi ra mép thuyền, Đỗ Băng Nguyệt đi theo bên người:
- Tiểu Ngũ ca ca, bọn họ vốn là hạng người vô sỉ, vì sao còn phải nói tín nghĩa với bọn chúng? Vì sao không một đao chém chết bọn chúng?
Hàn Mạc ôn hòa cười, dịu dàng nói:
- Thứ nhất, bọn chúng không hiểu tín nghĩa, nhưng chúng ta hiểu. Thứ hai, một đao chém chết dường như rất tiện nghi cho bọn chúng.
Dừng một lát, trên mặt hiện lên nét cười quái dị, thản nhiên nói:
- Thứ ba, ta muốn xem một trò hay!
- Trò hay?
Đỗ Băng Nguyệt có chút không hiểu.
Hàn Mạc nheo nheo mắt, nghếch cái mũi thanh tú ngửi ngửi:
- Nàng có ngửi thấy không, mùi máu tươi thực nồng… Nguyệt Nhi, từ nhỏ nàng sống trên biển, phải biết, trong biển có một đám thợ săn, thích nhất cái mùi này…!
Nháy mắt Đỗ Băng Nguyệt đã phản ứng lại:
- Đúng… Là cá mập!
Ánh mắt nàng hướng ra biển, chỉ thấy Lập Hoa Đạo Vũ hai người ôm tấm ván lơ lửng trên biển, cách bọn chúng không xa mơ hồ xuất hiện mấy bóng đen, đang nhanh chóng lao về hướng bọn chúng, mấy bóng đen đó lúc ẩn lúc hiện trên biển, Đỗ Băng Nguyệt cũng thấy rõ, đúng là mấy kẻ sát thủ trên biển kia, là cá mập khát máu đã thành tính.
Trận chiến trước đó, trên biển vốn đã phiêu tán máu loãng, sau đó đám tù binh Đông Hải đều bị giết ném xuống, máu loãng càng nhiều, mùi máu tươi cũng càng đậm, mùi máu phiêu tán thế này tự nhiên sẽ dụ dỗ đám cá mập khát máu như mạng này đến.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao hắn lại thả Lập Hoa Đạo Vũ đi, trừng phạt như thế mới khiến cho nhân tâm đại khoái.
Rất nhanh, từ trên mặt biển vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, không ít binh sĩ lao tới hướng tiếng kêu bên mép thuyền, chỉ thấy một đống cá mập vây quanh hai người Lập Hoa Đạo Vũ đang chuẩn bị tấn công…!
Đại danh tướng nước Uy, "Lôi thần" Lập Hoa Đạo Vũ, táng thân trong miệng cá mập!
Bình luận facebook