Khánh Hậu muốn nắm được quận An Tây, nhưng bởi vì sự cản trợ của binh đoàn Khổng Phi, lại cộng thêm gần một trăm ngàn quân Yến ở Ngụy đô thành, đã được nghỉ ngơi và hồi phục, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, điều này làm cho nàng nhất định phải cẩn thận tính toán kế hoạch chiến lược mới thành.
Hơn nữa Khánh Hậu vô cùng hiểu rõ một đạo lý, nếu quân Khánh thật sự bắt đầu tiến về phía Tây, như vậy sẽ chờ xem nếu như tuyên chiến với nước Yến, vừa mới là liên quân đánh Ngụy sẽ biến bạn thành địch, mồi trận chiến toàn diện mới là không thể tránh khỏi.
Nước Khánh so với nước Yến tuy rằng diện tích lớn hơn gấp đôi, sản vật tài nguyên so với nước Yến cũng phong phú hơn, nhưng sức chiến đấu trước mắt, quân Khánh rõ ràng không bằng quân Yến, hơn nữa vật tư dự trữ của nước Khánh cũng không bì kịp với nước Yến.
Dễ dàng khai chiến, đương nhiên là phải mạo hiểm với nguy cơ cực lớn.
Nhưng mà nếu người nước Yến ổn định địa thế ở quận An Tây, cứ thế bắt đầu lợi dụng tài nguyên quân sự của quận An Tây, thì đó là áp chế cực lớn đối với nước Khánh, vậy nên chính là mạo hiểm với mối nguy khai chiến toàn diện, Khánh Hậu cũng là hạ quyết định quyết tâm muốn đoạt lấy quận An Tây.
Chẳng qua từ trước tới giờ Khánh Hậu chưa bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, hiện nay nàng nắm toàn bộ nước Khánh, lợi ích của nước Khánh cũng chẳng khác nào lợi ích của nàng, liên quan đến đại sự quân quốc là lợi ích căn bản của nước Khánh, nàng lại không dám qua loa, một mặt truyền lệnh cho hai binh đoàn Viên Mộ và Lâm Thành Phi ở tiền tuyến tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn và sắp xếp lại, phái ra vài tên đại quan trong Hậu đảng giám sát, mặt khác lại tiếp tục triệu tập đại thần tâm phúc thảo luận đối sách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tuy nói trong số quan lại nước Khánh đa số là hạng người tha hóa không thể tả, nhưng Khánh Hậu vẫn đề bạt không ít quan viên tài cán xuất chúng, những người này vào lúc nguy nan cũng có thể bày mưu tính kế.
Muốn cùng nước Yến phát động chiến tranh, điều đầu tiên phải xử lý đương nhiên chính là vấn đề lương thảo và vật tư, nếu hậu cần không thể chuẩn bị đầy đủ thì trận đánh này căn bản không thể khai chiến được.
Chỉ có xử lý hậu cần trước tiên, mới có thể tiến hành bố trí quân sự.
Mà chuyện những viên quan viên tâm phúc này của Khánh Hậu đang nghiên cứu, chính là vấn đề xử lý ra sao về mặt hậu cần.
Tiền, lương, vận chuyển, nhân lực, vũ khí, áo giáp,.. những thứ này đều thuộc về hậu cần, thật sự muốn khai chiến với nước Yến, những thứ này đều phải chuẩn bị đầy đủ, nhưng hiện nay với thực lực của nước Khánh, vật tư hậu cần phải chuẩn bị số lượng lớn, nhất định là chuyện hết sức khó khăn.
Triều đình nước Khánh, nhiều năm qua sưu cao thuế nặng, quan viên từ trên xuống dưới tuy rằng tham ô đã thành phong trào, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, quân phí cần hàng năm cho ba đại quân đoàn của quân đội cũng là một con số lớn, số bạc này đều phải lấy từ trên người của bách tính, ngoại trừ người bóc lột ra, mấy năm nay nước Khánh cũng gặp phải thiên tai, dân chúng đã tiếng oán hận khắp nơi, trong nước cũng có lúc xảy ra chuyện dân nổi dậy.
Vì phải ứng phó với sự xâm phạm ở phía Đông của nước Ngụy, triều đình nước Khánh đã trưng thu thuế má ở khắp nơi, tiến hành trang bị quân đội, đã gây áp lực cho dân chúng khắp nơi, hiện nay nếu là vì khai chiến với Đông Yến mà tiếp tục thu thêm thuế má trong dân, bách tính nước Khánh vốn đã bị vây vào thế nước sôi lửa bỏng thế tất sẽ là họa vô đơn chí, đến lúc không có đường sống, dân chúng chắc chắn sẽ bí quá hóa liều, dân chúng nổi dậy sẽ nhanh chóng kéo dài.
Khánh Hậu dưới sự phân tích của vài tên quan viên đầu óc vô cùng tỉnh táo, cũng hiểu được nếu liên tục thu thêm thuế má, như vậy tòa giang sơn chính mình vẫn còn chưa ngồi yên được này chỉ sợ rất nhanh sẽ rơi vào trong hỗn loạn vô cùng lớn, như vậy đương nhiên không phải là cục diện mà Khánh Hậu muốn nhìn thấy.
Điều nàng càng lo lắng hơn, đó là sau khi nước Yến nghỉ ngơi chỉnh đốn, sẽ khởi xướng công kích nước Khánh trước, hơn nữa loại khả năng này chỉ còn tính từng canh giờ. Quân Yến chiếm cứ thành Kinh đô bất cứ lúc nào cũng đều có thể cho quân tiến lên phía Bắc, cho nên quân Tây Bắc trấn thủ biên cương Bắc bộ nước Yến cũng sẽ tiến công lên phía Bắc, mà trong tay Khánh Hậu lại không đủ hậu cần vật tư bảo đảm cho tướng sĩ tiền tuyến, nếu một chi quân đội có được trợ giúp phía sau, kết quả thất bại vậy cũng là dễ thấy.
Giữa lúc Khánh Hậu đang cùng với các vị đại thần thảo luận làm thế nào tranh thủ với tốc độ nhanh nhất xử lý vấn đề hậu cần, tin tức Hàn Mạc đoạt lại quân quyền quân Yến truyền tới, điều này làm cho Khanh Hậu vui sướng vạn phần.
Hàn Mạc đoạt quyền từ trong tay Hàn Thương, điều này cho thấy nội bộ Hàn gia đã bắt đầu xuất hiện sự chia rẽ nghiêm trọng.
Khánh Hậu đối với tình thế nước Yến trước mắt cũng vô cùng hiểu rõ, tộc Hàn thị đã nắm giữ quyền quân sự và chính trị của nước Yến, nếu gia tộc này đoàn kết một lòng, đó là chuyện làm người khác sợ hãi, nhưng hiện nay Hàn Huyền Đạo nắm giữ chính quyền và Hàn Mạc nắm quân quyền xảy ra sự chia rẽ nghiêm trọng, điều này biểu thị nội bộ nước Yến sắp xuất hiện một hồi phong ba rất lớn.
Khánh Hậu có thể cảm thấy được trận phong ba này sẽ làm cho nước Yến chắc chắn chấn động rất lớn. Hơn nữa sau khi chấn động này qua đi, thực lực nước Yến chắc chắn suy yếu trầm trọng, nước Yến rơi vào hỗn loạn chắc chắn là không thể dụng binh với nước Khánh, thế cho nên tướng sĩ quân Yến chịu đả kích nặng nề, chuyện này đối với nước Khánh mà nói là tin tức của tướng sĩ thiên hạ, nước Khánh chẳng những có dư dả thời gian tiến hành chuẩn bị, mà còn trong tình huống sĩ khí trong nội bộ nước Yến rung chuyển không ổn định, càng có cơ hội lớn đánh tan quân Yến ở quận An Tây.
Tuy nói vì nguyên nhân hậu cần không có khả năng tiến hành chiến tranh toàn diện với nước Yến, nhưng vào lúc nước Yến không có sức phát động chiến tranh toàn diện với nước Khánh, thì đoạt được quân An Tây với chiến lược thực thi của nước Khánh lại đem tới một tác dụng hết sức quan trọng.
Hai nước cuối cùng cũng có một trận chiến, trước khi nước Yến khôi phục ổn định, nước Khánh phải thừa dịp nước Yến còn chưa hành động, dùng hết khả năng tiến hành sự chuẩn bị chiến lược quy mô lớn, hay nói cách khác, trước mắt thực lực nước Khánh so với nước Yến thì ở vào chỗ hạ phong, nhưng bởi vì nước Yến sắp phải chịu phong ba, lại rất có khả năng từ đó mà xoay chuyển tình thế này.
Khánh Hậu chính là nhìn thấy điểm này, trong lòng tự nhiên là vui mừng lạ thường.
Khánh Hậu vui mừng, nhưng Hàn Huyền Đạo ở thành Yến Kinh sau khi biết được Hàn Mạc đoạt được quân quyền Tây Bắc, tràn đầy vẻ ngạc nhiên lạ thường, nếu không phải là tin tưởng vào nguồn gốc mà tin tức truyền tới dám chắc sẽ không có gì sai, Hàn Huyền Đạo nhất định sẽ cho rằng đây là lời nói vớ vẩn mà thôi.
Tuy rằng lão suy nghĩ thận trọng, hơn nữa đối với Hàn Mạc không ngừng hết sức đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn không ngờ Hàn Mạc lại xảo quyệt hơn so với trong tưởng tượng của lão, trong tình huống không một dấu hiệu, con người trẻ tuổi gian xảo như hồ ly này đã đến thành Kinh đô nước Ngụy một cách lặng lẽ, lại trong vòng một sớm một chiều đã đoạt lại quân quyền.
Hàn Huyền Đạo kinh ngạc rất nhiều, lại vừa không thể cảm thấy phẫn nộ với Hàn Thương.
Lão tuy rằng không ngờ Hàn Mạc sẽ lén lút đi thành Ngụy đô, càng không tưởng được đứa con được chính mình gửi gắm kỳ vọng không ngờ lại không chịu nổi một kích như vậy, trước mặt Hàn Mạc không ngờ lại không trụ nổi một hiệp đã bị cướp đi binh quyền.
Đoạt được binh quyền Tây Bắc, đây là một chốt trọng yếu trong toàn bộ kế hoạch của Hàn Huyền Đạo, con chốt này quan hệ đến sự thành bại của toàn bộ kế hoạch của lão, đê Hàn Thương trở thành Đại tướng quân Tây Bắc trong nháy mắt, tâm tư Hàn Huyền Đạo vốn dĩ đã nới lỏng vài phần. Thế cục lão khổ tâm bày ra trong nhiều năm, sự nhẫn nại của lão bao nhiêu năm nay, cuối cùng đã tới lúc thu hoạch.
Nhưng Hàn Mạc đoạt quyền, lại khiến lão trong lúc phẫn nộ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, từ xưa đến nay, quyền chính trị và quân sự là hai quyền cực kỳ trọng yếu, nhưng nếu thật sự phải so đấu thực lực cuối cùng, tính khủng bố của quân quyền sẽ lớn hơn nhiều.
Lão vốn tưởng rằng hai quyền này ở nước Yến đều đã nắm trong tay, nếu là như vậy, lão tự nhiên có thể quyền nghiêng Đại Yến, không thể địch nổi, nhưng tình thế bây giờ lại khiến lão chỉ có chính quyền mà không có quân quyền, cứ như vậy, vấn đề cũng biến hóa vô cùng nghiêm trọng.
Hàn Huyền Đạo tuy biết Hàn Thương đã thua trong tay Hàn Mạc, nhưng cũng giống như đại đa số người khác, lão cũng không biết Hàn Thương đã bị Hàn Mạc phế bỏ tứ chi trở thành tàn phế, chỉ nghĩ rằng Hàn Thương chẳng qua là bị Hàn Mạc giam cầm mà thôi.
Sau khi biết được tin tức này, sự kinh ngạc ngắn ngủi của Hàn Huyền Đạo qua đi, lập tức phái ra quan viên tâm phúc của mình làm khâm sai, chọn lựa một đám ngựa ngày đi ngàn dặm tốt nhất, mang theo chiếu chỉ giả mà Hàn Huyền Đạo dày công chuẩn bị ngày đêm cấp tốc tới thành Ngụy đô.
Tuy rằng lão biết đoàn người nà chưa chắc có thể phát huy tác dụng, nhưng trong tình huống trước mắt, lão chỉ có thể dùng trí óc của mình suy nghĩ đi từng chiêu một mà thôi.
Hàn Mạc liên tiếp mấy ngày xử lý công vụ, đợi đến sau khi ổn định được một chút, hắn đã là mệt mỏi rã rời.
Thành Kinh đô đều có nơi cho Hàn Mạc tạm nghỉ, vì bảo đảm cho an toàn của Hàn Mạc, xung quanh chỗ Hàn Mạc ở, do Hàn Tất Đồ và ba tên đội trưởng Phong Kỵ đích thân dẫn dắt dũng sĩ Phong Kỵ canh giữ.
Cuối thu héo tàn, cánh hoa lạnh lẽo.
Gió nhẹ trong đêm thu đã mang theo chút hơi lạnh, trong tay Hàn Mạc bưng chén rượu, dựa vào trên chiếc ghế phủ da lông, cảm nhận ngón tay ngọc ngà nho nhỏ của Diễm Tuyết Cơ lặng lẽ xoa bóp trên huyệt thái dương.
Hắn từ Đông Hải bí mật đi vào thành Ngụy đô, đi gấp ngày đêm, gần như không ngừng ngồi trên ngựa, đi vào Ngụy đô, đoạt quyền lập uy, trắng trợn thanh trừ phần tử đối lập trong quân Tây Bắc, làm việc hao tổn tinh thần, tuy rằng thể chất của hắn khỏe, tinh lực sung mãn, nhưng trải qua sức ép liên tục này, cũng là tinh lực cạn kiệt, mệt mỏi rã rời.
Cuối cùng có thời gian ngừng lại để nghỉ ngơi, người con gái như yêu hồ Diễm Tuyết Cơ này liền xuất hiện đúng lúc, đêm khuya lẻn vào bên cạnh hắn, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Hàn Mạc, vị "Dạ hoa hậu" này cũng đích thân động tay xoa bóp cho Hàn Mạc.
Diễm Tuyết Cơ vũ kỹ cao thâm, thủ pháp mát xa huyệt đạo này cũng vô cùng lợi hại, mát xa xong gáy và huyệt thái dương của Hàn Mạc, Hàn Mạc đã cảm thấy toàn thân thoải mái rất nhiều, thở dài:
- Tuyết Cơ, xem ra nàng còn có nhiều bản lĩnh mà ta chưa biết. sớm biết nàng có tay nghề giỏi như vậy, thì nên để nàng hầu hạ ta như vậy từ lâu rồi.
Diễm Tuyết Cơ cười ha hả nói:
- Ngươi vẫn nghĩ bản thân là lão gia hay sao? Trong thiên hạ này, nam nhân có thể khiến ta hầu hạ như vậy cũng chỉ có mình ngươi. Nhưng mà ngay cả là ngươi, cũng không thể sai khiến được ta, nếu như ta không bằng lòng, ngươi cũng không có được phúc khí như vậy. Chẳng qua nhìn thấy bộ dạng ngươi mệt mỏi, bà cô này lòng thấy thương hại, nên mới cho ngươi hưởng thụ một lần thôi.
Nếu ngày xưa gặp được Diễm Tuyết Cơ, không ít khi nói những lời ướt át này, nhưng gần đây cảm xúc không ngừng căng thẳng, cũng không có tâm tư nói đùa giỡn, nghe Diễm Tuyết Cơ nói như vậy, trong lòng không ngừng trầm lắng cũng thư giãn không ít, đầu tựa vào khuôn ngực đầy đặn của Diễm Tuyết Cơ, cảm nhận được chỗ nở nang đàn hồi kinh người kia, nhắm mắt lại hưởng thụ ngón tay Diễm Tuyết Cơ xoa bóp, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy nói là có chuyện muốn nói với ta, là chuyện đại sự nào?
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Vân Thương Lan đã theo ngươi mà rời khỏi quân, lúc này ngươi đã biết chưa?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Biết, sau khi ta trở về, chưa hề nhìn thấy y, nghe nói y đột nhiên mất tích. Đúng rồi, chẳng lẽ nàng biết tung tích của y?
- Y đi Đông Bắc nước Khánh.
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Quân nước Khánh dẹp loạn người Man ngươi chắc có nghe qua?
- Có!
Hàn Mạc nói:
- Nghe nói quân bình Man hiện giờ đang cùng với người Man đánh nhau khí thế ngất trời. sao vậy? không phải là nàng sẽ nói với ta là Vân Thương Lan đi tìm nơi nương tựa ở quân bình Man chứ?
- Y hiện nay là Phó soái quân bình Man.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ thản nhiên cười, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Bình luận facebook