Ba kỵ binh Phong Kỵ vây quanh người nọ chạy như bay tới bên hồ, ghìm đầu ngựa, Trầm Phi xoay người xuống ngựa chạy vội tới, chắp tay nói:
- Ngũ thiếu gia, Chu thống lĩnh, lúc chúng tôi tuần tra, nhìn thấy người này, hắn nói muốn gặp chủ tướng của chúng ta, hơn nữa còn nói có chuyện gấp bẩm báo!
Chu Tiểu Ngôn nhíu mày, nhìn Hàn Mạc nói:
- Hành tung chúng ta bí ẩn, sao hắn biết được?
Hàn Mạc nói:
- Tiểu Chu, cậu có biết mỗi quốc gia đều có một đám nhân tài giỏi về thuật theo dõi hay không, dù cậu chỉ để lại một chút dấu vết, bọn họ cũng đều có thể men theo tìm được tung tích. Đội ngũ chúng ta mấy trăm người, làm sao mà không để dấu tích lại được?
Hắn nói xong, nói với Trầm Phi:
- Để hắn lại đây đi!
Trầm Phi vâng lệnh, quay người ra hiệu người nọ lại đây. Người nọ cũng xuống ngựa, chậm rãi đi đến, tuy quần ào trên người rất nặng, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên đi đến một bên, không hề tham dự cuộc nói chuyện với bọn họ.
Đi đến bên cạnh Hàn Mạc, người nọ mới ngẩng đầu, hơi nhấc mũ lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, đúng là Truy Phong bên người Tiêu Linh Chỉ. Hắn nhìn thấy Hàn Mạc đang thản nhiên nhìn mình, dường như hơi giật mình, nói:
- Ngươi… ngươi chính là chủ tướng của bọn họ?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giống?
Truy Phong quay đầu lại nhìn kỵ binh Phong Kỵ bên cạnh, lộ ra một chút vẻ không thể tin được: Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn
- Là Hàn thiếu gia mang theo mấy trăm người này mở cửa lớn của quan Lê Cốc sao?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Xem ra tiểu thư nhà ngươi vẫn rất tín nhiệm ngươi, ngươi biết không ít.
Trong đôi mắt Truy Phong lộ ra vẻ khâm phục, nói:
- Hàn thiếu gia, Truy Phong khâm phục không có mấy người, hiện giờ xem ra, ngài là một người.
- Vậy thật sự là vinh hạnh của Hàn Mạc.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Ngươi tìm tới ta có chuyện gì?
Truy Phong lập tức nghiêm mặt nói:
- Hàn thiếu gia vẫn nên nhanh chóng mang theo bộ hạ của ngài rời khỏi nơi này đi.
- Vì sao?
- Có hai ngàn nhân mã đang tìm kiếm mọi người, trong bọn họ có người giỏi về thuật truy tung, chắc có thể tìm tới nơi này rất nhanh.
Thần sắc Truy Phong nghiêm trang.
Đôi mắt Hàn Mạc trở nên lạnh lùng:
- Nghe ý tứ của ngươi, dường như hai ngàn người kia muốn tới đối phó chúng ta? Là người của Diệp gia, hay là Tiêu gia các ngươi?
- Ta không phải họ Tiêu.
Truy Phong nói:
- Nhưng hai ngàn người kia, là nhân mã tinh nhuệ nhất của Tiêu gia, trải qua huấn luyện, trang bị tốt, cũng vì như vậy, Tiêu đại tướng quân vẫn không nỡ phái bọn họ tấn công quan Lê Cốc. Ta xem tuy rằng người của Hàn thiếu gia mỗi người dũng mãnh thiện chiến, nhưng đều trong tình trạng kiệt sức, nếu thật sự chạm mặt, chỉ sợ sẽ gặp nạn.
Hàn Mạc chau mày, hắn đương nhiên cũng biết, Phong Kỵ vượt qua dãy núi Lê Cốc suốt đêm, lại phá liên tiếp bảy trạm gác, đại chiến một hồi dưới quan Lê Cốc, cho dù người làm bằng sắt, cũng mệt không chịu nổi, nếu tinh binh Tiêu gia thật sự tiến tới, đúng là chưa chắc ngăn cản được.
Trong lòng hắn rất tức giận, không thể tưởng được hai nhà Diệp Ngô chưa diệt, Tiêu gia đã bắt đầu mưu mô đen tối, thậm chí phái binh vây giết đồng minh tạm thời.
Lòng của Tiêu gia, sao mà ác độc.
- Là tiểu thư nhà các ngươi phái ngươi tới nhắc nhở chúng ta?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Truy Phong hỏi:
- Đây không phải là nàng phản bội gia tộc của mình sao?
Truy Phong thản nhiên nói:
- Tiểu thư nói, nàng nợ ngài ân huệ, phần ân huệ này trả lại cho ngài, hai bên không thiếu nợ nhau.
Hắn ôm quyền, nói:
- Giải quyết thế nào, còn xin Hàn thiếu gia tự mình đắn đo, Truy Phong cáo từ!
Hắn xoay người đi, lên ngựa vung roi, tuấn mã chạy như bay, rất nhanh đã không có tung tích.
- Chúng ta không cần liều mạng với họ.
Chu Tiểu Ngôn quay đầu lại, thản nhiên nói.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Tiêu Hoài Kim phái người tới vây giết chúng ta, ta nghĩ ta đã biết tâm tư của hắn. Công chiếm quan, hắn muốn cướp lấy, chỉ có giết chúng ta, mới có thể chết không đối chứng. Trong loạn quân, đội kỵ binh không người nào biết như chúng ta bị bọn họ giết chết, cũng sẽ không có người điều tra.
Chu Tiểu Ngôn vẻ mặt thản nhiên, hỏi:
- Nếu ngài đã biết tâm tư của hắn, cũng sẽ biết nên làm thế nào!
- Đây là công lao các huynh đệ đổ máu đổi lấy, Hàn Mạc ta có thể không cần, nhưng không thể làm việc có lỗi với bọn họ.
Hàn Mạc lạnh lùng nói, sát khí thoáng hiện trong mắt, bước nhanh về cạnh bờ, trầm giọng nói:
- Lên ngựa, hướng tới thành Hàn Diệp!
Kỵ binh Phong Kỵ hành động nhanh, Hàn Mạc ra lệnh một tiếng, chớp mắt mọi người liền lên ngựa.
Hàn Mạc vung tay lên, dẫn đầu đi trước, mấy trăm Phong Kỵ theo sát phía sau, chạy như bay về phía thành Hàn Diệp.
Lúc này, tất nhiên không thể quay trở lại quan Lê Cốc, rời quan quay về quận Đông Hải, hai ngàn người của Tiêu gia đang tới bên này, nếu trở về, chắc chắn sẽ gặp nhau.
Tuy rằng không sợ hai ngàn người kia, nhưng Hàn Mạc không muốn để Phong Kỵ đang kiệt sức rơi vào trong một trận chiến nguy hiểm khác.
Chỉ cần tới thành Hàn Diệp, gặp quân đội thế gia, Tiêu gia có năng lực, cũng không dám ra tay lộ liễu với Phong Kỵ.
Hàn Mạc hiểu rất rõ tinh túy của câu "quân tử báo thù mười năm cũng không muộn".
…
…
Thành Hàn Diệp, là thành trì lớn nhất quận Bột Châu, cách quan Lê Cốc chẳng qua hơn ba trăm dặm mà thôi.
Phủ đệ xa hoa chiếm mấy trăm mẫu đất trong thành, chính là phủ đệ Diệp gia, cũng là hang ổ của Diệp gia. Phủ đệ Diệp gia lúc này, có vẻ hơi hoảng loạn, bởi vì vừa mới nhận được tin tức, quan Lê Cốc bị phá, quân thế gia đang tấn công tới thành Hàn Diệp giống như thủy triều, dọc đường đi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí không ít dân chúng gặp phải sự thống trị tàn khốcc ủa Diệp gia bắt người của Diệp gia phân tán tịa các huyện phủ, chuẩn bị giao cho quân thế gia.
Dựa theo tin tức thám tử báo lại, chậm nhất lúc hoàng hôn, quân thế gia sẽ tới dưới thành Hàn Diệp.
Toàn bộ Diệp gia, không ai nghĩ tới quân thế gia sẽ đến nhanh như vậy, càng không ngờ, quan Lê Cốc trong kế hoạch chiến lược ít nhất có thể chống đỡ được một tháng, không ngờ không tới ba ngày liền bị công phá.
Thành Hàn Diệp đành phải vội vàng chuẩn bị chiến tranh, nhưng sĩ kí thấp tới cực điểm.
Tin tức quân thế gia công phá quan Lê Cốc, không biết tại sao truyền bá tràn lan trong thành Hàn Diệp, toàn bộ thành Hàn Diệp giống như bùng nổ, rơi vào trạng thái cực kỳ sợ hãi.
Diệp gia mưu phản, người của Diệp gia tất nhiên không trốn được trận vây quét này, mà dân chúng trong thành cũng cực kỳ rõ ràng, một khi thành Hàn Diệp bị phá, quân thế gia cũng sẽ không nhẹ tay với bọn họ.
Gia chủ Diệp gia Diệp Vô Tốn ba tháng trước vừa mới trải qua đại thọ năm mươi, lúc này ngồi trong phòng lớn, sắc mặt âm trầm, đáng sợ nói không nên lời.
Bên dưới, các nhân vật quan trọng của Diệp gia đều ở đây, bọn họ cũng nhận được tin tức, quan Lê Cốc bị đánh hạ, chủ tướng Diệp Vô Nhai bị bắn chết, đệ nhất mãnh tướng Diệp Thiên Mãnh cũng bị giết chết, Diệp Canh cũng chết trong loạn quân.
Tất cả chuyện này, hoàn toàn sai lệch so với chiến lược trong tưởng tượng của bọn họ.
Vẻ mặt mọi người đều lo lắng, trong phòng lớn tiếng động xôn xao, giọng nói của vài vị trưởng lão Diệp gia lại kích động, nói Diệp gia gặp phải nguy hiểm diệt tộc, ý tứ trong lời nói, hiển nhiên là trách cứ Diệp Vô Tốn phản loạn.
Diệp Vô Tốn đập mạnh bàn, hét to nói:
- Bọn họ còn chưa tới, nhất thời các ngươi còn chưa chết được!
Đại tông chủ tức giận, mọi người lập tức an tĩnh lại, tuy rằng lúc này gặp phải nguy hiểm diệt tộc, nhưng Đại tông chủ vẫn nắm quyền sinh sát trong tay, nếu hắn tức lên, không chừng sẽ có người xui xẻo.
Tính tình Đại tông chủ vốn thay đổi thất thường, tính tình hiếu sát, cũng không biết có bao nhiêu người chết trong tay hắn.
Ngay trên bàn bên người Diệp Vô Tốn, còn đặt một thanh bảo kiếm sắc bén, đó là đồ chơi thường ngày Diệp Vô Tốn thích nhất, nhưng lúc giết người, món đồ chơi này tuyệt đối có ích.
- Tại sao quan Lê Cốc bị phá?
Diệp Vô Tốn xanh mặt, không dám tin:
- Sao đám óc lợn kia làm được? Tiêu Hoài Kim có bản lĩnh này?
Hắn đương nhiên đã nhận được tin tức, theo đó nói đội kỵ binh không tới ngàn người, đột phá quân trận mấy vạn người, thẳng tới dưới quan, giết người chiếm cửa.
Nhưng hắn không tin, hắn không tin có chuyện hoang đường này.
Đội kỵ binh không tới ngàn người kia đến từ đâu? Quân lực toàn quận Bột Châu, hắn rõ như lòng bàn tay, hơn nữa mỗi một đội quân đều do Diệp gia không chế chặt chẽ trong tay, chẳng lẽ đội kỵ binh không tới ngàn người này từ trên trời rơi xuống?
Đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy tin tình báo này không chính xác.
Diệp Miểu con cả của Diệp Vô Tốn lập tức đi ra nói:
- Phụ thân, thám tử báo lại, nói đội kỵ binh không tới ngàn người kia…!
Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Vô Tốn đã quát lên:
- Thối lắm thối lắm, chỉ tám trăm người, sao có thể tới gần quan lê Cốc? Thật là vớ vẩn. Đã chém đầu đám thám tử này chưa? Nói dối việc quân, phái người chém đầu tất cả vợ con bọn họ.
Mọi người vẻ mặt hoảng sợ, không ngờ không một ai dám hé răng.
- Bốn con chó kia, sao lại hợp lại thành một? Bọn họ tranh đấu gay gắt nhiều năm, vì sao lần này lại có thể thống nhất?
Diệp Vô Tốn vỗ bàn kêu thùng thùng, sắc mặt giận dữ:
- Tiêu Hoài Kim tài trí bình thường như vậy, sao có thể làm cho bốn nhà hợp lực?
Một gã trưởng lão rất có uy vọng lớn gán nói:
- Đại tông chủ, việc quan trọng, là phải nghĩ kế lui địch, quân thế gia nói tới là tới, chúng ta quyết không thể ngồi chờ chết.
- Được, ngươi nói, ngươi có thượng sách lui địch gì?
Diệp Vô Tốn vuốt râu hỏi.
Trưởng lão nhìn qua vẫn có vẻ rất bình tĩnh, nói:
- Đại tông chủ, ta đã nghĩ ra ba kế… !
Diệp Vô Tốn vội nói:
- Nói mau, nói mau!
- Kế thứ nhất, hiện giờ quân thế gia chia bốn đường tiến thẳng tới thành Hàn Diệp, bọn họ liên tục kịch chiến tại quan Lê Cốc, dọc đường đi cũng gặp phải sự ngăn cản, chắc chắn các tướng sĩ đang trong tình trạng kiệt sức. Mà quân ta tinh lực tràn đầy, phái quân ra khỏi thành, mai phục ở một đường, đợi quân thế gia đến, đột nhiên xông ra, đánh bọn họ trở tay không kịp, như vậy chắc chắn có thể đánh tan một lộ quân thế gia, chỉ cần bọn họ tán loạn, như vậy mấy lộ khác biết được tin tức, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lòng quân, không chừng cứ như vậy lui binh … !
Trưởng lão hiến kế nói.
Chỉ có điều hắn còn chưa nói xong, Diệp Vô Tốn liền cười lạnh nói:
- Đại trưởng lão, quân ta ra khỏi thành, quân phòng thủ trong thành càng yếu thêm, đánh tan một lộ quân, ba lộ quân thế gia khác không những không hoảng hốt, hơn nữa sẽ thật cao hứng, bởi vì chúng ta giúp bọn họ loại trừ một thế lực, chỉ sợ bọn họ còn muốn cám ơn chúng ta. Trừ một lộ, nếu ba lộ khác đi vào thành Hàn Diệp, chúng ta còn binh lực thủ thành sao?
Dường như trưởng lão kia cũng hiểu được kế này rất sơ hở, trán toát mồ hôi, lại nói:
- Kế thứ hai, chúng ta đóng chặt cửa thành, dùng binh lực hiện giờ tử thủ thành hàn Diệp, đợi có cơ hội, ra khỏi thành tập kích, mặt khác phái người tới thành lam Điền, xin Ngô gia tới cứu viện!
- Ngươi cảm thấy Ngô gia sẽ phái người đến?
Trong mắt Diệp Vô Tốn lộ ra thần sắc giận dữ:
- Bọn họ gặp phải liên quân ba nhà, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đến cứu viện chúng ta? Hơn nữa trong thành không tới hai vạn binh lực, sao có thể ngăn cản bọn họ tấn công?
Trưởng lão lau mồ hôi trên trán, nói:
- Vậy chỉ có thể… chỉ có thể cầu hòa!
Diệp Vô Tốn cười ha ha nói:
- Tốt, kế sách tốt như vậy. Đại trưởng lão, ngài đức cao vọng trọng, đáng lợn kia chắc cũng sẽ cho ngài thể diện, vậy phiền ngài ra khỏi thành chờ bọn họ, nghị hòa với bọn họ đi. Một khi chuyện thành công, sẽ có thưởng hậu hĩnh!
Trưởng lão kia sợ hãi, toàn thân mềm nhũn, chân lão thiếu chút nữa không chống đỡ nổi ngã xuống đất, cả kinh nói:
- Đại tông chủ, ta… tuổi tác ta đã cao… chuyện này… chuyện này…!
- Nếu biết tuổi tác cao, còn ở nơi này nói năng hoang đường?
Diệp Vô Tốn không cho trưởng lão chút thể diện nào, không khách khí mà răn dạy, liếc nhìn đám người trong phòng lớn, lạnh lùng mắng:
- Ngày thường đều biết ăn chơi đàng điếm, thắt lưng dắt châu báu, ôm đàn bà trong lòng, giẫm dân đen dưới chân, hiện giờ tới lúc sống chết, các ngươi còn có thể làm cái gì? Một đám vô tích sự.
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.
Vốn trong lòng người Diệp gia, khoảng đất rộng lớn phía đông quận Bột Châu này, hoàn toàn khống chế trong tay mình, sáu huyện trong khu vực rộng lớn này, cho dù mạch máu kinh tế quân sự, đều do người Diệp gia khống chế.
Diệp gia quản lý rất nhiều khoáng sản, nên Diệp thị gia tộc là gia tộc giàu có nhất nước Yến, hoàng tộc cũng chưa chắc có thể xa hoa bằng Diệp gia.
Cuộc sống xa hoa này, nuôi dưỡng cá tính tự cao tự đại của người Diệp gia, đặc biệt là nhân vật trung thành với Diệp gia, phần lớn quen ương ngạnh, hung hăng càn quấy.
Khác với gia tộc khác, vấn đề lớn nhất của Diệp gia, chính là lực đoàn kết của người trong gia tộc yếu hơn rất nhiều, nếu không có đủ của cải phân chia cho người trong gia tộc, chắc chắn trong Diệp thị gia tộc sẽ không ngừng phân tranh.
Quan Lê Cốc bị phá, chiến lược tổng thể bị rối loạn, khiến cho người Diệp gia khiếp sợ chính là, dân chúng các huyện ngày xưa ngoan hiền giống như sơn dương, lúc này lại giống uống thuốc kích thích, bốn phía bắn giữ người Diệp gia phân tán các nơi quản lý các sự việc của địa phương, chẳng những không tổ chức tuyến phòng ngự như trong dự đoán, trái lại mở cửa ra, lúc này quân thế gia mới thế như chẻ tre, một đường thẳng tiến, chống cự gặp phải cực kỳ nhỏ bé.
Lúc này người Diệp gia mới tỉnh ngộ, phồn hoa ngày xưa, quyền lực ngày xưa, chỉ là giả dối bên ngoài, lòng của dân chúng quận Bột Châu, sớm đã khác xa Diệp gia.
Tất cả, hoàn toàn không giống với suy nghĩ trước khi bọn họ phản loạn.
Quân thế gia ăn ý, đánh tan quan Lê Cốc, dân chúng phản bội… Tất cả điều này, cho dù điều nào, đều là đả kích trí mạng đối với Diệp gia.
Sự ngạo mạn và ương ngạnh hoang đường của Diệp gia, khiến bọn họ tính toán thực lực của bản thân quá cao, cũng tính toán năng lực quân thế gia quá thấp, quan trọng nhất là, bọn họ thiếu một vị tướng có thể xoay chuyển cuộc chiến.
Diệp Miểu lại nói:
- Phụ thân, con có một kế sách, không tính thượng sách gì, nhưng cũng có thể thử một lần!
Diệp Vô Tốn nhìn chằm chằm Diệp Miểu nói:
- Con nói đi.
- Phụ thân, chúng ta còn một đám chuột đen!
Ánh mắt Diệp Miểu sáng lên, gằn từng tiếng nói.
Bình luận facebook