Lúc thánh thủ Thi Ân đi ra từ trong viện bên, Hàn Mạc đang chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn tuyết đọng trên một cành đào.
- Thương thế của nàng ra sao?
Hàn Mạc liếc Thi Ân thản nhiên nói.
Thi Ân vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu nói:
- Trên ám tiễn bắn trúng vai nàng có kịch độc, loại chất độc này rất mạnh, may mắn hàng ngày nàng có chuẩn bị thuốc trên người. Chẳng qua thuốc của nàng không giải độc được, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tim của nàng, máu trong cơ thể đã nhiễm độc, hiện giờ máu độc chảy khắp người, toàn bộ thân thể đã không còn tri giác.
Hắn thở dài, dừng lại một chút mới nói:
- Nếu không nhanh chóng loại bỏ độc tố ra ngoài, sớm muộn độc tố sẽ tiến vào tim, đến lúc đó, Đại la kim tiên cũng không cứu được.
Hàn Mạc nhíu mày.
Có lẽ hắn không thích sự cao ngạo và lạnh lùng trên người Tiêu Linh Chỉ, nhưng hắn biết, Tiêu Linh Chỉ không phải một cô gái đọc ác, nếu không cũng sẽ không phái Truy Phong truyền tin cho mình.
Kế hoạch trong ngoài phối hợp, Tiêu Linh Chỉ hoàn thành hết trách nhiệm của nàng, ở thời khắc mấu chốt, tụ tập toàn bộ binh lực tấn công quan Lê Cốc.
Hàn Mạc cũng không hy vọng Tiêu Linh Chỉ cô gái xinh đẹp khó gặp như vậy chết trong một cuộc ám sát thế này.
Trong lòng hắn vẫn rất thương hương tiếc ngọc, cho dù Tiêu Linh Chỉ chắc chắn khó lòng thoát chết, hắn vẫn hy vọng có một cái chết đẹp đẽ, cái chết này không thích hợp với cô gái như Tiêu Linh Chỉ.
- Ngươi không có biện pháp cứu nàng?
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi.
Thi Ân lắc đầu nói:
- Không thể.
Hàn Mạc hỏi:
- Ngươi không thể giải độc? Hay là không thể rút độc tố từ trong máu ra?
Hắn biết, ở thời đại của mình, có một phương pháp loại bỏ độc tố trong máu rất tiên tiến, gọi là "thẩm thấu". Đó là một kỹ thuật chữa bệnh rất tiên tiến, cũng cần dụng cụ rất tiên tiến, ở thời đại này, tuyệt đối không thể lợi dụng phương pháp thẩm thấu tách độc tố từ trong máu ra, hắn lại không biết ở thời cổ đại này có phương pháp nào có thể sử dụng hay không.
Y thuật cổ đại, có rất nhiều phương pháp cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ không thể so với thế hệ sau? Trong viện, Tần Sơn vội vàng đuổi theo dẫn đường cho Hàn Mạc, Thi Ân nhìn bóng lưng hai người đi xa, lắc đầu thở dài:
- Nàng chắc chắn sẽ chết, còn có biện pháp gì? Đáng tiếc đáng tiệc, tuổi còn trẻ… ài… !
Hắn cõng hòm thuốc trên lưng rời khỏi phủ đệ.
…
Hàn Mạc theo Tần Sơn nhanh chóng bước vào trong một khu vườn xinh đẹp, trong vườn có trúc xanh núi giả, Truy Phong đang ngồi trên núi giả, ngây ngốc nhìn trúc xanh.
Nghe tiếng bước chân, Truy Phong mới quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mạc, hắn khẽ nhíu mày đứng dậy, nhìn về phía Tần Sơn, trong mắt lộ ra dấu hỏi, tất nhiên là dùng ánh mắt hỏi Tần Sơn vì sao mang Hàn Mạc tới đây.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Để ta xem thương thế của nàng, tuy rằng chưa chắc có thể cứu chữa, nhưng có lẽ còn chút hy vọng.
Trước khi hắn xuyên qua, là nhân tài tinh anh trong Viện quân y pháo binh 803, có trình độ nghiên cứu dược phẩm rất cao.
Nếu Tiêu Linh Chỉ mắc chứng khó xử lý, Hàn Mạc chưa nắm chắc, nhưng nếu liên quan đến nguyên nhân thuốc độc này, hắn tự hỏi vẫn có tư cách vào kiểm tra một chút.
Truy Phong cau mày do dự.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Thật ra ta còn có rất nhiều chuyện phả làm, cũng không nhất định phải đi vào. Chẳng qua câu cửa miệng thường nói, quen biết là duyên phận, dù sao mọi người cùng từng chung hoạn nạn, hơn nữa tiểu thư nhà ngươi cũng không phải người xấu, ta chỉ gắng sức mà thôi, nếu các ngươi cự tuyệt, coi như ta chưa tới.
Hắn nói xong câu đó, xoay người muốn đi, Truy Phong đã nói:
- Ngũ thiếu gia, mời vào!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lò sưởi đang hồng, trong phòng ấm như mùa xuân, bên cạnh còn một cánh cửa nhỏ, xà nhà trạm trổ hoa n gọc, thanh lịch hoài cổ, nghĩ tới Tiêu Linh Chỉ đang ở bên trong.
Nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cửa nhỏ mở, Tiểu Quân nhô đầu ra, khuôn mặt thanh tú vô cùng tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt hốt hoảng, nhìn thấy Hàn Mạc, hơi kinh ngạc:
- Là ngài?
Hàn Mạc cũng không khách khí, tiến tới nói:
- Nàng sao rồi?
- Còn đang hôn mê.
Giọng nói Tiểu Quân nghẹn ngào:
Text được lấy tại https://truyenfull.vn
- Hơn mười thầy thuốc đã tới, đều nói… đều nói không được… !
Nàng có vẻ rất tiều tụy, cũng rất đau lòng, tính tình hơi điêu ngoa ngày xưa lúc này hoàn toàn không thấy.
- Để ta đi vào!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Tiểu Quân đang muốn nói gì, Truy Phong đã nói:
- Để Ngũ thiếu gia tiến vào!
Truy Phong không phải thằng ngốc, hắn biết, Hàn Mạc không phải là người rỗi hơi, lần này tiến tới, đương nhiên không phải chỉ vì nhìn tiểu thư. Chỉ có điều hắn lại không rõ, chẳng lẽ Ngũ thiếu gia trẻ tuổi này của Hàn gia còn biết y thuật? Vậy thật là kỳ lạ.
Tiểu Quân mở cửa ra, Hàn Mạc mới nhẹ nhàng bước vào, trong phòng tràn lan mùi hương nhàn nhạt, có một giường vải kiểu dáng cực kỳ xinh đẹp, màn che bằng lụa mỏng, người nằm bên trong, tất nhiên là Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc cũng không khách khí, tiến tới nhẹ nhàng vén rèm tơ lên, chỉ thấy trên người Tiêu Linh Chỉ mặc một áo ngủ mềm mại bằng gấm, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.
Khuôn mặt vốn trắng nõn mềm mại của nàng, lúc này lại hơi xanh, mồ hôi trong suốt đổ ra trên trán, đôi môi cánh hoa lúc này tím tái, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, có khi thậm chí không nghe thấy tiếng thở.
- Để ta xem miệng vết thương của nàng!
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Tiểu Quân, thấp giọng nói.
- Cái gì?
Tiểu Quân hơi giật mình:
- Tiểu thư bị thương ở đầu vai… !
- Không muốn nàng chết thì nhanh lên.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Cho dù là nam hay nữ, đã chết là người chết!
Tiểu Quân cố kị khác biệt nam nữ, tuy Tiêu Linh Chỉ hôn mê, nhưng cuối cùng là thân con gái, miệng vết thương trên đầu vài, nếu bị Hàn Mạc thấy, cuối cùng có chút không ổn.
Chẳng qua ánh mắt lạnh lùng kia của Hàn Mạc khiến Tiểu Quân không dám chậm chạp, đi tới nhẹ nhàng kéo áo ngủ bằng gấm lên, cởi áo chỗ đầu vai Tiêu Linh Chỉ thật cẩn thận, lộ ra bả vai lóng lánh như điêu khắc ra.
Hàn Mạc cau mày chăm chú nhìn.
Dưới đầu vai một chút, bên cạnh xương bả vai có một miệng vết thương lớn như ngón út, miệng vết thương đã tím nhưng không có máu loãng chảy ra, máu nơi này đã khô lại.
- Sau khi tiểu thư bị thương lập tức ăn "Ngưng hương hoàn" nàng tự mang theo, vốn Ngưng hương hoàn có thể giải kịch độc, nhưng lần này lại không tác dụng.
Nước mắt buồn bã chảy xuống từ trong mắt Tiểu Quân:
- Thương thế tiểu thư ngày càng nặng, tới nơi này rồi, chúng tôi phái người thẩm vấn người Diệp gia, muốn ép ra thuốc giải, nhưng người Diệp gia nói, đây là thuốc độc Ảnh tử vệ nhà bọn họ phối chế, mục đích chính là vì giết người, cho nên căn bản không có thuốc giải… Ô ô… Vậy phải làm sao bây giờ… ô ô ô… !
Hàn Mạc chăm chú nhìn miệng vết thương trên đầu vai Tiêu Linh Chỉ, mắt không hề chớp, dường như nghĩ tới cái gì.
Bỗng nhiên hắn xoay người, đi thẳng ra cửa, hỏi Truy Phong:
- Ngươi có biết Kim Tuyến Xà?
Truy Phong mờ mịt lắc đầu.
- Hiện giờ ngươi dẫn người đi tìm loại rắn này.
Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Chúng nó lớn bằng ngón cái, toàn thân vàng óng, giống như con rồng nhỏ vậy. Thời tiết này, bình thường đều trốn trong lư hương lớn, đặc biệt trong lư hương ở chùa miếu, còn có dễ dàng tìm được chỗ tro đàn hương trong từ đường, tìm được một con là đủ dùng.
Truy Phong cũng không hỏi nhiều, ôm quyền nhanh chóng rời đi.
- Ta cũng đi tìm.
Tần Sơn đang muốn xoay người đi theo, Hàn Mac đã kêu lên:
- Ngươi theo ta ra khỏi thành, chúng ta đi tìm hoa Khổ Lệ.
- Hoa khổ cái gì?
Tần Sơn vẻ mặt mờ mịt.
Hàn mạc cất bước trầm giọng nói:
- Chờ ta giải thích xong, tiểu thư nhà ngươi không cứu được nữa.
Tần Sơn không dám hỏi nhiều, vội vàng theo phía sau Hàn Mạc. Tiểu Quân ngơ ngác thất thần, chợt nghe giọng nói Hàn Mạc lưu lại:
- Chiếu cố nàng thật tốt, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại!
Bình luận facebook