• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quyền Thần (2 Viewers)

  • Chương 245

Hàn Mạc biết rõ mình dựa vào tâm huyết của bản thân đến Đông hoa thính mang thi thể Thanh Ưng đi chuyện này hoặc nhiều hoặc ít đều mang đến một chút phiền toán, dù sao hiện tại Tương Quan nha môn đang thẩm vấn Tây Môn bộ tộc, đang bày mưu tính kế để thanh trừ Tây Môn bộ tộc, Hắc kỳ thích khách là điểm mấu chốt trong quá trình thẩm án. Mình mang Thanh ưng đi, có thể khiến tổng hội nảy sinh ý đồ quy kết mình cố ý bịt đầu mối.


.


Tuy nhiên Hàn Mạc không ngờ người trách cứ mình đầu tiến chính là đại bá phụ Hàn Huyền Đạo.


- Hồ đồ!


Hàn Huyền Đạo ngồi ở giữa thư phòng đang nhìn Hàn Mạc khép na khép nép, vẻ mặt âm trầm, mày nhăn lại:


- Thật quá là hồ đồ !


Hàn Huyền Xương ngồi ở bên cạnh ghế trên, trong tay bưng chén trà nhẹ nhàng vuốt miệng chén có chút suy nghĩ.


- Đại bá dạy phải!


Hàn Mạc chỉ có thể nhẹ giọng trả lời.


- Có người đang lo không tìm được điểm yếu nào của ngươi, ngươi lại tự tay dâng lên cho họ.


Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:


- Ngươi là đứa nhỏ thông minh, có chuyện gì khiến ngươi hồ đồ như vậy? Ngươi tưởng những người đó họ sẽ để yên, không buộc tội ngươi sao?


Hàn Mac gục đầu xuống.


Bản thân mình cũng biết nếu mang thi thể Thanh Ưng đi, tuy rằng mình làm đúng đạo lý, nhưng sự thật mà nói là một việc không hề kín kẽ.


- Mặc kệ thân phận của người đó thế nào, nếu đã chết rồi thì không còn giá trị nữa, ngươi còn trẻ tuổi, cho nên ta phải nói cho ngươi đôi khi vì lợi ích gia tộc, người sống đều có thể hi sinh tính mạng, càng không thể nói một thi thể..


Hàn Huyền Đạo chận rãi nói:


- Chúng ta không phải khách giang hồ, chúng ta phải ân đền oán trả, nghĩa bạc trời cao, chỉ có điều lợi ích gia tộc buộc chúng ta phải sống sót. Ngươi hẳn là cũng thấy được, một khi thế gia ngã xuống, hậu quả không phải một người hai người đền tội, mà là toàn bộ gia tộc... Ta hy vọng ngươi nhớ rõ những lời này và cũng hy vọng ngươi hiểu được, đôi khi nhất cử nhất động của ngươi không chỉ có đại diện cho Hàn Mạc, mà đại diện cho toàn bộ Hàn thị gia tộc!


Hàn Huyền Xương rốt cục thở dài:


- Thiếu niên chi dũng, thiếu niên chi dũng!


- Thôi việc này tạm thời không bàn đến.


Hàn Huyền Đạo nâng tách trà lên uống một ngụm, sắc mặt có chút ôn hòa:


- Tuy nói ngươi làm việc lỗ mãng dẫn đầu một đám Tây hoa thính tới rạp hát nhưng thật ra ngươi đã làm được một việc lớn, vạch mặt Tây Môn Lôi Tàng cứu được các đại thần trong triều. Ngươi và Tây hoa thính công lao rõ như ban ngày. Đứng về góc độ Tây hoa thính mà nói thì coi như đã ổn. Chỉ có điều công lao lần này Đông hoa thính có dính dáng, ngươi phải đề phòng những động thái của họ. Thực lực Đông hoa thính hiện nay cách xa Tây hoa thính. Tú công chúa không phải là người dễ dàng động thủ, nếu thực sự động thủ cũng có mấy người đáng mặt để tranh chấp. Công chúa vốn không coi ngươi là đối thủ chính, nhưng lần này ngươi lập công, ta nghĩ công chúa sẽ phải để ý đến. Đây cũng không phải sự tình tốt!


Hàn Mạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hàn Huyền Đạo:


- Tiểu ngũ không hổ thẹn với lòng mình.


Hàn Huyền Đạo khóe miệng như muốn cười:


- Có ý chí thế là tốt, nhưng Hàn gia chúng ta từ trước đến nay coi Tây Môn bộ tộc là loại trí dũng vô mưu.


- Đại bá dạy đúng!


Hàn Mạc khẽ gật đầu.


- Tiểu ngũ, Tây Môn bộ tộc nhất định sẽ diệt vong, Chín thế gia chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã bị diệt gần nửa. Diệp Ngô gần đất xa trời, thế lực Tây Môn bộ tộc sắp biến mất trên bản đồ nước Yến, ngươi cũng có thể nhìn ra được, kỳ thật thế gia chúng ta cũng là có căn cơ, cũng không giống với nhóm người đã thấy chỗ này như vậy là ăn sâu bén rễ, một bước đi nhầm tru di tam tộc, kẻ thù sẽ không cho ngươi chớp lấy thời cơ.


Hàn Huyền Đạo thanh âm lại trở nên nghiêm túc:


- Nếu kẻ thù nắm được cơ hội tiêu diệt Hàn gia, bọn họ nhất định sẽ giết hết, không để chúng ta kịp trở tay.


Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Đạo chợt ngộ ra rằng mọi việc ngày sau sẽ vô cùng phức tạp, hiện giờ cần kiên nhẫn mà lắng nghe, hơi hơi liếc mắt nhìn Hàn Huyền Xương một cái, thấy đôi mắt đó cũng đang nhìn mình, vì hơi lim dim dường như đang nghĩ chuyện gì rất lung.


- Bên trong Tiêu gia có cha con thái sư, bên ngoài có Tiêu Hoài Ngọc, lại có Hạ gia theo đuôi sau, kết bè kết đảng, điều này không cần phải nói, Tô gia có ưng Chỉ huy sứ chức, Tô Quan Nhai thân là Lại bộ thượng thư, gần thủy ban công, thậm chí các nơi trong triều Yến quốc có nhiều thân tín, nơi không thể khinh thường. Hiện giờ ở Yến quốc thế lực hai phái này là mạnh nhất, mặt khác các gia tộc lớn, bao gồm Hàn gia ta ở trong triều, đều khó có thể với tới.


Hàn Huyền Đạo dựa vào ghế, vẻ mặt rất lạnh, thanh âm cũng rất thấp trầm, phòng sách này là căn phòng bí mật của Hàn phủ, tuy là nửa đêm, nhưng bên ngoài lúc nào cũng luôn có người canh giữ, căn bản không cần lo lắng ai đó có thể tìm được đến đây nghe lén tin tức, nói chuyện là cực kỳ an toàn. Hàn gia phải tồn tại, nếu ở trong triều mà phải dừng bước thì cũng phải cần đủ thực lực để bảo vệ mình!


Hàn Mạc mơ hồ nghe Hàn Huyền Đạo nói, lọt tai đến độ cảm thấy chút mùi vị hấp dẫn trong cuộc chiến tới đây, lòng chợt thấy hứng thú.


Nhưng hắn vẫn lấy làm lạ, nhóm đệ tử của Hàn gia dường như mỗi người có một tính, cũng không có bởi vì là một gia tộc thậm chí là huynh đệ mà có nét không giống nhau.


Hàn Huyền Đạo tạo cho Hàn Mạc một cảm giác luôn giữ bình tĩnh trên khuôn mặt, xâm nhập đến tận xương tủy.


Hắn giống như là phiên bản, cùng một tâm địa kín đáo giống nhau. Hàn Huyền Linh tuy rằng là anh em ruột nhưng hai người tính tình hoàn toàn bất đồng.


Hàn Huyền Linh tự nhiên, dũng cảm, là người quang minh chính đại, mà nội tâm Hàn Mạc lại luôn thầm mơ tới một dáng hình.


Phụ thân Hàn Huyền Xương tính tình khiêm tốn, cương nhu, nhã nhặn, lịch sự, nhưng khi tức giận khí phách mười phần.


Bọn họ không thể nghi ngờ đều có một cá tính dứt khoát vậy.


Hàn Huyền Đạo chuyển chủ đề câu chuyện, hướng về Hàn Mạc mà đề nghị một lời đau đầu nhất:


- Tiểu ngũ, Lão cáo già Tiêu gia muốn phụ thân ngươi kết thông gia với nhau. Nghe nói ngươi không đồng ý?


Hàn Mạc trong lòng bàn tay mồ hôi bắt đầu rịn ra.


Hàn Mạc hiểu được, đêm nay Hàn Huyền Đạo gọi mình đến răn dạy là giả, bàn chuyện hôn sự mới là mục đích chính.


-Dạ đúng !


Hàn Mạc kiên nhẫn nói :


- Phụ thân đã từng đề cập đến chuyện này, chỉ có điều... !


Hàn Huyền Đạo đã ngắt lời nói:


- Ngươi không muốn?


Hàn Mạc trầm ngâm rồi nói:


- Không chỉ là thông gia với các gia tộc, mà cô nương đó khiến Tiểu ngũ rất khó chấp nhận, quan trọng hơn là kết hôn với cô nương đó là không công bằng!


- Nhưng hai gia tộc cũng rất môn đăng hộ đối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.


Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:


- Một cuộc hôn sự, có thể cam đoan hai gia tộc kết thành đồng minh, đang chống cự ngoại lai uy hiếp, việc này hai đại gia tộc mà nói đương nhiên là rất tốt.


Hàn Mạc trầm mặc, mình không thể phủ nhận lời nói của Hàn Huyền Đạo, tình thế trước mắt ở Yến quốc Hàn Huyền Đạo nói lời này tuyệt đối có đạo lý .


Hàn Huyền Xương nói:


- Mạc nhi, đại bá vì con mà đã đính hạ một việc hôn nhân ... !


Hàn Mạc nhíu mày, nhìn Hàn Huyền Đạo.


Hàn Huyền Đạo bưng chén ẩm trà, gật đầu nói:


- Không sai. Tuy nhiên Tiêu gia và Tô gia, chúng ta là sẽ không đi kết minh, gia tộc bọn họ thế lực quá mạnh mẽ, chúng ta một khi cùng bọn chúng một nhà kết minh, đều đã vô tình trở thành công cụ của bọn họ, vô tình chung, các phương diện đều đã bị bọn họ kèm hai bên... !"


Hàn Mạc không kìm nổi hỏi:


- Đại bá muốn cùng nhà ai kết minh?


- Phạm gia!


Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:


- Quận Bột Châu dẹp yên ở phía trước, ta và Phạm đại nhân đã bí mật bàn bạc, khi đó Phạm đại nhân chưa cho câu trả lời thuyết phục!


- Hiện giờ Phạm gia đồng ý?


Hàn Mạc nhíu mày hỏi.


Hàn Huyền Đạo nói:


- Diệp Ngô hai nhà bị diệt, nhìn có vẻ kẻ thù ít đi, trên thực tế tình thế càng thêm ác liệt. Hàn gia chúng ta có thể nhận thấy được điểm này, Phạm gia tất nhiên cũng nhận thấy được, bọn họ cũng phải tìm được đồng minh chắc chắn để cam đoan Phạm gia có thể tồn tại sống sót. Phạm gia đã lựa chọn Hàn gia ta, sự trùng lặp này cũng không nhiều!


Hàn Huyền Xương nhìn Hàn Mạc vẻ mắt có chút khó coi nói:


- Phạm gia tiểu thư, vi phụ đã gặp qua một lần, diện mạo không cần phải nói, tiểu thư khuê các, biết thi thư đạt lễ, thật khó có được giai nhân như vậy, đón nàng dâu đó cha tin sẽ không bạc đãi con!


Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ, trong lòng thật sự không muốn, nói:


- Có hay không đã định ra không thể hối cải?


- Không phải trò đùa.


Hàn Huyền Đạo dừng ở chỗ Hàn Mạc:


- Nếu là hối cải, khác nào với Phạm gia cũng là có tội, càng khiến Hàn gia ta lâm vào khó khăn. Ngươi đừng quên rằng, nhạc phụ tương lai đó là Binh bộ thượng thư, quyền lực trong tay không phải nhỏ.


Dường như cũng cảm nhận được chuyện này Hàn Mạc không tình nguyện, nói tiếp:


- Tiểu ngũ, ngươi đã là đại nhân, không nên hành động theo cảm tính, chính vì thế ta mới nói, mỗi người trong Hàn thị gia tộc không có lợi ích chính mình, chỉ có lợi ích gia tộc, ngươi là con cháu Hàn gia, phải có trách nhiệm gánh vác chuyện này!


Thời đại này, hoàn cảnh này, thế gia quý tộc, không thể có chuyện hôn nhân tự do, sẽ không có chuyện tự do luyến ái.


Hôn nhân mục đích là vì phục vụ lợi ích gia tộc.


Làm con thế gia là như thế, được cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng, việc hôn nhân vì lợi ích của gia tộc không thể sửa đổi.


Thân phận của Hàn Mạc đã định trước cuộc sống hơn hẳn người khác, phải chịu áp lực hơn hẳn người bình thường. Hắn vốn không phải là người trốn tránh trách nhiệm, nhưng chẳng qua việc hôn nhân sắp đặt này tận sâu đáy lòng hắn vốn không cam tâm chấp nhận.


Hiểu được quy tắc của thiên địa, vạn vật được có mất!


- Phạm đại nhân thật ra có chút phiền toái.


Hàn Huyền Xương hạ giọng nói:


- Hắn bị Tây Môn Lôi Tàng dụ đến Thất xảo các, nói là để xem tranh, tuy nhiên, những người thoát thân khỏi phủ Tây Môn gia hôm đó đều cho rằng Phạm gia và Tây Môn gia rõ ràng là có cấu kết. Rằng Tây Môn gia cố tình đưa hắn khỏi khán đài chính nơi xảy ra vụ thích sát. Tình tiết này đúng là có chút rắc rối.


Hàn Huyền Đạo nói:


- Phạm Vân Ngạo đối nhân xử thế không đến mức hồ đồ, nông nổi, không như Tây Môn Lôi Tàng được ăn cả ngã về không. Phạm Gia chắc không phải hạng người đục nước béo cò đâu.


- Đại ca, ngày mai lâm triều lại có một phen cãi cọ cho xem!


Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:


- Ủng hộ Phạm gia một phen, lúc này giúp hắn giải quyết phiền toái. Phạm Vân Ngạo đối với chúng ta cũng có chút thiện cảm. Hàn gia chúng ta trước hết chính là đưa một phần đại lễ cho hắn.


Hàn Huyền Xương gật gật đầu nhìn Hàn Mạc vẫn còn vẻ mặt buồn bực thở dài nói:


- Mạc nhi, lấy đại cuộc làm trọng!


Hàn Huyền Đạo cũng thản nhiên cười nói:


- Tiểu ngũ, biết đâu sau này ngươi yêu mến cô nương đó, lấy về làm vợ cũng không có gì là không thích đáng cả.


Hàn Mạc cảm thấy việc hôn nhân của mình dường như đã định trước, chỉ có thể chấp nhận gật đầu, nói cho cùng, không thể đối đầu với toàn bộ gia tộc, càng không thể vì chính mình mà làm sai ý nguyện tổn hại toàn bộ lợi ích gia tộc.


Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, hỏi:


- Đại bá, Tiểu ngũ có một việc muốn thỉnh giáo đại bá!


- Chuyện gì?


- Báo đột doanh hộ quân tham lĩnh Mộ Dung Hạc và Tú công chúa cảm giác rất thân tình.


Hàn Mạc chắm chú nhìn Hàn Huyền Đạo, hỏi:


- Giữa bọn họ lại có quan hệ gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom